Trách Em Thật Quá Xinh - Chương 51

Tác giả: Vị Tái

Khi cô vào kiểm tra bài của con, Mạc Phi liền hỏi: “Mẹ ơi, có phải sắp đến sinh nhật bố rồi không?”
Mạc Hướng Vãn cũng cảm thấy ngạc nhiên: “Tại sao con lại biết thế?”
Mạc Phi lấy quyển sổ liên lạc với phụ huynh, bây giờ cuốn sổ liên lạc này được thiết kế khá tâm lý, yêu cầu học sinh ghi lại ngày sinh của bố mẹ ở đây để nhắc nhở các em biết hiếu thảo với cha mẹ. Trước đây, cuốn sổ này chỉ ghi mỗi ngày sinh của Mạc Hướng Vãn, bây giờ có thêm của cả Mạc Bắc nữa.
Mạc Hướng Vãn lật vở ra liền nhận thấy mình lâu nay không để tâm đến chuyện này, Mạc Bắc đã viết ý kiến vào phần dành cho phụ huynh mấy lần liền. Trong gần đây nhất, Mạc Bắc có để lại lời nhắn, hy vọng các giáo viên có thể bảo ban các em học sinh học hành chăm chỉ và không được bàn tán chuyện riêng tư của gia đình các bạn khác trong giờ nghỉ giải lao.
Lồng ngực cô đột nhiên đau nhói, buổi chiều, khi đối diện với Mai Phạm Phạm và chị Phi Phi cô thấy bình thường, cô vẫn tưởng mình không hề quan tâm đến chuyện thị phi này, thế nhưng lúc xảy ra với con trai mình, cô lại cảm thấy buồn bã vô cùng. Cô cau chặt đôi mày, hỏi Mạc Phi: “Gần đây các bạn trong lớp nói chuyện thị phi gì với con?”
Mạc Phi chu miệng ra rồi lắc lắc đầu, không chịu nói. Cậu bé nhận ra mẹ mình đang tức giận, liền sán lại gần: “Mẹ ơi, trước kia chẳng phải mẹ thường nói trên báo đăng rất nhiều tin tức tầm bậy sao? Mấy bạn học của con đều rất ngốc nghếch, quê mùa, bọn họ nhiều chuyện y hệt như dì Trâu, con là người biết độ lượng, nên không thèm so đo tính toán với các bạn ấy”. Nói xong, Mạc Phi liền ngẩng cao đầu, xua xua tay.
Mạc Hướng Vãn nhìn thấy vậy cảm thấy vừa áy náy vừa thương xót, đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc của con trai.
Điều khiến cô cảm thấy buồn chán nhất chính là để con trai ngây ngô của mình biết được việc này. Tất cả dĩ vãng trước kia cô luôn trốn tránh, chỉ sợ rằng sẽ phải đối mặt với chuyện như hôm nay, rồi ngày này cuối cùng cũng ập tới, còn bản thân cô cũng đành bất lực chịu thua.
Đợi sau khi Mạc Phi đi ngủ, cô liền đề nghị với Mạc Bắc: “Mình chuyển Phi Phi sang trường học khác có được không?”
Mạc Bắc nhìn cô khẳng định: “Không cần thiết phải vậy đâu.”
“Em không muốn việc đó ảnh hưởng đến tâm lý con trẻ.”
“Chính em đã từng nói, tin tức trên báo chí chỉ một khoảng thời gian là sẽ dịu xuống mà, phóng viên nào đó trước kia viết linh ta linh tinh về công ty em bây giờ lại viết bài tán tụng Chúc Hạ hết lời đấy thôi. Huống hồ anh cũng đã…”. Anh quay sang nhìn Mạc Hướng Vãn, rồi không nói thêm gì nữa.
Mạc Hướng Vãntruy hỏi: “Anh đã làm những gì?”
Mạc Bắc nghiêm mặt lại, thẳng thắn nói: “Anh đã lấy thân phận là phụ huynh của Phi Phi nói chuyện trực tiếp cùng với cô giáo Cát, để tạo nên tâm lý lành mạnh cho các em học sinh, hy vọng cô có thể chỉ dẫn các em hãy biết cách giữ nét trong sáng vốn có của trẻ thơ.”
Mạc Hướng Vãn nhìn anh, bất giác bật cười, thật lòng lúc này cô đang cười một cách thoải mái, không thể nào ngừng lại được.
Mạc Bắc liền đặt nụ hôn lên miệng cô, ôm chặt Mạc Hướng Vãn vào lòng: “Hôm nay, anh sẽ không về bên kia nữa.”
Mạc Hướng Vãn vội vàng lắc đầu: “Không được, không được.”
Mạc Bắc tinh quái nói: “Buổi sáng, anh sẽ nhẹ nhàng quay về nhà.”
“Đáng ghét.”
Anh ôm chặt lấy cô, hai má cô lại đỏ ửng lên: “Phi Phi đang ở phòng bên đấy.”
Mạc Bắc nắm lấy tay cô: “Vậy thì mau qua bên chỗ anh.”
T¬T
Vào lúc nửa đêm, hai người lại lục tục quay về phòng 402, nhẹ nhàng bước vào căn phòng của Mạc Phi. Lúc này cu cậu đang ngủ rất ngon lành, Mạc Bắc và Mạc Hướng Vãn đều nhìn chăm chăm vào đứa con trai đáng yêu đang say sưa giấc nồng.
Mạc Bắc ngồi lên đầu giường của Mạc Phi, vuốt vuốt má con trai rồi nói: “Anh đã nhờ người đi tìm nhà, ở ngay gần chỗ bến tàu điện ngầm, sau này em tìm được việc làm cũng sẽ thuận tiện hơn.”
Mạc Hướng Vãn gật gật đầu, cô ngồi ở phía đùi của Mạc Phi.
Một đêm tĩnh mịch, an lành thế này chính là mong ước bao năm nay của cô. Cô từ từ đưa tay ra nắm lấy bàn tay Mạc Bắc đang đưa tới. Mạc Phi đột nhiên xoay người một cái, trông y như đang nằm trong vòng tay ấm áp của bố mẹ vậy.
Mạc Hướng Vãn liền nói với Mạc Bắc: “Vài ngày nữa là sinh nhật của anh, Phi Phi vẫn luôn nhớ trong đầu đấy. Em sẽ mua bánh ga tô cho anh nhé?”
Mạc Bắc liền đáp: “Được thôi, Phi Phi rất thích ăn vị sô cô la.”
Cô chu miệng lên: “Là sinh nhật của anh hay của con?”
“Đến sinh nhật của thằng bé, anh sẽ mua tặng nó kem sô cô la của hãng Haagen-Dazs”.
Mạc Phi tưởng đang ngủ rất say liền mở to đôi mắt sáng long lanh, thần thái vô cùng tỉnh táo, cậu bé nói: “Bố ơi, sinh nhật của con sau sinh nhật bố mười ngày đấy.”
Mạc Bắc búng vào trán con trai mình một cái khá kêu rồi nói: “Bố biết rồi. Nếu tâm trạng mẹ vui vẻ, bố với Phi Phi đều sẽ có bánh ga tô sô cô la để ăn đấy.”
T¬T
Tâm trạng của Mạc Hướng Vãn thật sự rất tuyệt. Tuy rằng bây giờ đang là mùa đông, vạn vật đáng lẽ phải khô cong héo tàn, thế nhưng trông cô lại tươi mới, mơn mởn, tràn đầy sức sống.
Vào mấy ngày cuối cùng làm việc tại Kỳ Lệ, mấy người bạn kết giao khá thân trong ngành đều đến chia tay, tiễn biệt. Tề Tư Điềm và Chu Địch Thần nhất nhất đòi mời được cô đi ăn mới chịu thôi.
Bộ phim lịch sử Tề Tư Điềm đóng hiện đang rất hot trên thị trường, ngay cả một kênh truyền hình bên Bắc Mỹ cũng đã đề nghị mua bản quyền. Mạc Hướng Vãn vui vẻ chúc mừng thành công của Tề Tư Điềm.
Chu Địch Thần nhấp một hớp rượu xong liền mắng Mạc Hướng Vãn: “Cô dứt áo ra đi không làm nữa, sau này tôi biết tìm ai sắp xếp lịch trình hoạt động cho đàn con của mình đây?”
“Đương nhiên sẽ có người thay thế vào vị trí đó ngay thôi.”
“Cô đúng là vừa gặp được tình lang là đã chẳng còn chút bản lĩnh nào nữa.”
Mạc Hướng Vãn mỉm cười, lặp lại thừa nhận: “Tôi đúng thật là chẳng còn chút bản lĩnh gì.”
Tề Tư Điềm uống rượu hơi quá chén, lè nhè nói: “Đi rồi cũng hay, ngành này quá phức tạp. Diệp Hâm khó khăn lắm mới nổi tiếng được, vậy mà nói giải nghệ là phải giải nghệ ngay. Em nhớ Tương Tương quá…”. Tiểu cô nương vừa nói vài câu, đôi mắt đã đỏ lên, diễn viên đều là những con người sống cảm tính, dễ xúc động.
Chu Địch Thần theo đà mà kêu than một trận: “Vu tổng từ lâu đã người một nơi, lòng một nẻo rồi, nghe nói công ty riêng bên ngoài đang làm ăn cực kỳ ổn định, phát đạt, Trương Bân và Tống Khiêm đã sang đó đảm nhiệm trọng trách rồi, cổ đông còn là người bên phía Hồng Kông nữa.”
Rồi chị quay sang Mạc Hướng Vãn: “Đừng nói là cô cũng đi theo sang đó đấy.”
Mạc Hướng Vãn giơ hai tay lên: “Tôi tuyệt đối không liên quan gì đến bọn họ.”
“Vu tổng lúc nào thì mới rời khỏi chức vị? Bây giờ tất cả mọi việc chính sự đều do Chúc nương nương một tay quản lý hết cả.”
Mạc Hướng Vãn uống một ngụm rượu rồi nói: “Chúc tổng là một người mạnh mẽ.”
Chu Địch Thần đột nhiên hỏi: “Cô đã gặp lại Quản Huyền chưa?”
Bởi vì đã một thời gian khá dài không nghe thấy cái tên này, Mạc Hướng Vãn phải ngây người đi một lúc rồi mới định thần lại được, sau đó cô lắc lắc đầu.
Đương nhiên là cô không hề đi tìm gặp Quản Huyền, Quản Huyền cũng không chủ động đi tìm cô.
Có nhiều lúc cô nghĩ, đoạn tình cảm chị em giữa cô và Quản Huyền có lẽ cũng chỉ đến thế này thôi.
Sóng gió dù lớn đến độ nào thì cũng qua đi, bởi vì cuộc sống là đại dương bao la có thể dung nạp tất cả mọi thứ.
Trâu Nam vào ngày cuối cùng làm việc ở Kỳ Lệ đã mời Mạc Hướng Vãn cùng mấy người đồng nghiệp một bữa cơm. Mạc Hướng Vãn biết rằng Trâu Nam vẫn tiếp tục làm trong ngành, có một vài người sau này vẫn thường xuyên phải chạm mặt, thậm chí hợp tác, nên đề nghị cô nên mời thêm một số người khác nữa.
Những đồng nghiệp ở Kỳ Lệ đều là những người thích náo nhiệt, vui vẻ, có người mời đi dùng cơm, hát hò, đương nhiên là nhiệt tình hoan nghênh. Lúc đi ngang qua, Chúc Hạ nghe thấy cuộc thảo luận của mọi người liền nói: “Mọi người đi đâu thì tính thêm tôi một phần nữa nhé.”
Tất cả mọi người đột nhiên im lặng, còn Chúc Hạ dường như không nhận ra, nhanh chóng quay về phòng làm việc của mình.
Trâu Nam cảm thấy hơi căng thẳng, liền hỏi Mạc Hướng Vãn: “Hàng ngày Chúc tổng đều đến những nơi cao cấp, chỗ chúng ta chọn đều là những nơi bình thường, liệu có ổn không hả chị?”
Mạc Hướng Vãn nhanh chóng nói: “Nhập gia tùy tục thôi, nếu như chị ấy đã đưa ra lời đề nghị này thì đương nhiên sẽ không làm khó mọi người đâu.”
Từ trước đến nay, Trâu Nam luôn tín nhiệm Mạc Hướng Vãn, nên vẫn tiến hành theo đúng kế hoạch ban đầu. Trước tiên đặt bàn tại nhà hàng Tứ Xuyên nổi tiếng tại Thượng Hải, sau đó còn đặt một phòng hát karaoke. Thế nhưng, lúc đặt phòng hát tại quán karaoke, Trâu Nam vẫn thận trọng đôi chút, đặt căn phòng khá là sang trọng.
Quả nhiên, Chúc Hạ không có bất cứ ý kiến gì trước kế hoạch này, lại còn nhanh chóng hòa nhập với cấp dưới, lúc dùng cơm còn buôn đủ mọi thứ chuyện từ chuyện trong ngành cho tới quần áo vào mùa xuân năm sau sẽ đi theo mốt gì, không khí vô cùng náo nhiệt, vui vẻ.
Ngược lại, Mạc Hướng Vãn nói chuyện ít hẳn, chỉ thỉnh thoảng mới tiếp chuyện vài câu, trong lúc đó cô còn gửi tin nhắn cho Mạc Bắc.
Tối hôm nay, Mạc Bắc không cần phải làm thêm giờ cũng chẳng phải đi tiếp khách, cho nên đã về sớm với Mạc Phi, tiện thể nhắn tin cho Mạc Hướng Vãn.
Bây giờ, anh đã mặt dày mày dạn đến mức ngay cả khi nhắn tin cũng gọi Mạc Hướng Vãn là “bà xã đại nhân”, rồi báo cáo rằng anh đã chịu trách nhiệm và hoàn thành việc cho Mạc Phi ăn tối và làm hết bài tập về nhà. Mạc Hướng Vãn thấy vậy liền mỉm cười, đáp lại một tin: “Bởi vì biểu hiện của anh khá tốt, nên đặc biệt dành lời khen ngợi.”
Mạc Bắc lại trả lời: “Khen ngợi kiểu gì? Có phải là tối nay đến phòng 403 không?”
Tin nhắn này ám chỉ quá lộ liễu, rõ ràng, Mạc Hướng Vãn nhắn lại anh bằng sáu dấu chấm dài.
Hình ảnh cô lúc thì mỉm cười, lúc thì khuôn mặt đỏ hồng, Chúc Hạ đã nhìn thấy hết nên khi cô ngẩng đầu lên nâng ly cùng mọi người thì nhìn thấy Chúc Hạ đang nhìn mình cười với ý tứ thâm sâu.
Mạc Hướng Vãn khẽ cúi đầu xuống, cụng ly cùng Chúc Hạ.
Lúc mọi người ra quầy thanh toán, quả nhiên không ngoài dự đoán, Chúc Hạ đứng dậy, thì thầm bên tai Mạc Hướng Vãn: “Chúng ta ra ngoài đi dạo một lát đi.”
Mạc Hướng Vãn cũng đành phải “cung kính chi bằng tuân mệnh”. Nói cho cùng, Chúc Hạ hiện nay vẫn là cấp trên của cô, cô liền đứng dậy, đi theo Chúc Hạ xuống quán cà phê ở tầng dưới. Đương nhiên, Chúc Hạ không chỉ bảo cô ra ngoài đi dạo theo nghĩa đơn thuần. Vào quán cà phê, chị gọi một ly cà phê Lam Sơn, rồi hỏi Mạc Hướng Vãn: “Cô uống thứ gì?”
Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ, hôm nay cô không mấy tập trung, nên cố gắng ngẫm nghĩ xem Chúc Hạ đang có ý định gì. Cô chỉ gọi một ly nước khoáng của hãng Perrier.
Chúc Hạ lên tiếng hỏi cô một cách thẳng thắn mà chân thành: “Cô thật sự không muốn ở lại Kỳ Lệ sao?”
Mạc Hướng Vãn cũng trả lời thành thật: “Chúc tổng, tôi thật sự muốn thử sức mình ở một ngành khác.”
Chúc Hạ nhấp một ngụm cà phê rồi thở dài: “Cả tôi và Vu Chính đều không có được một người nhân viên giỏi như cô, thật sự vô cùng đáng tiếc.”
“Thời đại này nhân viên giỏi có vô số, chỉ cần có người lãnh đạo giỏi thì tự nhiên sẽ chiêu mộ được rất nhiều nhân viên giỏi.”
Chúc Hạ mỉm cười: “Tôi tự coi là cô đang tán tụng tôi.”
Mạc Hướng Vãn cũng mỉm cười.
“Tôi vẫn luôn cho rằng Vu Chính điều hành Kỳ Lệ là quá ổn rồi, tôi đứng ở phía sau, làm những công tác hậu cần là được. Đáng tiếc ông trời không bao giờ chiều lòng người.”
Chúc Hạ buông ra một câu như thế khiến cho Mạc Hướng Vãn ưỡn thẳng người về phía trước, dáng vẻ như muốn tự bảo vệ bản thân.
Chúc Hạ không để ý, lại nói tiếp: “Tôi với Vu Chính đã ly hôn ngay khi xảy ra vụ việc của dì Nguyễn Tiên Quỳnh. Bây giờ, anh ấy đã hoàn toàn được tự do, cuộc đời sau này của anh ấy sẽ hoàn toàn thuộc về chị Quản Huyền của cô rồi.”
Mạc Hướng Vãn tỏ ra vô cùng kinh ngạc vì Chúc Hạ lại nói ra những lời này.
“Sau một loạt chuyện gần đây, chắc cô cũng biết ít nhiều về những việc mà Quản Huyền và Vu Chính vẫn làm từ trước tới giờ. Sự việc này đến sau cùng lại khui ra câu chuyện năm xưa của cô, trở thành một trong những chiêu tấn công Kỳ Lệ, tôi thật sự cảm thấy rất ngại.”
Chúc Hạ cúi đầu xuống, đang thành tâm xin lỗi Mạc Hướng Vãn.
Mạc Hướng Vãn tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: “Chúc tổng?”
Chúc Hạ nâng ly cà phê trên tay lên: “Cô là bạn bè của Quản Huyền, không cần biết sau này hai người có còn như vậy nữa không, trước đây cô luôn luôn giữ khoảng cách với tôi, thế nhưng cô đã tận tâm, tận lực vì Kỳ Lệ bao năm nay, nên tôi vẫn cảm thấy vô cùng cảm kích. Trong ngành giải trí này, những người có thể “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” không nhiều lắm, cô chính là một trong số đó. Ở hiền gặp lành, người tốt sẽ luôn được may mắn, Mạc Bắc là một người nổi tiếng nh***, hai người đúng là xứng đôi vừa lứa. Tôi chúc hai người hạnh phúc bên nhau đến bạc đầu giai lão.”
Đây là một Chúc Hạ mà Mạc Hướng Vãn chưa từng nhìn thấy, thẳng thắn, chân thành tiễn biệt một người cấp dưới. Hoặc hành động này cũng có thể coi là một nghệ thuật quản lý, điều hành hiệu quả, thế nhưng thật sự khiến cho cô cảm thấy vô cùng thanh thản, thoải mái.
Mạc Hướng Vãn bắt tay với Chúc Hạ: “Tôi luôn cảm ơn vì Kỳ Lệ đã nâng đỡ, trọng dụng tôi mấy năm nay.”
Chúc Hạ cũng mỉm cười: “Hy vọng có thể uống được R*ợ*u báo hỷ của cô và Mạc Bắc.”
“Chúc Kỳ Lệ càng ngày càng phát triển tốt hơn.”
“Cảm ơn lời chúc của cô.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, Chúc Hạ nói thêm: “Tôi phải đến quán karaoke hát bài Chậm rãi bước trên đường đời của Đặng Lệ Hân đây.”
Lúc quay về phòng hát, Mạc Hướng Vãn nhận được điện thoại của Mạc Bắc, giọng nói của anh đứt quãng, giống như đang thở rất mệt nhọc: “Hướng Vãn… anh đang ở bệnh viện.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc