Trách Em Thật Quá Xinh - Chương 47

Tác giả: Vị Tái

Giọng nói của cô khá mỉa mai, trả lại phân nửa ý định đến thưởng thức chuyện vui cho chị, đúng là vô vị, nhàm chán. Phía ngoài lại có đồng nghiệp gọi, nói rằng Phó Tổng giám đốc Chúc Hạ gọi cô tới văn phòng làm việc của chị. Hứa Hoài Mẫn liền quay ra lo việc của mình.
Hứa Hoài Mẫn rời khỏi khiến Mạc Hướng Vãn thoải mái hơn nhiều, thế nhưng trái tim cô vẫn đập liên hồi, mạnh mẽ.
Biết bao sợ hãi, biết bao u sầu, phiền muộn?
Cô quyết tâm đoạn tuyệt với quá khứ, dũng cảm tiến về phía trước, vứt bỏ hết quãng thời gian hoang đường, hư hỏng của mình đi thật xa, thật xa, tưởng rằng tất cả đều đã trôi theo dòng nước sông Hoàng Phố đi mất, vĩnh viễn không còn trở lại được nữa, thế nhưng vẫn có chuyện nằm ngoài ý muốn, có người còn ghi nhớ quãng thời gian đó hơn cả bản thân cô.
Bỗng nhiên, cơn ác mộng cũ tràn về, cô cảm thấy mình như đang rơi xuống tận cùng của thế giới, toàn thân không ngừng run rẩy, sợ hãi.
Mạc Hướng Vãn muốn gọi một cuộc điện thoại cho Mạc Bắc nhưng nhìn đồng hồ mới biết lúc này đã đến tầm trưa, cô không nhẫn tâm làm phiền đến anh nữa.
Đúng vậy, cô đang hoảng sợ.
Cô sợ điều gì?
Người ta thường nói “có tật giật mình”, nếu như là trước kia thì chắc cô đã không có quá nhiều nỗi sợ hãi như lúc này.
Hứa Hoài Mẫn đã biết, Chúc Hạ cũng đã biết, bọn họ và Mạc Bắc là những người quen biết, gia đình Mạc Bắc cũng nằm trong vòng quen biết này.
Nghĩ tới đây, cô cảm thấy lo lắng vô cùng, hoảng sợ những giây phút ngọt ngào tối qua sẽ tan thành mây khói.
Có người cầm ly trà nóng đến cho cô.
Cô ngẩng đầu cảm ơn, chính là Tống Khiêm.
Tống Khiêm nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng rồi nói: “Mary, cô phải nghỉ ngơi một lát đi.”
“Cám ơn anh”. Cô nhận ly trà của anh.
Tống Khiêm ngồi xuống: “Gần đây, tôi cũng đang nộp Đơn thôi việc, những việc ở đây không muốn mà cũng chẳng thể quản lý được nữa rồi.”
Điều này Mạc Hướng Vãn đã cảm nhận được từ trước, cô gật gật đầu.
“Từ trước đến nay, cô vẫn luôn giữ trong sạch cho bản thân, vạch ra giới tuyến rõ ràng với chúng tôi âu cũng là một chuyện tốt.”
Đây chính là chuyện Mạc Hướng Vãn luôn giữ kín trong lòng, bản thân cô đã nắm rõ đã đành, nhưng ngay cả Tống Khiêm cũng hiểu, điều này khiến cô hoàn toàn cảm thấy ngạc nhiên. Đây là người thứ hai trong ngày hôm nay khiến cô phải thay đổi cách nhìn.
Tống Khiêm tiếp tục nói: “Thế nhưng, sự việc này ập đến đúng là không hay chút nào, con người khi gặp vận đen thì làm gì cũng không giải hạn nổi, e rằng đây chính là chiêu chuyển đổi trọng điểm vấn đề của người ta. Cô phải thận trọng hơn nhé!”
Mạc Hướng Vãn nghe thấy Tống Khiêm nói vậy cũng hỏi thêm: “Tất cả những gì bọn họ làm, anh vẫn luôn biết đúng không?”
Tống Khiêm im lặng giây lát rồi hỏi lại cô: “Làm hay không làm thì trong mắt cô có phải vẫn cứ là hành động tội ác đúng không?”
“Trọng sự việc này, rốt cuộc chị Quản có bao giờ chủ động liên hệ không?”
Tống Khiêm lại âm trầm: “Người trong giang hồ có một vài chuyện không phải mình muốn là được. Cô cũng biết trong ngành này có những “quy tắc ngầm”. Ít nhất tôi có thể khẳng định với cô một vài điều, quán bar của Quản Huyền chưa bao giờ diễn ra những vụ làm ăn phi pháp.”
“Thế nhưng những chuyện bên ngoài quán bar các anh không thể quản được?”
Tống Khiêm không nói gì, sắc mặt anh hởi ửng đỏ lên, có lẽ cảm thấy tức tối vì có ý tốt đến nhắc nhở mà còn bị người ta truy hỏi liên hồi.
Mạc Hướng Vãn liền nhìn anh với vẻ đầy áy náy: “Xin lỗi anh, anh đến đây cũng vì ý tốt.”
Tống Khiêm nhìn cô bằng đôi mắt thẳm sâu: “Mary, từ chức là một lựa chọn tốt nhất của cô. Nếu như đã không thể nào thích ứng với ngành này thì hãy tránh xa nó ra. Những tin sốc đối với người bình thường kiểu này, chỉ cần ngủ qua một đêm là tất cả mọi người đều quên hết thôi.”
Mạc Hướng Vãn thành tâm thành ý nói với Tống Khiêm: “Cảm ơn anh nhiều!”
Tống Khiêm cúi đầu xuống: “Tôi không cần lời cảm ơn này, Mary, đối với cô, tôi chỉ cảm thấy nuối tiếc. Mỗi người có may mắn và vận mệnh của riêng mình, nếu như cô đã gặp được một nửa thật sự thì tôi chúc cô hạnh phúc. Đừng tự hạ thấp giá trị bản thân”. Rồi anh chỉ vào màn hình vi tính: “Ai mà chẳng có khoảng thời gian chán nản, buồn bã chứ? Đừng có hủy hoại tương lai của mình chỉ vì ngày hôm qua đen tối.”
Đúng vậy, anh nói rất có lý.
Tống Khiêm chọn lựa cùng tiến cùng lui với Vu Chính cũng dựa trên đạo lý này. Mỗi một con người đều có máy mắn và vận mệnh của riêng mình. Những con người, sự việc xung quanh, nếu như bản thân có đủ sức đề kháng chống chọi lại thì cần gì phải để tâm nhiều nữa chứ?
Vì cuộc nói chuyện ngày hôm nay, Mạc Hướng Vãn sẽ luôn cảm kích Tống Khiêm.
Lúc quay người bước đi, Tống Khiêm nói lời sau cùng: “Vu tổng đã bỏ chút công sức, thời gian ra, nên sáng nay chị Quản chỉ bị gọi đến đồn cảnh sát lần nữa nộp khoản tiền phạt, tất cả sẽ không có vấn đề gì nữa đâu. Chỉ sợ mỗi đám phóng viên làm phiền mãi không dứt thôi.”
Mạc Hướng Vãn nhấp một ngụm nước, rồi đi sang phòng Chúc Hạ, trong lòng vẫn không khỏi lo lắng cho chị Quản.
Lại có thêm một người tới, Hách Mại vừa bước vào cửa đã vô cùng vội vã, gấp gáp, nam nhi đại trượng phu mà ghê gớm, vừa bước vào cửa là chửi bới liên tục, ngay đến Chúc Hạ cũng phải giật mình.
“Mẹ kiếp, hát hò mãi chẳng thấy nổi được, đã thế còn lôi về biết bao nhiêu là rắc rối, tôi đúng là có mắt không tròng.”
Sử Tinh liền khuyên giải anh: “Trước tiên đến đón người ta về đã, tất cả những việc khác để sau rồi tính.”
Hách Mại đập mạnh lên mặt bàn nói: “Nếu như tôi đi đón một con người như cô ta thì chẳng còn mặt mũi gì nữa, sáng nay phóng viên gọi điện đến muốn điên cả đầu. Tôi luôn cho rằng mình có mắt nhìn người tốt, chưa bao giờ nhìn sai ai cả, lần này chịu thảm bại trong bàn tay của con tiểu nha đầu muốn nổi tiếng nhanh chóng này, còn gì đau hơn nữa chứ?”
Sử Tinh mỉm cười rót ly trà cho anh: “Nói cho cùng thì vẫn cứ phải đi, là “đứa con” do mình một tay chăm sóc nên đau đớn hơn chút. Chị Hứa đã ở phòng tạm giam rồi, chị ấy nói đã có thể đón Diệp Hâm về, có điều phóng viên ở bên ngoài nhiều quá.”
Nghe xong, Chúc Hạ liền dặn dò: “Hai người cùng tới đó đi, chị Hứa và Diệp Hâm chắc chắn không thể đối phó với đám phóng viên được đâu.”
Sử Tinh không biết nghĩ gì lại quay sang nhìn Mạc Hướng Vãn: “Mary, cô có đi không?”
Hách Mại nghe thấy vậy liền quay sang nhìn chằm chằm vào cô, như muốn có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu vậy.
Mạc Hướng Vãn chỉ đành mỉm cười khổ sở, cô thầm nghĩ, việc này nên gọi là gì đây? Diệp Hâm gia nhập làng giải trí, cô coi như cũng góp một phần công sức, đương nhiên sẽ có đôi chút cảm giác trách nhiệm, có nhiều việc, đích thực cần phải dũng cảm tiến lên. Đây là một nguyên tắc thuộc về trách nhiệm cần phải tuân thủ.
Cô liền đứng dậy nói: “Chúng ta cùng đi thôi!”
Chúc Hạ tỏ ra rất hài lòng, gật gật đầu, còn phái thêm hai anh bảo vệ to lớn, lực lưỡng mà công ty thuê về lên đường cùng bọn họ.
Trên đường đi, Sử Tinh quay sang nói với Mạc Hướng Vãn: “Mary, em đích thực là một nhân viên đẳng cấp số một.”
Mạc Hướng Vãn nghe thấy câu nói này, trong lòng chẳng khác nào lò lửa, nhanh chóng đáp lại: “Có một nhà văn từng viết rằng, ông chủ muốn tôi ૮ɦếƭ đứng thì tôi không thể hy sinh trong tư thế ngồi được, không phải sao?”
“Em nói rất đúng.”
Hách Mại ngồi bên nghe thấy cũng góp chuyện: “Hai người đúng là đều tốt đẹp, đáng tiếc là con bé ngốc nghếch kia lại chẳng có chút cảnh giác nghề nghiệp nào cả, ăn vụng bên ngoài cũng không biết cách chùi mép cho sạch.”
Khi đến nơi, đây đích thực là một sự việc phiền phức được gây ra mà không dọn dẹp gọn gàng. Đồn cảnh sát không còn yên lặng, tĩnh mịch như tối qua nữa, cánh phóng viên vây chặt quanh đó, mấy người cảnh sát buộc phải đi ra ngoài làm công việc của nhân viên bảo an, yêu cầu đám phóng viên giữ im lặng.
Xe dừng ngoài cổng, từ xa họ đã thấy Hứa Hoài Mẫn và Diệp Hâm đang đứng trốn trong đại sảnh của đồn cảnh sát, che mặt lại định đi ra ngoài rồi lại quay vào trong. Tình hình đúng lúc này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát, bọn họ quyết định sẽ ở lại trong xe quan sát một lúc rồi tính sau.
Từ trong đồn cảnh sát có một người phụ nữ đi lướt qua Hứa Hoài Mẫn và Diệp Hâm rồi lạnh lùng bước ra ngoài. Đó là Quản Huyền, thái độ chị bình thản, nói chính xác là lãnh đạm, vừa bước ra ngoài đã bị phóng viên bao vây chặt xung quanh.
Thật ra đến quá nửa số phóng viên có mặt tại đó không biết mặt Quản Huyền, nhưng cũng có người biết, có lẽ do thường xuyên tới More Beautiful tiêu khiển.
Một phóng viên hỏi: “Quản tiểu thư, xin hỏi có phải Diệp Hâm bị bắt ngay tại quán bar của chị hay không? Trong quán bar của chị phải chăng có các phi vụ làm ăn phi pháp?”
Quản Huyền bước đi không trả lời, có cảnh sát đi trước mở đường cho chị, ánh đèn flash không ngừng lóe lên trên thân người chị. Chị vừa bước ra, ngước đầu lên đã nhìn thấy mấy người đang chuẩn bị rời khỏi chiếc xe đi vào phía trong.
Sử Tinh khẽ lên tiếng hỏi: “Đúng là không hay, chúng ta đợi chút nữa rồi vào cũng được.”
Mấy người họ lại quay vào bên trong chiếc xe, nhìn Quản Huyền bước ra ngoài, bị phóng viên hỏi liên tục đến mức không thể không đưa ra câu trả lời.
Quản Huyền nói: “Quán bar của chúng tôi hoàn toàn không liên quan gì đến vụ việc này. Chúng tôi mở cửa làm ăn, đón tiếp khách hàng cũng có năm bảy loại người, việc này không thể kiểm soát được. Nếu như người ta có động cơ, mục đích không chính đáng, trái phải luật, chúng tôi cũng chẳng thể nào tố giác, ngăn chặn được, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi. Đúng là không biết phải tìm ai để kêu mối oan này. Các bạn đều biết rằng, đây là những khách hàng có động cơ, mục đích vi phạm pháp luật mà chúng tôi chẳng thể nào kiểm soát nối.”
Quản Huyền là một người rất biết cách ăn nói, sử dụng tiếng phổ thông rất chuẩn, đặc biệt là khi đám phóng viên chẳng thể đợi được Diệp Hâm, nên nghe thấy câu trả lời của Quản Huyền, cảm thấy rằng đây là một tin rất đáng đăng. Vậy nên lúc chị trả lời phóng vấn, nơi đó đột nhiên im lặng như tờ, khiến cho những người đang ngồi trong xe cũng nghe thấy rõ mồn một.
Mạc Hướng Vãn cố gắng hết sức nhìn chị từ cửa sổ của chiếc xe màu nâu. Một Quản Huyền như vậy đối với cô vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, chị đứng giữa đám phóng viên, bình tĩnh, thản nhiên, thái độ tự tại, lại còn tỏ ra bản thân vô can, đúng là lão luyện đến mức đáng sợ.
Mạc Hướng Vãn chợt nghĩ, chị đúng là một ảnh hậu Oscar tồn tại giữa chốn nhân gian. Càng nghĩ cô lại càng cảm thấy không thoải mái, giống như cảm giác trước khi bị cảm mạo vậy.
Một phóng viên khác lại hỏi, đúng vào trọng điểm của vấn đề: “Hôm nay, trên mạng có người đăng tin, một nhân viên làm việc tại Kỳ Lệ đã ra ngoài hành nghề *** khi còn niên thiếu, chị có biết chuyện này hay không?”
Ánh đèn flash bên ngoài không ngừng lóe lên trên người Quản Huyền, mọi người trong xe đổ ánh mắt vào Mạc Hướng Vãn.
Quản Huyền mỉm cười, Mạc Hướng Vãn cũng mỉm cười nhưng là nụ cười gượng gạo, đắng cay, khổ sở.
Cô không biết Quản Huyền sẽ trả lời ra sao, chị đứng ở nơi đó, bởi vì nhận được câu hỏi như vậy nên dường như đã trở thành tâm điểm chú ý của cả khu. Tất cả các phóng viên đều nhìn chị với ánh mắt đầy mong đợi, thái độ của người trong xe cũng trở nên kỳ quái, lạ lùng.
Chuyện riêng của cô bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị phơi bày toàn bộ ra trước bàn dân thiên hạ.
Mạc Hướng Vãn bất giác nắm chặt bàn tay, giờ mới nhận ra lòng bàn tay cô đầy mồ hôi lạnh, thì ra cô đang vô cùng căng thẳng, càng cách quá khứ gần bao nhiêu, cô lại càng hoảng hốt bấy nhiêu.
Mạc Hướng Vãn cảm thấy đạo đức nghề nghiệp của mình có phần hơi cao quá, mảnh đất bằng phẳng vững chắc dưới chân cô dường như sắp sụp đổ rồi.
Đến lúc này, cô mới nhận ra rằng, bản thân đã không còn tín nhiệm Quản Huyền như xưa nữa.
Sau khi nghe thấy câu hỏi này, Quản Huyền nhanh chóng trả lời: “Việc này tôi không biết.”
Không có ai gặng hỏi thêm nữa, chỉ nghe thấy tiếng đèn flash vẫn không ngừng vang lên.
Mạc Hướng Vãn vẫn chưa thể yên tâm thở phào nhẹ nhõm được. Cô có một dự cảm không lành, sau câu nói này, mọi chuyện vẫn chưa thể kết thúc.
Quả nhiên là vậy.
Quản Huyền lại tiếp tục nói thêm: “Có điều thông thường mà nói, cấp trên không ra gì thì sao có thể yêu cầu cấp dưới tử tế được chứ”. Chị xua xua tay. “Không phải các người đều đã nghe thấy tin tức rồi sao?”
Mạc Hướng Vãn nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, tiếng đèn flash vang lên phía ngoài cửa sổ dần dần lớn lên, khiến cho đầu cô đau như Pu'a bổ.
Lúc này đã vào dịp cuối năm, bắt đầu vào quãng thời gian tổng kết cả năm, tất cả mọi tốt xấu rồi sẽ đều kết thúc.
Khi đi học, điều khiến Mạc Hướng Vãn sợ hãi nhất chính là khi nghe đọc điểm thi, bởi vì cô lúc nào cũng nỗ lực học hành, nhưng kết quả nhiều khi vẫn không được như ý muốn. Đây chính là một kết thúc, kết thúc tất cả mọi nỗ lực trước đó của cô.
Sẽ chẳng có bất cứ ai tin rằng trước đây cô đã vô cùng nỗ lực chăm chỉ.
Cô ngồi nơi đó, trấn tĩnh lại tâm trạng, trái tim vẫn đang đập rất mạnh, đến mức ngay cả bản thân cô cũng nghe thấy rõ ràng.
Thế nhưng mọi việc vẫn chưa dừng lại ở đó.
Một phóng viên khác lại đặt câu hỏi cho Quản Huyền: “Giám đốc Bộ phận Quản lý Nghệ sỹ năm xưa dường như hành nghề không chính đáng, phải chăng việc này có liên quan chặt chẽ đến vụ việc của Diệp Hâm?”
Quản Huyền liền đáp: “Đừng có hỏi tôi, đừng có hỏi tôi, tôi chỉ là một người làm ăn nhỏ lẻ vô tình bị cuốn vào vụ việc này mà thôi, xin các anh chị giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tôi nhé”. Chị còn nhún vai một cái, miệng nở nụ cười tươi tắn, xán lạn như cơn gió xuân ấm áp.
Mạc Hướng Vãn khẽ mấp máy đôi môi, cô muốn gọi chị một tiếng “chị thích lo chuyên bao đồng”, thế nhưng, cụm từ này cứ mãi nghẹn nơi cổ họng, không phát ra ngoài được, cảm giác vô cùng khó chịu.
Tại sao lại trở nên khó khăn đến vậy?
Lúc ấy di động của cô chợt vang lên, Sử Tinh phải đẩy tay cô một cái thì cô mới lấy lại được hồn phách. Cô mở máy, giọng nói của người đầu dây kia cất lên lảnh lót: “Mạc tiểu thư, xin hỏi hình ảnh của cô gái trong bức ảnh tung lên trên mạng sáng hôm nay có phải là cô không? Cô có nhìn nhận thế nào về vụ việc của Diệp Hâm?”
Cô tê dại thân người nghe điện thoại, vào thời khắc những việc hoang đường trong quá khứ bị đào bới lại khiến cô cảm thấy nhục nhã, xấu hổ thế này, làm sao có thể kịp thời phản ứng?
Nhưng có người đã phản ứng rất nhanh, Sử Tinh ngồi bên cạnh nghe thấy vậy liền cầm lấy chiếc điện thoại của cô nói: “Mạc tiểu thư không đem theo di động ra ngoài, xin hỏi ai đấy ạ? Tôi có thể chuyển lời lại cho.”
Hách Mại liền hỏi: “Hay chúng ta quay về?”
Mạc Hướng Vãn hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu, cô đã lấy lại được bình tĩnh, không để cho bản thân chìm đắm mãi trong đau khổ, hoảng loạn thế này được. Cô nói: “Chúng ta quay về thôi, nếu như ở lại, e rằng tôi sẽ ảnh hưởng đến công việc của mọi người.”
Sử Tinh đã xử lý xong người gọi điện thoại đến cho Mạc Hướng Vãn. Chị nói: “Mary nói rất đúng, chúng ta nên về trước, một lúc nữa sẽ quay lại đón Diệp Hâm sau.”
Khi quay về công ty, có khá nhiều đồng nghiệp nhìn thấy Mạc Hướng Vãn, thái độ đều tỏ ra khá kỳ quái, chỉ mỗi mình Trâu Nam là lo lắng thật sự cho cô mà thôi.
Thế nhưng, tất cả đều không nói gì, chỉ im lặng nhìn theo cô, sau đó lại cúi đầu làm tiếp công việc của mình. Đây chính là thắng lợi của im lặng với huyên náo.
Sử Tinh vỗ nhẹ lên bàn tay Mạc Hướng Vãn: “Không sao đâu, em có muốn về trước không?”
Có lẽ đây cũng chính là chỉ thị của Chúc Hạ, nếu cô ở lại nơi này chỉ có thể làm tăng thêm tính phức tạp, phiền phức của sự việc mà thôi. Bọn họ đang còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết, không có thời gian và tâm tư lo nghĩ đến cô được.
Mạc Hướng Vãn gật gật đầu, không muốn gây thêm phiền phức cho người khác nữa, đây là tôn chỉ làm việc của bản thân. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, rồi dặn dò Trâu Nam thêm vài câu. Trâu Nam tỏ ra vô cùng lo lắng, nhưng lại chẳng biết phải nói với cô thế nào, cuối cùng an ủi một câu: “Lão đại, em tin rằng người tốt sẽ được bình an cả đời.”
Trâu Nam nói xong liền gật đầu, Mạc Hướng Vãn cũng gật gật đầu.
Cả hai đều hy vọng người kia có thể nhận được sức mạnh của mình.
Hướng Vãn bước ra khỏi phòng mình thì gặp Tống Khiêm, anh bước lại gần đề nghị: “Tôi đưa cô về nhé?”
Mạc Hướng Vãn khéo léo từ chối: “Không cần đâu, tôi sẽ đi về bằng cửa sau của tòa nhà, những con đường tắt quanh đây tôi đều biết rõ, các phóng viên chắc không đuổi theo được đâu.”
Tống Khiêm thành khẩn nói: “Mary, xin cô hãy tin vào suy đoán của tôi.”
Mạc Hướng Vãn mỉm cười, lúc này mới nhận thấy cơ mặt mình cứng đơ lại, chẳng thể nào cười nổi: “Tống Khiêm, hy vọng sau này anh và Vu tổng muốn gì được nấy”. Cô lại không nhịn được hỏi thêm một câu: “Liệu Vu tổng có kết hôn với chị Quản không?”
Tống Khiêm mỉm cười đầy mơ hồ: “Hy vọng chúng ta sẽ muốn gì được nấy. Còn việc kia tôi không tiện trả lời câu hỏi của cô, tối qua Vu tổng vẫn còn tổ chức sinh nhật cho Vu phu nhân. Có nhiều chuyện chúng ta không phải là người trong cuộc nên thật sự chẳng thể nào hiểu nổi.”
Mạc Hướng Vãn đưa tay ra bắt tay anh: “Nếu đã không hiểu thì chúng ta đừng nhìn nữa. Tống Khiêm, tạm biệt.”
Lúc bước ra khỏi văn phòng công ty, cô vẫn còn nhìn thấy Vu tổng và Chúc Hạ đang ngồi trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, hai người nhìn nhau, không biết đang nói những gì. Cách một bức tường bằng kính, chẳng khác nào cả ngọn núi cao, không thể nghe thấy điều gì hết.
T¬T
Mạc Hướng Vãn đi men theo một con đường nhỏ, rẽ trái rồi rẽ phải, cô biết cần đi ra khỏi tòa nhà bằng con đường nào là an toàn nhất. Bước ra khỏi đây, phía ngoài là một dãy phố buôn bán sầm uất, gần đó là một con đường lớn, dòng người lướt qua vội vã, làm gì có ai để ý xem người đi đường có sắc mặt khổ sở, buồn bã là vì sao?
Mạc Hướng Vãn rút di động ra, muốn gọi điện thoại cho Mạc Bắc. Lúc này, cô chỉ muốn gặp mặt anh, nhưng khi rút di động ra, cô phát hiện nó đang ở trạng thái tắt máy. Lúc nãy Sử Tinh đã tắt giùm cô, cô không nhớ bật lại máy.
Có lẽ bật máy lên cũng không phải là chuyện tốt lành gì nhưng Mạc Hướng Vãn vẫn chẳng kìm nén được mà bật lên. Có rất nhiều người không gọi được điện thoại liền gửi tin nhắn, tất cả đều cùng một câu hỏi – “Người trong bức ảnh đó có phải là cô không?”
Đoạn dĩ vãng đen tối trước kia của cô đã hiện lên trước mặt mọi người, khiến tất cả đều tò mò, quan tâm tới cô. Bọn họ biến sự tò mò và quan tâm của mình thành những tin nhắn điện thoại gửi vào di động của cô, chẳng khác nào những bàn tay với bộ móng sắc nhọn, kéo rách tấm áo khoác ngoài, nhất thiết muốn cô phải trần trụi trước đám đông mới cam tâm.
Mạc Hướng Vãn dừng lại trước một tòa nhà mua sắm lớn, đưa tay lên sờ vào khuôn mặt của mình.
Đây là một khuôn mặt đang nghiến răng nghiến lợi mà chịu đựng mọi thứ sao? Cô thầm nghĩ, quá khứ của cô thì có liên quan gì đến bọn họ. Cuộc đời của cô chẳng có bất cứ quan hệ gì đến ai, tại sao bọn họ phải quan tâm như thế?
Thế nhưng, khi di chuyển đến tin nhắn cuối cùng, cô đọc được: “Mạc tiểu thư, rất tiếc phải thông báo với cô rằng, sau khi Bộ phận Nhân sự bên công ty tôi bàn luận với nhau, cảm thấy điều kiện của cô có đôi chút khác biệt so với yêu cầu bên phía chúng tôi, vậy nên chúng tôi đành phải hủy bỏ buổi phỏng vấn. Hy vọng cô có thể thông cảm.”
Mạc Hướng Vãn đọc lại tin nhắn này một lần nữa, tất cả mọi tâm trạng khác đều bị tin nhắn này đè xuống tận đáy lòng, một nơi lạnh lẽo giá băng.
Đằng sau lưng cô vài bước chính là con đường cao tốc, ô tô phóng vù vù, khá là nguy hiểm, tiến lên trước một bước chính là bức tường ngăn bằng kính trong suốt, lạnh lẽo. Cô đang đứng trong một dòng người đông đúc mà giống như đang đứng ở một nơi hoang vắng không người vậy.
Chuyện quá khứ dần dần hiện lên trước mắt cô, không phải cô muốn lắc đầu là có thể quên ngay được, cũng không thể nào hòa giải toàn bộ bằng cái ôm hay nụ hôn của Mạc Bắc như tối qua. Quá khứ ấy đã bị tung ra, kéo cô lại điểm ban đầu, cô đã chạy lâu như thế, nhưng tất cả đều chỉ là dã tràng xe cát mà thôi.
Mạc Hướng Vãn từ từ nhấc chân lên, muốn lựa chọn một hướng thích hợp để bước đi tiếp.
Di động lại reo lần nữa, cô giật nẩy mình như đang cầm hòn than nóng bỏng trên tay, vội vàng tắt máy.
Lúc này, cô thật sự muốn suy nghĩ lại thật kỹ, thật kỹ tất cả mọi chuyện.
Mạc Hướng Vãn biết rằng mọi chuyện hôm nay thật vô cùng gay go, thế nhưng không ngờ lại có thể tới mức độ này, hoặc có thể nói là những phiền phức, gay go của nhiều năm trước cuối cùng cũng đã đến ngày phải chịu báo ứng.
Cô như mất hết sức lực, vội đưa tay chống vào tấm kính bên cạnh, không muốn nhìn thấy mình sụp đổ ngay tại đây.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc