Trảm Nam Sắc - Chương 107

Tác giả: Thánh Yêu

Cưỡng Hôn
***
Cố Tân Tân nhấc chén trà trên bàn, "Tỉ dụ như? Thế nào thì được tính là nhổ cỏ tận gốc?"
"Cho em từ nay về sau bị đè ép xuống tầng thấp nhất. Đừng nói là tính toán người khác, liền ngay cả tâm tư để tính toán cũng không thể nào có. Nếu em thật sự muốn bướng bỉnh một lần thì có thể thử xem."
Cố Tân Tân tiếp lời anh. "Đây không phải cũng hợp ý anh rồi sao?"
"Chẳng lẽ trong mắt em tôi lại là kẻ tội ác tày trời đến thế? Đã bao giờ tôi mong em ૮ɦếƭ sao?"
Cố Tân Tân uống hai hớp trà, muốn đứng dậy. "Về thôi."
Cận Ngụ Đình đè lại tay cô. "Em tin tôi một lần, tôi muốn em trở về chỉ là vì muốn sống hòa hợp với em, không hề có ý khác."
"Vì thế nên anh vốn là không định tìm tôi tính sổ?"
"Đúng."
"Vậy thì thật là vô vị." Cố Tân Tân nói xong, đẩy tay anh ra rồi đứng lên.
Khổng Thành đã chờ sẵn trên xe, trên đường trở về ngồi bên cạnh tài xế không nhúc nhích,. Hiện tại anh ta đã có kinh nghiệm xương máu, một khi đã phát giác ra bầu không khí khác lạ thì tốt nhất là chớ có nói chuyện, nếu không thì chính là tự dẫn hỏa lên người.
Tài xế đi về phía tòa nhà Tây, lúc sắp về đến Cận gia, Khổng Thành mới lên tiếng. "Cửu gia, ở công ty còn có tài liệu cần ngài xem qua. Tôi sẽ quay lại lấy."
"Ừ." Cận Ngụ Đình gật nhẹ đầu. "Dừng xe lại trước cổng là được rồi."
Đến trước cổng lớn Cận gia, chiếc xe vững vàng dừng lại, Cận Ngụ Đình đẩy cửa xe đi xuống.
Cố Tân Tân từ phía còn lại của chiếc xe cũng đi xuống, hai người một trước một sau đi vào.
Cận Ngụ Đình đã nghĩ có thể cứ đi bên cạnh cô như vậy thì thật là tốt, nhưng đáng buồn là Cố Tân Tân không muốn nói chuyện với anh.
Cô tăng nhanh bước chân đi về phía trước, nghĩ cuối cùng cũng có thể về phòng, sau đó cứ khóa cửa lại là không cần phải nhìn thấy mặt anh nữa rồi.
Cố Tân Tân vốn là nghĩ như thế, chỉ là đột nhiên có tiếng chó sủa dội vào trong tai, "Gâu gâu -----"
Da gà toàn thân đều nổi cả lên, Cố Tân Tân vừa muốn quay đầu lại thì cảm thấy dưới chân có cảm giác như đang tiếp xúc với một nhúm lông bù xù, cô nhảy dựng lên. "Á!"
Cận Ngụ Đình cúi đầu, nhìn thấy một con Toy Poodle đang quấn lấy chân Cố Tân Tân, cũng không biết là nó từ đâu chạy đến.
Con chó này rất nhỏ, đoán chừng chỉ cần dùng một tay là có thể bắt nó lại. Cận Ngụ Đình nhìn phản ứng của Cố Tân Tân một chút, người nào không biết còn tưởng cô ***ng phải chó Ngao Tây Tạng.
Cố Tân Tân chạy lên vài bước, nhưng chú chó nhỏ lại theo sát không rời, giống như là đang nô đùa với Cố Tân Tân, thậm chí còn cắn ống quần của cô.
Lần này là tuyệt đối làm cho Cố Tân Tân sợ đến mức muốn hồn bay phách tán, cô điên cuồng hất hất dưới chân, thật chật vật mới có thể bỏ nó sang một bên. Chỗ này cách tòa nhà Tây còn một đoạn nữa, tốc độ này của cô đoán chừng ngay cả một con chó nhỏ cũng không thể chạy thoát. Cố Tân Tân thật sự hết cách, Cận Ngụ Đình không phải ở ngay chỗ này sao? Anh sao có thể đứng đó trơ mắt nhìn? Cũng không nghĩ tới giúp cô một chút?
Cố Tân Tân không làm sao mở miệng nhờ vả được, chỉ có thể thương lượng với con chó bên cạnh. "Đi ra, đi đi, đừng có quấn lấy tao."
"Gâu gâu gâu -------" Chú chó nhỏ càng ngày càng quấn chặt hơn.
"Mày còn đến đây, tao......tao liền đá mày đó."
"Gấu!" Chú chó nhỏ cắn vào ống quần cô, Cố Tân Tân sợ đến mức đến giọng nói cũng thay đổi, "Cận Ngụ Đình, anh không thấy sao? Mau đưa nó đi đi, á á á á -------"
Cận Ngụ Đình không nhịn được bật cười, sớm biết cô sợ chó như thế thì anh đã nuôi luôn ở tòa nhà Tây một ổ rồi.
"Tôi còn tưởng là em không sợ trời không sợ đất cơ. Yên tâm đi, chó này không cắn người."
Anh đứng tại chỗ, không hề có ý muốn tiến lên.
Cố Tân Tân giơ một chân lên, vật vã mãi mới thoát khỏi miệng của con chó, cô lập tức nhanh chóng chạy về phía Cận Ngụ Đình, trốn phía sau lưng anh, sau đó đẩy lưng anh. "Đuổi nó đi đi."
"Đuổi đi làm gì? Tôi thấy cũng khá vui đấy, chi bằng chúng ta mang về nhà nuôi nhé."
"Anh cố ý có phải không?" Cố Tân Tân thấy con chó nhỏ chạy lại, mà cũng thật quái lạ, nó cứ một mực chỉ thích quấn lấy cô, nhất định chỉ muốn chơi bên chân cô. Cố Tân Tân chạy trốn xung quanh người Cận Ngụ Đình, con chó poodle đó liền chạy theo cô vòng vòng.
Cận Ngụ Đình bị cô kéo xoay vòng, chóng mặt đến mức muốn hôn mê, anh nhanh chóng ôm lấy eo Cố Tân Tân. "Đừng chạy, nó không cắn em đâu."
Nhưng cô sợ mà, hơn nữa là cực kỳ ám ảnh. Đối với Cố Tân Tân mà nói chó không có phân chia ra kích thước, chỉ cần là chó thì cô đều sợ hãi.
Cố Tân Tân đập đập mu bàn tay Cận Ngụ Đình, "Mau thả tôi ra."
Hai chân cô run rẩy, thế nào lại cảm thấy con chó này còn thích *** cô nữa.
Cố Tân Tân thoát khỏi ***g *** của anh, chạy về phía sau Cận Ngụ Đình, dùng sức nhảy lên lưng anh. Hai tay cô ôm chặt cổ Cận Ngụ Đình, khiến cho anh bất đắc dĩ phải giữ lại hai chân cô. "Đuổi nó đi, cút ra."
"Tiểu Đậu Tử -------"
Cố Tân Tân nghe được tiếng gọi từ phía sau, Cận Ngụ Đình xoay người, Cố Tân Tân liền nhìn thấy tiểu Vu phụ trách chăm sóc Thương Lục đang chạy tới.
"Hóa ra là chạy đến tòa nhà Tây."
Cận Ngụ Đình dùng chân đẩy nhẹ Tiểu Đậu Tử ra, "Tòa nhà Đông nuôi chó từ bao giờ thế?"
"Đây là con chó lúc trước Cận phu nhân ở nhà nuôi, vừa rồi Thương phu nhân mang tới." Tiểu Vu nói xong, khom người muốn ôm lấy Tiểu Đậu Tử, nhưng chú chó nhỏ lại né một cái tránh được.
"Tiểu Đậu Tử, nhanh quay về nào."
Cố Tân Tân nằm nhoài trên lưng Cận Ngụ Đình không dám tụt xuống, cô giương mắt lên, liền nhìn thấy Thương Lục cũng đang đi tới.
Thương Lục thấy được chú chó nhỏ bên chân Cận Ngụ Đình, căng thẳng trên mặt rốt cuộc cũng giãn ra. Cô ấy cao hứng đi lên, ôm lấy Tiểu Đậu Tử.
Cố Tân Tân thấy thế, vỗ vỗ vai Cận Ngụ Đình để cho người đàn ông thả tay, sau đó cô nhảy xuống đứng lại trên mặt đất.
Tiểu Đậu Tử lúc này đã có thể hiền hòa nằm trong vòng tay của Thương Lục, thi thoảng còn dụi dụi đầu vào *** cô ấy, một bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn nịnh nọt. Cố Tân Tân nhìn Thương Lục liên tục vuốt lưng nó, Cận Ngụ Đình cũng thu một màn này vào mắt. "Vì sao lại cho con chó này theo bên cạnh cô ấy? Ngộ nhỡ bị cắn thì sao?"
Ngay một khoảnh khắc Thương Lục xuất hiện vừa rồi Cố Tân Tân đã mau chóng xây lên cho mình một bức tường thành cao lớn bên ngoài tâm nhĩ để chống lại các loại công kích bằng ngôn ngữ và thương tổn vào trong, nhưng xem ra hiện tại vẫn là vô dụng. Tuy là vừa rồi Cận Ngụ Đình chỉ dùng giọng điệu thản nhiên nhất để hỏi, nhưng Cố Tân Tân nghe vào lại ảo giác anh đang vô cùng để tâm. Cố Tân Tân đứng chôn chân ở bên cạnh, cảm giác quen thuộc giống như người thừa một lần nữa kéo tới.
"Thương phu nhân vừa mang tới đó ạ, nói là Tiểu Đậu Tử đã theo Cận phu nhân một thời gian dài, biết đâu để nó ở bên cạnh có thể giúp phu nhân nhanh chóng hồi phục."
Hai hàng lông mày của Cận Ngụ Đình vẫn nhíu chặt, "Vậy thì xích nó vào, lỡ như chạy mất thì không phải là cô ấy sẽ không thể chịu được sao?"
Cố Tân Tân nghĩ đến bộ dạng chật vật vừa rồi của mình, hóa ra đây chính là khác biệt giữa yêu và không yêu. Lúc này Cận Ngụ Đình có thể vì một con chó mà nổi tính bà thím với tiểu Vu, nhưng vừa rồi khi Tiểu Đậu Tử quấn quýt lấy cô, một chút ý tứ muốn ngăn cản anh cũng không hề có, không hề sợ nó sẽ làm cô bị thương hay là sẽ cắn cô.
"Cận phu nhân không cho xích, Tiểu Đậu Tử cũng rất ngoan, ngày thường ít khi chạy linh tinh. Chỉ có hôm nay là trở nên linh động như thế, lủi một cái liền chạy đi mất."
"Các người trông chừng nó cho cẩn thận, nếu còn lần sau nữa tôi không đảm bảo là sẽ không làm gì nó đâu."
Tiểu Vu hơi giật mình nhìn về phía Cố Tân Tân, "Cửu phu nhân, Tiểu Đậu Tử không cắn người."
"Cô có thể chắc chắn là sẽ không có lỡ như không?"
Tiểu Vu khó xử nhìn về phía Cận Ngụ Đình, người đàn ông ra hiệu cho cô đừng nói nữa. "Trở lại nhớ trông nom nó cho cẩn thận, Cửu phu nhân không thích chó, nên cũng đừng để nó tiến lại gần tòa nhà Tây."
"Được, được ạ." Tiểu Vu lập tức đồng ý, sau đó kéo cánh tay Thương Lục, "Chúng ta trở về thôi."
Thương Lục xoay người rời đi, Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm bóng lưng cô ấy càng ngày càng xa, sau đó lại nghe tiếng bước chân bên cạnh cũng đang chuẩn bị rời đi, anh lập tức kéo lại cổ tay Cố Tân Tân. "Em tức giận với một con chó làm cái gì?"
Thích phát hỏa như vậy, cũng không sợ chọc tức ૮ɦếƭ chính mình.
"Nó cũng không phải là con chó bình thường, nó là chó của Thương Lục."
"Lời này là ý gì?"
Cố Tân Tân xoay người đối mặt với Cận Ngụ Đình, "Không phải là anh quan tâm chị ấy sao? Vậy thì tôi cũng không thể hòa thuận với chị ấy được, đã không thể hòa thuận với chị ấy, thì sẽ càng không thể hòa thuận với con chó của chị ấy."
"Cố Tân Tân, em......"
"Tôi làm sao?"
Có mấy lời cứ mãi dây dưa không dứt ở cổ Cận Ngụ Đình, anh không có cách nào nói ra, nhưng không nói lại không được. Anh và Cố Tân Tân cứ mãi không có cách nào nói được quá mấy câu tốt đẹp, điều này thật sự khiến anh phát cuống.
"Hiện tại tôi thật sự muốn biết cảm nhận của em. Em muốn cái gì? Hay là nói, em muốn làm gì?
"Cận Ngụ Đình, vì Thương Lục quả nhiên cái gì anh cũng có thể làm, thậm chí đến việc nói ra mình quan tâm đến cảm nhận của tôi cũng có thể làm cả rồi ha."
Đôi môi mỏng của người đàn ông hơi mở. "Lời này không phải là vì cô ấy."
"Được thôi, anh muốn biết tôi muốn làm gì phải không? Tôi chính là muốn về nhà."
Cận Ngụ Đình nghe thế, sắc mặt hơi biến, anh siết cánh tay Cố Tân Tân kéo đi. "Không phải muốn về nhà sao? Đi. Nơi này chính là nhà của em."
Cố Tân Tân giận dữ giật lại cánh tay.
Thương Lục ôm Tiểu Đậu Tử trở lại tòa nhà Đông đúng lúc Thương Kỳ đến.
"Chị."
Thương Lục nhìn cô ta một cái, sau đó không để ý tiếp tục ôm chú chó nhỏ đi vào trong. Thương Kỳ kéo lại tiểu Vu đi phía sau. "Vừa đi đâu về đó?"
"Tòa nhà Tây."
"Sao lại đột nhiên đến tòa nhà Tây?"
Vẻ mặt tiểu Vu cực kỳ bất đắc dĩ. "Tiểu Đậu Tử chạy đến đó."
"Chị tôi không gây ra chuyện gì chứ?"
"Không có." Tiểu Vu nhìn hộp đựng thức ăn trong tay Thương Kỳ, "Tiểu thư không cần mang thức ăn qua đây liên tục như vậy đâu, ở tòa nhà Đông này cái gì cũng không thiếu."
"Việc Thương gia có thể làm cũng chỉ có thế thôi, chí ít thì đầu bếp từ lúc trước vẫn còn, sẽ nhớ được chị thích ăn gì."
Thương Lục đi thẳng vào sân, sau đó ngồi xuống thảm cỏ, tiểu Vu và Thương Kỳ cũng theo vào trong.
"Cửu phu nhân sau lần trở về này cực kỳ quái lạ."
"Làm sao thế?" Thương Kỳ không hiểu hỏi lại.
"Nói chuyện rất gay gắt. Tôi biết ngài ấy không thích Cận phu nhân, nhưng ít nhất khi trước còn cố gắng không để nó thể hiện ra mặt, giờ thì khác rồi. Vừa rồi chúng tôi qua bên đó tìm Tiểu Đậu Tử, ngài ấy nói nếu như còn có lần sau thì sẽ không khách khí với Tiểu Đậu Tử nữa. Vẻ mặt đó thật sự không phải đùa giỡn, mà Cửu gia đứng ngay bên cạnh lại không nói gì."
Thương Kỳ thả chậm bước chân, tầm mắt xuyên qua sân nhìn về phía Thương Lục đang chơi đùa bên cạnh chú chó nhỏ.
"Cửu tẩu cũng chỉ là nói như vậy thôi, chị ấy sẽ không làm thật đâu."
"Không hẳn đâu, tôi thấy được Cửu phu nhân là một người tâm địa độc ác."
Thương Kỳ đưa hộp cơm cho cô ấy, "Lát nữa nhớ hâm nóng lại, cô vào nhà trước đi."
"Vâng."
Tiếng cười của Thương Lục truyền vào trong tai Thương Kỳ, sự chú ý của tiểu Vu cũng vì thế mà tập trung về phía đó. "Vốn dĩ Cận tiên sinh sẽ không đồng ý chuyện để cho động vật nhỏ được nuôi trong nhà, nhưng hiện tại thấy phu nhân yêu thích như thế, ổ chó này, thức ăn cho chó này, đầy đủ đều mua về không thiếu cái gì, còn nói sẽ xây một nơi vui chơi cho chó trong sân. Hiện tại tôi thấy bộ dáng của Cận phu nhân thật giống với khi xưa, tiểu thư nói có phải bệnh của ngài ấy sắp khỏi rồi hay không?"
Thương Kỳ cười có chút gượng gạo, "Được thế thì còn gì bằng."
"Đúng vậy đó."
Tiểu Vu cầm hộp cơm đi vào nhà, Thương Kỳ đi ra sân, bên cạnh có ghế ngồi, cô ta đi tới rồi ngồi xuống. Thương Kỳ nhìn Thương Lục ngồi trên mặt đất đang nói chuyện với chú chó nhỏ.
"Tiểu Đậu Tử, em còn nhớ chuyện trước kia không? Em nói chị nghe, trước kia chị như thế nào?"
Thương Kỳ nghe vào tai, quả nhiên là cô ấy vẫn còn hồ đồ, thậm chí còn có thể ngồi đó nói chuyện với một con chó.
Tiểu Đậu Tử sủa nhỏ hai tiếng, Thương Lục ôm lấy nó. "Lúc chị không có nhà Kỳ Kỳ có tốt với em không?"
Thương Kỳ nghe được tên của mình thì giật mình một cái, mồ hôi lạnh phía sau lưng bắt đầu bốc lên.
Lần này Tiểu Đậu Tử sủa to hai tiếng, khuôn mặt nhỏ của Thương Lục dụi dụi trên đầu nó, "Không đánh em chứ? Tính khí của con bé không tốt lắm, em cứ tránh con bé đi là được rồi."
Bàn tay Thương Kỳ không khỏi nắm chặt, mắt thấy Thương Lục đứng lên sau đó quay đầu lại, ánh mắt của hai người chạm nhau. Nhưng rất nhanh Thương Lục lại chuyển tầm mắt đi, trong miệng cô ấy dù là đang nói Thương Kỳ, nhưng hiển nhiên là chưa nhận ra cô ta.
Căng thẳng trong lòng Thương Kỳ vơi đi không ít, khóe miệng cứng đờ hơi nhếch lên.
"Chị, không phải là chị sắp hồi phục rồi đó chứ?"
"Tôi vẫn khỏe mạnh." Thương Lục trịnh trọng đáp lại.
Thương Kỳ đứng lên, tỉ mỉ quan sát nét mặt của cô ấy. "Em nghe tiểu Vu nói chị vừa mới đến tòa nhà Tây, gặp cả Cửu ca, có phải không?"
Thương Lục suy nghĩ một chút sau đó khẽ lắc đầu. "Tôi chỉ thấy Tiểu Đậu Tử."
Cô ta còn muốn nói tiếp, nhưng nơi khóe mắt nhìn thấy xe của Cận Hàn Thanh đi vào, Thương Kỳ vội vàng ngậm chặt miệng.
Tòa nhà Tây.
Cố Tân Tân đi vào trong phòng khách, nhấc chân muốn lên lầu. Bộ dạng không lạnh không nóng trước sau dửng dưng không quan tâm thật khiến cho người nhìn cảm thấy vô cùng bài xích. Cận Ngụ Đình hướng về phía người giúp việc đứng cách đó không xa dặn dò, "Cô đến chợ bán thú cưng xem có mèo hay chó gì không thì mua mấy con về."
Cố Tân Tân lập tức dừng chân, quay đầu trừng mắt nhìn về phía anh. "Anh mới nói cái gì?"
"Tôi thấy em ở nhà quá buồn chán, tìm cho em mấy người bạn."
"Cận Ngụ Đình, nếu anh thật dám nuôi, tôi liền..... "
Cận Ngụ Đình giương cao lông mày hỏi, "Em liền thế nào?"
"Tôi lập tức ném chúng nó ra ngoài."
"Được thôi, nếu em có cái lá gan ôm chúng nó sau đó ném ra ngoài, thì cứ tùy theo ý em đi." Lúc này Cận Ngụ Đình đã nắm được thóp của Cố Tân Tân, sao có thể bỏ lỡ cơ hội. Anh khoan thai đi đến ghế sô pha trước mặt, cầm điều khiển mở TV.
Nếu như là những chuyện khác Cố Tân Tân nhất định sẽ không đếm xỉa đến anh, nhưng chuyện này đến cả người giúp việc cũng đã vui vẻ làm theo. Cô do dự thật lâu, cuối cùng vẫn đi theo sau Cận Ngụ Đình.
"Nếu anh thật sự mang chúng nó về nhà, vậy thì tôi sẽ đi."
Cận Ngụ Đình liếc cô một chút. "Thế thì tôi sẽ để lũ chó mèo đó ngày ngày đuổi theo em. Em đi đâu liền để cho chúng nó đuổi theo tới đó."
"Ấu trĩ."
Cận Ngụ Đình ngồi xuống chỗ của mình, chọn kênh sau đó thả điều khiển xuống, bắt đầu xem TV của mình.
Cố Tân Tân thấy thế, đứng trước mặt anh chặn lại màn hình TV, Cận Ngụ Đình nâng tay xua xua cô. "Đi ra."
"Không đi."
Cận Ngụ Đình nhích sang bên cạnh, Cố Tân Tân cũng đi sang một bước, "Cận Ngụ Đình, tôi thấy anh đúng là dư thừa tinh lực quá rồi đó."
"Lời này phải là tôi nói với em mới phải." Cận Ngụ Đình co lại đôi chân dài, tầm mắt hoàn toàn bị Cố Tân Tân chặn lại. Anh đột nhiên nghiêng người về trước, ôm eo cô, sau đó kéo cô ngồi lên đù* mình.
Bọn họ chiến tranh lạnh lâu như vậy, anh đây là phá hoại quy tắc có biết không?
Cố Tân Tân ngồi trên đù* anh giãy dụa, "Thả tôi ra."
Cận Ngụ Đình đè lại hai tay vung loạn của cô. Cố Tân Tân sắp trượt xuống đến nơi, một tay anh ôm lấy eo cô, kéo cô lên.
"Em chắn tôi xem TV rồi."
"Anh cho tôi đứng lên trước, có gì từ từ rồi nói." Cố Tân Tân giãy dụa vai, nhưng vì thế mà người lại càng dựa sát vào anh hơn.
Người giúp việc nhìn một màn như vậy, mím môi nhịn cười đi ra, vợ chồng son tranh đấu có gì lạ đâu? Cứ lạnh băng như mấy ngày nay thật là căng thẳng ૮ɦếƭ đám giúp việc bọn họ rồi.
Hai tay Cận Ngụ Đình vòng quanh thân Cố Tân Tân siết chặt, cô giãy dụa đến mức khuôn mặt có chút đỏ lên, "Chúng ta nghiêm túc nói chuyện chính sự đi."
"Chỉ cần là chuyện liên quan đến em thì đều là chính sự cả."
Cố Tân Tân đối mặt với tầm mắt của Cận Ngụ Đình. "Có phải gần đây anh xem phim thần tượng không? Lời thoại cũng nói ra từng cái từng cái giống đến như vậy. Đây không giống với phong cách của anh."
"Không nói không được, mà giờ nói rồi cũng không được. Vậy em nói một chút coi, thế nào thì em mới hài lòng đây?"
"Anh câm miệng lại thì tôi sẽ hài lòng." Cố Tân Tân oán hận nói.
Cận Ngụ Đình biết cô sẽ không thể nói ra được lời hay. Một tay anh đặt về sau kéo cô gần về phía mình, sau đó thân thể hơi nghiêng về phía trước, ép lên môi cô.
Cố Tân Tân giơ bàn tay nhỏ đập lên *** anh, anh dứt khoát ôm lấy cô đè lên ghế sô pha, hôn càng sâu hơn. Cô đá mấy lần nhưng đều không đá đến người anh, giãy dụa một hồi đều không có kết quả, mãi mới đợi được đến khi Cận Ngụ Đình đứng dậy, Cố Tân Tân lập tức giơ tay không ngừng chùi miệng.
Cận Ngụ Đình kéo tay cô ra, "Đó có thể coi như là tôi ngậm miệng rồi đó, em thỏa mãn chưa?"
Cố Tân Tân muốn chui khỏi vòng tay của anh, nhưng Cận Ngụ Đình đâu có dễ dàng thả cô đi như vậy, "Nếu như em còn không thỏa mãn, vậy tôi cũng không tiếc ngậm miệng thêm một lần nữa đâu."
"Cận Ngụ Đình, anh muốn giở trò lưu manh với tôi phải không?"
Cận Ngụ Đình cười cợt, "Cứ coi là như thế đi."
Cố Tân Tân cực kỳ tức giận, nhưng quả thật là không thể làm gì được anh, "Được, tôi rất hài lòng, có thể thả tay rồi chứ?"
Cận Ngụ Đình khép lại mí mắt, đặt cằm lên bả vai cô. "Đối với tôi mà nói, chúng ta không ồn ào không náo loạn là tốt nhất. Tôi cũng không thích chiến tranh lạnh, vậy nên em muốn tôi làm gì thì hãy nói cho tôi biết, mà không muốn tôi làm gì thì cũng có thể thử yêu cầu."
Trái tim Cố Tân Tân xẹt qua một chút lạ lẫm, "Thứ tôi muốn, anh không thể cho được."
"Em không nói làm sao biết tôi không thể cho?" Bàn tay Cận Ngụ Đình thả xuống, vững vàng bắt lấy mu bàn tay của Cố Tân Tân. "Không tin em có thể đề xuất thử xem."
Cố Tân Tân mới không ngoan ngoãn làm theo ý anh, "Anh còn muốn ôm tôi bao lâu nữa?"
Cận Ngụ Đình duy trì động tác này không nhúc nhích, "Chờ tôi nhấm nháp xong dư vị nụ hôn vừa rồi đã."
Hơi thở của anh theo từng chữ nói ra phả lên tai cô, liên tục trêu ghẹo, khiến cho trái tim Cố Tân Tân cũng không nhịn được ngứa ngáy theo. "Nói thật giống như anh chưa bao giờ hôn ai ấy."
"Cũng bởi vì ít hôn nên mới thiếu thốn, nếu mỗi ngày em để cho tôi chạm vào người thì tôi cũng đâu đến nỗi đó."
Cơn giận này của Cố Tân Tân là nhịn không được, đấm lên *** anh, "Anh còn nói nhảm nữa tôi liền một chữ cũng không tiếp anh."
Cận Ngụ Đình mấp máy miệng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được nuốt những lời muốn nói trở về.
Anh không muốn tiếp tục chiến tranh lạnh, một chút cũng không muốn.
Mấy ngày sau.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, Cố Tân Tân ôm đống gà KFC vừa giao đến ngồi trong sân.
Cái miệng nhỏ của cô không ngừng nhai gà popcorn, điện thoại để trên chiếc bàn bên cạnh, ăn xong xuôi, nghỉ ngơi một lúc rồi mới chuẩn bị lên lầu cập nhật chương mới.
"Gâu gâu -------"
Tiếng chó sủa thật sự khiến cho đầu Cố Tân Tân muốn nổ tung, cô như gặp đại địch nhìn bốn phía xung quanh, lập tức thấy được con chó nhỏ kia đã chạy ào về phía cô, nhanh chóng ôm lấy đù* cô.
Cố Tân Tân vội vàng thu lại hai chân. "Sao mày lại đến nữa rồi? Mau tránh ra."
Chú chó nhỏ chạy vòng quanh chân cô, da gà da vịt của Cố Tân Tân nổi lên rần rần, hận không thể lập tức ném nó ra ngoài.
Nhưng đến dũng khí khom lưng nhấc nó lên cô cũng không có, Cố Tân Tân co hai chân, lại không dám hô cứu mạng.
Trong tay cô còn cầm bịch gà rán popcorn, thấy con chó kia không chịu rời đi thì ném một miếng gà cho nó. "Mày ăn nhanh đi, ăn xong rồi đi mau."
Tiểu Đậu Tử ngửi ngửi miếng gà rán, nhanh chóng ăn hết.
Sau đó thì trực tiếp ngồi xuống trước mặt cô, thè lưỡi, bộ dáng nịnh nọt lấy lòng.
Cố Tân Tân cũng không dám trêu chọc nó, thầm nghĩ đưa cho nó ăn no là nó sẽ đi phải không?
Cô lại lấy đù* gà trong bịch giấy ném cho nó. "Mày mang về mà ăn đi, đừng có quấn lấy tao nữa. Không thì ăn xong lập tức về nhà đi, đã hiểu chưa?"
Tiểu Đậu Tử tập trung xử lý đồ ăn bên chân, Cố Tân Tân lặng lẽ đứng dậy, muốn nhân lúc này chạy thoát thân, nhưng chỉ mới nhấc lên một chân thì đã bị nó phát hiện.
"Gâu gâu!"
Cố Tân Tân sợ đến mức bàn tay cầm bịch gà popcorn run lên một cái, mấy miếng gà rơi tung tóe trên mặt đất. Tiểu Đậu Tử vui vẻ đi tới đi lui nhặt lấy, không tiếp tục đuổi theo cô nữa. Cố Tân Tân thấy thế, chụp lấy điện thoại trên bàn sau đó như một làn khói chạy về phòng.
Tiểu Vu tìm đến tòa nhà Tây, phát hiện ra cổng đã đóng, nhưng khe hở ở phía dưới căn bản là không giữ nổi một con chó nhỏ như vậy, đoán chừng là nó đã chạy vào trong rồi.
Tiểu Đậu Tử ăn no xong tìm đường đi ra, tiểu Vu tức giận đến mức nhấc bổng nó lên. "Còn dám chạy loạn nữa mi sẽ biết tay ta."
Nó giống như có thể nghe hiểu tiếng người, ẳng ẳng hai tiếng muốn cho qua chuyện.
Về tới tòa nhà Đông, tiểu Vu thả nó xuống mặt đất, đúng lúc này Thương Lục đi xuống lầu.
Tiểu Đậu Tử vui mừng chạy về phía Thương Lục. Thương Lục cũng nhanh chóng ngồi xuống chuẩn bị đón lấy nó.
"Gâu gâu -------"
Chú chó nhỏ chạy đến trước mặt Thương Lục, nhưng lại giống như có chút khác lạ. Nó liên tục sủa nhặng lên, giống như là đang rất khó chịu. Tiểu Vu nhìn thấy nó bắt đầu chạy lòng vòng xung quanh, khóe miệng cũng chảy ra thứ nước bọt màu trắng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc