Trai Thừ Gái Ế - Chương 65

Tác giả: Tưởng Cẩn

Ngô Hiểu Quân nhìn Lương Tranh hồi lâu, ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng. Anh xoay người đi, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt vô cùng, Trình Triệu phú đành phải lên giọng xoa dịu: “Thôi các cậu đừng cãi nhau nữa, nếu nói là chú hề chắc phải nói đến tôi đây này. Chuyện hôn nhân đại sự không thể nóng vội, thôi cứ thuận theo lẽ tự nhiên đi, đợi khi nào tôi hồi phục, tôi sẽ giới thiệu cho hai người vài cô. Này, các cậu có hứng thú với các em gái Bắc Kinh không?”
Ngô Hiểu Quân ngoảnh đầu nói: “Tôi không nuôi nổi!”
Lương Tranh cũng trả lời luôn: “Tôi không nói nổi bọn họ!”
Trình Triệu phú cười: “Nhìn đám vô dụng các cậu kia, con gái Bắc Kinh tốt mà, không làm bộ làm tịch, rất thú vị!”
Lương Tranh: “Thôi cậu đợi Lưu Du Hà đến rồi nói với cô ấy nhé!”
Ngô Hiểu Quân: “Mỗi người mỗi sở thích mà...”
***
Ra khỏi bệnh viện, Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân không ai nói gì suốt dọc đường. Lúc đổi tàu điện ngầm, hai người đi xuống một đường hầm bí bức. Đường hầm cong cong, sáng và sạch sẽ. Lương Tranh đuổi theo Ngô Hiểu Quân, khẽ nói: “Xin lỗi, ban nãy tôi lỡ lời...”
Ngô Hiểu Quân vui vẻ cười: “Đó là sự thật mà, cậu chỉ nói lên sự thật thôi. Trình Triệu phú đột nhiên trở nên rất điềm đạm, khiến tôi thấy là lạ!”
Lương Tranh cũng gật đầu: “Đúng thế, có thể trải qua một số chuyện mới khiến cho người ta nhìn thấu được bản chất của cuộc sống”.
“Cậu nhìn thấu được rồi ư?”
“Nói thực lòng là chưa, còn cậu?”
“Nhìn thấu được một nửa. Tôi từng tưởng rằng mình đã nhìn thấu được, nhưng lúc tôi nhìn thấy bố mình còng lưng chen chúc giữa tàu điện, tôi đã rơi nước mắt. Sau đó tôi chia tay với Đàm Hiểu Na, cậu biết đấy, cảm giác bỗng chẳng còn lại gì ập tới, cậu còn chưa cảm nhận được hạnh phúc thì tất cả đã tan biết hết... Thật sự có lúc tôi chỉ muốn ૮ɦếƭ đi, ૮ɦếƭ đi là hết. Vì thế tôi thấy mình mới nhìn thấu có một nửa thôi...”
“Hài, bản chất của cuộc sống rốt cuộc là gì nhỉ?”
“Chính là sống cho tốt...”
“Ừm, có lí...”
***
Chuẩn bị ra đi, Chung Hiểu Huệ bắt đầu thu dọn hành lí của mình. Con gái lúc nào cũng có rất nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh, đây là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ. Ngải Lựu Lựu đang ngồi trên ghế xem tivi, mấy hôm nay cô cứ thấy tâm trạng rất hụt hẫng. Trước đây cô cảm thấy Lương Tranh rất phiền phức, cứ thỉnh thoảng lại chạy lên quấy nhiễu, gây ảnh hưởng đến cuộc sống của cô. Giờ đỡ điếc lỗ tai rồi, Lương Tranh cũng không còn đến làm phiền nữa, cô lại thấy không quen. Ngải Lựu Lựu giờ nhớ lại những chuyện đã qua, cảm thấy thực ra Lương Tranh cũng không đến nỗi đáng ghét, ngược lại còn hơi đáng yêu. Mặc dù những lúc ở cạnh nhau hai người tranh cãi liên tục, nhưng cảm giác rất nhẹ nhõm, rất vui vẻ. Có lẽ đúng như Lương Tranh đã nói, những ngày tháng như thế không phập phù, rất chân thực, rất ấm áp.
“Mấy hôm nay cô làm sao thế?” Chung Hiểu Huệ đang đắp mặt nạ, nằm trên ghế.
Ngải Lựu Lựu lúc này mới định thần lại, cười đáp: “Không sao, tôi vẫn ổn mà!”
“Tôi thấy cô như có tâm sự gì đó, cứ như thể vừa chia tay với bạn trai ấy...”
“Ha ha, tôi làm gì có bạn trai mà chia tay?”
Chung Hiểu Huệ nhìn thẳng vào mắt Ngải Lựu Lựu: “Tôi thấy Lương Tranh cũng rất tốt mà!”
“Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi, lại còn suốt ngày cãi vã!”
“Thực ra con người anh ấy cũng không tồi, ít nhất có thể tin tưởng được...”
Ngải Lựu Lựu hất dép ra, khoanh tròn chân trên ghế: “Hai người chẳng phải đang rất êm đẹp sao, sao lại chia tay thế?”
Ánh mắt Chung Hiểu Huệ chợt sầm xuống, nhưng qua lớp mặt nạ, thật khó để nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô lúc này: “Là do tôi không tốt, tôi đã lừa anh ấy...”
“Đây vốn dĩ là một thế giới ngập tràn những lời nói dối và sự lừa gạt, tôi cảm thấy đấy không phải là vấn đề...”
“Hai người ở bên nhau cần có sự tin tưởng, nếu như đôi bên có khoảng cách thì làm sao mà sống được?”
Ngải Lựu Lựu uống một ngụm nước, gật gật đầu rồi chuyển chủ để: “Cô định ngày nào đi?”
“Sắp rồi, chắc chắn là trước tết. Lần này đi cũng không biết khi nào mới quay lại, vì vậy tôi muốn ở lại thêm vài ngày...”
“Đi rồi nhớ liên lạc với tôi nhé, chúng ta là bạn bè mà?”
“Of course!”
“Đói chưa, tôi mời cô đi ăn!”
“Ok, có cần gọi Lương Tranh đi cùng không?”
“Ha ha... thôi, gần đây anh ta bận lắm!”
Lúc đang ăn cơm, Chung Hiểu Huệ nhận được một cái tin nhắn kì lạ: Chú ý an toàn, đừng nói chuyện với người lạ.
Cô gọi đến số vừa nhắn tin nhưng không có người nghe mấy, gọi lại lần nữa thì đối phương tắt mấy.
***
Một buổi chiều thứ hai, Ngô Hiểu Quân xin công ty cho nghỉ để đến nhà xuất bản kí hợp đồng. Một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời trang dẫn Ngô Hiểu Quân vào phòng chờ, sau đó đưa cho anh hai bản hợp đồng xuất bản. Tiếp đó, cô gái tự giới thiệu: “Chào anh, tôi tên là Hồ San San, biên tập của chúng tôi ra ngoài có chút việc, anh cứ xem hợp đồng trước, có gì không hiểu cứ hỏi tôi!”
Ngô Hiểu Quân: “Ok, cảm ơn cô!”
Trong khi Ngô Hiểu Quân xem hợp đồng thì Hồ San San đi pha nước: “Mời anh dùng trà!”
Ngô Hiểu Quân đứng dậy đón lấy cốc trà: “Cám ơn cô, không cần khách sáo đâu!”
“À đúng rồi, anh có thể cho tôi mượn chứng minh thư của anh không? Tôi cần photo một chút!”
“Ok...”, Ngô Hiểu Quân lấy chứng minh thư ở trong ví ra, đưa cho Hồ San San.
Ngô Hiểu Quân xem thật kĩ hợp đồng, tiền thuế xuất bản là 8%, in lần đầu là 10000 cuốn, yêu cầu phải hoàn thành bản thảo đầu tiên vào ngày 25 tháng Ba. Đằng sau hợp đồng có chữ kí và con dấu của nhà xuất bản, xem ra hợp đồng này đã được soạn đầy đủ, chỉ chờ anh kí tên là xong. Ngô Hiểu Quân hỏi Hồ San San thời gian xuất bản sách và những chuyện có liên quan, sau đó kí hợp đồng.
Hồ San San xem hai bản hợp đồng, đưa cho Ngô Hiểu Quân một bản: “Một bản hợp đồng này do anh giữ, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!”
Ngô Hiểu Quân cất hợp đồng vào trong túi, mỉm cười nói: “Hợp tác vui vẻ, sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội liên hệ với nhau, thật không ngờ người mà tôi liên hệ gần đây lại là một biên tập xinh đẹp như vậy, thật thất kính quá!”
Hồ San San cười: “Anh quá khen rồi! Tôi đã đọc một phần tiểu thuyết của anh, rất đặc sắc, hi vọng chúng ta có thể hợp tác lâu dài. Bìa sách sẽ do tôi thiết kế, đến lúc ấy có lẽ phải hỏi ý kiến của anh nhiều đấy ạ!”
“Phiền cô quá, tôi không có ý kiến gì, tôi tin tưởng ở cô ! À phải rồi, hình như tôi gặp cô ở đâu đó rồi thì phải...”
Hồ San San khẽ nhích môi cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp trắng bóng: “Thế ư?”
Ngô Hiểu Quân gãi gãi đầu, ngẫm nghĩ hồi lâu: “A đúng rồi, ở buổi họp mặt đồng hương Hồ Bắc vào hôm tết Nguyên đán!”
“À, hôm ấy tôi cũng đến đó”.
“Cô cũng là người Hồ Bắc à?”
Hồ San San mặt ánh lên vẻ hạnh phúc: “Đâu có, bạn trai tôi cũng là người Hồ Bắc, tôi chỉ đi theo thôi. Anh ấy tên Tưởng, anh có quen không?”
Ngô Hiểu Quân lắc đầu: “Không quen, tôi là người Tứ Xuyên, cũng chỉ là đi ăn theo thôi...”
Hồ San San tiễn Ngô Hiểu Quân ra tận cầu thang, Ngô Hiểu Quân nhiệt tình mời Hồ San San và bạn trai đến khu đô thị Quốc Mỹ chơi. Hồ San San mỉm cười đồng ý, cô nói với Ngô Hiểu Quân nếu có cơ hội sẽ giới thiệu tác phẩm của anh với công ty điện ảnh, biết đâu sau này tác phẩm của anh có cơ hội chuyển thể thành phim. Hai người nói thêm vài câu khách sáo rồi Ngô Hiểu Quân đi vào thang máy.
Ngô Hiểu Quân vui vẻ ra khỏi nhà xuất bản, sau đó ngồi vào một chiếc taxi. Hôm nay là một ngày đáng kỉ niệm, anh phải quan sát cho kĩ cái thành phố mộng mơ này. Trong cái thành phố khiến anh vừa yêu vừa hận này, cuối cùng Ngô Hiểu Quân đã tìm thấy mục tiêu cuộc đời của mình.
***
Công ty Ngải Lựu Lựu tụ tập ăn uống tất niên, đầu tiên là ăn cơm, sau đó đi hát. Mỗi bộ phận một gian nhỏ, các lãnh đạo ngồi trong phòng Vip. Mọi người ai nấy đều thả sức vui chơi, thả lỏng bản thân, giải tỏa áp lực. Mấy cô gái ở phòng tài vụ hào hứng lạ thường, ai cũng mặc sức ăn uống, hát hò. Trước đây ở phòng tài vụ, Đàm Hiểu Na là đầu trò, đi hát ở đâu cô cũng giành mic, hát cho đã đời thì thôi. Giờ Đàm Hiểu Na lại bị Trâu Huệ lấn át. Trâu Huệ không chỉ thích hát mà thỉnh thoảng máu lên cô cònvừa nhảy vừa hát, thậm chí ngay cả bàn ghế cũng trở thành sân khấu của cô.
Chu Tường Linh nhìn Trâu Huệ vừa hát vừa nhảy ở trước mặt, thở dài: “Mỗi lần nhìn con ranh này là mình lại thấy mình già rồi...”
Đàm Hiểu Na cũng thở dài: “Đúng thế, tuổi tác không đợi người mà!”
Chu Tường Linh: “Đi, chọn cho tôi bàiKhông đơn giản như vậy của Hoàng Tiếu Hồ để tôi giải sầu!”
Đàm Hiểu Na: “Ok, vậy thì cả tập thể cùng giải sầu đi, chọn cho tôi bài Cao chạy xa bay nhé!”
Ngải Lựu Lựu ngồi một mình một góc, nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp mặt Lương Tranh. Tất cả mọi thứ như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, nhưng cũng dường như đã xa xôi lắm rồi...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc