Trai Thừ Gái Ế - Chương 27

Tác giả: Tưởng Cẩn

Mọi người nhìn thấy Trình Triệu phú xách dao chạy đến, ai nấy đều hoảng hốt né xa. Lương Tranh không tránh mà chỉ tay ra cửa, hét to: “Cảnh sát kìa!”, nhân lúc Trình Triệu phú ngoảnh đầu ra nhìn, Lương Tranh liền đá mạnh vào ống quyển của Trình Triệu phú. Trình Triệu phú đau quá ngồi phịch xuống, Lương Tranh nhanh tay ςướק lấy con dao, sau đó tát mạnh cho anh ta một cái: “Cậu gây chuyện đủ chưa hả?”
Mấy hành động này xảy ra quá nhanh, hơn nữa lại quá đột ngột. Ba người kia chỉ biết đứng ngây ra ở bên cạnh, chẳng ai ngờ được Lương Tranh lại tài giỏi như vậy. Lương Tranh cất con dao vào trong phòng bếp rồi đi ra, chỉ tay vào Trình Triệu phú mà mắng: “Thật vô dụng, chẳng phải chỉ là một người đàn bà thôi sao? Cút đi! Cút ngay ra khỏi đây, nơi này không hoan nghênh cậu! Cậu làm cho cuộc sống của bọn tôi rối tung lên, tự nhiên bọn tôi lại trở thành cô nuôi dạy trẻ, lúc nào cũng phải xoay quanh cậu, hầu hạ cậu như hầu hạ con cháu mình... Cậu không thấy xấu hổ à?”
Trình Triệu phú thất thểu đứng dậy, lê lết dựa vào ghế sôpha.
Lương Tranh tiến lại gần, vỗ vai Trình Triệu phú, coi như là an ủi, sau đó hỏi mượn điện thoại của anh ta. Trình Triệu phú lấy điện thoại ra đưa cho Lương Tranh, anh mang điện thoại về phòng mình rồi đóng cửa lại.
Lương Tranh mở máy lên, tìm số của Lưu Du Hà rồi ấn phím gọi. Phải gọi mấy lần mới thấy Lưu Du Hà nghe máy. Lương Tranh nói bằng giọng rất bình thản: “Anh là Lương Tranh, Trình Triệu phú hiện giờ đang đứng khóc lóc, làm loạn ở ngoài ban công, em qua đây mà gặp mặt cậu ta lần cuối nhé!”, nói rồi Lương Tranh tắt máy luôn.
Trình Triệu phú đã lấy lại bình tĩnh, vào trong nhà vệ sinh rửa mặt. Ngô Hiểu Quân theo sát Trình Triệu phú như hình với bóng.
Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na ngồi khoanh chân trên ghế xem ti vi, thỉnh thoảng lại cười rất to, hoàn toàn quên mất cảnh tượng đáng sợ lúc nãy.
Một tiếng sau, chuông cửa reo vang, Lưu Du Hà đầu tóc rối bù lao vào. Lúc cô nhìn thấy Trình Triệu phú đang ngồi yên lành trên sôpha liền lao đến đấm đá anh ta túi bụi. Mọi người vội vàng kéo Lưu Du Hà ra...
Đàm Hiểu Na lúc đi ra cầu thang máy còn ngoảnh đầu lại nói với Ngải Lựu Lựu: “Có phải rất dũng cảm không? Ánh mắt của cậu nhìn Lương Tranh sau đó hoàn toàn thay đổi...”
“Thay đổi gì, thế thì có gì là dũng cảm? Điều đó chỉ có thể cho thấy Ngô Hiểu Quân nhà cậu quá thư sinh mà thôi. Tôi mà là đàn ông, tôi đã lao vào ςướק con dao từ lâu rồi, cần gì phải dùng đến khổ nhục kế như vậy?”
Đàm Hiểu Na bật cười: “Thực ra cậu vẫn luôn thích anh ta, có đúng không?”
Ngải Lựu Lựu bĩu môi: “Xí, tôi còn yêu anh ta nữa đấy...”
Đàm Hiểu Na vẫn chưa chịu buông tha: “Ừm, một vạn năm...”
***
Trong phòng vang lên tiếng quát lúc cao lúc thấp của Lưu Du Hà, Ngô Hiểu Quân nằm trên ghế, trằn trọc xoay hết bên nọ sang bên kia mà không ngủ được. Anh hối hận đã nhường phòng mình cho Trình Triệu phú và Lưu Du Hà, đáng lẽ ra nên để họ ngủ ở ngoài sôpha, như vậy họ có cãi nhau ầm ĩ đến mấy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mình. Ít nhất như thế cũng chẳng mình anh phải chịu tội, Lương Tranh cũng phải chia sẻ khổ sở với anh.
Điều duy nhất khiến Ngô Hiểu Quân cảm thấy được an ủi là hình như Đàm Hiểu Na có ý với mình, anh phải tìm Trình Triệu phú nói chuyện, nhờ anh ta làm Nguyệt lão cho mình vậy. Nghĩ đến đây, Ngô Hiểu Quân mỉm cười hạnh phúc, lòng thầm nghĩ, đêm nay có mất ngủ cũng xứng đáng.
***
Ngày hôm sau, Trình Triệu phú với Lưu Du Hà lập tức đi đăng kí kết hôn. Hóa ra Lưu Du Hà nói rằng đã kết hôn với người khác chỉ là nói dối để hù dọa Trình Triệu phú, đây cũng là phương pháp khá thịnh hành khi người phụ nữ ép người đàn ông phải cưới. Thế là Trình Triệu phú sau gần một tuần quấy nhiễu ở nhà Lương Tranh đã chuyển khỏi khu đô thị Quốc Mỹ, về lại nhà của mình.
Ngô Hiểu Quân cuối cùng cũng lấy được hết dũng khí nói chuyện của mình với Trình Triệu phú. Trình Triệu phú nhiệt tình chuyển lời đến Đàm Hiểu Na. Hai kẻ “âm thầm” này cuối cùng cũng thành một cặp, mặc dù chỉ là đi dạo, cùng nhau lên mạng chat nhưng có vẻ tình cảm tiến triển khá nhanh.
Ngải Lựu Lựu dạo này bận rộn hơn nhiều, bởi vì sức khỏe Chu Tường Linh có vấn đề nên đã xin nghỉ một tuần, bao nhiêu việc trong phòng tài vụ đều đổ lên đầu Ngải Lựu Lựu. Cô gái mới đến thay thế vị trí của Ngũ Sảnh Sảnh chẳng biết làm gì, còn Đàm Hiểu Na đang đắm chìm trong tình yêu, lúc nào cũng ngẩn ngơ như người mộng du nên Ngải Lựu Lựu chẳng trông mong gì vào cô ta được. Mối quan hệ giữa cô và Lâm Cường cũng từ từ “tăng nhiệt”, nhưng hai người tiếp xúc càng nhiều thì Ngải Lựu Lựu càng cảm thấy tình cảm vơi bớt, cô cũng chẳng hiểu tại sao lại như vậy nữa.

Thứ hai, cuối cùng thì Chu Tường Linh cũng đi làm lại. Chu Tường Linh hốc hác đi nhiều, mặt mày xanh xao. Cô gái mới đến tên là Trâu Huệ, là một cô gái rất xinh đẹp với đôi mắt to tròn, hàng mi cong dài, đeo cặp kính gọng đen. Nhìn cách ăn mặc có thể thấy cô là một người ăn mặc khá thời trang. Trâu Huệ mới tốt nghiệp đại học, vẫn còn mang phong cách của sinh viên. Nghe nói trưởng phòng đến, cô lập tức ra chào hỏi và tự giới thiệu về bản thân, xem ra có vẻ rất lanh lợi. Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na chợt nhớ đến hình ảnh của mình lúc mới đến công ty, nhìn nhau khẽ cười.
Trâu Huệ mua cho Chu Tường Linh mấy túi đồ ăn vặt, Chu Tường Linh tỏ vẻ khách sáo từ chối nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy. Đây là chủ ý của Đàm Hiểu Na đưa ra cho Trâu Huệ, nói muốn lấy lòng trưởng phòng phải hối lộ cái dạ dày của chị ấy. Chu Tường Linh làm gì có thời gian rảnh rỗi mà ăn, cô phải bỏ ra gần một tiếng đồng hồ để chỉnh sửa tài liệu, bảng biểu. Trâu Huệ cũng giống như tất cả những người mới đến, ngồi im trong góc giả bộ ngoan ngoãn, ngay cả hít thở cũng phải từ tốn, nhẹ nhàng; cô cảm thấy không khí lúc này đã khác hẳn so với không khí một tuần thoải mái trước.
Chu Tường Linh chỉnh sửa xong tài liệu liền giao cho Trâu Huệ, bảo cô mang đến văn phòng của phó tổng Lâm, còn nói cho cô biết là phòng số mấy. Sau khi Trâu Huệ đi ra, Chu Tường Linh liền thở dài. Đàm Hiểu Na phản ứng rất nhanh, chẳng khác gì cái máy đo tâm trạng của sếp, lập tức hỏi: “Sếp à, đã đỡ hơn chưa? Bọn em lo cho chị lắm đấy!”
Ngải Lựu Lựu: “Chị Linh, em thấy sắc mặt của chị hình như không tốt lắm!”
Đàm Hiểu Na: “Sếp à, có chuyện gì cứ giao cho bọn em làm, chị chịu khó nghỉ ngơi đi!”
Chu Tường Linh nhận được sự cảm thông của mọi người, sống mũi thấy cay cay, lại bật khóc. Đàm Hiểu Na chìa giấy ăn cho Chu Tường Linh, vuốt lưng cho cô tỏ ý an ủi. Ngải Lựu Lựu vội vàng đi lấy cho Chu Tường Linh cốc nước. Ai ngờ Chu Tường Linh càng khóc càng to, nước mắt nước mũi tèm lem, chẳng khác gì trẻ con. Hai người đều kinh ngạc đến mức không nói được lời nào, một người đứng vuốt lưng cho Chu Tường Linh, một người lúng túng chẳng biết nói gì.
Chu Tường Linh lau nước mắt, cố bình tĩnh nói: “Chị nhất thời hồ đồ, nghe lời Lương Tuấn Huy đến bệnh viện *** rồi...”
Ngải Lựu Lựu kinh ngạc đến mức không khép được miệng vào: “Hả...”
Đàm Hiểu Na: “Đã mấy tháng rồi, sao nhẫn tâm...”
Ngải Lựu Lựu vội lườm Đàm Hiểu Na rồi an ủi Chu Tường Linh: “Thôi chị chịu khó tẩm bổ... cái lũ đàn ông khốn kiếp, thật chỉ muốn cầm kéo...”
Ngải Lựu Lựu bỏ lửng giữa chừng, cô buộc phải giữ gìn hình tượng gái ngoan của mình. Dù gì hiện giờ đang ở trước mặt đồng nghiệp trong công ty, không thể tùy tiện, bừa bãi như với Lương Tranh được. Sự tùy tiện, lỗ mãng trong cách nói chuyện với LươngTranh đã bị cô đem vào cuộc sống, trở thành một thói quen. Điều đó có thể thấy Lương Tranh đã gây ảnh hưởng khá lớn đối với cuộc sống của cô.
“Hử, đúng là nên dùng kéo cắt đi!”, Đàm Hiểu Na giận dữ nói, nói xong liền nhìn sang phía Ngải Lựu Lựu, cả hai cùng thở dài.
Chu Tường Linh đang chuẩn bị khóc lóc tiếp thì đột nhiên Trâu Huệ vui vẻ bước vào, ai nấy lại quay trở lại vị trí cũ. Trâu Huệ ngây ra không hiểu có chuyện gì, băn khoăn nhưng lại không dám hỏi, đành phải nhắn cho Ngải Lựu Lựu một cái tin: chị Ngải à, có chuyện gì thế?
Trong phòng tài vụ im phăng phắc, tiếng điện thoại đổ chuông cực kì chói tai, Ngải Lựu Lựu vội vàng cầm điện thoại trên bàn làm việc. Đọc tin nhắn xong, cô nhắn lại:Đứa bé trong bụng trưởng phòng không còn, tâm trạng chị ấy rất tồi tệ! Không có gì đâu, em cứ làm việc của em đi. Rồi lại tiếng điện thoại đổ chuông, Trâu Huệ rụt đầu lặng lẽ mở điện thoại đọc tin nhắn, vẻ mặt bỗng trở nên buồn rầu. Cô nhắn lại cho Ngải Lựu Lựu: Chị lên QQ nói chuyện nhé!, sau đó cô gửi tin nhắn sang QQ_của Ngải Lựu Lựu: Chị Ngải, trưa nay em mời mọi người đi ăn, coi như là bữa cơm gặp mặt, nhân tiện an ủi trưởng phòng luôn!
***
Hôn lễ của Trình Triệu phú vẫn được định vào ngày Giải phóng quân, hôm đó là thứ bảy. Theo như cách nói của Trình Triệu phú, mọi thứ rất đơn giản, hôn lễ hình thức không mấy quan trọng, quan trọng là hai người sống với nhau có hạnh phúc hay không. Thực ra vì thời gian quá gấp gáp, không kịp chuẩn bị chu đáo chứ ai chẳng biết Trình Triệu phú là một người rất sĩ diện.
Hôn lễ được cử hành ở một khách sạn cao cấp ở khu Tây Thành với mấy chục bàn, trước mặt là sân khấu được trang hoàng với phong cách tây ta kết hợp.
Lương Tranh, Ngô Hiểu Quân, Ngải Lựu Lựu và Đàm HiểuNa ngồi cùng một bàn. Biểu cảm trên mặt mỗi người rất khác nhau. Ngô Hiểu Quân cố tình che giấu tâm trạng, thực ra anh ta rất hào hứng. Đàm Hiểu Na đang ngồi bên cạnh anh, dường như anh có thể nhìn thấy mình của ngày mai ở nơi này, anh thầm nhủ mình phải cố gắng, vì tình yêu, vì cuộc sống. Đàm Hiểu Na và Ngải Lựu Lựu cũng giống như tất cả các cô gái khác, đều thích đám cưới, thích không khí lãng mạn và ngọt ngào trong đám cưới, thích tưởng tượng ra bản thân mình trong tương lai, tưởng tượng mình trong bộ váy cưới trắng muốt, rồi nghĩ đến chú rể tương lai của mình.
Lương Tranh thì ngoại lệ, anh có vẻ rất buồn rầu, mặc dù đã cố tình thể hiện vui vẻ nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược. Tại sao Lương Tranh buồn? Đầu tiên là vì anh ghét hôn lễ, cứ nhìn thấy đám cưới là anh lại nghĩ đến mình, khi nào thì mình mới cưới đây? Lương Tranh vô cùng u uất, u uất bởi chuyện đám cưới của anh chưa có thời gian cụ thể, chưa có kế hoạch và chẳng có hi vọng gì. Nhưng sớm muộn gì cũng phải có ngày đó. Điều duy nhất mà Lương Tranh có thể làm là chờ đợi, mà chờ đợi đồng nghĩa với giày vò.
Thứ hai là vì Chung Hiểu Huệ không đến. Trước đó anh đã nói với Chung Hiểu Huệ về chuyện này và mời cô cùng tham gia hôn lễ với mình, nhưng Chung Hiểu Huệ không nhận lời, chỉ nói đến lúc đó sẽ xem có rảnh không. Ngày hôm nay đã đến rồi, lại là vào thứ bảy, thế mà Chung Hiểu Huệ lại nói mình phải đi Thiên Tân công tác. Đây chỉ là cái cớ, đây chính là bằng chứng chứng tỏ Chung Hiểu Huệ không coi anh ra gì. Là đi chơi golf cùng với người khác? Hay là đi công tác Thiên Tân? Lương Tranh nghĩ nên say goodbye với cô, nhưng anh lại không quyết tâm. Anh căm hận bản thân mình chỉ biết thỏa hiệp, anh cảm thấy đau đớn vì đây là lần đầu tiên anh không dứt khoát được chuyện tình cảm. Nếu như không phải vì sớm muốn kết hôn anh đã có thể thoải mái làm lơ, cho đến khi pass Chung Hiểu Huệ thì thôi.
Đàm Hiểu Na chỉ vào một bàn khách ở phía bên trái, trước mặt, nói với Ngải Lựu Lựu: “Các lãnh đạo của chúng ta đều ở bên kia kìa!”
“Các lãnh đạo công ty đều đến nhỉ... Đó chẳng phải là Lương Tuấn Huy sao? Nhìn là thấy tức, đúng là đồ bỏ đi!”, Ngải Lựu Lựu hậm hực lẩm bẩm.
Lương Tranh cũng nhìn về phía đó, cố ý hỏi Ngải Lựu Lựu: “Phó tổng Lâm của cô đâu?”
Ngải Lựu Lựu trừng mắt lườm Lương Tranh không nói. Đàm Hiểu Na liền đáp thay: “Phó tổng giám đốc của chúng tôi đi công tác rồi!”
Lương Tranh: “Tôi có hỏi cô đâu!”
Đàm Hiểu Na bĩu môi đáp: “Tôi cứ thích nói đấy, anh cấm được à?”
Lương Tranh huých huých vào người Ngô Hiểu Quân: “Ok, giao dịch chuyển sang cậu xử lí! Cậu cấm được...”
Một lát sau, âm nhạc vang lên, mọi người hướng mắt về phía sân khấu, cô dâu và chú rể dắt tay nhau bước vào. Trình Triệu phú trong bộ vest màu trắng trông rất lịch lãm, cô đâu Lưu Du Hà mặc áo cưới tinh khôi càng trở nên xinh đẹp. Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na mắt sáng rỡ lên, gần như reo lên cùng một lúc: “Ôi xinh quá!”
“Cũng không tồi, xem ra đúng là một cặp trời sinh!”, Ngô Hiểu Quân tắm tắc.
Lương Tranh thì cười khẩy: “Đừng có như chưa bao giờ được nhìn thấy sự đời như thế, chẳng qua chỉ là một đám cưới thôi mà!”
“Anh đã tận mắt chứng kiến cảnh con tàu Titanic chìm xuống đại dương hay là nhìn thấy *** phát nổ rồi hả?”, Ngải Lựu Lựu lạnh lùng phản kích.
Lương Tranh lập tức trả đòn: “Tôi nhìn thấy lợn cái leo cây, còn nhìn thấy cả ác phụ chửi đổng ngoài đường”.
Ngải Lựu Lựu nổi điên: “Không muốn xem thì biến ra ngoài, chớ có đứng đây mà lắm lời!”
Những người ngồi cùng bàn vốn đang mãi theo dõi hôn lễ nay phải ngoảnh đầu lại nhìn hai người bọn họ. Ngải Lựu Lựu ngại ngùng cúi gằm mặt xuống, Lương Tranh thì thản nhiên như không, lại còn cười khẩy, quay sang nói với Ngô Hiểu Quân: “Tôi thấy Na Na nhà cậu bề ngoài có vẻ ngoan ngoãn, biết an phận nhưng thực ra rất rất thông minh; còn có người trông thì tưởng là yêu hầu nhưng thực ra chẳng khác gì con ngốc!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc