Trách Em Thật Quá Xinh - Chương 05

Tác giả: Vị Tái

“Cô nói tiếp đi.”
“Vu tổng nói sẽ ký kết hợp đồng đảm nhiệm tất cả các bộ phim và hoạt động của cô bé.”
“Cô bé diễn phim điện ảnh hay phim truyền hình?”
“Mới bắt đầu, nên cũng cần một vài bộ phim truyền hình để đảm bảo mật độ xuất hiện. Cô bé đâu phải là Chương Tử Di, vừa ra mắt đã được người ta nâng đỡ!”
“Tôi hiểu rõ rồi.”
Dập máy xuống, Mạc Hướng Vãn vươn vai làm một động tác thư giãn cơ thể rồi mới bước vào nhà vệ sinh. Cô lấy một miếng đắp mắt và nghĩ: “Những lời Chu Địch Thần nói rất có lý, phụ nữ đến độ tuổi này rồi thì cần phải chăm sóc da dẻ tử tế.”
Buổi họp báo giới thiệu album mới của Lâm Tương còn thuận lợi hơn cả mong đợi của Mạc Hướng Vãn. Điều này có được cũng nhờ vào sự phối hợp tuyệt vời của Tống Khiêm – Giám đốc bộ phận Kế hoạch. Trước buổi họp báo, anh ấy đã tìm Trưởng nhóm hâm mộ (fan) của Lâm Tương trên mạng. Người này vừa tới đã khiến cho tất cả vô cùng kinh ngạc, Mạc Hướng Vãn cũng không ngoại lệ.
Thật không ngờ, Trưởng nhóm luôn đứng sau ủng hộ, cổ vũ cho nhiều hoạt động của Lâm Tương bấy lâu nay lại là một bà thím ngoài năm mươi tuổi. Bà thím họ Lý vừa gặp Mạc Hướng Vãn đã nói: “Mọi người phải cố gắng bảo vệ Tương Tương, cô ấy là người vô tội.”
Vừa nói dứt lời, nước mắt bà đã lã chã chảy xuống.
Mạc Hướng Vãn an ủi thím Lý: “Chúng cháu sẽ luôn bảo vệ, chăm sóc Tương Tương tận tình, xin bác cứ yên tâm.”
Thím Lý lấy từ trong vali hành lý mang theo một đống quà tặng. Khi tham gia cuộc thi chọn người đẹp, Lâm Tương đã từng nói rất thích Hello Kitty nên những fan hâm mộ cô đã mua đủ các kiểu dạng, kích cỡ Hello Kitty để tặng cô, hơn nữa còn được đặt làm tận bên Nhật. Trong đó có một con Hello Kitty cao tầm nửa mét, trong tay ôm một trái tim màu hồng, trên đó còn viết dòng chữ: “Tương Tương, cố lên.”
Trâu Nam thốt lên kinh ngạc: “Nếu như có người đối xử với em tốt thế này, dù ૮ɦếƭ em cũng cam lòng.”
Mạc Hướng Vãn liền P0'p yêu chiếc mũi của cô bé rồi nói: “Ngày mai, chị sẽ đưa em đi thi hoa hậu.”
Trâu Nam xua xua tay: “Không, không, không, em làm sao mà nổi tiếng được chứ. Bây giờ đang thịnh hành kiểu minh tinh tomboy giống như Lý Vũ Xuân hay Châu Pu't Sướng cơ.”
Trên thực tế, Trâu Nam cũng là một mỹ nữ, với một đôi mắt to tròn, biết cười, lại giỏi trang điểm, thay bạn trai như thay áo nên thường bị Mạc Hướng Vãn mắng yêu: “Em có thể đi làm sát thủ đàn ông được rồi đấy!”
Trâu Nam nhanh chóng từ chối danh hiệu này: “Sát thủ đàn ông của Đài Loan trông như thế này cơ”. Rồi sau đó cô tinh nghịch kèm theo một dáng điệu tỏ vẻ vô cùng buồn nôn. Khoảng thời gian trước, “sát thủ đàn ông” Đài Loan đến tham dự chương trình của bạn thân Trâu Nam, đối xử với nhân viên hậu đài rất vô lễ. Mấy người dẫn chương trình và nhân viên hậu đài cũng còn ít tuổi, non nớt, nên mấy hôm sau liền tiết lộ chuyện này ra ngoài, đồn thổi ầm ĩ trong làng giải trí, làm cho mọi người không ai được yên ổn.
Vu Chính lúc nghe xong chuyện đó liền bật cười, nói với mấy người cấp dưới rằng: “Sắp tới sẽ có người đi theo sau họ dọn dẹp tàn cuộc ngay thôi ấy mà.”
Quả nhiên không sai, người quản lý của cô minh tinh nọ tức giận đùng đùng, nhờ mối quan hệ vô cùng rộng khắp, cô ta đã khiến cho mấy con người thấp cổ bé họng kia chịu không nổi, đành phải lũ lượt kéo nhau đến xin lỗi “sát thủ đàn ông”. Mạc Hướng Vãn nghe chuyện này cũng chỉ thở dài một tiếng.
Cô hoàn toàn đồng tình với bức xúc của Trâu Nam.
T¬T
Thím Lý nọ được sự chỉ dẫn tận tình của Chu Địch Thần cùng Mạc Hướng Vãn, lại thêm kế hoạch tỉ mỉ của Tống Khiêm nên biểu hiện tại buổi họp báo vô cùng xuất sắc và thành công. Có phóng viên phỏng vấn thím Lý, fan hâm mộ tuổi đã trung niên rằng vì sao vẫn còn ủng hộ Lâm Tương, bà liền gạt nước mắt nói: “Chúng tôi đều yêu quý Lâm Tương vì vẻ dễ thương, ngây thơ của cô ấy. Cô bé nhìn nhầm người, yêu nhầm đối tượng, chúng tôi thương xót cô bé còn chẳng hết. Con gái lúc trẻ hơi bồng bột, điều quan trọng là cô bé đã thoát khỏi đó được rồi. Chúng tôi muốn cô ấy lấy lại vẻ hoạt bát, dễ thương như hồi mới đi thi.”
Tống Khiêm liền nói: “Ảnh hậu Oscar mãi mãi tồn tại chốn nhân gian.”
Chu Địch Thần thêm vào: “Thật không ngờ, Lâm Tương lại có một người hâm mộ lớn tuổi trung thành đến vậy.”
“Phía La Phong liệu có phản ứng gì không?” Mạc Hướng Vãn đột nhiên hỏi.
“Bây giờ anh ta đã quá đủ phiền phức, hỗn loạn rồi, bạn gái hiện nay thuộc hàng “ớt chỉ thiên”[5] nổi tiếng thiên hạ, mấy hợp đồng đóng phim của anh ta đều lấy được nhờ vào quan hệ của bạn gái đấy. Lần này, mấy tấm ảnh phòng the thân mật kia lộ ra đồng thời cũng cho thấy anh ta là con người trăng hoa, bắt cá nhiều tay, khó tránh được chỉ trích của dư luận”. Chu Địch Thần nói.
[5] Rất ghê gớm.
Thế nhưng, Mạc Hướng Vãn hoàn toàn không thể ngờ được, một tháng sau đó, cô bất ngờ gặp được La Phong và Mace. Gặp được La Phong là thứ yếu, quan trọng chính là cô đã gặp lại Mace.
T¬T
Chuyến du lịch nước Áo kết thúc, Vu Chính tỏ ra rất hài lòng bởi vỉ kế hoạch “giải cứu” Lâm Tương đã được tiến hành thuận lợi và khá thành công. Vu Chính xuất thân từ đài truyền hình, cấp trên của anh trước kia là một tay lão làng trong lĩnh vực quản lý nghệ sỹ ở đó.
Trước kia, Mạc Hướng Vãn và Tống Khiêm đều làm trong Đài truyền hình. Tống Khiêm xuất thân từ đạo diễn hình ảnh Kênh giải trí, so với anh thì Mạc Hướng Vãn đích thực là một vô danh tiểu tốt, một chân sai vặt không hơn không kém.
Sau khi sinh Mạc Phi, cô không nơi nương tựa, vô thân vô thích, tương lai mù mịt, ngay cả việc kiếm ăn hàng ngày cũng là cả một vấn đề. Quản Huyền coi như lại lo thêm một chuyện bao đồng, giới thiệu cô cho Tần Cầm, người dẫn chương trình nổi tiếng lúc bấy giờ, thường xuyên tới More Beautiful uống R*ợ*u.
Sau đó, Mạc Hướng Vãn trở thành trợ lý cho Tần Cầm, rồi làm qua một loạt các công việc như thư ký trường quay, nhân viên hậu đài, trợ lý đạo diễn. Đa số đều là những công việc vặt vãnh, được cái là cô khiêm nhường và chăm chỉ, nhờ đó mà cuộc sống cũng dần dần được ổn định.
Lúc Vu Chính quyết định rời đài thành lập công ty giải trí riêng, Quản Huyền lại giới thiệu Mạc Hướng Vãn cho anh.
Cô nói với Mạc Hướng Vãn rằng: “Nếu như được nhận chính thức vào biên chế của đài truyền hình thì ngon lành rồi, nhưng muốn vào đâu phải là dễ, trừ phi em định tiếp tục làm chân sai vặt này đến suốt đời, đợi cho tới khi nào lãnh đạo cấp cao soi xét đến mình. Như vậy chẳng có gì hay ho cả, mà bản thân mình cũng không muốn như thế.”
Mạc Hướng Vãn không phải là không có dự tính, cô nói: “Nếu như có hướng phát triển, đương nhiên là em mong muốn rồi.”
Thế là, cô trở thành thư ký cho Vu Chính, yêu cầu công việc của Vu Chính với cô không hề cao, chỉ cần ba điểm: học tiếng Anh cho giỏi, có một tấm bằng và biết uống R*ợ*u.
Mạc Hướng Vãn làm tốt cả ba yêu cầu trên, nhưng không chỉ có vậy, cô đặc biệt có khiếu trong việc tìm kiếm các nguồn thông tin, tài liệu từ mọi đối tượng, phạm vi có thể, để lập ra những bản kế hoạch tốt nhất. Cho nên, khi Vu Chính quyết định lập một công ty quản lý nghệ sỹ ở Hồng Kông để hoạt động song song với công ty ở đây, anh đã đưa Mạc Hướng Vãn lên vị trí như hiện nay.
Con người Mạc Hướng Vãn xưa nay vốn khiêm nhường, thầm lặng, nhưng khi làm việc thì lại hết sức năng nổ, nhiệt tình. Quan hệ của cô với đồng nghiệp Tống Khiêm, và người quản lý nghệ sỹ Chu Địch Thần nói thân thì cũng chẳng phải thân, nhạt cũng không nhạt, bởi sau khi tan làm các đồng nghiệp không mấy khi liên hệ với nhau. Chỉ khi nào Tổng giám đốc tổ chức các hoạt động dã ngoại trong công ty thì cô mới có cơ hội giao lưu cùng bọn họ.
Từ trước đến nay, Vu Chính vẫn không mấy hứng thú với những việc này, có một lần, vào buổi họp với các lãnh đạo cấp cao trong công ty, vợ của anh – Phó Tổng giám đốc Chúc nói rằng, cần phải cải thiện phúc lợi dành cho anh chị em cán bộ trong công ty. Thế là, bộ phận Kế hoạch nhanh chóng lên danh sách các hoạt động cần triển khai. Vu Chính cũng tán thành với ý kiến này, quyết định lấy địa điểm tổ chức ở bên hồ Dương Đăng, đồng thời cũng mời một vài lãnh đạo cấp cao trong công ty tới dùng bữa.
Mạc Hướng Vãn tính toán thời gian, Chủ Nhật tuần này cô không thể ở cùng Mạc Phi được, nên đành thương thảo với con trai: “Chủ Nhật tuần này mẹ phải tham gia hoạt động ở công ty, buổi tối khi nào về sẽ dắt con đi ăn các món ngon nhé!”
Đôi mắt của Mạc Phi liền sáng lên: “Vậy thì con có thể sang nhà của Vu Lôi cùng làm bài tập được không ạ?”
“Con không được làm phiền nhà bạn nhé, phải biết lễ phép, hoàn thành bài tập cô giáo giao đấy.”
“Con biết rồi, con biết rồi.”
Mạc Hướng Vãn nhìn thấy bộ dạng hứng khởi như tiểu bá vương của Mạc Phi, cô biết ngay cu cậu đang vui sướng vì sắp được ra ngoài chơi đùa thỏa thích. Gần đây, cậu bé mới tháo bột, bị nhốt ở nhà mấy ngày liền nên muốn ra ngoài chơi lắm rồi.
Mạc Hướng Vãn biết quản lý chặt cũng thành công cốc nên cô liền nói với Mạc Phi: “Còn nữa, con phải chú ý đến vệ sinh cá nhân nhé, buổi tối Chủ Nhật mẹ về nhà, nhìn thấy quần áo con bẩn, mẹ sẽ không giặt đâu, mẹ mệt mỏi lắm, sáng thứ Hai còn phải đi làm nữa.”
Mạc Phi lắc lắc đầu rồi “dạ” một tiếng, vẻ mặt vô cùng đăm chiêu. Đứa trẻ này vẫn chưa biết giặt quần áo, nhưng lại rất sợ làm phiền đến mẹ, làm khó nó một lần, sau này sẽ dễ quản lý.
Dẫu vậy, Mạc Hướng Vãn vẫn không mấy yên tâm. Cô gọi điện nhờ vả mẹ của Vu Lôi mấy lần liền rồi mới an tâm đi được.
Ngày hôm đó, tâm trạng của Vu Chính rất ổn, nên đã đặt cơm ở bên hồ Dương Đăng mời toàn công ty tham dự. Bộ phận Nhân sự còn thì thầm với nhau rằng: “Anh ấy đi trượt tuyết ở núi Alpes là đủ rồi, còn bắt chúng ta đến đây bám càng làm gì chứ? Đúng là thiếu nhân đạo!”
Thế nhưng, điều mà Vu Chính muốn mọi người làm chính là chơi trò “rồng rắn lên mây”. Vu Chính còn đích thân tham gia hoạt động cùng mọi người. Anh chính là người cầm đầu, tất cả nhân viên khác đều răm rắp nghe theo sự sắp xếp của Tổng giám đốc, ai cũng muốn thể hiện bản thân thật tốt.
Vu Chính hỏi: “Ai phụ trách phần thân rồng?”
Đây là một công việc mang tính nghệ thuật cao, cần kỹ thuật, vậy nên mọi người nhanh chóng giơ tay nhận trách nhiệm. Đầu rồng, đuôi rồng đều đã có người phụ trách rồi, Mạc Hướng Vãn vẫn như mọi khi làm chân chạy việc lung tung.
Tống Khiêm hàng ngày khiêm nhường, gặp ai cũng nói chuyện được, lần này phụ trách làm đầu rồng, nghiêm túc tham gia hoạt động khiến mọi người cùng chơi thở không ra hơi, nào là rửa Pu't lông, cuộn dây thép, nào là cắt dán giấy, ai ai cũng hoa mày chóng mặt. Chỉ có mỗi một mình Mạc Hướng Vãn là chẳng có việc gì làm, vậy nên cô đi tìm nước rửa tay cho các đồng nghiệp.
Chu Địch Thần đã chuẩn bị rất nhiều nước khoáng đến đây, lúc Mạc Hướng Vãn lại lấy nước, Chu Địch Thần liền nói: “Thật sự, không nên làm việc trái với lương tâm, nếu không đi đâu cũng sẽ gặp quỷ.”
Mạc Hướng Vãn ngẩng đầu lên liền thấy Chu Địch Thần đang chu miệng về phía xa nào đó. Cô nhìn thấy một người quen trong trang phục trắng, đứng bên hồ, tuấn tú, phong độ. Cô tò mò: “La Phong đang đóng phim ở đây sao?”
“Nghe nói, cậu ta dẫn lời của đại ca Thành Long cho rằng: “Phàm là đàn ông thì đều phạm sai lầm cả.” Ông đạo diễn mũi dài chuyên làm phim võ hiệp rất ủng hộ cậu ta, đã chọn cậu ta làm nhân vật nam chính hai trong bộ phim võ hiệp sắp tới của mình.”
“Bọn họ làm phim cũng tuyệt lắm mà.”
“Chúng ta có nên ra chào một tiếng không?”
“Tại sao lại không chứ?”
Hai người liền đi gọi Tống Khiêm rồi nói với cả Vu Chính. Vừa nói xong đã nhìn thấy một đoàn người đi tới, người dẫn đầu nhìn thấy Vu Chính liền gọi lớn: “Vu lão tứ, cuối cùng hôm nay cũng đã gặp lại được anh rồi.”
Người đó chính là vị đạo diễn mũi dài chuyên làm phim võ hiệp.
Theo sau đạo diễn mũi dài còn có vài người nữa, Vu Chính gọi tên từng người, ôm chầm lấy họ rồi bắt đầu hàn huyên, trông vô cùng thân mật. Một trong những người đó, Mạc Hướng Vãn nghe Vu Chính hỏi han: “Ây da, Mạc Bắc à! Cậu cũng đổi nghề gia nhập làng giải trí rồi sao?”
Người đó mỉm cười tươi tắn: “Sao lại không chứ? Đạo diễn Thái còn muốn mời em tham gia đóng nam chính đấy.”
Hai nhóm người nhanh chóng hợp nhất, cùng nhau chơi đùa. Vì Vu Chính đang vui vẻ, nên mời luôn mười mấy người kia cùng gia nhập bữa tiệc của công ty.
Mùa này đang sẵn thức ăn ngon, cộng thêm Vu Chính lại là người khó tính cho nên đạo diễn Thái thẳng thắn khen ngợi: “Lúc nào cũng ăn ngon nhất, chơi sang nhất, đi theo Vu lão tứ đúng là không bao giờ lầm.”
Mạc Bắc chỉ vào chiếc đầu rồng của công ty đặt ở phía xa xa rồi nói: “Anh muốn vượt long môn sao?”
Vu Chính cười cười: “Vốn dĩ cũng định nhảy thử một lần xem sao, nhưng nhìn thấy đạo diễn Thái nên có lẽ để lần sau thì hơn.”
Mạc Hướng Vãn đứng lẫn trong số đồng nghiệp, đi theo sau bọn họ một khoảng cách an toàn. Vừa hay trước mặt cô lại chính là Mạc Bắc, lúc trước Vu Chính đã giới thiệu từng người từng người một trong bọn họ với nhau rồi.
Với bất cứ người nào, Mạc Bắc cũng mỉm cười thân thiện: “Xin chào.” Thái độ vô cùng quen thuộc và thành thục.
Chu Địch Thần và Mạc Bắc vốn đã quen nhau từ trước đó, lại vừa hay đứng cạnh Mạc Hướng Vãn nên liền đùa rằng: “Luật sư Mạc, hai người năm trăm năm trước có khi là người nhà cũng nên.”
Thì ra cả hai người đều mang họ Mạc, sự trùng hợp ngẫu nhiên này thật là thú vị.
Mạc Hướng Vãn thẹn thùng mỉm cười, gật gật đầu thay cho lời chào hỏi.
Mạc Bắc hoàn toàn không chú ý đến cô, điều này khiến cho Mạc Hướng Vãn cảm thấy an tâm. Mace và Thảo Thảo chẳng qua chỉ là quá khứ, câu chuyện giữa hai người tốt nhất là nên xóa bỏ hoàn toàn trong ký ức của cả hai, không nên có bất cứ liên hệ nào, cứ như vậy mà sống cho đến hết cuộc đời.
Suýt chút nữa cô còn định đi bái tạ Phật tổ.
Lúc sắp nhập tiệc, Vu Chính liền gọi Mạc Hướng Vãn và Chu Địch Thần lại: “Mary, Judy, lại ngồi chỗ này này.”
Mạc Hướng Vãn kinh ngạc, nhanh chóng hiểu ngay vấn đề. Vu Chính muốn cô ngồi ở vị trí sát bên với Mạc Bắc và La Phong. Vị minh tinh anh tuấn nọ đang nhìn chằm chằm về phía này, ánh mắt vẫn chưa tiêu tán hết nỗi tức giận.
Chu Địch Thần là một người tinh ý, cô liền lôi ngay Mạc Hướng Vãn qua đó ngồi. Mạc Bắc liền kéo ghế giúp cô, làm tư thế “xin mời” rất lịch lãm. Mạc Hướng Vãn lúng túng ngả lưng ra sau, suýt chút nữa thì ngã xuống, may mà Chu Địch Thần kịp thời kéo lại.
Vu Chính quay sang nói với Mạc Hướng Vãn: “Tiểu Tân gần đây tham gia một bộ phim truyền hình mới của đạo diễn Thái, vừa hay có cảnh diễn tay đôi với La Phong. Hôm nay Tiểu Tân có việc không đến được, là người quản lý nghệ sỹ, em thay mặt kính La Phong một ly đi.”
Câu nói này rõ ràng là một mệnh lệnh. Vừa nhận được lệnh, Mạc Hướng Vãn lập tức nâng ly lên, trước tiên nói với đạo diễn Thái: “Người mới đóng phim mới, xin tiền bối quan tâm chăm sóc một chút.”
Đạo diễn Thái cạn ly xong liền quay sang nói với Vu Chính: “Nhìn Giám đốc quản lý nghệ sỹ bên cậu kìa, hết lòng hết dạ vì các nghệ sỹ, đúng là vô cùng đáng khen.”
Vu Chính chỉ nhìn ông mỉm cười, những lời thế này không thể để ông chủ nói được, vậy nên Mạc Hướng Vãn đành phải đích thân lên tiếng: “Đạo diễn Thái, bọn em làm sao có thể so với các tiền bối được, bọn em nhận lương là dựa vào những người nghệ sỹ kia, nên nhất định phải phục vụ chu đáo, đến nơi đến chốn rồi. Lúc nào bọn em cũng mong muốn bọn họ làm việc chăm chỉ, ngày ngày tiến bộ, để các đạo diễn có thể sản xuất được nhiều phim hay phục vụ quần chúng, như vậy chúng em cũng có được đồng lương ổn định để sinh sống.”
Nghe cô nói xong, đạo diễn Thái liền bật cười, mọi người xung quanh cũng cười theo. Mạc Hướng Vãn lại rót đầy ly quay sang La Phong: “La thiếu gia, chuyện của Tương Tương mong anh thông cảm, cô ấy tự sát đến ba lần liền, bây giờ vẫn còn phải nằm viện để theo dõi. Bác sỹ nói, cô ấy bị suy nhược tinh thần.” Cô hơi cúi đầu xuống, coi như thay lời xin lỗi.
Những việc nhằm tạo thể diện cho đối phương như trên, không phải ai ở đây cũng có thể cúi đầu nhận lỗi. Vu Chính có thân phận của Vu Chính, Chu Địch Thần lại không phải người của Kỳ Lệ, đương nhiên chỉ có mỗi mình cô là thích hợp. Cô liếc thấy Vu Chính khẽ khàng gật đầu, Chu Địch Thần cũng đang mỉm cười tủm tỉm.
La Phong nghe thấy Lâm Tương còn đang nằm viện, trong mắt vẫn bộc lộ rõ sự thương xót, cộng thêm nhìn vào ánh mắt của Mạc Hướng Vãn thì cũng thấy là cô đang rất xót xa. Bởi vậy, sau khi Mạc Hướng Vãn cạn hết ly R*ợ*u kia, La Phong cũng cạn theo.
Đạo diễn Thái cười khà khà: “Vu lão tứ, cấp dưới của cậu toàn người lợi hại cả, vừa mới mời R*ợ*u một vòng mà đã khiến mấy người bọn tôi mơ mơ màng màng hết rồi.”
Vu Chính cũng cười theo: “Mau lo mà ăn đi, toàn nói những lời thừa thôi.”
Mạc Hướng Vãn uống nhanh quá, lúc ngồi xuống có phần hơi choáng nên làm rơi chiếc khăn ăn, người ngồi cạnh liền nhặt lên đưa cho cô. Cô chẳng thèm đưa mắt nhìn Mạc Bắc, nhận lấy rồi ngượng ngùng nói câu cảm ơn.
May đúng lúc ấy, Vu Chính quay sang hỏi Mạc Bắc: “Lâu lắm rồi không gặp cậu, đi chơi ở đâu thế?”
Mạc Bắc tỏ vẻ đau khổ nói: “Em vừa mới bị bố lôi về.”
Đạo diễn Thái cũng chen vào: “Bây giờ cậu ấy đang kiếm bộn tiền ở mảng thuế má đấy.”
Vu Chính cười: “Thì ra là làm cho nhà đại tư bản, được cái vẫn nhớ đến mấy người bọn anh.”
Đạo diễn Thái bỗng mặt mày nhăn nhó: “Mấy hôm trước bọn này quay cảnh đánh nhau dưới nước, có hai diễn viên quần chúng bị ૮ɦếƭ nên phải nhờ đến cậu ta đấy.”
Mạc Hướng Vãn khẽ cau mày rồi quay sang nhìn người ngồi cạnh mình. Nghe thấy những việc thế này mà mặt anh vẫn thản nhiên như không. Chính biểu hiện này của anh đã khiến hình ảnh của Mace trong hồi ức của cô dần dần rõ ràng hơn.
Có lẽ, Mạc Bắc nhận thấy cô đang quan sát mình nên mỉm cười và anh cũng nhận được một nụ cười đáp lại. Để phá vỡ không khí ngại ngùng giữa hai người, cô đành cất lời hỏi về công việc của anh: “Mạc tiên sinh có nhận mấy vụ kiện dân sự không?”
Mạc Bắc quay sang, chẳng thể nào nhận biết được ánh mắt của anh sau chiếc kính phản quang. Anh nói: “Tôi chỉ tư vấn thôi. Mạc tiểu thư có cần không?”
Mạc Hướng Vãn cúi thấp đầu xuống hỏi: “À không, hy vọng là không.”
“Vậy thì tốt rồi.”
T¬T
Sau đó, không khí buổi tiệc náo nhiệt trở lại, nhờ Vu Chính khơi trò mà mọi người luân phiên kính R*ợ*u nhau. Tất cả đều là những người có tửu lượng khá, sau mấy vòng, mọi người đều bắt đầu ngà ngà say.
Mạc Hướng Vãn đã uống khá nhiều, may mà thần trí vẫn còn minh mẫn, cô lặng lẽ thay đổi chỗ ngồi với Chu Địch Thần, đoán chắc Mạc Bắc cũng chẳng phát hiện ra.
Khi về đến trung tâm thành phố đã là mười hai giờ đêm rồi, mọi người xuống xe trước phòng tập thể thao, Mạc Hướng Vãn phải vào phòng vệ sinh nữ nôn ọe một trận.
Thật ra, tửu lượng của cô không cao, cô chỉ luyện được biểu hiện trên mặt mà thôi. Mỗi lần uống nhiều, nếu không nôn ra, cô chẳng thể nào đi đứng vững vàng được. Sau khi nôn xong, cô ngẩng đầu nhìn hình ảnh mình trong gương, sắc mặt trắng bệch như ma, sáp lại gần nhìn phía đuôi mắt, hình như đã có một vài nếp nhăn thoắt ẩn thoắt hiện rồi.
Cô đã sinh con, lại sắp ba mươi, cơ thể cô dù tốt đến đâu thì cũng bắt đầu có những biểu hiện không tốt.
Mạc Hướng Vãn lẩm bẩm: “Nhất định phải làm tấm thẻ hội viên ở một spa nào đó mới được.”
Sau khi nói xong, cô loạng chà loạng choạng đi ra ngoài, không may chân bị trẹo sang một bên, đau nhói. Mạc Hướng Vãn bám vào tường, thở hổn hển, nước mắt bất giác tuôn trào. Mẹ con họ chẳng khác gì nhau, liễu yếu đào tơ điển hình, rất dễ bị thương.
Đột nhiên có người gọi tên cô: “Mạc tiểu thư?”
Cô ngẩng đầu lên, lại là người mà cô không muốn gặp nhất. Tại sao anh ta lại có mặt ở đây, vào đúng lúc này chứ? Mạc Hướng Vãn cố gắng kìm nén nước mắt lại, thật sự chẳng muốn nói chuyện cùng anh nên cứ như vậy mắt rưng rưng đứng nhìn.
T¬T
Mạc Bắc đang cho xe quay lại, đột nhiên nhìn thấy một cô gái đang cần sự giúp đỡ. Đầu tiên anh dừng xe, nhìn thấy cô đứng không vững, phải ôm lấy bức tường mà vẫn bắt ép bản thân đi tiếp. Anh liền lên tiếng đề nghị được giúp: “Cô có cần giúp đỡ không?”
Mạc Hướng Vãn nhìn anh như nhìn thấy quỷ, hoàn toàn không cho anh lại gần. Anh nhìn hình ảnh mình hiện lên trên kính xe, quần áo chỉnh tề, hơn nữa còn đàng hoàng, đĩnh đạc, chẳng có chút liên quan gì đến hình ảnh một lãng tử phong lưu hết.
Điều này khiến người ta tổn thương lòng tự trọng, ngay cả đến Mạc Hướng Vãn cũng cảm thấy bản thân phản ứng hơi quá, cô vội chỉnh lại phần tóc mái đang rối bù.
Mạc Bắc cảm thấy rất kỳ lạ nhưng vẫn nhẫn nại hỏi: “Mạc tiểu thư, cô thế này làm sao mà đi về nhà được?”
Một làn gió mát lạnh thổi qua khiến đầu óc cô cũng tỉnh táo hơn phần nào, cô thì thầm lên tiếng: “Tôi uống hơi quá chén.”
Mạc Bắc mỉm cười: “Tôi hoàn toàn có thể hiểu được mà.”
Thái độ của anh vẫn hiền hòa, lịch lãm như mọi khi, thế nhưng Mạc Hướng Vãn vẫn không cảm thấy dễ chịu chút nào: “Vậy phiền anh gọi một chiếc taxi hộ tôi với.”
Thật là mất mặt quá đi thôi, Mạc Bắc cảm thấy lòng tốt của mình đã bị chà đạp một cách không thương tiếc, phong độ lịch lãm quý ông của anh lại không nhận được sự hưởng ứng từ người ta. Tất cả mọi thứ đều khó hiểu. Thế nhưng anh lại chẳng thể nào từ chối phụ nữ được nên liền mỉm cười hòa nhã, nhanh chóng đứng bên lề đường gọi taxi giúp cô.
Cuộc sống về đêm ở đây vừa mới kết thúc, taxi qua qua lại lại chở toàn những con người rệu rã chốn thành đô. Họ chơi đùa đủ rồi, liền quay về nhà ngủ một giấc rồi sáng hôm sau đi làm lại tươi tỉnh như thường. Vậy nên, Mạc Bắc hoàn toàn có thể thông cảm với thái độ thất thường của vị tiểu thư trước mặt mình.
Khó khăn lắm mới có một chiếc taxi dừng lại, người lái xe hạ cửa kính liếc qua Mạc Bắc. Anh liền quay đầu hỏi Mạc Hướng Vãn: “Cô muốn về đâu?”
“Đến Áp Bắc.”
Người lái xe vừa nghe thấy kêu lên: “Ông anh à, đang đùa với thằng em sao? Đằng sau lưng anh chẳng phải là chiếc BMW sao còn phải gọi taxi làm gì? Cãi nhau với bạn gái thì cũng đừng lấy chúng tôi ra làm trò đùa chứ. Mấy người chúng tôi kiếm sống đâu có dễ dàng gì.”
Nói xong, người tài xế liền hạ kính xuống, rồi lái xe đi thẳng.
Mạc Bắc ngây người ra một lúc, chỉ biết thốt lên một tiếng: “Hầy!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc