Trai Thừ Gái Ế - Chương 43

Tác giả: Tưởng Cẩn

Lương Tranh định bụng thuyết phục Ngô Hiểu Quân: “Tôi đi chào hỏi vài câu rồi về, tôi về sẽ uống với cậu!”
Ngô Hiểu Quân cười khẩy: “Thôi khỏi, cậu đi chơi đi, bên đó vui lắm đấy, còn có em Ngải của cậu nữa, lại có nhiều thứ ngon lành đợi cậu!”
Lương Tranh cũng cười: “Ha ha, chỉ có người anh em là hiểu tôi. Có cần tôi thay cậu gửi lời chúc đến bạn gái cũ của cậu không?”
“Biến!”
“Ừ, rất rõ ràng, tôi nhất định sẽ truyền đạt giúp cậu!”
“Con lạy bố!”
“À, cậu còn muốn lạy cả bố cô ấy nữa à?”
Lương Tranh né được cái gối dựa lưng Ngô Hiểu Quân ném về phía mình rồi lao ra khỏi phòng. Cuói cùng Lương Tranh vẫn bỏ rơi Ngô Hiểu Quân, bởi vì anh sợ nhìn cái bộ dạng thê thảm của Ngô Hiểu Quân sau khi uống R*ợ*u, càng sợ nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thương của anh ta. Đương nhiên Lương Tranh cũng rất muốn đi gặp Ngải Lựu Lựu, đã lâu lâm không gặp cô, nỗi nhớ ngày càng tích tụ nhiều lên. Nhưng anh lại không thể nói ra, nỗi đau này chỉ mình anh gánh chịu.
Đàm Hiểu Na mở cửa, hai người khác đang ngồi nói chuyện trên ghế, mọi người đều nhìn về phía anh. Lương Tranh vừa vào đến cửa đã thấy hối hận, thật sự mình không nên đến. Chỉ có điều anh nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần, mỉm cười vui vẻ, đặt cái bánh gatô mình mua lên bàn: “Chúc mừng sinh nhật, chúc cô ngày càng xinh đẹp và đáng yêu!"
“Cảm ơn! Sao anh lại đến một mình thế? Chị Chung đâu rồi ?”, Đàm Hiểu Na vừa rót nước cho Lương Tranh vừa hỏi.
“Cô ấy có việc phải về nhà rồi...”
Trình Triệu phú có vẻ không mấy tinh ý, liền trêu chọc: “Không phải hai người lại tan đàn sẻ nghé rồi đấy chứ? Hay là để tôi giới thiệu cho cậu một cô nhé!”
Lương Tranh cười nhạt: “Cũng được, chỉ có điều phải tìm một người đáng tin một chút!”, nói xong anh cố ý nhìn Ngải Lựu Lựu chọc tức. Ngải Lựu Lựu đang ngồi cạnh Lâm Cường, mặt mày đỏ bừng lên, vội vàng đứng dậy rót nước để che dậy sự bối rối của mình.
Trình Triệu phú thở dài: “Thực ra tôi giới thiệu cho cậu có người nào không đáng tin đâu? Chỉ tại cậu và Ngô Hiểu Quân giỏi đóng kịch, cuối cùng chỉ làm lợi cho người khác thôi!”
Đàm Hiều Na nghe đến đây liền thấy khó chịu, mượn cớ vào phòng lấy đồ để tránh đi. Lưu Du Hà biết Trình Triệu phú đã nói đến chuyện không nên nói liền liếc mắt ra hiệu nhưng không ăn thua. Cuối cùng vẫn là Ngải Lựu Lựu thông minh, cô liền đề nghị mọi người chơi bài. Bành Thao, Lâm Cường, Trình Triệu phú mỗi người một chân. Cuối cùng thì hành động này đã bịt được miệng của Trình Triệu phú.
Lương Tranh ngồi cạnh Trình Triệu phú quan sát, Ngải Lựu Lựu ngồi bên cạnh Lâm Cường. Lâm Cường không biết vô tình hay hữu ý đặt tay lên vai Ngải Lựu Lựu, Ngải Lựu Lựu lại không nỡ thẳng thừng từ chối trước mặt mọi người. Lương Tranh nhìn thấy hết, trong lòng vô cùng khó chịu, thấp thỏm như ngồi trên thảm đinh. Anh nhớ lại trước đây Chung Hiểu Huệ cũng từng dựa vào mình như vậy, thế mà giờ không biết cô đang làm gì, mọi chuyện cứ như một giấc mộng. Lại thêm vào mấy câu bông đùa trước đó của Trình Triệu phú khiến cho Lương Tranh vô cùng buồn bã, bùi ngùi...
Bữa tối diễn ra tại một nhà hàng cao cấp, các món ăn đủ cả màu mùi và vị, không gian lại vô cùng tao nhã, nhờ đó mà ai cũng ăn ngon miệng. Bành Thao nói làm ở nhà phiền phức, mặc dù tài nghệ nấu nướng của Đàm Hiểu Na rất tuyệt nhưng anh nghĩ rằng vào ngày sinh nhặt, cô cần được thư giãn đôi chút. Sở dĩ Bành Thao có thể nắm bắt được trái tim Đàm Hiểu Na nhanh như vậy là nhờ sự cẩn thận và biết quan tâm của anh ta. Hai người sống chung với nhau chẳng khác gì một sự “hợp tác” lâu dài, đôi bên cần thấu hiểu và biết bao dung cho nhau.
Lúc ăn cơm, Bành Thao và Đàm Hiểu Na liên tục gắp thức ăn cho nhau, chẳng khác gì đôi vợ chồng mới cưới. Lương Tranh nhớ đến Ngô Hiểu Quân một mình cô đơn ở nhà, thật tội nghiệp. Mà nhìn thấy Lâm Cường và Ngải Lựu Lựu ngồi bên nhau, trai tài gái sắc, thì thầm to nhỏ, cũng thấy tội nghiệp cho bản thân mình. Một năm nữa chẳng mấy chốc lại qua đi rồi, lẽ nào anh lại phải tiếp tục hành trình xem mặt của mình? Lương Tranh thầm thở dài.
Ăn cơm xong, Lâm Cường mời mọi người đi hát karaoke, ai nấy đều hào hứng. Lương Tranh liền mượn cớ mình còn có việc để từ chối, một mình bắt xe về khu đô thị Quốc Mỹ. Mở cửa ra, Lương Tranh thấy Ngô Hiểu Quân đang nằm trên ghế xem ti vi liền lôi Ngô Hiểu Quân dậy: “Đi uống R*ợ*u đi! Tôi đáng mặt bạn bè lắm chứ, ăn qua loa vài miếng rồi bỏ mặc các người đẹp để về đây uống R*ợ*u giải sầu với cậu đấy !”
“Nếu đáng mặt bạn bè đã chẳng bỏ tôi lại một mình, chắc chắn cậu bị ghẻ lạnh hoặc nhìn thấy Ngải Lựu Lựu đi cùng với cái tên họ Lâm kia nên nảy sinh lòng ghen tị rồi !”, Ngô Hiểu Quân vẫn còn để bụng chuyện bị Lương Tranh bỏ rơi nên nói thẳng chẳng chút kiêng nể.
"Tôi có lòng mà cậu nỡ nói như vậy, thôi khỏi đi nữa!”
Ngô Hiểu Quân vênh mặt: “Thôi được rồi , xem như tôi lỡ lời, chúng ta cùng say!”
Ra đến cầu thang, Lương Tranh dừng lại, trịnh trọng nói: “Nói cho cậu biết chuyện này, nhưng cậu phải thật bình tĩnh đấy!”
Ngô Hiểu Quân đẩy gọng kính, cố làm vẻ trấn tĩnh: “Bọn họ sống chung rồi chứ gì?”
“Còn nghiêm trọng hơn cái này nhiều, xem bộ dạng của họ có vẻ sắp kết hôn rồi ...”
“Ừ, cũng nên cưới rồi!"
“Người anh em, có cách gì thì giờ vẫn còn kịp đấy!”
“Có cách, cách là đi uống R*ợ*u!”
Tối hôm ấy, Ngô Hiéu Quẳn trước giờ vẫn trầm ngâm nhưng hôm nay lại uống rất nhiều R*ợ*u, nói cũng rất nhiều, thế nhưng anh không say. Ngược lại, Lương Tranh ngồi yên lặng uống R*ợ*u, cuối cùng lại say khước, thậm chí còn say hơn cả lần đi uống với Hướng Hải. Khi Ngô Hiểu Quân dìu Lương Tranh về đến khu đô thị, anh còn lèm bèm đòi đi tìm Ngải Lựu Lựu, anh muốn hỏi cho rõ ràng rốt cuộc lời hứa hẹn lần trước ở Starbucks giữa anh với cô có còn tính không. Ngô Hiểu Quân cười hà hê, nhưng không đáp lời Lương Tranh mà lôi xềnh xệch anh vào thang máy.
***
Sáng hôm sau, Lương Tranh bò dậy khỏi giường, đầu óc vẫn còn quay cuồng. Nhìn thấy Ngô Hiểu Quân binh thản ngồi xcm tivi, anh vò đầu than thở: “Cậu có đau đầu không, sao tôi có cảm giác như uống phải R*ợ*u giả thế nhỉ?”
Ngô Hiểu Quân nhìn Lương Tranh: “Không đâu, R*ợ*u là thật nhưng người là giả!”
Lương Tranh trợn tròn mắt: “Người giả?
“Lời hứa ở Starbucks rót cuộc là cái gì hả?
“Cái gì mà Starbucks?"
“Thế nên tôi mới nói là người giả..."
Ngô Hiểu Quần nói xong liền một mình đi ra ban công, đưa mắt nhìn khắp thành phố. Gió ngoài cửa nhè nhẹ thổi qua, rất lạnh, nhưng nó có thể khiến con người ta tỉnh táo. Kể từ lúc trong nhà bật điều hòa hai tư trên hai tư giờ, không khí dường như đông đặc lại, thỉnh thoảng cũng cần mở cửa sổ ra cho thoáng khí. Ánh nắng mặt trời bên ngoài rất dịu đàng, phản chiếu qua kính cửa sổ lấp lánh. Con đường trước mặt vẫn tấp nập xe cộ qua lại, đám trẻ con vui vẻ nô đùa dưới sân, đám người lớn đứng bên cạnh khua chân múa tay, cứ như thể được trở lại với thuở niên thiếu của mình. Ngô Hiểu Quân không biết phải chờ đến mấy năm nữa mới được dắt tay con mình đi dạo, hít thở không khí trong lành. Cổ họng anh chợt thấy ngưa ngứa, ho một tràng dài, ho đến mức chảy nước mắt.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi, tôi không cười cậu đâu mà sợ!”, không biết Lương Tranh đã ra ban công từ lúc nào, trông có vẻ cũng đang có tâm sự.
“Cậu với Ngải Lựu Lựu có hứa hẹn gì thế? Tôi tò mò quá, là thật à?”, Ngô Hiểu Quân cố ý lùi lại, đứng sát cạnh Lương Tranh.
“Tết Nguyên đán cùng đi xem pháo hoa”.
“Ở Bắc Kinh ư? Tết Nguyên đán có thể xem pháo hoa ư?”
“Đến Yến Hiệu xem!”
“Lãng mạn gớm nhỉ, chỉ sợ tên họ Lâm đó không đồng ý thôi!”
Lương Tranh cười như mếu: “Liên quan gì đến tên họ Lâm ấy, quan trọng là phải xem Ngải Lựu Lựu kia!\'\'
Ngô Hiểu Quân thở dài, lạnh lùng nói: “Nghe nói cái tên họ Lâm ấy với Ngải Lựu Lựu cũng chuẩn bị kết hôn rồi, mẹ anh ta đã từ Thượng Hải đến tận đây để gặp cô ấy rồi !”
“Chịu gia nhập vào đội chó săn từ khi nào thế hả?”, Lương Tranh cố gắng kiềm chế sự hoang mang của mình, không để lộ ra ngoài.
“Trình Triệu phú nói. Rốt cuộc cậu và Ngải Lựu Lựu có quan hệ gì? Làm cho mọi người ai cũng thấy mơ mơ hồ hồ!”
"Cậu thấy tôi và Ngải Lựu Lựu có xứng đôi không? Nói thật lòng đi!”
“Nếu hai người mỗi người chịu nhường nhau một tẹo, đừng có ra vẻ ta đây nữa thì rất xứng đôi!”
“Cũng chẳng ích gì, người ta đã có nơi có chốn, chúng ta không nên xen vào nữa. Cái tên họ Lâm kia hơn hẳn tôi, về mọi mặt”.
“Tự ti à?”
“Ngải Lựu Lựu nói cô ấy chẳng có cảm giác gì với tôi cả. Cái gọi là Cảm giác ấy thật mơ hồ, tôi không biết phải làm sao, cậu có biết không? Chán nản thật... trước đây chẳng thấy cô ấy có gì tốt, chẳng có gì quan trọng, nhưng tối qua thấy cô ấy với gã kia bám dính lấy nhau, tôi cảm thấy khó chịu vô cùng. Khó chịu cái gì? Trước đây nhiều cơ hội như vậy mà không biết trân trọng. Bao gồm cả lần đó nữa, tôi đã không thật lòng bày tỏ, có lẽ tôi sợ mình sẽ rơi vào cái bẫy, sẽ bị tổn thương, ý thức tự bảo vệ mình của tôi quá lớn!”
“Lần đó là lần nào?”
Lương Tranh vỗ vai Ngô Hiểu Quân: “Cậu lo cho mình đi thì hơn, đừng suốt ngày ủ rủ như vậy nữa. Bữa tiệc sinh nhật lần này Đàm Hiểu Na đã biến tôi thành tay sai, điều đó cho thấy cô ấy vẫn còn quan tâm đến cậu, đừng cứ ở lì trong nhà nữa, liều mình đi tìm tình yêu đi!”
“Cậu cũng đừng cố kìm nén nửa, Ngải Lựu Lựu là một cô gái tốt, cô ấy không phải là loại con gái tham tiền, chỉ cần cậu đối xử chân thành, tôi tin cô ấy sẽ cùng đi xem pháo hoa với cậu, còn đi xem sao băng với cậu nữa ấy chứ.”
“Người đến lúc ૮ɦếƭ mới chịu nói thật lòng!”
“Ha ha ha...”
Lương Tranh cười, Ngô Hiểu Quân cũng cười, hai người cùng nhìn về phía xa xăm. Thành phố vẫn ồn ào như vậy, cũng giống như sự phồn hoa của nó, chưa bao giờ là dừng lại, giống như những ngọn cỏ cứ không ngừng lan ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc