Trai Thừ Gái Ế - Chương 15

Tác giả: Tưởng Cẩn

Ngô Hiểu Quân đang tức giận, nghe Trình Triệu phú nói vậy lại thấy buồn cười: “Chuyện dọn xác quan trọng như vậy giao cho cậu tôi chẳng yên tâm tẹo nào!”
“Người đẹp, anh phải nói thực cho em biết, cái thằng Trình Triệu phú này không đáng tin đâu, sau này bớt đi lại với nó, cẩn thận không bị nó làm hư đấy...”, Lương Tranh cũng công kích Trình Triệu phú.
Trình Triệu phú biết hai người này đã chỉa mũi nhọn về phía mình: “Lưu Du Hà, em nghe thấy chưa? Anh chàng đẹp trai này đã để ý đến em rồi đấy!”
Lưu Du Hà vuốt vuốt tóc, ra vẻ lẳng lơ nhìn Lương Tranh: “Rảnh rỗi chúng ta nói chuyện riêng nhé...”
“Có cần tôi đặt một phòng Vip cho hai người không?”, Trình Triệu phú nói móc.
Lương Tranh cười ranh mãnh: “Làm phiền cậu nhé, chỉ cần phòng bình thường thôi, vừa tiện vừa kinh tế...”
Trình Triệu phú đứng phắt dậy giả bộ bỏ đi: “Giờ tôi đi đặt phòng cho hai người!”
“Ừ, tốc chiến tốc thắng!”, Ngô Hiểu Quân châm thêm dầu vào lửa.
Lưu Du Hà cười: “Này ai đó ơi, đặt phòng xong nhớ nhắn tin số phòng cho em nhé!”
Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân cười hả hê, hai người đồng tâm nhất trí đối đầu với người ngoài, cuối cùng cũng giành được thắng lợi.
Trình Triệu phú nổi máu ghen, tức lộn ruột, gào lên với Lưu Du Hà: “Em dám à?”
“Anh quản được à, anh là cái gì của em?”
“Anh là chồng của em!”
“Chúng ta đã lấy nhau chưa? Nực cười!”
Lương Tranh thấy hai người này chuẩn bị cãi nhau, không dám cười nhạo nữa: “Bụng đói lắm rồi, tôi mời cả nhà đi ăn cơm. Ngô Hiểu Quân, cậu có ý kiến gì không? Nếu có ý kiến thì cậu trả tiền. Hai người có ý kiến không? Không có ý kiến thì đi thôi!”
***
Mấy cốc Nhị Oa Đầu vào bụng xong, Lương Tranh bắt đầu nói nhiều, luôn miệng nói xin lỗi Ngô Hiểu Quân, nói rằng anh chẳng qua chỉ nhất thời đùa vui chứ không định ôm Ngải Lựu Lựu thật. Ngô Hiểu Quân chẳng buồn đếm xỉa đến Lương Tranh, chỉ chăm chú uống R*ợ*u, ăn thịt. Trình Triệu phú rất hào hứng với chuyện này, bắt Lương Tranh phải kể lại cho bằng hết chuyện ngày hôm ấy. Lưu Du Hà ngồi bên cạnh chẳng nói năng gì, tâm trạng có vẻ rất buồn chán. Rõ ràng cô đang canh cánh trong lòng chuyện Trình Triệu phú năm lần bảy lượt từ chối cưới xin.
Ba người uống hết hai chai Nhị Oa Đầu. Ngô Hiểu Quân tửu lượng rất tốt, vì vậy anh là người tỉnh táo nhất, Lương Tranh và Trình Triệu phú về cơ bản đều đã tây tây. Lưu Du Hà dìu Trình Triệu phú ra khỏi nhà hàng, anh ta đảo mắt nhìn quanh, sau đó bắt đầu lè nhè: “Khách sạn nào thoải mái nhất, anh muốn ngủ với vợ anh!”, khiến cho Lưu Du Hà tức tới mức chỉ biết dậm chân thình thịch, vội vàng bịt miệng anh ta lại.
Thế mà Lương Tranh lại bám theo, cố ý hỏi Ngô Hiểu Quân: “Ban nãy ai nói muốn đi ngủ ấy nhỉ?”
“Tôi! Tôi nói đấy, thế thì sao?”, Trình Triệu phú chỉ thẳng ngón tay cái vào mặt mình, cứ như sợ người khác không biết vậy.
“Nói đúng lắm! Trong đời đàn ông chỉ có hai việc lớn, cậu có biết là gì không?”
“Thành gia, lập nghiệp?”, Trình Triệu phú đáp.
“Không phải! Ngô Hiểu Quân, cậu biết không? Thôi để tôi nói cho các cậu biết nhé: Make money và make love!”
“Chân lí!”
“Còn đúng hơn cả chân lí...”
Dòng người qua lại trên đường đều hướng mắt về phía bọn họ. Ba người đàn ông đều tỏ vẻ thản nhiên như không, chỉ có Lưu Du Hà là đỏ mặt vì ngượng, cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng đầu lên. Trình Triệu phú chạy đến trước cột điện, nôn thóc nôn tháo. Lương Tranh đi về phía Lưu Du Hà, sau đó thì thầm vào tai cô: “Người đẹp... đi thẳng về phía trước, đến chỗ đèn xanh đèn đỏ thì rẽ trái! Có một cái khách sạn bốn sao và một nhà nghỉ ba sao...”
***
Trên đường về nhà, Lương Tranh nhân lúc Ngô Hiểu Quân đi siêu thị mua thuốc với R*ợ*u liền gọi điện cho Chung Hiểu Huệ, nhưng di động của cô tắt máy. Dạ dày Lương Tranh như cuộn lên, cảm giác rất khó chịu, anh một mình đi ra ngoài, đi mãi đi mãi, cuối cùng lại đi đến cầu thang. Lương Tranh vẫn còn nhớ như in chuyện lần trước ở nhà Ngải Lựu Lựu. Lương Tranh lại sờ đến điện thoại, định gọi cho Ngải Lựu Lựu, nhưng cuối cùng anh lại quyết định nhắn tin cho Chung Hiểu Huệ:Em đang làm gì thế? Có nhớ anh không?
Trở về phòng, Lương Tranh liền vào nhà vệ sinh, móc họng nôn hết R*ợ*u trong dạ dày ra, sau đó nằm ra ghế... đến lúc Lương Tranh tỉnh lại đã là hơn mười một giờ. Lương Tranh cảm thấy đầu óc nặng trịch, mở điện thoại ra nhìn, thấy có tin nhắn. Nhưng tin nhắn không phải từ Chung Hiểu Huệ mà là từ Ngải Lựu Lựu. Nội dung tin nhắn là: Xin lỗi, tôi không nhớ anh, đang nhớ người khác rồi! Lương Tranh cười như mếu, nhắn tin lại: Xin lỗi, tôi nhằn nhầm. Cô tiếp tục nhớ đi!
Ngải Lựu Lựu: Ai mà tin được, nhớ tôi thì cứ nói thẳng ra!
Lương Tranh: Cô ngần đấy tuổi rồi, sao mà ngây thơ đến thế hả?
Ngải Lựu Lựu: Anh thì trẻ lắm đấy!
Lương Tranh: Cô mau mau xử lí bản thân cho sớm đi, cẩn thận không sau phải vào viện dưỡng lão đấy. Thực ra Ngô Hiểu Quân cũng không tệ, tôi thấy hai người xứng lứa vừa đôi lắm!
***
Trong căn phòng cạnh đó, Ngô Hiểu Quân miệng ngậm thuốc, tay chat với Ngải Lựu Lựu.
Ngô Hiểu Quân:“Ngày mai có việc gì không?”
Ngải Lựu Lựu: “Sao, lại có ý đồ gì hả ?”
Ngô Hiểu Quân: “Muốn hẹn em ra ngoài đi dạo thôi”.
Ngải Lựu Lựu: “Không đi, em không rảnh”.
Ngô Hiểu Quân: “Tại sao?”
Ngải Lựu Lựu: “Anh đã hỏi nhiều lần lắm rồi đấy”.
Ngô Hiểu Quân: “Thế thì em trả lời thêm lần nữa cũng đã sao?”
Ngải Lựu Lựu: “Chúng ta không thích hợp, anh không phải style của em. Hay là em giới thiệu cho anh một cô gái tốt nhé!”
Ngô Hiểu Quân: “Không cần. Tuần này em không rảnh thì tuần sau, chúng ta hẹn trước nhé!”
Ngải Lựu Lựu: “Để nói sau đi.”
Ngô Hiểu Quân còn định lì lợm nói thêm gì nữa nhưng Ngải Lựu Lựu đã out nick rồi. Ngô Hiểu Quân cũng thất vọng tắt máy, anh bắt đầu căm ghét sự nhu nhược, bất tài của mình. Anh nhớ lại những lời mình đã nói với Lương Tranh, có lẽ định hướng tình cảm của mình mới thật sự có vấn đề, dường như từ trước đến giờ mình cứ mãi theo đuổi một mục tiêu sai lầm.
***
Thứ hai. Trong phòng họp lớn có sáu người ngồi, số người ít ỏi càng làm cho không gian thêm rộng rãi. Lâm Cường và giám đốc bộ phận nhân sự cho triệu tập phòng tài chính đến họp, chủ đề của buổi họp là lựa chọn một người phù hợp để đảm nhiệm chức trưởng phòng tài vụ. Giám đốc bộ phận nói với họ, hoặc là chọn một người trong phòng tài vụ, hoặc là thuyên chuyển một người chi nhánh khác của công ty sang. Trước tiên công ty sẽ tham khảo ý kiến của mọi người, sau đó sẽ đánh giá tổng quát.
Tâm trạng của Chu Tường Linh lúc này vô cùng phức tạp. Cô không muốn rời khỏi vị trí công tác quen thuộc của mình, nhưng không muốn cũng không được, hơn nữa cô cũng chẳng thể xác định liệu công ty có gây trở ngại đến vấn đề quyền lợi đáng có của cô không. Một cảm giác lo lắng chưa từng thấy ập đến, cộng thêm với những biểu hiện tâm lí chung của bà bầu khiến cho Chu Tường Linh càng cảm thấy bất an.
Xét một cách công bằng thì Đàm Hiểu Na là người thoải mái nhất. Cô mới tốt nghiệp năm kia, đến công ty làm việc mới hơn một năm mà thôi. Vì vậy xét về kinh nghiệm hay tuổi đời công tác,cái chức vụ này chẳng đến lượt cô. Nhưng cô vẫn hi vọng công ty có thể chọn ra một người trong phòng mình làm trưởng phòng, bởi vì cho dù có là Ngải Lựu Lựu hay là Ngũ Sảnh Sảnh đều có thể chiếu cố cho cô. “Lính nhảy dù” rất đối phó, mà đa phần đều thuộc loại gian xảo.
Ngải Lựu Lựu có hơi bất cần thật, cô nghĩ rằng ai đảm nhiệm chức vụ này cũng được hết, dù gì cô cứ làm tốt bổn phận của mình là được. Có thể cân nhắc lên chức vụ này đương nhiên là tốt, có thể rèn luyện bản thân, lương cũng được tăng lên, ngoài việc có thể mua sắm những thứ mình thích ra còn có thể nâng cao chất lượng cuộc sống. Mà không được thăng chức cũng chẳng sao, như vậy áp lực sẽ bớt đi một chút. Cô vừa không thích quản lí người khác, vừa không thích bị người khác quản lí, bởi vì cô đã quen với cuộc sống thong dong, tự do tự tại.
Lâm Cường thấy Đàm Hiểu Na giơ tay liền nói: “Ừ, cô nói đi!”
Đàm Hiểu Na lên tiếng: “Tôi cảm thấy trình độ của nhân viên trong nội bộ tương đối cao, đều đã quen thuộc với quy trình, hơn nữa mọi người lại hiểu rõ về nhau, dễ nói chuyện hơn...”
Lâm Cường: “Đúng, những điều cô nói chúng tôi đều đã cân nhắc đến, vì vậy tốt nhất nên lựa chọn một người trong nội bộ. Ngũ Sành Sảnh, cô nói xem?”
Ngũ Sành Sảnh: “Tôi chẳng có ý kiến gì cả, tất cả nghe theo sự sắp đặt của công ty!”
Lâm Cường: “Ngải Lựu Lựu, cô thì sao?”
Ngải Lựu Lựu: “Tôi nghĩ Ngũ Sảnh Sảnh là người thích hợp hơn cả, tôi ủng hộ cô ấy!”
Lâm Cường gật đầu, nhìn sang khuôn mặt vô cảm của Chu Tường Linh: “Trưởng phòng Chu, cô thấy sao?”
Chu Tường Linh cười gượng rồi chậm rãi nói: “Công việc ở phòng tài vụ vừa phức tạp, vừa nặng nhọc, vừa hay công ty cần phải mở rộng làm ăn, tôi cảm thấy nên cân nhắc một người trong nội bộ thì hơn. Mấy người bọn họ đều không tồi, chỉ cần đào tạo đôi chút là có thể đảm nhiệm vị trí này, như vậy cũng là để chuẩn bị nguồn nhân lực cho sự phát triển của công ty sau này. Hơn nữa, có vấn đề gì lúc nào cũng có thể hỏi tôi mà... tôi vẫn là một thành viên của công ty, chẳng qua tôi tạm thời nghỉ đẻ chứ đâu phải nghỉ việc ở đây?”
Lâm Cường cười: “Trưởng phòng Chu, suy nghĩ của cô đúng lắm. Yên tâm đi. Công ty sẽ bảo đảm quyền lợi cho cô. Đợi khi nào cô nghỉ đẻ xong, chúng tôi luôn hoan nghênh cô trở lại. Đợi lát nữa giám đốc Vương bên nhân sự sẽ bàn bạc với cô về các tình tiết có liên quan...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc