Tổng Tài Đưa Cục Cưng Cho Tôi - Chương 57

Tác giả: Mạc Ngôn Biệt Trí

Lúc Hách Liên Tuyệt trở về, thì Tiểu Trạch đã an vị ngồi trên sofa đợi hắn, tuy rằng Hách Liên Tuyệt là ba nhưng người Tiểu Trạch yêu thương nhất vẫn là Trình Mộ Thanh, nếu Hách Liên Tuyệt không làm ẹ hạnh phúc thì Tiểu Trạch liền mang mẹ rời đi......
Đây là Tiểu Trạch, cũng chính là nguyên tắc của Tiểu Trạch!
Chỉ cần mẹ hạnh phúc là được..
Tiểu Trạch vĩnh viễn sẽ không quên, mẹ khổ sở như thế nào mới sinh được Tiểu Trạch ra, mẹ cho Tiểu Trạch mạng sống cũng vất vả để nuôi nấng Tiểu Trạch, mặc kệ bị người khác xem thường,mẹ luôn lạc quan, nở nụ cười và bảo vệ Tiểu Trạch......
Kia,có huyến thống quan hệ là cha con cũng chẵng thể so sánh được.. Mặc dù luôn khát vọng có một người ba, nhưng mạng sống, hạnh phúc của mẹ mới là quan trọng nhất......
Nhìn thấy Tiểu Trạch ngồi trên sofa, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ không vui, Hách Liên Tuyệt bước qua “Con sao trễ rồi còn chưa
ngủ?” Hách Liên Tuyệt sờ sờ cái đầu, ôn nhu hỏi
Tiểu Trạch nhìn chằm chằm vào hắn “Ba à, ba sẽ làm mẹ hạnh phúc sao?”
Nghe được câu hỏi của Tiểu Trạch, Hách Liên Tuyệt nhíu mi, ẩn ẩn bất an “tại sao bỗng nhiên con hỏi vậy?”
“Ba, 5 năm trước, mẹ một thân đến Milan, thật rất khổ sở mới sinh con ra được, mặc kệ người ta xem thường, thì mẹ vẫn chưa bao giờ ruồng bỏ con, cũng không có trách con câu nào, thời điểm đó con khao khát có một người cha, có thể bảo vệ mẹ, chăm sóc ẹ......” Tiểu Trạch nói, ánh mắt có chút ẩm ướt “Nhưng hiện tại, con phát hiện mẹ ở cùng một chỗ với ba, mẹ rất khổ sở, con đau lòng lắm, dù cho con khát vọng có ba, nhưng so sánh thì mẹ vẫn quan trọng hơn nhiều......Ba có hiểu không?” Tiểu Trạch nói ra từng chữ
Hách Liên Tuyệt nắm tay Tiểu Trạch, lúc mạnh lúc nhẹ..
Tiểu Trạch biết, ba đã hiểu, nếu như ba thật sự không thể quý trọng mẹ như lời hứa, thì Tiểu Trạch liền mang mẹ quay về Milan, dù sao dựa vạo địa vị hiện tại ở Ngục Môn, ước chừng cũng đủ nuôi mẹ cả lời..
“Hôm nay, mẹ một ngày không ăn gì, tối con dắt mẹ ra ngoài ăn, chính là gặp người bạn trai 5 năm trước, mẹ còn bị hắn châm chọc, cuối cùng mẹ không ăn gì rồi về nha......” Tiểu Trạch đem tình huống hôm nay đại khái nói cho Hách Liên Tuyệt biết
Hách Liên Tuyệt trau mày, tản ra sự rét lạnh “Được ba biết rồi, con lên lầu ngủ đi”
“Vâng”Những gì nói đã nói xong, Tiểu Trạch liền lên lầu
Hách Liên Tuyệt nhìn Tiểu Trạch, con ngươi dần trở nên u ám, đứng dậy cũng lên lầu
Hắn đẩy cửa ra, phòng một mảnh đen tối, tuy rằng đã là ban đêm nhưng cũng có thể thấy một thân ảnh nhỏ gầy nằm trên giường, hắn nhẹ nhàng bước qua, ngồi xổm xuống, Trình Mộ Thanh nhắm mắt lại, thở đều đều, đã ngủ rồi..
Hắn bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Tiểu Trạch, hôm nay cô không ăn gì, mà hắn nói hắn đi mua đồ ăn cho côcuối cùng cũng chẵng trở về..
Nhìn người phụ nữ nằm trên giường, lộ re vẻ mặt độc nhất vô nhị của cô, trong lòng không khỏi tự trách..
Nhìn đôi mắt của cô, càng nồng nàng và nóng rực, cúi người hôn lên cái trán cô một cái rồi đứng dậy bước vào phòng tắm......
Lúc này, người nằm trên giường chậm rãi mở mắt, nghiêng người, dư quan nhìn bóng dáng của hắn, trng lòng vô vị không nói thành lời..
Nụ hôn vừa rồi, trên trán cô, làm cho cô cảm thấy mê đắm, không biết phương hướng...... Cô tiếp tục giả vờ ngủ?Hay đứng dậy hỏi cho rõ ràng?
Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy ào ào, Trình Mộ Thanh nằm trên giường căn bản không ngủ được, thật ra cho dù hắn chưa về, cô vẫn nằm trên giường và không có ngủ, hiện tại hắn về rồi cũng vẫn là không ngủ được......
Tiếng nước khi nào thì nghe cô cũng không biết, chỉ biết trên lưng có một đôi tay, Trình Mộ Thanh hoảng hốt, vừa định giả vờ ngủ không hiểu sao lại mở mắt ra, sau đó đôi môi mềm mại bị bao trùm lên......
“Bà xã, anh muốn em......” âm thanh của hắn có chút áp lực nói, thân thể cũng thật mạnh đặt trên người hắn, còn tán rar mùi sửa tắm nhẹ..
Chẵng lẽ hắn biết cô giả vờ ngủ? Trình Mộ Thanh nghĩ nghĩ, chính là bàn tay của hắn đã không an phận dò xét vào bên trong áo ngủ của cô “Không cần......” Trình Mộ Thanh theo bản năng, bật thốt lên
Hách Liên Tuyệt rời môi của cô nhưng tay không đình chỉ, đặt trên bộ иgự¢ mềm mại của cô, con ngươi u lục nhìn nhìn, giọng nói thật nhẹ “Anh biết em không ngủ......”
Thì ra, hắn biết......
Trình Mộ Thanh bắt lấy cánh tay hắn, giọng nói không ngọt cũng không lạnh “Anh là cố ý?”
Hách Liên Tuyệt cúi người cắn vào vành tai của cô, âm thanh khàn khàn, lại mang theo một tia**” Không có anh bên cạnh, làm sao em ngủ được”
Thì ra, hắn cũng biết......
Trình Mộ Thanh không nói gì, trong lòng lại lạnh lẽo, bởi vì một câu giải thích cũng không có..
Hách Liên Tuyệt cúi người tiếp tục hôn cô, liếm vành tai mẫn cảm, sau đó đến mặt rồi đến cổ..
Hạ thân đã sớm bành trướng không thôi, cánh tay hắn đặt bên hai bên, nhẹ nhàng mở hai chân của cô ra, dùng sức thật mạnh tiến vào bên trong cơ thể của cô......
Cái loại thoả mãn này, chưa từng có, lần này thậm chí những động tác dạo đầu cũng không có liền hung hăn tiến vào bên trong cơ thể của cô..
Trình Mộ Thanh gắt gao nắm chặt ra giường, cắn môi không chịu ra tiếng, thân thể có phản ứng nhưng đáy lòng vẫn lạnh lẽo, cố gắng ngăn chặn lại..
Nhìn cố cô cố gắng kiềm lại, động tác của hắn nhanh hơn, cũng tăng thêm lực, mỗi một lần đều dùng hết sức thâm nhập vào nơi sâu nhất của cô, như là muốn xuyên thẳng qua người cô vậy
“A…”Cuối cùng, Trình Mộ Thanh chịu không được vẫn kêu ra tiếng
Hách Liên Tuyệt đem chân của cô để lên thắt lưng của mình, sau đó nâng ௱ôЛƓ lên để hắn có thể xâm nhập vào nơi sâu nhất của cô..
“Mộ Thanh, kêu ra đi......”Giọng nói áp lực của hắn phát ra trong đêm, hơn nữa càng tăng thêm một phần ái muội cùng tính cảm …
Trình Mộ Thanh cắn môi, không muốn để ý đến hắn, chính là thân thể đã phản ứng, đã bán đứng cô …
Cô càng không kêu ra thì động tác của hắn càng lúc càng nhanh, càng dùng sức, thậm chí như hận không thể xuyên thẳng qua người cô vậy..
“A......Đau......” Trình Mộ Thanh nhịn không được báu hắn một chút, kêu ra tiếng, hôm nay hắn тһô Ьạᴏ, làm cho cô không khỏi rơi nước mắt, cũng không biết là do uỷ khuất hay đau mà khóc ra, âm thanh nghẹn ngào kia làm cho đáy lòng Hách Liên Tuyệt sinh lên một cỗ xúc động
“a......” Hách Liên Tuyệt gầm nhẹ một tiếng, dùng sức nâng ௱ôЛƓ cô lên để phóng thẳng vào bên trong cơ thể..
Sau khi kích tình qua đi, hắn không ra ngoài, mà cúi người hôn cô, Trình Mộ Thanh nằm yên, không nói gì, để hắn hôn cô, hôn môi, hôn mặt, cuối cùng khi phát hiện ra hương vị, liền giật mình......
Hai tay hắn ôm mặt cô “Em sao vậy?”
“Không có gì, trễ rồi, ngủ đi” Trình Mộ Thanh thản nhiên nói
Hách Liên Tuyệt nhìn cô, cuối cùng nằm xuống, Trình Mộ Thanh quay lưng về phía hắn, có thể cảm giác được hơi thở ồ ồ của hắn, nhưng không thấy hắn nói gì..
Cô khóc, không phải vì đau, mà vì hắn trở về một câu giải thích cũng không có, liền ôm cô cùng cô làm......
Cảm giác được thân thể nhẹ nhàng run rẩy, hắn vươn tay, trụ thắt lưng, gắt gao ôm cô “Anh xin lỗi......”
Trình Mộ Thanh cũng không có nói, hắn giải thích là ý gì?
Hách Liên Tuyệt nhẹ nhàng ôm cô lại, sau đó lau đi những giọt nước mắt “Đừng khóc, anh sẽ rất đau lòng......”
Nhìn thấy cô khóc, trong lòng hắn thật sự rất đau......
Trình Mộ Thanh nhìn hắn, cố gắng làm cho chính mình như bình thường “Hách Liên Tuyệt, anh nói xem, trong lòng anh rốt cuộc em là gì? Công cụ tình dục sao?”
Sắc mặt Hách Liên Tuyệt trầm xuống “Em không được nói vậy, em không phải công cụ mà em là người anh yêu......”
Trên mặt Trình Mộ Thanh xẹt qua một tia cười khẽ, chính là xem ra cái đó lại châm chọc Hách Liên Tuyệt
Hắn bá đạo ôm cô vào lòng иgự¢ “Em đừng cười như thế được không?Anh không cho phép” Nụ cười như vậy thật giống cô chả quan tâm gì, làm hắn khó chịu
” Hách Liên Tuyệt, anh thật bá đạo, ngay cả em cười ra sao anh cũng muốn quản à?” Trình Mộ Thanh bất mãn nói
“Mộ Thanh, anh xin lỗi”
Trình Mộ Thanh trầm mặc không nói gì
Hách Liên Tuyệt ôm lấy cô “Mộ Thanh, anh muốn nói với em một việc nhưng hi vọng em đừng tức giận”
Trình Mộ Thanh vẫn không nói gì, con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm vào hắn, cô muốn nói cho hắn biết cô không tức giận nhưng hắn thật không biết bản thân thiếu cô một lời giải thích sao?
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
“Hôm nay, ở bệnh viện, anh gặp Chu Lâm Na, cô ấy bị ung thư dạ dày” Hách Liên Tuyệt nói
Trình Mộ Thanh trừng to mắt, thật lâu không thể ‘tiêu hoá’ lời nói của hắn, cô nguyên bản chỉ nghĩ Chu Lâm Na bị bệnh chứ không nghĩ lại bị ung thư dạ dà..
Cô chớp chớp mắt “Là thời kì đầu hay......?”
“Thời kì cuối”
Hô hấp của Trình Mộ Thanh trở nên cứng lại, nhớ tới lúc Chu Lâm Na cầm tay Hách Liên Tuyệt, nhất thời cảm thấy hành động đ1o không có gì quá đáng
“Cô ấy nhất định rất đau buồn?” Trình Mộ Thanh ưu sầu nói, nhân chi đem tử cái gì cũng trở nên mơ mồ, cái gì cũng không còn quan trọng..
Hách Liên Tuyệt kéo cô vào lòng иgự¢, ôm lấy cô “Anh chỉ mong em đừng hiểu lầm, người hiện tại anh yêu là em, còn với cô ấy chỉ là tình nghĩa, dù sao lúc anh thống khổ cô ấy cũng đã giúp anh, bây giờ cô ấy bị bệnh anh không thể mặc kệ được…”
Một câu, người hiện tại anh yêu là em, đối với cô chính là đồng tình.. có những lời này rồi, cô còn so đo gì?
Trình Mộ Thanh gắt gao ôm lấy hắn “Em không giận, em chỉ tức là vì anh không nói một tiếng liền bỏ đi, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho em, em gọi thì anh cũng tắt máy...... Trở về không một lời giải thích liền đem em ra làm, em thật không vui, anh một câu giải thích cũng không có” Trình Mộ Thanh chậm rãi nói ra những gì mình nghĩ
Thật ra, chỉ cần nói thẳng cho nhau biết thì sẽ không xảy ra việc gì..
“Xin lỗi,điện thoại của anh hết pin, trở về là bởi vì......rất muốn em” Nói xong, hắn vươn lưỡi đùa giỡn với đôi môi của cô
“Được rồi, anh đừng náo loạn nữa” Nụ hôn như vậy, cô nhất thời cảm giác xương cốt đều rã ra, cả người như có luồng điện.
“Chính là làm sao đây?Anh vẫn muốn em”
“Không phải chúng ta vừa mới sao?......Sao bây giờ lại muốn?” Trình Mộ Thanh hờn dỗi nói
“Không có cách nào cả, thế nào cũng chẵng đủ......”Nói xong, hắn xoay người đem Trình Mộ Thanh đặt ở dưới
“A, từ bỏ......” Trình Mộ Thanh kêu một tiếng, hai tay đánh đánh hắn “Anh mau đứng lên đi, nặng quá......”
“Nặng?” Hách Liên Tuyệt nhíu mi, một cái xoay người liền đổi vị trí, Trình Mộ Thanh ở trên hắn ở dưới..
Đối với việc tự nhiên vị trí bị hoán đổi, Trình Mộ Thanh có điểm không chịu được, mặc dù cô đang ở cường thế nhưng để cho cô chủ động bên
trên làm chuyện này cô không làm được
“Anh làm gì, mau để em xuống” Trình Mộ Thanh tổng cảm giác thật ngượng ngùng
Hách Liên Tuyệt hay tai, để lên gối “Em không phải nói anh nặng sao?Anh để em lên trên rồi......”
Trình Mộ Thanh lắc đầu “Em không muốn”Nói xong định sẽ xuống chính là cánh tay bị hắn nắm lại, hắn nâng ௱ôЛƓ cô lên, đột nhiên dùng sức tiến vào bên trong
“A......”
“A......”
Hai người đồng thanh kêu ra tiếng
Kia hướng đến cảm giác ngập tràn thoả mãn, mọi tức giận đều trút bỏ
Trình Mộ Thanh theo bản năng ngượng ngùng ngồi trên người hắn, không biết phải làm sao, Hách Liên Tuyệt lại ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, nhích lên một cái làm cho cô động trên chính người hắn, ngay từ đầu cô còn ngại chính là dầ dần, đã bị cảm giác thoải mái này thay thế, quên hết tất cả......
Bỗng nhiên, Hách Liên Tuyệt xoay người, đem cô đặt dưới thân lại “Tiểu Ngu Ngốc, em ở trên nhưng chỉ toàn anh dùng sức, anh sắp mệt ૮ɦếƭ rồi, vẫn là để cho em bên dưới đi” Nói xong, hắn lại tiến sâu vào bên trong cơ thể của cô, bắt đầu dùng sức va chạm..
Ban đêm, âm thanh da thịt ᴆụng vào nhau, từng đợt từng đợt truyền ra, cùng với sự vui sướng và thoả mãn......
**************
Ngày hôm sau, Hách Liên Tuyệt còn chưa tỉnh lại thì Trình Mộ Thanh đã ra ngoài làm điểm tâm, tuy rằng đêm qua mệt gần ૮ɦếƭ nhưng tâm tình cô cũng trở nên tốt hơn, cho nên thay đổi, buổi sáng làm điểm tâm một chút..
Lúc Hách Liên Tuyệt tỉnh dậy, theo bản năng, sờ sờ bên giường chính là không có ai, ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng cô đâu, hắn đành đứng dậy mặc quần áo mở cửa bước xuống..
Dưới lầu, trong phòng bếp, một thân ảnh nhỏ nhắn mang theo tạp dề, bận rộn làm đồ ăn, nhìn cô, khoé miệng chậm rãi nhếch lên, nhớ tới lời nóicủa Tiểu Trạch hôm qua nói với hắn, cô chưa ăn gì, chính là đêm qua không biết sao lại có sức làm nhiều lần............
Nghĩ đến đây, hắn lại tự trách.. Trình Mộ Thanh vừa từ phòng bếp đi ra, mang theo một dĩa jăm-bông, còn nở nụ cười “Anh tỉnh rồi sao?Mau tới ăn sáng đi”
Hách Liên Tuyệt đi qua, một phen trụ thắt lưng của cô “Anh xin lỗi......”
“Sao tự nhiên lại nói xin lỗi?” Từ đêm qua đến giờ hắn nói từ này rất nhiều lần rồi
“Hôm qua em không ăn gì, anh còn gây sức ép cho em, hôm nay còn bắt em phải dậy làm đồ ăn sáng cho anh......”
Trình Mộ thanh đỏ mặt “Được rồi, mới sáng mà đã nói cái gì đâu không à, nhanh đi rửa mặt rồi ăn sáng”
Hách Liên Tuyệt cúi người hôn cô một cái ” Thật thơm......Được, anh đi rửa mặt đây”Nói xong liền hướng đi vào phòng tắm
Trình Mộ Thanh nhìn theo hắn, mặt không khỏi đỏ lên, đem đồ ăn sáng ra ngoài, sau đó Trình Mộ Thanh liền lên lầu
Đẩy cửa phòng Tiểu Trạch ra, Tiểu Trạch còn đang cuốn chăn ngủ, tuy rằng nhỏ bé nhưng nói chuyện rất uy nhgiêm, thật không đúng với tuổi của Tiểu Trạch
Trình Mộ Thanh lấy tay đánh vào cái ௱ôЛƓ của Tiểu Trạch “Nè, Tiểu Trạch dậy ăn sáng”
Tiểu Trạch trở mình tiếp tục ngủ
Trình Mộ Thanh nghĩ nghĩ, trực tiếp kéo chăn sang một bên “Tiểu Trạch, con rời gường ẹ –”
Tiểu Trạch bên trong mặc cái quần nhỏ, cảm giác mát mát, nhất thời mở mắt “Mẹ,sao dậy sớm vậy?”
“Hôm nay dậy sớm như vậy, mau, đứng dậy ăn sáng” Nói xong, Trình Mộ Thanh không quên vổ vổ cái mong của Tiểu Trạch
Tiểu Trạch cúi đầu, nhìn thấy cái quần nhỏ bị lộ ra ngoài, còn lại cũng không mặc gì, nhất thời đỏ mặt, nhanh lấy chăn che lại “Được, con biết rồi,mẹ ra ngoài đi”
Là mẹ của nó không phải nên làm chuyện này theo lẽ thường sao? Nhưng thấy bộ dạng của囧囧 của Tiểu Trạch
Trình Mộ Thanh cảm thấy mắc cười! Kia biểu tình thật giống Hách Liên Tuyệt!
“Còn không mau ra ngoài” Tiểu Trạch hổn hển hô một tiếng, ૮ɦếƭ tiệt, về sau ngủ phải khoá cửa lạ
“A..A” Trình Mộ Thanh nói ra 2 tiếng rồi đi ra ngoài
Sau đó, đi đến phòng của Kim Sa, gõ cửa một tiếng nhưng không ai để ý, vốn định gọi Kim Sa ra ăn sáng nhưng đẩy cửa ra bên trong phòng rất ngăn nắp, sạch sẽ như không ai ngủ vậy, chẵng lẽ Kim Sa không ở trong phòng?
Nghĩ đến công phu của Kim Sa, Trình Mộ Thanh cũng yên tâm đi xuống lầu, Hách Liên Tuyệt ngồi trên bàn ăn, nhìn bộ dạng vui vẻ của Trình Mộ Thanh, tâm tình cũng tốt lên
“có gì mà vui vậy?” Hách Liên Tuyệt hảo tâm hỏi
Trình Mộ Thanh nghĩ nhig4, đi qua đem chuyện vừa rồi nói cho Hách Liên Tuyệt, hắn sửng sốt, lập tức cười không nghĩ đứa con này giống y chang hắn!
Lúc này, Tiểu Trạch bước qua, nhìn thấy Trình Mộ Thanh nhịn không được lườm một cái, mặt cũng hơi ửng đỏ..
Trình Mộ Thanh biết Tiểu Trạch rất tự trọng, nên không dám chọc, chỉ cười cười chào đón Tiểu Trạch ăn sáng..
Trên bàn ăn, một nhà 3 người, nhìn rất hạnh phúc..
Tiểu Trạch vừa ăn sáng vừa đánh giá hai người, thoạt nhìn, không tệ......
Trên bàn ăn, Trình Mộ Thanh và Hách Liên Tuyệt cũng nói chuyện với nhau, tiếng cười truyền khai, cả biệt thự nhìn rất ấm áp
Tiểu Trạch ăn sáng, tuy rằng ăn không vô nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười..
Sau khi ăn xong, Hách Liên Tuyệt lên lầu thay áo, một chút sau, điện thoại bvang lên, nhìn thấy là dãy số của Chu Lâm Na, hắn tiếp
“Alo?”
“Tuyệt”
“Anh nghe”
“Tuyệt, anh tới với em được không, em không biết nói sau nhưng cảm thấy cả người khó chịu......”
Hách Liên Tuyệt mày túc khởi “Được, em đợi anh, anh liền tới”
“Ừ” Chu Lâm Na lên tiếng liền cúp điện thoại
Trình Mộ Thanh đứng một bên nghe được những lời nói đó, liền xoay người hoàn tụ cánh tay hắn”Anh sao vậy?”
“Chu Lâm Na có điểm không thoải mái, anh phải đến xem” Hách Liên Tuyệt nói
Trình Mộ Thanh giật mình, sau đó ôm hắn vô cùng thân thiết “Tuyệt, em đi với anh được không?”
Hách Liên Tuyệt nghiên đầu, đánh giá cô “Em muốn đi?”
Trình Mộ Thanh gật đầu “Em muốn đi cùng anh”
Hách Liên Tuyệt không chút do dự, liền cười “Được”
*********
Trong bệnh viện, sau khi cúp điện thoại Chu Lâm Na nằm trên giường, một bộ dạn ngoan ngoãn chờ Hách Liên Tuyệt đến, quả nhiên nghe đến cô không thoải mái hắn rất khẩn trương..
Nửa tiếng sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Chu Lâm Na nhanh nằm xuống, lúc cửa đẩy ra còn cười nhưng sau đó nhìn người đi vào nụ cười dần mất đi
Chu Lâm Na không tin Hách Liên Tuyệt mang theo Trình Mộ Thanh vào đây, hai người mười ngón tương giao một chỗ, thoạt nhìn biết đặc biệt châm chọc..
Nửa người Chu Lâm Na ngồi trên giường, sắc mặt không tốt nhìn Trình Mộ Thanh
Trình Mộ Thanh nở nụ cười “Chu Tiểu Thư, cô không ngại khi tôi vào đây chứ?”
Chu Lâm Na miễn cưỡng nở nụ cười “Đương nhiên, sẽ không ngại......”
Ngoài miệng thì nói không ngại nhưng trong lòng khó chịu không thôi, không nghĩ tới Trình Mộ Thanh lại vào đây …
“Em sao rồi? Vừa rồi trong điện thoại em nói không thoải mái, bây giờ thì sao?” Hách Liên Tuyệt dò hỏi
“A, không sao rồi, bác sĩ vừa lại kiểm tra cho em” Chu Lâm Na thản nhiên nói, giọng điệu rất nhẹ nhàng, thoạt nhìn giống người bệnh 10 phần
Trình Mộ Thanh cũng bước lên “Nếu không thoải mái nhớ kĩ đừng ăn đồ cay, chua, sẽ kích thích dạ dày”
“Đồ ăn bệnh viện toàn là rau, như thế nào cho người bệnh ăn đồ cay độc đâu” Chu Lâm Na nói lại, ngữ khí chó chút không tốt
Trình Mộ Thanh trong nháy mắt sửng sốt, cô chỉ muốn quan tâm một chút nhưng giọng điệu của Chu Lâm Na vẫn như là tình địch..
Đôi mắt chợt lướt qua hận ý, vẫn là bắt giữ một cái rõ ràng..
Nghe được lời nói Chu Lâm Na, Hách Liên Tuyệt vẻ mặt có chút không vui “Mộ Thanh chỉ là quan tâm em thôi”
“Em......” Chu Lâm Na sửng sốt “tôi biết rồi, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, chỉ vì bệnh mà trong lòng không thoải mái, cô đừng để bụng”
Trình Mộ Thanh lắc lắc đầu, chính là ánh mắt đã không có loại quan tâm này, bởi vì cô cảm giác được ý của Chu Lâm Na, sự hận thù của cô ấy rất mãnh liệt......
Cuối cùng, Chu Lâm Na lôi kéo Hách Liên Tuyệt nói này nói nọ, rồi làm nũng, nhớ lại chuyện của bọn họ, hoàn toàn không kiêng kị có mặt Trình Mộ Thanh ở đây, mà Trình Mộ Thanh cũng biết là Chu Lâm Na cố ý..
Từ đầu đến cuối, Trình Mộ Thanh đứng đó, mặt không chút thay đổi, trong lòng nghĩ gì người ta cũng không biết......
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Chu Lâm Na, thì Hách Liên Tuyệt và Trình Mộ Thanh đi đến thăm Uất Sâm Dạ và Vivi, lúc ra khỏi Trình Mộ Thanh cũng không nói gì..
Hách Liên Tuyệt liền chú ý “Làm sao vậy?Em giận sao?”
Trình Mộ Thanh ngẩng đầu, liếc hắn một cái “Không có giận”
“còn nói là không giận?Mặt của em đã viết rõ bốn chữ tôi đang rất giận kìa” tay Hách Liên Tuyệt nhéo nhéo cái mặt của cô một chút
Trình Mộ Thanh né ra “Em nói thật, em không có giận, chỉ không ngờ cô ấy bây giờ đã bệnh mà còn mãnh liệt hận em như vậy”
Hách Liên Tuyệt hạp mâu, ôm lấy cô “hiện tại cô ấy đã vậy thì đừng so đo làm gì, về sau không gặp lại là được”
Trình Mộ Thanh gật gật đầu “Đi thôi, đi thăm Vivi”
_Trong phòng bệnh_
Vivi đã tỉnh lại, khi thấy Trình Mộ Thanh và Hách Liên Tuyệt đi tới, cặp ngươi trong suốt có một chút lặng lẽ
Bọn họ thật hạnh phúc vậy Sâm Dạ ca thì sao?
“Vivi, cô tỉnh rồi?” Trình Mộ Thanh nhẹ giọng hỏi
“ừ” Vivi gật đầu, sau đó nhớ tới cái gì “Cám ơn cô đã cứu tôi”
Trình Mộ Thanh ngồi xuống, cầm tay Vivi “Đừng nói cám ơn, cô tỉnh lại là tốt rồi! À, Uất Sâm Dạ đâu?” Trình Mộ Thanh hỏi, vừa rồi đi ngang phòng của hắn cũng không thấy
Nói đến đây, sắc mặt của Vivi tối đi vài phần “SÂm Dạ ca có chuyện, vội đi......”
Nghe vậy, Trình Mộ Thanh cũng đoán ra được, dùng sức nắm tay Vivi ” Vivi, tôi không biết cô hiểu lầm tôi cái gì, nhưng tôi chỉ muốn nói những lời ngày đó cô nói với tôi tôi sẽ không đáp ứng, hạnh phúc là tự tay mình nắm bắt được, nên nếu cô thật lòng thích Sâm Dạ thì phải tranh thủ ”
Vivi nhìn Trình Mộ Thanh, đôi mắt nhẹ nhàng chớp chớp, sau đó nhìn lê
n trần nhà, tranh thủ sao? Cô đã tranh thủ mười mấy năm rồi không phải kết quả vẫn vậy sao?
Một nụ cười chua sót nở lên môi “Cho dù tranh thủ, tâm tư của Sâm Dạ ca cũng không thuộc về tôi, anh ấy chỉ có thể xme tôi là em gái”
Nụ cười như vậy, lại nở trên mặt của một cô gái mười mấy tuổi, Trình Mộ Thanh không khỏi căn thẳng, lúc cô bằng tuổi Vivi cũng là lúc cô gặp Hách Liên Tuyệt, sau đó một mình đến Milan nhưng lại mang thai, nhìn đến Vivi cô cảm thấy giống mình trước kia, chính là hiện tại cô có thể nói gì? Chuyện tình cảm của người khác mình không thể ᴆụng tay vào..
Uất Sâm Dạ vẫn hi vọng hắn nên hiểu sớm một chút..
Cùng Vivi nói mấy câu thì Trình Mộ Thanh và Hách Liên Tuyệt trở về nhưng là về công ty..
Tốt hay xấu thì hiện tại Trình Mộ Thanh cũng là thư kí của Tổng Tài TCL
Trình Mộ Thanh vốn phải tự chính mình vào, nhưng Hách Liên Tuyệt không cho, lôi kéo tay cô đi qua đường, trêu chọc không ít ánh mắt, Trình Mộ Thanh đỏ mặt cúi đầu, chính là Hách Liên Tuyệt lại cố tình ngẩng đầu, hận không thể nói ọi người biết, nữ nhân này là của hắn..
Cái loại hạnh phúc này,t ất cả đều dạt dào thể hiện ra
Mà trên mặt Trình Mộ Thanh cũng đõ rực, nhiều người nhìn thấy như vậy, ánh mắt nào cũng có, hại cô thật ngại ૮ɦếƭ..
Lúc vào thang máy, mặt đã ửng đỏ đến mang tai, vươn tay định sẽ đánh hắn “Đều là tại anh”
Hách Liên Tuyệt ôm trụ lại, đột nhiên đem cô ôm vào lòng иgự¢, tà mị nở nụ cười “Anh thì sao?”
“Không nên rêu rao như vậy? Anh không thấy bọn họ đều dùng ánh mắt kì dị nhìn em đâu......” Trình Mộ Thanh hờn dỗi nói
“Nhìn thì nhìn, em chính là người phụ nữ của anh, làm cho bọn họ đều biết để khỏi nhớ mong em” Nói xong, Hách Liên Tuyệt giữ chặt cô, đối với đôi môi của cô mà hôn lên
“A…” Trình Mộ Thanh đẩy đẩy hắn “Nơi này là thang máy a”
“Không việc gì, sẽ không ai thấy”
Đang nói, đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, Hàn Dã đứng bên ngoài, nhìn thấy cảnh tượng trong thang máy, gnây ngẩn cả người..
Mà Trình Mộ Thanh bị che khuất, dư quan nhìn thấy Hàn Dã, bật người đẩy Hách Liên Tuyệt ra
Hách Liên Tuyệt xoay người, nhìn thấy Hàn Dã, ánh mắt tựa hồ muốn nuốt sống Hàn Dã, hắn đã quên Hàn Dã cũng có thể dùng than máy này!
“Cái kia, tôi không thấy gi hết, gần đây mắt không tốt lắm......” Nói xong, Hàn Dã liền đi vào bên trong thang máy
Trình Mộ Thanh đỏ mặt, đẩy Hách Liên Tuyệt rồi chạy nhanh ra ngoài
Hách Liên Tuyệt cũng bước ra, trừng mắt nhìn Hàn Dã “Cẩn thận tôi điều cậu đến Châu Phi”
Hàn DÃ đứng đó, một dạng mang theo tôi không thấy gì, tôi không thấy gì cả............
*****************
Sau khi Hách Liên Tuyệt rời bệnh viện, Chu Lâm Na nằm trên giường, vẻ mặt không cam lòng, lúc này Phó Gia Tuấn đi đến, nhìn thấy Chu Lâm Na, nét mặt biểu lộ nụ cười quái dị “Thế nào?Có khá hơn chút nào không?”
“Anh tới đây làm gì?” Thấy Phó Gia Tuấn, sắc mặt Chu Lâm Na không vui
Phó Gia Tuấn một thân hàng hiệu, tiêu sái bước vào, ánh mắt khinh chọn “Thế nào? Sau khi lợi dụng tôi rồi thì muốn vứt anh sao?”
Chu Lâm Na liếc hắn một cái, cũng không nói thêm gì
“Thế nào?Một câu cũng không nói?” Phó Gia Tuấn hỏi
“Mặc kệ chuyện của anh” Chu Lâm Na tức giận nói
“A, mặc kệ chuyện của tôi, em có đừng quên tôi đã đầu tư không ít tiền cho em.. bây giờ em nói mặc kệ tôi” Phó Gia Tuấn nói
“Anh yên tâm, tiền tôi sẽ trả lại” Nói xong, xốc chăn xuống giường “Tôi phải xuất viện”
Phó Gia Tuấn làm hiệu “Ok”
Ban đêm, di động của Hách Liên Tuyệt vang lên, hắn cầm di động tiếp nhận “Alo......”
“Là Hách Liên Tuyệt phảu không?”
“Đúng là tôi”
“Tôi là Phó Gia Tuấn, bây giờ anh đến quán bar Hạ Tuý Nhân đi, Chu Lâm Na uống rượu, không ngừng gọi tên anh......”
Hách Liên Tuyệt trau mày “Cô ấy không phải ở bệnh viện sao?”
“Đến rồi nói sau ” Nói xong, điện thoại trực tiếp bị cúp
Hách Liên Tuyệt cầm di động trong tay, trau trau mày, Trình Mộ Thanh nằm trong lòng иgự¢ hắn, cô cũng nghe được, ngẩng đầu nhìn “Anh đi đi”
“Nhưng mà......”
“Anh yên tâm, em sẽ không nghĩ lung tung nữa, anh về sớm một chút” Trình Mộ Thanh quan tâm nói
Hách Liên Tuyệt cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái “Bà xã, em thật tốt”
“Ai là bà xã của anh nha” Trình Mộ Thanh đánh vào lòng иgự¢ hắn một cái
“Đương nhiên là em, chờ chuyện này chấm dứt, chúng ta liền kết hôn” Nói xong, hắn triền miên hôn lên đôi môi mềm mại của cô, mấy phút sau mới đứng dậy
“Được rồi, ai đi đi, trời tối rồi” Trình Mộ Thanh nói, dùng chăn bao vây bản thân..
“Ừ” Hách Liên Tuyệt đứng dậy, thay chút quần áo
“Anh đi nha”
“Ừ” Trình Mộ Thanh gật gật đầu
Hách Liên Tuyệt không nói nhiều liền vói vào trong chăn, ánh mắt nheo lại “Làm sao đây? Anh bỏ em không được......”
Trình Mộ Thanh sợ hãi, nhanh đem chính mình cuốn lại “Thôi được rồi, đừng loạn nữa, mau đi đi”
Hách Liên Tuyệt nhịn xuống, thu lấy tay lại “Em ở nhà ngoan ngoãn đợi anh, rất nhanh anh liền trở lại”
“Ừ..ừ” Trình Mộ Thanh liên tục gật đầu
Hách Liên Tuyệt đứng dậy, hướng đi ra ngoài
“Tuyệt......” Trình Mộ Thanh gọi lại
Hách Liên Tuyệt quay đầu
“Đi đường cẩn thận......” Trình Mộ Thanh nhẹ giọng nói
Khoé miệng Hách Liên Tuyệt gợi lên “Ừ, đợi anh về”
Ở quán bar, Chu Lâm Na ngồi trong một chỗ, uống say như ૮ɦếƭ, Phó Gia Tuấn ngồi cạnh nhưng cô không ngừng kêu tên Hách Liên Tuyệt..
Phó Gia Tuấn không thể kéo cô được, không cho cô uống như cô lại cố tình uống!
Lúc Hách Liên Tuyệt tới nhìn thấy Phó Gia Tuấn, hắn bước qua cầm tay Chu Lâm Na” Em xuất viện lúc nào?Em có biết tình trạng bây giờ của mình thế nào không?Lại còn ở đây uống rượu? Em không muốn sống nữa?”
Nghe được giọng nói của Hách Liên Tuyệt, Chu Lâm Na chậm rãi ngẩng đầu “Tuyệt?LÀ anh sao?......Là anh phải không?”
“Là anh, hiện tại em lập tức theo anh trở về bệnh viện đi” Nói xong, Hách Liên Tuyệt muốn kéo Chu Lâm Na đi
“Không, em không muốn quay về bệnh viện, không muốn......” Chu Lâm Na bỏ tay hắn ra “Em không muốn trở về......”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc