Trai Thừ Gái Ế - Chương 26

Tác giả: Tưởng Cẩn

Mấy chai bia vào bụng rồi, Trình Triệu phú bắt đầu càm ràm chuyện hôn nhân, Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na đều rất hứng thú, nhưng Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân đã nghe đến to đầu rồi.
“Sao cái đầu cậu càng lúc càng tăm tối thế hả? Cậu có biết những người mua vé số có lôgic thế nào không hả?”, Lương Tranh hỏi Trình Triệu phú. Thấy mọi người đều nhìn về phía mình,Lương Tranh đành tự hỏi tự trả lời: “Hoặc là trúng, hoặc là không, không có khả năng thứ ba, vì vậy tỉ lệ trúng giải là 50%. Đây là tâm lí của kẻ thắng bạc, còn cậu thì sao? Hoặc là cưới, hoặc là không cưới, không có lựa chọn thứ ba. Cậu nói cậu đau khổ cái gì chứ, hai chọn một thôi mà?”
“Hừ, tôi còn tưởng chân lí gì cơ đấy!”, Ngải Lựu Lựu bĩu môi.
Đàm Hiểu Na chớp chớp đôi mắt nhỏ, suy ngẫm: “Cũng phải, muốn cưới thì cưới, không muốn cưới thì thôi mà!”
“Nghe lời anh, mau cưới đi. Vẫn là một câu đó thôi: Cái gì đã qua thì cho qua!”
Ngô Hiểu Quân cũng đồng ý với Lương Tranh: “Ừm, có lí!”
Trình Triệu phú thấy mọi người đều chỉ trích mình, mấy ngày nay dường như ai cũng nói anh này nọ, trong lòng càng lúc càng khó chịu, liền trút lên nhân viên phục vụ: “Mang ba chai bia ra đây mau!”. Anh nóc nốt chỗ bia còn lại trong chai, sau đó ngấu nghiến một xiên thịt nướng: “Nói lăng nhăng cái gì thế. Các người chỉ biết phê phán tôi, chẳng có ý kiến nào có tính xây dựng cả. Các cậu còn là anh em của tôi không hả? Có còn là chị em tốt của tôi không hả? Các người nỡ lòng nào...”
Lương Tranh nhấp một ngụm rồi cười nhạt: “Ai cũng thương hại cậu thì lấy ai thương hại Lưu Du Hà của chúng ta? Người ta đã lớn tuổi rồi, tuổi tác đâu có đợi người, cậu phải có trách nhiệm với người ta chứ?”
“Lương Tranh, cậu đừng có giả bộ mình trong sáng lắm đi! Ngô Hiểu Quân có tư cách nói tôi, ít nhất cậu ta chung thủy, không lăng nhăng. Còn cậu thì sao? Tối qua nói yêu cái núi băng của cậu, hôm nay lại ngồi ăn tối với nữ đồng nghiệp, chơi bắt cá hai tay đấy hả?”
Ngô Hiểu Quân được khen ngợi nên có vẻ hơi ngại ngùng, đành phải mượn bia để khỏa lấp sự xấu hổ. Ngải Lựu Lựu lén nhìn Đàm Hiểu Na cười, mặt Đàm Hiểu Na đỏ bừng lên. Lương Tranh không chú ý đến những chuyện này, giờ điều anh cần là lập tức biện hộ cho mình: “Tối qua tôi đi ăn cùng với bạn gái, thế thì đã sao? Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, chỉ cần cô ấy đồng ý cưới, tôi sẽ không nói hai lời, lập tức dẫn cô ấy về nhà! Còn về bữa cơm ngày hôm nay đó là vì đồng nghiệp muốn cảm ơn tôi đã giới thiệu khách hàng cho cô ta. Lúc quan trọng như vậy tôi đi uống với cậu, giúp cậu giải tỏa bớt áp lực, thế mà cậu dám sỉ nhục tôi à?”
Lúc này, thấy Ngải Lựu Lựu đang lấy tăm chọc vào bàn, Lương Tranh lập tức trút giận lên cô: “Sao thế, mất cân bằng tâm lí rồi phải không?”
“Tôi có gì mà phải mất cân bằng?”, Ngải Lựu Lựu ngạc nhiên hỏi.
Lương Tranh có vẻ đắc chí: “Chẳng phải chúng ta đi xem mặt nhưng thất bại sao? Giờ tôi lại tìm được một đối tượng khác, còn cô thì...”
Ngải Lựu Lựu không ngờ Lương Tranh nhắc lại chuyện đi xem mặt, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ nào mà chui ngay xuống:
“Dở hơi!”
Trình Triệu phú liền chen vào: “Chuyện này thì cậu sai rồi, cô ấy còn giỏi hơn cả cậu cơ, người ta tìm được hẳn một cái mỏ vàng cơ đấy!”
Lương Tranh có vẻ hơi bất mãn, cố kéo dài giọng hỏi: “Ồ thế à? Đúng là chỉ biết có đồng tiền ! Chắc không phải là vớ được một anh đầu năm đấy chứ?”
Trình Triệu phú: “Người ta mới đầu ba thôi, là phó tổng giám đốc công ty tôi, mới ở nước ngoài về, chính là người lái cái 07, thiếu gia con nhà giàu mà lần trước tôi nói đến đấy!”
Ngải Lựu Lựu liền ném cái tăm về phía Trình Triệu phú đang cười nhăn nhở: “Ai với ai chứ, dám đặt điều à?”
“Hài, đây là bí mật đã được công khai rồi. Trên dưới công ty chẳng ai không biết đâu!”, Đàm Hiểu Na chen vào một câu.
Mặt Ngải Lựu Lựu đỏ bừng lên, lúng túng nói: “Còn nói nữa là tôi về đấy!”
***
Trong phòng tài vụ, Ngũ Sảnh Sảnh đang thu dọn đồ dùng của mình, không khí như ngưng đọng lại. Chu Tường Linh thỉnh thoảng lại khuyên nhủ vài câu, bảo cô nghĩ lại, còn bảo mọi người có thể làm chung với nhau chính là duyên phận, phải biết trân trọng lương duyên này. Đàm Hiểu Na và Ngải Lựu Lựu lén nhắn tin giao lưu, bàn luận rất xôn xao về chuyện Ngũ Sảnh Sảnh xin nghỉ việc. Đàm Hiểu Na nói Ngải Lựu Lựu đã thành công trong việc đánh đuổi tình địch, giành thắng lợi trọn vẹn. Ngải Lựu Lựu một mực phủ nhận, nói cô và Lâm Cường chỉ là bạn bè, Ngũ Sảnh Sảnh nghỉ việc chẳng có liên quan gì đến cô hết.
Cuối cùng Ngũ Sảnh Sảnh vẫn ra đi, không ngoảnh đầu lại, mang theo chút nuối tiếc và hận thù rời khỏi công ty. Ngải Lựu Lựu nhìn theo cái bóng của người đã từng là chị em tốt của mình cho đến khi bóng dáng ấy biến mất, tâm trạng hỗn loạn, không sao tập trung được. Cô biết có thể cả đời này hai người sẽ không còn gặp lại. Ngải Lựu Lựu nhắn cho Ngũ Sảnh Sảnh một cái tin:
“Sảnh Sảnh, xin lỗi cậu! Thực ra tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng cho dù thế nào, tôi đều sẽ chúc phúc cho cậu!”
Phòng tài vụ rơi vào trạng thái trầm lặng tạm thời, không khí ngột ngạt bao trùm. Điện thoại của Chu Tường Linh đột ngột đổ chuông làm mọi người giật thót.
“A lô... có chuyện gì... anh nói đi! Rốt cuộc anh có ý gì? Anh có còn là đàn ông không đấy... Tôi đã nói rõ quan điểm rồi, tôi sẽ nuôi con. Anh là đồ vô dụng! Nhà làm sao? Nhà bán rồi tôi cũng cần con! Lương Tuấn Huy, anh thật không bằng loài cầm thú, anh là đố khốn nạn!”
Chu Tường Linh tức đến nỗi thở hồng hộc, hậm hực cúp điện thoại, sắc mặt cực kì khó coi. Đàm Hiểu Na thận trọng hỏi: “Sếp à, chuyện gì thế?”
“Anh ta không muốn chị sinh đứa con này!”
“Ai mà ngang ngược như vậy?”, Ngải Lựu Lựu cũng quan tâm hỏi.
“Còn ai nữa, chính là gã vô dụng nhà chị chứ ai? Bản thân đã chẳng có khả năng kiếm tiền, giờ ngay cả đứa con cũng không cho chị sinh...”, Chu Tường Linh nói xong liền bật khóc, càng khóc càng đau lòng. Đàm Hiểu Na lập tức với lấy hộp giấy ăn đưa cho Chu Tường Linh. Ngải Lựu Lựu thì ra đóng cửa lại.
Đàm Hiểu Na xoa xoa tay cho Chu Tường Linh, tay còn lại cầm hộp giấy ăn, băn khoăn hỏi: “Sao lại không sinh? Đã mang bầu mấy tháng rồi! Vậy thì phải phá thai à?”
Chu Tường Linh vừa khóc vừa kể: “Anh ta nói nhà vừa mới xây sửa xong, không có tiền, tiền lương phải để trả nợ trước, sinh con ra rồi không nuôi được, mà cho dù có nuôi được cũng không thể mang lại cuộc sống hạnh phúc cho nó, vậy thì chi bằng đợi một hai năm nữa hãy đẻ. Khó khăn lắm tôi mới có bầu... Đồ khốn kiếp, chỉ biết hưởng thụ mà không biết chịu trách nhiệm!”
Ngải Lựu Lựu đưa cho Chu Tường Linh một cốc nước, mắng: “Những gã họ Lương chẳng có ai tử tế!”
Đàm Hiểu Na trong lòng ngầm hiểu Ngải Lựu Lựu đang trút giận lên Lương Tranh. Cô liếc nhìn Ngải Lựu Lựu, suýt bật cười. Ngải Lựu Lựu đầu tiên là thấy ngại ngùng, sau cũng thấy buồn cười. Chu Tường Linh nước mắt nhạt nhòa, thấy hai gái ế cười liền chuyển sang ánh mắt thù địch.
Đàm Hiểu Na: “Sếp à, bọn em ủng hộ chị! Để em làm mẹ nuôi của con chị nhé!”
Ngải Lựu Lựu: “Em cũng làm mẹ nuôi!”
Đàm Hiểu Na: “Tối nay bọn em mời chị ăn bữa cơm, chị thấy sao?”
Ngải Lựu Lựu: “Nhà hàng chị tùy ý chọn, chúng ta xả láng một bữa!”
Đàm Hiểu Na với Ngải Lựu Lựu càng diễn càng hăng, Chu Tường Linh vừa nghe thấy ăn, hai mắt đã sáng lên, nín khóc ngay tức khắc. Nhưng xoa xoa cái bụng đã nổi rõ của mình, mặt Chu Tường Linh lại rũ xuống.
Đàm Hiểu Na: “Chị Linh, đi chứ?”
Chu Tường Linh: “Đi chứ, tại sao không đi? Tôi muốn ăn cá viên, tôm xào cay, sườn xào chua ngọt, vịt luộc, còn cả thịt hấp nữa chứ...”

Bởi vì gọi một bàn đầy thức ăn, Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na ai cũng ăn no căng cả bụng, không thể leo lên xe buýt được nữa, đành phải bắt taxi về nhà. Lúc về đến khu đô thị Quốc Mỹ đã là tám rưỡi tối.
“Nhìn thấy cảnh ngộ của trưởng phòng, cả đời này tôi chẳng muốn kết hôn nữa, càng không muốn có bầu!”, Đàm Hiểu Na vừa vịn vào cầu thang vừa bùi ngùi nói.
Ngải Lựu Lựu không nghĩ như vậy, cô nghiêm túc nói: “Cũng không phải tất cả đàn ông đều như vậy. Hôn nhân mà, sớm muộn gì cũng phải có!”
“Cậu đâu cần phải lo, phó tổng giám đốc của chúng ta vừa đẹp trai lại vừa có tiền, hài... tôi ra tay chậm quá!”
Ngải Lựu Lựu cười: “Này, lòng tham nổi lên rồi phải không?”
“Ha ha...”
Đột nhiên điện thoại của Ngải Lựu Lựu đổ chuông. Là Ngô Hiểu Quân gọi đến, nói Trình Triệu phú xảy ra chuyện rồi, bảo họ lập tức sang bên đó. Hai người về phòng cất đồ, thậm chí chưa kịp rửa mặt đã lao ngay xuống phòng của Lương Tranh.
***
Một tiếng đồng hồ trước, Lưu Du Hà gọi điện cho Trình Triệu phú, tuyên bố cô và bạn trai cũ đã đăng kí kết hôn rồi, bảo Trình Triệu phú cứ sống một mình cho vui vẻ, đừng gây phiền phức cho cuộc hôn nhân của cô ta nữa. Trình Triệu phú lúc đầu chui vào phòng Lương Tranh khóc lóc ầm ĩ, khóc xong liền gọi điện xin lỗi Lưu Du Hà, năn nỉ cô quay về nhưng Lưu Du Hà nói côđã quyết tâm rồi, hiện giờ về mặt pháp lý cô đã là vợ của người khác.
Trình Triệu phú vốn đã đau khổ lắm rồi lại gặp phải sự công kích của Ngô Hiểu Quân và Lương Tranh. Bọn họ không những không an ủi mà còn vỗ tay khen ngợi hành vi “đại nghĩa diệt hôn” của Lưu Du Hà. Trình Triệu phú nhất thời nghĩ quẩn nên đòi nhảy cửa sổ tự tử. Nào ngờ vật vã suốt cả buổi mà đến cửa sổ cũng chẳng mở ra. Vừa mở được cửa sổ thì Trình Triệu phú đã bị bọn Lương Tranh tóm cổ lôi lại như tóm một con gà. Vài phút sau, Trình Triệu phú nổi điên lao vào nhà bếp cầm một con dao lên, chuẩn bị cắt cổ tay tự vẫn.
Ngô Hiểu Quân sợ tái mặt, toàn thân run lẩy bẩy, anh bắt chước như những chuyên gia đàm phán trên tivi, cố gắng an ủi Trình Triệu phú, cổ vũ anh ta dũng cảm sống tiếp, nói rằng không còn người yêu nhưng ít nhất vẫn còn bạn bè, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện xin viện binh... Còn Lương Tranh thì bàng quan ngồi nhìn. Anh rất hiểu Trình Triệu phú, biết thừa thằng cha này sợ đau, thùng rỗng lại kêu to, đã nhát gan còn đòi nghe chuyện ma quỷ, có cho thêm mười quả mật anh ta cũng chẳng dám làm liều như vậy. Chẳng qua chỉ là vật vã chút thôi, hết vật vã rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Lương Tranh cười bảo: “Cậu cắt đi, đây không phải là quay phim đâu nhé! Muốn cắt thì phải cắt sâu một chút, nếu không máu chảy chậm, cậu sẽ phải ૮ɦếƭ từ từ đấy. Tôi khuyên cậu nên cầm dao mà chặt như chặt cổ gà ấy! Pặc...”
Ngô Hiểu Quân run lập cập: “Cậu bớt nói vài câu có được không, nếu cậu ta mà cắt thật thì chúng ta cũng bị liên lụy cho xem...”

Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na vừa chạy vào đã hoảng hồn bởi cảnh tượng này. Đàm Hiểu Na hét ầm lên bảo phải gọi 110, còn Ngải Lựu Lựu thì định xông lên ςướק dao. Hai người này đâu phải đến để giúp đỡ, dến chỉ làm tăng thêm phiền phức mà thôi. Trình Triệu phú ban đầu chĩa dao về phía họ, sau đó kề dao vào cổ mình, la to: “Đừng có qua đây, tôi không muốn sống nữa! Mới vừa nghĩ thông suốt là sẽ kết hôn thì cô ta đã lấy người khác rồi, thế chẳng phải chèn ép người ta quá mức thì là gì?”
Lương Tranh thản nhiên hướng di động về phía Trình Triệu phú, bật máy chụp ảnh lên, hô to: “Trình Triệu phú, phải biểu cảm lên một chút! Phải vật vã, phải méo mó... đúng đúng đúng... để mai tôi post lên mạng cho mọi người cùng xem, đảm bảo hot!”
“Bốp” một tiếng; điện thoại rơi xuống nền nhà, đây là kiệt tác của Ngải Lựu Lựu, cô đã đánh rơi điện thoại của Lương Tranh.
“Cô điên à?”, Lương Tranh tóm lấy tay Ngải Lựu Lựu, đẩy cô vào chân tường. Ngải Lựu Lựu như con Chim Nhỏ hoảng loạn, sợ hãi nhìn Lương Tranh, nhất thời không biết nói năng gì.
“Cô dựa vào đâu mà làm hỏng điện thoại của tôi? Nói đi!“, Lương Tranh gầm lên. Ngải Lựu Lựu hoảng quá, cố sức cào cấu, thậm chí là đấm đá để thoát khỏi Lương Tranh. Lương Tranh không hề đánh trả, nguyên tắc của anh trong mối quan hệ nam nữ là tuyệt đối không đánh phụ nữ, huống hồ đây chỉ là một trò đùa, đâu thể coi là thật. Thế nên giờ người hoang mang bỏ trốn là anh, còn Ngải Lựu Lựu thì nổi điên lên tấn công anh tới tấp.
Tiêu điểm hoàn toàn bị chuyển hướng, Ngô Hiểu Quân và Đàm Hiểu Na hết ngây ra nhìn rồi xông ra ngoài phòng khách, định kéo hai người này ra. Cả bốn người túm tụm lại làm một, Trình Triệu phú với ý định tự sát bị gạt sang một bên. Trình Triệu phú mới đầu cũng ngây ra rồi nhanh chóng chạy về phía họ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc