Trách Em Thật Quá Xinh - Chương 50

Tác giả: Vị Tái

Buổi sáng hôm sau, Mạc Hướng Vãn đến công ty và chuẩn bị đơn xin từ chức. Lúc biết chuyện, Trâu Nam vô cùng tán thành, nhưng vẫn hỏi lại: “Lão đại, chị thật sự không muốn làm trong ngành này nữa sao?”
Mạc Hướng Vãn nhấp một ngụm cà phê rồi cười nói: “Ngành nào mà chẳng có anh tài? Chị chuyển sang làm một ngành khác, nói không chừng sẽ đạt được thành tích nổi trội ở đấy.”
Trâu Nam ra sức tán thưởng: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Nói vậy nhưng trong lòng Mạc Hướng Vãn vẫn vô cùng trống rỗng, kể từ hôm nay, cuộc sống của cô sẽ chỉ là quản lý, chăm sóc Mạc Phi thật tốt, gửi Đơn xin việc, rồi đi phỏng vấn… Đột nhiên đang bận bịu lại trở nên rảnh rỗi, nhất thời cô chưa thể thích ứng ngay được.
Sáng sớm cô đã nói cùng Mạc Bắc rằng hôm nay sẽ nộp Đơn xin thôi việc. Mạc Phi ngồi bên cạnh liền nói: “Mẹ ơi, có phải mẹ muốn sa thải ông chủ của mình không?”
Cô hôn nhẹ lên khuôn mặt của con trai rồi nói: “Mẹ sắp đổi sang một công việc mới.”
Không ngờ con trai cô liền vỗ tay cổ vũ: “Mẹ ơi, con hy vọng mẹ có thể tìm được một công việc mà năm rưỡi chiều là có thể tan làm, như vậy thì ngày nào mẹ cũng có thể kiểm tra bài tập về nhà cho con.”
Mạc Bắc cũng nói: “Thật ra, Phi Phi là một đứa trẻ rất quấn mẹ, nhưng công việc của em bận rộn quá, thằng bé chạy từ nhà này sang nhà kia tất cả đều vì bất đắc dĩ mà thôi.”
Câu nói này khiến Mạc Hướng Vãn cảm thấy áy náy vô cùng.
Trên đường đưa cô tới công ty, Mạc Bắc nói: “Sau này có thể giao nhiệm vụ đưa đón Phi Phi cho ông bà nội của thằng bé rồi, vậy nên em có thể tìm một công việc bận rộn cũng không sao cả.”
Đây lại là một tâm sự khác nữa chất chứa trong lòng Mạc Hướng Vãn, cô không nói thêm lời nào, thầm dự tính và ngẫm nghĩ trong đầu. Mạc Bắc nhận ra điều này, liền vỗ nhẹ lên tay cô: “Đừng lo lắng, bố mẹ anh không phải là những người cổ hủ, khắc nghiệt đâu.”
Mạc Hướng Vãn bất giác bật cười, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng: “Em phải giải thích với Phi Phi thế nào về việc anh là bố ruột của thằng bé đây?”
Điều này cũng chính là việc bấy lâu nay khiến Mạc Bắc sầu muộn. Anh làm người bố quá thuận lợi cho nên bây giờ nghĩ đến vấn đề quan trọng này, thật sự chẳng biết phải giải quyết ra sao.
Mạc Phi vẫn luôn coi anh là bố, thế nhưng chưa từng ngờ rằng anh chính là bố ruột của mình. Anh ngẫm nghĩ rồi đề nghị: “Trước kia, Phi Phi có nói với cô giáo rằng bố ra nước ngoài công tác, hay là chúng ta cũng nói thế với cu cậu?”
Mạc Hướng Vãn lắc đầu: “Con trai mình trí tuệ không kém đến vậy đâu.”
Mạc Bắc đành phải tiếp tục đau đầu suy nghĩ, không chỉ mỗi vấn đề này mà cả ông nội, bà nội, sau này còn có cả ông, bà ngoại nữa. Từ trước đến nay, Mạc Phi vẫn quen rằng chỉ có duy nhất một mình mẹ là người thân, bỗng nhiên lại xuất hiện nhiều người thân đến vậy, liệu thằng bé có kịp thích ứng không?
Còn Mạc Hướng Vãn chí ít cũng không hề phản bác đề nghị mời bố mẹ cô ấy quay về, thế nhưng trong dự tính của mình, Mạc Bắc nghĩ sẽ sắp xếp việc này sau khi bố mẹ anh chịu gật đầu đồng ý.
Biết bao nhiêu vấn đề đó đã khiến cho Mạc Hướng Vãn, người sắp sửa thất nghiệp không cảm thấy lạc lõng là mấy, bởi vì những việc cần cô phải suy ngẫm thật sự quá nhiều. Cô cũng biết rằng, tất cả các tin tức kinh thiên động địa trong ngành giải trí, một khi đã qua thời kỳ thì sẽ chìm lắng xuống tận đáy sâu, cho tới khi công chúng quên sạch sẽ.
Mạc Hướng Vãn cũng muốn từ đây có thể quên đi một số thứ, Quản Huyền là một trong số đó.
T¬T
Sau khi xảy ra chuyện này, cô bình tĩnh nộp Đơn xin thôi việc cho Bộ phận Nhân sự, lúc này, báo đài truyền thông vẫn còn đang đưa ra vô số các giả thiết, suy đoán về quãng thời gian khi cô còn trẻ, thậm chí còn đề cập đến cả “Kỳ Lệ”.
Một trong những lý do được Mạc Hướng Vãn viết trong Đơn xin thôi việc chính là “Để việc riêng tư ảnh hưởng đến công việc hàng ngày”.
Trương Bân thân là Giám đốc bộ phận Nhân sự, không hỏi han quá nhiều liền chấp nhận ngay, nhưng ngược lại, Sử Tinh rất nhiệt tình thuyết phục Mạc Hướng Vãn, chị nói: “Em chẳng việc gì phải viết Đơn xin thôi việc, cả trong chuyện này em cũng chỉ là một người bị hại mà thôi, tại sao lại phải từ chức chứ?”
Mạc Hướng Vãn khéo léo cảm ơn ý tốt của Sử Tinh, cô chỉ nói: “Em thật sự không thích hợp ở trong ngành này, em muốn thay đổi một môi trường làm việc hoàn toàn mới.”
Sử Tinh thấy ý cô đã quyết nên chỉ tỏ ra tiếc nuối: “Chúc tổng khá coi trọng năng lực và con người của em đấy.”
Gần đây, bởi vì sự việc của Diệp Hâm với đoạn quá khứ hoang đường của Mạc Hướng Vãn bị loan ra, cho nên Kỳ Lệ gần như đã trở thành trọng điểm công kích của báo đài và công chúng. Vì vậy, Chúc Hạ liền thúc đẩy thực hiện chương trình từ thiện quyên góp ủng hộ cho dì Nguyễn Tiên Quỳnh để nhanh chóng dập tắt làn sóng công kích ấy.
Chương trình này rất chú trọng chất lượng nên đều do một tay Chúc Hạ lên ý tưởng và lập kế hoạch, gần như đã tường thuật lại hết quãng thời gian khó khăn, vất vả của lớp diễn viên Thượng Hải năm xưa, nên thu hút được sự quan tâm của phần đông công chúng và báo đài. Kỳ Lệ cũng đi đầu trong công tác quyên góp, không chỉ riêng tiền viện phí của dì Nguyễn Tiên Quỳnh, phí sinh hoạt của con trai dì mà còn thu hút, cổ động các giới ra sức hỗ trợ, giúp đỡ cho những diễn viên trung niên xưa cũ hiện nay có hoàn cảnh gia đình khó khăn.
Dự án này, Kỳ Lệ đã hoàn thành tốt đẹp. Ngay cả Kim Thanh, cô phóng viên lúc đầu đã đăng bài chỉ trích sự việc của Diệp Hâm cũng trực tiếp viết bài tán dương trên chuyên mục của mình. Chính dự án này đã giảm nhẹ sức ảnh hưởng của sự việc không hay trước đó, bài viết đăng trên mạng về quá khứ của Mạc Hướng Vãn cũng bị xóa bỏ.
Ảnh hưởng của sự việc này theo thời gian càng ngày càng mờ đi, rồi cũng đến ngày biến mất hoàn toàn.
Mạc Hướng Vãn cầm trên tay tờ báo rồi thầm nghĩ, sự việc thê thảm của dì Nguyễn Tiên Quỳnh sau cùng lại trở thành một mấu chốt quan trọng để đưa công ty thoát khỏi thời kỳ khủng hoảng. Tương sinh tương khắc trong làng giải trí này thật sự khiến người khác chẳng thể nào ngờ được, còn bản thân Chúc Hạ cũng chẳng phải tốn quá nhiều công sức để thu dọn bãi chiến trường.
Trương Bân và Tống Khiêm sau đó cũng lần lượt nộp Đơn xin từ chức, mọi thủ tục đều rất thuận lợi. Mạc Hướng Vãn vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tại sao chỉ mỗi mình cô được Chúc Hạ coi trọng, còn phái Sử Tinh tới làm thuyết khách. Bản thân cô cùng với vị Vu phu nhân này chưa tiếp xúc nhau nhiều lắm. Cũng chính vì lý do này nên từ sau khi cô nộp Đơn xin từ chức, tuy rằng bên ngoài rất nhiều lời bàn tán không hay, thế nhưng đến tai cô lại chẳng đáng sợ cho mấy.
Có điều, kiểu gì cũng vẫn có người bàn tán xôn xao về việc này.
Một hôm, Mạc Hướng Vãn nghe thấy Hứa Hoài Mẫn cùng hai đồng nghiệp nữ đọc báo, một nữ đồng nghiệp nói: “Thật không thể nào ngờ được khi còn trẻ tuổi Mary lại như vậy.”
Hứa Hoài Mẫn liền bật cười mỉa mai: “Đến bây giờ mà bảo đao vẫn còn chưa cùn đấy. Các cô có nhìn thấy vị ngày nào cũng đưa đón cô ấy đến công ty không?”
“Chính là luật sư Mạc mà.”
“Đừng ai nói rằng người làm luật sư thì luôn luôn anh minh nhé, anh chàng Tiểu Mạc này đúng là một người cứng đầu, ở nhà bố mẹ đều phản đối, ngăn cản mà đâu có nghe theo.”
Nữ đồng nghiệp kia liền bật cười, biết rằng ý Hứa Hoài Mẫn muốn nói là gì.
Có điều, Hứa Hoài Mẫn cũng biết chừng mực, chỉ nói đến đây rồi ngừng ngay. Chị liền chuyển qua đề tài khác: “Khi theo các vụ án, cậu ta đều chẳng để ý, đắn đo trước sau gì cả, gây sự đến người ta thì cũng đừng trách họ ác, ai bảo cậu ấy thích chơi trội?”
Mạc Hướng Vãn nghe thấy vậy liền cảm thấy lo lắng cho Mạc Bắc, rất muốn tiến lại gần tóm lấy Hứa Hoài Mẫn hỏi cho ra lẽ. Vừa hay lúc này Trâu Nam đi tới gọi cô về nghe điện thoại, Mạc Hướng Vãn đành phải đi về chỗ mình trước.
Người gọi điện thoại đến là Mai Phạm Phạm, ngay câu đầu tiên cô ta đã nói: “Vãn Vãn, cậu thay đổi số điện thoại di động cũng chẳng nói với mình một tiếng.”
Những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, Mạc Hướng Vãn đã cảm thấy quá mệt mỏi rồi, vì thế về phần Mai Phạm Phạm, hay là Phạm Mỹ, cô thật sự chẳng muốn quan tâm thêm gì nữa, nên chỉ nghiêm túc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Mai Phạm Phạm bật cười ha ha rồi nói: “Vãn Vãn, có phải là cậu đang tức giận không?”
“Không hề.”
“Nếu như không phải vậy thì chiều nay sau khi tan làm, cậu có thể đến đây được không?”
“Mình không rảnh đâu.”
“Cái gì mà không rảnh chứ! Cậu đã nộp Đơn xin thôi việc rồi, người trong ngành đều biết cả, bọn họ đều nói cậu từ chức để cho qua chuyện.”
Mạc Hướng Vãn vẫn chẳng bày tỏ thái độ gì, cô nói: “Họ nói lăng nhăng ấy mà.”
Mai Phạm Phạm mỉm cười: “Vãn Vãn, cậu đừng căng thẳng. Cậu ra ngoài một chút đi, mình muốn nói lời xin lỗi với cậu.”
T¬T
Kể từ sau năm mười tám tuổi, Mạc Hướng Vãn vẫn luôn tự nhắc nhở mình phải thận trọng hơn khi kết giao bạn bè, vậy mà cô vừa mới mất cảnh giác đôi chút là đã rơi vào tình cảnh thê thảm như bây giờ. Cô thầm nghĩ, phải chăng bản thân mình đã quá không thấu hiểu người khác? Thế nhưng nghĩ lại, Phạm Mỹ cũng đã từng giúp đỡ cô tận tình trong quá khứ.
Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào kìm nén được, sau cùng vẫn cứ phải đồng ý ra ngoài hẹn gặp Mai Phạm Phạm.
Mai Phạm Phạm hẹn cô tới một con đường gần khu vực trung tâm náo nhiệt, cô cũng rất quen thuộc với con đường này. Rất lâu về trước, cô đã từ con đường này rẽ ra ngoài đi tới ngôi nhà của chị Phi Phi, ngay đầu con đường chính là khu vực trung tâm thành phố náo nhiệt, đông đúc, có tòa nhà bách hóa cao nhất, một bộ đồ trong đó giá thấp nhất cũng vài nghìn đồng.
Mai Phạm Phạm ăn mặc không nổi bật, không hề trang điểm, trông chẳng khác những cô gái bình thường trên đường. Cô ấy đeo kính râm, đang đứng chờ Mạc Hướng Vãn, nhìn thấy cô bước đến, không nói gì nhiều, trực tiếp kéo cô tới đầu kia của con đường, rồi bước vào một con đường khác. Đây là nơi mà Mạc Hướng Vãn chưa từng tới, đứng ở trong này cô nhìn thấy một biển hiệu viết chữ: “Nhận đặt may xường xám”, bên trên còn in hình người phụ nữ thướt tha, diễm lệ trong tà áo xường xám truyền thống.
Mai Phạm Phạm kéo cô đứng ra phía sau biển hiệu đó, Mạc Hướng Vãn đang cảm thấy kỳ lạ thì bỗng nhiên thấy chị Phi Phi mặc chiếc áo giản dị, uốn tóc, với khuôn mặt vàng vọt tiễn một vị phu nhân ra khỏi con đường. Chị cười vừa thân thiện lại vừa ôn hòa, đối đãi lịch sự, chu đáo cùng vị phu nhân nọ, tỏ rõ vẻ người làm ăn chân chính, lương thiện. Tiễn khách xong, chị liền thu lại nụ cười, rồi quay về cửa tiệm của mình.
Mạc Hướng Vãn liền hỏi: “Cậu đưa mình tới đây để gặp chị ta?”
Mai Phạm Phạm lắc lắc đầu rồi nói: “Trước giải phóng, nơi này có một tiệm may, nổi tiếng nhất là may xường xám, người thợ may tay nghề cao đến mức kiếm tiền nhiều vô kể. Có rất nhiều khách yêu quý, tin tưởng. Sau giải phóng, người thợ may truyền lại nghề cho con gái mình, người con gái khi bị đưa về vùng quê lao động thời kỳ Cách mạng văn hóa cũng dựa vào nghề này mà nổi tiếng xa gần.”
Mạc Hướng Vãn lại hỏi thêm: “Phạm Mỹ, rốt cuộc cậu đang muốn nói gì?”
Mai Phạm Phạm lại tiếp tục: “Khi về vùng quê lao động, chị ta đã kết hôn, sau này vì muốn quay về thành phố nên đã ly hôn. Bởi vì bố của chị ta có để lại địa chỉ, nên chị ta đã liên lạc được. Lúc mình quen chị ta, thì chị ta đã không làm thợ may nữa mà trở thành chị Phi Phi.”
Mạc Hướng Vãn nhìn chằm chằm vào Phạm Mỹ, thực lòng không hiểu cô đang định làm gì.
Mai Phạm Phạm thấy dáng vẻ đầy phòng bị của cô, liền bật cười: “Lẽ nào cậu không muốn làm rõ ràng mọi việc hay sao? Tại sao chị Phi Phi lại sa chân vào con đường này, mình thì đi theo chị ta, còn cậu lại đi theo mình nên thành ra hư hỏng?”
Mạc Hướng Vãn lắc lắc đầu nói: “ Phạm Mỹ, không còn cần thiết nữa.”
Mai Phạm Phạm lại nói tiếp: “Đúng thế, Hướng Vãn, cậu đã thật sự tìm về được với mặt trời rồi.”
Phạm Mỹ lôi cô quay lại đoạn đường khi nãy, chỉ vào một căn nhà cửa đang mở. Mạc Hướng Vãn nhìn qua thấy mấy người đang ngồi chơi mạt chược rất hứng khởi. Một người trong số đó đang nhìn về phía này, dáng ngồi khá là nhã nhặn, nhưng nét mặt nhăn nhó, có lẽ đã thua khá nhiều ván.
Mạc Hướng Vãn vừa nhìn qua liền hiểu ra.
“Người đàn ông đó, cậu có nhìn thấy không? Chính là người lần trước đến uy hiếp mình đó. Trước giải phóng, gia đình của ông ấy cũng là đại tư sản, sau đó bắt đầu lụn bại dần, đại thiếu gia khi về vùng quê đã gặp được cô thợ may khéo léo Triệu Lệ Phi. Sau khi kết hôn, Triệu Lệ Phi phải trả nợ cho ông ta, nên đã tập hợp hết tất cả những cô gái như chúng ta ra ngoài bán thân kiếm tiền. Sau đó, lại vì trả nợ cho hắn mà chị ta tìm đến uy hiếp một người có bí mật chết người là mình đấy.”
“Phạm Mỹ, những chuyện đã qua không cần phải nghĩ nhiều nữa.”
Mai Phạm Phạm đeo chiếc kính râm, đứng trên con đường tấp nập xe cộ, nhìn Mạc Hướng Vãn rồi nói: “Vãn Vãn, vận may của cậu vẫn luôn rất tốt, không gặp phải người đàn ông vô lại, quá thể như chồng Triệu Lệ Phi, lại không vô tình bạc nghĩa giống những người khách trước kia của mình. Cậu có biết không, mình thật sự muốn cảm ơn cậu, nếu như không có người đàn ông của cậu, mình thật sự chẳng thể nào thoát khỏi Triệu Lệ Phi. Người đàn ông của cậu đã giới thiệu tay nghề của chị ta cho một Trung tâm triễn lãm, những vị khách nước ngòai đều thích sườn xám Trung Hoa, chị ta đã nhận được rất nhiều đơn đặt hàng, thậm chí kiếm nhiều đến mức có thể mua được nhà xưởng.Vãn Vãn, mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu.”
Mạc Hướng Vãn kéo cô đứng vào chỗ tránh gió, đứng ngay đầu gió giữa trời đông giá lạnh thế này, thật sự chẳng biết thương xót bản thân chút nào cả.
Mạc Hướng Vãn chậm rãi nói: “Phạm Mỹ, tấm ảnh trước kia của mình là do chính cậu chụp.”
Mai Phạm Phạm bất giác lùi mấy bước, tựa lưng vào bức tường sau lưng rồi rút bao thuốc từ trong túi ra. Cầm một điếu trên tay, cô lấy bật lửa ra, nhưng gió quá lớn, lửa nhanh chóng bị thổi tắt.
Mai Phạm Phạm đành phải đưa điếu thuốc chưa châm lên miệng.
“Là những người phóng viên kia đã tìm đến chỗ mình. Họ tự coi mình như đấng cứu thế, phát hiện một vụ làm ăn phi pháp liền kích động đi khắp nơi tìm người để phỏng vấn điều tra. Mình đã uống quá say.”
Mạc Hướng Vãn bật cười, nụ cười này đối với Mai Phạm Phạm mà nói hoàn toàn chưa đủ khả năng đánh động lòng người. Cô đáp lại bằng một nụ cười hơi hơi hiểm độc.
“Vãn Vãn, cao hơn cảm giác ngưỡng mộ một chút chính là đố kị.”
Mạc Hướng Vãn đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng, cô ngước đầu lên, vuốt tóc về sau tai, chân thành nói với Mai Phạm Phạm: “Phạm Mỹ, mình luôn hy vọng cậu sống tốt, chỉ cần cậu chịu khó, chăm chỉ, sau này nhất định sẽ quay được những bộ phim hay.”
Mai Phạm Phạm liền vứt điếu thuốc ở trong tay, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Vãn Vãn, cậu đang tỏ ra bất cần, không quan tâm sao, vì đã tìm được chỗ dựa vững chắc nên cho rằng có thể gột rửa được tất cả phải không?”
Mai Hướng Vãn đưa tay lên che ánh nắng chói mắt, giữa mùa đông mà ánh nắng vẫn vô cùng chói chang. Cô nói: “Mình còn rất nhiều chuyện phải bàn giao cho người khác, thật sự đến lúc phải quay về rồi.”
Giọng nói của Mai Phạm Phạm hơi run run, cô nắm lấy ống tay áo của Mạc Hướng Vãn: “Vãn Vãn, cậu có trách mình không? Lúc đó mình quá hồ đồ.”
Mạc Hướng Vãn lắc đầu: “Phạm Mỹ, cậu không phải là người xấu, cậu sẽ thành công.”
Phạm Mỹ cũng nhìn cô gật đầu, đột nhiên giọng điệu tự tin hẳn lên: “Vãn Vãn, mình thật sự không hề kém cỏi, hôm nay mình sẽ tới Bắc Kinh quay phim, thời gian kéo dài tầm một năm. Cậu cũng biết vị đạo diễn đó nổi tiếng là kéo dài thời gian quay mà, có điều ông ấy đã dự định sẽ đưa phim đi tranh giải Oscar năm sau, cậu thấy mình có hy vọng gì không?”
“Cậu rất có năng khiếu, đạo diễn cũng rất giỏi.”
Mai Phạm Phạm mỉm cười, định đưa tay đặt lên bàn tay cô tỏ vẻ thân thiết, nhưng Mạc Hướng Vãn nhanh chóng rút lại. Phạm Mỹ chỉ còn biết ngại ngùng thu tay về rồi tự cười nhạo bản thân: “Không ngờ cậu lại nói những lời khách sáo là vậy.”
“Không. Phạm Mỹ, chỉ cần cậu nỗ lực làm việc thì nhất định sẽ thành công thôi, mình nói thành tâm thành ý đấy.”
Mai Phạm Phạm xếch ngược mày lên, bỏ kính râm xuống, cô nói: “Cậu nói không sai chút nào, Vãn Vãn, bây giờ cậu đã trở thành người thất nghiệp, mình là ảnh hậu tương lai, không kém chút nào.”
Mạc Hướng Vãn cũng bật cười: “Ảnh hậu, mau chăm chỉ đóng phim đi.”
Mai Phạm Phạm gửi một nụ hôn gió đến cô, vẫn rất cao ngạo, tuy rằng “mãi nghệ giang hồ” nhưng cô vẫn luôn giữ được bản lĩnh độc đáo của riêng mình. Cô đưa tay ra vẫy một chiếc taxi, đi lên rồi biến mất không chút tung tích nào nữa.
Ánh mặt trời gay gắt cũng dần dịu xuống sau khi Mai Phạm Phạm rời khỏi chỗ này. Một đám mây trắng đã trôi đến che bớt ánh mặt trời, cũng như vậy, thế sự vô tình, thông thường cũng sẽ tan dần theo mây khói.
Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ, bản thân cô phải tự cứu lấy mình, cô cũng gọi một chiếc taxi, dần dần thoát khỏi chốn này.
Chính vào lúc rời khỏi đây, cô nhìn thấy chị Phi Phi đứng tựa vào bức tường trước cửa tiệm của mình, nói gì đó với người đàn ông cô gặp lần trước. Người đàn ông đó liền hất tay ra, con người với khuôn mặt nho nhã kia không hiểu tức giận gì, nhổ một bãi nước bọt xuống mặt đất, chị Phi Phi quay mặt lại, nét mặt vô cùng đáng thương.
Nhân loại nói cho cùng cũng chỉ vậy thôi, cô hà tất phải tức giận làm gì chứ?
Buổi chiều, cô xin nghỉ phép rồi về nhà sớm. Bởi vì, gần đây Mạc Bắc lại bắt đầu bận rộn, việc đưa đón Mạc Phi hàng ngày lại do cô đảm nhiệm, nhưng sau khi cô nấu bữa tối xong, Mạc Bắc luôn luôn về nhà ăn cơm đúng giờ.
Lúc ăn cơm, Mạc Hướng Vãn liền hỏi tình hình công việc gần đây của anh nhưng anh chỉ trả lời qua loa là mọi việc vẫn ổn.
Nhìn thấy khuôn mặt cô hơi nghiêm nghị, anh liền hôn rồi ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Mạc Hướng Vãn bỗng nhận ra, không biết bắt đầu từ khi nào, bản thân cô chẳng thể nào né tránh nổi những nụ hôn và cái ôm của anh nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc