Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 06

Tác giả: Y Nhược Tích

Trong Biệt Thự của Nam Cung , bàn ăn đầy ấp tiếng cười cười nói nói
“ Ảnh , các con tính khi nào sẽ đính hôn ?” Nam Cung Tịch bỗng dưng hỏi một câu làm cả Nam Cung Ảnh và Nhan Mạt Hàn cứng người
“ À , ba chúng con không dự định sẽ nhanh như vậy , chưa tính diến việc sẽ kết hôn” Nam Cung Ảnh nắm nắm tóc , không biết sẽ trả lời như thế nào
“ Ta nói là đính hôn , dù gì tính trước đến việc đó cũng sẽ tốt hơn , đường là Tổng Tài của tập đoàn Nam Cung sao có thể hồ đồ như vậy?” Nam Cung Tịch vẻ mặt nghiêm chỉnh .Đột nhiên , Nhan Mạt Hàn hoá đá , cái gì cái gì? Tổng Tài của tập đoàn Nam Cung?
“ A , Anh…. Anh là Tổng giám đốc của tập đoàn Nam Cung?” Nhan Mạt Hàn xém chút nữa không tự chủ đã ngã nhào xuống ghế . Tổng Tài chắc hẵng là người rất nhiều tiền , người đàn ông này là ngườ nhiều tiền lại còn là người đẹp trai . Trời cao quả thật không công bằng
“ Em yêu , em không phải biết sao , em không cần phải hoảng như vậy” Nam Cung Ảnh nháy nháy mắt , ý nói rằng cô không cần rõ ràng như vậy , sau đó vô cùng thân thiết nhéo nhéo mũi của cô
“ Ừh” Nhan Mạt Hàn gật đầu một cái , nhưng trong lòng thầm nghĩ , cô không có đọc báo , cũng không xem đài làm sao có thể biết được hắn là ai
Trong lòng Nhan Mạt Hàn không ngừng “ nhảy múa” không yên . Tối hôm qua , người cùng cô nằm chung một giường một gối lại là Tổng Tài của tập đoàn Nam Cung . Nói như vậy , ba của hắn chính là Đổng Sự Trưởng của tập đoàn Nam Cung
“ Bác trai , anh ấy thật sự rất yêu thương cháu , cháu hiễu rất rõ anh ấy sẽ không lăng nhăng bừa bãi bên ngoài vì vậy khi nào đúng thời điểm chúng cháu sẽ đính hôn” Nhan Mạt Hàn nhìn thấy Nam Cung Ảnh bối rối không xử lí được liền giải vây dùm . Vừa nói xong , Nam Cung Tịch nghe như vậy cũng cảm thấy hài lòng
“ Ha Ha , xem Mạt Hàn có lòng tin như vậy , cũng tốt . Được thôi , hãy qua lại một thời gian nữa” Nam Cung Tịch cười nhìn Mộ Dung Tịch . Nhan Mạt Hàn thở một hơi , trời ạh ,năm nay cô chỉ 19 tuổi thôi , làm sao có thể cùng một người không có tình yêu mà đính hôn được . Chuyện này , thật nực cười .
Đêm khuya , sau khi bữa ăn kết thúc , cứ theo lẽ thường tình Nam Cung Ảnh nắm tay Nhan Mạt Hàn hướng ra cổng chính cho đến khi vào trong xe
“ A ha , cuối cùng cũng kết thúc rồi!” Nhan Mạt Hàn tuỳ hứng ngồi trên yên xe
“ Tạm được , diễn cũng không tệ” Khoé miệng Nam Cung Ảnh cong lên , khởi động xe
Gần 11 giờ thành phố M , càng lúc càng thêm náo nhiệt . Nhan Mạt Hàn tựa vào ghế , nhìn ra ngoài cửa xe . Nếu như năm đó ba không bỏ mẹ mà đi , có phải bây giờ mọi chuyện đã khác rồi không? Nghĩ đi nghĩ lại , cảm thấy mệt mõi , Nhan Mạt Hàn nhắm hai mắt , ngủ thiếp đi
Nam Cung Ảnh lái xe đến khách sạn Jayz
“ Nè.. đến…” Lời nói còn chưa dứt , liền dừng lại , Nam Cung Ảnh phát hiện người bên cạnh đã ngủ thiếp đi
Trong lòng Nam Cung Ảnh chợt có một dòng cảm xúc , không muốn gọi cô dậy, cái miệng nhỏ nhắn đang nhẹ nhàng thở , chân mày hơi trau lại , Nam Cung Ảnh cúi người xem tư thế cô đang ngủ , ngay lúc mặt của hắn đã gần kề mặt cô thì một hồi chuông điện thoại vang lên
Nam Cung Ảnh rút người lại , xém chút đã ***ng vào cửa kiếng , giả vờ huýt sáo coi như không có gì xảy ra
“ điện thoại …” Nhan Mạt Hàn vội tỉnh dậy , cầm điện thoại lên
Chợt , trong mắt của cô hiện lên một chút niềm vui !
Màn hình di động hiện lên , Lạc ca ca….
Khoé miệng Nhan Mạt Hàn cong lên , cảm giác dường như vô cùng ngọt ngào
“ Tôi, tôi… ra ngoài nhận điện thoại” Nhan Mạt Hàn nhìn Nam Cung Ảnh , vui sướng nhảy xuống xe
Nam Cung Ảnh nhìn Nhan Mạt Hàn vui sướng xuống xe , khó chịu “ Người nào gọi , mà vui mừng đến thế” sau đó nhìn lên kính chíu hậu
Nhan Mạt Hàn bắt điện thoại , đá đá chân , nở nụ cười , còn lại là một nụ cười rất ngọt ngào…
“ Ah , Lạc ca ca , như thế nào lại gọi điện cho em?” Con ngươi của Nhan Mạt Hàn lạnh lùng khom lưng nhìn tựa như trăng khuyết , nhờ có ánh đèn đường mà Nam Cung Ảnh nhìn thấy mặt của cô đang đỏ ửng
“ Tiểu Hàn , anh nhớ em rồi” ở một nơi khác, Lạc Thần cười cười
“ Khi nào thì anh sẽ trở lại?” Nhan Mạt Hàn vội vàng hỏi , không kịp đợi Lạc Thần trả lời
“ Tiểu Hàn ,nhanh như vậy liền nhớ anh?” Lạc Thần ở phía bên NewYork , bây giờ bên NewYork đã là 9 giờ sáng
“ Đúng vậy , em thật là nhớ anh , từ lúc em đánh mất công việc , liền nhớ anh” Nhan Mạt Hàn nhìn về phía xe , nghĩ thầm tất cả đều tại vì anh Nam Cung Ảnh
“ Hả? Mất việc? Chuyện gì đã xảy ra với em? Không phải công việc ở Jayz vẫn đang diễn ra tốt sao?” Vừa nghe Mạt Hàn nói mất việc , Lạc Thần có chút hoang mang
“ Àh , thì tại vì nhờ phúc của ai đó” Nhan Mạt Hàn thở dài ,tựa vào cột đèn ở bên đường
“ Tiểu Hàn , anh xử lí xong chuyện bên này , lập tức sẽ trở về tìm cho em một công việc khác tốt hơn , em không cần lo lắng” Lạc Thần nhìn đồng hồ , nhanh chóng đã đến giờ hợp
“ Vâng ! em cũng tính như thế , sau đó sẽ tìm một công việc khác , Lạc ca ca , anh mau trở về nha” Nhan Mạt Hàn khẽ cười . Trong xe , Nam Cung Ảnh bị một trận khó chịu , rốt cuộc cô gái này đang nói chuyện với ai?
“ Ừh ! Anh sẽ hoàn thành xong sớm thôi” Lạc Thần tưởng nhớ lại gương mặt của cô , nụ cười của cô , tất cả về cô . Nhưng thời gian hợp đã đến , không thể nói lời tạm biệt
“ Tiểu Hàn , anh phải đi hợp rồi , ở thành phố M em trước mắt cứ như vậy đi , hoàn thành xong việc bên này , anh sẽ lập tức trở về” Lạc Thần nói lời từ biệt với Mạt Hàn sau đó cúp máy đi hợp
Nhan Mạt Hàn lạnh lùng từ đầu đến cuối mang trên gương mặt một nụ cười ngọt ngào , mở cửa xe liền thấy gương mặt tái xanh của Nam Cung Ảnh
“Này , anh bị gì thế? Uống nhầm thuốc rồi hả?” Nhan Mạt Hàn thất vọng đau khổ , thật tức không thể đánh hắn một cái
“ Không cần , không có lần sau ,lần sau tôi sẽ không làm tài xế” Nam Cung Ảnh tức giận trừng mắt liếc nhìn Mạt Hàn
“ Thôi , Anh đưa tôi đến nhà bạn tôi nha …. Địa chỉ XXXXXXX . Khoang đã, chờ tôi một chút , năm phút thôi” Nói xong , Mạt Hàn đi xuống xe , chạy vào trong Jayz , chỉ một lúc sau , cô cầm một cái túi bước ra
“ A , anh thật nghe lời nha” Nhan Mạt Hàn lên xe , còn cố tình vẫy vẫy tay của Nam Cung Ảnh . Cô cười vì thấy hắn vẫn đậu xe ở đây đợi cô
Lái xe đến địa chỉ , Mạt Hàn cầm túi đồ , đi xuống xe nói cám ơn
“ Nè , hôm nay tôi đã cùng anh hoàn thành xong vở kịch , tạm biệt nhé” Nhan Mạt Hàn nhếch môi nở nụ cười , sau đó hướng về phía Nam Cung Ảnh , phất phất tay
Đem cô gái nhiều chuyện này đến nhà bạn , biết như vậy trong lòng hắn dễ chịu hơn , qua mặt được ba mẹ hắn , bây giờ hắn đã có thể trở lại cuộc sống tự do . Nam Cung Ảnh nở nụ cười ta mị , lấy điện thoại bấm dãy số
Tươi đẹp-
“ Hôm nay Nam Cung thiếu gia có hứng thú gì mà đến chỗ chúng tôi vậy?” Doãn Thiệu Hàn hai chân vắt chéo , ngồi ở sofa đối diện Nam Cung Ảnh
“Hừ” Âu Dương Dật hừ mạnh một cái
“ Ưh … Như thế nào?” Nam Cung Ảnh cầm ly R*ợ*u trong tay , lắc nhẹ
Doãn Thiệt Hàn sờ sờ mũi cười cười “Hắn đang ở trên giường , anh lại gọi điện kêu xuống , điên nhiên là khó chịu , nghĩ lại , thời gian này hắn làm gì ?”
“ Thật là ngại” Nam Cung Ảnh cầm ly R*ợ*u hướng đến miệng , uống cạn
“ Anh biết là tốt rồi , một lát nữa xem anh bồi thường như thế nào đây” Âu Dương Dật liếc nhìn Nam Cung Ảnh một cái tiếp tục nói “ sao hứng thú vậy? Chuyện gì khiến cho anh cao hứng đến thế ? Hơn nửa đêm mới đến đây?”
“ Ba mẹ tôi , vẫn chờ tôi đính hôn cùng Tư Đồ Ngưng , đối phó được , nên lại tự do” Nam Cung Ảnh hứng thú vì đã khôi phục được tự do
Âu Dương Dật cùng Doãn Hàn Thiệu Hàn nhìn nhau , căn cứ theo lời ba mẹ Nam Cung Ảnh mà nói so với Tư Đồ Ngưng thì không còn ai phù hợp hơn , họ sẽ không dễ dàng mà để cho Nam Cung Ảnh không đính hôn
“ Nhà Đại tiểu thư có sức quyến rũ như vậy , bác trai bác gái đều đã làm tốt rồi” Doãn Thiệu Hàn và Âu Dương Dật đồng thanh , mang vẻ mặt mong đợi
“ Chúng ta uống R*ợ*u uống R*ợ*u nào” Nam Cung Ảnh không muốn nói cho họ biết đã tuỳ đem một cô gái xa lạ ở trong khách sạn mà đi đối phó với ba mẹ hắn
“ Có nói không?” Âu Dương Dật trả lại cho Thiệu Hàn một ánh mắt , Doãn Thiệu Hàn nói tiếp “ Nếu không nói , ngày mai tôi sẽ đến thăm bác trai bác gái một chuyến a” Âu Dương Dật gật đầu liên tục
“ Các người ! Hừ , nói thì nói” Nam Cung Ảnh trừng mắt nhìn họ cũng thừa biết hai người này thật biết cách giở trò
Đem sự thật kể lại cho họ , Doãn Thiệu Hàn và Âu Dương Dật cười ngầm , quả không sai hai người bọn họ đồng thanh
“ Ha ha ha ha ha , tuyệt nhiên anh dám tìm một cô gái xa lạ để đi đối phó với bác trai bác gái, ha ha ha ha…” Nhìn hai người họ ôm bụng cười , Nam Cung Ảnh tức giận ngồi trên ghế salon
“ Hai người đã cười xong chưa , đến tìm hai người để đi ăn mừng , vậy mà giờ hai người ngồi cười chế nhạo tôi ha?” Nam Cung Ảnh rót thêm một ly R*ợ*u rồi cạn sạch
“ Ha Ha , tốt lắm” Doãn Thiệu Hàn ngồi trên ghế salon ôm bụng mà cười
“ Ảnh , nữ nhân của tôi đâu?” Âu Dương Dật nhìn xung quanh phòng , trong phòng lúc này chỉ có 3 người
“ Muốn có nữ nhân? Được đi tìm” Nam Cung Ảnh nói xong , đứng dậy bước ra ngoài , chỉ một lúc sau liền mang về một số người
Âu Dương Dật nhìn qua nhìn lại , bĩu môi “ được , không sao , đưa trở về , lần này coi như xong”
“ Quên đi , tôi đã sớm có chuẩn bị khác , ha ha” Nói xong , Cung Nam Ảnh lấy điện thoại bấm số của Nghiên Huệ
Ảnh , hôm nay đã trễ như thế này còn muốn gọi đến nhà riêng sao?” Âm thanh nũng nịu của Nghiên Huệ truyền đến vì đã đêm rồi mà còn nghe tiếng chuông điện thoại Nghiên Huệ rất khó chịu , không nghĩ là Nam Cung Ảnh gọi đến , nghe điện thoại Cung Ảnh gọi kêu Nghiên Huệ đến “ Tươi đẹp” , cô liền mặc quần áo chạy đến
Nam Cung Ảnh liếc nhìn Nghiên Huệ , nói “ Chẵng qua hôm nay tâm tình của ta tốt , nên gọi ngươi ra đây cùng chung vui thôi”
“ Ảnh , em biết anh là người hiểu em nhất” Nghiên Huệ chạy đến ngồi cạnh Nam Cung Ảnh , để cho bộ *** của mình cọ sát vào tay của Nam Cung Ảnh
Phía bên Doãn Thiệu Hàn và Âu Dương Dật không thể chịu nổi cảnh trước mắt , ho nhẹ một tiếng
“ Hai anh chàng đẹp trai” Nghiên Huệ lễ phép đứng dậy , chào hỏi
Doãn Thiệu Hàn cùng Âu Dương Dật nhìn Nghiên Huệ một cái , không nói gì , cầm ly R*ợ*u lên
“ Ảnh , ăn mừng anh lại tự do” Doãn Thiệu Hàn nói , cầm ly R*ợ*u nhấp một chút còn Âu Dương Dật thì cạn sạch
Tửu lượng của Doãn Thiệu Hàn không cao lắm , uống một chút đã say , Âu Dương Dật lại khác tửu lượng khá tốt nhưng cũng vì uống quá nhiều nên bắt đầu say . Nam Cung Ảnh trêu chọc Nghiên Huệ , đối với hắn mà nói Nghiên Huệ chẵng qua chỉ là món đồ chơi , thích thì lấy ra mà đùa giỡn , mà thật từ trước đến nay tất cả mỹ nhân bên cạnh hắn đều là món đồ chơi
Đêm khuya , ở “ Tươi Đẹp” , Âu Dương Dật mang theo cảm giác say đi tìm nữ nhân , Doãn Thiệu Hàn cũng ở cùng chổ với Dương Dật , nếu để cho ba mẹ của Thiệu Hàn biết là hắn say mà trở về , chắc chắn ngày hôm sau hắn sẽ mặt mũi bầm dập mà bước ra khỏi nhà
Trong căn phòng , lúc này , Nghiên Huệ và Nam Cung Ảnh không ngừng hôn nhau
“ Ừ… Ảnh” Nghiên Huệ nỉ non , ôm lấy cổ của Nam Cung Ảnh
“ Muốn hay không muốn?” Nam Cung Ảnh hung hăng P0'p chặt cằm của Nghiên Huệ
“ Ảnh , anh biết mà …” Nghiên Huệ chủ động tiếp cận , dâng đôi môi đỏ mọng
Nam Cung Ảnh đương nhiên đã chuẩn bị sẵn , hắn sẽ không cho phép người đàn bà này mang thai
Nghiên Huệ biết trước là Nam Cung Ảnh đã chuẩn bị sẵn cảm thấy thất vọng , trong lòng thầm mắng rủa , lại đem theo , mẹ kiếp
“ Ảnh , đừng đeo nha , đeo vào khiến cho em cảm thấy không thoải mái a” Nghiên Huệ tìm lí do để ngăn cản Nam Cung Ảnh
“ Có muốn hay không? Không thì thôi” Nói xong , Nam Cung Ảnh kéo áo sơ mi lên chuẩn bị rời đi
“ Em muốn , em muốn . Em sai rồi” Nghiên Huệ đứng dậy kéo tay Nam Cung Ảnh
“ Vậy thì tốt nhất nên nghe lời một chút” Nam Cung Ảnh cũng không phải không hiểu phải thương hoa tiếc ngọc , đối với loại đàn bà này , hứng thú thì chơi đùa một chút , sau khi hết hứng thì vứt bỏ không thương tiếc . Trong phòng Nam Cung Ảnh hung hăng va chạm cùng với Nghiên Huệ
Kích tình qua đi , hắn đứng dậy , mặc lại quần áo , Nam Cung Ảnh liếc nhìn Nghiên Huệ ánh mắt sắt bén dường như muốn nghiền nát Nghiên Huệ , bỏ lại tờ chi phiếu rồi bước ra , không một chút dây dưa
Sáng sớm , ánh mặt trời len lõi qua màn cửa chiếu vào phòng khách , không khí thật trong lành
Mới sáng sớm Dạ Như rời giường , bị tờ báo quốc tế của thành phố M làm cho hoảng sợ
“ A….A…….aa…. Mạt Hàn, Mạt Hàn ! Mau dậy mau tỉnh dậy ngay , sáng nay tiện sáng sớm tớ đi mua báo , thấy cậu ở trong báo đó!” Dạ Như rối rích như gặp ma gặp quỷ , kéo tay Mạt Hàn đang nửa tỉnh nửa mê ngồi dậy
“ Làm gì mà ồn vậy , mới sáng sớm mà…” Nhan Mạt Hàn dụi dụi con mắt , cầm lấy tờ báo , cả người hoá đá , chỉ một giây sau cô đã hét lên , có thể cả toà nhà đều nghe được
“ Shit ! Chuyện gì xảy ra vậy?” Bên trong phòng làm việc của Nam Cung Tổng Tài , Nam Cung Ảnh nhìn tờ báo , đồng thời đập thẵng lên bàn
“ Tổng Tài , đây là bài báo quốc tế…” Tiểu Dương trợ thủ của Nam Cung Ảnh sợ hãi , run run lắp ba lắp bắp nói
“Kí giả viết bài báo này là ai?” Nam Cung Ảnh giận dữ hét lên , tay nổi hết gân xanh
“ Không biết …… Ở đây không ghi rõ …. Thật sự là không thể biết” Tiểu Dương lải nhải
Đột nhiên trong tâm trí Nam Cung Ảnh chợt nhớ , ngày hôm qua lúc té xuống cùng Nhan Mạt Hàn , đột nhiên có người nhảy ra chụp ảnh nhưng không thể nhớ rõ khuôn mặt của người đó . Người đó thật sự rất to gan
“ Đây là báo quốc tế ? Các quốc gia khác xem thấy?” Nam Cung Ảnh lười đi tìm , chẵng qua là nhìn thấy trên mấy trang báo
Thứ nhất : Nhìn thấy Nhan Mạt Hàn đi theo phía sau hắn
Thứ hai : Nhan Mạt Hàn kéo kéo tay hắn chỉ về phía quán ăn sữa hai lớp
Thứ 3 : Hắn không chịu đi , ôm lấy cột điện
Thứ 4 : Tay của hắn mở ra , Nhan Mạt Hàn ngã về phía sau
Thứ 5 : Hắn kéo tay qua Nhan Mạt Hàn , hai người cùng nhau té xuống
Thứ 6 : Nhan Mạt Hàn nằm trên người của hắn
Sáu điều này làm cho trong lòng Nam Cung Ảnh có một chút khoái cảm , nghĩ đến cô , khoé miệng cong lên
“ Tổng giám đốc , sẽ có Hoa Kì , Canada , Australia , New Zealand nhìn thấy ” Tiểu Dương đứng trước cửa nói
“ Australia?” Nam Cung Ảnh nhìn vào tờ báo , như vậy có nghĩa ông nội cũng đã xem bài báo này ? Không thể nào sớm như vậy chắc là ông chưa xem . Nhưng một giây sau đó , chuông điện thoại vang lên
“ Này” Nam Cung Ảnh không nghĩ ngợi liền bắt điện thoại không biết rằng đầu dây bên kia đang vô cùng tức giận
“ Nam Cung Ảnh? Cháu bị làm sao vậy? Người trong bài báo này là cháu dâu tương lai?” Nam Cung Mịch cầm điện thoại , xém tí nữa đã ném đi
“ Ông nội” Nam Cung Ảnh trong lòng kinh sợ , thật xong rồi , nhanh như vậy mà tin tức đã được ông nội biết đến
“ Ông nội , đúng vậy , chính là cô ấy” Rơi vào đường cùng không còn cách nào khách Nam Cung Ảnh thừa nhận
“ Tốt lắm , ngày mai ta lập tức trở về ! Ta phải liền được thấy cháu dâu của ta” Nam Cung Mịch tắt điện thoại , tức tốc đi chuẩn bị phi cơ riêng
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc