Tổng Tài Đưa Cục Cưng Cho Tôi - Chương 46

Tác giả: Mạc Ngôn Biệt Trí

Trình Mộ Thanh tự tin vào nét đẹp của mình, bước qua, lúc này Hách Liên Tuyệt mới phản ứng lại, giả vờ ho khan một tiếng rồi nhìn NaNa ” Hoá đơn gửi đến TCL”
NaNa làm bộ dạng ok, sau đó Hách Liên Tuyệt nắm cánh tay của Trình Mộ Thanh rồi bước ra ngoài, Trình Mộ Thanh rất muốn giãy ra, đây là ý gì vậy?
Nhưng thấy NaNa đứng đó, cũng không muốn làm nháo để hắn phải xấu hổ nên mặc cho hắn nắm tay
Lúc sau, một người nhân viên đi tới cầm quyển tạp chí đưa cho NaNa ” NaNa tỷ, chị xem cô ấy với người trong báo này có phải rất giống không?”
Trên tờ báo chính là ảnh chụp của Trình Mộ Thanh lúc nhận giải thưởng ở Milan, Trình Mộ Thanh……
NaNa nhìn bóng dáng của Trình Mộ Thanh, kinh ngạc há hốc miệng thở dốc nhưng không nói gì ……
“Này, anh không phải nói có công việc sao?” Trình Mộ Thanh nhìn Hách Liên Tuyệt hỏi
“Thư kí cùng ông chủ tham gia hội nghị của bằng hữu thì không được xem là công việc sao?” Hách Liên Tuyệt hỏi lại
………………………………
Được rồi, cô cũng lười phải cải nhau với hắn…
Xe đậu bên ngoài bãi biển, người rất nhiều, thời tiết hôm nay cũng rất đẹp, bờ biển mà nơi chọn để cử hành hôn lễ thì không còn gì để chê..
Có thể nhìn ra được, chủ nhân của hôn lễ này là người rất giàu, khách rất nhiều, còn có tiệc buffet và rượu, mỗi người đều là mặc đều là mặc trang phục sang
trọng mà xuất hiện
Trình Mộ Thanh đã từng suy nghĩ về việc được cử hành hôn lễ tại bờ biển, tất cả mọi thứ này đều là vì Tiểu Trạch thích biển..
Ai~ thậm chí vì Tiểu Trạch mà cô muốn cả đời còn lại sống cô độc một mình, nghiêng đầu, nhìn thấy ánh mắt của Trình Mộ Thanh thay đổi, Hách Liên Tuyệt khoé miệng nhếch lên cầm lấy tay của cô khoát lên chính cánh tay của mình để vào bên trong
Không ít người chủ động chào hỏi Hách Liên Tuyệt, nhưng hắn cũng chỉ gật gật đầu, còn Trình Mộ Thanh đứng kế bên hắn cũng được nhiều người chú ý đến..
Cô chính là mỉm cười cho có lệ rồi theo sát hắn, bên kia, cô dâu cùng chú rễ trao đổi nhẫn cho nhau thì Hách Liên Tuyệt kéo cô ngồi ở sau cùng
Trình Mộ Thanh nhìn cô dâu chú rễ, hai tay đặt một chỗ, khoé miệng nở nụ cười nhợt nhạt, kết hôn là chuyện linh thiêng, là hai người chất tay cùng nhau hứa hẹn bên cạnh nhau cho đến khi ૮ɦếƭ
Xa xa nhìn qua, có thể thấy được chú rễ rất tuấn tú, lại khí phách, mỗi động tác tràn ngập sự tao nhã từ tính, cô dâu đưa lưng về phía Trình Mộ Thanh, nên nhìn không rõ lắm, nhưng nhìn thấy nụ cười của chú rể không một khắc nào rời khỏi cô dâu của mình thì cũng biết được bọn họ thật hạnh phúc!
Cô dâu cũng rất hạnh phúc …
Nhìn như vậy, Trình Mộ thanh không khõi bị loại cảm giác này cuốn hút, cô là một người đa cảm nên rất dễ dàng bị ảnh hưởng..
Hách Liên Tuyệt ánh mắt không nhìn cô dâu chú rễ, chỉ quay sang nhìn Trình Mộ Thanh, lông mi của cô rất dài, khoé miệng vẫn nở nụ cười mỉm, ánh mắt còn hiện ra ý chúc phúc và hâm mộ
Cô thật sự chờ đợi điều này sao?
Trong lòng hơi lưu lại một dòng nước ấm..
“Nhìn bộ dạng của em, như rất hâm mộ nha” Hách Liên Tuyệt sâu kín nói
Trình Mộ Thanh sửng sốt, khoé miệng còn lưu lại nụ cười với cô dâu và chú rễ, bọn họ đứng cùng nhau đều là do duyên trời đã định, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được thành ngữ này
“Kết hôn đều là giấc mơ của mỗi người phụ nữa” Trình Mộ Thanh sâu kín nói, vừa nói xong lại hối hận, cô nói nhiều với hắn để làm chi?
Hách Liên Tuyệt nhìn Trình Mộ Thanh, ánh mắt ấm áp
Dù cho phú quý hay bần cùng, dù co sinh tử bệnh lão, cũng không bao giờ rời xa, mãi bên nhau cho đến ૮ɦếƭ!
Dù cho phú quý hay bần cùng, dù co sinh tử bệnh lão, cũng không bao giờ rời xa, mãi bên nhau cho đến ૮ɦếƭ!
Thần phụ nhớ kỹ, trong lòng của cô cũng nhớ rất kỹ ………..
Đúng vậy, hôn lễ như trong mơ này đều la khát vọng của mỗi người phụ nữ..
Sau khi tuyên thệ xong, Hách Liên Tuyệt kéo Trình Mộ Thanh đi đến, cô ngẩn ra, muốn rút tay về nhưng trong lòng lại có cảm giác ấm áp, làm cho cô do dự rồi đi theo
“Đằng” Hách Liên Tuyệt kêu lên
Người chú rễ tên Đằng cùng nắm tay cô dâu của mình quay đầu lại, nhìn Hách Liên Tuyệt ” Tiểu tử, tôi còn nghĩ cậu sẽ không đến nên tôi đang định cho người làm nổ banh cái TCL đây”
“Không phải đã đến rồi sao?” Hách Liên Tuyệt cười nói, tay nắm chặt tay Trình Mộ Thanh, không có buông ra
Cô dâu là một người rất xinh đẹp, nụ cười của cô như là ánh nắng mặt trời, tinh xảo, duyên dáng làm động lòng người
Cô dâu nheo con ngươi lại nhìn Trình Mộ Thanh, sau đó nhìn Hách Liên Tuyệt ” Tuyệt, ai vậy? Chẵng lẽ không định giới thiệu sao?”
Dù cho là ai cũng tốt hơn so với Chu Lâm Na, Ân Ân không thích gì cái ả Chu LÂm Na cả ( Ân Ân là tên cô dâu)
“Xin chào mọi người, tôi là Trình Mộ Thanh, là thư kí của Tuyệt”
Hách Liên Tuyệt còn chưa nói gì thì Trình Mộ Thanh liền giới thiệu
Trình Mộ Thanh……
Thư kí ……
Đằng nhìn Hách Liên Tuyệt, ánh mắt tối lại ” Tuyệt, cậu khi nào thì đổi thư kí rồi?”
Trình Mộ Thanh xấu hổ, thuỳ mâu, bởi vì cô không muốn nói ra, quan hệ của bọn họ không tốt lắm
Lúc này, Ân Ân đi tới, giữ chặt Trình Mộ Thanh ” Hưmm, cô rất xinh đẹp nha, cũng thật thích hợp với khẩu vị của người nào đó” Ân Ân ngụ ý, đưa ánh mắt về Hách Liên Tuyệt
Trình Mộ Thanh có chút xấu hổ, nên mặt không tự nhiên
“Cô đừng hiểu lầm, tôi và anh ấy chỉ là quan hệ công việc, cấp trên cấp dưới mà thôi ” Trình Mộ Thanh làm sáng tỏ
Hách Liên Tuyệt quay đầu trừng liếc cô một cái, có tất yếu phải giải thích rõ ràng vậy không? Huống chi giữa bọn họ còn có một đứa con nha..
“Xem ra là Tuyệt không đủ cố gắng nha…” Ân Ân cười nói
“Tuyệt.. cậu nói mẹ của đứa con kia không phải là……….” Đằng nói xong, ánh mắt lại nhìn Trình Mộ Thanh
Lúc này, có người nào đó đã hoá đá, chuyện này mà bọn họ cũng nói với nhau sao?
Nâng mâu, Ân Ân nở nụ cười, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, làm cho người ta thật có sức sống, Trình Mộ Thanh rất thích, bất quá lúc này cô càng thêm xấu hổ
Hách Liên Tuyệt anh nha, chính là người nhiều chuyện, con cũng là con của cô nha! Hắn làm gì mà nói với tùm lum người!
Hi Ân Ân rất đẹp, cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc..
Trên đường trở về, trong lòng của Trình Mộ Thanh toàn là cảnh tượng hôn lễ của Đằng và Hi Ân Ân … bọn họ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc..
TRong lúc hôn lễ, Ân Ân không ngừng lôi kéo cô nói đủ mọi chuyện, nhìn bọn họ cứ như là chị em thân thiết vậy, làm cho cô không khỏi liên tục bật cười
Lúc trở về, Ân Ân còn ám chỉ với cô Hách Liên Tuyệt là người đàn ông không tồi.. nhưng chính là chuyện này thì có liên quan gì đến cô?
Người hắn thích là Chu Lâm Na mà, nghĩ đến đây, sắc mặt của Trình Mộ Thanh âm u đi vài phần.. hoàn hồn ánh mắt đều nhìn ra ngoài cửa sổ..
Từ nãy đến giờ, Hách Liên Tuyệt vẫn chú ý đến cảm xúc của cô, vừa rồi là vẻ mặt khát khao, bây giờ thì lại mặt co mày cáu……
“Két –” Một tiếng, xe ngừng lại
Cảm giác được xe dừng lại, Trình Mộ Thanh quay đầu, chống lại ánh mắt thâm trầm của hắn, ninh mi ” Sao lại ngừng?”
Hách Liên Tuyệt nhìn cô, mím môi ” Em từ nãy đến giờ suy nghĩ cái gì?”
Trình Mộ Thanh sửn sốt, không rõ cho nên lắc đầu ” Không có gì!”
“Em muốn kết hôn sao?” Hách Liên Tuyệt chọn mi hỏi
Trình Mộ Thanh nhíu mày, căn bản không hiểu hắn muốn nói cái gì, hay là hỏi gì ” Này không phải là vấn đề có muốn hay không, kết hôn là chuyện cả đời của tôi, tôi……”
“Nếu em muốn thì chúng ta liền kết hôn……” Hách Liên Tuyệt nói từng chữ
Trong khắc, Trình Mộ Thanh sửng sốt, nhìn thấy hắn cầm tay cô nửa ngày, khoé miệng từ từ nở ra một nụ cười khinh miệt ” Hách Liên Tuyệt, tôi không có đến nỗi mà cần anh thương hại như vậy…”
Hách Liên Tuyệt sửng sốt, ý của hắn không phải như vậy, muốn giải thích nhưng chính là Trình Mộ Thanh rút tay về ” Hách Liên Tuyệt, chúng ta thật sự nên nói chuyện với nhau, anh không cần làm vậy, cho dù là vì Tiểu Trạch anh cũng không cần miễn cưỡng chính mình bởi vì tôi không có định sẽ đem Tiểu Trạch giao lại cho anh”
Hách Liên Tuyệt nhìn cô, nhìn thấy giọng nói khinh miệt cùng bộ dạng tàn nhẫn của cô, trên tay hắn nổi hết cả gân xanh lên, những gì hắn nói còn chưa đủ sao? Hắn nói muốn cùng cô kết hôn không phải vì thương hại cô, cũng không phải vì Tiểu Trạch mà vì hắn muốn bên cạnh cô, ở một chỗ với cô..
Người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt này, thật không hiểu ý hắn là gì sao? Cớ gì mà bắt bẻ lời nói của hắn
“Ý của anh không phải là vậy … ý của anh là……”
“Mặc kệ ý của anh là gì, Tiểu Trạch tôi sẽ không giao lại cho anh, còn nữa về sau những trường hợp như vậy, xin anh đừng tìm tôi …” Nói xong, Trình Mộ Thanh định đẩy cửa, sẽ xuống xe
“***” Hách Liên Tuyệt đập một cái vào tay lái, nhìn bóng dáng xiêu xiêu vẹo vẹo của nữ nhân bên ngoài, cuối cùng vẫn là đẩy cửa xen đuổi theo
” Trình Mộ Thanh” Hách Liên Tuyệt lôi cô từ phía sau
Trình Mộ Thanh có chút không kiên nhẫn, quay đầu lại ” Anh…………”
“Lên xe, anh có chuyện muốn nói với em”
Trình Mộ Thanh ghét nhất bị hắn ra lệnh như thế này
“Không” Trình Mộ Thanh khí vù vù, bỏ tay hắn ra liền đi đến đằng trước
Hiện tại trời đã tối, một chiếc xe tiếp theo bay nhanh qua sát người cô, mà hai ngừoi lại đứng ở đây cãi nhau..
“Anh nói lên xe…..”
“Tôi nói là không..”
“Trình Mộ Thanh, anh nói cho em biết, sự nhẫn nại của anh là có giới hạn…”
“Tôi cũng nói cho anh biết, tôi đã chịu anh đủ rồi, kiên nhẫn của tôi đã không còn” Trình Mộ Thanh tức giận hô to, xoay người định chạy, chính là phía sau một chiếc xe bay nhanh đến, mà cô không suy nghĩ xem chiếc xe có ᴆụng mình hay không, chỉ tự nói rằng chạy mau chạy mau, chính là hai cái chân đứng ở đó không nhúc nhích
“Cẩn thận –” Hách Liên Tuyệt hô to một tiếng đột nhiên chạy tới, đẩy Trình Mộ Thanh ra, trong một giây lúc cô té ra chỗ khác thị nhìn thấy thân thể của hắn bị chiếc xe ᴆụng vào văng lên, rồi ngã lăng xuống mặt đất
Trình Mộ Thanh trợn tròn mắt,đại não trống không, chờ cho chiếc xe kia chạy ra, cô mới nhớ tới rồi nhanh chạy lại
” Hách Liên Tuyệt…………” Trình Mộ Thanh la lớn nhưng không phát hiện ra giọng nói của mình run rẩy và sợ hãi đến mức nào
Cô quỳ trên mặt đất, ôm lấy đầu của hắn, nhìn xuống đất có một mảng máu, sau đó nhìn vào cánh tay của chính mình cũng có máu.. nhưng không biết làm gì..
Cả người ngập tràn sợ hãi, trong đầu chỉ nhớ tới thời khắc hắn bị xe ᴆụng lúc nãy
” Hách Liên Tuyệt….. Hách Liên Tuyệt” Trình Mộ Thanh như một cái máy cứ kêu tên hắn, lại không nói gì, nhìn thấy vết máu trên người ngập tràn sợ hãi
Hắn nhắm chặt hai mắt, suất khí trên người cũng có vài phần tái đi..
” Hách Liên Tuyệt, anh đứng lên, anh làm sao vậy? Anh mau đứng lên…” Trình Mộ Thanh bất tri bất giác, khóc oà lên như đứa trẻ, cô hoàn toàn không biết nên làm gì, nhìn xe bốn phía chạy qua lại, nhưng không biết kêu ai để tới cứu hắn..
Ai sẽ tới cứu hắn………………
**************
Trong bệnh viện, cô đứng ở hành lang, cả người run rẩy, đại não trống không
Thời điểm Ngôn Dục và Tiểu TRạch chạy tới, chỉ thấy cô ngồi trên ghế, cả người dính máu, co ro lại
Tiểu TRạch cái mũi chua xót, chạy tới ” Mẹ, mẹ sao rồi?”
Trình Mộ Thanh chậm rãi nâng con ngươi lên, nhìn đến Tiểu TRạch cô bật khóc oà ra ” Tiểu tRạch…” Nói xong, cô ôm lấy Tiểu Trạch khóc rống lên
Đây là lần đầu tiên, Tiểu TRạch thấy cô khóc như vậy, tâm đều run rẩy
“Mẹ……” Tiểu Trạch nhỏ giọng kêu ” Ba sẽ khôn
g có việc gì đâu!”
Trình Mộ Thanh ôm Tiểu Trạch, nước mắt không ngừng lại được, vừa rồi bọn họ còn cãi nhau nhưng cũng là hắn đã cứu cô thoát khỏi tai nạn xe cộ
Sớm biết trước được tương lai thì cô đã lên xe, nhất định không cải nhau với hắn, nhất định sẽ không chạy đi……
Nếu cô như vậy, hắn đã không xảy ra chuyện rồi.. Nhưng cuộc đời này không có nhiều chữ nếu đến thế, bây giờ khi nhắm mắt lại thì cũng chỉ thấy cảnh hắn bị xe tông mà thôi..
Đề là do cô, tất cả do cô!
Ngôn Dục đứng một bên, nhìn đèn của phòng cấp cứu ” Tuyệt, sẽ không có chuyện gì..”
Lời nói này không phải là nghi vấn, cũng chẳng phải là an ủi bản thân mà là khẳng định!
Trước kia khi hắn đợi ở ngục môn thời điểm còn gặp chuyện tàn khốc hơn gấp 100 lần so với chuyện này, mà hắn còn tỉnh lại thì bây giờ cũng sẽ có thể!
Kim Sa đứng một bên, mày trau lại, nhưng không nói gì..
Vài người đứng ở hành lang đợi, im lặng chờ đợi, trải qua 1 tiếng chiến tranh tâm lý, rốt cuộc cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra
Bác sĩ bước ra, mọi người vọt lên, Trình Mộ Thanh là nhanh nhất, sau đó vô lực cầm cánh tay của bác sĩ ” Bác sĩ, anh ấy sao rồi? Sao rồi?”
Bác sĩ nhìn những người đứng trước cửa, tháo khẩu trang xuống ” Phẩu thuật đã thành công nhưng bão bộ của bệnh nhân bị ảnh hưởng nghiêm trọng, có thể tỉnh lại hay không thì còn phải dựa vvào ý chí kiên cường của bệnh nhân, nếu 48 tiếng sau tỉnh lại thì không có gì đáng ngại nhưng nếu không tỉnh lại thì…….” Nói đến đây bác sĩ tạm dừng một chút
Trình Mộ Thanh hết sức nắm cánh tay của người bác sĩ ” Thì sao?”
Người bác sĩ thở dài một hơi ” Nếu 48 tiếng nữa không tỉnh dậy thì có thể một năm sau mới tỉnh lại hoặc cả đời cũng chẳng tỉnh dậy nữa”
Trình Mộ Thanh hoàn toàn đơ người, người sống thực vật?
“Không — anh ấy sẽ không trở thành người có đời sống thực vật, ánh ấy nhất định phải tỉnh lại, bác sĩ, cầu ngài hãy cứu anh ấy.. cứu cứu anh ấy” Trình Mộ Thanh dùng sức nói
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức……”
“Không.. các người cứu anh ấy đi, anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại, nhất định sẽ tỉnh lại……” Trong lòng Trình Mộ Thanh đã tự trách, hắn bởi vì cô mới trở thành bộ dạng bây giờ, cô thật sự đáng trách
“Hiện tại những gì chúng ta có thể làm là chờ đợi thôi..”
Chờ? Cô ghét nhất là từ này..
Sau khi bác sĩ rời đi, Hách Liên Tuyệt được đẩy ra, nhìn thấy hắn nằm trên giường bệnh hai mắt nhắm nghiền, иgự¢ của cô không khỏi cứng lại như là khí phách lăng nhiên, không ai bì nổi, nhất định sẽ rất khó chịu..
Mắt thấy hắn bị đưa vào phòng bệnh, trong lòng cô âm thầm hạ một cái quyết tâm là 48 tiếng này, sẽ không rời hắn nửa bước..
Cô nhất định phải chờ cho đến khi hắn tỉnh lại! Nhất định phải……
“Các người về đi, tôi ở đây cùng anh ấy” Hiện tại trời đã rạng sáng, hốc mắt đỏ ửng, Trình Mộ Thanh nói
“Chúng tôi ở đây chờ cùng cô” Ngôn Dục nói
Tiểu Trạch gật đầu đồng ý ” Mẹ, con sẽ đợi cùng mẹ”
Trình Mộ Thanh không nói thêm gì, chậm rãi đi đến phòng bệnh, Tiểu Trạch và Ngôn Dục cũng không khỏi khổ sở, Trình Mộ Thanh thì tự trách thân mình, Tiểu Trạch cho Kim Sa về trước, Tiểu TRạch ở đây cùng Ngôn dục là được rồi, Kim Sa nghe vậy cũng không nói gì liền bước đi
Trình Mộ Thanh ngồi bên người Hách Liên Tuyệt, lẳng lặng chờ đợi, chờ từng phút từng giây trôi qua, ánh mắt thuỷ chung không rời, mãn đầu óc đều là lúc họ cãi nhau, nhưng dù cho là cải nhau vẫn không thấy tức giận mà ngược lại còn thấy hạnh phúc ngập tràn
Trình Mộ Thanh nắm tay hắn, nước mắt không ngừng rơi, lúc thì tự cười, lúc thì oán giận “Hách Liên Tuyệt, em biết anh có thể nghe những gì em nói, không phải anh muốn đoạt con trai từ tay em sao? Anh tỉnh lại đi em sẽ cho anh một cơ hội…”
” Hách Liên Tuyệt, anh có phải đồ ngốc không? Tại sao lại đẩy em ra? Người bị xe ᴆụng đáng ra nên là em … chứ không phải anh”
Trình Mộ Thanh ngồi bên giường, lãi nhãi, Ngôn Dục vừa định vào nhìn thấy cô ngồi tự nói một mình, do dự một chút vẫn là bước vào
“Ăn chút gì đi” Ngôn Dục hé ra sắc mặt mệt mỏi
Trình Mộ Thanh không nói gì, Ngôn Dục mang cháo ra đưa cho cô nhưng cô lại lắc đầu
“Cô không ăn gì sẽ kiệt sức ૮ɦếƭ đó” Ngôn Dục nói
“Tôi không sao, anh cứ để đó trước, tôi chờ anh ấy tỉnh lại sẽ ăn” Trình Mộ Thanh thản nhiên nói, ánh mắt nhìn người nằm trên giường bệnh
“Bác sĩ nói 48 tiếng nữa hắn mới tỉnh lại, cô chờ như thế này cũng không phải là biện pháp” Ngôn Dục thật lòng nói
“Nhưng tôi thật sự không muốn ăn..”
“Cô không phải còn chờ hắn tỉnh lại sao?” Ngôn Dục hỏi
Trình Mộ Thanh nghĩ nghĩ, nếu không ăn gì thì cũng chẵng còn sức mà đợi hắn nên gật gật đầu, tiếp nhận cháo trên tay, cô ăn như không ăn, bỏ một muỗng cháo vào miệng nhưng chẵng có cảm giác gì, chỉ nhẹ nhàng ăn vào..
Lúc này, Tiểu Trạch đi đến, Trình Mộ Thanh ngồi đằng kia, mặc dù cô nói là ăn cháo nhưng múc một ngụm rất lớn
Từ hôm qua đến giờ, cô cũng chưa tắm rửa, quần áo vẫn còn dính máu..
“Mẹ, có muốn trở về nhà thay quần áo không? Thuận tiện nghĩ ngơi xíu” Tiểu Trạch lo lắng hỏi
“Không cần, Tuyệt sẽ nhanh tỉnh lại thôi, mẹ chờ……” Trình Mộ Thanh rất tin tưởng hắn sẽ tỉnh lại nhanh thôi
Cô biết lúc hắn còn chưa đạt tới mục đích của mình thì hắn sẽ không dễ dàng ngã gục đâu, lúc trước hắn đã từng trúng đạn nhưng cũng không phải là không sao sao? Bây giờ thì cũng như vậy thôi, hắn sẽ không xảy ra việc gì
Không quá 48 tiếng nữa hắn sẽ tỉnh lại
Nghe Trình Mộ Thanh nói vậy, Tiểu Trạch cũng sớm biết trước rồi vì thế lấy ra một cái túi to đưa cho cô ” Này là Kim Sa mang đến, là quần áo của mẹ đó, biết mẹ sẽ không về nên mẹ đi thay đi, tổng vẫn tốt hơn so với quần áo dính máu trên người mẹ”
Trình Mộ Thanh hạp mâu nhìn túi quần áo trong tay, gật gật đầu
Ngôn Dục gọi một cuộc điện thoại cho bệnh viện, Trình Mộ Thanh đi vào phòng thay đồ cho đơn giản một chút, thay đồ xong, quần áo dính máu thì vứt bỏ
Trình Mộ Thanh chưa bao giờ nghĩ hắn vì cứu cô mà sẽ xảy ra chuyện, lúc ấy, cô còng đang khắc khẩu với hắn nữa mà, hiện tại nghĩ lại, cô chỉ thấy cái mũi xót xót, nước mắt lại chảy ra, cô hít một hơi, Hách Liên Tuyệt – anh phải tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại!
Thời gian trôi qua, Trình Mộ Thanh thuỷ chung nhìn người trên giường bệnh, không có chút nới lỏng, rất nhanh buổi tối trôi qua
Ngôn Dục trở về thay quần áo, Tiểu Trạch cũng không biết chạy đi đâu, cô rốt cuộc mệt nên gục trên giường ngủ quên, trong giấc ngủ cô vẫn gắt gao nắm tay hắn, một giây cũng không dám buông
Mà lúc này, người nằm trên giường, mí mắt chớp chớp một chút.. Trình Mộ Thanh gục trên giường bệnh, mày trau trau lại
Hắn đứng ở hành lang, nhìn thấy nhiều người bận rộn, Trình Mộ Thanh đi qua nhìn vào phòng bệnh hắn, hắn nằm đó, bên người hắn rất nhiều bác sĩ, bác sĩ cầm máy sốc tim để lên người hắn, chỉ trong giây thấy người hắn giật cao lên, nhưng rồi không có phản ứng gì, cô đứng ở đó, nước mắt tràn mi, vừa định đi vào, bác sĩ nói hắn đã tử vong rồi, người hắn bị che kính đẩy ra ngoài
“Không –anh ấy còn chưa ૮ɦếƭ, chưa ૮ɦếƭ” Trình Mộ Thanh muốn đi lên ngăn bọn họ lại nhưng chính là y tá đẩy hắn đi mất
Vô luận cô chạy theo thế nào cũng không chạy theo kịp.. cuối cùng ngã trên mặt đất nhìn theo khóc rống lên..
Hách Liên Tuyệt…
Hách Liên Tuyệt…
Trình Mộ Thanh đột nhiên tỉnh lại, miệng hô lớn tên hắn, lúc này mới lấy lại tinh thần.. thì ra chỉ là mơ!
Chính là cái giấc mơ đó sao có cảm giác như thật, cảm giác đau đớn cũng như thật, cho đến tỉnh lại rồi cô vẫn cảm giác được sự đau đớn đó …
Trời đã gần sáng, cô không biết chính mình đã ngủ bao lâu, nhưng tay vẫn nắm chặt tay hắn, không hề thả ra!
24 tiếng đã trôi qua, cô nhìn hắn, hắn rốt cuộc khi nào thì tỉnh lại?
Nước mắt không thể khống chế liền chảy xuống ” Hách Liên Tuyệt, anh thật không định tỉnh dậy sao? Đã 24 tiếng rồi, anh đừng ngủ nữa được không?”
Người trên giườn bệnh cũng không có nửa điểm phản ứng
” Hách Liên Tuyệt, anh biết không? Anh nằm như vậy nhất định anh sẽ không có cảm giác gì, chính là em thì sao? Anh lần lượt cứu em, làm cho em không ngừng áy náy, anh có biết anh tàn nhẫn ra sao không? Anh có biết lúc anh bị xe ᴆụng vào, trái tim của em có bao nhiêu là đau đớn không? Nó cứ như đã ngừng đập vậy……”
Bỗng nhiên nhớ tới lúc trong xe hắn nói đến việc muốn kết hôn, cô mím môi, nước mắt không khỏi rơi xuống ” Anh còn nói là anh muốn kết hôn cùng em, anh cứ như vậy mà thương hại em sao? Em tệ đến mức phải để người khác thương hại rồi kết hôn sao? Anh rõ ràng không yêu em, lại nói muốn kết hôn cùng em.. Anh có biết em chán ghét anh như thế nào không? Bất quá nếu bây giờ anh liền tỉnh lại em sẽ đáp ứng anh……”
“Đáp ứng anh cái gì?”
“Em đáp ứng kết…..”
Trình Mộ Thanh đang nói một nửa, liền như bị sét đánh ngang tai, cô nhìn hắn nằm trên giường bệnh, hắn đã mở mắt còn nhìn cô, yếu ớt hỏi
“Anh…Anh tỉnh lại rồi?” Trình Mộ Thanh có điểm không tin được, hay là có phải chính cô lại nằm mơ rồi không?
“Những gì em nói bên tai anh nãy giờ, anh bất tỉnh đều không gnhe được” Hách Liên Tuyệt noi
“Em đi kêu bác sĩ……” Trình Mộ Thanh xoay người muốn đi chính là tay của cô bị hắn gắt gao nắm lại, cô quay đầu chống đôi con ngươi u lục của hắn
“Những gì em vừa nói đều là thật?”
Trình Mộ Thanh còn động lại nước mắt, nhất thời khó hiểu ” Cái gì mà thật?”
“chính là những gì em vừa nói…”
“Em vừa rồi có nói gì sao?” Nói đến đây, Trình Mộ Thanh giật mình trụ, cô vừa rồi đồng ý kết hôn cùng hắn……
Nhất thời, gương mặt đỏ ửng cộng thêm vẻ mặt vừa khóc, trong hết sức đáng yêu
Trình Mộ Thanh thậm chí hoài nghi hắn có phải là cố ý hay không? Cô nói nhiều thứ như vậy, hắn thì bất tỉnh, chỉ riêng câu duy nhất hắn liền tỉnh lại
“Nói cho anh biết những gì em nói là sự thật?” Hách Liên Tuyệt cầm lấy tay cô, thật lòng hỏi
“Anh hiện tại vừa mới tỉnh lại thôi, em đi gọi bác sĩ” Trình Mộ Thanh định bước đi chính là hắn lại không chịu buông tay cô ra ” Trả lời anh, những gì vừa rồi đều là thật”
trình Mộ Thanh giả ૮ɦếƭ, g
iả câm, giả điếc..
” Trình Mộ Thanh, em còn muốn trốn tránh đến bao giờ? Em biết rõ trong lòng em cũng có anh, vì cái gì mà không thừa nhận” Hách Liên Tuyệt chấp nhất hỏi
Trình Mộ Thanh quay đầu lại, một bộ dạng cố ý ” Em vì sao phải thừa nhận? Trong lòng của anh có em không?Dựa vào cái gì muốn em thừa nhận?Đúng, em thừa nhận những lời nói vừa rồi là vì anh cứu em nên em cảm động rối tin rối mù nên mới nói thế, nhưng Hách Liên Tuyệt, này không chứng tỏ em thừa nhận yêu anh……”
Thật ra đúng là yêu!
Trong giây lát, một cỗ cường đại lực đem Trình Mộ Thanh ngả xuống, một bàn tay chế trụ cô, cúi người hé ra đôi môi ấm áp trụ lên đôi môi của cô, Hách Liên Tuyệt hôn cô, tinh tế nhấp nháp sự ngọt ngào của cô, còn có những giọt nước mắt chua xót nữa..
Trình Mộ Thanh giật mình nhưng không có phản ứng, chỉ ngây ngô nhìn hắn, nước mắt lúc này lại chảy xuống..
Hách Liên Tuyệt buông cô ra, nhưng một bàn tay lại ôn nhu sờ lên gương mặt nhỏ nhắn, thấp giọng nói ” Anh yêu em…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc