Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 20

Tác giả: Y Nhược Tích

Nam Cung Ảnh bá đạo hôn lên môi của cô , hắn muốn trừng phạt người con gái này
" Đừng.. Buông tôi ra..tôi" Nhan Mạt Hàn giùng giằng , đá về hướng Nam Cung ảnh , nhưng không có chút nhúc nhích nào
" Hừ , tôi liền cho em biết cái gì gọi là tùy phát . Tình yêu nửa người ở bên dưới" Nói xong , một tay Nam Cung Ảnh đẩy Nhan Mạt Hàn đến giường , cô còn chưa kịp ngồi dậy , cả người đã bị đè lên . Nam Cung ảnh cắn xé đôi môi của cô
" Cầm.. Đừng.." Lời nói không thể nói ra , đôi tay của Nhan Mạt Hàn hung hăng bám chặt vào lưng Nam Cung Ảnh , chân hung hăng đá *** đầu . Rất tiếc , lại bị bàn tay to lớn của Nam Cung Ảnh đỡ lại , giam trụ , tứ chi của cô đều không thể cử động
Nhan Mạt Hàn ở bên dưới , tình thế cấp bách , cắn vào môi của Nam Cung Ảnh ...Dùng sức , nếm thấy một mùi vị máu tươi nhàn nhạtt...
"Shit" Nam Cung Ảnh đứng dậy , Ng'n t quẹt qua môi dưới , trên Ng'n t liền có vết màu đỏ
Nhân cơ hội , Nhan Mạt Hàn liền nhảy xuống giường , chân còn chưa kịp chạm đất đã liền bị Nam Cung Ảnh ôm trở lại
" Nữ nhân ! Đây là em ép tôi đấy" Nam Cung Ảnh gắt gao nhìn cô , phẩn nộ một tiếng , chăn bị nhấc lên . Lần nữa hắn gắt gao ôm lấy Nhan Mạt Hàn để lên giường . Xem ra lần này cô không có cơ hội trốn thoát rồi
" Xoạt" Một tiếng , quần áo của Nhan Mạt Hàn bị Nam Cung Ảnh xé nát , biến thành từng mảnh nhỏ bay xuống đất ... Lập tức người cô lõa lồ , không còn gì để che đậy
"A..Không cần..Anh muốn làm gì?" Nhan Mạt Hàn lập tức nóng lên , thân thể kịch liệt giẫy giụa nhưng không làm gì được
Lúc này , trong phòng truyền đến âm thanh gõ cửa dữ dội , là Vân Tẩu
" Thiếu gia ? Hai người bị gì? Có cần giúp gì không?" Vân Tẩu ở bên ngoài cửa nghe âm thanh bên trong có chút lo lắng hỏi ... Ở trong phòng liên tục nghe tiếng cãi nhau , lại một tiếng hét chói tai của Mạt Hàn càng làm cho cô thêm lo lắng
"Cô , tốt nhất đừng lên tiếng" Nam Cung Ảnh che miêng của Nhan Mạt Hàn lại , nằm bên tai cô nói . Những lời này , tràn đầy sát khí , dọa cho Nhan Mạt Hàn sợ đến nỗi không dám cử động
" Chúng tôi không sao ! Cô ấy bị bỏng , tôi bôi thuốc cho cô ấy nên cô ấy hơi đau thôi . Cô về phòng ngủ đi , ở đây có tôi là được rồi" Nam Cung Ảnh giả vờ trấn an , đợi sau khi vân tẩu rời đi Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
" Anh thả tôi ra , rốt cuộc anh muốn làm gì, *** sao?" Nhan MẠt Hàn chất vấn , lòng bàn tay túa mồ hôi
" Ha Ha ... Em thật buồn cười , em định kiện tôi sao? Chồng *** vợ?Ha Ha Ha" Nam cung Ảnh ngửa đầu cười to , tiếng cười nghe thật kinh dị...
" Anh.. khốn khiếp ! Cầm thú không bằng cầm thú .. Biến th' .. không có tình người.." Nhan MẠt Hàn một hơi mắng Nam Cung Ảnh
"Xoạt" Lại một tiếng , mảnh vãi duy nhất còn lại trên người cô , *** cũng bị Nam Cung Ảnh cởi bỏ ... Hắn trừng phạt cô .. Trừng phạt cô..
"không.. không cần... không" Nhan Mạt Hàn dùng một chút hơi sức cuối mà hét .. Nhưng quan trọng là cô vẫn không thể ngăn cản hành động của Nam Cung Ảnh
Không thấy có dấu hiệu gì , hắn tiến sâu vào bên trong của cô . Nhưng trong nháy mắt , lại cảm thấy thiếu gì đó...
Hắn hung hăn nhìn chầm chầm vào cô . Chất vấn hỏi " Em , không phải là lần đầu tiên?"
Nửa *** cô cảm thấy đột nhiên có vật cứng lấp đầy , có chút khó chịu trau trau đôi mi thanh tú
Nghiêng mặt , miệng lắp âm thanh đứt quãng trả lời " Tôi ... tôi cũng không phải là người phụ nữ anh yêu.. Anh để ý nhiều như vậy làm gì? Anh đi đến các câu lạc bộ đêm ..Những thứ kia , những người phụ nữ kia đều là đầu tiên sao?"
Lời nói này vừa nói ra , Nam Cung Ảnh ngẩn người . Hắn đang quan tâm đến lần đầu tiên của cô ta? Quan tâm lần đầu tiên của cô rốt cuộc là với ai? Hoặc đây không phải là vì tình yêu , chỉ là là vì sĩ diện của hắn. Đúng , đây không phải là yêu , không phải
" A... Giọng điệu ghê gớm thật" Nói xong , Nam Cung Ảnh hung hăng vào một lần nữa
"Anh.. Khốn khiếp ! Khốn khiếp" Nước mắt không ngừng rớt , Nhan Mạt Hàn gào thét cho đến khi cổ họng khàn khàn . Hắn mạnh mẽ rút ra , lật người lại , đi vào phòng tắm
"Khốn khiếp, khụ khụ , khốn khiếp" Cổ họng đau , Nhan Mạt Hàn chật vật ho khan , nửa *** đau đớn kịch liệt làm cho cô không còn đường nào mà động đậy
Nước mắt tựa như hồ nước . Không cầm được mà chảy ra ngoài . Cô , thật bây giờ cái gì cũng không có
Thân thể không có , tự ái cũng không . Tất cả mọi thứ đều bị Nam Cung Ảnh ςướק đi , tên khốn khiếp này . Cô khóc , lật người lại kéo chăn lên , che cơ thể của mình
Nam Cung Ảnh đứng dưới vòi hoa sen , nước lạnh như băng trôi trên thân thể của hắn . Càng nghĩ càng giận ! Quyết định tối nay ngủ ở phòng khác , ngày mai lại đổi ra giường ! Cái người con gái này , trong lòng hắn ngay cả so với đồ bỏ đi cũng không bằng . Ngay cả đồ bỏ đi cũng không bằng . Người đàn bà rẻ mạc
Trong lòng hắn tức giận , nghĩ đến đây không phải là lần đầu tiên của cô , lại càng tức thêm mấy phần
Một buổi sáng tinh mơ , Nhan Mạt hàn rời giường , trong phòng trống không , tối hôm qua hơi thở K**h th**h đầu óc của cô , thời khắc nói cho cô biết , Nam Cung Ảnh mạnh hơn rồi. Đầu óc ong ong , đi vào phòng tắm , cô không biết bao nhiêu lần mà tắm rửa người dưới ! Thật dơ bẩn
Nước mắt lại không kìm lại cùng nhau mà chảy ra . Thân thể này , dường như chỉ còn là một cái xác
Buổi sáng bên trong phòng làm việc
" Vân Tẩu , hôm nay dọn dẹp phòng tôi lại . Vẫn như cũ , đừng động vào tủ đồ . Đổi ra giường áo gối , phòng tắm đều dọn dẹp cho sạch sẽ" Nói xong , Nam Cung Ảnh cúp máy , đảo đảo qua văn kiện đang nằm lung tung trên bàn
Nhưng trong lòng còn nghĩ đến tối ra , ở dưới người của hắn cô gào thét . Thì ra cô là người dơ bẩn như vậy!
Nghĩ tới có chút tức giận , chuông điện thoại reo lên
"Điều Vi?" Nhận được điện thoại , trau trau chân mày
"Ảnh , hôm nay em đã dọn đến rồi , cảm ơn anh" Bên kia điện thoại , Dịch Điều Vi mỉm cười đứng ở sát cửa sổ to lớn , trong lòng ngọt ngào gọi điện cho Nam Cung Ảnh
" Phải không? Vậy chắc em sẽ bận rộn?" Trong tay không ngừng lật văn kiện
Dịch Điều Vi cười cười
" Ừ , đúng vậy" Dịch Điều Vi nắm điện thoại
"Điều Vi , anh đang bận . NHư vậy đi chờ em dọn dẹp xong , chúng ta lại gặp nhau" Nam Cung Ảnh nói tạm biệt , rồi cúp máy
Buổi sáng ở Tiệm Bánh của Nhan Mạt Hàn cô không ngừng làm việc , cô muốn mình thật bận rộn bận rộn bận rộn để quên đi hết chuyện của ngày hôm qua
" Mạt Hàn , tâm tình của cậu hình như hôm nay không được tốt?" Hạ Doãn Hi có chút lo lắng hỏi . Nhan Mạt Hàn không nói câu nào , có chút lo lắng
"À , không có gì , chỉ là mình làm việc để giảm cân giảm cân" Nói xong , Nhan Mạt Hàn lại chạy ra ngoài rửa chén đĩa
" Giảm Cân..." Hạ Doãn Hi tự nhủ , sau đó liền cười , cô gái này thật là .. cũng biết giảm cân
" Xem nào , bánh của chúng ta ngày càng giống kiểu cách của Phương tây rồi" Nhan Mạt Hàn liêc tục nhìn khách , nở nụ cười
" Đúng vậy ! Ha Ha nhưng thật lạ tiệm bánh này không có một cái tên , ngoài cửa cùng lắm chỉ treo cửa hàng bánh ngọt . Đất tốt nha" Nhan Mạt Hàn nhìn ra ngoài cửa , cười cười
" Ha Ha , quan tâm làm gì , nhiều khách là được rồi" Hạ Doãn Hi ngược lại sảng khoái , cầm điện thoại định ra ngoài mua đồ ăn
"Shit ! Quên mang giấy tờ" Buổi trưa , Nam Cung Ảnh định đứng dậy ăn cơm liền phát hiện giấy tờ thiếu một phần , lại là để quên ở nhà
Không được , phải liền trở về , vừa nói vừa cầm chìa khóa xe chạy về nhà
Vào phòng ngủ , mới phát hiện giấy tờ vẫn nằm ở trên bệ cửa sổ
" Tốt" Nam Cung Ảnh thở một hơi . Lần này nếu không kí được hợp đồng này , đối với tập đoàn Nam Cung chắc chắn là ảnh hưởng rất lớn
Nhìn qua gương , chỉnh lại cavat . Chuẩn bị ra cửa thì dừng bước , hơi thở mùi hương của tối hôm qua lại một lần nữa xông vào mũi hắn
Tình cảnh kia, đoạn hội thoại kia ... Để cho hắn một lần nữa muốn xé nát cô ra
Hắn mở tủ quần áo , lấy cái áo đầm màu tím . Ng'n t nhẹ nhàng xẹt qua , áo đầm này là do mẹ của hắn để lại . Nói rằng hãy trao cho người con gái con yêu mà mặc vào . Hiện tại trong lòng hắn , còn có người con gái nào sao? Dịch Điều Vi đột nhiên trở lại, rồi đột nhiên giải thích chuyện bốn năm trước là hiểu lầm .. Lại không giải thích được vì sao mà cùng Nhan Mạt Hàn kết hôn , rồi lại không thể giải thích được vì sao ngày càng vì cô gái này mà phiền lòng
Người con gái này ! Lúc nào thì hắn đã quan tâm như vậy
Nam Cung Ảnh lần nữa đem quần áo treo vào tủ . Trong nháy mắt , ở góc tủ treo quần áo có một vật gì đó màu trắng , thu hút sự chú ý của hắn
Đây là cái gì? Làm sao mà hắn lại không nhìn thấy ? Cái vật này ở đây đã bao lâu rồi?
Nghĩ đi nghĩ lại , Nam Cung Ảnh cầm lên giũ ra , là ra giường ! In trước mắt của hắn là một màu trắng ... nhưng càng đi xuống thì lại có một màu máu đỏ
Giũ mở ra giường , làm cho hơi thở hormone càng thêm nặng . Xong vào mũi của hắn , nhớ đến cái đêm đó , loại cảm giác đó còn hơi thở nữa... Rồi còn Nhan Mạt Hàn vào đêm quỳ gối , trên cổ của cô có những vết hôn loang lổ...
Này.. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nam Cung Ảnh xoa xoa đầu , nhìn ra giường trong tay , cảm thấy có chuyện gì đó không đúng
Vân tẩu chưa bao giờ ***ng vào tủ quần áo , vậy chuyện này , phải hỏi Nhan Mạt Hàn
Một buổi chiều , Nam Cung Ảnh nhìn chằm chằm vào túi nhựa ra giường . Đây là lần đầu tiên hắn cầm một vật không sạch sẽ lâu đến vậy
" Đong.. Đong.. đong..." Cửa phòng làm việc có người gõ
" Tổng Tài , Chu Tổng gọi đến nói có một yến hội , hi vọng ngài có thể tham dự?" Tiểu Dương đi vào , trong tay còn cầm máy nội bộ của công ty
" Như thế nào lại không trực tiếp đến phòng làm việc của tôi?" Nam Cung Ảnh có chút nghi ngờ
" Chu Tổng , sợ làm phiền đến ngài" Tiểu Dương lui ra ngoài
Nam Cung Ảnh nhíu mày , cái người Chu Tổng này .. Tiền nhiều của nhiều nhiều nữ nhân bên cạnh , tâm địa lại gian xảo
" Này , Chu Tổng" Nhận lấy điện thoại , nhân tiện nói ba chữ .. Nam Cung Ảnh không thích nhìn sắc mặt làm viecệ của người khác
" Hả, Nam Cung Tổng Tài ! Tôi tổ chức yến hội như thế nào? Có thời gian để tham dự?" Bên kia truyền đến âm thanh hưởng thụ của Chu Tổng , chỉ cần nghe cũng biết bên cạnh hắn đang có rất nhiều phụ nữ vây quanh
" Khụ" Nam Cung Ảnh vội ho một tiếng , suy nghĩ một chút , trong tay phần này của hợp đồng , không phải là muốn cùng Chu Tổng kí hay sao? Hắn tâm địa rất gian xảo nhưng ở phương diện làm ăn luôn là nhất . Tuyệt đối coi trọng chữ tín , điểm này ai cũng biết đến
Suy nghĩ lại muốn , gật gật đầu , cuối cùng Nam Cung Ảnh cũng đồng ý " Được , tôi sẽ tham dự"
Gần sáu giờ tối , Nam Cung Ảnh trở về nhà . Trong nhà ngoại trừ Vân Tẩu không có ai khác
" Vân tẩu , Mạt Hàn đâu?" Vừa về đến nhà Nam Cung Ảnh liền hỏi tung tích của Mạt Hàn
Vân Tẩu cười cười , bỏ công việc đang dang dỡ trả lời " Thiếu phu nhân chưa có về nhà . Có thể sẽ về trễ"
Nam Cung Ảnh tháo giày , *** khoác xuống , ngồi trên ghế salon . Nhìn chằm chằm vào đồng hồ đang từng phút từng giây trôi qua
Đến 7g30 , cuối cùng không kìm chế được , đứng dậy cầm chìa khóa xe nghênh ngang rời đi
Dọc đường đi , túi ny lon vẫn lẳng lặng nằm ở ghế phụ , một mạch lái xe đến cửa hàng bánh ngọt . Quả nhiên , ánh đèn yếu duy nhất liền thu hút sự chú ý của hắn
Bây giờ Nam Cung Ảnh chỉ muốn biết rõ mọi chuyện xảy ra đêm đó còn những việc khác hắn không quan tâm . Cái chính là hắn chỉ muốn biết sự thật ! Sự thật
" Nhan Mạt Hàn ! Nhan Mạt Hàn" đẩy cửa kiếng ra , Nam Cung Ảnh giơ túi nylon đang ở trong tay , kêu tên Mạt Hàn
Quả nhiên ở phía sau lộ ra cái đầu nhỏ , vừa thấy Nam Cung Ảnh ánh mắt hốt hoảng lại còn trên tay đang cầm theo cái túi
Chỉ thấy cô sẽ phải chạy đến bên cạnh hắn , ngay sau đó cứ vậy một đường thẳng chạy đi , nhìn hắn cũng không nhìn . Cửa không khóa sao?
Đáng tiếc , trời sinh hai bàn chân của Nam Cung Ảnh củng rất lớn liền đuổi theo Mạt Hàn , cô không có mở cửa trước , liền bắt được cổ tay của cô
" Bệnh thần kinh ! Buôn ra" Cô quay đầu lại , mắng Nam Cung Ảnh
" Phải mắng tôi là bệnh thần kinh cũng được nhưng trước hết hãy giải thích cho tôi một chuyện , giải thích rõ ràng" Nam Cung Ảnh kéo Nhan Mạt Hàn , một đường lôi đi
"Buông ra ! Tôi phải đóng cửa" Nhan Mạt Hàn vặn vẹo cổ tay đang bị nắm chặt
" Được" Nam Cung Ảnh không buông tay , để cho cô dùng tay còn lại mà khóa cửa
Phịch một tiếng , Nam Cung Ảnh đem Nhan Mạt Hàn ném vào trong xe , sau đó chui vào xe khóa cửa lại
" Đây là như thế nào?" Nam Cung Ảnh mở bao nilon , lấy ra giường ra
Nhan Mạt Hàn kinh ngạc , lòng bàn tay lạnh . Xong rồi ! Ra giường , cô đã quên không giặt nó . Hiện tại chẵng lẽ hắn đã phát hiện ra?!?
" Tôi là sao biết được" Nhan Mạt Hàn quay đầu đi , hết sức che giấu sự khủng hoảng trong lòng
Người đàn ông quay người qua , hai tay chống hai bên người của Nhan MẠt Hàn , ở bên tai cô khẽ nói
" Đã bao giờ từng có một ai nói cho em biết , khi em nói dối mặt em sẽ ửng hồng chưa? Cả cái lổ tai cũng sẽ hồng . Mà chính ánh mắt của em đã sớm bán đứng em rồi" Nói xong , Nam Cung Ảnh đem ra giường bỏ rơi trong lòng *** của cô
" Em có biết , tôi ghét nhất người nào lừa dối tôi" Nam Cung Ảnh bổng dưng nổi trận lôi đình , một cước đạp ga . Xe chạy như gió , Nhan Mạt Hàn ngồi tại chỗ sợ đến choáng váng , đôi tay nắm chặt cái ra giường , không biết phải làm sao
Cho đến khi một tiếng chói tai phát lên , lúc này xe mới dừng lại
" Em hãy giải thích cho rõ" Nam Cung Ảnh rất tức giận làm cho Nhan Mạt Hàn như không còn có thể thở được
" Là một đêm đó , anh uống say " Ngắn gọn trong một câu nói , tất cả mọi chuyện đều được mở ra
Trong xe , không khí yên lặng đến ngạt thở , hai người không ai nói với ai một lời nào
" Thật , xin lỗi em" Nam Cung Ảnh khẽ mở miệng " Tối hôm qua...."
" Chuyện ngày hôm qua đã là quá khứ cũng đã qua rồi , hiện tại hiểu lầm đã được giải thích . Tôi có thể lên lầu chứ?" Nhan Mạt Hàn vẫn như vậy nhìn về phía trước , mặt không hề thay đổi , giọng điệu cũng rất bình tĩnh
Nam Cung Ảnh biết cô không tha thứ cho hắn
Nam Cung Ảnh , mày đang vì một người con gái mà bối rối ! Điên rồi sao?!? Trong lòng , Nam Cung Ảnh tự mắng mình . Hắn không phải là vô tâm , chẵng qua là luôn luôn không bao giờ nhìn sắc mặt mà làm việc , lần này lại bị Nhan Mạt Hàn làm cho bối rối như thế
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc