Tổng Tài Đưa Cục Cưng Cho Tôi - Chương 26

Tác giả: Mạc Ngôn Biệt Trí

Sáng sớm, chuông cửa vang lên không ngừng, Trình Mộ Thanh đang chờ một ai khác sẽ ra mở cửa dùm cô nhưng chính là nửa ngày vẫn không ai ra, cuối cùng đành miễn cưỡng bò dậy bước ra mở cửa
Mở ra nhìn thấy người đứng trước nhà là Kiều Tây Tây, TRình Mộ Thanh trở về nói ” Kiều Tây Tây, cậu có biết quấy rầy giấc mộng của Thanh Thanh là vô đạo đức không?” Nói xong liền nằm lên sofa, ôm một cái gối tiếp tục giấc mộng
“Là lúc nào rồi mà còn ngủ” Kiều Tây Tây vừa nói vừa đóng cửa lại, sau đó ngồi bên cạnh Mộ Thanh ” Thanh, Hách Liên Tuyệt có tới làm phiền cậu không? Hắn hẳn là không biết Tiểu TRạch là con hắn đi?” Kiều Tây Tây lo lắng hỏi
Nguyên bản Trình Mộ Thanh vẫn đang lơ lửng trong giấc mộng nghe đến đây liền mở to hai mắt, nghiêng đầu ánh mắt thăm hỏi nhìn Kiều Tây Tây ” Cậu như thế nào biết hắn đến tìm mình?”
“Mình…” Nói được một nửa, Kiều Tây Tây ngẩng người, đáng ra cô không nên hỏi những điều này
“Là cậu nói cho hắn biết sao?” TRình Mộ Thanh vẻ mặt không vui đoán đến
“Không phải mình” Kiều Tây Tây lập tức phủ nhận ” Mình cũng không biết hắn làm sao biết được, hôm đó bỗng nhiên gọi mình vào văn phòng hỏi mình này nọ nhưng cậu yên tâm, mình không có nói gì hết, thề đó” Nói xong, Kiều Tây Tây giơ giơ ngón tay lên làm tư thế thề thốt với trời, tỏ vẻ chứng minh mình trong sạch
Trình Mộ Thanh liếc nhìn Tây Tây ” Quên đi, tin cậu ”
“Hắc hắc…”
“Nhưng mà thật kỳ quái là làm sao hắn biết được” Trình Mộ Thanh bởi vì chuyện này mà đêm qua đến tận khuya cô mới ngủ..
Kiều Tây Tây cũng dựa người vào sofa, ngửa đầu tự hỏi, cong người thành một đoàn giống như hai con mèo ” Đúng vậy, mình nhớ rõ lần đầu tiên Tiểu Trạch đến công ty tìm mình, mình cũng nói với Tổng Tài thằng bé là con của mình, chính là như thế nào hắn lại phát hiện ra?”
Trình Mộ Thanh đột nhiên xoay người.” Cậu nói gì? Bọn họ đã từng gặp nhau?”
“Đâu chỉ là gặp qua, lần đó Tiểu Trạch đến công ty là do Tổng Tài bế thằng bé vào nha, bất quá lúc ấy mình và Tiểu TRạch đều không biết Tổng Tài chính là ba của thằng bé, nên Tiểu Trạch nói với Tổng Tài mình chính là mẹ, chẳng qua ngày hôm qua bị vạch trần” Kiều Tây Tây nói
Trình Mộ Thanh nghe một bên, một bên hô hấp ngừng lại, Hách Liên Tuyệt còn ôm Tiểu TRạch? Cho dù hắn thật sự biết Tiểu Trạch là con mình, hắn sẽ làm sao? Giọng điệu kia của hắn chính là muốn ςướק TIểu Trạch đi, nghĩ nghĩ Trình Mộ Thang càng thêm khẩn trương
“Không đúng, cái thời điểm kia, mình còn thấy Ngôn Dục vào công ty của mình nữa, hắn còn thẳng vào văn phòng mà không cần thông báo trước..” Nói xong, xoay người nhìn Trình Mộ Thanh, ánh mắt hai người trừng to giống như trao đổi tin tức cùng nhau
Tiếp giây theo, Trình Mộ Thanh vọt vào bên trong phòng của Ngôn Dục, lục lọi tìm kiếm!
Lúc Ngôn Dục mang Tiểu Trạch trở về nhất thời trợn tròn mắt, tất cả đồ đạt của hắn, đồ trang điểm, áo ngủ, dép lê, *** đều bị ném ra ngoài cửa
Ngôn Dục và Tiểu Trạch liếc nhìn nhau, tưởng rằng kẻ trộm, lúc sau Trình Mộ Thanh lại mở cửa ra, cầm đồ đạt vứt ra ngoài, Kiều Tây Tây ngăn lại ” Thanh, cậu vẫn nên chờ Ngôn Dục trở về rồi nói sau..” Vừa dứt lời liền thấy Ngôn Dục và Tiểu Trạch đứng ngay cửa
Ngôn Dục trừng to mắt nhìn Mộ Thanh, vô hạn đau lòng ” Này, TRình Mộ Thanh, cô lại ăn trúng cái gì không đúng à?”
Lời nói này cùng thời điểm, Kiều Tây Tây không ngừng chớp chớp mắt nhìn hắn
Đột nhiên, Trình Mộ Thanh đem chăn ném lên người hắn ” Cút nhanh cho tôi, càng xa càng tốt” Nói xong, kéo Tiểu Trạch qua đi vào trong phòng, ” Phanh” một tiếng cửa phòng đóng lại
Ngôn Dục nổi giận, dùng sức vỗ vỗ cửa ” Trình Mộ Thanh, mở cửa, nói rõ ràng cho tôi, vì cái gì mà cô lại phát điên?”
Vừa dứt lời, cửa mở ra, Ngôn Dục sắc mặt đang tức giận trở thành mỉm cười ” Tôi biết phụ nữ sẽ có một vài ngày khó chịu, nhưng chuyện gì thì cũng từ từ…”
“Ngươi là gian tế, tốt nhất cút xa cho tôi” Nói xong lại quăng một cái khăn ra, rồi đóng cửa lại, Ngôn Thục theo bản năng chụp lại ” Người phụ nữ này thật sự lãng phí, cô có biết cái khăn này bao nhiêu tiềng không..”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng nghĩ lại vừa rồi Trình Mộ Thanh gọi hắn là gian tế? Chẵng lẽ phát hiện rồi?
Vô luận hắn bên ngoài gọi như thế nào, đập cửa như thế nào thì Trình mộ thanh vẫn không chịu mở cửa
- TCL-
Ngôn Dục mặt mày xám tro xuất hiện ở văn phòng Hách Liên Tuyệt
“Này, làm sao vậy? Như thế nào sắc mặt lại như vậy” Hách Liên Tuyệt hỏi
“Tôi bị người phụ nữ kia đuổi ra ngoài, cảm thấy hình như cô ấy đã phát hiện ra” Ngôn Dục nói
Hách Liên Tuyệt trau trau mày, thầm nghĩ, Trình Mộ Thanh thật thông minh lần đầu tiên thấy ánh mắt của cô, hắn chỉ biết cô có thể phát hiện ra, hắn trong vòng dự đoán
“Hiện tại làm sao bây giờ?”
“Tôi phỏng chừng ông ấy sẽ hành động, cậu phải trở lại bên cạnh cô ấy” hách Liên Tuyệt khẳng định nói ” Chỉ cần không thừa nhận cô ấy cũng không có biện pháp”
“Tuyệt, ngươi có thể điều động người thầm trộm bảo vệ cô ấy vì cái gì nhất định là tôi?” Ngôn Dục vẻ mặt đau khổ hỏi
“Tôi tạm thời không nghĩ ra hành động của ông ta nên chỉ có thể tìm cậu, hơn nữa tôi tin tưởng cậu” HÁch Liên Tuyệt chắc chắn nói
Tin tưởng hắn? Vừa nghe đến này, Ngôn Dục lập tức nhảy đến bên người, một đôi mắt hoa đào khởi sáng ” Tuyệt, ý của ngươi là……..”
“Mặc kệ là gì, mặc kệ dùng biện pháp gì nhất định phải quay trở lại bên cạnh cô ấy”
“Vậy cho tôi hôn một cái”
“Tôi trực tiếp đem tặng cậu huỷ diệt nhân đạo”
“chán ghét… mặc kệ, sau này phải hôn tôi một cái a..”
Trở về phía Trình Mộ Thanh, môn vẫn gắt gao khoá, Ngôn Dục nhớ đến lời nói của HÁch Liên Tuyệt, nhớ đến cái hôn kia vì vậy liền đi đến trước cửa, dùng sức vỗ cửa ” Trình Mộ Thanh, mở cửa ra, có chuyện gì chúng ta mặt đối mặt nói”
Nguyên bản nghĩ hắn đi rồi, không nghĩ còn dám trở về
“Cút” Trong phòng trực tiếp bùng nổ một chữ
” Cô mau mở cửa ra, nếu không mở tôi thế nào cũng sẽ không đi” Ngôn Dục bất chấp đạo lý nói lại
Trình Mộ Thanh ngồi trong phòng, thờ phì phì chính là không muốn mở cửa, nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô, Tiểu Trạch và Kiều Tây Tây ai cũng không dám hé răng, lại càng không dám chọc cô
“Trình Mộ Thanh, nếu không mở cửa, tôi sẽ đứng đây ca hát, hát không ngừng nghĩ” Ngôn Dục tức giận hô
“Ăn cái gì” Trình Mộ Thanh lười nghe hắn lảm nhảm, đứng dậy định đi ăn cái gì, Kiều Tây Tây và Tiểu Trạch không ai nói gì ngoan ngoãn đi theo sau
Lông gà tây không nhổ được làm cho bọn họ mịt mờ, vì thế định tìm cái gì khác ăn, bên ngoài lại vang lên một trận tạp âm
A nga a nga
A tê a tê
A tê Lạc Lạc
A tê lạc lạc.. a tê a tê
(JJ: a này hát gì-| như đọc thần chú vậy)
Trình Mộ Thanh vừa định tìm đồ ăn nhưng chính là bên ngoài một trận gào khóc thảm thiết, cô tức giận, nắm chặt hai tay, nhịn nhịn, nhẫn nhẫn!
Mặc kệ Ngôn Dục bên ngoài hát như thế nào, cô bên trong vẫn cực lực nhẫn nại, chính là Kiều Tây Tây và Tiểu Trạch bịt lỗ tai lại, nhìn rất cực khổ, tạp âm a a a…….
Trình Mộ Thanh lúc này, gương mặt cũng rất khó xem, chính xác, cái âm thanh bên ngoài cực kì khó nghe, hắn bên ngoài không ngừng hát hò, hàng xóm đều mở cửa đi ra vừa định mở miệng mắng thì nhìn thấy đến Ngôn Dục là một người đẹp mĩ như vậy nên không có cách nào đành lòng mở miệng mắng, chỉ chốc lát sau, trước cửa nhà của Trình Mộ Thanh đứng chật cứng người!
Ngôn Dục đời này cũng chưa mất thể diện quá như vậy! Vì thế cầm khăn bụm mặt, hát không ngừng nghĩ, rốt cục hàng xóm xen lẫn chỉ trích Trình Mộ THanh, thậm chí còn giúp Ngôn Dục gõ cửa, một nhẫn nhịn, không cần nhịn nữa
“Cọ” một tiếng đứng dậy đi đến trước cửa, mở cửa ra, Ngôn Dục nghe được âm thanh này, lập tức đứng dậy
Một con ma trảo thân đi ra, Ngôn Dục còn chưa phản ứng, thì một bàn tay đã bắt hắn, trực tiếp đến sát tường ” Này, anh có biết hay không, anh hát thật tệ, giọng hát thật như ***, và cái loại âm thanh đó nghe thật ***, như *** rĩ trên giường vậy”
Một câu nói ra, mọi người ồ lên!
“Có thể buông trước rồi nói sau không?” Ngôn Dục xấu hổ, cái người phụ nữ này thế nào sức lực lại lớn như vậy a!
Trình Mộ THanh liếc hắn một cái, tức giận buông ra, xoay người bước đi
Cửa bị đóng lại, hàng xóm tán ra, Ngôn Dục theo Trình Mộ Thanh đi vào
“Trình Mộ Thanh, có cái gì không thể từ từ nói nhất định phải làm vậy sao? Cô có biết vừa rồi tôi bị bao nhiêu người dòm ngó không? Thật là mất mặt”
“Hãy bớt sàm ngôn đi, có phải anh chính là người Hách Liên Tuyệt phái tới?” TRình Mộ Thanh lười nói nhiều với hắn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc