Trách Em Thật Quá Xinh - Chương 34

Tác giả: Vị Tái

Mạc Bắc cứ thế nắm tay cô cho tới khi về đến nhà mới chịu buông ra, rồi đi sang nhà bác Thôi đón Phi Phi về.
Sau khi dùng xong bữa tối, Mạc Hướng Vãn đi ra ngoài ban công thu quần áo, gió thu nhẹ lướt qua, cô ngước mắt ngắm ánh trăng sáng, một vầng trăng đầy đặn, mỹ mãn. Cô ôm đống quần áo tựa lan can hướng mắt ra xa vời, dường như đang hồi ức lại một điều gì đó.
Hồi còn bé, mỗi lần đến dịp Tết Trung thu, bố mẹ lại bày hoa quả, bánh trái cúng trăng, cô thường hay ngồi ngoài ban công ăn thạch lựu, cuộc sống lúc đó cũng tuyệt vời, ngọt ngào hạnh phúc y như vị trái thạch lựu vậy. Từ sau khi bố mẹ ly hôn, đã rất lâu rồi cô không còn ngắm ánh trăng tròn nữa, bởi vì gia đình bé và gia đình lớn của cô đều không hề được đoàn viên, hạnh phúc.
Lúc ấy, bỗng có người đứng ngay phía sau lưng cô, hơi thở của anh rất nhẹ nhàng, hẳn anh đang vô cùng thận trọng. Anh đưa tay chống vào lan can ban công, tạo nên một không gian nhỏ hẹp bao quanh người cô.
Mạc Hướng Vãn đang định quay người lại, nhưng cô nhận thấy quay người lại lúc này không ổn lắm, rất có thể sẽ đối diện thẳng với khuôn mặt của anh.
Cô lại nhỏ tiếng cáu giận: “Anh lại đang muốn làm gì thế?”
Mạc Bắc cứ quây lấy thân người cô như vậy, không để cho cô rời đi, còn anh cũng không có ý định tiến lại gần thêm. Anh chỉ nói: “Tại sao mặt trăng lại tròn vành vạnh như vậy chứ?”
Đây đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn, Mạc Hướng Vãn đưa tay lên đẩy cánh tay anh ra, nhưng tay anh lúc này chắc như cột đá, không thể nào lay chuyển được. Điều này làm cô nhớ lại đêm Giáng sinh của nhiều năm trước, anh cũng ôm chặt lấy cô, cô chẳng thể nào đẩy anh ra được, tiếp đó nửa đẩy nửa không, sau cùng cô đành bỏ cuộc chịu thua.
Cô lại nghiêm mặt nói: “Mạc tiên sinh.”
Mạc Bắc chấn chỉnh lại: “Gọi anh Mạc Bắc.”
Cô không nói gì, anh lại tiếp tục nói thêm: “Hướng Vãn, em không chấp nhận anh cũng chẳng sao cả, anh cứ ở bên cạnh hai mẹ con em như vậy suốt đời. Dù gì sau này khi Mạc Phi kết hôn, ly trà của con dâu kiểu gì cũng sẽ được dâng đến tay anh mà thôi.”
Mạc Hướng Vãn quay đầu lại định mắng anh, Mạc Bắc lại nhanh mồm nhanh miệng nói tiếp: “Em đừng có mắng anh đầu óc không bình thường, đây là thứ duy nhất anh có thể cho Phi Phi. Anh vẫn còn muốn làm nhiều điều khác nữa, có điều đáng tiếc là người làm mẹ như em vẫn còn chưa đồng ý.”
Cô nghe thấy, suy nghĩ, đắn đo, rồi mới nói: “Anh làm như vậy chỉ lãng phí thời gian thôi.”
Anh nghe xong, nhưng không hề suy nghĩ, đắn đo gì, nhanh chóng đáp lại cô: “Người không phải cá, sao biết được niềm vui của cá?”
Mạc Hướng Vãn liền nói ngay: “Là vì anh đã ăn quá nhiều cá hấp rồi đấy.”
Mạc Bắc cười đáp: “Anh thừa nhận là tài nghệ nấu ăn của em hơn đứt anh. À đúng rồi, có nên mở một nhà hàng cá hấp thượng hạng không nhỉ? Anh đảm bảo tài nghệ nấu ăn của em sẽ vượt qua món gà rán Tân Hương Hối nổi tiếng hiện nay cho mà xem.”
“Tân Hướng Hối chẳng qua là mô phỏng bắt chước theo người ta, bán hàng vô cùng rẻ mạt, chẳng có chút giá trị nào hết, làm sao có thể so bì với công phu hạng nhất của hãng Dư Tín chứ?”
Mạc Bắc rất thích nói chuyện với cô về những đề tài kiểu như vậy, lúc này món cá hấp, ghẹ tách vỏ hấp với tôm bao muối cô làm đích thực có thể đệ danh là mỹ vị nhân gian, làm hai bố con anh ăn một mạch không kịp thở, luôn miệng khen ngon.
Thông qua Mạc Phi, anh biết được Mạc Hướng Vãn hàng ngày rất ít khi làm những món ăn đắt tiền. Thông thường, cô vẫn hay nấu các món ăn đơn giản, để qua ba bữa một ngày, chỉ có những dịp lễ tết đặc biệt thì cô mới làm những món ăn đắt tiền như thế.
Mạc Bắc nghĩ mình lại sắp sửa vớ bở rồi, cô làm một bàn toàn món ăn ngon cho hai bố con anh ăn, phải chăng đã coi ngày Chủ Nhật hôm nay như một ngày lễ tết, hay đại diện cho ngày đặc biệt nào đó?
Trong khi anh đang miên man với ý nghĩ thú vị đó thì bản thân Mạc Hướng Vãn lại thấy hối hận vì chút bất cẩn mà hôm nay đã trót để lộ ra tài nghệ nấu nướng của mình.
Mạc Phi vẫn luôn nói rằng “Bố làm đồ ăn ngon lắm”, mấy ngày Phi Phi ở với anh, anh toàn làm mấy món sandwich, salad hoa quả gì đó, đều là những món ăn hợp với khẩu vị của bọn trẻ con. Cho nên, Mạc Phi liên tiếp khen tài nghệ của anh “thật chẳng khác nào đầu bếp ở các nhà hàng khách sạn nổi tiếng, đắt tiền”.
Nhưng cô mới đích thực là một đầu bếp hàng đầu. Lúc Mạc Phi mới được một tuổi, cô không tìm nổi công việc thích hợp, cũng không muốn tiếp tục làm việc ở quán bar của Quản Huyền để nhận “ân huệ” của khách hàng nữa, nên quyết định xin vào làm nhân viên phục vụ cho một nhà hàng. Bắt đầu từ nhân viên chuyên làm các món rau, hàng ngày đều có cơ hội nhìn các đầu bếp nổi tiếng nấu nướng. Đầu bếp nhà hàng thấy cô hiếu học, nên những lúc rảnh rỗi cũng hay chỉ bảo một vài tuyệt chiêu, cô học rất nhanh, luôn nghĩ rằng học xong sau này có thể nấu cho con trai mình ăn những món ấy.
Thế nhưng sau này, cô lại chẳng mấy khi có cơ hội thi triển tài nghệ, phần vì công việc bận rộn, phần cũng bởi phải tiết kiệm, dành dụm để sống qua ngày.
Hôm nay, cô ngứa tay động thủ thế này có lẽ là do tâm trạng cảm thấy thoải mái, hoặc cũng có thể do con người đang đứng sau lưng cô lúc này.
Mạc Bắc cho tay mình sát lại gần cô thêm chút nữa, một bàn tay của cô lúc này cũng đang nắm lấy lan can.
Mạc Hướng Vãn là một người phụ nữ đẹp, thế nhưng bàn tay của cô không hề đẹp.
Hình ảnh bàn tay cô năm xưa trong ấn tượng của anh trơn tru, mềm mại, mịn màng, vuốt ve trên cơ thể anh, gợi lên mọi cảm hứng âи áι trong anh.
Sau này, khi ở trong xe ô tô, anh lấy hết dũng khí nắm lấy bàn tay cô, mới phát hiện ra bao nhiêu năm nay, cô thật sự đã thay đổi rất nhiều. Lòng bàn tay cô có biết bao nhiêu chai sần, cũng không còn mềm mại như trước nữa, điều duy nhất không đổi chính là mười ngón tay vẫn thon gầy, trắng trẻo.
Đây là một đôi tay đã chịu quá nhiều gian lao vất vả, vì vậy trở nên thô ráp, cứng đờ, đầy chai sạn.
Cảm giác thương xót, thấu hiểu khiến anh không kìm lòng được liền nắm chặt lấy đôi bàn tay đó. Anh hy vọng có thể phần nào sưởi ấm, chia sẻ với cô, được cùng cô bước tiếp quãng đường phía trước.
T¬T
Mạc Hướng Vãn kinh ngạc, định rút tay ra, nhưng anh vẫn cứ kiên quyết nắm chặt lấy.
Anh nói tiếp: “Mẹ bé Phi Phi, em cảm thấy đề nghị của anh thế nào? Nếu như chúng ta thật sự không thể nào trở thành người một nhà, thì cứ thế làm hàng xóm tốt của nhau cả cuộc đời này nhé?”
Lời nói của anh thật sự khiến cô cảm thấy dao động.
Rốt cuộc anh đang muốn gì? Cô đoán không ra mà cũng không muốn suy nghĩ thêm nữa, chỉ lên tiếng: “Anh không cần thiết phải làm như thế, tôi không bắt anh phải bù đắp bất cứ cái gì cả.”
Mạc Bắc lắc lắc đầu, bàn tay càng nắm chặt hơn rồi kéo cô ôm chặt vào lòng mình, trước khi cô kịp phản ứng, anh cố gắng siết chặt vòng tay. Anh lại lên tiếng chọc ghẹo: “Em không phải là anh, làm sao mà em biết được rằng anh đang muốn bù đắp cho em? Mẹ bé Phi Phi, khuyết điểm lớn nhất của em chính là tự coi mình thông minh đấy.”
Cả thân người của Mạc Hướng Vãn bị kẹp trong lòng anh, chẳng thể nào vùng vẫy thoát ra được, thậm chí anh còn áp sát lại để mặt anh kề bên cạnh mặt cô. Tám, chín năm trở lại đây, cô chưa bao giờ lại gần một người đàn ông như thế này.
Cô vốn dĩ định quay lại tát cho anh một cái thật mạnh vì hành động quá xấc xược này, thế nhưng ở trong vòng tay anh, cô cảm thấy ấm áp đến mức mềm nhũng cả thân thể, vậy nên cứ đứng yên, chẳng làm điều gì khác cả.
Mạc Hướng Vãn tức giận vì sự yếu mềm của bản thân, mím chặt môi không nói bất cứ câu nào.
Mạc Bắc lại thì thầm bên tai cô: “Hướng Vãn, em đừng có đóng chặt cửa con tim mãi thế, hãy cho anh một cơ hội nhé.”
T¬T
Buổi tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Mạc Phi nằm trên giường nhìn cô hỏi một cách nghiêm túc: “Mẹ ơi, liệu mẹ có kết hôn với bố không vậy?”
Câu hỏi này hoàn toàn khiến cho Mạc Hướng Vãn ngây lặng người đi.
Mạc Phi lại tiếp tục truy hỏi: “Mẹ ơi, nếu như mẹ không chịu kết hôn cùng bố thì bố chẳng thể nào ở cùng với chúng ta được đâu.”
Mạc Hướng Vãn lúc này mới phản ứng lại, đỏ hồng khuôn mặt nạt con trai: “Đầu óc con lại suy nghĩ lung tung rồi đúng không? Trẻ con thì nên chăm chỉ học hành, đừng có lo đến chuyện người lớn nhiều như thế.”
Không ngờ Mạc Phi lại kéo tấm chăn trùm qua đầu, tỏ rõ rằng mình đang rất tức giận. Mạc Hướng Vãn kéo tấm chăn xuống, nhìn thấy khuôn mặt bé xinh của con trai đỏ bừng bừng, bất giác bật thành tiếng cười.
Mạc Phi tỏ ra vô cùng bất mãn: “Mẹ ơi, mẹ đừng có coi thường con như vậy.” Cậu bé nghĩ rằng, vì bản thân chưa trưởng thành, những lời nói ra không có sức nặng, nên sẽ bị mẹ coi thường, bỏ qua. Thế nhưng Mạc Hướng Vãn vẫn tắt đèn, bắt cậu bé phải đi ngủ.
Lúc về phòng cô không thể nào ngủ được, cô quấn mình trong chăn, dáng vẻ chẳng khác nào đứa trẻ nằm trong vòng tay của mẹ, cảm giác an toàn, ấm áp vô cùng.
Khi nãy, cái ôm của Mạc Bắc cũng cho cô cảm giác an toàn, ấm áp như vậy, cô không thể không thừa nhận điều đó. Cảm giác ấy bao bọc lấy cô, ru cô dần dần chìm vào giấc mộng đẹp.
Sáng hôm sau, Mạc Bắc đã đỗ xe dưới lầu từ lâu, tiếp tục làm lái xe riêng cho hai mẹ con cô như mọi khi.
Khi đến trường học, trước khi Mạc Phi xuống xe lại nói với Mạc Hướng Vãn rằng: “Mẹ ơi, mẹ phải suy nghĩ thật kỹ đề nghị của con, con không làm hại mẹ đâu.”
Câu nói này khiến cho Mạc Hướng Vãn vừa cảm thấy kinh ngạc lại vừa muốn bật cười. Ngay cả Mạc Bắc nghe thấy cũng cười ồ lên rồi hỏi: “Bảo bối của chúng ta đang nói cái gì thế? Từ lúc nào nó đã trở thành phụ huynh của em vậy?”
Chỉ có một câu nói ấy đã khiến cô cảm thấy vô cùng thiệt thòi, hai bố con đúng là có khả năng kết hợp tuyệt vời, không chút sơ hở. Mạc Hướng Vãn ngồi thẳng người lên, không cười nữa, nghiêm mặt nói: “Cứ tập trung vào việc lái xe của anh đi.”
Cả chặng đường đi, họ cũng không nói nhiều thêm nữa, câu nói ban nãy của Mạc Phi thật sự khiến hai người suy ngẫm rất nhiều.
Hai người im lặng, trái tim của Mạc Hướng Vãn bắt đầu loạn nhịp, đập thình thịch, thình thịch như đang gõ trống, ngay bản thân cô cũng có thể nghe thấy rõ mồn một. Quan hệ giữa cô và anh mong manh như tờ giấy, sau khi giấy rách thì sẽ phải làm thế nào?
Cô lại sợ sệt theo bản năng, sau khi hoảng sợ thì chẳng thể nào nghĩ thêm được bất cứ điều gì khác.
May mắn là Mạc Bắc không hề tái diễn lại sự việc của tối hôm qua, anh vẫn giữ được chừng mực, tiến một bước, lùi nửa bước. Mạc Hướng Vãn đột nhiên có linh cảm, lén lút quay sang nhìn anh. Mạc Bắc là người chân thành, nhẹ nhàng, dịu dàng, khiến cô càng ngày càng cảm thấy thân thiết.
Vừa mới quay sang nhìn anh, tâm trạng đang rối bời của cô bỗng trở nên bình thản lạ lùng, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, khuôn mặt bất chợt lại nóng ran.
Mạc Bắc không phải không nhận ra khuôn mặt cô lúc đỏ bừng lúc lại trắng bệch, còn thận trọng liếc sang nhìn anh. Anh giả bộ như không biết, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui sướng, bắt đầu yêu đời huýt sáo. Ngay sau đó, anh liền nghe thấy Mạc Hướng Vãn lên tiếng: “Anh đừng có huýt sáo nữa, anh chưa từng đi hát karaoke bao giờ sao?”
Mạc Bắc mỉm cười: “Từ trước đến nay, chưa có người bạn nào mời anh đi hát karaoke hết.”
“Bọn họ đúng là vô cùng thông minh”. Lúc nói câu này, Mạc Hướng Vãn còn mỉm cười thầm nghĩ, con người đúng là không phải cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi.
“Hay là hôm nào anh sẽ đưa em với Phi Phi đi nhé?”
Mạc Hướng Vãn từ chối ngay tức khắc: “Không cần đâu, môn duy nhất Phi Phi hay bị điểm kém chính là môn Âm nhạc.”
Mạc Bắc nhún vai, anh luôn luôn tuyệt đối tôn trọng quyết định của phụ nữ.
Khi đến phía dưới tòa nhà công ty của cô, anh liền nói: “Nhớ rõ, đây chỉ là một công việc mà thôi.”
Mạc Hướng Vãn ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi bước vào thang máy, cô nhìn vào tấm gương, chỉnh lại nhan sắc. Hình ảnh cô hiện lên trong gương ăn mặc chỉn chu, đầu tóc gọn gàng, đeo kính nghiêm nghị. Đối mặt với công việc, cô sẽ luôn bình thản, thoải mái.
Suốt dọc đường đi về văn phòng của mình, cô lên tiếng chào hỏi những người đồng nghiệp trong công ty. Trâu Nam đương nhiên phải đến công ty sớm hơn cấp trên, tính cô ấy luôn cẩn thận, tỉ mỉ, đích thực là một người trợ lý tốt.
Mạc Hướng Vãn nhếch miệng lên nở một nụ cười với Trâu Nam: “Chào em.”
Trâu Nam chào cô bằng một lời khen rất kín đáo: “Lão đại, em đoán tối qua chị ngủ rất ngon, gần đây khí sắc của chị tốt hơn trước kia rất nhiều.”
Mạc Hướng Vãn bình thản tiếp nhận lời khen của cấp dưới, Trâu Nam nói không sai, lúc nãy, qua tấm gương trong thang máy, cô nhìn thấy khuôn mặt tươi rói của mình, hoàn toàn khác biệt với bản thân cô trước kia, mang theo nét hân hoan thường thấy ở những cô gái bắt đầu yêu đương.
Có lẽ, bên cạnh có một người đàn ông chăm sóc tận tình như vậy thật sự có thể điều tiết được tâm trạng của cô, ngay cả những áp lực từ cuộc sống, công việc đều có thể giải trừ được. Mạc Hướng Vãn chỉ đành biết lý giải như vậy mà thôi.
Cô nhìn sang Trâu Nam, cô bé đã thay đổi kiểu tóc, mô phỏng theo kiểu tóc 乃úp bê đáng yêu như diễn viên nổi tiếng Đài Loan Dương Thừa Lâm, nhìn theo góc độ nào trông cũng vô cùng ngây thơ, thuần khiết. Nhớ lại khi cô bé mới vào ngành này, nghe nói có nghệ sỹ phải đi ăn cơm tiếp khách hàng, liền tóm lấy cấp trên truy hỏi: “Những việc như thế này liệu có bị coi là nghề tay trái của nghệ sỹ không ạ?”
Lúc đó Mạc Hướng Vãn cũng có mặt, cô nghe thấy vị tiền bối đó mỉm cười trả lời: “Bây giờ có ai mà không làm thêm kiếm tiền cơ chứ?”
Trâu Nam hồi ấy vẫn còn buộc tóc đuôi gà, mỗi khi kinh ngạc, tức giận điều gì, đuôi tóc cũng lắc lư theo thân người. Nghe câu trả lời này, đuôi tóc cô cứ ngúng nguẩy, tỏ vẻ bực dọc, không cam tâm.
Bây giờ, mái tóc cô buông xõa xuống, mặt không biến sắc, lòng không bận tâm, người trẻ tuổi đúng là dễ dàng thích ứng với thế sự mới.
Mạc Hướng Vãn giấu đi tâm trạng đau đớn của mình, đây là do sự thất trách của bản thân cô, vậy nên cần phải kiểm điểm bản thân mình trước.
Cô vờ như không có chuyện gì, hỏi Trâu Nam: “Thần sắc của em cũng rất tốt, em dùng loại phấn gì thế?”
Trâu Nam mỉm cười, ngây thơ đắc ý: “Đâu có ạ. Em dùng giấc ngủ để làm đẹp đấy, buổi tối đúng mười giờ lên giường, vừa đặt đầu lên gối ngủ ngay, hiệu quả tốt hơn tất cả mọi loại thần dược, mỹ phẩm dưỡng da.”
“Ừm, người còn trẻ ăn ngon ngủ tốt là điều quá tuyệt còn gì.”
Cô vừa dứt lời, Thư ký của Tống Khiêm đứng ngoài liền gọi Trâu Nam đi họp. Buổi tổng duyệt khai mạc chuẩn bị tiến hành, Trâu Nam đi theo Tống Khiêm bận tối mắt tối mũi, lượng công việc cũng nhiều hơn ngày trước rất nhiều.
Mạc Hướng Vãn quay ra nói với thư ký của Tống Khiêm: “Hãy bảo Giám đốc Tống chờ mấy phút, Trâu Nam vẫn còn bận chút việc ở bên này.”
Trâu Nam đánh mắt với Thư ký của Tống Khiêm, cô kia không hiểu, Trâu Nam cũng đành lực bất tòng tâm. Mạc Hướng Vãn chú ý thấy, biết được họ đang có chuyện gì đó nhưng không tỏ thái độ gì, chỉ quay sang nói với Trâu Nam: “Mau báo cáo mấy dự án gần đây cho chị nghe nào.”
Trâu Nam đành lấy sổ tay ra, thận trọng đứng bên cạnh, bắt đầu báo cáo tình hình công việc.
Mạc Hướng Vãn lắng nghe từng mục một và phát hiện ra trong chương trình nghệ thuật của Tống Khiêm có rất nhiều mục do Trâu Nam tự mình hoàn thành mọi chuyện. Như vậy thì quá tốt, cô ấy bắt đầu có tính tự chủ cao trong công việc. Mạc Hướng Vãn liền nói: “Sau này, mỗi khi làm xong một đề mục nhỏ, đều phải báo cáo tiến triển công việc cho chị nghe.”
Trâu Nam khá ngạc nhiên: “Trước đây, chị có bao giờ bắt em làm vậy đâu?”
Mạc Hướng Vãn mỉm cười: “Vậy thì bây giờ bắt đầu cần thiết rồi.” Cô không đưa ra thêm bất cứ lời giải thích nào, để mặc cho Trâu Nam tự mình nghi hoặc rồi suy đoán lấy. Cô bé thông minh là vậy chắc chắn sẽ suy nghĩ ra ý đồ của cô.
Sau khi Trâu Nam rời khỏi phòng, Mạc Hướng Vãn bắt đầu xem xét các công việc nằm trên bàn, rồi mở trình duyệt IE, bắt đầu lên mạng tìm việc làm. Cô chỉnh sửa lại lý lịch của bản thân, tấm bằng đại học tại chức của cô chỉ còn một môn học nữa là có thể lấy được rồi, tiếng Anh cũng lên tới cấp bốn, trước đây cô không hề điền những thứ này vào lý lịch của mình trên web.
Chỉ cần tình trạng lúc này ổn định là lòng cô cũng có thể an lành theo. Có lẽ, những bất cẩn vừa rồi là do bản thân đã ẩn dật quá lâu, cho nên cảm giác nhạy bén cũng dần dần yếu đi.
Trên mạng đang có rất nhiều cuộc thảo luận, tất cả đều bàn xem làm thế nào để có thể tìm cho mình một công việc thích hợp trong thời buổi khủng hoảng kinh tế như hiện nay, có người nói ngành bảo hiểm, tiền tệ và ngoại thương tổn thất rất nghiêm trọng, còn nói những sinh viên mới ra trường năm nay sẽ khó mà tìm được việc làm, toàn quốc đang phát động phong trào chiêu sinh nghiên cứu sinh học cao thêm nữa.
Cô nhẹ than dài một tiếng, lúc này đúng là không phải một thời cơ tốt. Tuy nhiên, cô vẫn cứ gửi lý lịch đến những công việc phù hợp với bản thân, trong lòng thầm nghĩ, nếu như bất đắc dĩ bị thất nghiệp thì cô sẽ để cho Mạc Bắc nuôi nấng Mạc Phi một thời gian cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Thế những, khi nghĩ xong cô lập tức nghiêm mặt lại kiểm điểm bản thân, bắt đầu từ khi nào cô trở nên ỷ lại vào anh như thế? Đương nhiên cũng vì thế mà cô lại phải đắn đo thêm, làm việc gì cũng nên cẩn trọng thì tốt hơn.
Sau khi gửi lý lịch trên mạng, Mạc Hướng Vãn tập trung toàn bộ tinh thần vào công việc hiện tại.
Trước giờ ăn trưa, Trâu Nam ngoan ngoãn báo cáo lại nội dung những công việc làm vào buổi sáng, sau đó nói với Hướng Vãn: “Giám đốc Tống không đồng ý cho tiết mục của Diệp Hâm vào buổi biểu diễn.”
Mạc Hướng Vãn giải thích cho cô bé: “Anh ấy cũng có cái lý riêng của mình, Lâm Tương thích hợp lên sóng những chương trình kiểu này hơn Diệp Hâm. Đợi đến khi sự nghiệp của Diệp Hâm tiến thêm một bước nữa, cô ấy tự nhiên sẽ có vô vàn những cơ hội như thế này.”
“Diệp Hâm cảm thấy rất buồn, cô ấy hy vọng công ty có thể cho cô ấy một cơ hội, bản thân cô ấy thời gian qua cũng đã rất nỗ lực.”
Cô gái trẻ này thường dùng ngữ khí như khi ở nhà để mặc cả, nũng nịu cùng cấp trên, Mạc Hướng Vãn cảm thấy phiền lòng, nhưng vẫn nhẫn nại trả lời: “Lâm Tương cũng đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, hãng mời cô ấy quảng cáo cũng hy vọng cô ấy tham dự vào chương trình này.”
Trâu Nam vẫn không phục: “Trạng thái của Tương Tương gần đây không tốt, thường xuyên ngây người trên phim trường, em e rằng sẽ xảy ra chuyện khi tham dự chương trình.”
Mạc Hướng Vãn cảm thấy kinh ngạc liền hỏi: “Chuyện này xảy ra lúc nào thế?”
“Khoảng hai tuần trở lại đây.”
Mạc Hướng Vãn mở tin tức gần đây ra, lập tức tìm được một tin viết như sau: “Lãng tử lăng nhăng, chuyên đóng nhân vật nam thứ năm nào đã đón kiều nữ nổi tiếng về nhà chung sống”. La Phong đã kết hôn cùng người bạn gái hiện nay, hôn lễ tổ chức tại khách sạn nổi tiếng bậc nhất trên phố Vương Phủ Tỉnh, Bắc Kinh, gia thế người bạn gái kia bỗng nhiên cũng được làm sáng tỏ. Bố của cô dâu là Chủ tịch Hội đồng Quản trị của một doanh nghiệp tư nhân lớn, nằm trong top 100 doanh nghiệp mạnh nhất toàn quốc.
Vì nguyên do này mà La Phong xin nghỉ quay phim hai tuần. Nam thứ chính nhất mực si tình trong phim đã không hề bại trận trước Lâm Tương. Tuy rằng, sau sự kiện lộ ảnh phòng the tưng bừng mấy tháng trước, Lâm Tương đã có một chiến thắng lẫy lừng, nhưng trong chuyện tình cảm yêu đương, cô vẫn chẳng thể nào chiến thắng nổi bản thân mình.
Mạc Hướng Vãn cảm thấy có chút đau lòng, cô đã xem mục tin tức này mấy ngày trước đó, nhưng lại chẳng để tâm, bỗng dưng hôm nay nhìn lại sao mà gai mắt đến thế. Cô nhấc điện thoại lên, định gửi một tin nhắn cho Lâm Tương, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô chẳng biết nên nhắn thế nào nữa.
Sau khi cuộc họp Giám đốc các bộ phận buổi chiều kết thúc, quay về phòng làm việc của mình, Mạc Hướng Vãn nhìn thấy màn hình hiển thị tin nhắn mới. Mở xem, không ngờ chính Lâm Tương gửi đến cho cô.
Cô ấy viết: “Các vị, nhận được sự quan tâm, vô cùng cảm kích, vạn phần tạ ơn.”
Chỉ có mấy chữ ngắn ngủi, nhưng đã khiến cho Mạc Hướng Vãn hoang mang đến toát mồ hôi lạnh.
Cô vội vàng gọi điện cho Chu Địch Thần, chị cũng hốt hoảng kêu lên: “Tôi sẽ đến trường quay ngay.” Thì ra, chị cũng nhận được một tin nhắn với nội dung y hệt.
Lần này tuyệt đối là vô cùng, vô cùng nghiêm trọng, hai người ở hai đầu điện thoại nhưng lúc này trái tim đều cùng hoảng hốt, sợ hãi về một điều.
Chu Địch Thần chỉ kịp nói: “Có lẽ cô ấy lại nghĩ quẩn rồi, chúng ta đến trường quay rồi nói tiếp.”
Dập điện thoại, Mạc Hướng Vãn nhanh chóng thu dọn túi xách, đang định ra ngoài thì di động lại reo lên, là Mạc Bắc: “Anh đang ở phía dưới công ty em, có thể nể mặt mà đi dùng bữa trưa cùng anh được không?”
Mạc Hướng Vãn gấp gáp nói với anh: “Mạc Bắc, anh hãy đưa em đến một nơi.”
Khi Mạc Hướng Vãn vội vã đi xuống thì Mạc Bắc đã đậu xe bên lề đường. Cô ngồi vào xe, nói ra địa chỉ rồi hỏi: “Liệu có ảnh hưởng đến công việc của anh vào buổi chiều không đấy?”
Nơi cần đến là vùng ngoại thành xa xôi, Mạc Bắc nhanh chóng gọi điện về văn phòng, báo rằng buổi chiều anh sẽ không quay về cơ quan. Sau đó, anh quay sang nói với Mạc Hướng Vãn: “Em đợi một chút.”
Rồi anh xuống xe chạy đến tiệm bán bánh mỳ bên đường, một lúc sau, anh quay lại cầm theo sữa tươi và chiếc sandwich đưa cho Mạc Hướng Vãn.
Anh thật sự quá đỗi tỉ mỉ và chu đáo. Mạc Hướng Vãn đón lấy, cảm thấy vô cùng xúc động.
Mạc Bắc bắt đầu nổ máy, lúc này cô mới phát hiện ra anh chỉ mua mỗi một phần, liền ngại ngùng hỏi: “Vậy phần của anh đâu?”
Mạc Bắc không biết nên trả lời thế nào, anh quên mất không mua cho mình, tại sao lại có thể như vậy chứ? Anh cũng không biết, có điều nếu như nói thật ra cô nhất định sẽ cảm thấy áy náy nên đành phải nói dối: “Anh cảm thấy không đói bụng.”
Mạc Hướng Vãn liền bẻ đôi chiếc sandwich, để lại cho anh một nửa, thế nhưng sữa tươi đâu thể phân ra được, chỉ có đúng một chiếc cốc thôi. Mạc Bắc nhìn thấy thái độ của cô liền mỉm cười, cô thì ngượng ngùng, để nửa chiếc sandwich vào giấy bọc sau đó định đặt vào tay anh, thật không ngờ anh lại chủ động đưa tay ra lấy.
Nhân lúc anh đang đỗ lại chờ đèn xanh, anh đem nửa chiếc sandwich cô đưa cho ăn một cách ngon lành.
Mạc Hướng Vãn cũng từ từ ăn hết nửa chiếc bánh còn lại.
Cửa tiệm bánh mì phía dưới công ty là do người Đài Loan mở. Họ rất chú trọng đến hương vị món ăn, bánh mì ở đây rất hợp khẩu vị của cô và nửa chiếc sandwich mà hôm nay Mạc Hướng Vãn ăn là hợp khẩu vị nhất.
Sau khi ăn xong nửa chiếc sandwich, uống cốc sữa nóng, cô cảm thấy vô cùng ấm áp, lại có sức lực để suy nghĩ đến những chuyện đau đầu trước mắt.
Mạc Bắc quay sang hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế?”
“Một nghệ sỹ rất có thể sẽ gặp chuyện chẳng lành”. Cô thấy thái độ chăm chú của anh, nên đem hết mọi ngọn nguồn câu chuyện kể lại tường tận rõ ràng.
Mạc Bắc cau chặt đôi mày, chắc là sau khi nghe xong cũng cảm thấy chuyện này vô cùng gấp gáp, đáng sợ.
Trong lòng Mạc Hướng Vãn có rất nhiều nỗi hoang mang sợ hãi, cô khẽ thở dài: “Những người như bọn họ tuy bên ngoài trông lúc nào cũng kiều diễm, xinh đẹp, thế nhưng những áp lực tâm lý bên trong thì ít người thấu hiểu nổi. Có rất nhiều chuyện dù có bị đánh gãy răng cũng phải ngậm ngùi nuốt cả máu vào trong, điều đó không phải ai cũng có thể hiểu rõ. Thu nhập cao thì áp lực phải gánh chịu cũng sẽ lớn, vẻ mặt trước và sau sân khấu đều không bộc lộ được đúng bản thân con người họ”. Rồi cô lo lắng thốt lên: “Mong rằng cô ấy không gặp chuyện gì!”
Thế nhưng, hy vọng này của Mạc Hướng Vãn đã không trở thành sự thật.
Cô và Chu Địch Thần không phải là những người đầu tiên phát hiện ra thi thể của Lâm Tương. Lúc các cô đến nơi, cảnh sát địa phương đã có mặt ở hiện trường để giữ trật tự.
Lâm Tương lặng lẽ nằm trên thảm cỏ xanh mướt, mênh ௱ôЛƓ. Thân thể ngọc ngà, trắng trẻo của cô đang khoác một tấm áo cưới thướt tha. Cả người sạch sẽ, mịn màng, khí sắc vô cùng tươi tỉnh, khuôn mặt xinh đẹp, mỹ miều, hướng lên bầu trời xanh thẳm, trông giống như đang chìm vào giấc ngủ, hoặc như vì đã ngủ rất nhiều cho nên mới có được sắc đẹp tuyệt vời, kiều diễm đến thế.
Đạo diễn bộ phim sắc mặt trắng bệch, đang khai báo tình hình với cảnh sát địa phương.
“Hôm nay không có phần diễn của cô ấy, Lâm Tương chỉ đến đây thăm hỏi đồng nghiệp và mọi người thôi. Khi đến giờ cơm trưa, chúng tôi chẳng tài nào tìm được cô ấy, tất cả mọi người đều tưởng rằng cô ấy đã quay về, không ngờ sau đó các diễn viên quần chúng phát hiện cô ấy đang nằm ở đây.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc