Trầm Hương Tuyết - Chương 32

Tác giả: Thị Kim

Gặp Gỡ

Người này thân mặc tăng bào màu xám, hiển nhiên phải là một hòa thượng, nhưng dung mạo, ánh mắt, thậm chí khí chất cử chỉ, không điểm nào giống người xuất gia.
Mộ Dung Tuyết nhất thời ngẩn ra, vì nàng chưa từng thấy hòa thượng nào đẹp như vậy, lúc nhìn hắn nàng thậm chí nảy sinh một ý nghĩ hoang đường, người có dáng vẻ như vậy mà đi làm hòa thượng có phải đáng tiếc quá rồi không?
Nhưng chút hảo cảm với dung mạo của hắn lập tức bị ánh mắt mang ý cười của hắn phá hoại. Người xuất gia sao có thể dò xét nữ thí chủ như vậy chứ, lẽ nào không nên lập tức cúi đầu quay đi, ra vẻ lão tăng nhập định sao? Ánh mắt ra vẻ vừa thú vị vừa buồn cười này là thế nào vậy?
Đây hoàn toàn không phải là tác phong của người xuất gia, lẽ nào đây chính là dâm tăng trong truyền thuyết? Mộ Dung Tuyết lập tức đề phòng lui lại một bước, hung dữ nói: “Sao ngươi lại nghe lén người ta cầu nguyện?”
Hắn xua hai tay, vô tội cười nói: “Ta đâu có nghe lén, ta vốn ở đây mà.” Nói đến đây hắn lại càng buồn cười: “Tiểu cô nương, người ta cầu nguyện phải thầm để trong lòng, lần đầu tiên ta mới thấy làm như cô vậy đó.”
Mộ Dung Tuyết bị lời của hắn làm cho đỏ mặt, nàng vốn không tin Phật, thỉnh thoảng lúc gặp nạn mới ôm chân Phật, ví dụ như lần trước trong ruộng cải dầu xin Bồ tát phù hộ đừng để Gia Luật Ngạn bắt được. Bởi vậy chuyện cầu nguyện trong chùa này cũng là lần đầu tiên nàng làm, hơn nữa vừa rồi thấy trong điện không có người, ai ngờ hắn lại ở sau tượng thần.
Nàng lạnh mặt uy Hi*p: “Không được nói ra, nếu không…”
Hắn cười cười: “Nếu không thì sao?”
Giọng điệu này càng không giống người xuất gia, Mộ Dung Tuyết trừng hắn một cái rồi nhấc váy chạy ra ngoài.
“Này tiểu cô nương, cầu nguyện thì phải dâng hương, tâm nguyện theo khói hương bay lên trời, như vậy Bồ tát mới có thể nghe thấy.”
Nàng vừa bước đi liền thu lại, quay đầu hỏi: “Thật không?”
“Đương nhiên là thật.” Hắn gật gật đầu, cuối cùng cũng thu lại ý cười, lộ ra dáng vẻ nghiêm túc.
Mộ Dung Tuyết dặn Đinh Hương ngoài cửa: “Muội đi mua hương đến đây.”
Hắn lại cười: “Không thể gọi là mua, phải gọi là thỉnh hương.”
“Ngươi lắm mồm như vậy thật chẳng giống một hòa thượng.”
Không ngờ hắn lại cười gật gật đầu: “Ta cũng thấy vậy.”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra.
Hắn cười nói: “Đặc biệt là nhìn thấy một tiểu cô nương đáng yêu như cô đây, ta càng cảm thấy ta nên hoàn tục sớm hơn một chút.”
Trời ạ, quả nhiên là một tên dâm tăng! Mộ Dung Tuyết biến sắc, nhấc váy trốn như bay ra khỏi Phật đường.
Hứa Trạch không nhịn được bật cười sang sảng, đã lâu lắm rồi không gặp một tiểu cô nương thú vị như vậy, thật sự vô cùng đáng yêu.
Mộ Dung Tuyết còn chưa chạy đến trước hồ Phóng sinh đã nghe thấy tiếng hét của Thẩm U Tâm. Chân nàng nhũn ra suýt ngã xuống đất, trời ạ, Linh Sơn tự này không phải là ổ ςướק đó chứ!
Trước hồ Phóng sinh không biết từ đâu chui ra sáu bảy nam nhân, đang vây lấy Tạ Trực đấm đá túi bụi. Tim Mộ Dung Tuyết đập nhanh đến mức sắp nhảy ra ngoài, nhìn kĩ lại mới phát hiện Tạ Trực có võ công, tuy là bị người ta vây đánh, nhưng nhất thời vẫn chưa bị đánh gục, lúc này nàng mới hơi yên lòng.
Thẩm U Tâm đứng bên cạnh, nóng lòng hét lên: “Đại ca dừng tay!” Một lúc sau lại hét: “Tạ Trực cẩn thận!”
Rốt cuộc là chuyện gì đây? Lẽ nào là Thẩm Thương Lãng đưa người đến?
Trong lúc khẩn cấp, Mộ Dung Tuyết vội quay đầu chạy ra ngoài, ở phía trước, Bội Lan đưa bốn hạ nhân đang chờ ngoài chùa chạy vào, Đinh Hương theo phía sau, tay cầm hương hoảng hốt chạy tới.
“Tiểu thư, chuyện gì vậy?”
Mộ Dung Tuyết không có thời gian nói rõ, vừa thấy cứu binh đến liền quay đầu đưa người đến trước hồ Phóng sinh hét lên: “Dừng tay hết cho ta!”
Chúng nhân khựng lại, Thẩm U Tâm như thấy cứu tinh, vội nói: “Đại ca, Vương phi đến rồi, còn không dừng tay!”
Thẩm Thương Lãng quay đầu thấy Mộ Dung Tuyết đưa mấy hạ nhân đến, lúc này mới cho thủ hạ dừng tay.
Tạ Trực kéo Thẩm U Tâm đứng sang một bên, bảo vệ sau lưng mình. Thẩm Thương Lãng chỉ hắn cười lạnh: “Hay cho Tạ Trực ngươi, ăn gan báo rồi sao mà còn vọng tưởng bắt cóc muội ấy trốn đi, ngươi đừng nằm mơ nữa.”
Nói xong, lúc này mới quay đầu sang miễn cưỡng thi lễ với Mộ Dung Tuyết, lòng thầm nói: Vương phi gì chứ, chẳng qua là một nha đầu nhà quê, bấu víu Triệu thục phi làm thân thích mới gả vào được Vương phủ thôi.
Sự khinh bỉ không hề che giấu này đã khơi dậy căm phẫn trong bụng Mộ Dung Tuyết. Nàng vốn xem thường con người Thẩm Thương Lãng, lúc này càng không hề lưu tình mà chỉ mặt hắn nói: “Ngươi mới ăn gan báo đó, còn dám hành hung trong chùa, ra tay đánh người trước mặt Bồ tát nữa.”
Thẩm Thương Lãng liếc mắt: “Phu nhân đừng ngậm máu phun người, ta chỉ đưa muội muội ta về phủ thôi.”
Thẩm U Tâm nghe vậy liền nói: “Muội không về.”
Thẩm Thương Lãng quay đầu chỉ vào mũi Thẩm U Tâm mắng: “Muội ở nhà người ta còn ra thể thống gì nữa? Có biết bên ngoài đồn đại thế nào không, thật mất hết mặt mũi của Thẩm gia ta!”
Thẩm U Tâm tức giận nước mắt lã chã: “Đại ca đừng lấy Thẩm gia ra uy Hi*p muội, muội có tệ hại đến đâu cũng không làm lụn bại gia sản.”
“Hay cho nha đầu ૮ɦếƭ tiệt này.” Thẩm Thương Lãng vung tay định tát nàng một cái, Tạ Trực ngẩng đầu nắm lấy cổ tay hắn, đẩy mạnh về phía sau.
Thẩm Thương Lãng loạng choạng mấy bước, tức tối đến đỏ mắt, mắng: “Tên đê tiện không biết tự lượng sức này, ngươi nằm mơ ban ngày đi. Sao không cân đo thử thân phận của mình, một hạ nhân…” Còn chưa nói hết đã bị Tạ Trực tức giận đấm cho một quyền, đánh ngay sống mũi Thẩm Thương Lãng.
Thẩm Thương Lãng đau đến mức vừa chảy nước mắt vừa chảy máu, nhảy dựng lên hét lớn: “Còn không ra tay.”
Lập tức hạ nhân của Thẩm gia xông lên bao vây, Mộ Dung Tuyết thấy lại sắp đánh nhau, đang định cho hạ nhân lên giúp, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng hét: “Phật môn thánh địa há có thể làm càn.”
Chúng nhân đều ngẩn ra, Mộ Dung Tuyết quay đầu, thấy sau lưng có một tăng nhân đang đứng, chính là hòa thượng vừa trò chuyện với nàng ban nãy. Trong tay hắn cầm một cây gậy, mày kiếm mắt sao, anh khí bừng bừng, hoàn toàn khác hẳn bộ dạng cười híp mắt ban nãy.
“Ngẩn ra đó làm gì, còn không ra tay.” Thẩm Thương lãng vốn khinh bỉ kẻ đột nhiên xuất hiện như Hứa Trạch, đích thân ra tay kéo Thẩm U Tâm về.
Các hạ nhân còn chưa ra tay, đột nhiên trước mắt có tiếng gió, gậy quét đến, Mộ Dung Tuyết vốn chưa nhìn thấy Hứa Trạch ra tay thế nào, đã thấy Thẩm Thương Lãng loạng choạng té lăn ra đất.
Hứa Trạch dùng gậy đè lên bụng hắn, cúi người cười hi hi: “Còn không đi thì ngươi có tin là ta sẽ cán ngươi thành sợi mì không?”
Thẩm Thương Lãng còn muốn phản kháng, lại thấy Hứa Trạch cười hi hi dùng gậy lăn trên bụng hắn mấy cái, không thấy hắn dùng lực, chỉ nhẹ nhàng vậy thôi đã khiến Thẩm Thương Lãng đau đớn kêu lên oai oái, cuống quít nói: “Ta đi ngay, đi quay.”
Hứa Trạch đứng dậy, dùng gậy chỉ về phía sau cười nói: “Cửa ở bên đó.”
Thẩm Thương Lãng vội vã đưa người rời đi.
Thẩm U Tâm bước lên thi lễ: “Đa tạ đại sư.”
“Đại sư” Hứa Trạch sờ mũi, quay đầu cười với Mộ Dung Tuyết: “Tiểu cô nương, cô thấy ta có giống đại sư không?”
Mộ Dung Tuyết đỏ mặt, hung dữ nói: “Không được gọi ta là tiểu cô nương.” Nói xong liền kéo tay Thẩm U Tâm, “Chúng ta mau về đi.” Không ngờ ra ngoài một chuyến lại gây ra chuyện này, đừng bao giờ để Gia Luật Ngạn biết được, nếu không nhất định hắn sẽ giận lắm, vừa nghĩ đến bộ dạng lạnh lùng của hắn, lòng nàng lập tức rối như tơ vò.
Tạ Trực ôm quyền nói: “Tại hạ Tạ Trực, đa tạ sư phụ trượng nghĩa tương trợ.”
Hứa Trạch mỉm cười: “Ta không phải hòa thượng, bởi vậy đừng gọi ta là sư phụ, cũng đừng gọi ta là đại sư, gọi Hứa Trạch được rồi.”
Mộ Dung Tuyết kinh ngạc quay đầu, không phải hòa thượng vậy việc gì phải mặc tăng bào, còn cạo đầu nữa?
Vừa hay hắn cũng nhìn về phía nàng, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, nàng có một cảm giác kỳ quái, trong ánh mắt hắn cứ như có tinh hà lấp lánh, còn mang theo cả một xoáy nước.
Nàng quay đầu bước nhanh ra khỏi chùa.
Bên này Thẩm U Tâm và Tạ Trực vội vã cáo biệt. Bên kia Mộ Dung Tuyết cũng dặn dò mấy hạ nhân, bao gồm cả xa phu, rằng chuyện hôm nay không được cho bất kỳ ai biết, bao gồm cả Vương gia. Nàng vốn còn muốn tiện đường về nhà thăm cha một chuyến, nhưng xảy ra chuyện như vậy, nàng không dám ở lâu bên ngoài nữa.
Trở về Chiêu Dương vương phủ, thật sự quá không may, Gia Luật Ngạn xưa nay thường đến tối mới về phủ, không ngờ buổi trưa đã về rồi.
Mộ Dung Tuyết cứ như có cảm giác làm chuyện xấu bị bắt quả tang, nàng nhìn Thẩm U Tâm rồi mới xuống xe.
Gia Luật Ngạn từ trong kiệu bước ra, lập tức một đám nô bộc bước lên vây lấy, hắn dường như trời sinh đã có khí thế vạn người ngưỡng mộ, đám hậu nhân tiền hô hậu ủng càng khiến hắn trở nên nổi bật, khí vũ bất phàm.
Mộ Dung Tuyết si mê nhìn hắn, lòng tin chắc rằng cho dù giữa biển người mênh ௱ôЛƓ, người nàng có thể vừa nhìn đã thấy ngay chỉ có hắn mà thôi.
Hắn nhìn nàng, rồi lại nhìn Thẩm U Tâm, không vui hỏi: “Hai người đi đâu vậy?”
Mộ Dung Tuyết nặn ra nụ cười, “Thi*p và muội muội đi chùa dâng hương.”
Hắn nhíu mày, cũng không nói gì nữa, quay sang nói với Thẩm U Tâm: “Chẳng phải đã nói với muội là đừng ra khỏi phủ rồi sao?”
Thẩm U Tâm có hơi chột dạ, yếu ớt thấp giọng nói: “Cùng tẩu tẩu đi dâng hương cũng không được sao?” Giọng nói mềm mại như nũng nịu này, phàm là nam nhân chắc đều sẽ cảm thấy mềm lòng, Mộ Dung Tuyết trong lòng rất ngưỡng mộ giọng nói êm tai này, tiếc rằng nàng đã không thể nào có được thanh âm hay như vậy nữa.
Nhưng Gia Luật Ngạn chỉ lạnh lùng đáp một câu, “Không được.” Nói xong liền cất bước đi lên hành lang.
Thẩm U Tâm thè lưỡi, rồi lại cười với Mộ Dung Tuyết, “Đa tạ tẩu tẩu.”
Mộ Dung Tuyết âm thầm theo sau hắn, đi đến cửa Ẩn Đào các, thấy hắn bước vào nàng liền quay người tiếp tục đi về hậu viên.
Gia Luật Ngạn chắc chắn rằng nàng sẽ theo mình vào, không ngờ nàng lại quay người đi mất! Hắn quay lại gọi nàng, tức giận nói: “Nàng đi đâu đó?”
“Thi*p về thay y phục.”
“Chút nữa đến đây đi.” Mắt hắn sáng lên, nói: “Ta muốn ăn cơm ở nhà.”
Nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn hắn, cuống quít gật đầu: “Được, bây giờ thi*p sẽ đi nấu ngay, chàng muốn ăn gì?”
“Nấu bừa đi.”
Nấu bừa? Nàng ngây ngốc nhìn hắn, thấp giọng nói: “Xưa nay thi*p chưa từng nấu bừa, mỗi một món ăn đều dùng toàn bộ thành ý, lẽ nào chàng không nếm được tâm ý của thi*p sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc