Trai Thừ Gái Ế - Chương 23

Tác giả: Tưởng Cẩn

Trong văn phòng của Lâm Cường, không khí vô cùng ngột ngạt, Ngũ Sảnh Sảnh đang đứng ở một góc, mắt ngân ngấn chực khóc. Cô đừng trước mặt Lâm Cường, lớn tiếng đòi nghỉ việc, điều khiến cô kinh ngạc chính là phản ứng chẳng hề gay gắt của Lâm Cường, còn nói sẽ làm thông báo nghỉ việc cho cô và giao cho trưởng phòng Chu Tường Linh, đợi trưởng phòng phê duyệt xong giao cho giám đốc Vương bên nhân sự, đợi ông ấy kí tên là xong. Lâm Cường thấy Ngũ Sảnh Sảnh mắt ngân ngấn nước, không nói năng gì nhưng cũng chẳng có ý định bỏ đi, cứ đừng lì ra trước mặt mình đành nhíu mày hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Em muốn nói chuyện tử tế với anh...”, Ngũ Sảnh Sảnh lí nhí nói.
Lâm Cường chẳng chút khách khí: “Có chuyện gì thì nói mau đi, tôi đang bận lắm!”
Ngũ Sảnh Sảnh ngoảnh mặt đi lau nước mắt, tỏ vẻ ấm ức: “Ở đây nói chuyện không tiện!”
Lâm Cường đưa tay lên nhìn đồng hồ, thở dài: “Thế này đi, đợi lát nữa hết giờ tôi đưa cô về!”
***
Lâm Cường lái xe đến đường Hoa Phường Dị, Ngũ Sảnh Sảnh mặt mày ủ dột ngồi bên cạnh, tay siết chặt cái điện thoại.
Ngũ Sảnh Sảnh giờ thấy có chút hối hận, thực ra cô không muốn nghỉ việc, chỉ muốn xem xem thái độ của Lâm Cường với mình ra sao mà thôi. Mọi chuyện đã rất rõ ràng, đã có kết quả rồi, Lâm Cường chỉ mong cô đi cho sớm, mong cô hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh. Nhưng Ngũ Sảnh Sảnh không cam lòng, cô yêu người đàn ông này, cô không thể chấp nhận việc anh ở bên người đàn bà khác, càng không thể chấp nhận thái độ lạnh lùng của anh với cô.
Công việc có thể mất nhưng không thể mất tình yêu này được, đây là lôgic sống đầy cảm tính của phụ nữ.
Ngũ Sảnh Sảnh nhìn bức ảnh Lâm Cường nằm trên giường trong máy của mình, lại nhớ đến buổi tối vô cùng lãng mạn ở Thượng Hải đó. Cô cứ tưởng rằng mình đã tìm được bến đỗ an toàn, nhưng mọi thứ chỉ là ảo tưởng. Cũng giống như những gã đàn ông theo đuổi cô trước đây, cô chỉ coi là một trò chơi, tuyệt đối không ở bên ai quá lâu. Bởi vì cô thấy mình còn trẻ, còn rất xinh đẹp. Cô coi chuyện tình cảm chỉ như một thứ trò chơi, nhưng thời gian thì không dừng lại, mà trò chơi cuối cùng cũng phải kết thúc. Ngũ Sảnh Sảnh bây giờ không muốn chơi nữa rồi, nhưng đối phương đã chán đến tận cổ. Có lẽ đây chính là báo ứng, báo ứng cho mỗi lần cô đùa cợt với tình cảm của người khác.
Xe đỗ lại tại cổng khu Hoa Phường Dị, Lâm Cường mặt mày vô cảm nói: “Có gì em mau nói đi, lát nữa anh còn có việc...”
“Tối hôm ấy….anh chỉ cảm thấy vui thôi phải không?”, Ngũ Sảnh Sảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản hỏi.
“Chúng ta đã uống R*ợ*u, đó là việc ngoài ý muốn. Anh tưởng em hiểu luật chơi chứ...”
Ngũ Sảnh Sảnh bức xúc ngoảnh phắt đầu lại: “Nhưng anh nói anh thích em, anh nói anh yêu em...”
Lâm Cường mở cửa kính xe, châm một ***, rất mạnh một hơi: “Một năm anh nói câu này với không biết bao nhiêu người, có sao không?”
“Anh... đồ khốn nạn!”, Ngũ Sảnh Sảnh nghiến răng trèo trẹo, cố gắng kiềm chế bản thân, cô muốn mở cửa xe lao ra ngoài, do dự hồi lâu, cô lại rụt tay: “Có phải Ngải Lựu Lựu không?”
Lâm Cường hỏi vặn: “Chuyện này thì liên quan gì đến cô ấy?”
“Anh chưa bao giờ thích tôi phải không?”
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, đó chỉ là ngoài ý muốn. Cô là người trưởng thành rồi, nên biết tự chịu trách nhiệm với những hành vi của mình!”
“Tối đó tôi đã chụp ảnh của anh, ngày mai tôi sẽ gửi đến Ngải Lựu Lựu và tất cả mọi người trong công ty. Tạm biệt!”
Ngũ Sảnh Sảnh nói xong định xuống xe nhưng bị Lâm Cường kéo lại: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Ngũ Sảnh Sảnh cười khẩy: “Tôi chẳng muốn thế nào cả!”
“Cô ra giá đi!”
Ngũ Sảnh Sảnh xoa xoa cánh tay bị đau, phẫn nộ nhìn một Lâm Cường xa lạ trước mặt mình: “Anh tưởng tiền có thể giải quyết mọi vấn đề ư?”
“Bao nhiêu?”, Lâm Cường nhìn thẳng về phía trước, mặt mày vô cảm.
Ngũ Sảnh Sảnh cảm thấy mình như sắp sụp đổ, toàn thân cô như run lên. Chỉ có điều cô nhanh chóng mỉm cười: “Nếu phó tổng Lâm đã hào phóng như vậy thì cứ cho tôi mười vạn đi!”
“Tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho cô, chỉ có điều cô phải xóa hoàn toàn ảnh của tôi, nếu không cô sẽ hối hận!”
Ngũ Sảnh Sảnh phẫn nộ xuống xe và đóng sập cửa lại. Lâm Cường lại châm một ***, lấy điện thoại ra, gọi cho Ngải Lựu Lựu, nói anh đang ở khu đô thị Quốc Mỹ, muốn hẹn cô ra ngoài ăn cơm. Ngải Lựu Lựu nói cô đã ăn rồi, Lâm Cường nói ra ngoài tìm nơi nào nói chuyện. Lâm Cường nói gần đây anh rất mệt mỏi, muốn tìm ai đó nói chuyện cho đỡ buồn.
Nửa tiếng sau, Ngải Lựu Lựu xinh đẹp xuất hiện. Lâm Cường hạ kính cửa xe xuống, vẫy tay gọi cô. Vài phút sau, hai người đến quán cà phê Thượng Đảo. Ngải Lựu Lựu lấy thìa khuấy đều cốc cà phê, nhìn cái vòng xoáy xuất hiện trong cốc, trong lòng cô chợt thấy thư thái lạ kì. Cô cảm thấy hôm nay Lâm Cường cứ là lạ, nụ cười cứ gượng gạo làm sao ấy. Chỉ có điều Ngải Lựu Lựu chẳng buồn để tâm. Lâm Cường trước đây cho cô cảm giác đầy tôn kính, có gì đó rất thần bí, xa lạ. Giờ Lâm Cường trong mắt cô rất gần gũi, nhưng cô bỗng thấy không quen, mà sức hút của Lâm Cường đối với cô cũng nhạt dần.
***
Cùng lúc ấy, Lương Tranh đang uống R*ợ*u với chú Hoàng ở một nhà hàng Tứ Xuyên. Lương Tranh lần này chủ động mời chú Hoàng đi uống R*ợ*u, đương nhiên là có nguyên nhân: Thứ nhất, hi vọng chú Hoàng đi làm công tác tư tưởng để quan hệ giữa anh và Chung Hiểu Huệ có bước đột phá mới; Thứ hai, muốn có cơ hội thăng tiến trong nghề nghiệp, anh cần phải học hỏi nhiều thứ từ chú Hoàng.
Lương Tranh mặt đỏ phừng phừng, tay nâng cốc R*ợ*u nói: “Nào nào chú Hoàng, uống hết chúng ta lại tìm nơi mát xa chân... đi hát hò nhé!”
“Chán ૮ɦếƭ, hát đi hát lại cũng chỉ có mấy bài đó thôi, đi tiếp khách thì không tránh được mới phải đi chứ...”, chú Hoàng nâng cốc nói.
“Cũng đúng, thực ra chúng ta cũng phải tiếp khách giống như mấy cô phục vụ vậy”.
“Lăn lộn trong xã hội, có nhiều chuyện không do bản thân quyết định, cũng đành bó tay thôi!”
Lương Tranh nóc cạn cốc R*ợ*u trong tay, sau đó lại rót đầy cốc cho chú Hoàng và mình. Để chú Hoàng uống nhiều hơn, Lương Tranh bắt đầu kể những chuyện hài hước về khách hàng. Ví dụ như có lần anh đi tiếp một ông khách ngoài năm mươi, ông ta chọn bài Đông phong phá của Châu Kiệt Luân, hát thì như đọc kinh, khiến cho mấy cô tiếp viên phá lên cười ngặt nghẽo. Chưa hết, đã thế lúc mấy cô tiếp viên nhảy nhót mua vui, ông ta cũng hào hứng bế bụng nhảy theo... Còn có một vị khách hàng trung tuổi, bộ dạng rất nho nhã, đeo kính cận, ban đầu nói thế nào cũng không chịu uống, lúc đi hát karaoke, anh ta chơi xúc xắc với mấy cô tiếp viên, ai thua phải uống. Xúc mười lần thì đến chín lần thua, lần còn lại là người ta nhường mới thắng, kết quả là anh ta uống đủ. Uống say rồi anh ta liền ôm cô tiếp viên khóc như mưa, chẳng khác gì một đứa trẻ con làm nũng mẹ...
Cuối cùng Lương Tranh tổng kết lại, nếu chú Hoàng mà có mặt ở đó chắc cũng ૮ɦếƭ vì cười mất.
Lương Tranh vừa kể vừa rót R*ợ*u cho chú Hoàng. Chú Hoàng đang uống vào nên làm một hơi nốc cạn, Lương Tranh lúc này chỉ nhấp một ngụm nhỏ. Dần dần, chú Hoàng càng lúc càng nói nhiều, Lương Tranh biết đã đến lúc nên vào chủ đề chính.
Lương Tranh thở dài rồi kể khổ với chú Hoàng: “Nhà cháu lại giục chuyện cưới xin rồi, khổ quá đi mất! Cháu nói đang tìm mà bố cháu cứ làm loạn lên, nói cháu đã tìm mấy năm rồi có được đâu. Sau đó còn hỏi cháu rốt cuộc cuối năm có cưới không, không để họ khỏi phải chờ đợi. Cháu định thỏa hiệp, nói cố gắng cuối năm dẫn một cô về. Nói vậy xong lại bị chửi, hỏi rốt cuộc có cưới hay không? Cháu đau đầu quá!”
“Thanh niên các cậu bây giờ thật lạ, lớn to đầu rồi mà cứ không chịu cưới xin gì! Ngày xưa chúng tôi chẳng lựa chọn gì, phần vì quen biết cũng hạn hẹp, thế mà cưới xin nhanh gọn. Các cậu tiếp xúc với nhiều người, tư vấn và giao thông lại phát triển, thiếu gì lựa chọn, thế mà chuyện cưới xin thành ra lại khó khăn. Nào là sống thử, nào là trốn tránh hôn nhân... Ôi trời, loạn cào cào! Tôi thấy quan niệm hôn nhân của thế hệ các cậu bây giờ có vấn đề lớn đấy!”
Chú Hoàng nói hăng đến nỗi nước bọt phun như mưa, khiến Lương Tranh sợ chẳng dám động đũa nữa. Anh âm thầm nghĩ cách chuyển chủ đề sang Chung Hiểu Huệ chứ không muốn nghe chú Hoàng phê phán thế hệ nữa. Lương Tranh liền hỏi: “Dạo này Chung Hiểu Huệ có gọi điện cho chú không ạ?”
Chú Hoàng có hơi mơ màng: “Không, nó gọi cho tôi làm gì? À phải rồi, hai người thế nào rồi?”
“Lâu lắm rồi không nói chuyện, cháu cũng chẳng biết sao tự nhiên cô ấy lại nổi giận?”
“Để mai tôi hỏi giúp cậu...”
“Chuyện này không phải vội. Sếp à, dạo này chú có thấy càng ngày càng khó kiếm đơn hàng không?”, Lương Tranh bắt đầu chuyển sang chủ đề thứ hai.
Chú Hoàng uống một ngụm, lau mép rồi lấy tay vẽ lên mặt bàn: “Thị trường giờ đã bão hòa, cái cần làm đã làm cả rồi. Một phần mềm không thể hỏng được, nhiều nhất là nâng cấp, đổi mới, thay đổi thiết bị cũng phải vài năm. Chỉ có điều chúng ta có thể xây dựng thị trường mới, khai thác các khách hàng tiềm năng. Dọc ngang ngang dọc, phải phát triển hết...”
Lương Tranh nhanh chóng nghĩ đến hệ thống giáo dục, cảm thấy có thể bắt đầu từ sở giáo dục, yêu cầu các trường lắp đặt phần mềm camera, chuyện này có tính khả thi, có nghĩa là công nghệ hóa, đưa trực quan sinh động vào giảng dạy, là xu hướng mới của thời đại. Đây chính là thu hoạch, xem ra gừng càng già càng cay. Lương Tranh còn định hỏi chú Hoàng thêm một vấn đề cuối cùng, đó chính là chuyện Hướng Lệ, nhưng Lương Tranh không biết nên mở miệng thế nào. Sau anh nghĩ hay là thôi, phải biết rút lui đúng lúc, đối mặt với một “con cáo” như chú Hoàng, bản thân mình nên biết điều một chút.
Hai người mải mê uống không để ý đến thời gian, cho đến tận11giờ, nhân viên phục vụ phải đến nhắc nhở quán đã đến giờ đóng cửa. Lương Tranh tưởng chú Hoàng đã say, chuẩn bị thuê một phòng ở nhà nghỉ gần đó ngủ lại nhưng chú Hoàng nói chú có thói lạ giường, kiểu gì cũng phải về nhà ngủ mới ngon giấc, đi công tác chẳng qua là bất đắc dĩ, không tránh khỏi nên đành phải chấp nhận. Hóa ra chú Hoàng vẫn còn tỉnh táo lắm, tinh thần vẫn minh mẫn. Chú Hoàng vẫy taxi rồi biến mất trong màn đêm...
***
Chiều ngày hôm sau, Chung Hiểu Huệ liền gọi điện cho Lương Tranh, hai người hàn huyên vài câu, Lương Tranh thuận đà mời Chung Hiểu Huệ cùng ăn tối. Chung Hiểu Huệ nhận lời xong, Lương Tranh chẳng còn tâm trí nào mà làm việc, cả ngày cứ nghĩ ngợi xem mình phải mặc áo nào, kết hợp với quần gì. Anh muốn chơi bài ngửa với Chung Hiểu Huệ, đó là xác định mối quan hệ, không thể cứ lập lờ mãi như thế này được. Tốt nhất là xác định mối quan hệ hiện tại, tiếp đó đến cuối năm sẽ dẫn về nhà, sang năm sau sẽ cưới.
Trong một nhà hàng đồ ăn Tây, Lương Tranh gặp lại Chung Hiểu Huệ. Chung Hiểu Huệ dường như càng xinh đẹp hơn, nhưng không hiểu sao Lương Tranh càng cảm thấy cô xa hơn, khó nắm bắt hơn. Anh luôn cảm thấy bản thân mình với Chung Hiểu Huệ có một khoảng cách, hai người luôn cảm thấy không thể bước vào trái tim của nhau, không thể tâm sự với nhau. Đây giống như một cuộc giao dịch, ai nấy đều mong thu được cái lợi cho mình, cũng giống như một cặp vợ chồng đồng sàng dị mộng, ai nấy thực hiện đủ nghĩa vụ của mình, còn trong lòng thì lại nghĩ đến những chuyện khác.
Lương Tranh cảm thấy mối quan hệ nam nữ như thế này rất mong manh, không thể chịu đựng nổi một cơn gió nhẹ chứ đừng nói là bão tố. Lương Tranh muốn làm rung động trái tim Chung Hiểu Huệ. Mà đối với một phụ nữ tài giỏi như cô, phương pháp tốt nhất không gì khác là mạnh mẽ, nói toạc móng heo, giống như nụ hôn lần trước ở quán karaoke, nó khiến cho cô có cảm giác bị chinh phục. Lương Tranh quyết định làm liều, cố gắng xác lập mối quan hệ với Chung Hiểu Huệ, nếu không anh sẽ lại phải xây dựng “thị trường” mới và “khai thác” các “khách hàng tiềm năng” mới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc