Trai Thừ Gái Ế - Chương 09

Tác giả: Tưởng Cẩn

Sau đó, Ngũ Sảnh Sảnh liền bày kế cho Ngải Lựu Lựu để đối phó với người đàn bà đáng sợ này. Trước tiên là phải ăn mặc, trang điểm cho thật đẹp, trọng điểm là cần phải ***y quyến rũ, nhất định trông phải thật cao sang và phong độ để trấn áp người đàn bà kia. Thứ hai là phải dẫn theo một người đàn ông không tồi để làm bạn trai, không thể đeo trên *** chiếc “huân chương” gái ế để họ cười nhạo được. Cuối cùng, còn phải tìm cách khích bác bọn họ. Nói chung là phải khiến cho gã đàn ông kia hối hận, cho người đàn bà đó đố kị, khiến cho bọn họ không được hưởng một cuộc trăng mật ngọt ngào, phải ôm hối tiếc về nhà, sống những tháng ngày ám ảnh...
Ngải Lựu Lựu cân nhắc hồi lâu, cảm thấy kế hoạch của Ngũ Sảnh Sảnh có vẻ hơi quá, thậm chí còn có phần hơi đáng sợ. Chẳng qua chỉ là đi gặp mặt một người bạn học đại học thôi mà? Có cần thiết phải bày mưu kế ra đây không? Chỉ có điều Ngũ Sảnh Sảnh nói cũng có phần có lí, đặc biệt là chuyện bản thân mình phải ăn mặc đẹp đẽ, còn phải có một người bạn trai ở bên cạnh để làm nền cho mình. Ngải Lựu Lựu nghĩ như vậy liền thấy tự tin hơn nhiều.
Nhưng mà biết đi đâu tìm bạn trai đây? Trước tiên, Ngải Lựu Lựu nghĩ đến Lâm Cường, một người đẹp trai, tao nhã, nhiều tiền,cô đã soạn một cái tin nhắn để gửi cho Lâm Cường, nhưng cuối cùng vẫn không dám gửi đi. Ngải Lựu Lựu này cho dù có cô độc cả đời cũng không thèm chòi mâm son! Ngải Lựu Lựu thở dài, đi ra ban công, vươn vai một cái, rồi đột nhiên nhớ ra Lương Tranh. Lương Tranh đã biến mình thành giai nhân ứng cử viên rồi, tại sao mình không thể biến anh ta thành “diễn viên thế thân”? Như vậy cũng chẳng có gì quá đáng cả!
***
Lương Tranh hôm nay ăn mặc rất sạch sẽ, thơm tho, áo phông trắng, quần thể thao. Anh cố tình để chậm vài phút mới từ từ đi ra ngoài. Từ xa, Lương Tranh đã nhìn thấy Ngải Lựu Lựu đang sốt ruột đứng ở bên ngoài cổng khu đô thị, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng hả hê. Lúc đến gần, Lương Tranh mới phát hiện Ngải Lựu Lựu đứng trước mặt vô cùng “chói lòa”, không chỉ xinh đẹp mà còn vô cùng gợi cảm. Mà sự gợi cảm này vô cùng thanh cao, không một chút dung tục và tầm thường. Hình ảnh này hoàn toàn đối lập với hình ảnh một cô gái với cặp kính che hết khuôn mặt hôm trước, khiến cho Lương Tranh không nén được phải mở to mắt nhìn lại.
Ngải Lựu Lựu thấy Lương Tranh nghệt ra nhìn mình không nói gì, liền đẩy mạnh vào người anh: “Này, làm gì mà kinh ngạc đến thế hả? Tỉnh lại đi!”
“Đúng là không thể đánh giá người khác qua cái nhìn đầu tiên, tôi phải nhìn cô bằng con mắt khác thôi! Đúng là càng ngày càng bắt mắt đấy..”
Ngải Lựu Lựu nhếch môi cười không thèm đấu khẩu với Lương Tranh. Cô đi lên phía trước, vẫy tay bắt một cái taxi rồi khinh miệt bước vào bên trong. Kiêu cái gì mà kiêu? Tôi mà nói cô béo xem cô có còn kiêu được nữa không? Hôm nay là cô chủ động hẹn tôi chứ không phải tôi mặt dày bám theo cô đâu nhé! Lương Tranh lại sờ đến túi tiền, phải giữ cho chặt mới được, cùng lắm thì chia đôi.
Phía đông sân vận động Tổ Chim, taxi vừa đỗ lại, Lương Tranh đã nhanh như chớp mở cửa xe ra ngoài. Ngải Lựu Lựu ngồi bên cạnh lái xe vừa móc túi ra trả tiền vừa thầm chửi: “Đồ kiệt xỉ, ki bo, đàn ông cái kiểu gì không biết! Ngải Lựu Lựu vừa lẩm bẩm vừa xuống xe, chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, ngắm mình trong gương rồi lấy điện thoại ra gọi cho Nghiêm Chí Kiệt. Nghiêm Chí Kiệt và vợ anh ta vẫn đang ở khu thể thao dưới nước, nói rằng sẽ lập tức đến chỗ Ngải Lựu Lựu ngay.
Mặt trời nóng như đổ lửa, khách thăm quan đông như kiến, nhiệt độ trong chốc lát tăng lên đến mấy chục độ C. Ngải Lựu Lựu lấy ra một cái kính râm che gần kín nửa khuôn mặt. Lương Tranh không biết đi đâu đột ngột xuất hiện, trong tay cầm hai chai côca, toét miệng cười ngốc nghếch với cô. Lương Tranh mở một chai đưa cho Ngải Lựu Lựu: “Đại minh tinh à, tôi thấy hôm trước ở quán R*ợ*u nếu cô đeo cái kính này thì tốt biết mấy, nếu vậy tôi đã chẳng dành tình cảm cho người khác!”
Ngải Lựu Lựu đón lấy chai côca, uống một ngụm rồi cười: “Sao tự nhiên anh trở nên quan tâm thế, khiến cho tôi cảm thấy không quen!”
“Thấy cô hôm nay chải chuốt, long trọng thế này, nếu tôi không tán thưởng e rằng hơi bất lịch sự. Nói đi, đi quanh cái Tổ Chim này hay là đi sâu vào bên trong?”
“Đi về phía khu thể thao dưới nước đón bạn tôi!”
Lương Tranh có cảm giác như bị mắc lừa, vội vàng cảnh giác hỏi: “Là nam hay nữ?”
“Trai đẹp!”
“…”
Ngải Lựu Lựu nói xong liền đi trước, Lương Tranh bị rớt lại sau một đoạn rõ xa, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Tạm thời anh vẫn chưa biết được rốt cuộc Ngải Lựu Lựu đang định giở trò gì nhưng có một điều anh có thể khẳng định đó là, Ngải Lựu Lựu không có ý định hẹn hò riêng với anh mà là có ý đồ gì đó. Lương Tranh vừa đến trước quảng trường khu thể thao dưới nước thì phát hiện Ngải Lựu Lựu đi về phía một đôi nam nữ. Người đàn ông đeo kính, trên người phảng phất phong thái trí thức giống như Ngô Hiểu Quân, nhưng dáng người cao, đẹp trai, chỉ có điều da ngâm đen. Người phụ nữ đeo một cặp kính gọng vàng, vốn dĩ trông cũng không tồi nhưng cách ăn mặc phô trương như thể quý bà nhà giàu nên trông không phù hợp với tuổi tác cho lắm.
Lương Tranh thấy bọn họ nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng Ngải Lựu Lựu lại ngoảnh đầu lại nhìn mình, sau đó cô từ từ tiến lại chỗ anh. Ngải Lựu Lựu lập tức giới thiệu đôi bên với nhau: “Đây là bạn trai tôi, Lương Tranh. Đây là Nghiêm Chí Kiệt, bạn học đại học của em, còn đây là vợ anh ấy, Tiểu Hiểu”.
Đáp án cuối cùng cũng được hé mở, Lương Tranh cười như mếu. Nhìn thấy Nghiêm Chí Kiệt nhìn mình bằng ánh mắt phán xét và kiêu ngạo, à không, phải nói là đố kị mới chính xác, Lương Tranh liền chìa tay ra: “Rất hân hạnh!”
Khi hai người bắt tay nhau, ai nấy đều dùng sức như ngầm tuyên chiến với nhau.
Thấy Ngải Lựu Lựu và Tiểu Hiểu đứng bên cạnh hàn huyên, ngoài mặt tỏ vẻ nhiệt tình, thân thiết lắm nhưng thực ra bằng mặt mà không bằng lòng, Lương Tranh thấy buồn cười lắm. Mặc dù bị lừa đến đây diễn kịch nhưng anh cũng “phim giả làm thật” luôn. Lương Tranh giơ bàn tay “đen tối” ra ôm choàng lấy eo của Ngải Lựu Lựu, thì thầm vào tai cô: “Mang tình mới đến gặp tình cũ, cô chơi được quá chứ nhỉ!”
Ngải Lựu Lựu giật nảy mình, mặt mày méo mó. Rõ ràng cô không ngờ Lương Tranh lại bạo gan đến thế, nhưng lúc này không tiện từ chối, đành phải lén lườm Lương Tranh một cái, sau đó cười gượng gạo. Lương Tranh chẳng hề có ý định buông tay, thậm chí anh còn siết chặt Ngải Lựu Lựu vào người mình. Đây gọi là mượn gió bẻ măng, không những giải tỏa được nỗi hận mà còn cảm thấy rất K**h th**h. Mấy người đi về phía trước, Ngải Lựu Lựu cố ý đi chậm lại phía sau, sau đó vùng vằng thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của Lương Tranh. Ngải Lựu Lựu trợn mắt lườm Lương Tranh rồi đi thẳng lên trước. Lương Tranh đâu có sợ, anh nghĩ vở kịch vừa mới bắt đầu nên vội vàng đuổi theo.
Ngải Lựu Lựu cố ý duy trì khoảng cách an toàn với Lương Tranh, trong lòng chửi thầm đồ khốn kiếp, đồ sở khanh. Lúc ra đến phía sau sân vận động Tổ Chim, cô chợt nảy ra một ý: “Lương Tranh, anh đi mua cho bọn em mấy cái vé vào cửa Tổ Chim đi!”
Mua vé cũng được, nhưng tiền không thể lấy từ túi tôi. Lương Tranh rất khôn lanh, vội vàng sờ đến ví tiền, ra vẻ giở ví rồi nói: “Bà xã, anh không đủ tiền, em đưa thêm cho anh đi!”
Nghiêm Chí Kiệt nói: “Không cần đâu, chúng tôi đã vào bên trong xem rồi, bây giờ chỉ cần đi quanh phía bên ngoài là được. Mọi người đừng khách sáo, thật đấy!”
Tiểu Hiểu nói: “Nóng quá, chúng ta tìm một chỗ râm mát ngồi nói chuyện nhé!”
***
Nửa tiếng đồng hồ sau, tại một quán ăn. Lương Tranh lì lợm ngồi sát bên cạnh Ngải Lựu Lựu, Ngải Lựu Lựu đã ngồi sát vào tường rồi nhưng vẫn không thể tránh nổi. Cô nhẹ nhàng thò tay tóm lấy chân Lương Tranh, sau đó nghiến răng bẹo cho anh một cái thật đau, cho đến khi anh phải la lên “oai oái” mới thôi.
“Anh sao thế?”, Tiểu Hiểu hỏi.
“Không sao, tại tôi không may bị người đẹp ngồi bên cạnh tôi đây dẫm phải chân thôi”. Lương Tranh cố nhịn đau, nhưng nào có chịu lép vế, lập tức đưa tay lên bẹo má Ngải Lựu Lựu: “Dẫm nát chân anh rồi, sau này lấy ai cõng em hả?”
Ngải Lựu Lựu thấy hai người kia đều hướng mắt nhìn mình nên không dám nổi cáu, đành phải cười gượng gạo: “Thế thì để em cõng anh là được rồi!”
“Ha ha...”, Lương Tranh cười hả hê.
Hai má của Ngải Lựu Lựu bị Lương Tranh bẹo đến hết trắng chuyển sang đỏ. Cũng may là Ngải Lựu Lựu vì tâm trạng biến động, mặt cũng đỏ bừng lên nên mới che đậy được vết đỏ. Ngải Lựu Lựu tức điên lên nhưng sau khi cân nhắc thiệt hơn, cô đành phải cúi đầu uống trà. Bởi vì hành vi lỗ mãng tự hại bản thân chỉ đổi lấy sự cười nhạo của kẻ thù mà thôi.
Hiển nhiên là Lương Tranh chưa chịu bỏ qua cơ hội này, anh nhấc cốc trà lên, nhấp một ngụm rồi lên tiếng: “Ừm, cũng không tồi, mùi rất thơm!”, sau đó quay sang hỏi Nghiêm Chí Kiệt: “Hồi học đại học, anh học chung một lớp với Lựu Lựu nhà tôi ư?”
Nghiêm Chí Kiệt đang ngơ ngơ vội vàng đáp: “Không, chỉ cùng giảng đường thôi! Chúng tôi thường học chung với nhau khi học các môn chung!”
“Hoa khôi của lớp là ai thế?”, Lương Tranh tỏ vẻ nghiêm túc hỏi han những chuyện không mấy nghiêm túc, chẳng hề để ý đến vẻ cuống quýt của Ngải Lựu Lựu ngồi cạnh.
Nghiêm Chí Kiệt cười cười nói: “Chính là người đang ngồi cạnh anh đấy...”
“Thế thì chắc chắn anh từng tán tỉnh cô ngốc nhà tôi rồi phải không?”
Lương Tranh nói xong liền cười ha ha, mặt Nghiêm Chí Kiệt lúc xanh lúc trắng, miệng cố nở nụ cười, không biết đối đáp ra sao. Còn Tiểu Hiểu ngồi bên cạnh mặt dài đuỗn ra, rõ ràng câu này đã chạm đúng nỗi đau của cô ta. Ngải Lựu Lựu ngồi bên cạnh vô cùng ái ngại, liền thò tay sang, nhưng Lương Tranh đã có sự đề phòng, vội vàng tóm chặt lấy tay cô, rồi kéo lại, nắm thật chặt: “Haha, thực ra hồi còn học đại học tôi cũng là hot boy của trường đấy! Thật đấy, tôi không nói điêu đâu!”
“Hot boy với hoa khôi của trường quả là xứng đôi!”, Nghiêm Chí Kiệt giả bộ vui vẻ nói đùa.
Lương Tranh đắc chí: “Đâu, cô ấy chỉ là hoa khôi của lớp thôi...”
“Ha ha...”, Tiểu Hiểu không nhịn được bật cười, dường như họ đang cười nhạo Ngải Lựu Lựu chỉ là một hoa khôi trong lớp chứ không phải của trường.
Một sự im lặng tạm thời, mọi người đều đang uống trà, đưa mắt nhìn quanh, thực ra trong lòng ai cũng có suy nghĩ riêng. Khách trong nhà hàng mỗi lúc một đông. Lương Tranh đột nhiên nhớ đến một câu trong blog của Ngải Lựu Lựu, suy đoán “anh Nghiêm”, người gửi sách mới cho cô chính là người đàn ông này, liền mạnh bạo hỏi: “Cuốn sách anh gửi cho Lựu Lựu tôi đã đọc rồi, cũng không tồi!”
“Bạn bè gửi cho tôi tận mấy cuốn, tôi liền gửi cho mọi người cùng đọc thôi mà. À phải rồi, hai người định bao giờ cưới đây?”, Nghiêm Chí Kiệt chuyển chủ đề.
“Dù gì chúng tôi hiện giờ cũng đang sống chung rồi, kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Chẳng qua chỉ là một tờ giấy, có quan trọng gì đâu!”
Tiểu Hiểu tỏ vẻ hứng thú, cười nói: “Thế thì chẳng phải hai người lái xe mà không có giấy phép ư?”
Có người chịu phối hợp với mình, Lương Tranh đương nhiên không bỏ qua cơ hội: “Dù gì cũng còn hơn là không người lái!”
“Vậy thì vẫn nên lấy cái bằng, an toàn là trên hết mà!”, giọng nói của Tiểu Hiểu có vẻ là lạ, nói xong cô ta còn liếc mắt nhìn Ngải Lựu Lựu.
“Nghe thấy chưa vợ yêu? Mọi người đều có ý kiến rồi đấy!”
“…”
Tiểu Hiểu cảm thấy vô cùng hả hê trước lời nói châm chọc của mình, cố ý khoe ra chiếc nhẫn kim cương rất to trên tay, còn cố tình nhìn Ngải Lựu Lựu khích bác. Nghiêm Chí Kiệt ngồi khép nép bên cạnh vợ, lông mày hơi nhíu lại. Điều này khiến cho Lương Tranh nghĩ đến những khách hàng có vẻ ngoài đạo mạo của mình. Một mặt bọn họ vung những đồng tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân, mặt khác lại hô hào vì dân phục vụ, kĩ năng diễn xuất quả là số một.
Lúc ăn cơm, Ngải Lựu Lựu và Lương Tranh vẫn không ngừng chành chọe nhau. Lương Tranh cố ý gắp thịt mỡ vào bát Ngải Lựu Lựu, sau đó nói với vợ chồng Nghiêm Chí Kiệt rằng gần đây Ngải Lựu Lựu rất thích ăn thịt mỡ, đến mức mà bụng toàn là mỡ thừa, bẹo vào mềm lắm, mềm như bẹo má trẻ con vậy. Ngải Lựu Lựu ngượng chín mặt, phải cắm mặt xuống bát thức ăn. Cô chỉ mong bây giờ nhà hàng này đột nhiên bị đánh ςướק hay xảy ra hỏa hoạn, tốt nhất là có băng nhóm khủng pố nào đó cầm AK47 nhằm thẳng vào chỗ bọn cô mà bắn.
Có thể thấy, Ngải Lựu Lựu lúc này đã phẫn nộ tột cùng, sẵn sàng chấp nhận ૮ɦếƭ chung với kẻ thù.
Tất cả những thứ này Nghiêm Chí Kiệt đều nhìn ra, nghe ra, cảm giác trong lòng như bị giày vò, hụt hẫng và chua xót. Anh cảm thấy Ngải Lựu Lựu còn xinh đẹp hơn nhiều so với trước đây, lại còn điềm đạm và thanh tao hơn xưa. So ra vợ anh vừa tầm thường, vừa hẹp hòi, kém xa. Nhưng Ngải Lựu Lựu lại yêu một người đàn ông ngạo ngược như thế này, thật là đáng tiếc thay! Nghiêm Chí Kiệt quyết định sau này sẽ không gửi sách cho Ngải Lựu Lựu nữa, việc này đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Tiểu Hiểu cũng cảm thấy hơi sốc, cô ta cảm thấy hành động chành chọe của Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu rất thú vị. Đây là những cảnh tượng ngọt ngào và lãng mạn thường gặp trên phim tình cảm, các cặp tình nhân nên sống như vậy. Cô ta cảm thấy Ngải Lựu Lựu sống hạnh phúc hơn mình, bởi vì Lương Tranh rõ ràng là lãng mạn hơn người chồng cứ như khúc gỗ của mình.
Từ đó có thể thấy, âm mưu li gián của Ngũ Sảnh Sảnh đã thành công một nửa. Đương nhiên công lao chủ yếu là nhờ vào Lương Tranh. Chính nhờ có sự diễn xuất tuyệt vời của anh mà cô đã có được thành quả không ngờ đến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc