Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 28

Tác giả: Y Nhược Tích

“Nam Cung Ảnh ! Anh khốn khiếp ! Không cho phéppp ! Anh đã nói anh muốn tôn trọng tôi đấy”
Nhan Mạt Hàn cổ họng kêu ách rồi , hôm nay không phải kì an toàn ! Cô không cần
Bên trên người đàn ông này không có ý rời đi , ngược lại càng bá đạo xé rách y phục của cô
Nhan Mạt Hàn tứ chi giùng giằng , nước mắt theo khoé mắt chảy ra , cô không cần có tình yêu mang chất T*nh d*c này
Cô khóc nức nở , van cầu Nam Cung ảnh “ Xin anh , Nam Cung Ảnh , tôi xin anh..”
Nam Cung Ảnh căn bản không để ý đến cô , tiếp tục hôn lên đôi môi cô , như đang trừng phạt cô , làm cho cô có chút đau
“ Leng keng ...”
Chợt bên ngoài có tiếng chuông cửa .. Nam Cung Ảnh ngớ người , nhìn Nhan Mạt Hàn tựa như đang hỏi cô
Thừa cơ hội này , Nhan Mạt Hàn đẩy hắn ra , lượm y phục dưới đất , tuỳ tiện kím cái áo sơ mi trong tủ mặc vào mở cửa đi ra
Trong phòng , Nam Cung Ảnh quẹt quẹt môi , tà mị cười . Cổ áo của hắn đả mở ra một nửa , lộ ra các tiểu mạch của cơ ***
“Bác? Bác quên gì sao?” Nhìn thấy mẹ của Lạc THần đứng trước cửa , gương mặt của Mạt Hàn ửng đỏ..
“Đúng vậy , bác quên mang theo điện thoại và chìa khoá , đi nửa đường rồi mới phát hiện , bây giờ quay trở về lấy”
Nói xong , mẹ của Lạc Thần cười cười vào phòng nhưng một giây kế tiếp “ Má ơi ! Mạt Hàn , đây là ai vậy?”
Nam Cung Ảnh lúc này trên giường , đôi tay ôm *** , quần áo xốc xếch
Không cần đoán cũng biết , hắn và Mạt Hàn đang làm gì rồi...
“A..Hắn...” Nhan Mạt Hàn vừa định không biết nói gì , nhưng lập tức phản ửng kịp , làm sao có thể không biết?!
“À , nhất định là tổng giám đốc của tập đoàn Nam Cung? Chồng của Mạt Hàn đúng không?”
Mẹ Ngôn cười cười . Nhan Mạt Hàn lập tức lúng túng..
“ Bác..” Cô nhỏ giọng , kéo kéo áo của Mẹ Ngôn
(JJ: kêu mẹ của Lạc Thần là mẹ Ngôn nha )
Nói xong , mẹ ngôn chậm chậm chạy vào gian phòng cầm chìa khoá cùng điện thoại , lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi nhà “ Cạch” một tiếng cửa liền đóng .. Còn lại chỉ là Nam Cung Ảnh và Mạt Hàn
Nhan Mạt Hàn liếc nhìn Nam Cung Ảnh đang tà mị cười , nhặt lại quần áo , lui về phía sau hai bước “ Này , đây là nhà của bác tôi , anh đừng làm loạn nha”
Nhan MẠt Hàn nhìn hắn một chút , ngồi tên ghế salon
Nam Cung Ảnh ngồi bên cạnh cô “ ANh đã điều tra bối cảnh của gia đình em”
“Cái gì?!?”
“ừ , thì cái này , cái đó , đương nhiên em phải hiểu rõ nhất chứ”
“Vậy anh cũng không thể tuỳ tiện điều gia bối cảnh gia đình tôi” Nhan Mạt Hàn có chút oán giận nhìn hắn
“Bảy tuổi , mẹ em đã qua đời? Sau đó lên mười liền được người ta nhận nuôi?”
Nhan Mạt Hàn cúi đầu , trong lòng lại có chút khổ sở
Cô gật đầu một cái , mẹ Ngôn và mẹ ruột của cô đều như nhau .. Đã nhiều năm như vậy , Nhan Nhậm chưa hề tìm cô , từ hồi năm 9 tuổi đến Cô Nhi Viện chưa ai nghe qua về gia đình cô dù chỉ là một chút
“Em có thử tìm ba chưa?”
“Không có”
Đối với Nhan Nhậm , cô rất hận , trong lòng vẫn nhớ ... Thật không có cách nào tha thứ cho hắn , mẹ của cô vì hắn mà tự sát
“Hắn đã hại ૮ɦếƭ mẹ của tôi , tôi cả đời sẽ không tha thứ cho hắn”
Nam Cung Ảnh có chút đau đớn , ôm chầm lấy cô
“Anh mà đem chuyện vừa rồi nói với ai , tôi sẽ hận anh cả đời đó” Nhan Mạt Hàn trừng mắt nhìn Nam Cung Ảnh
Nam Cung Ảnh chẵng qua là cánh tay buộc hơi chặt , Nhan Mạt Hàn cảm giác được hắn ôm cô rất chặt
Loại cảm giác này đột nhiên thật ấm áp...
“Cái gì?? Ảnh đi thành phố A?” bên trong phòng làm việc của Nam Cung ẢNh , Dịch Điều Vi có chút tức giận ngồi trên ghế salon nhìn Tiểu Dương
“ Đúng vậy , đi tìm thiếu phu nhân rồi” Tiểu Dương không hề thích Dịch Điều Vi nên cố ý dùng chữ “ thiếu phu nhân”
Hừ ! Trong tâm Dịch Điều Vi cười lạnh ...
“ thiếu phu nhân? Khi nào thì Ảnh quay trở về?”
Dịch Điều Vi không nhìn tới Tiểu Dương , ngồi nhìn nhìn móng tay .. Trong miệng , vẫn như cũ nhau kẹo cao su
“Không biết” Tiểu Dương nhún vai , mặt dù Tổng giám đốc nói là ba ngày , nhưng không chừng có thể về sớm hơn cũng có thể là tối nay.. Tóm lại Tiểu Dương không muốn trả lời câu hỏi của Dịch Điều Vi
(JJ: i love u , Tiểu Dương * pặc pặc*)=))
Dịch Điều Vi bĩu môi , Nhan MẠt Hàn thật ghê tỏm .. ! Chờ cho AJo tới , lực lượng của cô sẽ nhiều hơn ( chú thích : AJO là trợ thủ của Dịch Điều Vi..)
“Dịch Tiểu Thư còn có chuyện gì sao? Chúng tôi sắp có việc cần giải quyết rồi”
Dịch Điều Vi đứng dậy , ngang đầu rời khỏi phòng làm việc của Nam Cung Ảnh , khinh bỉ nhìn Tiểu Dương
--
“Này , tối nay anh có muốn kím khách sạn không...” Nhan Mạt Hàn mặc đồ ngủ , từ trong bếp bưng ly sữa ra , thọt Nam Cung Ảnh đang chăm chú xem Tv
Nam Cung Ảnh đứng dậy , kéo áo sơ mi
“Này , Anh làm gì thế ! Đây không phải là nhà tôi , một hồi bác gái trở lại thì sao” Nhan Mạt Hàn nóng nẩy , đem sữa đặt trên bàn , lời nói đang nói giữa chừng , áo của Nam Cung Ảnh rơi xuống đất
Hắn buông buông tay “ em cảm thấy bây giờ anh còn có thể đi?”
“Vô lại” Nhan Mạt Hàn khẽ cắn răng , uống sữa xong xoay người vào trong “Phanh” cửa đóng lại , cô còn đặc biệt khoá cửa trên
Bên ngoài phòng khách Nam Cung Ảnh cười cười , mặc quần áo vào , dù sao nhất định sẽ có chìa khoá , chỉ cần đợi mẹ Ngôn trở lại là được...
Ban đêm , trên giường , Nhan Mạt Hàn lăn qua lộn lại không ngủ được , cảm thấy thíu thíu cái gì đó...
“A...Aa...aaa , Nhan Mạt Hàn , mày bị bệnh thần kinh rồi” Nhan Mạt Hàn rốt cuộc ngồi dậy , có chút ảo não vuốt vuốt đầu tóc rối bời , bên trong gian phòng chỉ lưu lại ánh trăng.. Ánh sáng duy nhất kia . Chợt , tay cầm ở cửa giãy dụa...
Nhan Mạt Hàn lập tức về giường , chùm chăn kín mít chỉ giữ lại một khe hở nhỏ , nội tâm có chút sợ... Không biết đối phương là ai nhưng lúc này cô thấy người tiến vào rất quen thuộc ...
Tiếp theo một cái chớp mắt , cô có cảm giác mình rơi vào một cái ôm thật chặt , cô biết đó là Nam Cung Ảnh ... Cô muốn đẩy hắn ra nhưng cuối cùng lại thôi...
Hôm sau
“ Em khi nào trở về thành phốM?”
Nhan Mạt Hàn vừa rửa mặt xong sửa sang lại tóc , từ toilet đi ra nhìn Nam Cung Ảnh vẫn ở trên giường “ Phơi ௱ôЛƓ cho mặt trời ! Nếu không đứng lên tôi sẽ đạp anh xuống giường”
”Làm gì... Ở lại thành phố A mấy ngày không được à” Nam Cung Ảnh nắm chăn che kín mít , lần đầu tiên nhẹ nhàng như vậy , không cần phải đi làm , thôi thì ở lại đây vài ngày , dù sao thì Tiểu Dương đã giúp hắn dời các cuộc hẹn
“Này , cầu xin anh ,công ty của ah còn có công việc ! Anh quay về giải quyết đi” Nhan Mạt Hàn đánh răng , từ toilet thò đầu ra , nói năng không rõ...
“Phốc .. Tiểu thư , làm ơn ai lại đột nhiên chạy đến thành phố A Này , sau đó lại náo loạn ly hôn?” Nam Cung Ảnh vén chăn lên , mắt liếc Mạt Hàn
“Thôi đi , náo loạn ly hôn? Cái gì mà náo loạn ? Chúng ta vốn dĩ là nên ly hôn nha” Nhan Mạt Hàn có chút kích động nói , bọt trong miệng bắn tung toé trên sàn nhà , cô xấu hổ rút đầu về , rửa miệng sạch sẽ sau đí đi ra phòng rửa tay
“Pặc..” Nhan Mạt Hàn vỗ vỗ vào ௱ôЛƓ của Nam Cung Ảnh
“Nè” Nam Cung Ảnh rốt cuộc cũng ngồi dậy , tóc có chút rối , cặp mắt vẫn như cũ rất có sức hút..
“anh ngủ lâu rồi vẫn không chịu dậy , mau trở về thành phố M đi” Nhan Mạt Hàn chọc chọc hắn , kéo kéo cái chăn
“ Nè , không cho phép em kéo , cho em biết tôi không có mặc đồ” Nam Cung Ảnh ôm chăn trước *** , buông tay ra “ Nếu như em nhìn cũng được , em biết anh sẽ rất chủ động lắm nha” Hắn híp mắt lại nhìn Mạt Hàn
“Làm ơn , anh bị bệnh à”Nhan Mạt Hàn nhìn nhìn , buông tay ra
“ Tôi đi mua trà sữa chân trau uống.. Hừ hừ” nói xong , từ trên giường đứng dậy mở tủ treo quần áo , lấy đồ thay
Cột tóc đuôi ngựa , Nhan Mạt hàn từ phòng rửa tay đi ra “ Này , Nam Cung đại tổng giám đốc , anh hãy mau trở về thành phố M đi , cẩn thận phụ tá của anh nhân viên nữa , coi chừng tất cả đều đình công đó”
“Cắt .. Làm sao có thể , em để anh ngủ thêm một chút , vì tìm em mà một đêm đã không ngủ rồi ! Lái xe sợ xảy ra tai nạn” Nam Cung Ảnh lộ ra nửa gương mặt , liếc nhìn Nhan Mạt Hàn , lật người lại dúi dúi đầu vào gối
Nhan Mạt Hàn khoa tay múa chân , đâm vào bóng lưng của Nam Cung Ảnh , lầm bầm nói” Đâm ૮ɦếƭ anh , đâm ૮ɦếƭ anh”
Nghĩ đến hành động tà ác hôm qua của hắn , cô mở miệng “ Này , nói cho anh biết , chuyện chúng ta ly hôn là sớm muộn”
Nam Cung Ảnh trợn mắt quay lại nói “ Em đừng bao giờ nghĩ đến điều đó” Sau đó quay trở lại
“ Hừ , anh là đại tổng giám đốc có nhiều tiền , rồi một ngày đối với tôi anh sẽ chán ghét” Nói xong , Mạt Hàn mở bước đi mua trà sữa
“Này , cái đó giúp anh mua một ly , à đúng rồi , không có tiền thì vào xe của anh mà lấy , trong xe có tiền , chìa khoá để trên bàn trà” Nói xong , hắn đắp mền lên đầu..
Nhan Mạt hàn phủi một cái , muốn uống cái gì không nói , cằn nhằn gì ~ mặt mũi còn không thấy đâu
Cầm chìa khoá xe trên tay , phát hiện bên cạnh bàn có lá thư , là mẹ Ngôn lưu lại , phía trên còn viết hai chữ Mạt Hàn , mở phong thư ra , bên trong hàng chữ rất chỉnh tề
[ Mạt Hàn , nghe Nam Cung Ảnh nói hai đứa giận nhau à , bác đi cùng với bạn , hai ngày sau sẽ về , Nam Cung Ảnh nói muốn cùng cháu nói chuyện . Thật ra , Nam Cung Ảnh rất quan tâm cháu , cháu hãy quý trọng nó . À đúng rồi , có gì thì gọi điện cho bác]
“Cái gì?!? Nam Cung Ảnh”
Nhan Mạt Hàn nắm lá thư hướng vào nhà trong , phát hiện tên đầu heo kia đã ngủ say , không đành lòng đánh thức , Nhan Mạt Hàn bĩu môi..
“Coi như số anh gặp may” Lẩm bẩm để lá thư xuống ra cửa
Thật không nghĩ buổi sáng không tốt tốt như vậy , trên tay Nhan Mạt hàn cầm tiền lẻ tâm tình thật tốt . Cảm giác , sáng sớm có một khúc nhạc đệm làm cho cô không thể rời khỏi Nam Cung Ảnh
Nhan Mạt Hàn ! Mày lại thương người rồi , không phải ai cũng thương được , hiểu không
TRong đầu , tự nhắc nhở mình cho đến khi ngu ngốc nói với chủ tiệm trà sữa” Làm phiền ở ly thứ hai cho thêm chút muối và hồ tiêu”
(JJ : ૮ɦếƭ Ảnh ca rồi haha)
Người chủ tiệm liếc nhìn Nhan Mạt Hàn hoảng hốt , cho cô là bị bệnh thần kinh , không dám nói thêm gì , lấy bình muối và hồ tiêu trong ngăn kéo ra , liền hướng đến ly trà sữa mà cho vào
--
“Phốc , khụ khụ , Nhan Mạt Hàn” Bên trong phòng khách truyền đến âm thanh hét to cùng sự nguyền rủa
Sau đó Nhan Mạt Hàn bị Nam Cung Ảnh nhìn bằng ánh mắt tràn đầy sát khí
“Không phải không phải , mùi vị của ly này sao lại kì lạ vậy , của tôi rất ngon nha”Nhan Mạt hàn hít uống một ngụm của cô , rồi lại uống một ngụm ly của Nam Cung Ảnh , thiếu chút nữa đã bị sặc ૮ɦếƭ
“Khụ , khụ khụ..” Hoàn toàn không nhớ lúc nãy đã nói gì với chủ tiệm
“Được ! Nhan Mạt Hàn , em thật tốt , tối nay anh sẽ nấu cơm”
Nói xong , Nam Cung Ảnh bỏ rơi áo khoác trên người xuống , đi chân không từ phòng bếp tức giận lấy tạp dề , chủ động mặc vào
“Vèo , người đàn ông của gia đình , ha ha ha” Nhan Mạt Hàn cười lăn lộn , vỗ bàn , cười đến mức đau bụng , một bên khoé miệng Nam Cung Ảnh run rẩy , run rẩy , thíu chút nữa là sùi bọt mép
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc