Tổng Tài Đưa Cục Cưng Cho Tôi - Chương 53

Tác giả: Mạc Ngôn Biệt Trí

Điều Trình Mộ Thanh không nghĩ tới chính là cô đi làm ở TCL, mọi người đều dùng ánh mắt dị dạng nhìn cô, hâm mộ, ghen tị, hận thù, có hết
Thậm chí ánh mắt chúc phúc, cũng có..
Nhìn những ánh mắt này, Trình Mộ Thanh ảo não, trực tiếp bấm thang máy lên lầu, hôm nay cố ý cách xa hắn một chút, chính là cô lại đi đâu đây!
Không nghĩ đến, thừa nhận ánh mắt này, chỉ có chính cô ta..
Trình Mộ Thanh nghĩ nghĩ, trực tiếp lên lầu, đến bộ phận của mình, tổng cảm giác nhẹ nhàng một hơi
『Trình Thư Kí, chúc mừng nha……….』Xoay người, một người nhìn Trình Mộ Thanh bằng ánh mắt hâm m
ộ..
『Thật ngọt ngào nha…』
『Thực hạnh phúc nha…..』
Toàn là nói về cô, ngày 1.5 không chào hỏi, thậm chí có người còn hừ lạnh một tiếng bước đi
trời ạ, cô làm thế nào đây? các loại ánh mắt cứ gắt gao nhắm vào cô!
Trình mộ thanh cố gắng kiên trì đi đến chỗ ngồi của mình, lúc Kiều TâyTây bước lại nhìn nìn cô, 『Mộ Thanh, mau nhận tội đi... 』
『 nhận cái gì? 』Trình Mộ Thanh liếc nhìn một cái
『 Không cần giả vờ với mình nha, nếu không tớ sẽ tuyệt giao với cậu, chuyện của cậu và Hách Liên Tuyệt, tất cả đều đã biết, còn không mau khai ra sự thật đi』
『Cậu đã biết thì hỏi gì nữa, không phải điểm sự tình nha』Trình Mộ Thanh nói
『Nhìn khuôn mặt như đỏ ửng như đào của cậu thì biết ngay cậu là người đang yêu』Kiều Tây Tây mang âm dương điệu xoá bỏ
Trình mộ thanh 『 sờ 』『 sờ 』 má, 『 có vậy sao? 』
『Đi ૮ɦếƭ đi, nhìn tiểu dạng của cậu kìa! 』 Kiều Tây Tây lấy tay đẩy đẩy Trình Mộ Thanh một chút 『 Mình đi làm việc, nhớ kỹ mời khách nha! 』
『Được rồi, được rồi, đã biết! 』 Trình Mộ Thanh nói
Thế là đi làm việc, Trình Mộ Thanh ngồi trên ghế, tâm lý có chút bất an, hạnh phúc luôn quá nhanh, thường thì không rõ ràng, tổng cô có chút cảm giác lo mất gì đó.. chính là cô không phải người kiểu như vậy, hạnh phúc này về sau cô phải có được..
Rất ra cái kính nhỏ, nhìn nhìn vào 『Hạnh phúc có thể hiện ra sao? 』
Đang lúc này thì Hách Liên Tuyệt đi lại..
『Xin chào, Tổng Tài 』 Mọi người chào hỏi, Hách Liên Tuyệt gật đầu mỉm cười..
Trời ạ, như thế nào trời đầy mây, trời chỉ vừa tạnh mà
Bất quá Tổng Tài mà cười này là chuyện ít ai nhìn thấy, Trình Mộ Thanh cũng nâng mâu nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau trong giây lát cô cuống quít không thôi
Lúc này, một người đồng nghiệp nữ mang nó hoa đi tới, thấy Hách Liên Tuyệt liền khẩn trươg chào hỏi 『Tổng Tài! 』
Hách Liên Tuyệt ngoái đầu nhn2 lại, đôi mắt dừng lại trên bó hoa, nữ đồng nghiệp căng thẳng, nhìn đoá hoa 『Tổng Tài, tôi tôi … 』
Hách Liên Tuyệt con ngươi sáng ngời, trầm ổn tiêu sái đi qua, tay chỉnh chỉnh đoá hoa một chút, sau đó nói 『Cô không ngại chứ? 』
Nữ đồng nghiệp vội lắc đầu 『Không…không ngại! 』
『Cám ơn 』 Hách Liên Tuyệt nói xong cầm đoá hoa hướng đến vị trí của Trình Mộ Thanh
Cả phòng làm việc lâm vào trạng thái im lặng, nhìn đến hành động của Hách Liên Tuyệt, Trình Mộ Thanh thấy hắn đi tới phía cô, nhất thời hoảng loạng, ánh mắt không biết nhìn hướng nào..
Hách Liên Tuyệt bước qua, đem hoa tặng cho Trình Mộ Thanh 『Vui vẻ không? 』
Có vui không?
Trình Mộ Thanh cảm thấy mất mặt ૮ɦếƭ! Muốn đưa hoa nhưng chính mình mãi, kiền lòng không được liền lấy, này người ta gọi là được bạn trai tặng, không tốt sao?
Trình Mộ Thanh ngại mất mặc nên vội vã liêu cản
(TT: a khúc sau này từ khó hiểu quá đi mất ()
Hách Liên Tuyệt tựa hồ bất mãn vì hành động của cô, trực tiếp lấy hoa nhét vào tay cô ” Không cần cũng phỉa lấy, không thích cũng phải vui”
Hách Liên Tuyệt — đại tổng tài, có thể nào mất mặt như thế được?
Mọi người trừng to mắt, cuối cùng Trình Mộ Thanh vẫn nhận hoa, gật gật đầu ” Thích, thích”
Hách Liên Tuyệt lúc này mới vừa lòng ” Đem một ly cafe vào cho anh”
…….
Lúc này, Trình Mộ Thanh đi vào phòng trà làm nhanh một ly cafe mang vào
Mọi người quay về làm việc, xem ra, vì có Trình Mộ Thanh sau này văn phòng sẽ có trạng thái ‘ trời đẹp’
Bọn họ cũng hy vọng như vậy, bởi vì thế mỗi ngày sẽ không cần tăng ca, hay là bị ai mắng nữa ….
Trình Mộ Thanh bưng cafe, gõ gõ cửa rồi trực tiếp đi vào, Hách Liên Tuyệt ngồi trên sofa, quần áo trong màu bạch, tay áo hơi xoắn lên để lộ ra cánh tay rắn chắc, quần áo tuỳ tiện mà đơn giản, nhưng cũng làm cho hắn rất tao nhã và tôn quý
Đây gọi là bộ dạng tuấn tú thì mặc gì cũng đẹp đúng không?
Thấy Trình Mộ Thanh đi vào, hắn không khỏi nở nụ cười
Trình Mộ Thanh nhìn hắn, buông cafe xuống ” Tổng Tài”
“Xưng hô cứng ngắt”
Trình Mộ Thanh hơi run rẩy ” Tuyệt………..”
“Xưng hô này tuy rằng không quá hài lòng nhưng tạm thời có thể duyệt”
Trình Mộ Thanh muốn phủ cái trán, hét lớn một tiếng, trong tình yêu đàn ông đều là nhược trí!.. Nhưng tất nhiên là cô không dám nói
“Cái kia, em hy vọng, ở công ty, vẫn là nên giảm một chút ” Trình Mộ Thanh xấu hổ nói
“Thế nào? Em không thích?” Hách Liên Tuyệt dùng con ngươi sâu thẩm nhìn cô
“Rất thích” Trình Mộ Thanh thành thật nói ra
“Vậy mới tốt, để ọi người biết em là của anh, để không ai trộm lén nhìn em” Hách Liên Tuyệt thật thoả mãn
Thì ra, yêu một người là mãnh liệt muốn cô ấy chỉ yêu một mình mình, chỉ duy nhất một người …
Nhìn thấy không thể thực hiện được Trình Mộ Thanh đã chuẩn bị giả vờ mềm mại, vì thế đi qua, hai tay nắm lấy áo của hắn ” Tuyệt, anh có biết, em ở đây rất xấu hổ, vốn cái chuyện không phải chuyên ngành của em cũng để người ta nói, anh bây giờ như vậy thì sau này em không còn mặt mũi ở đây………..”
Thực rõ là cô đang làm nũng nên hắn cũng hưởng thụ
“được rồi, có một phần thưởng, anh sẽ đáp ứng với em” Hách Liên Tuyệt nói ra điều kiện
“Phần thưởng gì?” Trình Mộ Thanh trong khoảng thời gian ngắn, không có phản ứng lại
“Tuỳ em” Hách Liên Tuyệt nói xong, mở tư liệu ra
Lúc này, hai tay ôm mặt hắn, sau đó cô hôn hắn một cái ” Như vậy được rồi chứ?”
Tất nhiên la không rồi!
“Không được” Hách Liên Tuyệt lắc đầu
“vậy anh………..”
Tiếp giây theo, Hách Liên Tuyệt mang cô ôm vào lòng ***, để cô ngồi trên đù* hắn, sau đó hôn lên đôi môi của cô..
Hắn lại vậy chính là hôn lưỡi!Trình Mộ Thanh muốn chống cự nhưng nụ hôn của hắn làm cho cô tê liệt, làm cho cô điên cuồng………..
Bàn tay của hắn không yên vị, Tiến vào ***, sờ sờ bộ *** mềm mại, Trình Mộ Thanh cả kinh, hắn không phải muốn tại nơi này chứ –?
Không được!
Trình Mộ Thanh đột nhiên ngồi dậy, ôm trụ cánh tay của hắn, đối với chuyện lần trước cô đã mất mặt lắm rồi, hiện tại cô không muốn lại bị người khác thấy đâu!
“Cái kia, không cần ở trong này” Trình Mộ Thanh dùng ánh mắt đau khổ nhìn hắn nói
Thật ra, hắn cũng không muốn ở đây, ngày hôm qua đã gây sức ép quá nhiều rồi, nhưng chỉ cần đến gần cô thì thân thể của hắn sẽ không…
Cơ hồ là bản năng phản ứng..
“được, anh đáp ứng với em, bất quá tối nay, em phải trả lại..” Hách Liên Tuyệt nhân cơ hội nói
Trình Mộ Thanh mặt đỏ ửng ” Được, em biết rồi, em ra ngoài trước, ở trong đây quá lâu bên ngoài người khác sẽ hiểu lầm”
“Hiểu lầm thì hiểu lầm, dù sao chúng ta chính là vậy mà” Hách Liên Tuyệt không ngại gì cả
Trình Mộ Thanh liếc hắn một cái, nhanh chóng đứng dậy sửa lại quần áo, xác định mọi thứ đã ổn mới dám bước ra, ra cửa nhìn mọi người, cô có chút chột dạ, nhanh chóng về chỗ của mình
Thật ra người bên ngoài căn bản không ai rảnh mà bận tâm chuyện của cô, chỉ do cô có tật giật mình thôi …
Hách Liên Tuyệt cũng nhìn theo bóng dáng của Trình Mộ Thanh, khoé miệng nở nụ cười hạnh phúc mà không cần nói ra người ta cũng biết, sau đó hắn cũng cúi người tiếp tục làm việc …
Về sau hắn không chỉ muốn chăm sóc cho bà xã của mình, mà còn muốn chăm sóc cho cả đứa con ” Ăn cây táo, rào cây sung ” kia!.. Hắn nên càng thêm cố gắng..
Nghĩ đến bà xã là hắn liền nở nụ cười, vào buổi trưa hắn gặp mọi người cũng nở nụ cười …
Xem ra, cấp trên tâm tình hết sức tốt a
Bên trong nhà ăn, vào giờ cơm trưa Trình Mộ Thanh không có dám kêu Hách Liên Tuyệt, chỉ cùng Kiều Tây Tây đi ăn cơm, nhà ăn lúc này rất náo nhiệt, không hổ danh là tập đoàn TCL, đồ ăn rất ngon, không kém gì so với khách sạn cao cấp bên ngoài
Nhưng đây là lần đầu tiên Trình Mộ Thanh vào đây để ăn, cô đi làm ở TCL không lâu, mỗi lần có ăn thì cô cũng chỉ cùng Hách Liên Tuyệt ra ngoài ăn, bất quá lần này tới đây, cô cảm giác mình mới thật chính là nhân viên của TCL
Kiều Tây Tây đi chọn cơm, Trình Mộ Thanh ngồi ở gần cửa sổ đợi Kiều Tây Tây
Lúc sau, một thân ảnh màu bạch ngồi trước mặt cô, ánh mắt có chút loé sáng, Trình Mộ Thanh nhìn hắn, khoé miệng nở ra nụ cười có như không
” Uất Sâm Dạ? Anh sao lại ở đây?” Trình Mộ Thanh híp con ngươi nhìn hắn hỏi
“Sao? Không chào đón anh?” Uất Sâm Dạ chọn mi, một đôi con ngươi thâm thuý cùng thêm sáng ngời
“Không có, chỉ là ngoài ý muốn không hiểu vì sao anh lại ở trong nhà ăn của TCL thôi” Trình Mộ Thanh nói sự thật
“Anh có việc nên tới đây, vô tình đúng lúc nhìn thấy em nên vào thôi” Uất Sâm Dạ cũng nói ra sự thật
Trình Mộ Thanh còn chưa nói gì thì Uất Sâm Dạ lại hỏi ” Tiểu Trạch, dạo này sao rồi?”
Không nói là hoàn hảo, vừa nói đến này, Trình Mộ Thanh cảm thấy sôi nổi, hoàn toàn không có để ý đến những ánh mắt đố kỵ, ghen tị khác, dụ dỗ Tổng Tài còn không nói, bây giờ lại là một người đẹp trai khác, Trình Mộ Thanh là người thế nào vậy?
“Lần trước nói anh muốn gặp Tiểu Trạch thì tiểu tử liền ầm ĩ đòi gặp, anh xem khi nào có thời gian rãnh thì đi gặp thằng bé” Trình Mộ Thanh nói
Nhìn thấy Trình Mộ Thanh trở nên sinh động nói, Uất Sâm Dạ nở nụ cười
“Được, anh sẽ xem lại, vừa lúc anh cũng muốn gặp Tiểu Trạch” Uất Sâm Dạ nhẹ nhàng khoan khoái nói
“Ừ đúng rồi, Uất Sâm Dạ anh không phải có người đang theo đuổi sao?” Trình Mộ Thanh đột nhiên hỏi
“A?” Uất Sâm Dạ tỏ vẻ không hiểu
“À, là một cô gái rất đáng yêu nha………..” Trình Mộ Thanh chớp chớp mắt nói
Nhìn thấy dạng này của cô, chắc là đã hiểu lầm chuyện gì rồi, chẵng lẽ Vi Vi đi tìm cô ấy?
Uất Sâm Dạ mày nhăn lại..
” Mộ Thanh, anh có chuyện phải đi trước, vài này nữa anh sẽ tìm em, anh có chút việc muốn em giúp, em sẽ không từ chối chứ?” Uất Sâm Dạ hỏi
Trình Mộ Thanh chọn mi, gật đầu ” Đương nhiên, anh giúp em nhiều như vậy bây giờ em giúp lại một việc cũng không sao mà, nhưng em không biết anh có việc gì mà phải cần em giúp?”
“Đến lúc đó, em sẽ biết”
“Được”
Lúc này, Uất Sâm Dạ đứng dậy vội vàng rời đi, Trình Mộ Thanh một bên cúi người ăn chút đồ khi ngẩng lên thì người đã biến mất..
Kiều Tây Tây bước tới, ngồi xuống ” Mộ Thanh, người vừa rồi là ai?”
“Cậu thấy sao?” Trình Mộ Thanh hỏi lại
“Vô nghĩa nha, cả nhà ăn ai mà
không thấy”
Trình Mộ Thanh nâng con ngươi nhìn bốn phía quả nhiên không ít người đang dòm chằm chằm vào cô, hiện tại bộ dạng này của cô như chắc sẽ bị người khác xem thường..
“Anh ấy là ba nuôi của Tiểu Trạch, lúc ở Milan, anh ấy đã chăm sóc cho hai mẹ con mình, nhưng chưa bao giờ lộ mặt, lần trước khi bị Hách Liên Hùng bắt thì anh ấy đến cứu mình” Trình Mộ Thanh nói
” Uất Sâm Dạ?” Kiều Tây Tây bật thốt ra
“Cậu quen sao?”
“Ở bệnh viện mình có gặp qua một lần, và mình cũng có nghe Tiểu Trạch nói qua” Kiều Tây Tây nói
“Ừ, chính là anh ấy”
“Bộ dạng rất tuấn tú”
“Mình cảm thấy Ngôn Dục đẹp hơn ………..”
“Ha Ha, thật là vậy” Kiều Tây Tây vừa ăn vừa vui mừng nói
Nhưng lúc sau, một mảnh sụt sịt, Kiều Tây Tây và Trình Mộ Thanh quay lại thì thấy một thân ảnh cao đại của Hách Liên Tuyệt đứng phía sau
Hắn mặc bộ trang phục màu lam, áo sơmi trắng, cái nút trước *** được cởi bỏ, đó chính là điều căn bản nhưng với hắn thì có một loại là lạ, khi hắn xuất hiện làm cho nhà ăn một trận náo nhiệt..
Tổng Tài của bọn họ thế nào lại đến đây ăn cơm?Chuyện thần thoại sao?
Không ít người hướng về Hách Liên Tuyệt, đương nhiên có cả Trình Mộ Thanh ngồi đối diện, hắn chậm rãi bước qua, ánh mắt mang theo vài phần sủng nịch, hướng đến Trình Mộ Thanh
Cô biết nhiều người hận cô..
Hách Liên Tuyệt thẳng đi đến Trình Mộ Thanh, sau đó ngồi đối diện, Trình Mộ Thanh nhìn bốn phía, hận không thể cai đầu dài thấp ” Anh đến đây làm gì?”
“đương nhiên là ăn cơm” Hách Liên Tuyệt nói như theo lẽ thường mà hắn phải làm
“Ăn, ăn cơm? Anh ở đây ăn cơm sao?” Trình Mộ Thanh ngạc nhiên hỏi
“Không thể sao?” Hách Liên Tuyệt hỏi lại, sau đó vươn tay đem phần cơm của cô đến trước mặt, cầm muỗng ăn
Trình Mộ Thanh trừng to mắt ” Cái đó.. đó là cơm của em………..”
“Làm việc đến trưa, bây giờ anh rất đói………..” Hách Liên Tuyệt vừa ăn vừa nói ” A, không nghĩ tới đồ ăn ở đây không tệ nha” Đây cũng là lần đầu tiên hắn đến đây ăn cơm
“Nhưng mà em còn chưa ăn..” Trình Mộ Thanh hỏi
“Em đi mua lại là được, hay em muốn anh mua cho em?” Hách Liên Tuyệt hỏi lại, giống như để hắn đi mua thì là chuyện quan trọng vậy
Trình Mộ Thanh tức giận nhìn hắn, xoay người nhìn Kiều Tây Tây, Kiều Tây Tây cũng nhanh tay đem chính phần ăn của mình bảo vệ thật tốt rồi lắc lắc đầu..
Thế là Trình Mộ Thanh đứng dậy tự đi mua một phần khác ình..
Nhìn thấy bộ dáng bất đắc dĩ của cô, khoé miệng Hách Liên Tuyệt lặng lẽ nhếch lên, lúc này, ánh mắt Kiều Tây Tây hướng đến hắn gật đầu ” Tổng Tài, tôi đã hẹn với người khác, ngài cứ từ từ ăn…”
Khoé miệng của hắn càng giơ lên, nha đầu này thật hiểu biết nha, biết tặng cho Trình Mộ Thanh và hắn không gian riêng, không tồi, tăng lương, tăng lương!
Trình Mộ Thanh mua đồ ăn về, ngồi xuống nhìn bốn phia ” A, Tây Tây đâu?”
“À,cô ấy cùng đồng nghiệp nói chuyện phiếm bên kia” Hách Liên Tuyệt tuỳ tiện chỉ đại một chỗ nói
Trình Mộ Thanh ” A” một tiếng, cầm lấy đũa gấp rau, còn Hách Liên Tuyệt thì dùng đũa gấp một tiếng thịt kho tàu trực tiếp đút cho cô ăn..
Trình Mộ Thanh căm tức hắn,nhưng ánh mắt của hắn lại bình thường, sau đó đem một chút rau để trong dĩa của cô ” Em ăn rau đi, anh ăn thị”
“Dựa vào cái gì?”
“Em rất béo, cần giảm cân”
“Người béo là anh đó, em thì cần giảm béo sao? Dáng người của tỷ tỷ chính là rất cân xứng nha, không cần giảm béo” Trình Mộ Thanh to giọng hô
Hách Liên Tuyệt hướng đến cô, nở nụ cười ” Phải không? Sao anh lại không phát hiện ra, tối nay phải để anh đo một chút…”
Trình Mộ Thanh nhất thời đỏ mặt, hạ giọng ” Lưu manh”
Hách Liên Tuyệt vui vẻ nhận, sau đó đem toàn bộ thịt trong phần cơm của mình cho cô, Trình Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt của hắn rất ấm áp..
Bọn họ cứ nói chuyện với nhau, tạo thành một cảnh liếc mắt đưa tình trong phòng ăn..
Tâm tình của Hách Liên Tuyệt rất tốt được truyền đi khắp TCL, mọi người cũng thật happy!
Cấp trên mà tâm tình tốt thì tất cả mọi người đều sẽ tốt, sẽ tốt!
***************************
Uất Sâm Dạ nhìn cô gái trước mặt, mang theo một tia chịu đựng ” Em không phải là đi tìm cô ấy chứ?”
Vi Vi ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi trong suốt không chút tạp chất gì, gật gật đầu ” Đúng”
“Em tìm cô ấy để làm gì?” Ngữ khí của Uất Sâm Dạ có chút bất mãn
“Em chỉ muốn biết cô ấy có bộ dáng thế nào, có đáng để anh phải trả giá không đáng hay không” Vi Vi ăn ngay nói thật
“sau đó thì sao?” Uất Sâm Dạ truy vấn
“Không đáng, vì cô ấy đã có con và ông xã rồi, cô ấy không xứng với Sâm Dạ ca” Vi Vi nói ra từng chữ, ngữ khí có chút gấp, chính là cô thật lòng với Uất Sâm Dạ
Uất Sâm Dạ nhìn nhìn ” Xứng hay không xứng cũng không liên quan đến em”
“Sâm Dạ ca, anh điên rồi sao? Chẵng lẽ anh muốn cùng một chỗ với người đã có con?” ViVi nheo con ngươi lại, ánh mắt bi thương nhìn hắn
“Em không biết cô ấy, cô ấy và những người phụ nữ khác không giống nhau” Sắc mặt Uất Sâm Dạ có chút âm trầm, ngũ quang kia mang theo sự tức giận
“Nếu không giống thì cô ấy cũng đã sinh con, hơn nữa đứa bé đó cũng không phải của anh” Vi Vi khẳng định nói, giọng có chút dỗi
“ViVi” bỗng nhiên, Uất Sâm Dạ hô to, quay đầu căm tức nhìn cô, ánh mắt như vậy giống kiểu hắn muốn ***
ViVi từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy bộ dạng của hắn đối xử với cô như thế, nhất thời có chút khiếp sợ, rồi lại đau lòng, Sâm Dạ ca khi nào thì lớn tiếng hô quát cô như vậy..
Hiện tại, lại còn vì một người phụ nữ khác đối xử với cô như thế nữa ………..
Tâm, rất đau, như là xé rách ra..
Vi Vi hô to trong nước mắt ” Sâm Dạ ca, anh hung dữ với em sao?”
Uất Sâm Dạ nhìn cô, cuối cùng hít sâu một hơi ” Không có, anh chỉ muốn nói cho em biết, tình yêu của anh anh có thể làm chủ được, không cần kẻ khác xen vào”
“Ngay cả em sao?” Vivi hỏi
“Đúng” Uất Sâm Dạ nói ra, trong giọng mang theo sự uy nghiêm
Vivi đứng trước mặt hắn, nghe được câu trả lời này, nước mắt nhịn không được liền chảy xuống, cô quay qua lau nhanh những giọt nước mắt đó để cho hắn không nhìn ra rồi lại dị nghị
“Được, nếu anh đã nói vậy, em biết mình nên làm thế nào rồi” Nói xong, Vivi không chút do dự bước ra ngoài
Bên ngoài trời đang mưa to rất to, Uất Sâm Dạ nghe được tiếng mưa rơi ào ào còn có tiếng đóng cửa nữa..
Uất Sâm Dạ trau mày, trên mặt nhất thời xẹt qua một tia tự trách, mắng một tiếng “**” rồi xoay người đuổi theo
Bên ngoài trời mưa không ngớt, bởi vì là tối nên trời và đất gắn với nhau thành một màn, căn bản nhìn không rõ lắm
” Vivi” Uất Sâm Dạ hô to một tiếng nhưng đáp lại tiếng gọi của hắn chỉ là những âm thanh ào ào cửa cơn mưa, vì thế hắn chui vào trận mưa to để tìm kiếm …
Vivi chạy rất nhanh, cô thích Sâm Dạ ca, nhưng hắn lại thích người khác, còn vì người đó mà giận dữ với cô..
Tâm, thật sự rất đau! Đau đến mức cô cũng chẳng biết nên làm ì..
Chỉ có thể nhờ vào cơn mưa lạnh lẽo bên ngoài mà giảm bớt sự đau đớn trong lòng..
Làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?
Sâm Dạ ca không thích cô, không thích cô ……….. hắn thích người phụ nữ khác!
Cô nghĩ chính mình chỉ có thể chấp nhận sự thật này nhưng cô làm một chút cũng không được, nên làm gì đây? Rốt cuộc nên làm cái gì đây?
Cuối cùng Vivi dùng sức chạy, căn bản không để ý dưới chân có gì, nên lập tức bị ngã trên mặt đất, nhưng ngã rồi cô cũng không đứng dậy, vì có đau thể xác cũng chẳng so sánh được một phần đau trong lòng của cô bây giờ..
Cô tưởng tượng sau này không còn Sâm Dạ ca bên cạnh nữa thì cô phải làm sao? Cô thích hắn suốt 10 năm rồi, ngồi dưới đất, cô nghĩ lại những gì xảy ra trước đây
Cô ở công viên trò chơi, bỗng nhiên bị lạc, cô không tìm thấy ông nội của mình, cũng không tìm được quản gia, cô một người đứng ở công viên, mãi cho đến khi tốt, không ai đến tìm cô, cô cảm thấy sợ hãi, rất sợ, sợ tới mức khóc thét lên, cô nghĩ rằng ông nội không cần cô nữa nên mới bỏ cô lại đây
Cuối cùng, cô núp trong một cái chổ nhỏ ngồi khóc, trời cũng càng lúc càng tối, cô thật sợ, rất sợ nên trốn một bên mà khóc
Nhưng lúc sau, cô nâng con ngươi thì một thân ảnh xuất hiện trước mặt cô, thân mặc quần áo trắng, kia một khắc cô nghĩ có hoàng tử đến cứu cô
Hai mắt mơ màng nhìn người trước mặt, nhất thời khóc rống lên ” Sâm Dạ ca ca ” Cô khóc, rồi trực tiếp chạy lại ôm hắn
Mà Sâm Dạ ca cũng gắt gao ôm lấy cô..
“Em còn tưởng các người không cần Vivi nữa, em rất sợ, rất sợ………..”
Sâm Dạ ca lại ôm cô ” Em yên tâm, không ai là không cần Vivi cả, em đừng sợ đã có anh ở đây, cho dù toàn bộ thế giới này lạc mất em thì anh cũng sẽ tìm ra em”
Những lời này như ma chú, quanh quẩn bên cô cả đời!
Giờ khắc này, Vivi hoảng hốt, bỗng nhiên nhớ đến lời nói của Sâm Dạ ca, nếu như cô lạc mất thì hắn sẽ sốt ruột, hắn sẽ điên lên mà tìm cô ………..
Nghĩ đến đây, Vivi xoay người bỏ chạy, trên người đã ướt đẫm, mưa càng lúc càng to nên chạy có chút khó khăn..
Cô không thể để cho Sâm Dạ ca lo lắng, không thể!
Cho nên cô một hơi chạy về nhưng khi về đến khì đèn trong biệt thự đã tối, không có mở.. Cô đứng bên ngoài trời mưa nhìn nhìn, Sâm Dạ ca ra ngoài sao? Mà lúc cô đi cũng không có mang theo chìa khoá ………..
******************
Uất Sâm Dạ tìm thật lâu, nhưng không thấy Vivi đâu cả, cái nha đầu kia từ nhỏ như một cánh hoa mà lớn lên, tuy rằng có mấy cái võ công mèo qào những cũng chỉ đủ để bảo vệ đơn giản cho bản thân mà thôi
Đây là lần đầu tiên cô đến thành phố A này, căn bản không quen biết ai, cô có thể đi đâu? Uất Sâm Dạ thật sự lo lắng Vivi sẽ xảy ra chuyện gì..
Tìm cô thật lâu, khi hắn trở về thì phát hiện có một thân ảnh đang lạnh run trước cửa, tâm của hắn lập tức sáng lên, không phải cô thì còn có ai nữa?
Uất Sâm Dạ không phát hiện ánh mắt mình có sự kinh hỉ, hắn vọt qua, nhìn thân ảnh trước cửa “Vivi, Vivi” Hắn vỗ nhẹ vào mặt cô, ánh mắt mang theo sự lo lắng
Nhưng Vivi ngồi trước cửa, cơ thể lạnh rung, môi cũng đã chuyển màu tái lại, nghe được giọng nói của Uất Sâm Dạ, Vivi cố gắng tỉnh lại, nhìn thấy hắn, ánh mắt lại
mang theo một sự thoả mãn mà có lỗi ” Sâm Dạ …Ca……..Thật xin lỗi ……….. làm anh lo” Nói xong, nhắm mắt lại, hôn mê bất tĩnh
” Vivi” Uất Sâm Dạ hô to một tiếng, ôm cô vào bên trong phòng, bởi vì lo lắng nên hắn căn bản không có khoá cửa, nhưng thật không ngờ nha đầu này lại an vị ở đây mà chờ hắn..
Bỗng nhiên hắn cảm thấy có lỗi khi lớn tiếng với cô, từ nhỏ đến lớn, tấm lòng của cô đối với hắn không phải là hắn không biết, chỉ là hắn không muốn làm tổn thương cô………..
Đem cô đặt trên giường, Uất Sâm Dạ nhanh lấy điện thoại gọi ột dãy số ” Bác sĩ TRần, hiện tại đến nhà tôi ngay, ngay lập tức” Nói xong, hắn cúp điện thoại rồi ném ra đằng sau, hắn chạy vào phòng tắm lấy khăn giúp cô lau người
Thân ảnh gầy nhỏ nằm trên giường, cả người bật run cầm cập.. môi đã biến màu tái lại..
“Lạnh … lạnh quá” Vivi tự ôm mình, đôi môi run rẫy
Uất Sâm Dạ đem chăn quấn vào người cô nhưng chính là cô vẫn rất lạnh, Uất Sâm Dạ cả người cũng ướt đẫm, một lòng đều ôm ViVi, đại khái 10p sau, cửa đẩy ra là bác sĩ Trần tới
“Sâm Dạ, có chuyện gì?” Bác Sĩ trần khẩn trương nỏi ” Cậu thế nào lại ướt hết người vậy?”
“Không cần để ý đến tôi hãy khám cho cô ấy, cô ấy dầm mưa, và đang rất lạnh” Uất Sâm Dạ chỉ chỉ lên cái người trên giường bị hắn gói y như cái bánh chưng..
Bác Sĩ trần đại khái hiểu hiểu, nhanh lấy dụng cụ làm kiểm tra, xốc chăn lên thì thấy cả người Vivi ướt đẫm nằm trên giường, một bên ông làm kiểm tra một bên dặn” Cô ấy đã dầm mưa, cậu còn đặt lên giường thì chỉ càng làm cô ấy thêm lạnh thôi ”
Uất Sâm Dạ cau mày, đứng một bên, trong lòng nôn nóng bất an
Sau vài phút, Bác Sĩ trần thu dọn đồ ” Sốt nhẹ, nhưng phát hiện kịp thời, uống thuốc nghỉ ngơi sẽ ổn! Mặc khác cô ấy cần tắm bằng nước nóng, uống một chút gừng nóng để ra mồ hôi, ngày mai thì sẽ không sao rồi”
“Đơn giản vậy sao?” Uất Sâm Dạ hỏi
“Không thì sao nữa?” Bác sĩ Trần hỏi lại
“Được, tôi biết rồi” Uất Sâm Dạ đáp một tiếng, chính là đột nhiên nhớ tới cái gì ” Tắm bằng nước ấm?”
Bác Sĩ TRần gật gật đầu ” Tất nhiên, nếu không hàn khí xâm lấn thì cô ấy chỉ thêm sốt cao thôi”
Lúc này, hắn muốn hỏi ai sẽ tắm cho cô? Nhưng thấy ánh mắt của Bs Trần, hắn chỉ nuốt lời thắc mắc xuống, tổn không thể đem hắn đi tắm được
“Sâm Dạ, nếu không còn gì tôi đi đây, nhớ rõ lời dặn của tôi, phải theo dõi cô ấy, có gì mai tôi lại đến ” Bs Trần vỗ vỗ bờ vai của Uất Sâm Dạ nói
Uất Sâm Dạ nhăn mặt nhìn Bs Trần ” Cám ơn”
Sau khi Bs Trần rời đi, Uất Sâm Dạ nhìn người trên giường, tắm rửa, tắm rửa………..
TRong đầu chỉ vang hai chữ này, trong nhà căn bản không có quản gia, mà cô lại đang hôn mê bất tỉnh thì tắm làm sao?
Mà hắn thế nào lại có thể tắm cho cô? Không, tuy rằng hắn xem cô như em gái cũng không thể làm vậy!
Nói thế nào thì bây giờ Vivi cũng đã trưởng thành rồi..
“Lạnh, lạnh quá.. Sâm Dạ ca, em lạnh quá” Vivi nằm trên giường không ngừng hô, hô tên của Uất Sâm Dạ
“**” Uất Sâm Dạ mắng một tiếng, ôm lấy thân thể trên giường hướng đến phòng tắm..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc