Trách Em Thật Quá Xinh - Chương 35

Tác giả: Vị Tái

Người đầu tiên phát hiện ra thi thể của Lâm Tương đã không còn nói năng được gì, lúc này chỉ ngây thần ra, liên tục run rẩy.
Cảnh sát địa phương làm rõ hết thân phận của những người đang ở hiện trường, rồi quay sang nói với Mạc Hướng Vãn và Chu Địch Thần: “Phiền hai vị đi sang bên kia cung cấp lời khai cho chúng tôi.”
Lâm Tương xinh đẹp tuyệt trần nằm trên bãi cỏ xanh mướt được đưa lên một chiếc cáng màu trắng. Lúc này, Mạc Hướng Vãn mới hoảng hốt nhận ra rằng mình đã đến được hiện trường nhưng cô chẳng thể nào thốt ra được lời nào, Chu Địch Thần đứng bên cạnh cũng vậy.
Cô nhấc chân lên bước đi, thấy chân mình nhẹ bẫng, may mà có người đứng phía sau đỡ lấy người cô.
Mạc Bắc nói: “Trước tiên chúng ta hãy tới phòng lấy khẩu cung đã.”
Cô gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, chắc môi mình bây giờ đang trắng bệch vì sợ hãi.
Khi chiếc cáng đưa thi thể của Lâm Tương đi ngang qua người họ, Chu Địch Thần run run lên tiếng: “Tôi vẫn luôn cho rằng cô ấy tự sát là vì muốn đùa nghịch, cô ấy đang giở trò gì đây chứ?”
Trong câu nói xen lẫn cả sự tức giận lẫn nỗi đau đớn, xót xa khôn cùng.
Đúng vây, chẳng qua cũng chỉ vì người bạn trai cũ kết hôn thôi, không thể nào lại là lý do để Lâm Tường phải tự sát.
Người cảnh sát lấy cung họ cũng không dám tin, luôn miệng hỏi: “Lần trước cô ấy tự sát là lúc nào?”
Mạc Hướng Vãn rưng rưng: “Gần nửa năm rồi.”
Chu Địch Thần cũng nói thêm: “Nửa năm nay, cô ấy làm chuyện gì cũng khá thuận lợi, đĩa hát mới phát hành xếp hạng cao trên mạng, thành tích rất tốt. Phim thần tượng đang đóng cũng thuộc vào những bộ phim hot nhất hiện nay, đã bán được bản quyền, chuẩn bị nhận rất nhiều giải thưởng lớn tại các lễ trao giải cuối năm”. Đang nói, chị ngừng lại rồi hỏi anh cảnh sát: “Có thể cho tôi xin một điếu thuốc không?”
Anh cảnh sát lắc đầu, cô thầm chửi một câu “khốn kiếp” trong đầu.
Đạo diễn đứng một bên dường như vừa nghĩ ra điều gì, liền cung cấp thêm lời khai: “Ngoại cảnh hôm nay là do chính Lâm Tương gợi ý đó, cô ấy nói trước kia đã từng đến đây cùng bạn trai cũ ăn hải sản, phong cảnh vô cùng đẹp.”
Người nữ cảnh sát ghi chép lời khai ngồi bên cạnh dường như cảm xúc dâng trào, mà có vẻ cũng rất quan tâm đến những chuyện trong làng giải trí, nhẹ nhàng than thở một câu: “Từ trước đến nay chỉ nghe thấy người nay cười, ai biết được người xưa khóc.”
Lúc ấy, một anh cảnh sát từ bên ngoài đi vào báo cáo tình hình với bọn họ: “Theo kết quả khám nghiệm tử thi, bước đầu cho thấy nạn nhân ૮ɦếƭ vì trúng độc Kali-Cyanate[1]”
[1] Công thức hóa học là KCNO, khiến cơ tim không còn năng lượng để đập, dẫn tới tử vong nhanh chóng
Chu Địch Thần quay sang nhìn Mạc Hướng Vãn cười đau đớn: “Con nha đầu lần này thật sự quyết tâm ra đi, tất cả những cách không hiệu quả như cắt mạch, mở khí gas, nhảy lầu đều không dùng nữa”. Nói xong, chị bắt đầu sụt sùi, rơi nước mắt.
Mạc Hướng Vãn vỗ vỗ vai Chu Địch Thần an ủi rồi hỏi anh cảnh sát: “Lúc nào chúng tôi mới có thể đưa thi thể của cô ấy về?”
“Phải đợi sau khi chúng tôi làm khám nghiệm sâu hơn nữa, xác định rõ nạn nhân ૮ɦếƭ do tự sát thì mới được đưa thi thể về.”
Rồi bên Cảnh sát hỏi cách liên lạc với La Phong.
Sau khi ra khỏi phòng lấy lời khai, trời đã tối sầm, Chu Địch Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nghiến răng mắng: “Tên đàn ông khốn kiếp đó!”
Mạc Hướng Vãn im lặng không nói gì, người đứng cạnh liền đưa tay Ϧóþ nhẹ lên vai cô, dường như đang muốn an ủi. Mạc Hướng Vãn hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, lúc này mới nhận ra trái tim mình đang đập mạnh, thân người cũng run rẩy không thôi.
Chu Địch Thần lấy khăn giấy lau nước mắt rồi quay sang nói với Mạc Hướng Vãn: “Chúng tay phải quay về nghĩ cho thật kỹ xem nên đối phó thế nào với phóng viên thôi. Ở hiện trường có biết bao nhiêu người, giấy chẳng thể nào bọc nổi lửa đâu. Tương Tương chọn cách thức khoa trương thế này để ra đi, chắc hẳn muốn sự việc được lan truyền ra ngoài càng nhanh càng tốt. Hôm nay, không có phần diễn của cô ấy, vậy mà còn gửi tin nhắn để chúng ta chạy đến đây, chắc lại sợ không có người phát giác.”
Lời nói của Chu Địch Thần câu nào cũng có lý, cái ૮ɦếƭ của Lâm Tương không thể dễ dàng mà kết thúc như cô tưởng tượng được.
T¬T
Sau khi đến hiện trường nhìn thấy cảnh tượng này, Mạc Hướng Vãn thật sự cảm thấy kinh ngạc, hãi hùng.
Lâm Tương trên người khoác bộ váy trắng tinh khôi, “diễn” cái ૮ɦếƭ thuần khiết, trong sáng đến vậy. Thế nhưng, xung quanh cô bốn bề ồn ào huyên náo, những diễn viên, nhân viên hậu trường trong đoàn làm phim, người thì suy sụp tinh thần, người thì hoảng sợ, người thì phiền nào, không một ai có thể giữ được bình tĩnh. Cái ૮ɦếƭ của cô ấy hoàn toàn chẳng thể nào phù hợp với mong muốn ban đầu của bản thân là ra đi trong sự tĩnh mịch, im lặng.
Mạc Hướng Vãn vẫn đứng lặng nơi này nhìn về phía Lâm Tương, cô thật sự mong muốn cô bé giống như trước kia, cả ngày giả bộ đòi sống đòi ૮ɦếƭ, nhưng giờ thì cô ấy chẳng thể nào giả bộ như vậy được nữa, Lâm Tương đã thật sự lựa chọn cái ૮ɦếƭ.
Tại sao cô ấy lại phải ra đi như thế này?
Mạc Hướng Vãn không thể nào nghĩ đến lý do cô ấy ૮ɦếƭ là vì người bạn trai trước đó vừa mới kết hôn. Một lúc sau, cô gạt mọi ưu phiền và khổ đau sang một bên, gọi điện cho Vu Chính.
Lúc nhận được điện thoại của cô, Vu Chính đã biết tin này, sau khi nghe thấy Mạc Hướng Vãn báo cáo, anh giao cho cô công việc mới: “Trước tiên, em hãy lập một tổ lo liệu việc báo tang và hậu sự cho cô ấy đã.”
Mạc Hướng Vãn liền nói: “Bố mẹ cô ấy vẫn còn đang ở Giang Tô, em nghĩ nên cho người tới đón hai bác đến.”
Vu Chính không có ý kiến gì khác, tiếp tục giao nhiệm vụ cho Mạc Hướng Vãn: “Báo bên Bộ phận Kế hoạch lập một bản thông cáo với giới báo đài, truyền hình đi. Em hãy thương lượng đâu ra đấy với tất cả các đoàn làm phim, hãng quảng cáo ký hợp đồng với Lâm Tương, sau đó chuẩn bị danh sách các nghệ sỹ thích hợp đưa cho họ làm phương án thay thế.”
“Em biết rồi ạ.”
Sau khi kết thúc điện thoại, Chu Địch Thần đã bắt đầu nhận được điện thoại của nhà báo, đúng là vô cùng phiền phức, ảo não. Mạc Bắc lập tức lấy di động của Mạc Hướng Vãn và tắt máy.
Suốt cả quá trình đó, Mạc Bắc luôn ở bên cạnh cô, không nói bất cứ điều gì, chỉ lặng thầm quan sát mọi cử chỉ và lời nói của cô mà thôi.
Đối mặt với tử thi, cô run lên bần bật theo đúng bản năng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, bình tĩnh trả lời đâu vào đấy từng câu hỏi của phía cảnh sát, sau đó lại sắp xếp hết thảy mọi công việc cần làm tiếp theo. Anh hiểu là cô đang rất sợ hãi và hoảng loạn. Cô thật sự cần có anh ở bên.
Trên đường quay về trung tâm thành phố, Mạc Bắc đề nghị cô ngồi ra ghế sau: “Em hãy ngủ một chút đi!”
Mạc Hướng Vãn mỉm cười, nghe anh nói vậy, cô mới bất giác nhận ra lúc này bản thân đã thật sự mệt mỏi, rệu rã. Kể từ buổi trưa, thần kinh của cô luôn ở trong trạng thái căng như dây đàn chưa hề được thoải mái một giây phút nào. Cô ngại ngùng nói: “Hôm nay, em đã làm lỡ nhiều việc của anh rồi.”
Vào những lúc thế này, Mạc Bắc cũng chẳng thể nào nói lời đùa cợt cùng cô được. Anh lên tiếng an ủi: “Anh đã gọi điện cho bác Thôi nhờ bác đi đón Phi Phi hộ chúng ta rồi. Chốc nữa khi về đến nhà, em hãy ăn cơm tối trước đã, mọi chuyện sau đó thì để mai hãy tính tiếp.”
Đây chính là ý kiến hợp lý nhất, ngoài nó ra cũng chẳng còn bất cứ cách giải quyết nào khác tốt hơn nữa.
T¬T
Một mình Mạc Hướng Vãn chiếm trọn cả chiếc ghế sau xe anh, cô điều chỉnh dáng nằm thoải mái nhất, sau đó nhắm mắt lại.
“Tại sao em lại làm trong ngành này?” Mạc Bắc nhìn qua gương chiếu hậu hỏi.
Mạc Hướng Vãn mơ màng buồn ngủ nhưng vẫn trả lời: “Bởi vì có người giới thiệu, em rất tin tưởng chị ấy, chị đã giúp đỡ em rất nhiều. Trước đây, em đã từng làm nhân viên phục vụ trong nhà hàng, không có bằng cấp cũng chẳng biết tiếng Anh, chẳng thể nào làm được nhân viên văn phòng bình thường. Yêu cầu bằng cấp của ngành này cũng không cao, nếu như làm việc chăm chỉ đôi chút thì lương cũng khá.”
“Thế nhưng em làm việc quá vất vả.”
“Chẳng có công việc nào nhàn nhã cả. Bây giờ trên đầu em là đám mây đen, sắp sửa mưa gió bão bùng rồi.”
Mạc Bắc bật cười: “Em phải biết chuẩn bị chiếc ô cho bản thân chứ?”
“Không, em đã ướt đẫm nửa thân người rồi, chẳng qua không muốn ướt toàn bộ mà thôi.”
Nói xong câu này, không gian trở nên im lìm, cô dần chìm vào giấc ngủ. Cô chỉ lờ mờ nghe thấy giọng nói của Mạc Bắc: “Ngoan nào, bây giờ thì hãy ngủ một giấc thật ngon vào!”
Giấc ngủ này dường như kéo dài khá lâu, Mạc Hướng Vãn còn nhớ rõ cả giấc mơ nữa.
Người đứng trước mặt cô mặc trên người bộ đồ màu trắng tinh khôi, quyết đoán, bình thản nói: “Em chẳng thà tự đầu tư cho mình còn sạch sẽ hơn.”
Giọng nói vô cùng hùng hồn, thì ra trong đó còn ẩn chứa biết bao huyền cơ khác. Khuôn mặt cô ấy tuy đẹp mà nghiêm nghị, hai mắt đanh lại như đỉnh núi mùa đông, ẩn chứa nỗi sầu muộn khó giải, trên tay cầm một bông cỏ lau, mỏng mảnh phiêu linh giống y như thân người cô vậy. Rồi cô ấy quay người, vứt bông cỏ lau đi và biến mất giữa trời đất, để lại một mình Mạc Hướng Vãn chẳng biết phải nói gì, có bao nhiêu nghi hoặc mà không thể giải đáp được.
Mạc Hướng Vãn cầm bông cỏ lau, cố lên tiếng gặng hỏi: “Là cái gì đã khiến em không thể vượt qua được? Em vẫn luôn nói muốn để cho mình thật sạch sẽ, trong trẻo cơ mà?”
Cô giật mình tỉnh lại, trên người cô đang đắp một chiếc áo vest.
Bên cạnh không có ai, Mạc Hướng Vãn định thần lại, thấy mình vẫn còn trong xe của Mạc Bắc. Cả không gian chật hẹp này chỉ nghe thấy mỗi tiếng hơi thở của bản thân khiến cô cảm thấy rất sợ hãi. Cô mở cửa xe gọi vọng ra ngoài: “Mạc Bắc.”
Mạc Bắc đang đứng tựa người vào bên xe hút dở điếu thuốc, nghe thấy tiếng gọi của Mạc Hướng Vãn, anh liền dập thuốc rồi đi đến gần chỗ cô.
Anh mỉm cười: “Đã về tới nhà rồi.”
Mạc Hướng Vãn đưa mắt lên nhìn, quả nhiên là cảnh tượng xung quanh tòa nhà họ đang sống. Cô liền hỏi: “Phi Phi đâu rồi?”
“Đã ăn cơm tối ở nhà bác Thôi, bây giờ đang ngồi trong nhà làm bài tập.”
Mạc Hướng Vãn bước ra khỏi xe, ôm chiếc áo đưa lại cho anh.
“Đáng lẽ anh nên gọi em dậy.”
“Nhìn thấy em ngủ trông rất ngon anh không nỡ gọi.”
Anh nhận lấy chiếc áo rồi khoác lên cánh tay mình.
Có lẽ, bản thân cô không hề biết rằng, ngay cả trong lúc ngủ say, đôi mày cô vẫn luôn cau chặt lại, không lúc nào được thư giãn. Cô đã vô cùng nghiêm túc với công việc của mình, đem hết mọi tình cảm đặt vào trong đó, mặc dù ngoài mặt tỏ ra lãnh đạm, lạnh lùng, nhưng kỳ thực trong lòng lại luôn ấm nóng, tràn đầy nhiệt huyết.
Lúc cô ngủ, anh nhẹ nhàng vuốt lên đôi má, thân nhiệt của cô quả thật rất thấp. Anh sợ cô lạnh, liền cởi chiếc áo ngoài khoác lên cho cô. Sau đó, Mạc Bắc lại sợ cô vẫn ngủ chưa đủ, nên khi về đến nhà, không đành lòng gọi cô dậy, liền bước ra ngoài đợi cô tỉnh dậy rồi cùng lên.
Anh đứng ở đầu xe, chậm rãi hút thuốc chờ cô thức giấc.
Anh mặt rỗ trông xe trong khu nhìn thấy anh, cũng nhìn thấy người ngồi trong xe, liền nở nụ cười đầy ám muội. Anh mỉm cười đáp lại, có điều là nụ cười thản nhiên, chân chính. Tất cả những người hàng xóm ở đây đều biết rằng anh đang theo đuổi cô, một người mẹ đơn thân nuôi con. Anh cho rằng, tất cả mọi người ở đây biết chuyện này cũng chẳng có gì đáng sợ hết, bởi đó là sự thật.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của anh dần lắng xuống.
Mạc Bắc thật sự mong muốn cuộc sống đơn giản như trong truyện cổ tích, anh mong mình sẽ là chàng hoàng tử trong câu chuyện Người đẹp ngủ trong rừng, chỉ cần đặt một nụ hôn lên môi nàng công chúa đáng thương là có thể đánh thức nàng dậy, từ đó về sau, công chúa và hoàng tử mãi mãi hạnh phúc bên nhau cho đến khi đầu bạc răng long.
Tưởng tượng thế, anh lại thầm mắng mình là con người ngốc nghếch, thơ dại.
T¬T
Mạc Hướng Vãn sau khi tỉnh dậy, cảm thấy bàn chân tê buốt, vừa bước xuống xe, thân người đã mềm nhũn, may mà anh kịp đỡ lấy, cả người cô lập tức ngả vào lòng anh.
Cô đành nói chuyện để che giấu sự ngượng ngùng: “Khoảng thời gian trước, trạng thái tinh thần của Lâm Tương khá tốt, em cứ tưởng rằng cô ấy đã có thể vượt qua mọi chuyện, sau đó phát hiện ra cô ấy có dấu hiệu bất thường, nhưng cũng không để tâm nhiều.”
Mạc Bắc thấu hiểu lòng cô, anh an ủi: “Đấy không phải là lỗi của em, cuộc sống có rất nhiều chuyện bất ngờ không nằm trong dự đoán của chúng ta.”
“Cô ấy đã dùng thuốc lắc, có lẽ còn hút cả Mα túч. Em cứ tưởng rằng những người nghệ sỹ như bọn họ sẽ có khả năng điều tiết tâm trạng tốt, ai ngờ chỉ bất cẩn một chút mà mọi chuyện đã chẳng thể nào trở lại được như xưa nữa rồi. Em đã quá đỗi gỗ đá, đến mức không kịp thời đưa ra lời khuyên giải, động viên cô ấy.”
Mạc Bắc đỡ cô lên lầu, anh vừa đi vừa nói: “Ngày mai còn rất nhiều chuyện chờ em đến giải quyết, nếu như em không chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, e rằng sẽ chẳng thể nào gánh vác nổi đâu.”
Điều anh muốn nói là, cô đừng nghĩ rằng bất cứ ai cũng có thể kiên cường như cô. Thế nhưng sau cùng anh cũng không nỡ thốt ra miệng, cô lúc này đã quá đỗi đau đớn vì sự ra đi của một đồng nghiệp, anh không muốn cô lại buồn khi nghĩ đến chuyện của mình nữa. Anh chỉ biết khuyên cô: “Hướng Vãn, em đừng có đặt hết tất cả mọi chuyện của người khác lên đôi vai mình, nếu không sẽ vô cùng nặng nề, mệt mỏi đấy.”
Khi bước đến cửa nhà mình, Mạc Hướng Vãn nghiêm túc thương lượng cùng Mạc Bắc: “Em nghĩ, ý kiến của anh hoàn toàn đúng, thay đổi một công việc khác cũng là một ý rất hay.”
Mạc Bắc tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, một cảm giác vừa ấm áp lại vừa dễ chịu dần dần lan tỏa khắp thân người cô, khuôn mặt cô lại bừng đỏ. Anh mở cửa, Mạc Phi vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền ôm theo đôi dép đi trong nhà ra rồi reo lớn: “Mẹ ơi, mẹ đã về rồi à? Bố ơi, bố kiểm tra bài tập về nhà giúp con được không?”
Mạc Bắc bế bổng Mạc Phi lên rồi hỏi: “Buổi tối nay con ăn cơm có ngon không? Không làm phiền bác Thôi đấy chứ?”. Mạc Phi trả lời dõng dạc từng câu một, sau đó còn liên miệng kể những chuyện vui vẻ ở lớp học hôm nay.
Mạc Hướng Vãn nhìn thấy cảnh hai bố con ngồi xuống sô pha, Mạc Phi còn tận tình đem chiếc gối ôm đặt ra sau lưng Mạc Bắc, sau đó anh liền nhấc thằng bé cho ngồi lên đùi mình, điều này như tiếp thêm nghị lực để cô cố gắng thêm. Cô vui vẻ đi vào gọt táo, gọt cam mang ra cho hai bố con anh ăn.
T¬T
Ngày hôm sau thật sự hỗn loạn y như những gì Mạc Hướng Vãn đã tưởng tượng trước đó, tất cả giới truyền thông báo đài từ khắp nơi đến, ai ai cũng muốn biết được nguyên nhân khiến cho Lâm Tương tự sát. Vu Chính đưa lệnh xuống cho tất cả mọi người trong công ty dùng một câu “chờ đợi thông tin cụ thể, chính xác từ phía cảnh sát rồi thông báo sau” để đối phó với cánh phóng viên.
Tổ chuyên trách hậu sự tang lễ cho Lâm Tương nhanh chóng được thành lập, nhưng lần này người đứng đầu không phải Tống Khiêm của Bộ phận Kế hoạch, hay Trương Bân của Bộ phận Nhân sự, càng không rơi lên vai của Mạc Hướng Vãn mà do một tay chị Sử Tinh ở bộ phận Hành chính lo liệu.
Mạc Hướng Vãn cảm thấy rất bất ngờ vì Sử Tinh không hề từ chối mà nhanh chóng nhận lời, có điều, việc này liên quan đến pháp luật, cho nên chị muốn Hứa Hoài Mẫn giúp sức một tay.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều thâm trầm, không có ai tỏ ra quá đỗi ủ dột, u sầu ngoại trừ Trâu Nam.
Lúc đi ngang qua phòng trà nước, Mạc Hướng Vãn nhìn thấy Trâu Nam vừa rót trà vừa nghẹn ngào thút thít, khá là thương tâm. Khi Mạc Hướng Vãn đặt tay lên vai cô, Trâu Nam giật bắn mình, kinh ngạc tới mức làm đổ cả ly nước trong tay, chiếc cốc rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Trâu Nam vừa khóc lóc vừa liên tục xin lỗi Mạc Hướng Vãn.
Mạc Hướng Vãn hiểu rõ tình cảm giữa Trâu Nam và Lâm Tương nên có thể hiểu thấu được nỗi bi thương của cô, chỉ là hình như có phần hơi quá. Lúc thu nhặt các mảnh vỡ trên mặt đất, cô do không kiềm chế được nên Trâu Nam bật khóc thành tiếng.
Mạc Hướng Vãn hoàn toàn hoảng loạn, nghe tiếng khóc của Trâu Nam mà rầu cả lòng, liền bước lại gần đưa lời an ủi: “Em đừng khóc nữa, bản thân Lâm Tương chắc cũng không muốn nhìn thấy những người thân bạn hữu của mình lại đau khổ, bi thương đến mức này đâu.”
Trâu Nam liên tục lắc đầu, nước mắt lã chã rơi. Vừa hay lúc này Tống Khiêm với thư ký của mình đi qua nhìn thấy. Tống Khiêm cau chặt đôi mày lại, quay sang nhìn Mạc Hướng Vãn với ánh mắt quái lạ. Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng áy náy, nói cho cùng thì cũng do trợ lý của mình đã không giữ được bình tĩnh trước mặt người ta. Cô liền nói: “Tình cảm của cô ấy với Tương Lâm khá sâu đậm, nên không kiềm chế nổi.”
Tống Khiêm gật gật đầu, đưa mắt nhìn sang phía Trâu Nam. Trâu Nam im lặng không khóc nữa, nắm lấy tay Mạc Hướng Vãn đứng dậy rồi ngồi vào vị trí của mình.
Buổi chiều, Tống Khiêm gửi mail cho Mạc Hướng Vãn, anh đề cập đến hai chuyện: “Thứ nhất, tiết mục biểu diễn của Lâm Tương hãy để cho Diệp Hâm lên thay thế. Thứ hai, kinh nghiệm của Trâu Nam vẫn còn chưa đủ, vậy nên Mary, chương trình biểu diễn lần này, cô có thể đích thân theo sát tiến độ được không?”
Mạc Hướng Vãn cũng nghĩ, cú đả kích này có khả năng sẽ ảnh hưởng đến công việc của Trâu Nam, hơn nữa người đứng đầu dự án đã lên tiếng rồi, cô cũng chẳng thể nào từ chối được. Thêm vào đó, chuyện của Lâm Tương đã có Sử Tinh lo liệu, cô chẳng có lý do gì để chối từ, nên đành phải đồng ý.
Trâu Nam với đôi mắt đỏ lừ, sắc mặt buồn bã nộp các tài liệu cho cô, cô liền quan tâm nói với trợ lý của mình: “Mau chỉnh đốn lại tâm trạng của mình đi, sau khi bố mẹ của Lâm Tương tới, em còn phải làm trọn đạo nghĩa của người bạn đấy.”
Trâu Nam mím chặt môi rồi gật đầu.
Tất cả mọi chuyện sau đó đều vô cùng hỗn loạn, phức tạp.
Cục Công an sau một thời gian điều tra, đã loại trừ khả năng Lâm Tương bị người khác Gi*t hại, đem thi thể cô trả về. Bố mẹ của Lâm Tương vô cùng đau xót, chẳng thể nào nguôi ngoai nổi nỗi mất mát quá lớn lao này. Trâu Nam cũng làm trọn đạo nghĩa của một người bạn, giúp đỡ Sử Tinh lo liệu chỗ nghỉ ngơi cho bố mẹ Lâm Tương, sau đó lại liên hệ đến các nơi lo việc hậu sự cho cô ca sỹ xấu số.
Có điều giới truyền thông vẫn đang vô cùng nhiệt huyết, tất cả mọi người đều chĩa mũi nhọn chỉ trích La Phong, người vừa mới kết hôn. La Phong bị giới phóng viên báo đài làm phiền đến mức không thể nào chịu nổi, có lần, trong một quán bar, vì không giữ được bình tĩnh, anh ta đã đổ cả cốc rượu Queen Mary lên đầu của một phóng viên.
Hành động này đã khơi dậy làn sóng phản đối mãnh liệt của tất cả những người trong giới truyền thông báo chí. Lần này, phóng viên Kim Thanh nổi tiếng đã viết một bài trên tuần báo như sau: “Lâm Tương người đẹp giọng hát hay, đích thị là một ngôi sao lấp lánh mới nổi trên bầu trời nghệ thuật quốc gia. Kể từ khi khởi nghiệp đến nay, ngoại trừ duy nhất một lần dính vào vụ scandal ảnh nóng phòng the, cô hoàn toàn không dính vào bất cứ chuyện thị phi, tầm phào nào khác nữa, có thể coi là một tấm gương mẫu mực trong làng giải trí đầy phức tạp, hỗn loạn ngày nay. Rốt cuộc, điều gì, cái gì, con người nào đã đẩy cô đến bước đường buộc phải lựa chọn lấy cái ૮ɦếƭ? Tất cả mọi người đều sẽ bất giác tự hỏi mình câu này: một minh tinh đang ngan ngát hương sắc đã phải cảm thấy tuyệt vọng đến mức nào mà lại tìm đến cái ૮ɦếƭ đáng thương như vậy?”
Tiếp đó, có người lên mạng tiết lộ sự tình rằng, trước khi Lâm Tương tự sát đã từng mặc bộ váy trắng xuất hiện trong lễ thành hôn của La Phong. Lúc đó, có người hiếu kỳ đã chụp ảnh lại, tuy rằng hình ảnh mờ ảo, nhưng ai nhìn vào cũng có thể đoán ngay đó chính là Lâm Tương. Tất cả cư dân mạng bắt đầu bắt chước thám tử Conan, phân tích mọi án tình, sau cùng còn chỉ ra La Phong là kẻ sát nhân có động cơ Gi*t người.
Người quản lý của La Phong thật sự phẫn nộ, trực tiếp gọi điện cho Chu Địch Thần, giọng nói vô cùng bất mãn. Chu Địch Thần lúc này đang họp tại Kỳ Lệ, suốt mấy ngày nay đau đầu nhức óc, tinh thần của chị vốn đã rất mệt mỏi, thêm vào đó là nỗi đau mất đi một “ái tướng”, vốn dĩ đã tức giận hầm hầm rồi. Lúc nhận được điện thoại của anh quản lý kia, cuối cùng chẳng thể nào kìm nén nổi nữa, Chu Địch Thần thở dốc tức giận, sắc mặt đỏ bừng lên, chị nói: “Tương Tương đúng là một người ngốc nghếch, tại sao lại không mặc đồ đỏ chứ? Mặc bộ váy màu trắng, ૮ɦếƭ đi cũng đành buông tay tên đàn ông phụ bạc, ác độc kia.”
Lời nói này có phần hơi quá đáng, Mạc Hướng Vãn vỗ nhẹ lên tay chị rồi nói: “Judy, người cũng đã không còn nữa rồi.”
Cuối cùng, Chu Địch Thần cũng đành nén giận lại.
Có lẽ, người quản lý của La Phong cũng cảm thấy mình đã nóng giận, quá lời nên lúc sau đã gọi lại, nhưng lần này là gọi cho Mạc Hướng Vãn nghe.
Anh hỏi: “Chuyện đã đến nước này, làm gì có lý người sống lại phải chịu đựng một tội danh oan nghiệt như vậy chứ? Chuyện tình yêu âи áι vốn dĩ là chuyện tình nguyện từ hai phía. Vào hôm La Phong kết hôn, Lâm Tương thật sự có đến, cô ấy còn nắm cả tay tân nương tử, thái độ vô cùng hòa nhã, rất nhiều người đã nhìn thấy. Bây giờ cô ấy không còn nữa, cảnh sát cũng đã xác định cô ấy ૮ɦếƭ do tự sát, tại sao lại đẩy cho La Phong cái tội danh ૮ɦếƭ người kia chứ?”
Mạc Hướng Vãn bình tĩnh thương lượng cùng với anh: “Ngày mai là ngày phát tang của Lâm Tương, anh xem La Phong liệu có thể xuất hiện không?”
Đầu kia không thấy nói gì, chắc anh ta cũng đang suy nghĩ.
Mạc Hướng Vãn liền nói tiếp: “Có lẽ, Lâm Tương cũng hy vọng La Phong đến tiễn cô ấy đoạn đường sau cùng. Nói cho cùng, sau khi chia tay với La Phong, cô ấy chưa hề hẹn hò thêm bất cứ ai khác. Nếu như La Phong có thể xuất hiện, thái độ thật lòng thương tiếc đưa tiễn, báo đài cũng chẳng thể nào viết khác đi được nữa.”
“Bố mẹ cô ấy cũng có mặt mà.”
“Lúc này, hai bác đâu còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện khác nữa. Tương Tương không hề để lại bất cứ lời trăn trối nào hết, chẳng có ai biết được rốt cuộc nguyên nhân khiến cô ấy nghĩ quẩn là chuyện gì.”
“Có phải Tương Tương đã hút Mα túч?”
Mạc Hướng Vãn chỉ sợ bản thân sẽ than dài khi nghe thấy câu nói này. Kết quả khám nghiệm thi thể Lâm Tương cho thấy rõ, trong cơ thể cô có Mα túч, cảnh sát tuy đã giao trả lại thi thể cô, nhưng chính vì vậy mà tiếp tục điều tra đến cùng.
Lâm Tương đã lấy chất Mα túч này từ đâu? Thật ra, câu hỏi này cũng không cần thiết, Mạc Hướng Vãn biết một điều rằng, những người trong ngành này chỉ cần muốn có Mα túч thì kiểu cũng có con đường để mua.
Sự việc này thật sự khiến cho cô tỉnh ngộ, một lần nữa cảm thấy run người trước công việc của chính mình.
Cô nghiêm giọng đáp: “La Phong là một người đàn ông, bản thân anh ấy tự phải biết rằng, một người đàn ông thì nên gánh vác trách nhiệm gì trong vụ việc này.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc