Trai Thừ Gái Ế - Chương 25

Tác giả: Tưởng Cẩn

“Qua rồi thì cho qua luôn đi!”, Lương Tranh nói xong cũng nốc một ngụm lớn: “Tôi nói cho cậu biết, đừng có lặp lại vết xe đổ của tôi lúc trước, giờ tôi có muốn khóc cũng chẳng được đây. Cảm giác thật hụt hẫng, lúc nào cũng nghĩ đến họ, nhớ đến những điều tốt mà họ đã làm cho mình. Giờ cứ nghĩ không biết họ đang nằm trong vòng tay ai, ngọt ngào gọi ai là chồng, có thỉnh thoảng nhớ đến mình không...”
Ngô Hiểu Quân ngồi bên cười khẩy, tiếp lời Lương Tranh: “Đàn ông đàn ang, ai nhắc lại chuyện cũ làm gì?”
***
Hai tiếng đồng hồ sau, ba người về đến khu đô thị Quốc Mỹ.
Trình Triệu phú và Ngô Hiểu Quân mỗi người xách một cái túi, là túi của Trình Triệu phú, một túi là quần áo, túi kia là đồ dùng hàng ngày. Trình Triệu phú quyết định đến đây ở một thời gian, anh ta muốn chữa bệnh mất ngủ, nửa đêm nếu có mất ngủ cũng tóm được ai đó nói chuyện cùng. Lương Tranh không thể hiện thái độ gì nhưng anh nghĩ Ngô Hiểu Quân sẽ phản đối. Kết quả là Ngô Hiểu Quân chẳng phản đối gì, nhưng đưa ra một yêu cầu, đó là Trình Triệu phú phải nhận nhiệm vụ đưa đón hai người đi làm, coi như làm tài xế riêng cho hai người.
Cảm giác có tài xế riêng thật khác lạ, mặc dù vẫn tắc đường như mọi khi nhưng nhìn những người chen chúc trên xe bus và mòn mỏi đứng bắt ta xi, Lương Tranh lại có cảm giác kiêu hãnh như bậc bề trên, cũng chẳng hiểu mấy năm nay mình đã chịu cảnh chen chúc ấy như thế nào?
Sau khi đến văn phòng, suốt cả buổi sáng anh chỉ gọi điện cho các hệ thống giáo dục theo sự gợi ý lần trước của chú Hoàng. Hiệu quả cũng không tồi, các trung tâm giáo dục đều rất hứng thú với việc công nghệ hóa thiết bị giáo dục, Lương Tranh còn hẹn thời gian đến thăm bọn họ. Đây là một bầu trời xanh, một thị trường hoàn toàn mới mẻ. Đáng tiếc, các công ty cạnh tranh đã sớm nghĩ đến nó, bởi vì một vài khách hàng đều nói phải so sánh giá cả của các sản phẩm giữa các công ty.
Buổi chiều, Lương Tranh đang ngủ trên ghế ở văn phòng thì đột nhiên bị đánh thức, mở mắt nhìn thì hoá ra là Hướng Lệ.
Lương Tranh bèn đứng bật dậy, cảnh giác cao độ, chỉ sợ người phụ nữ ấy sơ ý nói ra điều gì khiến mình mất mặt với đồng nghiệp.
Hướng Lệ thấy bộ dạng hoang mang của Lương Tranh, cảm thấy rất buồn cười liền lấy ngón trỏ chọc chọc vào *** Lương Tranh:
“Anh thấy tôi đáng sợ lắm à? Nhìn cái bộ mặt anh kia...”
Lương Tranh xảo biện: “Như thế chẳng phải là tôn trọng nữ đồng nghiệp xinh đẹp của chúng ta sao? Huống hồ lại còn là một nhân tài trong giới marketing nữa chứ...”
“Thôi đủ rồi, lẻo mép như anh không biết đã lừa bao nhiêu cô gái nhà lành rồi...”
Lương Tranh thực sự không nhịn nổi cười. Hướng Lệ thấy Lương Tranh cười đểu với mình liền thúc một nắm đấm vào *** anh, nói như làm nũng: “Thật xấu xa!”
Lương Tranh cuối cùng cũng biết tại sao chú Hoàng thất tiết vào đêm hôm đó rồi, đàn ông ở cái tuổi đó rất thích kiểu con gái giả bộ đáng yêu, trong sáng nhưng thực ra trong bụng vô cùng xảo quyệt như thế này. Sự đáng yêu, trong sáng của phụ nữ chính là điểm được đàn ông yêu thích nhất, mà người phụ nữ tùy tiện lại để rơi vào tay họ, không chỉ đỡ tốn tâm sức mà điều quan trọng là đỡ mang lại phiền toái cho gia đình họ, gọi đến là đến, đuổi đi là đi, đây là người tình trong mộng của tất cả những người đàn ông lớn tuổi.
Lương Tranh thấy các đồng nghiệp khác đều đang nhìn về phía mình, thế mà Hướng Lệ lại thản nhiên như không, ngồi luôn xuống bên cạnh anh. Lương Tranh hi vọng Hướng Lệ biết điều tự rút lui, nếu không tin đồn sẽ lan nhanh khắp công ty. Sau này mọi người phát hiện ra người đứng đằng sau chính là chú Hoàng thì mọi chuyện càng khỏ giải quyết. Hướng Lệ dường như cũng nhìn ra sự không thoải mái của Lương Tranh nên cúi xuống thì thầm vào tai anh: “Hết giờ làm em mời anh ăn cơm...”
Lương Tranh phải lấy hết dũng cảm nhận lời, bởi vì anh muốn biết rốt cuộc Hướng Lệ định làm gì? Trên đời chẳng có cái gì cho không, nhân viên marketing không chỉ giỏi dùng tư duy kinh doanh để tấn công khách hàng mà còn giỏi dùng tư duy kinh doanh để suy đoán hành vi của người khác, cái này gọi là “bệnh nghề nghiệp”. Lương Tranh dùng nó để tìm kiếm hôn nhân, đối phó với cuộc sống và kinh doanh tương lai. Xét về mặt này thì Lương Tranh là một người nhân viên tài năng.
***
Tại một nhà hàng ở gần công ty Lương Tranh, Hướng Lệ cười rất sảng khoái. Chỉ bởi vì Lương Tranh rụt đầu rụt cổ ngó quanh nhà hàng như kẻ trộm, sau đó nói có khi nào lần này anh lại khiến người khác ghen tuông, bị người ta trả thù hay không. Hướng Lệ vuốt tóc mình, tròn mắt nhìn Lương Tranh:
“Anh sợ à?”
Lương Tranh đón ánh mắt sắc bén của Hướng Lệ: “Nếu sợ đã không đến rồi. Sao lại mời anh ăn cơm, không phải là Hồng Môn Yến đấy chứ?”
“Muốn nghe em nói thật hay nói dối?”
“Nói dối! Để anh xem em nói dối có giống không...”
“Ha ha, em thích anh!”
Lương Tranh mặt mày nghiêm nghị: “Không đúng, đây mới là lời nói thật của em!”
Hướng Lệ bật cười bĩu môi: “Đúng là mặt dày!”
Lương Tranh không muốn đấu khẩu với Hướng Lệ nữa, thật tẻ nhạt. Anh nhấp một ngụm trà rồi không nói gì nữa, đánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Thực ra mời anh ăn cơm là bởi vì anh đã giúp em rất nhiều việc, em nên cảm ơn anh mới phải! Hơn nữa lại chiếm mất của anh bao nhiêu là khách hàng quan trọng mà anh chẳng nói gì cả.”
“Cảm ơn anh nhé!”
Lời nói thật của Hướng Lệ khiến cho Lương Tranh cảm thấy ái ngại, anh vội vàng xua tay: “Đừng đừng, ân huệ cái gì. Chúng ta là đồng nghiệp mà, khách hàng nhiều như thế, một mình anh làm cũng không làm xuể mà!”
Sau mấy ly R*ợ*u, mặt Hướng Lệ đỏ lên, có vẻ ngà ngà say. Cô thở dài, sau đó như đột nhiên trở thành một con người khác: “Anh có biết vì sao em đến công ty các anh không?”
Lương Tranh đang ăn đồ ăn, lắc đầu nói: “Không biết”
Hướng Lệ lại uống một ly, sau đó dốc bầu tâm sự với Lương Tranh: “Lúc em học năm nhất có yêu một người, tốt nghiệp xong chúng em cùng đến Bắc Kinh, anh ấy làm ở một công ty truyền thông, em làm một giáo viên ở một trường tư nhỏ. Lúc đầu quan hệ giữa bọn em vẫn ổn, về sau ngày nào cũng cãi cọ, nhà anh ấy muốn anh ấy lấy vợ sớm một chút, nhưng em không đồng ý, dù gì bọn em vẫn còn trẻ, nhà cửa chưa có, cưới xin gì chứ?”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh ta giấu em về nhà, chẳng bao lâu sau thì cưới vợ!”
Hướng Lệ nhìn chăm chăm vào phần R*ợ*u còn lại trong ly, lắc lắc rồi đưa lên uống cạn: “Đột nhiên em cảm thấy mất phương hướng ở cái thành phố lớn này. Em cảm thấy tất cả đều vì chuyện nhà cửa mà ra, vì vậy em mới đi làm môi giới bất động sản, hi vọng một ngày nào đó có thể mua được một căn nhà cho chính mình. Nhưng giá nhà ngày càng tăng, điều đó có nghĩa muốn mua nhà chẳng dễ dàng gì. Có rất nhiều khách hàng khó đối phó, dây dưa không quyết... em chỉ biết xoay mòng mòng quanh họ, nhưng chẳng có tác dụng gì. Rồi một hôm có một cô gái xông vào phòng làm việc của bọn em, nói em quyến rũ chồng cô ta, còn tát em một bạt tai nữa!”
“Nào nào nào, ăn nhiều vào, thức ăn nguội cả rồi!”, Lương Tranh định kéo Hướng Lệ ra khỏi hố sâu của hồi ức.
“Chồng của cô ta vì cảm thấy có lỗi với em nên đã giới thiệu em với công ty các anh...”
Lương Tranh đâu có ngốc, anh liền nghĩ đến chú Hoàng: “Anh ta với chú Hoàng là bạn bè ư?”
Hướng Lệ gật đầu: “Ừm, sếp Hoàng thực ra là người tốt...”
Hướng Lệ tâm sự xong bắt đầu thể hiện quyết tâm, nói cô nhất định phải mua bằng được một căn nhà ở Bắc Kinh này, chẳng ai đáng tin tưởng bằng chính bản thân mình. Lương Tranh chửi thầm: Đúng là lão cáo già, lấy hết khách hàng quan trọng của mình tặng cho người tình, sao ông không tự lấy khách hàng của mình mà cho? Nghe những lời tâm sự của Hướng Lệ, Lương Tranh cảm thấy con người sống trên đời thật chẳng dễ dàng chút nào, mà muốn sống một cuộc sống tươi sáng lại càng chẳng dễ dàng, điều đó có nghĩa bạn sẽ phải chịu đựng càng nhiều sự thách thức. Cũng giống như chúng ta, những người sống dưới ánh mặt trời, một bên là ánh sáng, bên kia là bóng tối.
***
Lúc Lương Tranh về đến nhà đã là hơn chín giờ tối, đẩy cửa bước vào, anh trợn tròn mắt lên. Trong phòng khách có tất cả bốn người, lần lượt là Ngô Hiểu Quân, Trình Triệu phú, Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na, bọn họ đang vây quanh bộ bài. Lương Tranh thay giày rồi đi thẳng vào trong phòng, chẳng buồn đếm xỉa đến sự tồn tại của họ.
“Kiêu gì chứ?”, Ngải Lựu Lựu chế nhạo. Mặc dù giọng nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Lương Tranh nghe thấy.
Lương Tranh liền xoay lại, đến bên cạnh Ngải Lựu Lựu nói: “Phiền cô đây nói lại lần nữa ạ!”
“Kiêu gì chứ?”, Ngải Lựu Lựu bình thản nhắc lại và tiếp tục chơi.
Mấy người kia liền cười mỉm, Lương Tranh cũng cười theo: “Cô làm vậy là muốn thu hút sự chú ý của tôi hả?”
Nào ngờ câu nói của Lương Tranh làm dậy lên làn sóng bất bình của mọi người, ai nấy lần lượt lên tiếng phản ứng.
Ngải Lựu Lựu: “Xí!”
Đàm Hiểu Na: “Đúng là mặt dày!”
Ngô Hiểu Quân: “Hài, con bài này mặt dày quá, không thể đánh đi được...”
Trình Triệu phú: “Anh Tranh à, giờ mới phát hiện anh thật ấu trĩ...”
Dưới sự tấn công hội đồng, Lương Tranh chẳng chút e dè: “Thế sao? Trình Triệu phú, cậu chẳng qua chỉ đang ở nhờ chỗ này, tôi có thể đá *** cậu ra khỏi cửa bất cứ lúc nào. Còn Ngô Hiểu Quân, cẩn thận không tôi công bố cho toàn thiên hạ biết sự thực là cậu thích Đàm Hiểu Na đấy. Còn về hai người đẹp này, hừ hừ, các cô nên tự biết mình là ai đi!”
Ngô Hiểu Quân ngượng ngùng ném quân bài xuống đất, quát lên: “Xử lí tên khốn này đi!”
Trình Triệu phú cũng ném bài xuống: “Tôi ngứa mắt hắn từ lâu rồi!”
Lương Tranh tư duy nhanh nhạy cười nhạo hai người: “Hai người các cậu ai là ông, ai là bố hả? Ha ha ha...”
Lương Tranh còn chưa cười xong đã bị bọn Ngô Hiểu Quân và Trình Triệu phú ấn xuống ghế, đánh đấm tới tấp. Ba thằng đàn ông vật nhau trên ghế trông chẳng khác gì ba con gà chọi, còn hai cô gái đứng bên cạnh, cười lăn bò càng.

Tại quán đồ nướng, ba chàng trai và hai cô gái ngồi quanh một cái bàn. Lần này do Ngô Hiểu Quân khao, bởi vì anh vừa thắng tiền, mặc dù chỉ có mấy chục tệ. Lương Tranh biết thừa Ngô Hiểu Quân đang thích ra vẻ hào phóng trước mặt Đàm Hiểu Na. Nhân viên phục vụ đến, Lương Tranh và Trình Triệu phú đều chẳng chút khách khí, cứ nhằm món nào ngon mà gọi. Ngô Hiểu Quân giả bộ như thản nhiên nhưng lòng đau như dao cắt. Đã thế Ngô Hiểu Quân quay sang nói những điều trái với lương tâm với Đàm Hiểu Na: “Thích ăn gì thì cứ gọi, không cần tiết kiệm đâu!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc