Trai Thừ Gái Ế - Chương 32

Tác giả: Tưởng Cẩn

“Chơi đi, dù sao ngồi không cũng chẳng có việc gì làm!” Chung Hiểu Huệ gần như là đang làm nũng Lương Tranh. Lương Tranh có thể không nể mặt ai nhưng không thể tự lấy đá đập vào chân mình được, dù gì thì Chung Hiểu Huệ cũng là bạn gái của mình. Lại cộng thêm với ánh mắt khinh bạc xen lẫn sự đố kị của Ngải Lựu Lựu dành cho mình càng khiến cho Lương Tranh cảm thấy đắc chí: "Thôi được rồi , nếu phó tổng Lâm đã thích chơi thì chúng tôi xin hầu anh vài ván, tranh thủ học hỏi thêm kinh nghiệm...”
Thế là mấy người bắt đầu túm tụm chơi bài. Ba người đàn ông chơi bài, ba cô gái xinh đẹp ngồi cùng, rất hài hòa. Không khí trong phòng náo nhiệt hơn nhiều, mọi người bắt đầu cười nói. Trong lúc chơi bài, mọi người ai cũng tháo cái “mặt nạ” của mình ra. Chẳng trách người ta nói, muốn biết bộ mặt thật của một người phải vào sòng bạc, sòng bạc như một tấm gương lớn phản chiếu tâm hồn của mỗi người.
Lâm Cường không còn nghiêm nghị, Lương Tranh chẳng còn bỡn cợt, Ngô Hiểu Quân cũng chẳng còn nho nhã như mọi bữa. Đàm Hiểu Na là người say sưa nhất, thỉnh thoảng cô còn chỉ chỏ này nọ cho Ngô Hiểu Quân, trông rất giống một người vợ hiền. Ngải Lựu Lựu và Lâm Cường vẫn duy trì khoảng cách nhất định tạm thời không có vẻ gì bất thường. Chung Hiểu Huệ ngồi dựa vào Lương Tranh, vẻ mặt dịu dàng và ngọt ngào. Nhưng ánh mắt cô lại nhìn về phía khác, nó phảng phất chút ai oán, nặng nề, dường như giữa cô và Lương Tranh ngoài mặt thì thân mật nhưng trong lòng lại xa cách.
Chín giờ tối, họ ngừng chơi bài. Một mình Ngô Hiểu Quân bị thua tiền, Lâm Cường thắng, Lương Tranh hòa vốn, coi như ngồi chơi cho vui. Đàm Hiểu Na luôn miệng khen Lâm Cường chơi giỏi, đúng là nịnh hót thái quá. Lương Tranh không phục nhưng cũng đành bất lực, hơn nữa cũng không thể để lộ ra ngoài. Ngô Hiểu Quân tỏ vẻ bất cần, dù gì bạn gái mình cũng làm việc dưới trướng người ta, có thua ít tiền cũng là đúng thôi, cứ coi như đầu tư cho tình yêu.
Ngô Hiểu Quân tiễn Lâm Cường xuống cổng khu đô thị, trên đường đi còn xưng hô anh em thân mật với Lâm Cường, thậm chí còn bắt tay bảo Lâm Cường sau này thường xuyên đến chơi. Rõ ràng là tình yêu khiến cho gã trai ế Ngô Hiểu Quân trở nên chín chắn hơn, đây chính là ma lực của tình yêu, nó đã âm thầm thay đổi thói quen của con người. Lương Tranh đứng phía sau, nhìn bộ dạng quỵ lụy của Ngô Hiểu Quân mà thấy thật xấu mặt, rất muốn đá cho Ngô Hiểu Quân một phát, sau đó lớn tiếng chửi: Đồ chó nô tải, cút sang một bên!
Lương Tranh chuẩn bị bắt taxi cho Chung Hiểu Huệ thì Đàm Hiểu Na bảo Chung Hiểu Huệ có thể đi cùng với Lâm Cường.
Lâm Cường cũng vui vẻ nhận lời chở Chung Hiểu Huệ về, dù sao cũng tiện đường, anh còn cố ý nhìn Lương Tranh, vẻ mặt vô cùng thách thức. Lương Tranh cũng chẳng một mực đòi bắt taxi, thấy Chung Hiểu Huệ không có ý định phản đối nên cũng không có ý kiến gì.
Đèn của chiếc Q7 sáng chói, khiến cho con mắt của Lương Tranh nhức nhối. Chiếc xe như một con quái thú có thể lao vào Lương Tranh bất cứ lúc nào. Trực giác mách bảo Lương Tranh, Lâm Cường với Chung Hiểu Huệ mới là những người cùng thế giới. Lương Tranh cũng có vẻ hơi bất an, thậm chí là nhạy cảm mức, cứ cảm thấy Lâm Cường và Chung Hiểu Huệ đi chung với nhau chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì không hay. Hai người bọn họ, một người mặc Armani, một người mặc Kangnai, một người là phó tổng giám đốc công ty, một người là trợ lí đặc biệt của tổng giám đốc.
Đứng trước Chung Hiểu Huệ, mình là cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là một thằng đi làm thuê từ nơi khác đến. Rất nhiều đau khổ trong đời đều bắt nguồn từ những theo đuổi sai lầm, bản thân mình không phải không đau khổ mà là đau khổ vẫn chưa đến. Lương Tranh thấy hơi hụt hẫng, hơi bi quan, và một chút đố kị, Anh bắt đầu lung lay, anh cảm thấy mình với Chung Hiểu Huệ không thể nào có một tương lai tươi sáng.
Chiếc xe khởi động rồi lướt đi, nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Trái tim Lương Tranh như đang co thắt, giống như bị ai đó ςướק mất người phụ nữ mà mình yêu thương. Anh hi vọng người lái xe chính là mình, hoặc mình có xe riêng để đưa đón bạn gái. Nhưng anh không có, anh không mua nổi, những thứ anh có ở cái thành phố này chỉ là một lý tưởng đã ngày một nhạt nhòa vì sự chán ngán, bất lực trước cuộc đời. Nhiều khi những "quý tộc tinh thần” vẫn phải cúi đầu trước “gã ăn mày của vật chất”.
Mọi người thu lại ánh nhìn, lững thững đi bộ về nhà. Ngô Hiểu Quân và Đàm Hiểu Na đi sát bên nhau, không còn thậm thụt, che giấu như trước. Hai người bọn họ đã coi nhau như người yêu thật sự, hai người bắt đầu thì thầm to nhỏ. Lương Tranh một mình bị rớt lại phía sau, anh có gắng đuổi theo Ngải Lựu Lựu, nóng lòng muốn giải tỏa nỗi buồn phiền trong lòng: “Cô có thấy hai người bọn họ rất xứng dôi không?”
Ngải Lựu Lựu có vẻ bất cần, cười khẩy: “Ha, tôi phát hiện ra từ lâu rồi , nhờ tôi tác thành mà lại!”
“Tôi nói hai người ở trong xe đó cơ...”
“Không...”
“Cô giả vờ ngốc à, cứ nhìn ánh mắt đố kị của cô lúc nãy là biết ngay !”
“Ha ha, anh thì không chắc?"
“Tôi thì vô tư, vì tôi đâu có yêu cô ấy! Nhưng còn cô thì khác, cô yêu cái gã họ Lâm kia!"
“Anh làm sao biết được tôi yêu anh ấy? Nói gì thì nói núi băng vẫn là bạn gái của anh, sau này còn có thể trở thành vợ của anh, tôi thấy tiếc thay cho cô ta! Nói cho anh biết, cho dù tối nay họ có thuê phòng đi chăng nữa, tôi cũng chẳng lấy đó làm phiền lòng!”
Ngải Lựu Lựu nói xong liền bước nhanh hơn, thản nhiên đi thẳng lên tầng. Lương Tranh đứng ngẩn ra như vừa bị ai đó đập một gậy vào đầu. Anh vốn định trút nỗi buồn với người ta, nào ngờ lại bị người ta chọc thẳng vào vết thương. Anh cảm thấy toàn thân mềm nhũn, thất thểu đi về phòng. Anh nghĩ đi nghĩ lại nếu Chung Hiểu Huệ trở thành vợ của mình, sau này cuộc sống của mình sẽ ra sao, thật khó mà tưởng tượng... Về đến phòng, Lương Tranh hút liền hai ***, đầu óc rối bời, mệt mỏi vô cùng.
Ngô Hiểu Quân vẫn đi dạo với Đàm Hiểu Na ở trong khu đô thị. Anh cứ cố tình chọn những nơi tối tăm để đi vào, nhưng ở trong khu đô thị này, gần như chỗ nào cũng sáng đèn, mấy cái cây nhỏ cũng chẳng thể tạo ra được bóng lớn. Càng muốn nắm tay Đàm Hiểu Na thì Ngô Hiểu Quân càng cảm thấy căng thẳng, bàn tay càng chẳng chịu nghe lời anh. Ngô Hiểu Quân thầm chửi rủa mình, chẳng qua chỉ là nắm tay thôi mà? Có gì to tát đâu, cứ nắm tay đi việc gì phải sợ? Nhưng anh cố mãi mà không làm nổi.
Đàm Hiểu Na hình như cũng phát hiện ra điều này, cô thấy rất buồn cười, đúng là một con mọt sách. Nhưng cô buộc phải kiềm chế, không được quá chủ động. Thế nên cô chỉ im lặng đi phía sau Ngô Hiểu Quân, tim đập thình thịch vì hồi hộp, chờ đợi hành động tiếp theo của anh. Bóng đêm bao trùm, cơn gió nhè nhẹ thổi qua.
Lúc Ngô Hiểu Quân nhìn thấy một cái gò được xếp từ nhiều tảng đá nhỏ, trong lòng anh mừng như bắt được vảng. Anh bảo Đàm Hiểu Na cùng lên đó xem sao. Ngô Hiểu Quân leo được mấy bậc bèn chìa bàn tay "giúp đỡ” ra với Đàm Hiểu Na. Đàm Hiểu Na chẳng chút đề phòng, cho đến tận khi Ngô Hiểu Quân nắm chặt bàn tay cô, cô mới biết mình đã nắm tay anh rồi . Lòng bàn tay Ngô Hiểu Quân đang toát mồ hôi, hai chân run rẩy, nói năng cũng ấp úng, nhưng anh quyết không buông tay. Thêm nữa đầu óc anh đang quay cuồng, anh đang cố gắng nghĩ ra hành động thân mật tiếp theo.
Hai người ngồi xuống sát bên nhau. Hai cái bóng đổ xuống mặt đất. Đôi mắt long lanh của Đàm Hiểu Na chớp chớp, đôi hàng mi dài khẽ rung rinh trong gió, Ngô Hiểu Quân lấy hết dũng khí chu môi ra định hôn trộm một cái, vừa hay đúng lúc ấy Đàm Hiểu Na ngoảnh mặt sang, làm cho Ngô Hiểu Quân sợ quá giật mình lùi lại, suýt nữa thì ngã xuống đất. Hai người ai nấy đều cười bẽn lẽn, đúng là “tình trong như đã mặt ngoài còn e..."
Những lo lắng của Lương Tranh không phải là không có lí, nhưng không đến mức khoa trương như Ngải Lựu Lựu nói. Không gian hai chiều giữa đàn ông và đàn bà rất mong manh. Chiếc Q7 dừng lại ở bên ngoài khu Soho, trên đường đi họ nói chuyện rất vui vẻ, cứ như đôi tình nhân cũ lâu ngày gặp lại, cùng đề phòng nhau nhưng cũng chờ đợi một điều gì đó; đề phòng sự bộc lộ của cảm xúc ra ngoài, chờ đợi một điều gì đó phát sinh trong lần gặp tiếp theo.
Lương Tranh tắm xong đi ra, vừa hay ***ng Ngô Hiểu Quân đang lấm la lấm lét đi vào. Ngô Hiểu Quân nhìn Lương Tranh trong chiếc quần đù* rồi đi thẳng ra sôpha trong phỏng khách.
“Hôm nay cậu chơi trội quá nhỉ!”, Lương Tranh nói.
Ngô Hiểu Quân cười khẩy: “Thế sao? Ai bào cậu hôm nay không thể hiện? Tôi vốn định xem các người diễn hài kịch, nào ngờ các người ai nấy đều như chuột thấy mèo vậy..."
“Xem hài kịch gì?”
“Cả hai đối tượng xem mặt của cậu cùng xuất hiện, hai cô gái đấu đá nhau ắt sẽ có trò hay!”
Lương Tranh ngồi xuống trước mặt Ngô Hiểu Quân: “Tôi phát hiện cậu rất giỏi nịnh nọt, chỉ thiếu điều gọi cái tên họ Lâm kia là ông lớn nữa thôi!”
“Ai bảo người ta là lãnh đạo chứ, tôi nể mặt Đàm Hiểu Na chứ không phải anh ta!”
“Hài, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ rồi . Cái cô Đàm Hiểu Na này rất thực dụng, cậu phải cẩn thận một chút, nếu không sau này cậu chỉ có nước khóc ròng!"
Ngô Hiểu Quân dập thuốc: “Tôi cũng nhìn rõ rồi ! Cái cô Chung Hiểu Huệ nhà cậu rất là lẳng lơ, tùy tiện lên xe của đàn ông, lại còn liếc mắt đưa tình nữa chứ. Cậu cứ an tâm chờ ngày bị cắm sừng đi!”
Lương Tranh bị Ngô Hiểu Quân nói trúng tâm sự, nhưng anh không thể thể hiện ra mặt, cá gắng phản bác: “Nói bậy bạ, có xe mà không đi thì có mà dở hơi à ? Con người cậu sao mà hẹp hòi thế?”
"Nói chung tôi cảm thấy cậu với cô ta không hợp, một cái áo của cô ta cũng bằng cả tháng lương của cậu, sau này cậu nuôi cô ta hay cô ta nuôi cậu? Ha ha, trông cậu không giống một tên bám váy vợ…”
"Thôi đừng có mà chọc ngoáy vào chuyện của tôi nữa!”
“Thì ai bảo cậu chọc ngoáy tôi trước. Tôi đi tắm đây, cậu tự kiểm điềm lại mình đi..."
***
Lương Tranh nằm thừ trên giường, càng ngày anh càng không thể nắm bắt được Chung Hiểu Huệ. Nghĩ đi nghĩ lại, anh quyết định nhắn cho Chung Hiểu Huệ một cái tin, hỏi cô đã về đến nhà chưa. Vài phút sau, Chung Hiểu Huệ nhắn lại, cô vừa tắm xong. Lương Tranh nói muốn qua đó gặp cô, chỉ cần gặp được là đi ngay. Chung Hiểu Huệ liền nhắn lại Đồ ngốc!. Lương Tranh ngồi bật dậy, lại gửi tin nhắn đi: Anh nói đến là đến!. Chung Hiểu Huệ lập tức nhắn tin lại: Thôi không cần đâu, muộn lắm rồi... anh nghỉ sớm đi, ngoan!
Thứ hai, công ty mở cuộc họp động viên, Hướng Lệ huých mấy lần mà Lương Tranh vẫn cứ mơ mơ màng màng. Giám đốc Lưu Đức Tài đang phát biểu ở trên cuối cùng đã phát hiện ra Lương Tranh đang gật gà gật gù như gà mổ thóc liền dừng phát biểu, đi về phía Lương Tranh đang ngồi ở góc. Hướng Lệ bẹo mạnh vào đù* Lương Tranh một cái, anh đau đén mức kêu thành tiếng, các nhân viên ở đó đều cười ầm ĩ, Lưu Đức Tài cũng cười, nói: “Cậu Lương, nằm mơ ác mộng à? Có cần chuyển sang chỗ khác nằm nghỉ không?”
Lương Tranh dụi dụi mắt, nhăn nhở cười: “Báo cáo giám đốc Lưu, tôi nằm mơ thấy mình kí được liên tiếp ba cái đơn hàng, rất chi là phấn khích, e là không ngủ được nữa đâu ạ !”
Lưu Đức Tài chắp tay sau lung, định quay lại vị trí nhưng bất chợt quay lại, lấy tay viết lên bàn một con số ba: “Phạt cậu ba trăm tệ đãi mọi người cơm trưa. Nếu cậu kí được ba hợp đồng liên tiếp, thưởng cậu ba nghìn!”
Lương Tranh lập tức móc ba trăm tệ trong ví ra, đặt lên bàn: “Quân tử nhất ngôn!”
Lưu Đức Tài: “Cố gắng nhé!”
“Nhất trí ạ!”
Mọi người cười ầm ĩ, có người còn huýt sáo phụ họa. Lương Tranh phát hiện điện thoại rung, mở ra xem hóa ra là Hướng Lệ nhắn: Tối qua làm việc xấu phải không?.Lương Tranh bật cười, nhắn lại: Em đâu có ở hiện trường vụ án, làm sao mà biết được?, Hướng Lệ nhanh chóng nhắn lại:Em tặng anh một khách hàng tiềm năng, giúp anh một tay. Lương Tranh nhắn lại ngắn gọn: Xin nhận!
Phòng tài vụ của Ngải Lựu Lựu cũng chẳng được ngồi không, chẳng mấy chốc Trâu Huệ đã chính thức gia nhập vào cái tập thể nhỏ, cô cũng nhanh chóng nắm được tính tình của Chu Tường Linh. Trâu Huệ bắt đầu tự do ăn đồ ăn vặt, kể chuyện cười, thỉnh thoảng còn ngáp dài ở trong phòng. chẳng ai nói gì cô cả, bởi vì môi hở răng lạnh, mọi người ai cũng vậy cả. Nếu mình không như vậy lại thành ra không hòa đồng.
Trải qua quá trình làm thay trưởng phòng, Ngải Lựu Lựu phát hiện ra rằng cái chức trưởng phòng kia cũng chẳng đến nỗi khó làm, đồng thời cô bắt đầu có ý thức rèn luyện bản thân. Trong lòng cô thầm nhủ, lần sau Chu Tường Linh có bầu, mình sẽ đứng ra, nắm giữ chức vụ trưởng phòng này. “Niềm tin còn quan trọng hơn tiền bạc”, đây đúng là chân lí.
Hết giờ làm, Ngải Lựu Lựu không về cùng Đàm Hiểu Na mà đến khu mua sắm cùng với Lâm Cường. Lâm Cường nói anh phải mua mấy bộ quần áo, bảo Ngải Lựu Lựu đi tư vấn. Kiểu dáng quần áo nam không hề phức tạp, thậm chí có thể nói là đơn giản, nhưng giá trị ở chỗ chúng được thiết kế tỉ mỉ, chất liệu tốt...
Lâm Cường vào rất nhiều cửa hàng thời trang nổi tiếng như Zegna, Armani, Testoni... Ngải Lựu Lựu đi theo mà thấy lòng bất an, chỉ một chiếc áo bình thường trong các cửa hàng này cùng bằng mấy tháng lương của cô rồi . Lâm Cường thoải mái lựa chọn, đi hét một vòng cửa hàng cũng chọn được đến mấy cái. Quần áo ở đây rất đẹp và tốt, Ngải Lựu Lựu cũng chẳng phải chưa mặc hàng hiệu bao giờ, chỉ có điều đi vào những cửa hàng đắt tiền như thế này, cô lại thấy ngưỡng mộ. Chẳng có người phụ nữ nào không ham hư vinh hết, chỉ có điều phải xem mức độ và biểu hiện ra sao mà thôi. Ngải Lựu Lựu lại lần nữa tiện đường đi qua cửa hàng Buberry, những cái túi ở đó vẫn đẹp tuyệt vời như vậy!
Ngải Lựu Lựu không dám nhìn nhiều, chỉ sợ bị Lâm Cường phát hiện nên vội vàng bỏ đi. Lâm Cường dẫn cô đến một cửa hàng Starbucks, sau đó xách đồ đi ra, anh nói anh phải ra xe lấy chút đồ. Lúc Lâm Cường xuất hiện, anh nhìn Ngải Lựu Lựu cười bí hiểm, khiến cho Ngải Lựu Lựu ngơ ngơ ngác ngác chẳng hiểu chuyện gì. Giờ cô mới biết đi dạo phố mệt đến thế nào, chỉ khi đi dạo phố mà mua đồ mới không thấy mệt, đây là lí do vì sao đàn ông không thích đi mua sắm với phụ nữ. Một người là chủ dộng, một người là bị động, phản ứng của cơ thể cũng hoàn toàn khác biệt. Đây chính là ý thức quyết định vật chất theo như triết học.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc