Trai Thừ Gái Ế - Chương 56

Tác giả: Tưởng Cẩn

Lương Tranh ho khan vài tiếng, cố ý huých Ngô Hiểu Quân. Lúc này Ngô Hiểu Quân mới ý thức được rằng mình hơi quá khích. Anh thở dài ngao ngán rồi không nói thêm điều gì.
Phóng khách vốn ồn ào nay bỗng trở nên im phăng phác, chẳng có ai nói năng gì. Không khí có hơi ngột ngại, Lương Tranh đành phải lên tiếng: “Li hôn á? Nếu li hôn rồi Trình Triệu phú tìm được ai khác thay thế đây? Mấy cô gái kia đều không đáng tin, suốt ngày chỉ biết ăn chơi, đâu biết làm vợ, làm mẹ. Không phái anh nói ngon nói ngọt để dỗ dành em đâu, anh đã mắng Trình Triệu phú mấy lần rồi . Cậu ta có thể tìm được một người như em đã là phúc phận từ kiếp trước tu được, đừng có tưởng bản thân mình giỏi giang lắm. Thế mà cậu ta không biết trân trọng. Nhưng anh hi vọng em hãy bình tĩnh một chút, hãy lấy gia đình làm trọng. Anh thật lòng hi vọng hai người sẽ lảm hòa lại, đừng có suy nghĩ quá cực đoan. Con người Trình Triệu phú tưởng là không đáng tin chứ thực ra cậu ta chỉ hơi ham chơi thôi, bản chất không đến nỗi hư hỏng, tâm địa cũng hiền lành, mấy đứa bọn anh nói nhiều thành ra cậu ta cũng chán nghe. Vì thế cứ để cậu ta tự phát hiện ra ưu điểm của em thôi. Về phương diện này em phải mở lòng, bao dung cho cậu ta, cậu ta không có chí tiến thủ, ham chơi, nhưng em phải cố gắng kiềm chế cậu ta. Bọn anh đều biết em là một người phụ nữ đảm đang, người biết nhiều thường chịu khổ, thôi thì em chịu khó đôi chút vậy. Vì cái nhà này, chịu chút ấm ức càng chứng tỏ em là người biết coi đại cuộc làm trọng, biết lo lắng chu toàn!”
Lương Tranh nói liền một hơi, chẳng biết phải nói gì tiếp theo liền bẹo Ngô Hiểu Quân, Ngô Hiểu Quân hiểu ra liền vội vàng phụ họa: “Bọn anh hiểu nỗi khổ của em, đúng là em đã phải chịu nhiều ấm ức. Nhưng chuyện mâu thuẫn gia đình là khó tránh khỏi, có những chuyện bắt buộc phải cả hai vợ chồng ngồi lại bàn bạc, giải quyết. Em là một người thông minh, anh tin là em biết cách để cứu vãn, làm lại từ đầu với Trình Triệu phú. Đây mới là điều bọn anh mong nhìn thấy, bọn anh thật sự không muốn hai người đôi ngả...”
Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân kẻ tung người hứng, biểu diễn vô cũng xuất sắc. Lưu Du Hà biết hai người này chẳng phải dễ đối phó, những gì họ nói chỉ có nửa phần đáng tin. Nói cho cùng thì mình và Trình Triệu phú đã đến nước này, cả hai đều có vấn đề. Lựu Du Hà không muốn tiếp tục làm khó bọn Lương Tranh nữa, cũng không muốn xem bọn họ diễn kịch nữa nên đứng dậy đi về: “Nếu như Trình Chí Huy có liên lạc với các anh, các anh hãy nói với anh ta em đồng ý li hôn, bảo anh ta đừng tắt máy nữa, không cần thiết phải làm thế đâu. Sau khi li hôn, anh ta có thể thả sức mà chơi..."
Hai người tiễn Lưu Du Hà ra cửa. Lưu Du Hà đi rồi, ai nấy thở phào nhẹ nhõm. Ngô Hiểu Quân lắc đầu: “Thật chẳng ra làm sao, dày vò một cò gái tốt như thế thành ra thế này, tiều tụy đến mức suýt nữa tôi không nhận ra!”
“Dạo này Trình Triệu phú có liên lạc với cậu không?”, Lương Tranh hỏi.
“Không, kể từ sau hôm Noel là bặt vô âm tín!”
“Chẳng phải cậu có số điện thoại của con bé sinh viên đấy sao? Hỏi thử đi!”
Quả nhiên, Trình Triệu phú và Từ Tịnh đang dính lấy nhau như sam, vui vẻ đến quên cả trời đất. Trong điện thoại vọng lên tiếng cười đùa của Trình Triệu phú: “Ha, cuối cùng cũng nhớ đến anh em rồi à, có phải muốn mở party không?”
Ngô Hiểu Quân lạnh lùng nói: “Lưu Du Hà nhờ tôi chuyển lời đến cậu, cô ấy muốn li hôn với cậu. Còn nữa, bố cậu sắp tắt thở rồi , mau về nhà đi, biết đâu còn kịp lễ truy điệu...”
Ngô Hiểu Quân không đợi Trình Triệu phú phản ứng lại đã cúp điện thoại. Thấy Lương Tranh trợn trừng mắt nhìn mình, Ngô Hiểu Quân liền ngửa hai tay, ra vẻ bất lực: “Cậu nhìn cái gì mà nhìn, tôi chỉ dùng cách khích tướng cho cậu ta thấy căng thẳng tí thôi. Ông già ấy từng làm lính mà, không yếu ớt đến thế đâu, tôi có nguyền rủa ông ấy cũng chẳng ૮ɦếƭ được!”
“Xem ra những thứ cậu đọc được cũng không đến mức vô dụng, ít nhất cũng có lúc cần dùng đến...”
“Quá khen, quá khen!"
“Cậu cứ đợi Trình Triệu phú đến xử cậu đi!”
“…”
***
Thứ bảy, Lương Tranh được mời tham dự một lễ cưới. Cô dâu chính là cô gái lớn tuổi mở cửa hàng quần áo ở gần vườn thú mà anh đã gặp năm ngoái, cô đã đi xem mặt thành công qua truyền hình, lấy một anh Tây đang làm việc ở Bắc Kinh. Lương Tranh đến hội trường nơi cử hành hôn lễ, lúc bước về phía cô dâu chú rể đang cười nói hân hoan anh mới chợt sực nhớ. Hóa ra trong tiết mục xem mặt lần trước, khuôn mặt quen thuộc ấy chính là cô dâu đang đứng trước mặt anh, chẳng trách mà anh thấy quen mắt thế.
Cô dâu buông tay chú rể ra, đến gần Lương Tranh và nói: "A, lâu lắm không gặp, anh ngạc nhiên vì em có số của anh chứ gì?”
“Lúc đầu cũng thấy hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy em đi xem mặt thành công trên truyền hình, lại tìm được một anh chồng đẹp trai thế này, anh cảm thấy chẳng có gì mà kì lạ cả, em giỏi lắm, hôm nay em rất đẹp!”
Cô dâu cười: "Sau khi anh đi, em tìm người khác để xin số của anh. Lúc ấy em nghĩ, một ngày nào đó mình kết hôn nhất định phải mời anh đến tham dự. Bởi vì sự hài hước và lạc quan của anh đã làm em cảm động. Câu “R*ợ*u phải uống từ từ, thuốc cũng phải hút từ từ, người cũng cần tìm từ từ...” thật sự rất có lí, em đã kiên trì làm theo, thế nên mới tìm được một nửa của mình, cảm ơn anh nhiều!”
“Cảm ơn vì em vẫn còn nhớ anh. Anh rất vui vi em có thể tìm được hạnh phúc của mình, anh cảm thấy năm ngoái anh đã làm được một việc rất đáng làm, đó là quen biết em!”
“Ha ha, anh vẫn một mình ư?”
Lương Tranh cười: “Anh đang tấn công, sẽ nhanh thôi!”
“Vậy em chúc anh sớm tìm được một nửa của mình, đến lúc ấy nhớ mời em tham dự hôn lễ đấy!”
“Chắc chắn rồi , có duyên chắc chắn sẽ còn gặp lại!"
Trên đường về, Lương Tranh cảm thấy rất bùi ngùi, thật không ngờ chỉ một câu nói chơi của mình lại gián tiếp thúc đẩy cuộc hôn nhân của người khác, đây cũng coi như là một việc tốt. Nhất định không được từ bỏ, ông trời rất công bằng, chỉ cần bạn chân thành trong tình cảm, trong cách đối xử với người khác, cuối cùng sẽ có ngày công sức của bạn đơm hoa kết trái. Trong xe im lặng như tờ bên ngoài xe ôn ào huyên náo. Mỗi người chúng ta đều đi lướt qua không biết bao nhiêu người mỗi ngày, để đi từ gặp mặt, quen biết đến yêu nhau thật chẳng đơn giản chút nào!
***
Gần đây, cứ đi làm về là Ngô Hiểu Quân lại nhốt mình trong phòng, chuyên tâm chỉnh sửa tiểu thuyết, giống hệt như đang “bế quan tu luyện” võ thuật không bằng. Lương Tranh ở một mình mãi thành ra cũng chán. Đột nhiên Lương Tranh muốn đi thăm Chung Hiểu Huệ và Ngải Lựu Lựu, nói với họ dăm ba câu, cho dù có là chuyện phiếm cũng được. Nhưng lấy lí do gì đây? Đi xem Chung Hiểu Huệ ở đây có quen không à? Nếu vậy chẳng phải chỉ cần gọi điện thoại là xong sao, sao phải mò đến tận nhà người ta? Mua hoa quả đến chơi với họ ư, chuyện này cũng thật vớ vẩn, đâu phải ngày lễ ngày tết gì đậu? Thôi bỏ đi, không lấy cớ nữa, cứ nói là sang chơi, đường đường chính chính chẳng hơn à? Lương Tranh ngắm nghía mình trong gương hồi lâu, xịt một chút nước hoa lên người rồi mới đi.
Thành phố này hứng trọn những đợt gió Bắc vào mùa đông, lạnh lẽo, giá buốt. Bóng đêm đậm đặc bao trùm khu đô thị, không gian im ắng đến lạ là. Mấy người đi lại trên đường đều co ro trong lớp áo ấm, hối hả bước thật nhanh. Lương Tranh dựng cổ áo măngtô lên, ra sức xoa xoa hai bàn tay vào nhau rồi nhét tay vào túi áo. Anh đi một vòng quanh khu đô thị, sau đó mới từ từ đi về hướng tòa chung cư của Ngải Lựu Lựu.
Là Chung Hiểu Huệ ra mở cửa, Ngải Lựu Lựu hình như không có nhà. Lương Tranh đi một vòng quanh phòng khách, phát hiện có cái gì đó thay đổi, hóa ra là trên sôpha có thêm mấy cái gối ôm nhỏ có thêu hoa màu trắng, trên tường còn có thêm một bức tranh. Bức tranh không to, được đặt trong một cái khung tranh vững chải. Trong tranh là một cô bé đi chân trần, dạo bộ trên bãi cát, mái tóc bị gió biển thổi tung bay, vầng mặt trời đỏ rực lơ lửng ở trên biển, một chùm ánh sáng vàng rực trào lên trên mặt nước biển, chẳng thể phân biệt được đây là binh minh hay hoàng hôn nữa. Lương Tranh bị bức tranh này thu hút ngay lập tức, anh không thể không ngắm nghía bức tranh này thật lâu.
“Coffee or tea? Please!”, Chung Hiểu Huệ hỏi Lương Tranh bằng tiếng Anh.
"Coffe đi... Rất giống với style của em!”
“What?”
“It\'s nothing”.
Chung Hiểu Huệ nhoẻn miệng cười: “Gần đây em đang luyện nói tiếng Anh!”
“Em tìm đúng người rồi đấy, khả năng nói của anh cực kì tồi tệ, Anh Trung phối hợp luôn. Em chỉ cần nghe hiểu anh nói gì, đến khi nghe bọn tây nói chắc chắn no problem luôn!”
“Maybe”.
Chung Hiểu Huệ đi đun cà phê, Lương Tranh ngồi không cũng chán nên giở mấy tờ tạp chí ở trên bàn ra đọc. Mới đọc được có mấy trang đã ngửi thấy mùi cà phê thơm ngào ngạt. Chung Hiểu Huệ từ trong bếp đi ra, tay bê hai cốc cà phê sóng sánh.
“Nếm thử đi, em tự đun đấy!”
Lương Tranh bê cốc cà phê lên ngửi một lát, rồi khẽ nhấp một ngụm: “Ừm, Yummy!”
“Cheers!”
“Không cạn nổi, phải từ từ drink thôi!
“Ha ha, cheers không phải là cạn ly, nó có nghĩa là cảm ơn đấy!"
“Thế à, xem ra bọn tây lắm chuyện thật đấy!"
Hai người dang nói chuyện vui vẻ thì cửa mở, Ngải Lựu Lựu tay xách túi, miệng đang lẩm nhẩm hát bài gì đó bước vào. Cô cởi chiếc áo phao màu đen ra, tháo cái khăn màu trắng trên cổ xuống, mãi đến khi cởi đôi bốt ra và đi dép lê vào, Ngải Lựu Lựu mới phát hiện ra Lương Tranh đang ngồi trên ghé, toét miệng cười với cô.
Chung Hiểu Huệ hòi Ngải Lựu Lựu: “Người đẹp, một ly cà phê chứ?”
Ngải Lựu Lựu: “Yes, thanks!”
Lương Tranh: “Anh vào đúng không gian Anh ngữ rồi !”
Ngải Lựu Lựu cười: “Dù sao cũng tốt hơn so với không gian vườn thú!"
Lương Tranh mỉm cười đáp lại: “Sure!”
Ngải Lựu Lựu vào nhà vệ sinh rửa tay, xong về phòng làm gì một lúc lâu mới chịu ra. Cô ngồi xuống bên cạnh Chung Hiểu Huệ, vừa uống cả phê vừa tìm tạp chí trên bàn. Lương Tranh liền đưa cuốn tạp chí cho Ngải Lựu Lựu: “Em tìm cái này hả?”, thấy Ngải Lựu Lựu không nói gì liền bổ sung: \'Ha ha, cái này gọi là thông minh nhanh nhạy đấy!”
“Thôi xin người, anh qua đây làm gì hả?”
“Qua đây thăm bọn em một lát!”
“Trước đây anh có thường xuyên đến thăm nhà tôi đâu nhỉ?
“Đúng thế, một tuần cũng chỉ có vài lần chứ không phải ngày nào cũng đến!”
“Ha ha, sao tôi không biết nhỉ?”
Ngải Lựu Lựu thấy Chung Hiểu Huệ ngồi bên cạnh bịt miệng cười liền không nói gì nữa. Lương Tranh lúc này mới phát hiện ra mình không nên nói chuyện kiểu tán tỉnh Ngải Lựu Lựu như vậy, bởi vì có mặt Chung Hiểu Huệ. Hơn nữa trước đây hai người từng có mối quan hệ rất phức tạp, thế nên chuyện này thật sự không thích hợp. Căn phòng khách nhanh chóng rơi vào khoảng im lặng tạm thời, Ngải Lựu Lựu mặt dù không tập trung nhưng cứ giả bộ đang mải mê đọc tạp chi. Chung Hiểu Huệ dường như cũng phát hiện ra điều gì, liền nhấp một ngụm cà phê rồi khẽ mỉm cười. Lương Tranh có hơi bối rối , đành phải nhìn ra phía bức tranh. Anh ngắm nghía một lát, thực sự không thể nhịn nổi liền hỏi: “Ai mua bức tranh này thế, trông thật sâu sắc!"
Ngải Lựu Lựu lườm Lương Tranh, đáp: “Là của cô Chung vẽ đấy ạ!”
Lương Tranh hơi bất ngờ, nhìn sang Chung Hiểu Huệ: "Em còn biết vẽ tranh cơ à? Lại còn vẽ dẹp như thế nữa cơ...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc