Trách Em Thật Quá Xinh - Chương 39

Tác giả: Vị Tái

Bố mẹ Lâm Tương chỉ biết sụt sùi khóc.
Mạc Hướng Vãn đứng dậy, nhìn vào di ảnh của của Lâm Tương ngoài hội trường, cô cũng im lặng không nói thêm gì.
Đôi mắt đẹp Lâm Tương đang nhìn khắp chốn, dường như còn thì thầm nói: “Phải ra đi thật trong sạch.”
Mạc Hướng Vãn thầm nói với cô ấy: “May mà người em yêu thương nhất đã vẹn nghĩa trọn tình. Tương Tương, tm hãy an nghỉ.”
Sau khi thu dọn linh đường, đích thân bố mẹ Lâm Tương đẩy di thể của cô vào nơi hóa tro cốt, một ngọn lửa hồng bùng lên, cuộc đời của một người đã kết thúc vĩnh viễn từ đây.
Mạc Hướng Vãn cảm thấy mệt mỏi, rệu rã vô cùng. Cô cùng Sử Tinh và Trâu Nam lần lượt rút lui, nhìn về phía bên kia đường xa xôi, fan hâm mộ của Lâm Tương vẫn đang im lặng đứng đó, xếp một dãy hoa dài trên đường đi, viết những lời yêu thương vĩnh biệt thần tượng của mình.
Là người trong ngành giải trí nhiều năm, Mạc Hướng Vãn rất ít khi rơi nước mắt vì những người, những chuyện trong ngành, hoặc có lẽ do cô đã quá quen với những cảnh tượng này và cô cũng biết được những nguyên nhân không đơn thuần ẩn giấu đằng sau mọi chuyện.
Tuy nhiên, giữa những thứ xô bồ, hỗn loạn, có nhiều thứ vẫn rất thuần khiết, ví như tấm chân tình của những fan hâm mộ đang đứng trước cô lúc này.
Bọn họ hoàn toàn không hiểu chút nào về tính cách thật sự, cuộc đời thật sự của người mình yêu quý, chỉ dựa vào chút ít tư liệu được cung cấp, tiếp nhận số thông tin đó, sau cùng toàn tâm toàn ý yêu thương, trân trọng, thần tượng của mình.
Thế nhưng, những gì bọn họ tôn thờ có lẽ chỉ là một giấc mộng. Giấc mộng tan vỡ mới là điều thê thảm, đau đớn nhất.
Mạc Hướng Vãn nhìn thấy trong dòng người đến viếng thăm Lâm Tương có dì Lý - người nửa năm trước đây đã nỗ lực động viên, tiếp sức cho Lâm Tương. Trong tay bà vẫn còn ôm một con Hello Kitty, lặng lẽ khóc. Bên cạnh có một vài phóng viên đang phỏng vấn bà, vẫn là cô phóng viên Kim Thanh vô cùng kính nghiệp nọ. Thế nhưng, dì Lý do đau lòng quá mức chỉ lắc đầu không nói thêm lời nào.
Mạc Hướng Vãn lấy khăn giấy ra lau những giọt nước mắt nơi khóe mắt mình.
Trâu Nam ở bên cạnh cô, đột nhiên khựng lại. Mạc Hướng Vãn nhận thấy liền hỏi: “Làm sao thế?”
Trâu Nam không trả lời, chỉ nhìn về một hướng.
Phía góc khuất kia có một người đang nhìn về phía linh đường tổ chức tang lễ của Lâm Tương lặng lẽ khóc.
Mạc Hướng Vãn quay sang nhìn cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Trâu Nam cúi đầu chuẩn bị bước lại gần, Mạc Hướng Vãn liền tóm chặt lấy. Cô hỏi Trâu Nam: “Tại sao Quản Huyền lạiđến vào lúc này?”
Cả người Trâu Nam dường như đang run rẩy, câu hỏi của Mạc Hướng Vãn đặt ra đúng lúc cô không có chút phòng bịnào.
Mạc Hướng Vãn đã thấu hiểu gần hết mọi chuyện, chỉ làkhông nói lời nào, đến khi mọi thứ sắp kết thúc, cô mới lêntiếng: “Tám tiếng một ngày cần phải chuyên tâm làm việc, có lẽ khá là nghiêm khắc. Sau khi sự việc hôm nay kết thúc, chẳng thể nào thiếu đi được kế hoạch và tổng kết sau cùng. Chị sẽ sắp xếp nội dung công việc phù hợp với em, đảm bảo hiệu suất và lượng công việc thích hợp với mong muốn làmviệc kết hợp nghỉ ngơi.”
Thế nhưng Trâu Nam vẫn vô cùng căng thẳng.
Mạc Hướng Vãn thấy thế liền nói: “Chúng ta tìm một quán cà phê nào đó nói chuyện đi.”
Trâu Nam đắn đo, ngượng ngùng, sợ hãi, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Mạc Hướng Vãn, cô vẫn đành phải nghe theo.
Mạc Hướng Vãn gọi chiếc taxi, quay về trung tâm thành phố, tìm một quán cà phê Stars Buck nổi tiếng vào ngồi.
Không gian và những con người ở đây đều lạ lẫm, âm nhạc du dương, lãng mạn, cô gọi cho Trâu Nam một cốc sô cô la đá và một chiếc bánh kem, hy vọng cô ấy có thể thư giãn đầu óc.
Tinh thần dần trấn tĩnh lại, Trâu Nam dùng thìa xúc từng miếng, từng miếng bánh kem đưa lên ăn. Mấy lần ngước lên, cô cứ ngập ngừng định nói gì nhưng lại thôi.
Mạc Hướng Vãn gọi cho mình một ly Latte, chưa uống vội mà cầm trên tay để làm ấm lại lòng bàn tay đang lạnh giá.
Cô đang chờ Trâu Nam mở lời trước.
Mạc Hướng Vãn uống một ngụm Latte, thân người cô dần dần ấm lên, cô không muốn đợi chờ thêm nữa, liền hỏi Trâu Nam:
“Tương Tương đi rồi, chị biết rằng em đang buồn. Trâu Nam, em vẫn còn trẻ tuổi, nhiều áp lực vẫn chưa thể gánh vác nổi. Nhìn thấy em thế này chị cũng cảm thấy rất buồn. Em đãđi theo chị hai năm rồi, trong thời gian đó đã cộng tác cùng Tương Tương khoảng sáu tháng.”
Trâu Nam chầm chậm rút chiếc thìa đang ngậm trong miệng ra, hai hàng lệ lại từ từ tràn khỏi bờ mi.
Cô nói: “Lão đại, em thật không ngờ Tương Tương lại hành động như vậy. Thật đấy, em thật sự không thể ngờ nổi.”
Mạc Hướng Vãn nhìn Trâu Nam bằng ánh mắt dịu dàng, động viên hy vọng cô bé sẽ nói những chuyện ẩn sau bức màn bí mật kia ra.
Trâu Nam bắt đầu lấy lại được bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn còn hơi run run.
“Tương Tương mắc chứng trầm cảm, ngay từ lúc em bắt đầu làm việc với cô ấy đã biết rồi. Cô ấy cho rằng bản thân mình rất xuất sắc xinh đẹp, hát hay hơn rất nhiều người tham dự cuộc thi hồi đó, vậy mà La Phong lại nói lời chia tay ngay vào lúc cô ấy vừa mới nổi, lý do là áp lực cô ấy tạo ra quá lớn. Cô ấy cũng hy vọng La Phong có được thành tích như minh tinh Lưu Diệp, thế nhưng cô ấy chẳng thể nào chịu được những hành động lấy lòng, nịnh nọt của anh ta. Nhìn thấy La Phong vì một vai diễn trong một bộ phim mà chạy theo đuôi đạo diễn xin vai, cô ấy không thể chấp nhận được. Tuy nhiên, sau khi chia tay, cô ấy lại càng không cam tâm, ngày nào cùng gọi điện làm phiền La Phong, khiến La Phong phải tìm mọi cách trốn tránh.”
Mạc Hướng Vãn lặng lẽ than thở, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra một Lâm Tương trong lòng tràn đầy mâu thuẫn. Không cam tâm nhưng lại quá đỗi kiêu hãnh, cô còn thanh cao hơn nhiều lần cô nàng Diệp Hâm luôn cố tỏ thanh cao ngoài mặt.
“Những lần tự sát trước kia của cô ấy không hoàn toàn là vì La Phong?”
Trâu Nam gật đầu: “Cô ấy cảm thấy mất mặt, cô ấy tưởng dựa vào mối quan hệ giữa cô ấy với La Phong, khi đối mặt với phóng viên báo đài, anh chắc hẳn sẽ nói đỡ cho, thật không ngờ La Phong lại hoàn toàn đứng về phía bạn gái hiện tại. Còn trước đó, còn trước đó...”. Trâu Nam đưa giấy lên lau nước mắt, giọng nói run run, sắc mặt trắng bệch: “Lão đại, chị biết không, lúc mới vào nghề, Lâm Tương đã từng từ chối một người có thân phận rất cao.”
Sắc mặt của Mạc Hướng Vãn cũng nhanh chóng trắng bệch, cô đột nhiên nghĩ ra điểm mấu chốt của vấn đề liền hỏi: “Trước đây em từng là trợ lý của Lâm Tương, làm sao cô ấylại quen biết được loại người đó?”
Trâu Nam lau khô nước mắt, thì thầm: “Lão đại, làm những chân sai vặt như chúng ta ở trong ngành này mỗi tháng chỉ có thể kiếm được chút ít tiền lương mà thôi. Có người nói với em rằng, chỉ cần mời được minh tinh đi ăn cơm, uống nước thì sẽ cho chút tiền, chị cũng biết mà.”
Mạc Hướng Vãn đích thực biết rõ, có rất nhiều người chịu khó đi làm dây nối kiểu này và đã kiếm được không ít tiền. Cô luôn giữ mình trong sạch, nên tránh xa những vụ giao dịch như thế, trước nay đều gạt sang không bao giờ để tâm, chỉ có điều hoàn toàn không biết những vụ làm ăn này lại lan dây bén rễ đến ngay gần mình như vậy.
Cô cảm thấy trong lòng đau nhói.
Vốn dĩ cho rằng mình không tê dại, có nguyên tắc, khôngngờ bản thân cô đã tê dại, phớt lờ nguyên tắc này từ bao giờ không hay.
Cô nghiêm giọng hỏi Trâu Nam: “Là ai đã cho em tiền?”
Trâu Nam lại định khóc, nhưng đang cố mím chặt môi kiềm chế. Mạc Hướng Vãn nghe thấy cái tên đó, cô cảm thấy như thể trời đất sụp đổ, cô nắm chặt lấy mép bàn để bản thân không đến mức vì quá buồn đau mà ngã bật ra sau. Khi tâm trạng bình ổn lại, cô mới nhấc ly cà phê lên nhấp một ngụmlấy lại bình tĩnh.
Trâu Nam thì thầm nói với cô: “Lão đại, chị ấy không tìm đến chị bởi vì biết rằng chị sẽ không bao giờ đồng ý. Lúc đó, bản thân em đã nghĩ, đây là một chuyện vặt vãnh, người khác đều làm nên em cũng làm”. Nói xong, Trâu Nam liền bật khóc, khóc đến mức mũi đỏ ửng cả lên.
“Thế nhưng Tương Tương không chịu. Cô ấy khiến cho người đó mất mặt ngay tại trận, người đó vô cùng tức giận, còn nói rất nhiều lời lẽ nặng nề, xúc phạm. Tương Tương là một người ngang ngạnh lúc nào cũng muốn giữ thể diện đến cùng, thế là liền lôi La Phong vào cuộc. Cô ấy hoàn toàn không ngờ một tháng sau, chuyện đó lại xảy ra, La Phong lại hoàn toàn không nói giúp cô lời nào cả. Người đó cũng không nói gì, nhưng Tương Tương cảm thấy bản thân không còn chút thể diện nào nữa.”
“Lúc cô ấy tự sát, em đoán không phải là giả vờ. Cô ấy vốn dĩ đã mắc bệnh trầm cảm, chịu một số áp lực về tâm lý nên sẽ suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng tiêu cực. Con người Tương Tương vốn dĩ hấp tấp, vừa mới khởi nghiệp đã nổi tiếng quá nhanh, cảm thấy bản thân mình cái gì cũng tốt. Lúc đầu, cô ấy luôn được fan hâm mộ động viên, tiếp sức, nên nghĩ người khác sẽ phải tìm đến mình, không chịu nể mặt bất cứ ai, ngay cả Judy cũng mấy lần bị cô ấy chọc cho tức điên người. Sau đó, danh tiếng của cô ấy dần dần giảm sút, lại nghĩkhông thoáng, lúc nào cũng trong tình trạng lo âu, buồn bã. Vậy nhưng cô ấy lại không chịu đi khám bác sỹ, mỗi khi bệnh tình phát tác, đối tác và cả fan hâm mộ đều không thể nàochịu đựng nổi. Tương Tương không bao giờ chịu thừa nhậnđiểm này. Trong làng giải trí, ai cũng chỉ lo việc của mình, ai thèm đi quản lý chuyện của người khác? Cho nên, tình trạng của cô ấy cứ tiếp diễn, chẳng mấy ai phát hiện ra điều khác thường.”
Mạc Hướng Vãn liền hỏi: “Vậy em có biết chuyện cô ấy dùng MT không?”
Trâu Nam ngưng lại đôi chút, sau cùng cũng gật đầu khẳng định.
“Em biết cô ấy dùng MT từ khi nào?”
“Vào lần đầu tiên cô ấy tự sát. Em không biết cô ấy đãdùng được bao lâu rồi, cô ấy nói luôn cảm thấy bản thân đang đi trên chiếc cầu độc mộc, người nhà sống dựa vào tiền lương của cô ấy. Bố mẹ cô ấy từ sau khi cô kiếm được tiền không còn làm ăn gì nữa, em trai còn phải dựa vào cô ấy để thi đại học. Tương Tương nói em trai cô ấy rất giỏi, năm nào cùng đạt hạng nhất, cho nên dù thế nào đi nữa cũng phải tiếp sức gửi tiền nuôi em trai ăn học. Thế nhưng tinh thần và sức khỏe cô ấy ngày một giảm sút, có lần còn theo một đám người ởBắc Kinh ra ngoài đi bar. Cô ấy thử dùng thứ đó, cảm thấy cótác dụng trị liệu, tốt hơn nhiều so với đi khám bác sỹ.”
Mạc Hướng Vãn lại nhấp một ngụm, cà phê để lâu đãnguội nên vị rất đắng.
Luôn luôn có người chấp nhận cắt đứt cơn đau, tham thúkhoái cảm trong giây lát mà từ chối những loại thuốc tốt bácsỹ kê cho. Không biết cô cảm thấy đắng nơi đầu lưỡi là vì vị cà phê hay đăng đắng trong lòng nữa? Ngoài cửa sổ, đàn bồ câu trắng ngợp bầu trời, chúng đang giang rộng đôi cánh tự do bay lượn. Mạc Hướng Vãn ngây người nhìn ngắm, một lúc sau cô mới quay sang hỏi Trâu Nam: “Khi sự nghiệp của cô ấy đã khởi sắc trở lại, tại sao không cai nghiện đi?”
“Lão đại không phải người nào cũng có thể biết sai là sửa được, như vậy thì mọi việc dễ dàng quá!”
Câu nói này không hề sai chút nào. Việc lún xuống bãi bùn bẩn thỉu sau đó rút chân ra vô cùng khó khăn, gian khổ đến mức có người thà ngày càng lún sâu trong đó còn hơn là phải chịu đau khổ. Bởi vì quá thấu hiểu, cho nên Mạc Hướng Vãn lại càng cảm thấy thương tâm hơn.
“Công việc của cô ấy ngày càng nhiều, sợ rằng tinh thần của mình không tốt nên tiếp tục dùng vì thế càng ngày càng nghiện nặng hơn. Vì chuyện này mà Judy đã mắng cô ấy mấy lần rồi, thế nhưng cô ấy vẫn không chịu nghe. Sau đó, bố mẹ cô ấy viết thư, gọi điện thậm chí còn đích thân tìm đến, muốn cô ấy đưa tiền mua nhà, mua xe, nói rằng mấy người họ hàng cười chê cô rằng thường xuyên xuất hiện trên truyền hình thế nhưng vẫn cứ ở nhà tranh vách nứa. Tương Tương tức giận liền mua ngay căn nhà ở khu vực đắt đỏ nhất vùng quê hương mình, sau đó còn tu sửa lại, mua ô tô, dùng hết sạch số tiền tích lũy của cô ấy trong hai năm nay.”
“Cô ấy đã hỏi vay em tiền, cũng vay tiền của Judy và chị Quản. Em không có nhiều tiền để cho cô ấy vay, còn chị Quản, chị ấy nhờ em hỏi qua ý của Tương Tương, người trước kia cô ấy đã từ chối đang đầu tư một bộ phim truyền hình, có thể mời cô ấy diễn vai nữ chính trong phim, rồi đưa tiền thù lao cho cô ấy trước. Vốn dĩ ban đầu cô ấy không chấp nhận, sau đó biết được có thể nhận được tiền, lại còn có thể mở miệng nói phải để cho La Phong diễn vai nam thứ, loại vai diễn không thể nào theo đuổi nổi cô. Tất cả những việc ấy, người đó thật sự đã làm được, nên cô ấy trong lúc hồ đồ, mơ màng đã...”
Trâu Nam lại tiếp tục khóc lóc, nghẹn ngào: “Sau đó cứ nhắc đến chuyện này là Tương Tương lại khóc, con người đó đã làm rất nhiều chuyện khiến cô ấy tuyệt vọng, lại còn chụp cả những bức ảnh đó, nói rằng không thể nào thua một diễn viên quèn như La Phong được. Tương Tương nói, cô ấy hoàn toàn tiêu đời rồi. Cô ấy đã bước tới bước đường này, chính là do bản thân cô ấy đã tự vùi dập mình. Người đó đã nói với cô ấy rằng, muốn dùng năm triệu để mua năm năm của cô ấy. Chị Quản nói, mỗi năm em có thể nhận được chút tiền hoa hồng từ số tiền năm triệu đó, thế nhưng lúc đó, em nói không cần khoản tiền ấy, em không dám nhận. Em chẳng biết tại sao lại có thể biến từ ăn cơm uống nước chuyển sang sự việc như thế. Đó là khoản tiền Tương Tương phải Bán th*n.”
Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng đau đầu, cô hỏi thêm: “Như vậy là sau cùng, Tương Tương không chấp nhận làm chuyện đó, cũng không thể tiếp tục ra vào con đường MT cho nên đã kết liễu cuộc đời mình như tìm kiếm một sự giải thoát?”
Trâu Nam òa khốc to lên khiến cho mọi người xung quanh đều nhìn về phía hai người. Mạc Hướng Vãn không hề đưa lời an ủi Trâu Nam, cô dùng giấy ăn lau nước mắt trên mặt mình, quay nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đàn bồ câu trắng không biết đã bay về phương nào, bầu trời lúc này là một khoảng không mênh ௱ôЛƓ, không mưa gió cũng chẳng xán lạn, cứ im lìm, lặng lẽ, âm u.
Cuộc đời này có biết bao câu chuyện khóc không ra nước mắt? Chốn hồng trần hỗn loạn này thắng thua tự mình gánh chịu, mỗi lần đấu tranh cùng với đạo đức, lương tâm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thương tổn. Có người chẳng thể nào gánh vác nổi hậu quả của lựa chọn ban đầu, cũng chẳng thể nào thay đổi được, nên lương tâm luôn cảm thấy áy náy, hốihận.
Mạc Hướng Vãn lau đi những dòng nước mắt rơi xuống vì xót xa cho số phận của Tương Tương, cô nói với Trâu Nam: “Mau ăn hết điểm tâm đi. Ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc