Trai Thừ Gái Ế - Chương 53

Tác giả: Tưởng Cẩn

Một chiều thứ sáu, tiểu thuyết của Ngô Hiểu Quân nhận được sự chấp thuận của nhà xuất bản, họ yêu cầu anh phải nhanh chóng chỉnh sửa và hoàn tất bản thảo, cố gắng để có thể xuất bản vào cuối năm 2010. Ngô Hiểu Quân đã mong chờ tin này từ lâu, nhưng chẳng hiểu sao sau khi nghe được tin này cũng không phấn khởi như anh đã tưởng, ngược lại còn thấy ủ dột hơn. Thay vì nói mình viết ra cuốn tiểu thuyết này, cứ nói rằng chính cảnh thất tình, cuộc đời bi kịch của mình đã háa thân thành cuốn tiểu thuyết này thì hơn.
Ngô Hiểu Quân về đến nhà; nói cho Lương Tranh biết chuyện tiểu thuyết của mình sẽ được xuất bản. Lương Tranh thấy Ngô Hiểu Quân mặt mày ủ dột, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế nhà văn cậu trở nên điềm đạm từ khi nào vậy hả? Viết về mấy chuyện lặt vặt giữa cậu và Đàm Hiểu Na hả?”
Ngô Hiểu Quân than thở: “Tôi thà không được xuất bản cuốn tiểu thuyết này còn hơn là phải chịu cảnh ngộ này. Lúc nào tôi cũng nghĩ hồi đầu mình không nên bỏ cuộc, giờ nghĩ lại mới thấy đau xót..”
“Đã là quá khứ rồi, giờ cô ấy đang sống rất hạnh phúc, chẳng phải như vậy là quá đủ hay sao? Yêu một người không nhất thiết phái có được người ấy. Chẳng phải cậu đã từng nói vậy sao?”
Ngô Hiểu Quân khẽ cười: “Kì thực tôi không cao thượng được như vậy đâu. Nhưng cậu nói cũng đúng, cô ấy vui là được rồi.”
“Chịu khó viết lách đi, đợi khi nào ra sách, cậu phải kí tên cho tôi đấy, sau đó tôi sẽ đi rao bán sách giúp cậu, còn về lợi nhuận ấy mà, 3/7 nhé!”
"Thế thì ngại quá, thôi 5/5 đi!”
“Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, tôi bảy cậu ba...”
“Được lắm Lương Tranh, cậu càng lúc càng gian xảo rồi đấy... Lương Tranh bật cười ha hả, gần như là rất thích cái nhận định vừa rồi của Ngô Hiểu Quân. Đột nhiên điện thoại trong túi anh đổ chuông, Lương Tranh bỏ ra xem, là của Chung Hiểu Huệ. Chung Hiểu Huệ nói trong điện thoại rằng cô đã quay lại Bắc Kinh rồi, lần này đến Bắc Kinh để làm thủ tục ra nước ngoài. Lương Tranh tò mò hỏi: "Sao thế, định di cư à? Em đi nước nào?"
“Anh tưởng di cư dễ như chuyển nhà đấy à? Em đi học mở mang đầu óc thôi!”
“Hài, em luôn khiến người khác cảm thấy khó nắm bắt, bảo anh biết nói thế nào đây ?"
"Vì vậy chúng ta không thể ở bên nhau, đúng không?”
Lương Tranh bối rối chuyển chủ đề: "Em mới đến đúng không? Để anh mời em đi ăn cơm tẩy trần nhé, chúng ta tìm chỗ nào vừa ăn vừa nói chuyện..."
“Ok! À phải rồi , em tìm anh để hỏi một số điện thoại. Chính là cái anh họ Lâm mà mọi người gọi là giám đốc Lâm ấy.”
“À, em nói đến cái gã nhà giàu Lâm Cường ấy hả?”
“Vâng, nghe nói anh ta từng sống ở nước ngoài nhiều năm, em muốn nhờ anh ta tư vấn một chút...”
“Anh sẽ phụ trách việc mang hình và số điện thoại của anh ta đến cho em, em thấy sao?”
“Ha ha, em sẽ đợi!”
Cúp điện thoại, Lương Tranh liếc Ngô Hiểu Quân đang ngồi trầm ngâm trên ghế, hỏi: “Đi ăn không?”
“Không, chẳng muốn ăn. Ban nãy là núi băng gọi đến à?”
“Ừ, cô ấy muốn ra nước ngoài, đến đây giải quyết vài thủ tục có liên quan”.
“Sao cậu không giữ người ta lại, có thể ra nước ngoài chỉ là giả, sà vào vòng tay cậu mới là thật đấy!”
“Cứ để lại trí tưởng tượng phong phú ấy mà viết tiểu thuyết đi, tôi té trước đây... à phải rồi , cậu có biết số điện thoại của cái gã Lâm Cường không?"
Ngô Hiểu Quân tỏ vẻ bất cần: “Làm sao tôi biết được số điện thoại của gã nhà giàu ấy?”
“Ngô Hiểu Quân, cậu thật là đểu cáng, trước đây lúc còn qua lại với Đàm Hiểu Na, cậu lịch sự gọi người ta là phó tổng Lâm, giờ đường ai nấy đi rồi liền lộ ngay bộ mặt thật, bảo người ta là gã nhà giàu luôn!”
“Cái này gọi là thức thời đấy..."
Lương Tranh đành phải gọi điện hỏi Ngải Lựu Lựu. Gọi đến hai lần mà Ngải Lựu Lựu không chịu nhấc máy. Sao cái người này lại như vậy cơ chứ? Lương Tranh cố gắng chế ngự nỗi bực bội trong lòng, gọi thêm lần nữa, lần này Ngải Lựu Lựu mới chịu nghe.
"Không muốn nghe điện thoại của anh thì em cũng phải nói với anh một tiếng chứ?”
“Nực cười, không nghe điện thoại không phải vì không muốn nói chuyện với anh sao, thế thì anh còn muốn tôi nói cái gì?”
“Sao anh có thể thích nói chuyện với em đến thế cơ chứ?”
"Anh tự hỏi bản thân đi, trên đời sao có người nông cạn thế không biết?"
Nội tâm Lương Tranh đang thấy rất mâu thuẫn, anh có nên phản kích không? Hay là lì mặt nịnh nọt cô ấy? Thôi bỏ đi, nhẫn nhịn một chút thì hơn, chuyện nhỏ mà không nhịn được thì làm sao làm nên chuyện lớn? Trước đây bản thân mình quá tùy tiện, chẳng buồn nể mặt người ta, cứ chỉ biết cãi nhau cho sướng miệng thôi. Kết quả thì sao, toàn không có duyên với người đẹp, đến giờ vẫn một mình một bóng. Lương Tranh bình tĩnh lại, dịu giọng nói: “Thực ra hôm nay làm phiền em là vì có việc quan trọng, có người muốn hỏi em số điện thoại của Lâm Cường. Mong em nói cho anh biết, anh cảm ơn trước nhé!“
“Hơ, tôi xóa đi mất rồi!"
“Vậy nhờ em hỏi những người khác giúp anh, sau đó nói cho anh biết nhé, cảm ơn!”, Lương Tranh hết mực nhún nhường.
"Ghi này, tôi chỉ đọc một lần thôi đấy, 139...”
Buổi tối, tại cao ốc Lam Đảo, Lương Tranh gặp Chung Hiểu Huệ ở một nhà hàng chuyên các món ăn tây. chung Hiểu Huệ vẫn xinh đẹp như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến mức đỏ ủng lên. Chung Hiểu Huệ ăn mặc chẳng khác gì một minh tinh, áo khoác lông màu đen, chiếc quần bò bó sát cùng đôi bốt nhung màu nâu... rất tuyệt! Hai người ngồi xuống một cái bàn ở sát cửa sổ trên tầng. Nhân viên phục vụ mang menu đến, Chung Hiểu Huệ chẳng chút khách sáo, gọi liền mấy món ngon. Chung Hiểu Huệ thấy Lương Tranh chăm chú nhìn mình liền lên tiếng: “Anh đừng có nhìn em như vậy, em đói rồi đây!”
Lương Tranh cười: “Nhìn em là anh no rồi, em càng ngày càng xinh đẹp!"
“Vậy tí nữa anh đừng có mà ăn nữa!”
“Không, phải ăn cả thịt cả rau chứ, anh vừa ăn vừa nhìn em..."
Mặt Chung Hiểu Huệ đỏ bừng lên, cô cười gượng gạo rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này ánh nến bên ngoài cửa sổ rất rạng rỡ. Cây thông Noel nghiêng về một bên, những món đồ trang trí trên cây thông khẽ đung đưa, trong không khí phảng phất chút hơi thở của năm mới.
Bữa tối kết thúc, Lương Tranh tiễn Chung Hiểu Huệ về khách sạn. Vừa đi đến đại sảnh, nhân viên phục vụ đi lại gần, mỉm cười nói: “Thưa anh, xin hỏi anh chị đã đặt phòng chưa ạ?"
Chung Hiểu Huệ lập tức xua tay, giải thích: “Bạn tôi chỉ tiễn tôi đến đây thôi, tôi đã đặt phòng rồi , 708”.
Hai người mỗi người một tâm sự, đi vào bên trong. Lương Tranh ấn thang máy: “Anh không lên đâu, em nghỉ ngơi sớm đi nhé! có chuyện gì cứ gọi cho anh, anh xin làm trâu làm ngựa của em!”
“Sao đột nhiên anh trở nên khách sáo thế nhỉ?”
Lương Tranh cười: “Cứ nghĩa đến em sắp ra nước ngoài là anh lại thấy xót xa, có lẽ là do không nỡ xa em!”
“Đừng xót xa, không biết chừng em lại không đi được ấy. À phải rồi, anh giúp em tìm xem ở quanh khu đô thị Quốc Mỹ có chỗ nào cho thuê phòng ngắn hạn không, em không thích ở trong khách sạn. Ở chung cũng được, chỉ cần là con gái, ăn ở sạch sẽ là được...”
Lương Tranh nhớ lại lần trước Chung Hiểu Huệ nói muốn chuyển sang khu mình ở liền gật đầu: "Ừ, đợi lát nữa anh về hỏi giúp em. À phải rồi, phòng em có máy tính không?”
"Không có, mà em cũng không muốn dùng!”
“Ờ, nếu muốn dùng thì cứ nói, anh sẽ cho em mượn!”
"Đừng có quan tâm em đến thế, anh cứ như vậy em lại không nỡ đi đâu!”
“Vậy thì đừng đi!”
“Ha ha...”
Thang máy mở ra, Chung Hiểu Huệ đi vào bên trong, quay lại chào Lương Tranh, Lương Tranh cũng vẫy tay chào tạm biệt cô. Thang máy đóng lại, Lương Tranh vẫn còn chưa định thần lại. Nếu như giờ anh giữ lại, có lẽ cô sẽ cân nhắc. Nhưng lí do là gì? Lương Tranh không thể nghĩ ra.
Về đến nhà, Lương Tranh liền bật máy tính tìm kiếm thông tin cho thuê nhà, chẳng có cái nào phù hợp với yêu cầu của Chung Hiểu Huệ cả. Lương Tranh sang bên phòng bên, thấy Ngô Hiểu Quân đang ngồi lì trước bàn máy tính viết lách gì đó, nhìn kĩ hóa ra dang viết một cuốn tiểu thuyết mới. Ngô Hiểu Quân phát hiện Lương Tranh đứng sau lưng liền ngẩng phắt đầu lên, tắt file đi rồi lạnh lùng hỏi: “Làm gì thế?”
“Cậu có nhiều bạn bè quanh đây, cậu giúp tôi hỏi xem có phòng cho thuê không, tốt nhất là cho thuê trong thời gian ngắn, ở chung cũng được, chỉ cần người đó là nữ và ở sạch là được...”
"Cậu định chuyển ra ngoài, thích sống thử hả?”
“Tôi đâu nỡ rời xa cậu, tôi tìm giúp Chung Hiểu Huệ thôi...”
"Trên bảng thông báo của khu đô thị nhiều lắm, cậu ra đó xem thử...”
Ngô Hiểu Quân tỏ vẻ dửng dưng chẳng liên quan đến mình, ngạo nghễ nhìn Lương Tranh. Lương Tranh định xỉa xói vài câu nhưng nghĩ lại thấy cũng không cần thiết, chuyện tìm nhà quan trọng hơn nên thôi. Lương Tranh không biết tại sao giờ anh cứ thấy mình như mắc nợ Chung Hiểu Huệ, lần này cô định ra nước ngoài là do mình dồn ép, không làm chút gì cho cô ấy trong lòng không thể thanh thản được.
Lương Tranh đến trước bảng thông báo của khu đô thị dùng điện thoại để chiếu sáng, đúng là có rất nhiều quảng cáo cho thuê nhà, còn có vài thông báo bán nhà nữa. Chỉ có một tờ quảng cáo cho thuê nhà ở chung đập vào mắt Lương Tranh, anh lần theo phương thức liên hệ in trên tờ thông báo rồi ấn số điện thoại liên lạc để gọi, đột nhiên trên máy hiện ra ba chữ "Ngải Lựu Lựu”, Lương Tranh thừ người, anh đang định cúp mấy thì Ngải Lựu Lựu đã nghe: “Này họ Lương kia, lại có chuyện gì nữa thế!”
“Là như thế này, tôi tìm phòng cho một người bạn, vừa hay nhìn thấy quảng cáo cô dán trên bảng tin...”
“Ờ, có phù hợp với yêu cầu của tôi không?”
“Phù hợp thì có phù hợp...”, Lương Tranh không thể tưởng tượng ra cảnh Chung Hiểu Huệ và Ngải Lựu Lựu ở chung với nhau sẽ như thế nào.
“Được rồi , ngày mai dẫn cô ấy đến cho tôi xem mặt.”
Lương Tranh dang định nói người muốn thuê nhà là Chung Hiểu Huệ thì Ngải Lựu Lựu đã cúp máy mất rồi . Hài, nói cúp là cúp liền, chẳng nể nang ai hết! Lại còn xem mặt nữa chứ, cứ làm như mình là bà tướng không bằng. Lương Tranh ơi là Lương Tranh, mày rời xa Ngải Lựu Lựu là không sống tiếp được hay sao? Lương Tranh cảm thấy tức phát điên lên, giơ tay giật phăng tờ quảng cáo cho thuê nhà ở của Ngải Lựu Lựu. Ngải Lựu Lựu càng không để ý đến Lương Tranh, Lương Tranh càng tức giận, mà càng tức giận thì anh càng muốn chứng tỏ bản thân.
Trên đường về nhà, Lương Tranh cứ ngẫm nghĩ mãi không biết có nên nói cho Chung Hiểu Huệ biết không? Lẽ nào để cho hai người họ ở chung thật? Hay là để tự họ quyết định? Chung Hiểu Huệ muốn ở chung với Ngải Lựu Lựu hay không đấy là chuyện của cô ấy, còn Ngải Lựu Lựu có đồng ý cho Chung Hiểu Huệ ở chung không cùng chẳng liên quan gì đến mình. Bản thân mình chỉ là làm theo tinh thân “vì dân phục vụ” mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc