Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 30

Tác giả: Y Nhược Tích

Muốn đánh gậy trượt tuyết
Ban đêm có chút lạnh mặc dù đã mở lò sưởi trong phòng
"Thành phố M càng ngày càng lạnh" Nhan Mạt Hàn nắm chặt cái chăn , xoay người đối mặt với Nam Cung Ảnh
Nam Cung Ảnh tựa đầu vào giường , cầm sách trong tay , ngọn đèn mỏng manh rọi chiếu vào gương mặt của hắn .. Thật sự khuôn mặt này rất hoàn mỹ
Hắn gật gật đầu , chăm sóc rất kĩ cho Mạt hàn lấy cái chăn kéo qua người của cô
"Xem kìa , sao anh còn không ngủ?
"Còn chưa xong , xong rồi sẽ ngủ"
"vậy tôi ngủ trước " Nhan Mạt Hàn xoay người , nhắm mắt lại .. Ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi , rơi không ngừng
Nam cung ảnh quay đầu , nhìn bóng dáng của Nhan Mạt hàn cười cười , xem ra càng ngày càng lệ thuộc vào cuộc sống này , hắn - Nam Cung Ảnh từ khi nào lại ỷ lại vào người khác như vậy?
Hôm sau , bên ngoài cửa sổ bị tuyết phủ trắng xoá
Tối hôm qua tuyết rơi rất nhiều , hiện tại cũng không ngừng . Đứng ở sát cửa sổ , Nhan Mạt Hàn cả người bò tới phía trước , nhìn thấy hoa viên chồng chất tuyết .. Suy nghĩ , đúng muốn chơi trò ném tuyết nha
"Này , em nghĩ gì thế?" Nam Cung Ảnh mặc quần áo , nhìn đồng hồ vẫn còn chút thời gian
"Không có chính là muốn đánh gậy tuyết "
"Như vậy sao" Bất quá sáng nay không có thời gian rồi
"em đi thay quần áo đi" Nam Cung Ảnh lấy quần áo đưa cho Mạt Hàn
" Khi nào thì anh tốt như vậy" Nhan Mạt hàn châm chọc nói , chọt chọt vào mặt của Nam Cung Ảnh sau đó quay người vào toilet
Tay của hắn nâng gương mặt lên , sờ vào vùng bị chọt , vui mừng nở nụ cười" Chọt tôi? Muốn ૮ɦếƭ à" Hắn lẩm bẩm nói
--
"Nhan Cầm , tự lo cho mình đi" Nhan Nhậm mang bộ dạng dữ tợn , thu nhập đồ đạt chuẩn bị ra đi
"Ba , rốt cuộc muốn đi đâu , không thể bỏ lại con một mình như vậy , con chỉ mới 17 tuổi"
Nhan Cầm té trên mặt đất ôm lấy đùi của Nhan Nhậm
Nhan Nhậm một cước đá cô văng ra , ném cho cô một cái phong thư " Hãy tự đi tìm địa chỉ này đi"
Nói xong , không chút day dưa hắn xoay người , trong nhà có gì đáng giá hắn mang theo hết , chỉ để lại một một trăm tiền mặt cho Nhan Cầm
"Tôi hận ông ! Tôi hận ông" Nhan Cầm xé rách tóc , mẹ thì không thấy đâu ! Ba cũng bỏ cô ở lại mà đi . Căn bản cô không biết mẹ mình đã xảy ra chuyện gì , chính là hôm qua sau khi rời khỏi đây đã không trở về nữa , Nhan Nhậm nói , mẹ xuống thành thị với một người bạn cho nên bây giờ hắn muốn đi tìm
Cầm phong thư , Nhan Cầm lảo đảo trởi lại phòng
Thành phố M , buổi sáng trên đường ai cũng mặt áo bông dày cợm , da giày hoặc là giày vải bông
Hạ Doãn Hi đến cửa hàng bánh ngọt , lổ tai đông lạnh đến đỏ bừng..
"Ha ha , Doãn Hi xem cái tai của cậu kìa" Nhan Mạt hàn cười cười nắm lấy lổ tai của Hạ Doãn Hi
Hạ doãn hi liếc cô một cái " Sống mũi của bạn củng không tốt hơn đâu nha , giống như chú hề vậy"
Trên xe buýt , Nhan Nhậm biểu hiện cực kì bình tĩnh , hắn đã sớm không cần người thân ! Hắn cần tiền , cần tiền ! Ngày hôm qua Gi*t người phụ nữ xong hôm nay liền đến thành phố M tìm Mạt Hàn
Trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc
Nam Cung Ảnh ngồi trong phòng , di động vang lên
"Này" Nam Cung ẢNh bắt máy
Bên kia đầu dây là giọng nói của Dịch Điều Vi truyền đến " Ảnh , trưa hôm nay có thời gian ăn cơm không? Muốn cho anh gặp bạn trai của em"
Nam Cung Ảnh xém chút nữa đã quên việc này " Được , Anh sẽ gọi cho Mạt Hàn"
Vừa nghe đến Nhan Mạt Hàn , Dịch Điều Vi trau trau mày " Ảnh , đây là chuyện trong nhà của chúng ta" Tất nhiên Dịch Điều Vi không mong Nhan MẠt Hàn đến
" Cô ấy và chúng ta là người một nhà"
"Ặc , Ảnh quên đi , được rồi , một hồi gặp nhau ở quán càfê dưới lầu" Nói xong cúp máy
có chút khó chịu"AJO ! Ăn mặc cho tử tế mọt chút" Dịch Điều Vi tức giận liếc hắn một cái
"Được" Ngắn gọn nhẹ nhàng , rất nhanh sau đó AJo đi ra , ăn mặt khéo , tựa như sinh viên vừa tốt nghiệp .. Tuyệt đối không nhận ra hắn là gián điệp
Nam Cung Ảnh gọi điện thoại cho Mạt Hàn , nói là Dịch Điều Vi hẹn đi ăn cơm để gặp gỡ bạn trai của cô ấy . Mặc dù Nhan Mạt Hàn không ưa Dịch Điều Vi , nhưng hình dáng bạn trai của Điều Vi như thế nào cô vẫn có chút hứng thú muốn biết. Cô muốn biết dạng người như Dịch Điều Vi sẽ yêu người dạng như thế nào
Sau khi gọi điện thoại , mười phút sau , Nam Cung Ảnh đi đón Mạt Hàn
Trong quán cà phê , khúc nhạc du dương ...
“Ảnh , bên này” Nhìn thấy Nam Cung Ảnh cùng Nhan Mạt Hàn đến , trong lòng Dịch Điều Vi có chút không vui nhưng vẫn giả vờ chào hỏi Nam Cung Ảnh tựa như không thấy Nhan Mạt Hàn
Nhan Mạt Hàn bĩu môi , thôi đi , không thích nhìn thấy
“Xin chào” AJo đứng lên , ngượng ngùng cười
" Xin chào , xin chào" Nam Cung Ảnh cùng Nhan Mạt Hàn nói , ngồi ở vị trí đối diện
Dịch Điều Vi nháy nháy mắt , AJo gật đầu " Tôi tốt nghiệp ở đại học T" Ajo giới thiệu nói
"Đại học T cũng không tệ đâu nha" Nam Cung Ảnh gật gật đầu , xem ra lần này bạn trai của Dịch Điều Vi cũng không đến nỗi nào...
Nói chuyện tán gẫu một lúc , giờ nghỉ trưa của Nam Cung Ảnh cũng đã hết , đến lúc phải đi . Nhan Mạt Hàn theo hắn ra về
Đợi sau khi hai người đi , Dịch Điều Vi nhấp một ngụm cafe" Ajo , sau hai ngày hãy làm ra một vụ tai nạn . Này , tôi không muốn giải thích , tôi tin tưởng tay chân của cậu , rất lanh lợi và nhanh nhẹn , hy vọng không để lại bất kì manh mối nào. Tôi muốn Nhan Mạt Hàn phải ૮ɦếƭ , sau khi nó ૮ɦếƭ , hãy liền rời đi , tôi sẽ khóc lóc đến tìm Nam Cung Ảnh an ủi , thời điểm người đàn ông đó yếu lòng , tôi nghĩ cơ hội sẽ dễ dàng hơn"
"Được" Ajo ngẩng đầu , nhìn thoáng qua Dịch Điều Vi , lòng có chút xót , theo Dịch Tỷ lâu như vậy , cô cuối cùng vẫn chọn một người đàn ông khác?
Hôm sau
" Mạt Hàn , bên ngoài có người tìm cậu đó" Hạ Doãn Hi đẩy cửa tiến vào
Nhan Mạt Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ , có một người đàn ông tựa vào cửa , đội nói lưỡi trai hạ thấp mắt kính râm cực lớn che khuất nửa mặt
" Cậu xác định đó là người tốt sao?" Nhan MẠt Hàn nhìn Hạ Doãn Hi , cùng cô đùa giỡn sau đó mặc thêm áo khoác ra khỏi cửa
Trời bên ngoài rất lạnh , nhất thời gió tràn vào trong cổ của Mạt Hàn làm cho cô không khỏi rùng mình
"Tiên Sinh , ông là..?"
Nhan Mạt Hàn thu thu quần áo , có chút tò mò nhìn người đàn ông đang cúi mặt này . Bỗng nhiên , hắn ngẩng đầu..
"Nhan Mạt Hàn" Ba chữ lạnh lùng từ miệng của người đàn ông đi ra , Nhan Mạt Hàn kinh người , hắn làm sao biết tên của cô?
"Đã lâu không gặp" Người đàn ông tháo kính râm xuống , lộ ra bộ mặt dữ tợn .Gương mặt này rất quen thuộc , hắn là ai?
Nhan MẠt Hàn nghiêng đầu , theo bản năng lùi về sau hai bước
"Ông là..?"
"Ha ha , mười năm rồi không gặp.."
Người đàn ông vươn tay , sờ sờ vào má của Mạt Hàn , Nhan Mạt Hàn có chút chán ghét lui về sau cố ý tránh đi
Mười năm không gặp? Là Ai? Nhan Nhậm?
" Ông là? Nhan Nhậm?"
"Ha Ha HA , đúng vậy" Người đàn ông cười một trận , âm thanh nghe rất quỷ dị làm cho Nhan Mạt Hàn cảm thấy lần này hắn tìm đến cô mục đích không hề đơn giản..
Nhan Mạt Hàn lạnh lùng , cảnh giác" Ông cò đến tìm tôi để làm gì?"
Người đàn ông trừng mắt " Ha Ha , ôn chút chuyện cũ thôi , dù sao ba vẫn là ba của con mà"
"HAha" Nhan Mạt Hàn cười nhẹ , âm thanh vang vọng cũng lạnh lùng như tuyết đang rơi ngoài trời kia . Nụ cười thật thê lương , người đàn ông này sau mười năm mới quay trở về , lại còn nói là ba của cô ? Chuyện này thật nực cười
"Ông không phải là ba của tôi ! Ông không phải , không phải không phải " Nhan Mạt Hàn che lổ tai , cô thét chói tai , tiếp theo định quay lại cửa hàng bánh ngọt , thì cánh tay liền bị người nắm lại
"Hạ Doãn Hi ! Hạ DOãn Hi" Nhan Mạt Hàn , gõ cửa kính thuỷ tin , cô chỉ biết lần này Nhan Nhậm tìm cô là chuyện không hề tốt
Bên trong Hạ Doãn Hi đang chuẩn bị bánh ngọt , nghe được tiếng ngoài cửa kiếng truyền vào , lập tức ngẩng đầu nhìn , kết quả cô thấy người đàn ông không nhìn rõ mặt mũi đã kéo Mạt Hàn đi , đem Mạt hàn kéo vào trong xe
"Thảm rồi" Trước tiên , Hạ Doãn Hi liền cảm giác được là Nhan Mạt Hàn đã bị bắt cóc
"Nhan Nhậm , rốt cuộc ông muốn làm gì?!"
Trong xe , Nhan Nhậm mạnh mẽ trói tay của Nhan Mạt Hàn" Ban ngày ban mặt mà ông dám làm chuyện này , ông không sợ cảnh sát sao?!?"
NGoài xe , ở phía đối diện , Dịch Điều Vi đã nhìn thấy tất cả , cô không tin lấy tay bịt miệng lại , cô không nhìn lầm chứ?! Đó là Nhan Mạt Hàn mà?! Cái người đàn ông xa lạ kia là ai?! Mọi chuyện này đều do Ajo làm sao?
Cô giẫm lên giày thể thao*, cô liền chạy ra * trong bản W thì loại giày này giống như giày converse á*
Nhan Mạt Hàn nhìn thấy xe bên ngoài và người đi điền liền kêu to " Cứu mạng ! Cứu mạng"
Chân tay của Mạt Hàn kích động kịch liệt , muốn giãy nhưng lại không được , không ngờ tới chính là Ba ruột của mình hạ độc thủ
Nhan Nhậm bộ mặt dữ tợn , cười lên " Nói cho
mày
biết , ta
o
đã sớm chuẩn bị , ở bên ngoài sẽ không thấy được bên trong này"
Nói xong , lấy một miếng vải to nhét vào miệng của Nhan MẠt Hàn
Lệ , một giọt , hai giọt... cứ rơi ra ... Trong lòng cảm thấy thật sự tổn thương , Mạt Hàn không ngờ rằng có một ngày Nhan Nhậm sẽ đối xử với cô như vậy ..
Bên trong văn phòng " Tổng giám đốc , nghe nói tối hôm qua ở thành phố ZZ vách núi XX tìm được một thi thể là phụ nữa , còn có hung khí nữa" Tiểu Dương đi vào văn phòng , bưng cafe cho Nam Cung Ảnh .. Nam Cung Ảnh gật đầu không nói thêm gì , những việc này hắn rất ít quan tâm đến
"Nghe nói người ૮ɦếƭ là vợ của Nhan Nhậm" Tiểu Dương từ tốn nói , để văn kiện lên bàn
Nam Cung Ảnh nghe đến tên này , lông mày trau trau lại
"Nhan Nhậm?" Nam Cung Ảnh cảm thấy cái tên này rất quen thuộc , nhưng nhất thời không thể nhớ ra . Trên tay tiếp tục kí giấy tờ , thỉnh thoảnh lại ngẩng đầu nhìn vào màn hình vi tính
Tiểu Dương lui ra ngoài , chỉ chốc lát sau lại đi vào trên tay cầm theo điện thoại nội bộ..
"Tổng giám đốc , điện thoại là tìm ngài hình như có chuyện gì rất gấp" Tiểu Dương nhỏ giọng nói sau đó đưa điện thoại cho Nam Cung Ảnh
Nam Cung Ảnh nhận điện thoại , nhìn thoáng qua số điện thoại là một số lạ ... Ngón tay thon dài nhấn nút để chuyển đến điện thoại riêng của mình sau đó trả lại cho Tiểu Dương
"Này này ... Anh có phải là Nam Cung Ảnh không?! Nhan Mạt Hàn bị bắt cóc rồi" Đối phương đầu dây bên kia là giọng của phụ nữ , âm thanh rất là gấp gáp nghe giọng nói có vẻ như đang rất sốt ruột
Nam Cung Ảnh vừa nghe " Cái gì? Mạt Hàn bị bắt cóc?"
"Đúng vậy , tôi tận mắt nhìn thấy có một người đàn ông kéo cô ấy lên xe ...Xe vừa mới đi cách đây 10phút" Hạ Doãn Hi như là đang ngồi trên đóng lửa , sợ hãi cô khoá hết tất cả các cửa của tiệm bánh ngọt sau đó núp dưới quậy sợ một hồi sẽ có người lại đến bắt cô...
"Như thế nào bây giờ mới gọi cho tôi?" Nam Cung Ảnh sốt ruột , nhảy vọt lên , Tiểu Dương thấy thế có chút hoảng sợ
"Tôi vừa mới kiếm được số điện thoại của công ty anh thôi , trời à làm sao biết được tổng đài 114 lại chậm chạp như thế , lúc tôi gọi đến thì trợ lí của anh hỏi tôi cả đóng vấn đề nữa chứ" Hạ Doãn Hi hét lên , Nam Cung Ảnh hơi nghiêng đầy , nhìn thấy vẻ mặt uỷ khuất của Tiểu Dương đang đứng ở cửa
" Tôi biết rồi , tôi sẽ đi điều tra hiện tại cô ấy đang ở đâu , còn cô cứ ở yên đó đừng đi đâu hết" Nam Cung Ảnh cúp máy , lấy áo khoác chạy ra khỏi phòng làm việc
Tiểu Dương lập tức đưa chìa khoá xe , điện thoại còn có thêm một cây súng ngắn ,và dây thắt lưng để bỏ súng vào..
"Coi như là cậu biết điều" Nam Cung Ảnh biết tình huống hiện tại không ổn , người bắt cóc có lẽ là muốn tống tiền
Lúc này , chuông điện thoại của Nam Cung Ảnh vang lên , màn hình hiển thị là Nhan Mạt Hàn
"Này , Mạt Hàn" Âm thanh của Nam Cung Ảnh mang theo một tia rung rẩy , đầu dây bên kia trả lời nhưng lại là một giọng nói lạ
"Nam Cung Đại Tổng Tài" Một giọng nói của đàn ông làm cho Nam Cung Ảnh ngớ người ra
"Ông là ai?"
"HaHa , tôi là ai không quan trọng , quan trọng là vợ của ngài đang ở trong tay tôi . Có muốn nghe giọng cô ấy một chút không?" Người đàn ông nở nụ cười ma quái , sau đó lấy miếng vải trong miệng Mạt Hàn ra đưa điện thoại đến gần
Mạt Hàn thấy thế hét to lên" Nhan Nhậm ! Tôi và anh ấy đã ly hôn ! Ông muốn tiền tôi sẽ cho ông , ông đừng liên luỵ đến người khác ! Huống chi ông không nên trói tôi bởi vì căn bản tôi và Nam Cung Ảnh không hề có quan hệ"
Nam Cung Ảnh nghe được lời nói của Mạt Hàn , trong lòng khẽ run lên . Không được dù bất cứ giá nào cũng phải cứu được cô ấy
"Nói đi , muốn bao nhiêu tiền" Giọng nói của Nam Cung Ảnh vô cùng bình tĩnh
Nam Cung Ảnh nghĩ đến Nhan Nhậm , chính là ba của Nhan Mạt Hàn , đã mười năm rồi không thấy
Lại không ngờ rằng , chính là ba ruột lại đi bắt cóc con gái để tống tiền , thật sự chuyện này rất là nực cười
Hắn quơ tay ý bảo Tiểu Dương đi xuống trước
"Nhan Nhậm , ông muốn bao nhiêu tiền?" Giọng điệu của Nam Cung Ảnh vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh . Bên kia , Nhan Nhậm đã sớm chuẩn bị súng lục , khẩu trang , hắn nở một nụ cười
" Một triệu tiền mặt"
"A , khẩu khí ghê gớm thật" Nam Cung Ảnh nhếch miệng cười khẩy " Địa điểm ở đâu?"
"Kho hàng thứ 3 XX , tốt nhất nên đến một mình ! Nơi này hẻo lánh , bằng không thì hãy đợi nhận xác của vợ mày đi" Nói xong , Nhan Nhậm ném điện thoại xuống đất , điện thoại bể tan nát , Nhan Mạt Hàn đầy nước mắt , đây là điện thoại của cô
Hai mắt của Mạt Hàn đỏ bừng , nhìn thấy bộ mặt dữ tợn của người đàn ông trước mặt , cô khóc ? Khóc vì cái gì? Vì ba ruột của cô là loại người như vậy?
Nhan Nhậm lấy xa một con dao nhỏ , chậm rãi tiến về phía Nhan Mạt Hàn
Nhan Nhậm nở nụ cười quỷ dị , lạnh lùng , đôi mắt đỏ ngầu tà ác nhìn Mạt Hàn " Biết không , mẹ của mày chính là do tao hạ độc "
"Ầm Ầm" Một âm thanh nổ tung trong đầu của Mạt Hàn .. Cái gì? Hắn Hạ độc?Cô còn tưởng là mẹ cô uống thuốc độc tự sát. Là Hắn ! Thật là hắn? Nhìn thấy Nhan Nhậm cầm con dao sắt bén tiến lại , hai giọt nước mắt chảy xuống..
"Ư...Ư.." Cô muốn nói chuyện nhưng miệng lại bị nhét miếng vải to tròn cô không thể mở miệng ...
"Nữ nhân này thật sự là đồ vật tốt , nói cho mày biết , cách đây không lâu tao vừa Gi*t vợ thứ hai của mình , ha ha ha ha ha" Nhan Nhậm ngửa mặt lên trời cười to , rất đắc ý
Nhan Mạt Hàn cảm thấy mình thật sự rất may mắn vì năm mười tuổi cô đã rời đi , rời khỏi tên cầm thú này . Nếu như ở lại có phải cô cũng đã sớm bị ba ruột của mình Gi*t không? Nhan Mạt Hàn thở hổn hển , nhìn chằm chằm vào hai tay của Nhan Nhậm dính đầy máu... Tay của hắn đã Gi*t hai mạng người , còn có mẹ ruột của cô
"feng-zi! feng-zi" Nhan Mạt Hàn cực lực hét chói tai nên âm thanh có thể từ cổ họng cô thoát ra ngoài một chút . Mười năm , không có phá án cũng không ai biết nguyên nhân mẹ cô ૮ɦếƭ là gì , thì ra chính là bị tên cầm thú này Gi*t hại . Nhan Nhậm , người đàn ông khốn nạn này , thật là khốn nạn
Nam Cung ẢNh gọi tiểu Dương đến " Tiểu Dương lập tức chuẩn bị một triệu nhân dân tệ , tiền mặt , bỏ vào sau cóp xe cho tôi" Nam Cung Ảnh cầm điện thoại gọi cho Âu Dương Dật , hắn chỉ cảm thấy buồn cười đó là Nhan Nhậm dám ra giá một triệu ,haha ,một mình hắn có thể cầm được? Còn nói nếu đưa chi phiếu cho Nhan Nhậm đi ra ngân hàng lấy thì việc đó đồng nghĩa là tự đi thú tội ? Thật sự ngu cái X ( JJ: không lầm thì là cái L\' , a men~ )
"Dật , mau gọi cho Doãn Thiệu Hàn , MẠt Hàn bị bắt cóc rồi . Là ba ruột của cô ấy làm , địa điểm kho hàng thứ 3 XX , hai người mau đến tập hợp ở công ty của tôi ! Nhan Nhậm nói chỉ có thể một người đến , hai người lúc đó thì chờ tôi ngoài quốc lộ"
Nam Cung Ảnh cúp điện thoại , khoát áo lạnh vào . Đứng ở thanh máy nhấn nút xuống . Lúc này cửa thanh máy mở ra là Dịch Điều Vi
"Ảnh" Nhìn thấy gò má của Dịch Điều Vi có chút tái nhợt
"Điều Vi?" Nam Cung Ảnh thấy Điều Vi có chút ngạc nhiên , nhưng nhìn đồnng hồ trên tay , thời gian không còn nhiều
"Ảnh , em đã biết hết , em đã thấy tất cả . Anh không thể đi , em không cho anh đi , người kia bị điên rồi " Dịch Điều Vi nổi điên ôm lấy Nam Cun ảnh , không buông
Nam Cung Ảnh trau trau mày " Em thấy?"
"Là , là Ajo , anh ấy nói cho em biết . Lúc sáng anh ấy đi mua điểm tâm cho em anh ấy nhìn thấy" Dịch Điều Vi nói dối , mặt biến sắc trái tim không nhảy..
"Điều Vi , em buông tay anh ra trước , anh biết em lo cho anh nhưng anh phải đi cứu Mạt Hàn" Nam Cung Ảnh quyết tâm kiên định , hiện tại hắn rất vội vàng
"Không được ! Ảnh , van cầu anh đừng mạo hiểm , van cầu anh! Anh là người thân duy nhất của em" Dịch Điều Vi nhất thời hốc mắt đỏ lên , tiếp theo nước mắt chảy ra không ngừng
Nam CUng Ảnh quay đầu đi , hắn dùng sức gỡ bỏ cánh tay của Dịch Điều Vi ra
"Anh phải đi" Nói xong , không hề để ý gì nữa liền xoay người chạy vào thang máy
"Ảnh" Dịch Điều Vi ngã trên mặt đất , móng tay bấm vào da thịt của mình..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc