Trái Tim Ai Chưa Từng Điên Dại - Chương 23

Tác giả: Mộc Vô Giới

Tôi thấy hơi cảm động, cứ như thể hàng trăm năm tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được bạn tri âm, khóe mắt tôi ươn ướt, không biết phải nói gì:
- Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn vì đã hiểu chúng tôi! – Sau một hơi uống cạn ly rượu, tôi dùng tay lau khóe miệng, bỗng dưng nhớ ra cách giải thích của mình về ba từ MBA, sau đó tôi nói với Lâm Thăng:
- Lâm tổng, thật là khâm phục bạn học của anh, giờ MBA nên đọc thành “không so được”.(Trong tiếng Trung, âm đầu của ba từ “không so được” là MBA)
Tôi uống hơi nhiều, lời nói bắt đầu ríu vào nhau, lúc xuống lầu, tôi khoát vai Tôn tổng:
- Người anh em, tri âm, tri âm khó tìm, phải thường xuyên sang chỗ chúng tôi, thăm tôi nhé! Nghe chưa?
Tôn tổng cũng nắm tay tôi:
- Nhất định, nhất định, anh tới Quảng Châu cũng phải gọi điện thoại cho tôi!
Sau đó tôi vẫy tay:
- Các anh em, lên… lên bar Thủy Loan, đêm nay, không say không về… - Mấy từ cuối cùng gần như là tôi hát lên, từ “về” còn căng cứng, bèn loạng choạng đi qua đường, tới chỗ lan can ngăn biển ở con đường đối diện, mặc kệ xung quanh có ai đi qua đi lại hay không, tôi vạch khóa quần ra tè xuống biển, tôi lúc này thật đúng là “hướng mặt ra biển, ૮ởเ φµầɳ giải quyết”. Sau một hồi tự giễu cợt chính mình, nước tiểu ào ào tuôn ra, dưới ánh đèn neon nhấp nháy của những tòa nhà sau lưng, tôi vạch thành một đường cong đầy màu sắc mang theo hơi ấm xuống mặt đường. Tôi ngẩng đầu lên, đối diện là Macao lộng lẫy, cây cầu Hữu Nghị, các khu vui chơi, đường bờ biển uốn lượn, những ánh đèn phát ra ánh sáng đầy màu sắc cám dỗ, trong bóng tối có gì đó như hư ảo. Một cơn gió thổi tới làm tôi rùng mình, đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút. Mười năm trước tôi tới Châu Hải, cũng đứng trên bờ biển để nhìn về phía trước, tưởng tượng về tương lai, hơn ba nghìn ngày đêm, đã qua mấy mùa xuân hạ thu đông, tuổi thanh xuân, sự nhiệt tình, mồ hôi, nước mắt đều rơi ở nơi này. Châu Hải, ngươi là một hòn ngọc, tự nhiên, tự tại, trong sáng, cho dù ta ở đây có bao nhiêu niềm vui và chịu bao nhiêu tổn thương, ta cũng sẽ trân trọng mọi thứ ta đã trải qua, ta yêu ngươi không hối hận!
HOÀNG LỰC TẮM SUỐI NƯỚC NÓNG
Nếu bạn là người thân của tôi, hoặc là đã từng có ơn với tôi, hoặc chúng ta từng cùng nhau về quê lao động, vậy thì tôi có thể nhường một vụ làm ăn cho bạn, nếu bạn không phù hợp với các điều kiện ở trên, “I’m sorry”, bạn định cho tôi những lợi ích gì?
Trong khách sạn Hoàng Phi sang trọng, trong một quán cà phê mà xung quanh đều chỉ thì thào to nhỏ, trên chiếc sô-pha ở trung tâm thẩm mỹ, trên thảm cỏ của một sân golf cao cấp, từng vở kịch hay được trình diễn, chỉ thay đổi khung cảnh và nhân vật, thứ không thay đổi là trình tự và vai diễn, không ai nói câu này ra, nhưng ai cũng từng ám chỉ tới nó.
- Phi Thăng trở thành đối tác số một của Khoa Đạt toàn là nhờ một mình Lý tổng, làm việc phóng khoáng! Rất nghĩa khí, giữ chữ tín! Tôi thích người như vậy, không giống như gã họ Dư làm bao bì, lần nào ngồi xuống cũng ca thán lợi nhuận ít, ý của hắn là hắn chỉ ăn mà không thanh toán, mặt dơi mắt chuột, tính toán chi li, loại người này không phát tài cũng đáng đời! – Hoàng Lực nâng ly rượu lên khen ngợi tôi trước đám bạn bè, mặt tươi như hoa, nước bọt văng tứ tung, một hạt cơm trong miệng bay ra, tạo thành một đường vòng cung rất đẹp rồi rơi xuống đúng bát canh đang bốc khói nghi ngút đặt ở giữa bàn, mọi người đều giả bộ như không nhìn thấy, dù sao sau đó cũng chẳng ai ᴆụng đũa vào bát canh đó. Tôi cầm khăn ăn lên lau miệng, trong bụng cười thầm: Đương nhiên rồi, chữ tín có phải bốc phét là ra được đâu, đẳng cấp mời khách của tôi chỉ có cao chứ không có thấp, về tiền hoa hồng cũng ở cấp độ 5A, đã hứa trả cho người ta bao nhiêu thì không bao giờ thiếu một xu, mà cũng không chậm một ngày.
Triệu Hữu Tài sau một bữa ăn quay về công ty đã đập bàn chửi:
- Con mẹ nó, lòng người sao đen thế, đã nói là hai phần trăm mà hắn còn lấy một đống hóa đơn đến đòi thanh toán, trong đó lại còn có cả giấy vệ sinh với bao cao su
Tôi nghiêm túc chỉ ra:
- Anh chơi trò tà môn ngoại đạo là không đúng, chẳng lẽ không thể dựa vào chất lượng và thái độ phục vụ của chúng ta để họ buộc phải mua sản phẩm của mình sao?
Sự kích động của Triệu Hữu Tài giảm bớt, sau khi bình tĩnh lại, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, một lúc lâu sau mới bắn ra một câu:
- Người anh em, cậu nói đúng quá, tôi tin là tôi dựa vào bản lĩnh của cậu có thể làm được.
Sau đó tôi hiểu khi Triệu Hữu Tài nói câu này chỉ là muốn lấp liếm, giễu cợt tôi, hắn không muốn lãng phí nước bọt để giải thích cho một thằng mù tịt về bán hàng như tôi, như thế chẳng khác nào gảy đàn tai trâu. Trên thế giới này không có tình yêu nào vô duyên vô cớ, cũng không có nỗi hận nào vô duyên vô cớ, vì sao phải dùng sản phẩm của anh, vì sao chỉ thanh toán cho anh, tất cả đều có nguyên nhân, cho dù là một lý do vô cùng thuyết phục, giống như lần đầu tiên tôi gặp mặt Hoàng Lực, cái nhân vật quan trọng chỉ hút thuốc lá Trung Hoa này đã nói với tôi:
- Đồ tốt nhiều lắm, việc gì tôi phải dùng của anh.
Cho tới hôm nay, lời nói ấy vẫn vang vọng bên tai.
Trong bể nước nóng bốc hơi nghi ngút của trung tâm thẩm mĩ, tôi và Hoàng Lực Tʀầռ tʀʊồռɢ ngồi đối diện với nhau. Nơi này là do hắn chọn, nói là thời tiết lạnh lẽo, tới đây ngâm mình một lát cho thoải mái.
Cái gã này cả người nung núc những thịt, quá nửa người ngâm trong nước, mặt nước chỗ иgự¢ hắn sóng đánh qua đánh lại, hắn ngồi sát bờ, vừa xoa mặt vừa thở hổn hển. Tôi dùng khăn bông lau cổ, nói:
- Chuyện tiền nợ vất vả cho cậu quá, nhưng một việc tốt lành như thế sao không đích thân thông báo cho tôi, hình như không mấy phù hợp với tác phong làm việc của cậu.
- Tôi gọi điện thoại cho anh nhưng nó chuyển sang chế độ trả lời tự động, mà tôi lại dùng số khác gọi.
Tôi nhớ ra hôm qua lúc ngồi tắc-xi thấy có thông báo mấy cuộc gọi nhỡ từ một số lạ, thằng cha này dạo này cẩn thận quá, còn ý thức đề phòng nữa, có phải hắn đã ngửi ra điều gì đó sau cú điện thoại tôi gọi cho hắn ở Thanh Đảo?
- Gần đây công ty nhiều chuyện phiền phức lắm, cấp trên điều tra rất nghiêm ngặt về chuyện tiền nong, thế nên làm việc gì cũng phải cẩn thận, sau này anh liên lạc với tôi đừng dùng số cũ nữa, gọi số ngày hôm qua ấy. – Hoàng Lực dặn dò.
Hóa ra không phải vì tôi, tôi lén thở phào nẹ nhõm. Ý của hắn tôi hiểu, cố tình nói sự việc phức tạp hơn để tôi biết khả năng và sự vất vả của hắn.
- Hình như không chỉ có một mình công ty chúng tôi lấy được tiền. – Tôi nói.
- Chuyện này ông anh lại không thông minh rồi, nếu chỉ có mỗi công ty anh lấy được tiền thì lộ liễu quá, không tốt, người mắc nợ quá nhiều, huống hồ mấy công ty kia đều làm đường ống, nguyên liệu ABS, theo quy định là trả tiền rồi mới giao hàng, bên anh là tôi cố nhét vào. – Trong lời nói của Hoàng Lực đầy sự bất mãn, giọng nói cao ✓út.
Nhìn hắn có vẻ bực bội, tôi chẳng buồn tranh luận, chỉ cười:
- Đùa với cậu thôi cậu với tôi có quan hệ gì mà cậu còn không biết?
Tôi hỏi hắn có muốn sang phòng mát xa không, Hoàng Lực xua tay nói là thôi. Tôi hơi bất ngờ, thằng cha này từ trước tới nay lúc nào cũng rất chủ động, thái độ với tôi hôm nay lại có vẻ dửng dưng, thậm chí còn như đang phòng bị. Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của tôi, hắn ngượng ngùng nói:
- Mấy hôm trước đi bệnh viện kiểm tra thấy mắc chứng viêm tiền liệt tuyến, bác sĩ nói thường xuyên ngân nước nóng sẽ tốt hơn.
Tôi ồ một tiếng, cuối cùng hôm nay cũng gặp phải căn bệnh mang tính tiêu biểu của cánh đàn ông, chả trách hắn đòi đến đây:
- Cậu vốn là người khoẻ mạnh, lần trước ở khách sạn Quốc hội còn làm việc đó đến năm lần trong một đêm mà sao phút chốc đã kêu là không được?
- Thật sao? Tôi nói với anh là tôi làm năm lần sao? – Hoàng Lực nhìn tôi nói.
Tôi khựng lại, khẩu khí rất kiên định:
- Đương nhiên rồi, không phải cậu nói thì làm sao tôi biết được?
Một lát sau Hoàng Lực thở dài:
- Cái thứ này không làm được thì đàn ông còn gì là đàn ông nữa?
Tôi an ủi hắn:
- Đừng sợ, tịnh thân một tháng, rồi vẫn là hảo hán thôi. Mấy hôm nữa tôi mang chai rượu bổ cốt vùng Đông Bắc sang cho cậu bồi bổ, chắc chắn là có ích.
Hoàng Lực nói:
- Xin đừng, anh không muốn tôi trúng gió thì đừng mang cái thứ đó sang hại tôi.
Hiện tôi vẫn may mắn vì chưa mắc cái chứng bệnh này, cũng không biết rốt cuộc nên đối phó như thế nào, bỗng dưng nhớ ra ông chủ Hạ, mối quan hệ này vừa hay có thể sử dụng được:
- Tôi quen một người là ông chủ Hạ làm ở Khoa tiết niệu bệnh viện Hâm Quang, ông ta chuyên điều trị cái này, mấy bác sĩ dưới quyền ông ta đều là chuyên gia, mai tôi đưa cậu đi gặp, đảm bảo là chữa được bệnh!
Hoàng Lực cười nói:
- Thôi đi, toàn là lừa tiền thôi.
Tôi tiếp tục giới thiệu:
- Không đâu, cho dù có là lừa đảo thì cũng chỉ lừa người ngoài, ai dám lừa bạn bè như tôi, nếu không thì tôi chém ông ta!
Hoàng Lực dường như cũng động lòng:
- Thế… hôm nào đi khám xem.
Tôi nói:
- Được rồi, có bệnh phải chữa sớm, đây không phải là bệnh nhỏ, liên quan tới hạnh phúc cả đời của cậu đấy. – Hoàng Lực cúi đầu nhìn:
- Mắc bệnh rồi mới biết, tiền nhiều đến đâu cũng không bằng một sức khỏe tốt.
Tôi vỗ vai hắn:
- Người anh em, cứ yên tâm, không sao đâu, tâm trạng tốt là một liều thuốc tốt, mấy hôm nữa lại là một trang hảo hán!
Hoàng Lực vừa đứng lên vừa nói:
- Hy vọng, hy vọng thế!
Trong phòng thay đồ, tôi lấy di động ra xem, có một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn, đều là của Lưu Hân, tin nhắn nói: Giấy phép công thương của chúng ta được thông qua.
Việc này tôi đã biết từ trước, cũng không có gì to tát, tôi hiểu rằng cô ta tìm tôi tuyệt đối không phài vì chuyện này. Lúc chia tay Hoàng Lực ở bãi đỗ xe, tôi lấy một túi đồ trên xe đưa cho hắn, Hoàng Lực mở ra liếc một cái, sao đó đóng nhanh lại, giơ tay lên vẫy:
- Bye bye!
Tôi nghĩ bụng vừa nãy còn nói tiền không quan trọng, bây giờ cầm tiền nhanh thế, con người đúng là mâu thuẫn. Tôi đang định rời đi bỗng dưng nghe thấy tiếng còi, quay người lại, Hoàng Lực hạ cửa kính xe xuống, ánh mắt có vẻ giận dữ:
- Lần sau nhớ phải có thái độ tốt một chút! – Chưa chờ tôi trả lời, hắn đã quay đầu xe lao ✓út đi.
Tôi hừ một tiếng nhìn theo bóng xe của hắn, con bà nó, lấy được tiền rồi mới nói câu này, ban đầu vẫn còn khách sáo lắm, chẳng lẽ lại sợ tôi không trả tiền? tôi lên xe, không khởi động ngay:
- Thái độ tốt có lấy được tiền không? – Tôi nghĩ thầm trong bụng, sau đó cúi đầu nhìn tay mình, nắm chặt thành một nắm đấm giơ lên trước mặt:
- Thế này gọi là lúc nào cần ra tay thì ra tay!
LƯU HN TỎ TÌNH
Tin nhắn của Lưu Hân đã nhắc nhở tôi, gần đây tôi hơi xa cách với cô ta, lẽ ra tôi không muốn tiếp xúc riêng với cô ta nữa, nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ yếu đuối của cô ta là tôi lại mềm lòng, theo phép lịch sự của đàn ông với đàn bà thì không nên tuyệt tình như vậy. Tôi nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới mười giờ đêm, thế là tôi gọi điện thoại cho cô ta, nói là tới quán cà phê Jake ngồi một lát.
- Trông anh hình như gầy đi. – Lưu Hân ngồi xuống sô-pha, bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy chiếc cốc trên bàn, mi mắt cô cụp xuống, hình như đang thưởng thức mùi hương cà phê quyến rũ, - Có phải chuyến đi Thanh Đảo vất vả quá không?
Tôi không trả lời thẳng vào câu hỏi, quay đầu nhìn ra cửa sổ, nói khẽ:
- Gầy đi cũng tốt, tinh thần khá hơn.
Chúng tôi cứ ngồi với nhau trong không khí ngượng ngùng như thế, hai bên không ai nói lời nào, trước mặt Lưu Hân, tôi mất hoàn toàn dáng vẻ hưng phấn, ưa đùa cợt của mình. Tôi phát hiện mình không sở trường xuất hiện trong những trường hợp này, tôi không biết không nói những lời tuyệt tình của Lưu Hân có được tính là một sự phản bội với Châu Thanh Thanh không, trong lòng tôi, nếu vì sự bình yên của gia đình mà phải nói những lời độc ác với một người con gái khác, thật là khó khăn, huống hồ sự việc cũng chưa phát triển tới mức bắt tôi phải lựa chọn. Lâm Thăng từng nói việc gì cần cắt đứt là phải cắt đứt, nếu không chắc chắn sẽ loạn. Câu này đối với người ngoài thật đơn giản, nhưng với người trong cuộc liệu có mấy người làm được? Có thể không chỉ riêng tôi mà còn là trạng thái tâm lý của tuyệt đại đa số đàn ông, nếu không, làm gì có lắm vụ vợ chồng hục hặc nhau vì kẻ thứ ba đến thế. Khi một tình cảm này đã tê liệt, ắt một tình cảm khác sẽ xuất hiện, có mấy người giữ được sự lý trí, có mấy người giữ được đạo đức của mình?
- Lưu Hân, cô cho rằng cú điện thoại tối hôm đó là do ai gọi? – Câu hỏi này vẫn chưa tìm được đáp án, tôi suy nghĩ mãi mà không ra, muốn tìm thêm chút manh mối từ Lưu Hân.
- Em không biết, hôm đó em cũng uống nhiều, đầu nặng chình trịch, vào phòng thế nào em còn chẳng nhớ.
- Liệu có thể là bạn trai cũ của cô không? – Tôi nhìn vào ánh mắt của Lưu Hân.
- Không đâu, bọn em chia tay lâu lắm rồi, với lại làm sao anh ta biết hôm đó chúng ta ở hộp đêm Kim Bích được?
- Chẳng phải hắn vẫn cứ bám lấy cô sao? Hay là hắn theo dõi cô? Hoặc là hôm đó hắn cũng ở đó chơi?
- Không thể nào, anh ấy không hút thuốc, không uống rượu, mấy cái hộp đêm cao cấp như thế, anh ấy không vào được đâu.
- Thế thì đúng là kỳ quái. – tôi cúi đầu lẩm bẩm.
- Hay là Thanh Thanh theo dõi anh? – Lưu Hân hỏi ngược lại tôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc