Trách Em Thật Quá Xinh - Chương 20

Tác giả: Vị Tái

Buổi tối hôm đó, Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào ngủ ngon được, cô cứ trằn trọc suy nghĩ mãi, vò chăn vò gối đến mức nhàu nhĩ.
Ban đầu, cô định thúc ép Mạc Bắc phải nói rõ lý do tại sao lại chuyển đến ở đây, nhưng nỗi sợ hãi bản năng vẫn luôn ám ảnh đến hành động và lời nói của cô. Một bước sai là ngàn bước nhầm, mỗi lần xảy ra vấn đề gì, cô vô cùng chán nản vì bản thân quá kém cỏi trong việc kiềm chế.
Mạc Hướng Vãn còn dự trù mưu tính rất nhiều, thậm chí cô còn nghĩ đến trường hợp xấu nhất là phải đưa nhau ra tòa. Bởi vì, khoảng thời gian vừa qua đã cho cô thấy con người Mạc Bắc vô cùng dai dẳng, vô cùng khó đoán.
Kết quả, anh lại nói muốn đi đăng ký kết hôn cùng với cô.
Đây đúng là một câu nói đùa buồn cười nhất thế gian.
Thế nhưng nhìn anh lúc ấy chẳng có chút ý định đùa vui nào hết, nói chuyện đi đăng ký kết hôn đơn giản như ăn cơm trắng vậy.
Lúc đó, Mạc Hướng Vãn ngây người ra, trái tim suýt chút nữa ngừng đập.
Mạc Phi nửa tỉnh nửa mê, lúc bước tới không hề ôm cô mà lại quay sang hỏi Mạc Bắc: “Chú bốn mắt, muộn thế này rồi sao chú còn ở đây chứ?”
Mạc Bắc liền trả lời: “Chú đang hẹn hò với mẹ cháu.”
Cô nghe thấy vậy chỉ biết trợn mắt, men R*ợ*u đã khiến lưỡi cô cứng lại, không phản ứng kịp thời ngay được.
Đôi mắt Mạc Phi lập tức sáng rực lên, hoàn toàn tỉnh ngủ hỏi: “Chú muốn làm bạn trai của mẹ cháu hả?”
Mạc Bắc mỉm cười hỉ hả hỏi lại thằng bé: “Vậy có ổn không?”
Mạc Phi suýt chút nữa đã reo lên là ổn, may mà cậu bé cũng khá thông minh, quay đầu lại nhìn khuôn mặt đang nhăn nhó của mẹ mình, biết rằng không nên nói điều gì tuyệt đối quá, nhưng lại cảm thấy khó xử. Mạc Phị đành lắc lắc đầu, nói với Mạc Bắc: “Chú hỏi mẹ cháu là được rồi?”
Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ, liệu cô có nên tặng cho Mạc Bắc một cái tát? Lúc đó, tâm tư cô hoảng loạn là hoàn toàn vì anh, cô cảm thấy vô cùng tức giận.
Thế nhưng, Mạc Bắc thật sự là người mặt dày, anh đun nước cho cô, rồi còn bật cả nước tắm cho cô, trước khi về còn nói: “Mẹ cháu Mạc Phi, cô nên đi nghỉ sớm đi.”
Cô sắp bị chọc cho tức ૮ɦếƭ mất.
Sáng sớm thức dậy, Mạc Hướng Vãn vẫn phải hoàn lại vẻ mặt tươi tắn hàng ngày nên đành dung chút phấn son, trang điểm cho bản thân trở nên tự tin, bình thản nhất.
Ngày hôm nay, Mạc Phi không đến trường cùng các bạn, một mình đeo cặp sách ra ngoài cửa. Khi cô bước ra khỏi cánh cổng sắt dưới nhà, liền thấy Mạc Phi đang ngồi trong chiếc xe BMW của Mạc Bắc vươn tay ra ngoài cửa số, ra sức vẫy gọi cô.
“Mẹ ơi, mau tới đây đi.”
Mạc Bắc đang đứng tựa bên xe chờ cô, cô đi giày cao gót, lọc cà lọc cọc bước lại gần.
“Mạc tiên sinh, anh đúng là nhiều thời gian rảnh quá nhỉ?”
“Cũng bình thường thôi, chờ đợi cô gái xinh đẹp thì cũng phải có thành ý đôi chút chứ. Mẹ cháu Mạc Phi, chuyến tàu điện ngầm chín phút một lần sắp tới rồi đó, hôm nay cô ngủ dậy muộn, nếu đến chỗ làm muộn sẽ không hay chút nào đâu. Tôi đưa cô đến ga tàu nhé!”
Quả thật cô đã dậy hơi muộn, và tối qua anh chính là thủ phạm làm đầu óc cô rối bời, hỗn loạn.
Ấy vậy mà hung thủ hại người thì tinh thần thanh thản, mặt mũi sảng khoái, quần áo chỉnh tề.
Đúng là chẳng công bằng gì hết, vì sao mà cô phải thua kém anh chứ?
Mạc Hướng Vãn liền mỉm cười: “Nếu như Mạc tiên sinh đã thích vậy thì tôi cũng không tiện từ chối”. Nói xong, cô liền mở cửa xe ngồi bên cạnh Mạc Phi.
Khuôn mặt nhỏ bé của Mạc Phi hiện rõ nét vui mừng. Cậu bé lắc đầu nói: “Mẹ ơi, chú bốn mắt bảo không sợ phiền phức, ngày nào cũng có thể đưa đón mẹ con mình.”
Mạc Hướng vãn trợn trừng mắt lên: “Không phải con nói muốn đi đến trường cùng các bạn hay sao? Mới có vài ngày đã không kiên trì được rồi, cẩn thận không bị các bạn cười cho đấy.”
Đây là điều Mạc Phi chưa hề liệu tới, cậu bé nhanh chóng cau chặt đôi mày lại.
Mạc Bắc liền nói: “Vậy bảo các bạn cháu cùng ngồi xe tới trường đi.”
Mạc Hướng Vãn bật cười: “Có đến sáu, bảy đứa nhỏ cơ, Mạc tiên sinh, anh thật sự muốn làm một lái xe tận tụy sao?”
“Người được chở không cần phải có vốn ban đầu, lái xe tự mình bỏ ra hết tiền dầu, tiền bảo dưỡng. Mẹ cháu Mạc Phi, cả bến Thượng Hải này e rằng chẳng tìm được anh lái xe nào hào phóng hơn tôi đâu.”
Mạc Hướng Vãn chẳng buồn nói chuyện với anh nữa.
Bây giờ anh hoàn toàn chẳng sợ hãi, ngượng ngùng điều gì, mặt dày hơn bất cứ người quản lý nghệ sỹ nào, che giấu mục đích giỏi hơn mọi đặc vụ. Cô hoàn toàn muốn biết được rốt cuộc anh định làm gì, nếu như đã không biết, lại còn tự dưng bực mình vì những chuyện không đâu, thì chính bản thân cô mới có vấn đề.
Mạc Bắc cũng chẳng hiểu bản thân mình rốt cuộc đang muốn làm những gì nữa, chỉ đột nhiên cảm thấy khá hứng thú mỗi khi chọc tức cô mà thôi.
Điều anh sợ nhất chính là bộ dạng ngây ngây, tỏ ra bàng hoàng, sợ hãi của cô, đôi khi chọc cho cô bực bội một cách khó hiểu lại càng hay.
Hai người đưa Mạc Phi đến trường, sau đó Mạc Bắc lái xe tới trạm tàu điện ngầm, giống y như lần trước, không hề đưa cô tới tận công ty.
Anh vẫn còn điều chỉnh được mức độ, ngược lại chính Mạc Hướng Vãn lại chẳng kiềm chế nỗi, trước khi xuống xe liền lạnh lùng hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì đây?”
Mạc Bắc vửa mở cửa cho cô vừa nói: “Tôi đã nói rõ ý định của mình rồi. Mẹ cháu Mạc Phi, tôi đành phải đợi cô suy nghĩ cho kỹ rồi mới nói chuyện tiếp.”
Mạc Hướng Vãn bước về bến tàu điện ngầm phía trước, chẳng thể kiềm nén được, lẩm bẩm mắng một câu: “Đúng là đầu óc có vấn đề.”
Anh chàng Mạc Bắc đầu óc có vấn đề này sau khi thay đổi thái độ, cô hoàn toàn chẳng biết phải đối phó ra sao.
Trước đó, Mạc Bắc vẫn luôn biết giữ chừng mực, một khi anh đã nắm được điểm yếu thì khiến cô chẳng biết phải làm sao. Cô đánh cũng không ổn, mắng cũng không xong mà trốn lại càng không đúng, làm gì cũng chẳng thích hợp.
Suốt cả chặng đường và ngay cả khi tới cơ quan, khuôn mặt cô đều đanh lại, Trâu Nam nhìn thấy liền thận trọng trong tất cả mọi việc, cẩn thận báo cáo tình hình công việc gần đây với cấp trên.
Gần đây, Tề Tư Điềm đã chính thức gia nhập đoàn làm phim của đạo diễn Trịnh, Mạc Hướng Vãn đề nghị Tống Khiêm tổ chức họp báo mấy lần rồi mà anh vẫn thoái thác kêu bận, mãi cho tới khi Chu Địch Thần lên tiếng, anh mới chịu gạt công việc sang một bên, đi mời phóng viên báo đài.
Những việc tiếp theo trong vụ Mai Phạm Phạm lại đơn giản đến bất ngờ. Đạo diễn bộ phim nghệ thuật kia tuyển lại vai diễn lần nữa, việc này được đưa ra trong buổi họp báo ngay sau hôm đó, còn thông tin Mai Phạm Phạm gia nhập đoàn làm phim của đạo diễn người Hoa bên Hollywood cũng xuất hiện vào ba ngày sau.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mật độ xuất hiện trên báo của Mai Phạm Phạm liên tục không ngừng, khiến bộ phim cô tham gia diễn xuất chưa đóng máy đã gây sốt khắp nơi. Có người phóng viên thân thiết nói với Mạc Hướng Vãn rằng: “Bản lĩnh tạo xì căng đan kiểu này đúng là trên cả tuyệt vời.”
Có điều, Mạc Hướng Vãn vẫn cảm thấy chuyện này không ổn. Hành động tại xì căng đan này gây hấn một lúc với cả công ty quản lý cùng ba vị đạo diễn hàng đầu. Bản lĩnh của Mai Phạm Phạm đúng là quá mạnh mẽ.
Trong phòng họp, Trương Bân nói với ý “chỉ gà mắng chó”: “Chẳng biết Bộ phận Pháp vụ có để làm gì nữa? Người đi trước làm bừa làm bãi bày việc ra, để người sau phải đi thu dọn bãi chiến trường thay mình.”
Những người làm trong ngành giải trí ngoài mặt thì nho nhã nhưng thực chất thì lại thô lỗ vô cùng, chỉ gà mắng chó còn là nhẹ nhàng, đập bàn mắng thẳng vào mặt mới là hành động thường xuyên xảy ra.
Mạc Hướng Vãn giải trình trước cuộc họp suốt một giờ đồng hồ liền. Hứa Hoài Mẫn tức tới mức nước mắt nước mũi chảy giàn giụa cả mặt, cầm tay hướng Mạc Hướng Vãn nói: “Đâu phải tôi tuyển cô ta vào công ty, tại sao lại đẩy hết tất cả trách nhiệm lên đầu tôi? Bộ phận Nhân sự sinh ra để làm gì chứ?”
Điều này khiến cho Mạc Hướng Vãn sực nhớ ra một chuyện, liền gọi điện cho Judy hỏi: “Cô không ký hợp đồng với Mai Phạm Phạm sao?”
Chu Địch Thần liền trả lời: “Tôi cũng muốn ký, nhưng bị người khác ςướק mất. Vị Mai tiểu thư này tài cao, gan lại càng to, người chọn cô ta mạnh hơn cả tôi.”
“Chỗ dựa của cô ấy là ai thế?”
Chu Địch Thần liền nói ra một cái tên, Mạc Hướng Vãn thật sự cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Nếu nhu nói Chu Địch Thần là một người quản lý nổi tiếng thì người ký hợp đồng với Mai Phạm Phạm chính là một người quản lý hoàn hảo. Từ xưa đến nay, mọi người đều phải xét đến đẳng cấp, chỉ cần ở đẳng cấp cao hơn là có thể áp bức được người khác. Cô cũng chẳng biết nói gì hơn, đành coi Mai Phạm Phạm là Tôn Ngộ Không có đủ bảy mươi hai phép thần thông biến hóa.
Chu Địch Thần hỏi lại: “Mary, cô thật sự không nắm được điểm yếu của Mai Phạm Phạm sao? Cô ta từng nói rằng quen biết cô.”
Mạc Hướng Vãn không muốn nói rõ đầu đuôi sự việc cho Chu Địch Thần nghe, nên chỉ trả lời: “Trước khi cô ấy debut tôi đã từng gặp mặt thôi.”
Chu Địch Thần cũng không hỏi thêm gì, chỉ nói: “Chắc là do Vu tổng đã đắc tội ai đó rồi.”
Có lẽ đây chính là cách giải thích hợp lý nhất, Vu Chính bị Cục Lao động điều tra ra những bản hợp đồng vi phạm Luật lao động, quy trình sử dụng lao động hỗn loạn, bị phạt một khoản lớn. Anh với Trương Bân đã đi qua nhiều cửa quan hệ mà hình như chẳng có chút tác dụng nào hết.
T¬T
Gần đây, những việc phiền phức thi nhau ập tới, mấy việc cô đang làm cũng xảy ra chút vấn đề, Trâu Nam báo cáo rằng: “Có mấy nghệ sỹ mới được mời tham gia vào đêm nhạc hội ở Kênh 11 đã bị hủy, người quản lý của họ đang thương thuyết lại.”
Mạc Hướng Vãn nhanh chóng gọi điện đến đến chỗ Kim Cẩm Văn, người quản lý diễn xuất của Đài truyền hình. Người ta chỉ trả lời cô đúng một câu: “Mấy nghệ sỹ nổi tiếng bên TVB đều tới cả, chương trình không còn thời lượng nữa rồi, mấy nghệ sỹ còn chưa nổi tiếng của bên cô trước mắt cứ chịu thiệt vậy đã.”
Mạc Hướng Vãn tạm thời nuốt nỗi tức giận này vào trong, không phải cô chưa gặp tình huống này bao giờ. Các công ty giải trí phải dựa vào những quy trình này để nhận chương trình kiếm tiền phát lương, cô đành phải nhượng bộ nói: “Bọn họ có thể hợp ca được mà.”
Chương trình này mấy năm nay đều vô cùng được yêu thích, cho nên lúc nào chúng tôi cũng phải đảm bảo chất lượng cao nhất. Mấy nghệ sỹ mới bên cô tốt nhất cứ nên nhận thêm nhiều quảng cáo một chút, hát thì hay sai nhịp lỗi nốt, nhảy cũng chẳng phải xuất chúng, giỏi giang gì. Cô xem, chương trình tuyển chọn siêu cấp nữ nhân đã làm bao lần rồi, có mấy khi đạt được tỷ suất bạn xem đài cao? Gần đây, mấy fan hâm mộ đài TVB chuyển kênh liên tục, cô cũng phải thông cảm cho chúng tôi đôi chút.”
“Trước đó đã bàn bạc đâu ra đấy, bây giờ làm sao có thể không tính chứ? Bọn họ đã tập luyện bao lâu nay rồi?”
“Tiểu Mạc, cô đừng có cáu với tôi, tôi còn phải chịu trách nhiệm rating của chương trình nữa, những cái khác tôi không để tâm đâu.”
Câu nói này thật sự khiến cho Mạc Hướng Vãn tức đến mức nghiến răng ken két, cô cầm theo túi xách, sang chỗ Hứa Hoài Mẫn cầm bản hợp đồng tham gia diễn xuất rồi đi thẳng tới Đài truyền hình.
Đây không phải lần đầu tiên cô “giao chiến” với vị Kim Cẩm Văn này. Khi mới vào Đài truyền hình làm mấy công việc vặt vãnh, cô đã từng đi theo làm trợ lý cho Kim Cẩm Văn. Lúc đó, Kim Cẩm Văn vẫn còn làm giám chế hạng mục âm nhạc Âu Mỹ cho Đài truyền hình, tác phong thầm lặng, tính cách cần cù, chăm chỉ. Cô ấy thường bỏ nhiều thời gian nghe trước những bài hát Âu Mỹ được giới thiệu, sau đó mới đưa vào chương trình.
Chị là người làm việc gì cũng đạt thành tích tốt, chỉ có vài năm ngắn ngủi vậy mà nay đã trở thành giám chế chương trình đêm nhạc hội mô hình lớn cho Đài truyền hình, cũng là con người đáng để Mạc Hứơng Vãn khâm phục và học hỏi.
Thế nhưng, theo thời gian không chỉ có chức vị và tuổi tác của chị cao lên mà tính cách cũng khó hơn xưa rất nhiều. Con người một khi đã ngồi lên được địa vị và nắm được quyền lực bá đạo trong tay thì dù thế nào đi nữa cũng không bao giờ đánh mất sự uy nghiêm của bản thân.
T¬T
Mạc Hướng Vãn đến Đài truyền hình, định đi thẳng vào phòng làm việc của Kim Cẩm Văn nhưng bị trợ lý của chị chặn lại.
“Chị Queen đang họp.”
“Mạc Hướng Vãn liền nói: “Tôi sẽ chờ.”
Lần này cô phải đợi suốt năm tiếng đồng hồ liền, vậy mà Kim Cẩm Văn vẫn không xuất hiện, chỉ thấy Hách Mại, người quản lý của mấy nghệ sỹ mới tìm tới. Anh đã nhờ vả hỏi han khắp nơi mới biết Mạc Hướng Vãn đến đây, vừa nhìn thấy cô, anh liền kéo ra chỗ vắng người thì thầm: “Lần này thì gay go rồi, tất cả các nghệ sỹ của công ty chúng ta, ngoại trừ Phan Dĩ Luân, đều bị loại hết.”
“Không còn cách nào cứu vãn nữa sao?”
“Tử Lăng cũng bị đoàn làm phim từ chối không nhận nữa.”
Mạc Hướng Vãn hết than ngắn rồi lại thở dài. Thảo nào mà gần đây, vị giám chế tính khí nóng nảy ấy không gọi điện tìm cô, cũng không thấy lời mời tham gia chương trình tiếp theo.
Mọi cánh cửa đều đang đóng sầm lại, vậy mà người ở bên trong vẫn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Hách Mại lắc lắc đầu: “Tuy rằng ăn *** người mới tôi đã gặp nhiều rồi, nhưng chẳng thèm đi ra nói chuyện thế này thì thật sự khiến tôi không thể không nghĩ theo hướng khác được.”
Mạc Hướng Vãn cũng không thể không nghĩ theo hướng khác. Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, lúc này đã sắp đến giờ Mạc Phi tan học rồi. Cô sốt ruột đá mấy phát vào cánh cửa phòng làm việc của Kim Cẩm Văn.
Hách Mại âu sầu: “Đi! Chúng ta phải tìm hướng khác thôi.”
Mạc Hướng Vãn đáp lại: “Đợi thêm mười lăm phút nữa đi, ta đã mất công đến đây, kiểu gì cũng phải nhận được một câu trả lời rõ ràng.”
May mắn, Kim Cẩm Văn đã xuất hiện trong khoảng mười lăm phút chờ thêm đó. Nhìn thấy mấy người Mạc Hướng Vãn vẫn còn chờ trước phòng làm việc của mình, chị tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
“Tại sao các người vẫn cố chấp đến thế chứ?”
Mạc Hướng Vãn ngồi đợi đến mức tê cả chân, liền cất tiếng: “Không có một lời giải thích rõ ràng làm sao chúng tôi có thể dễ dàng cho qua được?”
Kim Cẩm Văn mỉm cười đầy bất lực: “Tôi đúng là không thể nào địch lại được với tinh thần Thu Cúc đi kiện[1] của cô. Gặp cô chẳng khác nào gặp phải Nhiếp Tiểu Thiện!”[2]
[1] Tên một bộ phim nổi tiếng của đạo diễn lừng danh Trung Hoa, Trương Nghệ Mưu, nữ nhân vật chính do Củng Lợi đảm nhận.
[2] Nhân vật chính trong bộ phim Thiện nữ u hồn nổi tiếng của Trung Hoa.
Bình thường, bản thân cô không hề có ân oán gì với chị hết. Giọng nói của chị ấy lại xen lẫn đôi chút uất ức, đứng ở phương diện người phụ nữ, ít nhiều cô cũng cảm thấy đồng cảm.
Những lúc cần yếu mềm, Mạc Hướng Vãn quyết không cố ép bản thân phải tỏ ra kiên cường.
Cô liền nói với Kim Cẩm Văn: “Chị cứ xem qua bản hợp đồng của bên em đi. Em thật sự coi trọng chương trình biểu diễn lần này.”
Kim Cẩm Văn thấy trời đã tối, người ta lại chờ mình đến tận giờ này, nên cũng hơi mềm lòng, lại thêm ánh mắt tha thiết, đáng thương của Mạc Hướng Vãn, chị đành hạ giọng nói: “Hai người chẳng qua chỉ là người làm công ăn lương thôi, cứ báo cáo chuyện này lên cấp trên là xong việc. Tiểu Mạc, thứ mà tôi sợ nhất chính là cách làm việc đầy cứng nhắc của cô đấy. Cứng đầu cứng cổ cũng chẳng có tác dụng gì cả, phải xem tình hình lúc này ra sao đã chứ.”
Khi làm việc, Kim Cẩm Văn vừa nghiêm khắc lại vừa sắc bén, những lời nói ra đều rất có lý, Mạc Hướng Vãn phải dừng lại suy ngẫm một hồi mới có thể hiểu hết hàm ý câu nói của chị.
Sự việc lần này thật sự không phải do cấp dưới làm không tốt, đối diện với tình hình bây giờ, dù là “Mạc Vô Địch”, cô cũng không có chút niềm tin chiến thắng nào hết.
Trên đường quay về, Hách Mại nói với cô: “Không sao đâu, phong ba sóng gió trên giang hồ, hôm nay đắc tội người này, ngày mai đắc tội người kia cũng là chuyện thường tình thôi. Ai mà biết trước được, nói không chừng ngày mai họ đã mỉm cười cho qua thù oán rồi cũng nên”. Sau đó, anh lại thầm thì nói thêm: “Cấp trên cũng chẳng tốt bụng gì cả, xảy ra chuyện mà cũng không thông báo cho cấp dưới một tiếng, để chúng ta làm mấy chuyện phí công tốn sức không kết quả thế này.”
Mạc Hướng Vãn vừa mệt mỏi lại vừa chán nản, không thể suy nghĩ thêm được gì nữa.
Đúng lúc đó, Mạc Phi gọi điện cho cô, nói đã về nhà rồi, nó muốn cô về nhà sớm.
Cô cũng muốn về nhà sớm, chỉ có ở nhà mình mới là an toàn, yên ổn nhất mà thôi.
Mạc Hướng Vãn mở cửa, thấy ánh đèn trong bếp bật sáng, máy hút bụi cũng đang họat động. Cô nghi hoặc, nhanh chóng đi vào nhà. Mạc Phi hứng khởi chạy ra cửa đón cô, chưa cho cô kịp nói lời nào đã kéo vào bên bàn ăn.
Trên bàn đặt bốn món ăn mặn và một bát canh trông khá đẹp mắt đang tỏa hương thơm nghi ngút, vô cùng hấp dẫn.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là xông vào bếp xem con người nhàn rỗi kia có ở trong đó không, thế nhưng phòng bếp trống trơn không một bóng người. Cô liền hỏi Mạc Phi: “Tại sao máy hút bụi vẫn còn chạy?”
Mạc Phi đang ngồi bên bàn ăn cầm sẵn đũa, nước dãi như sắp chảy ra khỏi miệng, cậu bé ngậm đũa trong miệng nói: “Chú bốn mắt đúng là bất cẩn, chắc là quên tắt đi đấy.”
Cô biết ngay chính là anh mà.
“Tất cả đều do chú ấy làm sao?”
Mạc Phi gật gật đầu, nhấc đôi đũa lên nói: “Chú bốn mắt nói là phải đợi mẹ về rồi mới đựơc ăn, mẹ ơi, có thể ăn được chưa ạ?”
Cô chẳng thể nào chịu nỗi hình ảnh con trẻ vừa đói vừa thèm ăn, nên đành miễn cưỡng gật đầu.
Mạc Phi gắp một miếng thức ăn rồi đưa ra trước mặt Mạc Hướng Vãn: “Để cảm ơn chú bốn mắt, con đã đem hết số nước cam do chính tay con làm tặng cho chú rồi.”
Mạc Hướng Vãn nhìn bộ dạng “ông chủ nhỏ” của thằng bé, bất giác bật cười. Con trai cô vẫn còn chút ý thức về cách cư xử với người ngoài. Vậy nên, cảm giác nguy hiểm cận kề cũng giảm đi phần nào. Mạc Hướng Vãn khen thưởng Mạc Phi: “Đương nhiên, chúng ta phải cảm ơn trước lòng tốt của người khác. Con làm như vậy là rất đúng.”
Anh chỉ là người ngoài thôi, không thể để Mạc Phi coi anh ta là ngừơi nhà được.
Mạc Phi ăn vài miếng rồi nói: “Mẹ ơi, chú bốn mắt làm việc nhà rất giỏi.”
Vừa nói, đôi mắt hoạt bát của thằng bé lại đảo một vòng, Mạc Hướng Vãn quá thấu hiểu con trai nên ngay tức khắc đưa ra đối phó: “Nhưng chú ấy không biết giặt quần áo.”
Mạc Phi lập tức ảo não, đành phải ngậm miệng lại ngoan ngoãn ăn cơm.
Vừa nói dứt câu, Mạc Hướng Vãn chợt nhớ ra bộ quần áo hiệu D&G của Mạc Bắc vẫn còn nằm ở tiệm giặt là đầu tiểu khu. Cô ăn cơm rồi rửa bát khẩn trương, sau đó liền tới tiệm giặt lấy quần áo của anh về.
Lần trước, lúc sang nhà anh lấy bộ quần áo này, bởi vì nó quá bẩn và hôi cho nên cô không xem kỹ càng rốt cuộc hình dáng nó ra sao. Lần này, sau khi lấy về từ hiệu giặt, cô mới biết đây là chiếc áo sơ mi màu hạt dẻ. Anh thường mặc quần áo theo phong cách đơn giản, đi làm lúc nào cũng mặc vest nghiêm chỉnh. Ai mà biết được con người như vậy nhưng trong bụng lại ẩn chứa biết bao chiêu trò quái gở cơ chứ?
Mạc Bắc đã cố tình bày tỏ ý tốt như vậy, làm bữa cơm bốn món ăn, một bát canh, món nào cũng rất thơm ngon, tràn đầy màu sắc. Đàn ông ở thành phố này biết nấu ăn, làm việc nhà không hề hiếm nhưng anh lại làm riêng cho cô như vậy nên khiến cô càng thêm khó xử, mệt mỏi.
Cô hoàn toàn không dám nhận sự theo đuổi đến cuồng nhiệt của anh. Mạc Hướng Vãn lại tiếp tục đau đầu nhức óc vì vấn đề hôm đó. Cô nghĩ, dù sao như thế cũng tốt, ít nhất bản thân cô không còn phải sợ anh đang muốn tranh giành Phi Phi với mình nữa.
Đây có lẽ là kết luận đáng an ủi và vui mừng nhất mà cô nhận được trong một ngày hỗn loạn như hôm nay.
Mạc Hướng Vãn đi lấy bộ quần áo của Mạc Bắc về nhà rồi đem sang trước cửa phòng 403. Người ra mở cửa không phải là Mạc Bắc mà lại là người đàn ông râu ria mà cô gặp lần trước. Vừa nhìn thấy Mạc Hướng Vãn, ông ta liền mỉm cười rồi nói: “Mạc Bắc đang tắm.”
Mạc Hướng Vãn nhanh chóng thu tay lại, cứ mang quần áo sang trả thế này trông thật ám muội, tình tứ, nhất là trong ánh mắt của người khác. Thế nhưng, nếu như không viện lý do này thì cô biết giải thích thế nào cho việc sang gõ cửa nhà anh chàng hàng xóm độc thân cơ chứ?
Người đàn ông này lúc nào cũng khiến cô khó xử!
Đúng lúc ấy, Mạc Bắc cầm trên tay chiếc khăn bông lau mái tóc ướt đẫm đi ra khỏi buồng tắm. Anh không đeo kính khiến con người anh hiện rõ nét bình thản, nhàn nhã lạ thường, lúc nhìn người khác còn nheo nheo đôi mắt nữa.
Dáng vẻ này của anh lại khiến cô nhớ lại hồi ức không mấy vui vẻ trước đây. Trong ký ức sâu thẳng, xa xôi, anh vừa giống một cậu nhóc đi **** lại vừa giống nam chính trong bộ phim cấp ba Nhục Bồ Đoàn.
Đoạn ký ức đó được giấu ở nơi xa xăm nhất trong bộ não của cô, là thứ mà cô không muốn nhớ lại, là nỗi nhục nhã của cô gắn kết với nỗi khổ đau vào năm mười sáu tuổi kia. Cô tưởng rằng mình đã lãng quên, nhưng bất giác tất cả mọi thứ đều cùng lúc tràn về ào ạt. Cơn gió lạnh vào dịp lễ Giáng Sinh, một ngàn đô la Mỹ của bố và cả bức thư của mẹ.
Cuồn cuộn mãnh liệt, tất cả đều ùa về trong chốc lát.
Mạc Hướng Vãn vứt bộ quần áo lên tay anh rồi nói: “Quần áo của anh đây.”
Cô nghĩ, điều khiến cô không thích ở anh chính là những tưởng lúc đó đã là The End rồi, thế nhưng, bởi vì người này một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời cô, vậy nên tất cả mọi thứ đều biến thành Continue.
T¬T
Mạc Hướng Vãn biết rằng, lúc này cô chẳng còn biện pháp nào đối phó với người ta được nữa. Bất cứ phản ứng, cảm xúc gì được cô bộc lộ đều như nhau trong ánh mắt của Mạc tiên sinh, chủ căn phòng 403 này. Với anh, tất cả các phản ứng của cô chẳng khác nào đấm vào chiếc gối bông dày dặn cả.
Tại sao Mace của trước kia không lằng nhằng, dai dẳng thế này? Sau buổi đêm hoang đó, anh ra đi sảng khoái, thản nhiên vào sáng hôm sau, số tiền ba vạn cũng trả cho cô một cách hào phóng. Người đàn ông ấy không giống với người đang gây phiền phức cho cô lúc này.
Hiện tại, anh thuê một căn nhà cũ kỹ ở khu vực ven đô, dọn đồ đến và coi đây là một nơi ở tạm. Chiếc xe BMW đắt tiền được giao cho người bảo vệ trông khiến người này suốt ngày lo lắng, thấp thỏm, chỉ sợ ai đó động vào làm hỏng mất chiếc xe.
Anh muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cuộc sống dễ dàng, sung sướng là thế tại sao lại phải dọn đến nơi này chứ?
T¬T
Ngay lúc đưa quần áo trả Mạc Bắc, Mạc Hướng Vãn đã cảm thấy mình hành xử thật hồ đồ, hoàn toàn là phản ứng thừa thãi. Dựa theo tính cách của Mạc Bắc, chắc chắn anh sẽ không tức giận mà cũng chẳng để tâm, chỉ là cô đã hành động hơi quá mà thôi.
Nếu cứ như vậy mãi cũng hao tâm tổn sức, chẳng cần thiết phải thế, điều cô cần bây giờ là đưa ra một bước đi chủ động.
Mạc Hướng Vãn nhắm mắt lại, suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng đưa ra quyết định liều mình xông tới luôn.
Buổi sáng hôm sau, Mạc Bắc như thường lệ vẫn mang bữa sáng sang nhà cô. Mạc Hướng Vãn còn đang đánh răng, bọt kem đầy miệng vẫn còn chưa súc sạch. Mạc Phi vừa nghe thấy tiếng chuông cửa chẳng thèm để tâm đến việc chưa mặc quần dài, cứ như vậy mặc chiếc quần sịp chạy ra ngoài mở cửa.
Gần đây, Mạc Hướng Vãn dậy khá sớm, nấu đồ ăn sáng cho Mạc Phi khiến cho Mạc Bắc mấy lần mất công mua đồ ăn sáng về mà chẳng có ích lợi gì. Thế nhưng anh quyết “chiến” đến cùng, nỗ lực dậy sớm hơn cả cô.
Mạc Hướng Vãn đứng trong phòng vệ sinh đã nghe thấy anh dặn dò Mạc Phi, nào là: “Cháu phải ăn cho no rồi hãy đến lớp”, rồi “Đã ôn tập lại bài cũ chưa?”, thêm cả “Những chữ trước đây đã viết sai thì sau này đừng bao giờ tái phạm nữa”, hay là “Vào giờ học tiếng Anh thì cố gắng hết sức dùng tiếng Anh nói chuyện với cô giáo và các bạn nhé!”
Từ trong buồng vệ sinh, Mạc Hướng Vãn dựng thẳng tai lên lắng nghe mọi điều, bắt đầu từ khi nào anh đã quan tâm tới Mạc Phi ở mọi phương diện thế này chứ? Có lẽ do công việc của cô quá bận rộn, nên anh đã tận dụng khẽ hở này xông vào cũng nên.
Cô nhanh chóng súc sạch bọt kem đánh răng trong miệng, rửa sạch mặt mũi rồi đi ra ngoài. Mạc Bắc đang ngồi xổm trước mặt Mạc Phi, nhẫn nại giảng bài toán khó cho thằng bé.
Đây thật đúng là chuyện nực cười, từ bao giờ Mạc Phi lại cần người khác giảng giải các bài toán cho vậy? Cô giáo Cát từng nói rằng, giáo viên dạy môn Toán đã khẳng định, Mạc Phi có thể vượt thẳng ba lớp trong môn này.
Thế nhưng giờ đây, Mạc Phi đang đặt tay lên vai của Mạc Bắc, khuôn mặt nhỏ bé, xinh xắn tỏ rõ vẻ nghiêm túc lắng nghe.
Một lớn một bé đúng là đều biết giả vờ giả vịt, Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào chịu nỗi, cô bước lại gần, Mạc Bắc đang ngồi xỏm bên cạnh Mạc Phi ngước đầu lên hỏi một cách thản nhiên: “Cô đánh răng rửa mặt xong rồi sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc