Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 23

Tác giả: Y Nhược Tích

Trong căn phòng to lớn của khách sạn , không khí một lần nữa trở nên yếu dần . trong nháy mắt Nam Cung Ảnh cảm giác được sự khó thở , hắn nhìn gương mặt ửng hồng của Nhan Mạt Hàn đang nằm trên giường , quay đầu đi có chút phiền não , chuyện như vậy mà cũng xảy ra? Rốt cuộc phải làm sao?
" Tôi... Tôi thật khó chịu.." Nhan Mạt Hàn uốn éo người , đôi tay cào loạn xạ . Mắt thấy , sẽ phải bỏ cái chăn dầy kia ra
Nam Cung Ảnh vội chạy đến , có chút bận tâm nắm lấy tay của cô , không thể làm loạn
Cái đêm đó đã đi qua , Nam Cung Ảnh như thế nào lại tôn trọng một người con gái như vậy? Người như Nhan MẠt Hàn , hắn không muốn tổn thương cô một lần nào nữa...
" Nóng.." Nhan Mạt Hàn nắm cánh tay của Nam Cung ảnh , giống như chộp được người cứu mạng , khi thân thể tiếp xúc , cô thư thái một chút
Nam Cung Ảnh ngẩn người , Nhan MẠt Hàn choàng tay qua cổ của hắn .. mà đôi môi hồng hồng tựa như cánh hoa , không nghĩ gì hôn lên môi của Nam Cung Ảnh
Ông Trời ! Nhất thời Nam Cung Ảnh thấy đầu óc trống không , sau đó như một con sư tử đói bụng , đem Nhan Mạt Hàn đè ở phía dưới
Lần đầu tiên , Nhan Mạt Hàn ở thế chủ động . Bên trong , hormone kích thích thần kinh của cô
" Đừng.." nhẹ nhàng âm thanh , lần nữa lại kích thích Nam Cung Ảnh . Đôi tay không yên phận , ᴆụng đến hai bầu иgự¢ căn tròn của cô mà đùa giỡn , cởi tất cả những gì còn vướng víu lại , hắn muốn người phụ nữ này , muốn người phụ nữ này
" Nhan Mạt Hàn ... tối nay , em biết em đang làm gì không?" Nam Cung Ảnh ghé vào tai của cô , nhẹ nhàng hỏi
Bên trong gian phòng , chỉ có ánh đèn ngủ ...
Không khí thật mập mờ..
Cô thở hổn hển , nói với hắn " Nam Cung Ảnh... tôi thật khó chịu ... Anh giúp tôi một chút..."
Nhan Mạt Hàn không còn biết cô đang nói gì , khó chịu cô thật là khó chịu gần như phát điên , trong cơ thể từng cơn hỏa cứ ào ạt thiêu đốt cơ thể của tôi
Cô Chủ động hôn Nam Cung ảnh , cố gắng nhớ đến lúc Nam Cung Ảnh hôn cô , bắt đầu nhanh chóng nhào đến quấn lấy đầu lưỡi của Nam Cung Ảnh
Sau đó ,hắn lại đáp lại
Đầu ngón tay , khẽ trượt lên từng tấc da thịt trắng nõn của cô , cảm thấy cô đã sẵn sàng , không chờ thêm nữa , hắn mạnh mẽ tiến vào
" Ư.." Loại cảm giác này , Nhan Mạt Hàn cảm thấy thần kinh đạt ở mức độ cao nhất
Nam Cung Ảnh bên hông cũng bắt đầu dịch chuyển , mỗi một lần , lại đi đến điểm sâu nhất của cô
Loại cảm giác này , giống như đang phiêu du trên chín tần mây , chưa bao giờ thoải mái như thế , động tác của Nam Cung Ảnh bắt đầu tăng nhanh hơn
Trong nháy mắt , lòng của Nhan Mạt Hàn bị một cảm giác sung sướng lấp đầy , cái đó cùng hắn dáng chặt cùng một chỗ . Không muốn thoát khỏi cảm giác này , ngay chính bản thân cô cũng cho rằng đó là tình yêu , thật buồn cười
Kích tình qua đi , Nam Cung Ảnh thở nhẹ , những giọt mồ hôi trên người cô , hắn nhìn thành quả của mình thật cảm thấy hài lòng
Nhan Mạt Hàn mệt mõi không còn sức lực mà giãy dụa
Hôn lên đôi gò má ửng hồng của cô . Nam Cung ảnh đem cái chăn , dũi ra , Kéo Nhan Mạt Hàn vào trong lòng иgự¢ . Thật cảm thấy an tâm , nhẹ nhàng nhấm hai mặt lại . Đêm nay , có khả năng ngủ rất ngon
Ban Đêm , ở trong phòng của khách sạn tràn đầy hơi thở , như vậy thật ấm áp , ở trong lòng иgự¢ hắn , Nhan Mạt Hàn chậm rãi đi vào giấc mộng
Hôm sau , bên trong phòng khách sạn , giống như đêm hôm qua
Nam Cung Ảnh chậm rãi mở mắt , cho là trời vẫn còn tối , nhưng những ánh sáng chui khẽ qua rèm cửa nhắc nhở hắn trời đã sáng rồi
Tiện tay lấy điện thoại trên đầu giường , vì tối hôm qua đã chỉnh chế độ yên lặng , nhìn vào màn hình là mấy chục cuộc gọi nhỡ
Tất cả các cuộc gọi đều là của Dịch Điều Vi , ngoài ra còn có hai cuộc là ở nhà chắc chắn là Vân Tẩu gọi đến . Tối hôm qua không trở về , cũng không báo cho Vân Tẩu , chắc chắn sẽ lo lắng
Cẩn thận mặc quần áo , xuống giường đến đại sảnh , cầm điện thoại gọi trở về
Điện thoại có người bắt , truyền đến là âm thanh lo lắng của Vân Tẩu
"Thiếu Gia! Tối hôm qua ngài đi đâu , sao không cùng thiếu phu nhân trở về?"
" À , chuyện đó , tôi và cô ấy ở lại khách sạn , hôm qua mệt quá nên ngủ quên" Nam Cung Ảnh day day hai bên thái dương
" À , thì ra là vậy ! Hôm qua ông nội và phu nhân có nói hơn một tháng rồi không thấy hai người , muốn mời hai người về nhà cũ một chuyến , nói khi nào hai người có thời gian hãy báo liền cho họ bbiết , phu nhân còn nói về cái áo màu tím , tóm lại có thời gian cùng với thiếu phu nhân về nhà cũ một chuyến" Vân Tẩu nói
Nam Cung Ảnh nghĩ nghĩ , cái váy màu tím?...
" Tôi biết rồi" Nói xong , cúp máy lại nhắn tin cho Dịch Điều Vi " Ngày hôm qua tìm được Mạt Hàn rồi , cô ấy không sao , chỉ là bị hạ dược , nhưng mọi thứ đã ổn rồi , thật xin lỗi ... Tối hôm qua không nói một tiếng cùng em vì mọi chuyện quá đột ngột... Thật ngại Dịch Điều Vi"
" Trễ rồi trễ rồi" Nhan Mạt Hàn ngồi dậy , nắm tóc , vén chăn lên nhìn . Shit! Quần áo...y phục... ! Ngay sau đó nhìn quanh bốn phía , này .. giống như nhà của Nam Cung Ảnh a...
" Dậy rồi sao?" Phía trước truyền đến âm thanh , Nhan Mạt Hàn liền quay đầu lại
Một giây kế tiếp , cô bị người đàn ông trước mặt này dọa sợ đến mức chui ngược vào trong chăn
" A... ! Anh anh , tại sao lại ở đây , lại còn không mặc quần áo?" Lập tức kéo chăn lên , thân thể trốn vào trong , chỉ hé đầu ra
" Tối hôm qua không biết là ai , cầu xin tôi giúp đỡ ? Ừ?" Nam Cung Ảnh khoanh tay lại để trước иgự¢ , nhìn Nhan Mạt Hàn từ trên xuống dưới
Trong lúc nhất thời , Nhan Mạt Hàn không thể nhớ được hôm qua đã xảy ra chuyện gì ... Đợi một chút... Cô bị Chu Tổng hạ dược .. sau đó sau đó và sau đó....
A! Trời ạ ... Lại lại bị ăn sạch sẽ rồi ... Cô biến thành bạn trên giường với hắn rồi sao?
" Được rồi" Cô tỉnh táo trả lời khiến Nam Cung Ảnh có chút ngoài dự đoán . Nhan Mạt Hàn lạnh lùng lộ vẻ ngoài đầy thương cảm ... Có một số việc cô nên biết rõ , cùng người đàn ông này kí kết rồi , biến thành bạn trên giường với hắn ... Sau khi hợp đồng kết thúc có lẽ sẽ được một khoảng tiền ! Đúng không , như vậy so với tổng giám đốc cái gì cũng không tốt hơn . Nhan Mạt Hàn cười trừ , xuống giường nhặt quần áo lên
" Anh.. có thể ra ngoài một chút không? Tôi muốn thay quần áo" Nhan Mạt Hàn cầm lấy quần áo , đứng trên thảm
" Chà , tối hôm qua cái gì cần thấy đã thấy hết rồi" Nam Cung Ảnh có chút khiêu khích tiến gần lại cô
"Không đùa giỡn với anh , anh không đi tôi đi" Nói xong , giữ khoảng cách một chút , cô kéo chăn nhấc chân vào toilet
Nam Cung Ãnh cũng sắp muộn giờ , đồng hồ lúc này đã là 9g30
" Tôi đi trước sắp trễ rồi.. Cái đó , anh có thể chở tôi một đoạn đường được không?" Nhan Mạt Hàn khó xử nhìn đồng hồ trên tường
" A ? Nhưng tôi cũng trễ rồi" Nam Cung Ảnh chỉ chỉ lên đồng hồ
" Nhưng anh là Tổng giám đốc , đi trễ cũng không sao ! Nhanh lên một chút ! Làm ơn làm ơn" Nói xong , Nhan Mạt Hàn kéo tay nam Cung Ảnh ra khỏi khách sạn
" Hôn tôi một cái , tôi liền chở em đi" Được voi đòi tiên , Nam Cung Ảnh da mặt thật dày , khiến Nhan Mạt Hàn mất kiên nhẫn
Gương mặt thoáng đỏ , người đàn ông này thật quá đáng
" Nói cho anh biết ! Anh đừng quá mức! Vậy ... A , tôi trễ rồi ! Hôn một cái liền một cái" Nói xong , nhanh chân nhón lên , đặt ở gò má của Nam Cung Ảnh một nụ hôn
Bên trong bãi đổ xe , Dịch Điều Vi ngồi cả đêm , nóng giận cầm điện thoại . Nhận được điện thoại , cô khẽ ngẫng đầu
Rồi sau đó nhìn qua kính , thấy hai hình dáng quen thuộc ... Mạt Hàn và Nam Cung Ảnh .. bọn họ...
" Tại sao... Tại sao?" Cô lẩm bẩm nói ... Nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống . Cô đợi cả đêm , đợi lâu như vậy , không ngủ ngồi chờ hắn ... Nhưng cuối cùng kết quả là như vậy? Tại sao lại là như thế này? Tại sao?
" Nhan Mạt Hàn ! Tôi hận cô , tôi hận cô , hận cô " Cô thét chói tai , xe cách âm tốt nên ở một bên khác , Nam cung Ảnh và Mạt Hàn vào ngồi trong xe , không ai nghe được tiếng hét của Dịch Điều Vi
Buổi sáng , Nam Cung Ảnh tâm tình cực kì lạ thường..
" Ôi ! Nam Cung Tổng Tài , tâm tình lại tốt như vậy? Đẩy cửa vào Âu Dương Dật cùng Doãn Thiệu Hàn . Chỉ có hai người này , mới có thể tùy tiện đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc
Nam Cung Ảnh gặp hai cái người bạn tổn hại này , tiện tay một tờ giấy , hướng tới hai người mà phi thẳng
" Cắt.." Nam Cung Ảnh lườm bọn họ , không thể không nói là hai người bọn họ rất hiểu Nam Cung Ảnh , chỉ cần tâm tình tốt cũng có thể nhìn ra
"Ách.. Khẳng định tối hôm qua lại cùng vợ triền miên.." Âu Dương Dật tìm chỗ , nhàn nhã ngồi xuống
" Ha Ha , điều đó là đương nhiên ! Nhìn đi từ ngày đại thiếu gia có vợ , ngay chúng ta là huynh đệ thân thiết hắn cũng không màn đến" Doãn Thiệu Hàn mang theo mùi dấm chua , ê ẩm nói
Nam Cung Ảnh buột miệng cười , thả văn kiện trong tay ra..
" Được rồi được rồi , hai người lại đến điều tra tôi rồi ! Đột nhiên đến công ty tìm tôi làm gì?" Đi tới quầy bar trong phòng làm việc , rót 3 ly rượu đỏ
" Rượu thượng hạng ... Uống uống.." Doãn Thiệu Hàn cầm lấy ly rượu , quơ quơ
"Đi ! ít đến , có chuyện gì" Nam Cung Ảnh hít sâu một hơi , ngồi trên sofa , ở lưng có một chút đau
" Người này , khẳng định tối hôm qua mệt đến ૮ɦếƭ rồi.." Âu Dương DẬt liếc một cái , sau đó cùng Doãn Thiệu Hàn cười rộ lên . Một bên , Nam Cung Ảnh mặt đen xì ...
Nam Cung Ảnh làm bộ nhéo nhéo tay , phát sinh ra âm thanh cát cát cát...
" Ha Ha Ha" Doãn Thiệu Hàn cùng Âu Dương Dật cười một tràng , một trận tử sau đó mới chịu dừng lại
" Ảnh , nghe nói hôm qua cậu đánh Chu Tổng?" Doãn Thiệu Hàn hỏi , ngữ điệu có chút lo lắng . Bọn họ đều biết đến , chắc chắn khẳng định không thể cùng CHu Tổng hợp tác rồi
Nam Cung Ảnh gật gật , không phát ra tiếng
Trong lòng hắn hiểu được , đánh Chu Tổng thì hợp đồng không thể kí được
Nếu đã ra quyền , sẽ không phải hối hận
" Kìa , vậy hợp đồng làm sao bây giờ?" Âu Dương Dật cắm vào miệng hỏi
" Không kí thì không kí , không còn cách nào khác" Nam Cung Ảnh trả lời , giọng điệu thoải mái , quơ quơ ly rượu trong tay
Vì Nhan Mạt Hàn , mà đại hợp đồng này không kí được , suy nghĩ một chút thật đúng là có ít đáng tiếc .. Tối hôm qua sao lại xúc động như vậy...
" A cha ... Nam Cung đại tổng giám đốc của chúng ta từ lúc nào vì nữ nhân mà bỏ lở hợp đồng nha" Âu Dương Dật kỳ dị , làm cho Doãn Thiệu Hàn một bên ôm bụng cười lăn lộn
" Đi ... Cút sang một bên .. Đừng ép tôi , cẩn thận tôi sẽ đánh cậu y như vậy đó" NAm Cung Ảnh cầm nắm đấm
" Sĩ diện khổ thân đấy" Âu Dương Dật nói , trong tay lắc lắc ly rượu đỏ
Nam Cung Ảnh ngớ ngẩn , không muốn nghĩ nhiều , để ly rượu xuống đi đến trước màn hình vi tính , ngón tay nhanh chóng đánh đánh trên bàn phím
" Dật , nghe nói người tình bí mật của cậu củng ở thành phố M ?" Nam Cung Ảnh dừng một chút nói , hung hăng đánh trúng vào Âu Dương Dật , trái tim co lại , đau đớn từng đợt
" Cậu nghe lầm rồi , bất kể là ai cũng chưa từng gặp cô ấy . Ảnh , Hàn ngay cả hai người cũng chưa từng thấy cô ấy" Hai năm trước, người tình bí mật chưa ai từng gặp qua , con trai của chủ tịch tập đoàn Âu Thị yêu một nữ nhi bình dân
" Đã là quá khứ" Âu Dương Dật tươi cười nhưng bên trong lại cảm thấy đau
Tất cả đã là quá khứ , Âu Dương Dật đã sớm không còn như hai năm trước . Bây giờ , hắn ở khắp nơi lưu tình , trêu hoa ghẹo nguyệt , nhưng đó cũng là cách thức của tổng giám đốc Âu Thị
"không biết , có người nói dứt lời" Nam Cung Ảnh nhún nhún vai , không nghĩ nhắc đến chuyện thương tâm của bạn tốt
Chia tay , cũng bởi vì sự chênh lệch giữa hai gia đình quá lớn , cô đi theo hắn , ở trên đường không thể nắm tay , cùng nhau dạo phố thì phải giữ khoảng cách .. Tình yêu mà như vậy quá mệt mỏi .. cho đến một ngày , cô nói cô muốn rời đi..
Thật mắc cười , tình yêu? Âu Dương Dật cười to hơn , Doãn Thiệu Hàn ngồi ở bên kia thở dài
" Chúng ta giống như vậy , đều không có sự lựa chọn trong tình yêu . Nhưng mà thật ra , Ảnh , cậu và Nhan Mạt Hàn hiện tại như thế nào rồi? Doãn Thiệu Hàn hít sâu một hơi , mặt cũng lộ ra vài phần thất vọng . Có lẽ , bọn họ có rất nhiều tiền tài nhưng không có quyền lựa chọn tình yêu cho chính bản thân
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc