Trả Thù Gấu Chó - Chương 15

Tác giả: Tokyo.Bu0n

Tôi mặc kệ nó ra sao thì ra. Lúc đầu còn cảm thấy những cái ý kiến, các mưu mẹo của cái My là hay ho, đáng học hỏi... nhưng bây giờ thì tôi thấy mọi thứ trở nên quá tầm thường. Mấy cái kế sách đó tôi cũng làm được... cũng nghĩ ra được có gì to tát đâu chứ. Dạo này đêm đêm tôi hay bị mơ những cái giấc mơ mà nó vô lý vờ lờ. Có những lúc đang đi trên đường thì ngã đập mặt xuống đất, không thì đang đi đường tự dưng bị xe đâm. Rồi giật mình thức giấc... người mồ hôi nhễ nhại... Khiếp quá.
Sáng sớm chủ nhật trời khá là đẹp và trong xanh. Chạy bộ rất là hùng hục. Vừa chạy vừa nghe nhạc. Phiêu vãi ra. Tự nhiên trong đầu lại nghĩ tới chuyện hôm qua. Vẫn nhớ cái mes cuối My nó bảo: Mày sẽ hối hận. Tôi chẳng hiểu sẽ hối hận cái gì... đã làm là phải xong, làm sao mà bỏ nửa vời được. Hối hận hay không thì chắc chắn là cũng kệ thôi. Đâm lao thì phải theo lao... giờ thì đừng có ai cản được. Suốt gần tuần nay tôi chả gặp gỡ ai trong lớp rồi. Nhiều đứa hay nt gọi điện hỏi thăm rồi kể lể... mặc mẹ luôn. Tôi luôn tự tin vào cái bản thân mình. Mình có thể làm được cơ mà...
Nghĩ như vậy, tôi bắt đầu tự mình làm mọi việc... không cần chị My nữa. Dạo gần đây tôi bắt đầu đi chơi nhiều hơn và tụ tập lũ bạn cấp 2 đi R*ợ*u chè, bia bọt liên tục. Cuối cùng thì cái lệnh án đình chỉ cũng được tha bổng. Chắc do tôi cải tạo tốt nên án phạt đình chỉ 1 tuần xuống còn 7 ngày =)). Mai là lại cất bước tới lớp rồi.
Mà kệ nó cái đã... chưa quan tâm vội. Điện thoại reng lên. Bọn bạn rủ đi ăn sáng.
Đi ra quán cháo lòng tiết canh thì đã gặp đầy đủ mấy ông bạn rồi. Hóa ra các bố trẻ đi từ đêm hôm qua... bây giờ mới lò mò về. Nghe bao nhiêu là chuyện hay. (Nào là hôm qua cơ động đông ntn, nào là đoàn thì nhiều bao nhiêu... nào là có mấy ông ăn phải bình hơi cay nằm lê lết... chung quy lại cũng chỉ là chuyện đoàn đi đua. Chẳng có gì khá hơn.
- Sao dạo này... mày nghỉ học nhiều quá vậy. Tao tưởng mày tu rồi cơ mà.
Đang ngồi hút *** thì thằng bạn hỏi câu đó. Tôi cũng chẳng biết trả lời sao. Chẳng nhẽ lại nói là tao tu để có tình yêu, rồi cũng học ngon lên để trả thù tình yêu, rồi giờ lại bị đuổi học cũng vì tình yêu à. Như thế khác gì bảo là: Thằng Hùng này cũng chỉ là thằng lụy tình vì tình yêu mà bất chấp tất cả. Thế thì mặt mũi đéo gì nữa. Vậy nên tôi cũng ậm ờ cho qua.
- Ừ... thì... cũng học hành... mấy đợt vừa rồi bị ốm nên nghỉ ý mà.
Cũng may bọn này lên cấp 3 là mỗi đứa 1 nơi... đa phần chúng nó nghỉ học hoặc đi bổ túc... có mấy đứa nào vào cái trường tôi đang học đâu. Mà kể ra..nếu đéo có H thì chắc gì tôi đã đỗ vào cái trường lấy điểm cao như thế. Có khi đang học mẹ trường bổ túc tây hồ rồi cũng nên. Cứ ngồi uống với chúng nó mà tôi cứ nghĩ luyên thuyên... nào là... số trời... nào là H nào là Linh... ôi... giá mà ngày xưa đéo hứng thi vào cái trường này thì bây giờ có phải đỡ đau đầu không. Mệt mỏi thật đấy. Đầu cứ nghĩ lung ta lung tung.
-Thế hôm gì mày bảo tao để ý mấy cái đứa trường mày làm gì. Có mấy con bé nhìn ngon phết..hớ hớ.
Lại một câu hỏi khó trả lời... mẹ cái bọn này sao hôm nay chúng nó dửng mỡ mà đi tọc mạch thế cơ chứ. Thôi thì những câu hỏi nào mình ko muốn trả lời thì phải tổ lái sang cái hướng khác cho nó nhanh gọn.
- À! Có con bé mà thằng ngồi cạnh tao nó thích ý mà. Thấy bọn nó vào thì nghi nghi rồi bảo bọn mày để ý. Con đấy nó biết mặt tao... nên tao mới tránh mặt. Mà uống đê... mẹ đéo ai chơi kiểu 50 thế kia.
(Các bạn đang đọc truyện trên DocTruyenVoz.Com)
Hỏng rồi. Tôi nghĩ tới cảnh mà bọn bạn này nó sẽ biết thì lúc đó vỡ mồm lắm. Nhưng còn phải cần chúng nó giúp nhiều việc... không thể khôn khéo mà giấu chúng nó mãi được. Nhưng nếu chúng nó mà đi quá sâu vào việc này thì sẽ bị ảnh hưởng quá lớn với tôi. Chẳng nhẽ... trong đầu tôi có ngay ý nghĩ... nếu như bọn này cũng sẽ như bọn bạn cùng lớp thì sao... xuyên suốt... cái quá trình My bày cách tôi cũng ngộ ra khá là nhiều cái hay ho. Được... tôi sẽ ứng dụng lại một lần nữa.
Cả buổi trưa không ngủ... tôi ngồi mà ngẫm nghĩ... ngày mai sẽ tới trường như thế nào.
Cảnh 1: Cứ ung dung mà bước vào lớp, mặt vênh vênh con mẹ nó lên. Theo cái kiểu bố về rồi đây.
Cảnh 2: Mang cái vẻ đã biết lỗi, rồi sẽ ngồi trong lớp tập trung học tập... để đánh lừa con mắt của tất cả. Mình đang cần lấy lại vị thế trong lớp cơ mà.
Cảnh 3:Mang cái măt, bơ tất cả đi. Đến đó lạnh lùng ngồi vào chỗ... đéo nói chuyện với ai hết. Gục đầu xuống ngủ. Bị đình chỉ hết đình chỉ thì lại đi học chứ có cái éo gì đâu mà xoắn.
Cảnh 4: Tới chỗ thằng lớp phó và bắt tay nó 1 cái thân thiện rồi bảo bỏ qua tất cả nhé. (cái đkm cách này không được... nhìn mặt nó chỉ muốn tang them phát nữa thôi)
Thôi coi như là có 4 cách đi. Cũng đéo quan trọng lắm đâu... giờ chỉ cần chọn cách nào cho nó phù hợp thôi. Mai là thứ 2 kiểu đéo gì cũng có tiết chào cờ... không thì cũng là sinh hoạt lớp tự quản. Cách nào thì cũng thực hiện được thôi.
Chiều CN cũng đi làm trận bia cuối nào. Nghĩ bụng sắp tới đi học rồi... chắc ko có thời gian đâu mà ngồi... chiều nay làm trận bê sê lết luôn. Ra quán bia rất oai... mồm kêu to: cô Hậu cho cốc bia với chục nem nào. Đang ngồi mân mê cái cốc bia thì gặp dáng thằng đéo nào trông rất là quen... cái mặt nó mình nhớ mang máng là gặp ở đâu rồi mà không sao nhớ nổi. Tôi vẫy tay nó... Nó tiến tới lại.
Ôi đệt... hóa ra thằng N. Thế đéo nào lại quên mặt nó. Chẳng nhẽ phê rồi à... mới có hơn 3 cốc chứ mấy. N tiến vào hùng dũng, đôi mắt căng ra... cái *** nó phập phồng như kiểu lực sỹ... tới gần tôi... nó nhanh tay cầm chặt tay rồi... ghì xuống bàn và đặt nhẹ nhàng vào đó là bao thuốc... =))
N: Hút cho nó khỏe em ơi. Dạo này mày mất sờ tích quá... anh gọi điện chẳng thấy nghe máy. Nghe H nói là bị đình chỉ à.
Tôi: Ừ! Xích mích linh tinh trong lớp ý mà. Dạo này em bực mình quá nên tắt máy... cũng không hay gặp ai cho lắm. Thế dạo này tình hình tiến dộ của anh đến đâu rồi.
N: Chú xem thế nào đi... cuối tuần sau là SN anh rồi. Còn anh với H cũng vẫn thế... không có gì tiến chuyển nhiều... có những lúc H rất đậm đà những cũng có lúc hời hợt lắm... anh không xác định được đâu mới là tình cảm và là con người của cô ấy.
Tôi Nghĩ thầm trong bụng... khả năng thằng N vẫn chưa đạt đến độ chín trong việc cưa cẩm. Cần phải có một vài cú hích thật mạnh... chứ cứ để như thế này thì... nó sẽ dậm chân tại chỗ mất thôi. Mà nó dậm chân thì mình cũng phải ngưng lại... ko nhanh chóng thì chúng nó out khỏi cấp 3 là coi như hỏng hết mất.
Tôi: Khả năng H nó vẫn phải lựa chọn anh ạ. Anh thử nghĩ xem... đâu phải một lúc mà yêu 2 người được đúng ko anh. Phân vân là phải thôi. Nếu em là nó thì em cũng sẽ lựa chọn một cách cẩn thận nhất.
N: Nhưng có cái này anh khó hiểu lắm...
Tôi: Cái gì?
N: Hôm anh thấy H và thằng kia cãi nhau mày a.
Tôi: (có vẻ thú vị đây) Kể em nghe xem như thế nào?
N: Thì anh nhớ mới đây thôi anh có tới đón H đưa đi học. Thì thấy H và nó cãi nhau trong điện thoại..anh chỉ nghe thấy rõ ràng H nói. Anh tiếp cận tôi vì cái gì... vì bạn thân của tôi à. Sao lúc ban đầu anh không cưa nó đi. Anh yêu tôi làm gì...
Tôi: Bạn thân à..có lẽ nào... thế sao dạo này anh đưa đón cái H rồi à.
N: Ừ khoảng hơn chục ngày nay rồi. Để anh kể tiếp... anh còn nghe rõ H nói là... nếu anh thích thì yêu nó đi. Đừng bao giờ gặp tôi làm cái gì nữa... sau đó H còn khóc nữa cơ mày ạ.
Tôi: Vậy là khả năng thằng này đang có vẻ chăn rau, hoặc đang yêu thêm một đứa khác nữa. Đây có lẽ là cơ hội của anh đấy.
N: Ok! Zô nào... nhưng mày nhớ là vẫn phải giúp anh đấy.
Uống hết tầm gần chục cốc tôi bắt đầu loạng choạng đi về. Mệt mỏi quá. Trong đầu tôi bao giờ chẳng nghĩ 1 cái gì hết. Những cái chuyện đau đầu thì tôi vứt sang 1 bên.
Về đến nhà... tôi chẳng buồn ăn cơm. Ăn éo gì nữa. Bụng toàn bia rồi... Về nhà thì nhà không có ai. Haiz... biết vậy cóc về nữa... ngồi linh tinh nghĩ lung tung bắt đầu rảnh rỗi sinh nông nổi. Lôi Đt ra nt: Em đang làm gì vậy? Anh nhớ quá.
1s...
2s...
3s...
Ôi cái đệt koan lợn chứ. Nhắn cái đếu gì đây vậy. Thôi... đừng mợ nó hình luôn rồi.
Đúng là bia R*ợ*u luôn đem lại những sự phiền toái không có ngờ đến. Bia R*ợ*u luôn đem lại những hành động mà đầu óc không thể ý thức nổi nữa. Ông thần bia đại R*ợ*u ơi... quả này ông giết con rồi. Tổ sư bố nhà ông nữa... khổ quá... khổ quá.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc