Trảm Nam Sắc - Chương 106

Tác giả: Thánh Yêu

Vẫn Là Người Mình Sao?
***
Cố Tân Tân hại anh như vậy, người Cận gia có ai là không phải loại người có thù tất báo? Thế nào gọi là có khả năng vẫn còn trong phạm vi chịu đựng của anh chứ?
Trợ lý ở bên cạnh cũng nói. "Chuyện này nếu có thể tốc chiến tốc thắng thì vẫn là tốt nhất với tất cả mọi người, dù sao chuyện như vậy một khi lộ ra cũng không còn là chuyện của riêng một mình Cửu gia nữa."
"Lão Cửu sẽ tự biết giải quyết thế nào." Cận Hàn Thanh cũng không lo lắng quá nhiều, hơn nữa Cận Duệ Ngôn đã có sắp xếp, không đến mức sẽ để anh thật sự bị giam lại.
Thương Kỳ thật sự nghĩ không ra, Cận Ngụ Đình trong ấn tượng của cô ta cũng không dễ để có thể hiểu được, nhưng trong chuyện như vậy cô ta vẫn nắm chắc anh phải là hận không thể P0'p ૮ɦếƭ Cố Tân Tân.
Cận Hàn Thanh thấy Thương Lục ăn gần đủ rồi, quay sang Thương Kỳ nói. "Kỳ Kỳ, chuyện của hai người họ không cần em phải bận tâm, em cũng không khuyên nổi Cố Tân Tân đâu. Bớt làm việc thừa thãi."
"Vâng." Thương Kỳ ngoan ngoãn đồng ý.
"Đúng rồi, nghe nói gần đây mẹ em đang chọn người kết hôn cho em?"
"Đúng ạ," Trên khuôn mặt Thương Kỳ như có như không nổi lên mấy vệt đỏ, tay chống má, "Vẫn liên tục thăm dò xung quanh đó."
"Hi vọng lúc em kết hôn thì chị gái của em đã hồi phục, như vậy là có thể tận mắt nhìn em được gả đi rồi."
Thương Kỳ đảo mắt qua Thương Lục, cô ta nghe được những lời này cũng không có một chút động tâm. Thương Kỳ cũng đã ăn xong, vẻ mặt thờ ơ mất kiên nhẫn muốn đứng dậy.
"Vâng, em còn muốn chị em có thể tự mình đưa em đến nhà chồng đây."
Cận Hàn Thanh đứng lên, một tay chống trên ghế dựa phía sau Thương Lục, một tay cầm khăn ướt đưa cho cô ấy. Thương Lục cẩn thận tỉ mỉ lau sạch sẽ từng ngón tay của mình, lúc này Cận Hàn Thanh mới để cho cô ấy ra khỏi bàn ăn.
"Thời gian cũng không còn sớm, em về đi."
"Vâng."
Trên đoạn đường gần với tòa nhà Tây, tầm mắt của Thương Kỳ lẳng lặng rơi vào khoảng không cách đó không xa.
Cận Ngụ Đình uống nhầm thuốc hay sao mà để cho Cố Tân Tân trở về? Không lẽ đã thật sự có tình cảm?
Cô ta không tin, Thương Kỳ làm thế nào cũng không thể thuyết phục chính mình, Cố Tân Tân dựa vào cái gì chứ?
Buổi tối, Cố Tân Tân nghe được tiếng ho khan không ngừng truyền đến từ phía thư phòng, cô khép lại mắt muốn ngủ, nhưng làm sao cũng không ngủ được.
Cửa phòng ngủ mở ra, cô ngồi dậy muốn đi đóng, liền nghe được tiếng bước chân đến gần.
Cố Tân Tân vội vàng nằm lại, Cận Ngụ Đình đi đến trước giường, cố nén lại ho khan sau đó khom lưng nhìn cô.
Anh cẩn thận từng chút một nằm xuống bên cạnh cô, Cố Tân Tân hiển nhiên còn chưa ngủ, hơi dịch người sang bên cạnh một chút.
Cận Ngụ Đình nhìn chỗ trống giữa hai người, không nói gì, dù thế này thì cũng hơn là một mình anh chiếm chiếc giường lớn cô quạnh. Chí ít hiện tại anh có thể yên lòng, dù quan hệ giữa hai người không có cách nào thân mật gần gũi, dù cô vẫn đang ôm tức giận nằm bên cạnh anh, thì như vậy đã rất tốt đẹp rồi.
Ngày hôm sau.
Thương Kỳ đi theo Thương phu nhân đến, hai người từ trên xe bước xuống, còn có một chú chó Toy Poodle.
Bọn họ tiến vào tòa nhà Đông đúng lúc Cận Hàn Thanh ra khỏi cửa, nhìn thấy con chó trên tay Thương phu nhân thì sắc mặt khẽ đổi. "Mẹ."
"Hàn Thanh, đến công ty đấy à?"
"Vâng."
Thương phu nhân vỗ nhẹ chú chó trước ***, "Thương Lục đâu, đã dậy chưa?"
"Dậy rồi, đang ăn sáng," Tầm mắt của Cận Hàn Thanh cố định trên chú chó không dịch chuyển, "Đây là......"
"Lúc Thương Lục còn ở nhà đã nuôi nó, cũng là nó thân thiết nhất với con bé. Hôm nay mẹ mang nó tới để trong ngày thường con không ở nhà thì sẽ có nó chơi với Thương Lục, nói không chừng có thể giúp con bé khỏe tốt lên."
Cận Hàn Thanh có chút do dự. "Mẹ, hiện tại Thương Lục thần trí không tỉnh táo, tốt nhất không để cô ấy tiếp xúc với động vật, vạn nhất bị nó cắn......"
Thương Kỳ đứng bên cạnh không lên tiếng, Thương phu nhân cũng không để ý, "Sẽ không đâu, Tiểu Đậu Tử nhà chúng ta là ngoan nhất, hơn nữa nó cũng thích Thương Lục, sao có thể làm tổn thương con bé kia chứ."
Lời nói vừa kết thúc thì Thương phu nhân cũng nhấc chân lên đi thẳng vào trong, Cận Hàn Thanh hết cách, cuối cùng đành phải đi theo vào trong phòng khách.
Tiểu Đậu Tử vừa nhìn thấy Thương Lục liền kích động sủa to, Thương Lục ngẩng đầu, vẻ mặt cũng lập tức biến hóa. Cô ấy nhanh chóng đứng dậy, không hề chào hỏi Thương phu nhân, cũng không đáp lại lời chào của Thương Kỳ, đi thẳng tới ôm lấy chú chó nhỏ trong lòng Thương phu nhân.
"Gâu gâu -------"
Thương Lục vui vẻ vuốt ve đầu chú chó nhỏ, Tiểu Đậu Tử thuận theo dụi dụi vào trong lòng cô ấy.
"Anh rể, anh xem đi, chị em hình như vẫn còn nhớ được Tiểu Đậu Tử." Thương Kỳ đứng bên cạnh cô ấy vui vẻ nói.
Cận Hàn Thanh cũng đã nhìn thấy, thấp thỏm treo trong lòng rốt cuộc cũng hạ xuống. Anh ta tiến đến trước mặt Thương Lục, "Thích không?"
Thương Lục mừng rỡ gật đầu.
"Vậy em còn nhớ nó không?"
Thương Lục cẩn thận ôm Tiểu Đậu Tử trong ***, cô ấy không nói lời nào, nhưng biểu hiện thân thiết thể hiện ra không thể không nhìn thấy, chí ít là cô ấy không hề bài xích nó.
Cận Hàn Thanh ôm eo cô ấy kéo về phía mình sau đó hôn nhẹ lên trán cô ấy, "Tôi đến công ty."
Thương Lục giống như ngượng ngùng quay đi, trên mặt cũng đầy ý cười.
"Anh rể yên tâm, anh cứ để chị cho em và mẹ chăm sóc, sẽ không có chuyện gì."
"Được."
Cận Hàn Thanh rời đi không lâu thì Tần Chi Song cũng tới, vừa nhìn thấy Thương phu nhân cũng có mặt thì nhiệt tình tiến lên chào hỏi.
"Bà xui gia cùng qua tòa nhà chính ăn cơm trưa nhé, vốn dĩ là tôi muốn đến gọi Thương Lục đấy."
Thương phu nhân cũng không khách khí. "Được thôi, cũng lâu rồi không ngồi tâm sự với bà."
Tần Chi Song gọi người giúp việc mang lên trà và bánh ngọt, Thương phu nhân đặt túi sang bên cạnh, "Tôi đi rửa tay trước."
Thương Lục ở một bên chơi đùa với chó nhỏ, Thương Kỳ thấy Tần Chi Song ngồi xuống chỗ của mình thì thình lình lên tiếng. "Gọi cả Cửu tẩu đến nữa đi ạ, càng nhiều người càng náo nhiệt."
Bàn tay nâng ấm trà của Tần Chi Song hơi dừng lại. "Cửu tẩu của con cứ để nó ăn ở tòa nhà Tây đi, để con bé có thời gian tĩnh tâm."
Bà đoán chừng Cố Tân Tân hiện tại vẫn chưa muốn gặp Thương Lục, dù là đêm đó Thương Lục vô tội, nhưng sự tình cũng là từ cô ấy mà ra......
"Bác Tần," Thương Kỳ nghe thế thì ngữ khí hơi gấp gáp, "Không phải là bác còn đang trách Cửu tẩu đó ạ?"
Tần Chi Song nhất thời bị cô ta làm cho hồ đồ, "Làm sao vậy?"
"Con biết Cửu tẩu làm chuyện này là không chấp nhận được, nhưng nếu như đặt bản thân vào vị trí của chị ấy, nhất định bác sẽ hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng của chị ấy."
Tần Chi Song lập tức nghe ra khác lạ trong lời nói của Thương Kỳ, nhất định là cô ta đã biết gì đó, lại cho rằng Tần Chi Song cũng rõ ràng trong lòng. Bà hơi mớm lời cho cô ta. "Tân Tân trước giờ hành xử vẫn luôn có chừng mực, chỉ là lần này......"
Thương Kỳ vội vàng ra vẻ liều mạng muốn nói tốt cho Cố Tân Tân. "Tuy là chị ấy đã để cho người phụ nữ kia vào trong phòng, nhưng con tin Cửu tẩu không biết cô ta lại muốn hại Cửu ca. Hiện tại khiến cho Cửu ca rơi vào mưu kế của người khác, nếu không cẩn thận có thể khiến cho tội danh nhận hối lộ gắn theo người nhưng con tin Cửu tẩu nhất định cũng là do trúng kế của người khác mà thôi."
Chuyện này mấy người trong Cận gia từ đầu đến cuối đều gạt Tần Chi Song.
Khó trách bà luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, hai ngày nay sắc mặt của Cận Ngụ Đình không chỉ khó coi mà tinh thần còn uể oải, chạy ngược chạy xuôi bên ngoài, hóa ra sự việc này lại là như vậy.
"Hiện tại Tân Tân cũng đã trở về rồi, tất cả rắc rối cũng sẽ sớm được hóa giải."
Thương Kỳ quan sát vẻ mặt của Tần Chi Song, bà rõ ràng là không biết chuyện này, nhưng nghe được như thế cũng không bị giận tím mặt, cũng không hề bỏ đi tìm Cố Tân Tân chất vấn. Việc này dù đặt trên bất cứ ai cũng là một chuyện lớn, Cận Ngụ Đình có thể chịu đã thôi đi, lẽ nào liền ngay cả Tần Chi Song cũng không quan tâm đến con trai mình hay sao?
"Đúng vậy đó." Thương Kỳ tuy là nghĩ như thế, nhưng lời tốt thì vẫn phải nói cho tận, "Cửu tẩu chỉ cần đứng ra làm chứng thì Cửu ca nhất định không sao rồi."
"Ừ." Tuy là Tần Chi Song chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện, nhưng ở trước mặt người ngoài vẫn theo bản năng nghiêng về người nhà mình. "Tân Tân đương nhiên là đồng ý đứng ra."
"Cửu tẩu thật hạnh phúc, con còn sợ trong lòng bác sẽ không thoải mái cơ, hiện tại thì con đã có thể an tâm rồi."
"Bác có gì phải khó chịu chứ." Tần Chi Song cười khẽ, nhấp một ngụm trà sau đó nói. "Chuyện của bọn nhỏ bác không cần can thiệp làm gì, nếu bọn nhỏ không vượt qua nổi thì lão Cửu sẽ nói với bác. Nếu hiện tại vẫn chưa nói thì chứng tỏ là hai người vẫn có thể tiếp tục, vậy thì bác càng không cần nhúng tay vào."
"Bác Tần, bác thật là tâm lý, mẹ chồng nào cũng được một phần như bác thì thật tuyệt."
Tần Chi Song vẫn chưa đem lời này để trong lòng, bà trước sau vẫn tin tưởng Cố Tân Tân sẽ không vô duyên vô cớ làm ra loại chuyện đó, nếu như cô đã làm thì nhất định là cũng có lý do khiến cho cô không thể không làm.
Tuy là vì thế mà kéo Cận Ngụ Đình vào tội danh nhận hối lộ, ít nhiều khiến cho bà không thoải mái trong lòng, nhưng nghĩ lại, nếu như Cận Ngụ Đình còn muốn kéo Cố Tân Tân về thì đã có thể chứng minh trong chuyện này có một số việc không đơn giản như bên ngoài nhìn vào.
Con trai của bà chính bà hiểu rõ rất, bà vẫn tin tưởng lựa chọn của Cận Ngụ Đình.
"Vậy lát nữa còn gọi Cửu tẩu đến không ạ?"
Tần Chi Song vẫn lắc đầu. "Không cần, để lần sau đi."
"Vâng."
Sáng sớm Cố Tân Tân đã ra khỏi nhà, mấy ngày nay cô không về nhà nên sẽ không tránh được khiến ba mẹ nghi ngờ.
Cô và Lục Uyển Huệ đến bệnh viện thăm mợ, sau đó về nhà ăn trưa, xong xuôi mới chuẩn bị trở về.
Trước khi ra khỏi cửa Lục Uyển Huệ còn kéo tay cô khuyên nhủ đủ đường, nhắc đi nhắc lại cô phải biết chừng mực mà sống với Cận Ngụ Đình, không được giở tính trẻ con, lại đừng có mà có nhà không về lại đến nhà người khác.
Cố Tân Tân mệt rũ rượi thoát thân khỏi đó, cô không nói tài xế đưa mình đến, vừa mới ra khỏi tiểu khu đã bị một bàn tay ngăn lại.
"Cửu phu nhân."
Cố Tân Tân ngẩng đầu nhìn, nhận ra là thư ký của Cận Duệ Ngôn.
"Cận thị trưởng muốn gặp ngài."
Cố Tân Tân biết mình gây ra chuyện lớn như vậy, còn liên lụy đến Cận Duệ Ngôn, việc này nhất định sẽ không thể dễ dàng cho qua như thế.
Cô ngồi lên xe, chiếc xe không đi về phía văn phòng của Cận Duệ Ngôn mà là hướng đến một phòng trà an tĩnh.
Thư ký mở cửa, ra hiệu cho Cố Tân Tân đi vào, bên trong chỉ có một mình Cận Duệ Ngôn.
Cố Tân Tân tiến lên chào hỏi. "Chị cả."
"Ngồi đi."
Hai người ngồi đối diện nhau, Cận Duệ Ngôn trời sinh đã có thể khiến cho người đối diện cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo, chính là làm cho người bình thường không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Cận Duệ Ngôn đưa cho cô chén trà bên cạnh mình, Cố Tân Tân nghĩ đến lần đầu tiên Đoàn Cảnh Nghiêu chọn nơi đề nghị hợp tác với cô cũng là một phòng trà.
"Chị cả, chị gọi em đến đây có chuyện gì không ạ?"
"Tân Tân, em là người thông minh, cần gì phải biết rõ còn hỏi như vậy?"
Cố Tân Tân không động đến chén trà kia, "Có một số việc đã khiến cho chị bị liên lụy, xin lỗi, đây vốn dĩ không phải là dự định ban đầu của em."
"Nói cách khác, em đã thừa nhận chuyện ở khách sạn?"
Chuyện đã đến nước này, không lẽ còn phải phủ nhận?
Cố Tân Tân hơi nhấc mí mắt, "Là em làm."
"Rất thẳng thắn, chị vốn cho là sẽ phải tranh luận thêm với em vài câu kìa."
"Lúc đó bên trong phòng chỉ có em và anh ta, anh ta sẽ không chủ động đi mở cửa, vậy thì cũng chỉ có em mà thôi."
Cận Duệ Ngôn nhấp một ngụm trà, "Có thể nói cho chị biết lý do em quyết định làm như vậy không?"
"Em không muốn ở cùng với anh ta, thế nhưng em đi không được, anh ta cũng không để cho em đi."
Động tác cầm chén trà của Cận Duệ Ngôn hơi dừng lại, ánh mắt mang theo nghi hoặc nhìn về phía Cố Tân Tân, "Không phải tình cảm của hai đứa rất tốt sao?"
"Ở trước mặt người khác đều là tạo dựng mà thôi, có ai biết được sau lưng chúng em là như thế nào chứ."
Cận Duệ Ngôn hơi giật mình, dù trước đây Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình có thể tính là duy trì bên ngoài *** hay không, nhưng ít nhất là bắt đầu từ lúc này mọi ngụy trang của Cố Tân Tân đều giống như muốn gỡ bỏ cả rồi.
"Em nói như vậy không sợ lão Cửu khó chịu sao?"
Cố Tân Tân trầm mặc trong chốc lát, trước đây Cận Duệ Ngôn cũng không có ấn tượng sâu với cô, chỉ biết là bọn họ kết hôn vội vàng, ngày thường Cố Tân Tân có xuất hiện cũng không mấy khoa trương, mãi đến sau khi cô âm thầm đâm cho bọn họ một đao sau lưng thì lần đầu tiên Cận Duệ Ngôn mới đặt sự chú ý lên người cô.
"Một mình em khẳng định là không làm được chuyện như vậy. Em hãy thành thật nói cho chị biết, người hợp tác với em là ai?"
Tầm mắt Cố Tân Tân đối đầu với Cận Duệ Ngôn, lúc này hẳn là cô không nên nói ra tên của Đoàn Cảnh Nghiêu?
"Mọi việc là do em làm, không có liên quan đến người khác."
Cận Duệ Ngôn hơi lùi về sau, cười lạnh, "Tân Tân, chị không cho là em có cái bản lĩnh đó."
Cố Tân Tân cắn chặt răng, trực tiếp im lặng.
"Dù em có không nói thì chị cũng biết, Đoàn Cảnh Nghiêu ngay ở sau lưng chị làm ra những chuyện mờ ám đó, nghĩ cũng đừng nghĩ có thể giấu được chị. Chỉ là chuyện của tiểu Cửu cần phải có một cái quyết định, Đoàn Cảnh Nghiêu là người của chị, món nợ này chị sẽ ở nhà đóng kín cửa lặng lẽ giải quyết với anh ta, còn em thì sao?"
Cố Tân Tân nghe Cận Duệ Ngôn nói bóng nói gió một hồi, cánh môi khẽ mở. "Chị cả muốn em làm gì ạ?"
"Đơn giản thôi, cái sọt này là do em đan ra thì tự em đi giải quyết đi, em hại tiểu Cửu, vậy thì phải do chính em đứng ra lấy lại sự trong sạch cho nó."
Cố Tân Tân vừa muốn mở miệng thì nghe được tiếng bước chân gấp gáp từ bên ngoài truyền đến, thư ký của Cận Duệ Ngôn canh giữ bên ngoài lên tiếng chào hỏi, "Cửu gia, ngài không nên vào lúc này......"
Nhưng hiển nhiên là đã không còn kịp, cửa đã bị anh mở ra.
Cố Tân Tân quay đầu lại, nhìn thấy trên khuôn mặt của Cận Ngụ Đình là lo lắng không thể che giấu, nhưng anh cũng rất nhanh thu lại tâm tình, cong môi lên tiếng. "Chị, chị thật là không hào phóng gì cả, chỉ lén lút hẹn Tân Tân đến mà không gọi em đến cùng."
Cận Duệ Ngôn không để ý đến anh, người đàn ông đi thẳng vào, thư ký đứng ngoài cửa bất đắc dĩ đóng cửa lại.
"Trà chỗ này ngon lắm à?" Cận Ngụ Đình nói xong, ngồi xuống bên cạnh Cố Tân Tân, cầm chén trà của cô uống một hơi cạn sạch, "Hơi chát."
"Tiểu Cửu, sao chú biết bọn chị ở đây?"
Cận Duệ Ngôn không hề nể mặt anh, thẳng thắn hỏi.
"Trùng hợp thấy được xe của chị bên ngoài."
"Bớt giả bộ, phòng trà này là của ai không lẽ trong lòng chú còn không rõ? Ngày thường nơi này không tiếp người ngoài, chú tới đây làm cái gì?"
"Chị, lời này của chị sai rồi, em cũng bị coi là người ngoài sao?"
Cận Duệ Ngôn không có thời gian nghe anh khua môi múa mép. "Chị có chuyện muốn nói với Tân Tân."
"Chị, đừng làm khó dễ cô ấy." Cận Ngụ Đình chỉ nói vài chữ đơn giản đó, "Chuyện của em tự em có thể giải quyết, chị đừng tìm cô ấy."
Cố Tân Tân ngồi bên cạnh không nói lời nào, tầm mắt của Cận Duệ Ngôn đảo qua hai người một vòng, "Chú đang bao che cho con bé?"
"Cô ấy là vợ của em, đương nhiên là em phải che chở cho cô ấy."
"Tân Tân, còn em thì sao? Em có còn coi tiểu Cửu là chồng không?"
Bàn tay Cận Ngụ Đình dưới gầm bàn đè lại cổ tay Cố Tân Tân. "Chị, lời này của chị là có ý gì?"
"Chị nghĩ là mình cần xác nhận một chút xem Tân Tân có phải người của chúng ta hay không." Cận Duệ Ngôn nói lời này giống như chỉ là đang nói việc nhà không hề có chút tính chất uy hiếp nào.
Cố Tân Tân cảm thấy quan hệ của mình và Cận Ngụ Đình lúc này không cần thiết phải che giấu nữa, người đàn ông nhìn đáy mắt cô, trong nháy mắt liền hiểu được cô đang muốn nói gì.
Cận Ngụ Đình P0'p chặt cổ tay Cố Tân Tân, ςướק lời cô, "Chị, em không phải chồng cô ấy thì còn có thể là ai chứ?"
"Tiểu Cửu, hôm nay chú rất lạ. Lời này là chị hỏi thăm Tân Tân, sao chú lại cứ nhất định phải ςướק cho bằng được?"
Cận Ngụ Đình cầm ấm trà trên bàn, rót cho Cận Duệ Ngôn một chén đầy. "Chị, em giúp cô ấy nói không được sao? Đều là người một nhà cả mà."
"Chị chỉ sợ rằng người ta chưa hề xem chú là người một nhà." Cận Duệ Ngôn nói xong, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt Cố Tân Tân không có ý định rời đi.
Bầu không khí một lần nữa ngưng trệ, Cố Tân Tân trầm ngâm ngồi đó, cảm giác được bàn tay của Cận Ngụ Đình cầm cổ tay cô càng ngày càng nóng.
"Tân Tân dĩ nhiên là sẽ bênh vực cho em."
"Tiểu Cửu!" Cận Duệ Ngôn không giận mà uy, ngữ khí đã nghe ra không vừa lòng.
Cố Tân Tân bị dọa cho giật mình, xưa nay cô cũng chưa từng thấy Cận Duệ Ngôn như vậy.
Tầm mắt người đàn ông quét nhanh một vòng trên người cô, Cố Tân Tân nhất thời được cảnh tỉnh. "Chị, chị yên tâm, em với Ngụ Đình là người một nhà, với chị cũng như vậy."
Cô cẩn thận quan sát sắc mặt của Cận Duệ Ngôn, nụ cười cứng ngắc trên mặt cô ấy không có một chút thả lỏng, nhưng ngoài miệng vẫn nói. "Được, có câu nói này của em thì chị cũng yên tâm."
Cố Tân Tân đứng ngồi không yên, Cận Duệ Ngôn không đứng dậy, cô và Cận Ngụ Đình càng không dám đi.
Một hồi lâu sau thư ký mới mở cửa ra, Cận Duệ Ngôn đặt chén trà trong tay xuống. "Hai đứa ngồi thêm chút nữa rồi hẵng đi, chị còn có việc phải đi trước."
"Được." Cận Ngụ Đình gật đầu, nhìn theo cô ấy đứng dậy.
Cánh cửa đóng lại, Cố Tân Tân vừa muốn lên tiếng thì đã bị Cận Ngụ Đình nắm lấy cổ tay.
Tiếng bước chân bên ngoài dần đi xa, lúc này Cận Ngụ Đình mới liếc sang Cố Tân Tân ngồi bên cạnh.
"Có biết vì sao chị cả lại hỏi như vậy không?"
Cô khẽ lắc đầu.
"Nếu là người mình thì chuyện gì cũng dễ nói, nhưng một khi không phải, vậy thì trong từ điển sống của chị ấy, người như em sẽ chỉ có thể liệt vào danh sách phải nhổ cỏ tận gốc."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc