Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 24

Tác giả: Y Nhược Tích

"Đêm nay gặp ở *Tươi đẹp* , có đi không?" Âu Dương Dật đề nghị , mỗi lần , thật mỗi lần chỉ cần chuyện có dính dáng đến cô ấy , hắn không chịu được ! Hắn phải quên , hai năm , nhất định phải quên . Sỡ dĩ không ai gặp qua cô , là bởi vì bọn họ không gặp lại , trừ internet , điện thoại bọn họ còn có thể liên lạc bằng cách nào khác? Cùng ở chung một thành phố nhưng không bao giờ gặp mặt ! Tình yêu như vậy thật sự mệt mõi , thật sự quá mệt mỏi. Hiện tại , hai năm đã trôi qua đều không có tin tức của cô ấy , không biết bây giờ cô ấy ra sao
" đêm nay đến đó để làm gì? " Doãn Thiệu Hàn vắt chéo chân , lần trước về nhà đã ૮ɦếƭ khiếp , ngày hôm sau thiếu chút nữa đã bị cấm cửa
" Vui chơi" Âu dương Dật tà mị cười , nếu bây giờ trước mặt có mấy người mỹ nữ , chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ dưới chân hắn
Doãn Thiêu Hàn buột miệng cười " Xem ra Âu Tổng thật sự có vấn đề trong cách thưởng thức nha . Đi tươi đẹp để chơi? Lần trước xém tí đã bị cấm cửa ! Thật không biết làm sao lại quen biết các loại bạn này , tôi bắt đầu thay đổi theo chiều hướng xấu rồi"
"Hôm nay? Không được không được , tôi đang mệt ૮ɦếƭ đây . Sáng sớm , chân tay đã đau nhức , thôi hôm khác đi" Nam Cung Ảnh vội vàng hủy bỏ , lại nện vào bả vai đang nhức mỏi , thật không biết hôm qua như thế nào mà ngủ , hiện tại từ sáng sớm đã mỏi nhừ toàn thân
" Ha Ha Ha , được , Nam Cung Tổng Tài hẹn lần sau nhé , buổi tối đừng dùng sức quá nha" Âu dương Dật kì dị , làm cho Nam Cung Ảnh mất tự nhiên
" Các người thật là nói nhiều , tôi không phải đã nói , tôi và Nhan Mạt Hàn chỉ là vợ chồng hợp đồng thôi , bởi vì muốn có được cổ phần của ông nội" Nam Cung Ảnh không nhìn bọn họ , Ng'n t tiếp tục gõ gõ trên bàn phím
" Này , cái gì? Phải về thành phố A?
Nhan MẠt Hàn nắm điện thoại , trợn to hai mắt , Ngôn Lạc Thần phải quay trở về thành phố A rồi
" Ừ , Mạt Hàn , Lạc ca ca bên kia có chuyện , sau này trở về , một thời gian sau sẽ quay lại NewYork , em nhớ lời nói của mẹ anh bất cứ lúc nào em muốn cũng có thể trở lại đây " Ngôn Lạc Thần mang theo vài phần thương cảm , hắn bây giờ muốn tiếp tục buông tay , sẽ không là tương lai của Nhan Mạt Hàn vậy thì chỉ có thể buông tay cô ấy ra . trong lòng thật đau
"Anh không thể ở đây thêm một thời gian nữa sao? Vậy em tiễn anh đi" Nhan Mạt Hàn nói , nước mắt khẽ rơi , thần mộ mệnh của cô đã rời đi vậy sau này bị Nam Cung Ảnh khi dễ biết làm sao . Gặp khó khăn thì phải giải quyết như thế nào , người duy nhất cô yêu lại muốn rời đi
" Mạt Hàn , không cần , mẹ và anh đã lên xe rồi . Trễ như vậy mới nói cho em biết , thật xin lỗi" Ngôn Lạc Thần nhìnra cửa sổ , từ thành phố M trở về thành phố A mất 3 tiếng lái xe , nhìn ra ngoài cửa sổ nhanh chóng quay ngược lại cảnh sắc , trong lòng lại nhói đau
" Cái gì? Anh, tại sao nhất định phải làm như vậy? Đi mà không lời từ biệt?" Trong cửa hàng bánh ngọt , Nhan Mạt Hàn nâng âm thanh lên gấp tám lần
" Anh không phải đã nói cùng em rồi sao? Tốt , Tiểu Hàn ngoan , giữ liên lạc nha , anh sắp ra ngoài thành phố rồi , sẽ mất tín hiệu , nói đến đây thôi . Tạm biệt em"
Ngôn Lạc Thầm tạm biệt , trong lòng Nhan Mạt Hàn cảm thấy hụt hẫng , trống không rất khó chịu
Nguyên một buổi chiều Nhan Mạt Hàn như cái xác không hồn , làm cho Hạ Doãn Hi cũng lo lắng
“ Mạt Hàn , cậu làm sao vậy?” Dạ Như tan học xong tới cửa hàng bánh ngọt , nhìn thấy sắc mặt của Nhan Mạt Hàn không thay đổi , trong lòng cũng nổi lên nghi ngờ
“ Lạc Thần đi rồi” Ngắn ngủn bốn chữ nhưng cũng thể hiện được nội tâm của cô thật sự rất đau đớn
Có lẽ một ngày cô cần phải lớn lên , rời bỏ người luôn chăm sóc bảo vệ cô
Dạ Như gật đầu một cái cũng coi như là hiểu
Đối với chuyện này , cô cũng không thể nói thêm gì , cô và Mạt Hàn quen biết nhau đã hai năm ... Từ lúc Mạt Hàn dọn đến thành M , hai người rất hiểu ý của nhau tựa như đã là bằng hữu từ kiếp trước , cho nên Dạ Như rất hiểu Mạt Hàn
“ A , nhưng không phải còn Nam Cung Ảnh sao?” Hạ Doãn Hi cười cười
“À” Suy nghĩ một chút , Nhan Mạt Hàn không kịp phản ứng
Cũng đúng , không ai biết rằng cô và Nam Cung Ảnh chỉ là vợ chồng trên hợp đồng ngoại trừ Dạ Như
“ Ừ nhưng tình cảm giữa mình và Lạc THần không giống như vậy” Nhan Mạt Hàn vội giải thích , lúc này chuông điện thoại của cô vang lên
Trên màn hình hiện tên của Nam Cung Ảnh , cô bắt máy bên kia đầu dây hiện lên một trận cười đùa
“ Hắc Hắc - người vợ bé bỏng của Ảnh, thử đoán xem tôi là ai?” Giọng điệu ẻo lả , làm cho cô không chịu được mà cười phì , giọng nói này không phải là của Nam Cung Ảnh , chẵng lẽ là hai người bạn của hắn?
“ Là Doãn Thiệu Hàn sao?” Nhan Mạt Hàn cười lạnh
“ Không phải” Lại là giọng điệu ẻo lả truyền đến , bên kia cũng có thể nghe âm thanh của Doãn Thiệu Hàn và Nam Cung Ảnh , cứ như bọn họ đang tranh đoạt cái gì mỗi người một câu trả lại cho tôi... Không phải là Doãn Thiệu Hàn và Nam Cung Ảnh . Vậy , chính xác chỉ còn có thể là Âu Dương Dật
“ Là đào hoa công tử sao?” Nhan Mạt Hàn không quen gọi tên của hắn , nên gọi là đào hoa công tử
“ Đi ૮ɦếƭ đi , cái gì mà đào hoa công tử? Thật biết làm tổn thương người khác . Đã rất lâu rồi không gặp , tìm một thời gian gặp nhau đi” Âu Dương Dật thay đổi giọng điệu , bật chế độ loa ngoài lớn hết cỡ
Trong điện thoại , nghe bối cảnh âm thanh đùa giỡn càng ngày càng lớn , ba cái người này quả là rãnh rỗi không có chuyện gì làm
“ Vậy ý của anh là gặp nhau ăn cơm phải không?” Nhan Mạt Hàn cười lạnh , Dạ Như và Hạ Doãn Hi cứ chòm chòm lên để nghe xem người trong điện thoại nói gì
“ đương nhiên rồi , còn phải hỏi , em tương đối cũng hiểu ý anh nha” Âm thanh của Âu Dương Dật từ trong điện thoại truyền ra
Dạ Như đứng tại chổ kinh ngạc , âm thành này rất quen thuộc , chẵng lẽ là của người đó , người cách đây hai năm về trước
Hà !!! Không thể nào , sao lại có thể được? Dù gì mọi chuyện đã qua , vả lại Nhan MẠt Hàn sao có thể biết hắn, cơ bản Dạ Như không hề kể cho Mạt Hàn nghe
Nhất định là cô đã nghe lầm...
“ Được , tốt thôi ! Lúc nào thì sẽ gặp?” Nhan Mạt Hàn sờ sờ mũi , ăn cơm cũng tốt thôi , dù sao có tận 3 “ Đại Phú Ông”
“ Mạt Hàn , đừng nghe kẻ ૮ɦếƭ tiệt đó nói bậy” Bây giờ lại là âm thanh của Nam Cung Ảnh truyền đến
Thân thể bị Doãn Thiệu Hàn lôi kéo , Âu Dương Dật chính là muốn ăn ૮ɦếƭ hắn..
Cho nên mới nói , Nam Cung Ảnh không quan tâm đến vấn đề này , một chút nữa đi tươi đẹp uống R*ợ*u là được rồi nhưng cái chính là sao Âu Dương Dật giành điện thoại của hắn . Bị giam cầm trên sofa , Doãn Thiệu Hàn đã dùng chiêu Chương Ngư để bị miệng của hắn
“ Ha Ha Ha ... Các anh thả anh ấy ra đi , muốn đi đâu ăn cơm thì nói chứ sao” Nhan Mạt Hàn tiếp tục trả lời điện thoại mà không hề phát hiện ra Dạ NHư đang “ hoá đá” bên cạnh
“ Vậy thì tối nay đi , 6g30 bọn anh sẽ qua đón em” Âu Dương Dật nói xong , ném điện thoại về phía Nam cung Ảnh , vỗ vỗ tay “ Giải quyết xong , lâu rồi không hợp mặt , tối nay ăn mừng lớn nha”
Cúp điện thoại , Nhan Mạt Hàn cười lcười
Nhìn thấy Dạ Như đang lo lắng bất động bên cạnh , khẽ đẩy Dạ Như “ Dạ Như sao nào ? Tối nay có cùng đi với tớ không? Còn cậu nữa Hạ Doãn Hi , đồng ý không?”
Hạ Doãn Hi cười cười lắc đầu “ Không được , tối nay tớ phải về nấu cơm cho bạn trai rồi”
Thật là đỉnh cao của chủ gia đình , người phụ nữ tốt . Nhan Mạt Hàn cảm thán...
Lại chuyển hướng về phía Dạ Như , đẩy vai của cô một cái , lúc này Dạ Như mới có phản ứng “ A? Ăn cơm?”
“ đúng vậy ! Cùng nhau đi chứ?” Nhan Mạt Hàn cười cười , nhiều người đi thì vui chứ sao
Nhan Mạt Hàn tiếp tục dụ dỗ nói “ Có Trai đẹp nha ! Người lúc nãy gọi điện cho mình cũng là trai đẹp đó nha”
Dạ Như nhìn Mạt Hàn hỏi “ Tên của người đó là gì?”
Nhan Mạt Hàn quay đầu đi “ Đến rồi sẽ nói cho cậu biết hay cậu cũng có thể tự hỏi hắn” Cố ý dùng chiêu thừa nước ***ng thả câu , Mạt Hàn không nói cho Dạ Như biết
“ Thôi ! Nhàm chán “ Dạ Như giơ tay lên , hung hăng quăng cho Mạt Hàn một cây dẻ (JJ: à cái này thật không hiểu lắm)
Nhan Mạt Hàn xoa xoa đầu “ Stopp ! Đánh cái gì mà đánh ! Thích đi hay không đi” Nói xong , Mạt Hàn liền trở mặt xem thường Dạ Như
Nói thật , Dạ Như muốn biết chủ nhân giọng nói vừa rồi trong điện thoại . Trong lòng Dạ Như bắt đầu chạy loạn xạ , âm thanh này thật sự rất quen thuộc , giống như của người hai năm về trước...
Sáu giờ , Hạ Doãn Hi bắt đầu thu dọn đồ đạc , nhưng Dạ Như lạ nôn nóng , lâu lâu lại nhìn ra ngoài cửa
Nhan Mạt Hàn cóc đầu cô một cái , cười nói” Này , nhìn gì vậy? Tớ đã nói , cậu chắc chắn muốn đi”
Dạ Như phủi phủi “ Không có , chẵng qua chỉ muốn nhìn trai đẹp trong truyền thuyết mà thôi”
“Đẹp trai nhiều nha , tốt lắm ” Nhan Mạt Hàn chấp tay trước *** , dụ hoặc Dạ Như
Hạ Doãn Hi trừng mắt nhìn “ Hắc Hắc , bạn trai của tớ là đẹp trai nhất”
Dạ Như cùng MẠt Hàn rối rít cho cô một cái dữ dội xào cây dẻ , ngay sau đó liền nói “ Yêu trong mê muội ! Mê Trai “
Hạ Doãn Hi ngây ngô cười một tiếng , nhận được điện thoại , liền tạm biệt cùng Dạ Như và Mạt Hàn xong trở về nhà
Nhìn lên đồng hồ treo tường đã là 6g30
“ Mình muốn đi WC một chút” đột nhiên Dạ Như cảm thấy bụng có chút không thoải mái , cầm túi xách , một mạch chạy vào toilet
Không phải là do ăn nhầm đồ chứ? Nhan Mạt Hàn lo lắng nhìn theo . Dạ Như vừa đi thì ba người kia cũng đến
“ Ha ha , vợ bé bỏng của Ảnh , chỉ có mình em thôi sao?” Âu Dương Dật có chút cụt hứng nhìn xung quanh cửa tiệm không có ai
“Không có , còn bạn em nữa , nhưng cô ấy vào toilet rồi” Nhan Mạt Hàn chỉ chỉ vào hướng toilet cười cười
Âu Dương Dật sờ sờ mũi “ Là một mỹ nữ phải không?”
Nhan Mạt Hàn đắc ý nói “ Tuyệt đối”
Vỗ vỗ tay , Dạ Như cũng đang độc thân , ha ha nhưng từ từ , tuyệt đối không thể đem cô giao cho người đào hoa như vậy , không bị hắn làm tổn thương mới lạ
Nam Cung Ảnh sải bước , nhìn nhìn xung quanh cửa tiệm , nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Mạt Hàn “ Này hôm nay mọi thứ đều thuận lợi chứ?”
Giọng nói vẫn lạnh lùng , người đàn ông này , rõ ràng muốn hỏi mà lại sĩ diện ૮ɦếƭ tiệt như vậy
Nhan Mạt Hàn ngẩng đầu , quay lại nở một nụ cười “ Không tốt đâu , không biết có ai đó muốn hỏi thăm nhưng rồi lại sĩ diện ૮ɦếƭ tiệt như thế” Nhan Mạt Hàn cố ý đưa tay nghịch ngợm gương mặt của Nam Cung Ảnh
Lần đầu tiên như vậy có người sờ mặt hắn ! Trong lòng , đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp , cũng không có cảm giác chán ghét , nhìn một chút khuôn mặt dí dỏm của cô cảm thấy thật hạnh phúc
Doãn Thiệu Hàn ở một bên dựa vào quầy , ho khụ khụ khụ không ngừng...
Nhan Mạt Hàn liếc Doãn Thiệu Hàn một cái” Này , anh bị suyễn à? Có muốn vào bệnh viện không?
Doãn Thiệu Hàn lập tức đứng thẳng người “ Em mới là bị suyễn đó , thân thể anh rất tốt , chỉ là hai người cứ diễn cảnh không nên cho nhi đồng xem thấy , làm cho một trận gió không ngừng ma nổi dậy trong lòng của anh”
“ Này, nói rõ nha , cái gì mà nhi đồng không nên? Anh mới là nhi đồng không nên . Mặt của anh chính là nhi đồng không nên a a a a” Nhan Màn Hàn khởi quả đấm hướng đến Doãn Thiệu Hàn mà đập tới , nhất thời không khí bên trong cửa tiệm bánh ngọt cao trào
Nam Cung Ảnh lắc đầu một cái , bất đắc dĩ cười cười . Tối nay ăn cơm lổ tai lại không được bình yên rồi
Bên Trong phòng vệ sinh
Dạ Như có chút hơi co rút đau dưới bụng , “mẹ cả” đã đến thăm
“ A , sao lại đến vào lúc này?” Nhìn vào gương , Dạ Như chỉ chỉ bụng quở trách nói
Lúc này nhìn thấy có một bình hoa thuỷ tình bên cạnh bồn rửa tay , cảm thấy nước bên trong đã cần thay đổi , đem ra ngoài đổ nước thêm phấn dinh dưỡng cho tươi tốt
Dạ như trên tay cầm túi , thận trọng ôm lấy bình hoa , đi từ từ trong phòng rửa tay ra..
“ Mạt Hàn , hoa này cần đổi cái mới rồi”
Đột nhiên Âu Dương Dật sửng sốt , hắn đưa lưng về cửa phòng vệ sinh , không nhìn thấy mặt của đối phương , nhưng âm thanh này nhẹ nhàng như một thiên sứ , cho dù là một trăm năm sau hắn vẫn có thể nhận ra
Nhan Mạt Hàn nghe được Dạ Như gọi cô , ngừng lại , đẩy Doãn Thiệu Hàn một cái , chạy liền đến bên cạnh Dạ Như , ngồi chồm hổm xuống nhìn nước trong bình ha
“ Ây , hình như nước rất bẩn nha”
Không ai phát hiện ra vẻ khác lạ của Âu dương Dật , cũng chưa ai từng thấy qua tình nhân bí mật của Âu Dương Dật
Bọn họ quen biết lâu như vậy , nhưng yêu thì chỉ trong một thời gian ngắn , dù là thế nhưng không ai có thể quên đối phương mà mình đã từng yêu
Âu Dương Dật khẽ nghiêng đầu , không có nhìn Dạ Như , quay đầu sang hướng cửa sổ chậm rãi mở miệng” Đã lâu không gặp”
Bốn chữ , Dạ Như ngẩng đầu nhìn về hướng đối phương .. Nhất thời..
Người đàn ông này , cũng giống như hai năm trước , vẫn chói sáng trong mắt của cô .. Lúc đó , hắn chỉ 21 tuổi , còn hắn vây giờ ... Dường như , trong lòng của cô thật sự đau nhói .. Thâm tâm tự nhiên co rút lại ..
Một tay định chìa ra ... Chợt
“ Xoảng..” một tiếng chói tai , bình hoa rơi xuống bể tan nát , những mảnh vụn văng tung toé ở xung quanh , Nhan Mạt Hàn sợ hết hồn , hét lên một tiếng , nước cũng văng lên làm ướt người của cô
Nam Cung Ảnh và Doãn Thiệu Hàn vội chạy đến
Có chút lo lắng nhìn Dạ Như , lại chuyển hướng sang Nhan Mạt Hàn
“ Em không sao chứ ? Có bị thương ở đâu không?” Nam Cung Ảnh xoa xoa cánh tay của Nhan Mạt Hàn , lật qua lật lại kiểm tra , Nhan Mạt Hàn bỗng chốc ngẩn người .. Cảm giác này thật ấm áp
Mạt Hàn nhẹ nhàng lắc đầu , ngược lại Dạ Như ...Bốn chữ này tại sao lại hù doạ cô đến vậy?
“Dạ Như , cậu bị sao vậy?” Nhan Mạt Hàn không hiểu nhìn sang Âu Dương Dật rồi lại quay về nhìn phhía Dạ Như
Trong nháy mắt , Nam Cung Ảnh cùng Doãn Thiệu Hàn dường như đã hiểu ra cái gì đó .. Hai người liếc nhìn nhau , đi tới bên cạnh Âu Dương Dật bàn luận
“ Đây chính là hai năm trước..?” Doãn Thiệu Hàn chếch mắt sửng sống nhìn Dạ Như
Âu Dương Dật nghiêng đầu , đôi tay nhét vào túi .. Gật đầu một cái
Nha đầu kia thật nhìn khộng tệ , Nam Cung Ảnh nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của Âu Dương Dật .. Hơn nữa , cô ấy còn là bằng hữu rất tốt của Nhan MẠt Hàn
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc