Trảm Nam Sắc - Chương 102

Tác giả: Thánh Yêu

Cửu Gia Sinh Bệnh
***
Khổng Thành ngớ ra, đã nói đến nước này mà Cận Ngụ Đình vẫn còn kiên trì thì anh ta cũng chỉ có thể làm theo.
"Cửu gia, ngài thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi?"
"Không cần nhiều lời, dùng tất cả các biện pháp tìm cho ra cô ấy, nếu như vẫn không có kết quả thì tìm cách bức cho cô ấy phải đi ra."
Khổng Thành không tiếp tục khuyên can anh nữa, "Được."
Đầu Cận Ngụ Đình đau như Pu'a bổ, tay chống trán, có bao nhiêu mệt mỏi hiện tại đều hiển hiện hết trên khuôn mặt. Khổng Thành hơi khom lưng nhìn anh. "Cửu gia, có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không, à đúng rồi, cậu đã kiểm tra xem hôm nay Tân Tân có cập nhật chương mới không chưa?"
Trời vừa sáng Khổng Thành đã kiểm tra. "Lúc trước không thấy, vừa rồi tôi lên lần nữa thì đã đăng rồi."
Cận Ngụ Đình nghe vậy, sắc mặt càng cứng ngắc. Cô đúng là quá giỏi rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn còn tâm tình để cập nhật, hoàn toàn treo lên một bộ không liên quan đến mình.
"Có tra được cô ấy đang ở đâu không?"
"Để tôi thử."
Cận Ngụ Đình thả tay xuống, Khổng Thành cũng không ở thêm, trước khi đi ra ngoài còn hơi lo lắng nhìn anh một cái.
Người giúp việc đến gọi anh xuống ăn cơm, Cận Ngụ Đình ăn được mấy miếng cơm đã mất hết khẩu vị đặt đũa xuống. Anh lên cầu thang đi vào thư phòng, mở máy tính ra, truy cập vào địa chỉ mạng của Danh Động Mạn.
Trang chủ hiện ra, Cận Ngụ Đình lập tức tìm bộ truyện tranh của Cố Tân Tân sau đó kéo xuống cuối trang.
Bên trong khu bình luận có mấy trăm ngàn bình luận đang chờ trả lời, Cận Ngụ Đình nhìn thấy có một bình luận mười phút trước đã được tác giả phản hồi lại.
Cận Ngụ Đình nhanh chóng nhấn vào khung bình luận, chỉ là trước hết phải đăng ký, ngón tay anh thao tác nhanh chóng gõ trên bàn phím, tùy ý chọn một cái tên, sau đó gửi bình luận lên.
Cố Tân Tân lúc quay lại, trong miệng còn ngậm một ngụm nước, nhìn thấy trong khu bình luận một hàng dài đều viết như thế này: "Em ở đâu? Em là muốn tự mình trở về hay là muốn tôi bắt về?"
Cô lập tức nghĩ đến Cận Ngụ Đình, chỉ là vì sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?
Cố Tân Tân liếc nhìn tên đăng ký: Cố Tân Tân 999999
Cô đặt cốc nước xuống bàn, nhấn trả lời, "Giá trị hâm mộ là 0, e là bạn đã đặt nhầm chỗ cho bình luận của mình rồi."
Cận Ngụ Đình load lại, liền thấy được trả lời của Cố Tân Tân.
Một lần nữa anh đặt tay gõ lên bàn phím. "Nếu em đã không để tâm như vậy thì hôm nay tôi liền tìm ba mẹ, nói với bọn họ những chuyện em đã làm."
Cận Ngụ Đình gửi bình luận, nhưng lại có một khung nhắc nhở nhảy lên, nói rằng anh đã bị cấm nói.
Cận Ngụ Đình chưa từng vào mấy trang web như thế này nên nhất thời chưa hiểu được ý nghĩa của nó, dùng sức ấn thêm mấy lần nhưng đều thất bại.
Cuối cùng thì anh đã có thể hiểu được cấm nói là gì rồi.
Nhưng hiện tại đây chính là cách duy nhất để liên lạc với Cố Tân Tân. Cận Ngụ Đình định sẽ đăng ký một lần nữa, anh load lại trang, không ngờ đã thấy bình luận vừa rồi của anh có một dãy dài phản hồi, đều là độc giả của Cố Tân Tân.
"Mọi người mau đến xem, bên này có một kẻ spam bình luận."
"Nói chuyện thật mắc cười, ê tên kia, ta thách ngươi dám bắt đó?"
"Người này chắc chắn bị mắc chứng vọng tưởng, đến mấy lời bá đạo tổng tài cũng đều dùng đến, tầm thường quá mất."
"Vừa đọc chương mới xong, úi úi chà, kẻ ngu si này là của nhà ai chạy đến đây thế?"
Xem ra hiện tại Cận Ngụ Đình có muốn quay lại cũng khó.
Cố Tân Tân không hề xóa đi bình luận của anh mà ngược lại ghim nó lên đầu để cho người ta vào mắng. Độc giả đọc xong chương mới thường thích đi dạo trong khu bình luận, thấy nhiệt độ của bình luận này ngày càng cao thì đều đua nhau xía một chân vào.
Bên phía Khổng Thành cũng không thu hoạch được gì, Cận Ngụ Đình gọi điện thoại cho Tiêu Tụng Dương, nhưng Cố Tân Tân cũng không có dễ lừa như thế.
Tiêu Tụng Dương biết biên tập của Cố Tân Tân và cô quan hệ không tệ nên đã cho cô ấy đứng ra liên lạc với Cố Tân Tân. Nhưng chỉ mới nói muốn sắp xếp cho cô một buổi phỏng vấn thì đã bị Cố Tân Tân tỉnh như sáo phát hiện ra, nói thẳng với biên tập. "Chị giúp em chuyển lời đến lão đại, sau này tất cả các hoạt động em đều sẽ không tham gia, nhưng nếu như vậy mà sau này anh ta giảm đề cử của em thì em liền lập tức rời đi, bên ngoài trang web này cũng không thiếu chỗ cho em dung thân."
Thần Tập đi rồi, trang web coi như hiện tại cũng là bỏ ra không ít tâm huyết trên người Cố Tân Tân, Tiêu Tụng Dương cũng không dám đắc tội với cô.
Cận Ngụ Đình biết hiện tại mình thật sự hết cách bắt ép cô rồi, dù là có một cách rất dễ dàng có thể khiến cô đi ra, điều cô quan tâm nhất luôn là người nhà, chỉ cần dùng ba mẹ cô bức ép cô một cái thì nhất định cô sẽ đi ra.
Nhưng chuyện đã đến nước này Cận Ngụ Đình cũng không làm được như thế. Nếu đã là người thân, cô bảo vệ bọn họ, che chở bọn họ còn không kịp, nếu anh thật sự xuống tay với bọn họ, chỉ sợ Cố Tân Tân sẽ triệt để hận ૮ɦếƭ anh.
Cận Ngụ Đình thật sự không chịu nổi nữa, về phòng ngủ chính nằm xuống.
Ngủ một giấc, liền thẳng đến tối.
Bên trong phòng ngủ có tiếng bước chân đi lại, Cận Ngụ Đình cũng nghe được, nhưng lại không làm sao mở được mắt ra. Có người đang gọi anh, nhưng anh ngờ ngợ biết được người kia không phải là Cố Tân Tân.
Cố Tân Tân sẽ không lấy ngữ khí đó để gọi anh, mí mắt anh trĩu nặng, cảm giác được có một bàn tay mát lạnh đặt trên trán khiến cho Cận Ngụ Đình hết sức thoải mái.
Rất nhanh, anh được người đó đỡ ngồi dậy, nhét thuốc vào miệng anh, lại cho anh uống nước.
Cận Ngụ Đình được đỡ nằm xuống, gắng hết sức mở mắt ra, nhìn thấy Tần Chi Song lo lắng ngồi bên giường. "Lão Cửu, không sao chứ?"
"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
"Không yên tâm nên tới xem một chút."
Cận Ngụ Đình muốn nhấc tay lên, nhưng cảm giác cả người không có chút sức lực. "Con bị bệnh rồi à?"
"Đúng là bị sốt đến hồ đồ rồi, me vừa cho con uống thuốc, nếu như lát nữa mà vẫn không hạ sốt thì phải gọi bác sĩ đến đó."
"Được."
"Lão Cửu," Tần Chi Song hơi do dự, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi. "Tân Tân đâu?""
Tầm mắt anh hơi tránh né, "Cô ấy không có nhà."
"Con bé đi đâu?"
"Chỉ là náo loạn một chút thôi, đã qua nhà bạn ở mấy ngày rồi."
Tần Chi Song như có điều gì suy nghĩ nhìn chằm chằm chiếc giường lớn, bà biết, chuyện đêm đó quả thật đã K**h th**h không nhỏ Cố Tân Tân, đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ không thể chịu được chuyện như vậy.
Cô không hề náo loạn trong buổi tiệc mừng thọ cùng ngày hôm đó, buổi tối còn vô cùng ngoan ngoãn mời ông ngoại một ly trà đã xem như là rất hiểu chuyện rồi.
"Vậy hãy để cho con bé một hai ngày để bình tĩnh lại đi."
"Mẹ, mẹ còn vừa lòng cô ấy không?"
"Hài lòng chứ." Tần Chi Song cực kỳ có thiện cảm với Cố Tân Tân, tự nhiên sẽ không tiếc lời khen ngợi, "Mẹ cảm thấy Tân Tân rất tốt, Thương Lục cũng tốt, hai đứa con dâu này mẹ đều yêu quý."
Cận Ngụ Đình hơi giương khóe miệng, "Vậy thì tốt."
Như vậy chứng tỏ hiện tại Tần Chi Song chưa biết được chuyện kia, nếu như có thể, Cận Ngụ Đình muốn triệt để giấu diếm chuyện này đi.
Sau khi uống vào thuốc hạ sốt, Cận Ngụ Đình đã hạ nhiệt đi không ít, chỉ là khẩu vị vẫn rất tệ, bị Tần Chi Song liên tục ép mới miễn cưỡng húp vào một ít cháo loãng.
Hôm sau, dù là thân thể Cận Ngụ Đình còn chưa quá thoải mái nhưng anh vẫn gắng gượng đứng dậy, miễn cưỡng tắm rửa sạch sẽ sau đó xuống lầu.
Khổng Thành ở phía dưới đang lo âu đứng cùng luật sư nói gì đó, nhìn thấy Cận Ngụ Đình đi xuống bèn bước nhanh về phía trước. "Cửu gia."
""Có chuyện gì?"
"Vụ án đã chuyển đến cục công an của Lục Thành, phiền phức lần này xem ra càng lớn hơn rồi."
Cận Ngụ Đình ho khan, trên mặt cũng không hề biểu hiện một chút sốt ruột nào cả, "Phiền phức đến có muốn chặn cũng không chặn nổi, lo lắng cũng vô dụng."
"Người phụ nữ kia một mực chắc chắn ngài và cô ta có quan hệ, hiện tại người duy nhất có thể chứng minh ngài vô tội chỉ có Cửu phu nhân."
"Cậu vẫn còn biết cơ đấy!" Cận Ngụ Đình nghe anh ta nói thế, hỏa khí trong người lập tức không kìm nén lại được. "Cậu nhất định phải tìm ra cô ấy cho tôi!"
Cận Ngụ Đình vừa nói xong lời này, lập tức kịch liệt ho khan, Khổng Thành cũng không dám tiếp tục chọc vào anh.
Luật sư tiến lên hai bước. "Có thể tìm được Cửu phu nhân thì vẫn là cách tốt nhất, hiện tại việc cấp bách trước mắt là phối hợp với bọn họ, tội nhận hối lộ ảnh hưởng lớn như vậy, nếu như xử lý không tốt thì có thể kéo theo cả Cận thị trưởng vào cuộc."
Cận Ngụ Đình hiện tại vô cùng không muốn nghe những lời này, anh nhấc chân lên đi ra ngoài.
"Cửu gia, ngài đi đâu?"
"Không cần phải đi theo tôi."
Cận Ngụ Đình lên xe, cũng không nói với tài xế mình muốn đi đâu, tài xế nhìn sắc mặt khó coi của anh, cuối cùng bất đắc dĩ đành cho xe chạy ra trước.
Một hồi lâu sau Cận Ngụ Đình vẫn không mở miệng nói chuyện, tài xế dè dặt nhìn anh qua kính chiếu hậu.
"Cửu gia, có chuyện này tôi thấy vẫn là nên nói với ngài một tiếng."
"Chuyện gì?" Tầm mắt Cận Ngụ Đình đưa ra ngoài cửa sổ, cũng không quay đầu lại.
"Cái ngày ngài sai tôi cầm tấm bùa đó đi hỏi, thật ra tôi còn hỏi thêm một câu, tôi hỏi bà ấy tấm bùa này có phải là Cửu phu nhân yêu cầu vẽ hay không," tài xế đánh tay lái, sau đó tiếp tục kể. "Nhưng bà thầy bói đó nói không phải, khi ấy Cửu phu nhân là đã bị đuổi ra ngoài rồi, là mẹ ngài ấy xin, thông tin của Cận phu nhân cũng là bà ấy nói cho bà thầy bói kia."
Mí mắt Cận Ngụ Đình hơi động, sau đó nhìn về phía tài xế không chớp mắt.
"Bà thầy bói đó nói tấm bùa kia nhất định phải đặt bên người Cửu phu nhân mới có thể phát huy tác dụng, lúc đó tôi định nói chuyện này cho ngài, nhưng Cửu phu nhân lại nhìn tôi ra hiệu, không để cho tôi nói."
Cận Ngụ Đình trầm mặc thật lâu, cô không để cho tài xế nói trắng ra có lẽ là vì sợ anh trong cơn thịnh nộ sẽ tìm tới Lục Uyển Huệ, vậy nên toàn bộ tội trạng cô đều nhận hết về phía mình.
"Cửu gia, tôi vẫn muốn tìm cơ hội nói với ngài, nhưng mấy ngày gần đây đều là hai người cùng ngồi trên xe."
Bây giờ nói lời này đã muộn, Cận Ngụ Đình gật nhẹ đầu, hiện tại trong đầu anh không nghĩ được cái gì khác, chỉ muốn ngay tức khắc mang cô trở về. Anh thậm chí không thể nhớ ra lúc trước bọn họ vì tấm bùa đó mà cãi vã như thế nào, mà khi ấy anh đã không hề tin tưởng cô ra sao.
Anh chỉ biết hiện tại cô đã đi rồi, nói cái gì cũng là vô dụng, toàn bộ đã đều không còn quan trọng nữa.
Cố Tân Tân nhận được điện thoại của Lý Dĩnh Thư là khi cô đang trong phòng bếp nấu mì.
Cô nhìn hiển thị trên màn hình, hơi do dự một chút sau đó chuyển nghe, Lý Dĩnh Thư bên kia cũng không chờ cô nói một tiếng a lô đã oang oang lên tiếng.
"Tân Tân, cậu ở đâu? Cậu không sao chứ?"
Cố Tân Tân nghe tiếng rống như sư tử Hà Đông của cô ấy, lập tức đưa điện thoại ra xa, "Mình không sao."
"Chồng cậu suýt chút nữa lật tung cái công ty của mình lên rồi, cái tên kia còn úp úp mở mở nói với mình mấy câu, Cố Tân Tân, không phải là cậu đang chạy trốn đó chứ?"
"Ừ." Cố Tân Tân đáp nhẹ, sau đó lại không yên lòng hỏi. "Bọn họ không làm khó dễ cậu chứ?"
"Không có, dù sao mình cũng đâu có biết cậu ở đâu?" Lý Dĩnh Thư nói đến đây, thuận miệng hỏi, "Mà rốt cuộc thì cậu đang ở đâu?"
"Đừng hỏi, biết được chuyện này với cậu cũng không có gì tốt đẹp cả."
Cái tính bát quái của Lý Dĩnh Thư là lại bộc phát rồi, không làm sao hãm lại được, "Vậy cậu nói đi, sao đang yên đang lành lại bỏ trốn?"
"Không vượt qua nổi thì chạy thôi."
"Giỏi giỏi, Tân Tân nhà mình là ngầu nhất."
Cố Tân Tân bưng bát mì ra, "Cậu cũng phải cẩn thận, mình sợ anh ta cuối cùng không tìm được mình lại chĩa mũi nhọn về phía cậu."
"Không đến nỗi chứ, trước tiên cậu đừng nói cho mình biết cậu ở đâu là được, như vậy sẽ không sợ bị uy hiếp đến mức không chịu được mà khai ra."
Cố Tân Tân ăn mì, nghĩ đến người nhà lại không làm sao yên tâm, "Nếu mẹ mình mà hỏi cậu thì cậu cứ nói mình đang ở nhà một người bạn, sống rất tốt, bảo bà ấy không phải lo lắng."
"Nhưng cứ trốn chui trốn lủi như vậy cũng không phải cách hay, cậu không thể cứ như vậy không chịu về mãi chứ?"
Trong lòng Cố Tân Tân dĩ nhiên rất rõ ràng. "Đến đâu hay đó đi, đến đó rồi tính."
Ngắt điện thoại, Cố Tân Tân xuất thần nhìn chằm chằm chiếc máy tính bên cạnh. Cô nhất định phải về nhà, chỉ là hiện tại nhất định Cận Ngụ Đình sẽ cho người canh giữ bên ngoài căn nhà của cô, chờ cho cô tự mình chui đầu vào lưới.
Cận Duệ Ngôn sau khi trở lại đều liên tục sắp xếp xuống, thân phận cô ấy mẫn cảm nên không thể trực tiếp xuất đầu lộ diện, nhưng ở dưới tay nuôi không ít người, mỗi kẻ đều là rất được việc.
Lúc này cô ấy ngồi ở giữa khán đài, đang làm một bài báo cáo.
Đoàn Cảnh Nghiêu đứng bên cạnh một cột trụ chạm khắc hoa văn từ thời La Mã cách đó không xa, người phụ nữ này dù là thời điểm gì cũng đều có thể tươi cười, ánh mắt sắc bén, chỉ cần quét một lượt phía dưới liền có thể khiến cho mọi người trong hội trường yên lặng lắng nghe.
Dù là hiện tại rắc rối không ngừng đeo bám lấy Cận Ngụ Đình khiến cho cô ấy không thể không lo lắng trong lòng, nhưng ở một trường hợp trọng yếu như vậy cô ấy cũng không để cho một chút biểu cảm khác lạ nào bộc lộ ra.
Lúc này đã đến giai đoạn phóng viên đặt câu hỏi, hai tay Đoàn Cảnh Nghiêu khoanh trước ***, quy trình này trong lòng anh đã quá rõ ràng rồi. Những câu hỏi của phóng viên đều là được thư ký của Cận Duệ Ngôn rà soát qua một lượt, cũng bởi vì như vậy nên cô ấy trước mặt người khác vĩnh viễn đều có thể trả lời không một sơ hở.
Chỉ là những chuyện như vậy nếu như cứ mãi thuận lợi thì trên đời này đã không tồn tại ba chữ "ngoài ý muốn".
Một loạt những câu hỏi được Cận Duệ Ngôn đối đáp trôi chảy, cuối cùng có một cánh tay giơ lên.
Phóng viên giơ tay được cho phép đứng lên hỏi, liền lập tức nhằm đúng tử huyệt của Cận Duệ Ngôn mà đâm tới. "Cận thị trưởng, nghe nói em trai của ngài vừa bị tra tội nhận hối lộ, mà hạng mục kia chính là hạng mục của nhà nước, xin hỏi có chuyện đó là thật sao?"
Những người có mặt trong hội trường nhìn nhau, tin tức đã bị triệt để chặn lại, hiển nhiên là không hề bị truyền ra ngoài.
Cận Duệ Ngôn nhíu chặt lông mày, người ngồi cạnh cô ấy chỉ vào mặt người phóng viên đặt câu hỏi kia. "Cô là ở đài nào? Lời nói ra phải chịu trách nhiệm đấy có biết hay không?"
"Cận thị trưởng, ngài vẫn là nên giải thích trước ống kính cho rõ ràng đi."
Nét mặt Cận Duệ Ngôn lộ vẻ nghiêm túc, kề sát miệng vào mic hỏi. "Cô đã nói là nghe nói, vậy lời này là nghe ai nói?"
"Chuyện như vậy không thể nào không có lửa mà lại có khói, đã có phong thanh tin tức này, người làm thị trưởng ngài không thể tránh né như thế."
Cận Duệ Ngôn nghe cô ta nói, cười lạnh, không để ý lắm hơi mở đôi môi đỏ mọng, "Tin tức này là tôi vừa mới nhận được, nếu cô mới chỉ nói mà không có chứng cứ thì tôi có gì để trả lời đây? Nếu như mỗi người trong các người đều dùng những loại tin tức này đến hỏi tôi, thử nghĩ mà xem, không phải ám chỉ là tôi nên thành lập ra một cái phòng ban chuyên môn để trả lời lại?"
Nữ phóng viên kia còn trẻ, chỉ cần mấy câu đó của Cận Duệ Ngôn đã có thể khiến cô ta hoàn toàn bối rối.
"Nếu như chuyện này là thật thì xin hỏi Cận thị trưởng ngài sẽ làm thế nào?"
"Đương nhiên là nghiêm trị, không bao che, nhưng điều kiện tiên quyết là chuyện này phải có thật."
Nữ phóng viên nghe vậy, đưa tay về chiếc túi bên cạnh, Cận Duệ Ngôn thu nhất cử nhất động của cô ta vào trong mắt. "Bây giờ là xã hội pháp trị, lời nói bịa đặt cũng sẽ có cái giá rất lớn, đặc biệt là những người làm truyền thông, tôi hi vọng mọi người từng lời nói ra phải thật cẩn trọng, chớ vì những lời nói bóng gió không căn cứ mà chôn vùi tiền đồ của mình."
Động tác của người kia rất rõ ràng dừng lại, Cận Duệ Ngôn khẽ cười, "Nếu như thật sự có chuyện này thì tôi nhất định sẽ cho công chúng một câu trả lời thỏa đáng, nhưng nếu như là mưu hại bịa đặt, tôi tin tưởng người bị hãm hại cũng sẽ không để yên cho kẻ vu khống kia."
Nữ phóng viên kia tựa như cân nhắc một chút đến mức độ nghiêm trọng của sự việc, cuối cùng không nói nữa mà ngồi về chỗ của mình.
Đoàn Cảnh Nghiêu nhìn một màn trước mắt, mất hết cả hứng, Cận Duệ Ngôn quả là một người khéo léo vô cùng, không chút biến sắc đã có thể uy hiếp một người không dám tiếp tục nữa.
Lúc chập tối, Cận Ngụ Đình để phối hợp điều tra đã đến cục công an Lục Thành một chuyến.
Khổng Thành ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, Cận Ngụ Đình hôm nay còn không khỏe, cứ tiếp tục bị giày vò như vậy e là sớm muộn cũng sẽ sụp đổ mất.
Đến nửa đêm Cận Ngụ Đình mới đi ra, Khổng Thành chỉ lo có người bên ngoài canh sẵn, lại sắp xếp mấy chiếc xe trước sau rời đi, con đường cũng là khác nhau.
Sau khi Cận Ngụ Đình lên xe lập tức không ngừng ho khan, Khổng Thành lo lắng đưa cốc nước ấm cho anh. "Cửu gia, không thì đến bệnh viện xem một chút đi."
"Không có gì đáng ngại, chỉ là bị cảm thôi."
"Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, chỉ sợ tin tức giấu không nổi, nếu như thật sự bị lộ ra......"
Cận Ngụ Đình trả lại cốc cho Khổng Thành, "Vẫn không có tin tức gì của cô ấy sao?"
Khổng Thành cắn chặt răng, "Không có."
"Tiếp tục tìm đi."
"Cửu gia, hiện tại tình trạng của ngài chính là rắc rối quấn quanh trùng trùng. Tôi thật sự rất lo lắng, chúng ta đều đem hi vọng ký thác lên Cửu phu nhân, cho rằng sau khi tìm được cô ấy thì sẽ có thể được cô ấy đứng ra làm chứng ngài vô tội. Nhưng hình như chúng ta đã quên mất một điểm, dù là tìm được cô ấy về, ngài có đảm bảo cô ấy sẽ đứng ra thay ngài làm chứng không?"
Cận Ngụ Đình chuyển tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. "Đương nhiên"
"Làm sao ngài biết được?"
"Không biết." Cận Ngụ Đình xác thực là không biết, chỉ là anh tin tưởng vào trực giác của mình mà thôi.
"Nếu như Cửu phu nhân không giúp ngài đứng ra làm nhân chứng, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng, vậy thì chúng ta phải làm sao đây?"
Cận Ngụ Đình không nói ra lời, tựa như cũng đã từng nghĩ đến lời này của Khổng Thành. Thật lâu sau, giọng nói trống rỗng của anh mới đáp lại. "Tôi không tin cô ấy có thể nhẫn tâm đến như vậy. Cô ấy giúp người khác hại tôi là vì không biết sẽ mang tới phiền phức lớn như vậy cho tôi. Một khi cô ấy biết được hiện tại tôi cần cô ấy như thế nào, nhất định sẽ không do dự mà đứng ra giúp tôi."
Khổng Thành giật mình nhìn chằm chằm Cận Ngụ Đình, giống như không thể tin được lời nói như vậy lại có thể từ trong miệng anh nói ra.
Người Cận gia từ trước đến giờ sẽ không dễ dàng tin vào ai khác, dù là nam hay nữ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc