Tổng Tài Bá Đạo - Chương 47

Tác giả: Sơ Thần

Một làn hương thơm cà phê nồng đượm quen thuộc, lúc này đây, cô chủ động ngồi xuống vị trí gần quầy bar.
Lãnh Nghiêm cúi đầu pha cà phê, động tác chăm chú lại thực tao nhã.
Cô có chút mê mẩn, Lãnh Nghiêm như vậy đối với cô có một lực hấp dẫn trí mạng, đang ở lúc này, chuông di động đột nhiên vang lên.
Vừa thấy người gọi đến là Hạ Trảm Bằng, cô liền ấn phím nghe.
"A Li, tám giờ sáng mai phải lên máy bay sang Pháp rồi, tối nay con đi nghỉ sớm chút đi", Hạ Trảm Bằng ở bên kia nói, thanh âm không nghi ngờ gì là đang rất vui vẻ, không nghĩ tới Hạ Thiên Triệu lại đáp ứng kế hoạch hưởng tuần trăng mật này dễ dàng như vậy.
"Ah, ngày mai sao?", Hàn Nhất Nhất cảm thấy mấy chuyện này có vẻ như quá nhanh, Hạ Thiên Triệu từ sau khi kết hôn cũng chưa từng quay về nhà, đột nhiên lại đồng ý đi du lịch tuần trăng mật, người đàn ông này chắc chắn là không có ý tốt gì.
"Đúng vậy, ngày mai! Theo kế hoạch là mười ngày, nếu con thấy chơi không đủ thì cứ ở lại chơi tiếp, đến khi nào muốn quay về thì về", bên kia như cũ vui mừng đến nhịn không được.
"Như vậy thì lâu quá, con còn phải đi làm nữa ba à", sự thật thì ngược lại, hai người bốn ngày cuối tuần phải giả vờ, có nghĩa là cô còn phải giả vờ thêm sáu ngày nữa, rất phiền lòng.
"Người phụ nữ quan trọng nhất là hôn nhân, công việc thì cứ xin phép lãnh đạo nghỉ, lãnh đạo không phê thì từ chức luôn đi", Hạ Trảm Bằng theo thói quen bắt đầu tự an bài theo ý mình.
Hàn Nhất Nhất biết, dù cô có vịn bao nhiêu lí do với Hạ Trảm Bằng đi chăng nữa cũng không nói rõ được, vấn đề cái gì mà từ chức cũng có thể giải quyết được, cho nên cô không nói thêm điều gì, lựa chọn đồng ý rồi cúp điện thoại.
Cô cúp điện thoại xong vừa quay đầu lại liền thấy Lãnh Nghiêm bưng cà phê đã pha xong đứng ngay đằng sau lưng cô.
"Hương vị vừa pha xong mới là tuyệt nhất, nếm thử đi", Hàn Nhất Nhất nhìn vào trong ánh mắt anh, cảm giác trái tim mình đang đập thình thịch liên hồi.
"Uhm", cô tiếp nhận cà phê, vội vàng cúi đầu xuống.
Trong không khí, hương thơm cà phê tràn ngập. Lãnh Nghiêm nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên mở miệng, "Trước kia có một cô gái đến đây, tôi vẫn ở nơi này chờ cô ấy, nhưng cô ấy lại chưa từng xuất hiện".
Bàn tay bưng ly cà phê của cô run rẩy một chút, cà phê bắn ra ngoài làm phỏng tay cô, cô theo bản năng đau kêu một tiếng, đồng thời ly cà phê bị đánh rơi xuống thảm, phát ra tiếng vang rất nhỏ, cô vội vàng ngồi xổm xuống nhặt ly lên.
"Làm sao vậy? Có bị phỏng hay không?", Lãnh Nghiêm cũng hạ mình ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi han.
"Sorry, làm dơ thảm của anh rồi, tôi rất xin lỗi". Hàn Nhất Nhất áy náy mà lí nhí xin lỗi, nhưng chủ yếu là mượn cơ hội dời đi cảm xúc.
"Để tôi xem tay cô có phải bị thương rồi hay không?", anh cầm lấy tay cô, nhìn đến có một chỗ nho nhỏ hơi đỏ lên.
"Nha, tôi không sao, một lát là tốt rồi", cô nhẹ nhàng rút tay về, như vậy ngược lại lại khiến cô hít thở không thông.
Lãnh Nghiêm tựa hồ cũng nhận ra bản thân có chút quan tâm thái quá, liền đứng lên quay mặt sang phía khác.
"Để tôi giúp anh dọn dẹp nơi này một chút", Hàn Nhất Nhất muốn làm giảm bớt bầu không khí xấu hổ này.
"Không sao, cô theo tôi cùng ngắm cảnh đêm đi", Lãnh Nghiêm cự tuyệt cô, lúc cự tuyệt cũng không hề nhìn cô, ánh mắt anh vẫn nhìn ngoài cửa sổ.
Hàn Nhất Nhất gắt gao nắm chặt nắm tay, buông ra, lại gắt gao nắm vào, cứ như vậy luân phiên qua lại, cô cảm thấy chính mình nên rời khỏi nơi này, cô sợ bản thân tiếp theo sẽ xúc động quá mức. Mà lý trí nhắc nhở cô biết, cô hiện tại đã kết hôn, cô có nhiệm vụ trong người, tuyệt đối không thể phát sinh tình cảm gì với Lãnh Nghiêm được nữa.
"A. . . Lãnh tổng. . .", cô ngập ngừng đánh vỡ không gian im lặng giữa hai người.
"Uhm", anh nhẹ nhàng mà đáp lời, ý bảo cô có điều gì muốn nói thì cứ tiếp tục.
"Tôi muốn xin nghỉ vài ngày", cô cố lấy dũng khí nói.
"Bao lâu?", anh hỏi luôn.
"Sáu ngày".
Hàn Nhất Nhất chờ Lãnh Nghiêm hỏi cô là chuyện gì, như vậy cô sẽ trực tiếp nói cho anh, cô chính là xin nghỉ kết hôn, thế nhưng Lãnh Nghiêm lại không hỏi gì thêm, trực tiếp bỏ qua.
"Được, xử lý xong rồi quay về làm việc", anh liền đồng ý, sau đó không nói thêm điều gì.
Lẳng lặng mà ngây người một hồi, sau đó đưa cô về nhà, anh không hỏi cô, mà là trực tiếp đưa cô về biệt thự của bác sĩ Tần. Cô muốn nói là cô đã chuyển nhà, nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng.
________pingki______
Hàn Nhất Nhất tưởng rằng phi cơ tám giờ sáng nay sẽ cất cánh ở sân bay, lại thật không ngờ cứ như vậy mà ngồi phi cơ tư nhân, mà bên trong, cả một không gian rộng lớn không có lấy một người.
"Làm gì chứ? Đừng nói là để một mình tôi bay đi, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là tuần trăng mật của nhà giàu sao", Hàn Nhất Nhất trong lòng nói thầm, nghĩ đi nghĩ lại, một mình thì một mình, coi như đi du lịch không mất tiền vậy.
Lúc cô vừa ngồi xuống ổn định, chuẩn bị làm một khách du lịch, đột nhiên từ bên trong cùng của phi cơ truyền ra một trận tiếng sủa \'gâu gâu\', trái tim cô như bị thứ gì đó siết lại, không dám nhúc nhích.
Tiểu Bạch rất nhanh chạy tới bên chân cô, không hề tỏ ra xa lạ, Hàn Nhất Nhất ngồi xổm xuống ôm lấy nó.
Hạ Thiên Triệu từ phía sau nhìn bóng lưng người phụ nữ này, cực kỳ giống Hàn Nhất Nhất, mãi đến khi nhìn thấy mặt của cô, hắn mới biết được kia chỉ là ảo giác mà thôi.
"Cô chính là Tần Mạch Li?", ngữ khí của hắn lạnh như băng, thậm chí mang theo một tia chất vấn.
"Đúng vậy", cô gật đầu, không bày ra chút cảm xúc nào, bình tĩnh mà lạnh nhạt.
"Như vậy, chúng ta nói chuyện đi", hắn ngồi xuống đối diện cô, thuận tay khui một chai R*ợ*u vang đỏ.
"Muốn nói chuyện gì?", Hàn Nhất Nhất cực lực tỏ ra bình tĩnh, ngược lại lại có vẻ quá mức lãnh đạm, không giống với biểu hiện của một người phụ nữ bình thường đối với chồng tương lai của mình.
"Nói về sau này cô nên chú ý cái gì".
Hàn Nhất Nhất im lặng không nói, chờ câu tiếp theo của hắn.
Hắn nhấp một ngụm R*ợ*u lớn, nhìn cô, giống như muốn nhìn thấu cô, cô cúi đầu vuốt ve thân thể Tiểu Bạch, cảm giác ánh mắt như muốn đốt cháy người đối diện của hắn, không dám đối diện.
"Tôi cưới cô, là bởi vì ba ba tôi muốn tôi làm vậy, cũng không phải là tôi muốn, cô hiểu không?", hắn nói thẳng, không hề quanh co lòng vòng, đối với Hạ Thiên Triệu mà nói, đây chính là phương thức giải quyết vấn đề vừa hữu hiệu mà cũng nhanh nhất.
"Uhm, tôi biết".
"Thứ tôi có thể cho cô chỉ có danh phận cùng tiền bạc, cô tốt nhất nên nhận lấy, không nhận cũng phải nhận", hắn vẫn luôn nhìn cô, như đang nhẫn nại chờ cô ngẩng đầu.
Hàn Nhất Nhất chỉ đáp lời, "Được".
Đáp án của cô vượt ngoài dự kiến của hắn, lại như đã không đoán trước được.
Hắn là chồng của cô, ngày làm giấy đăng ký, hắn vắng mặt, ngày kết hôn, hắn cũng vắng mặt, đêm tân hôn, hắn vẫn vắng mặt, cho đến ngày thứ tư, hai người mới gặp mặt nhau.
Hạ Thiên Triệu uống R*ợ*u, nhìn Hàn Nhất Nhất đối diện, hắn cũng không tin cô có thể cúi đầu như vậy mãi cho đến nước Pháp.
Hàn Nhất Nhất bị hắn nhìn đến mức không thể chịu đựng được hơn nữa, đành phải nhận thua mà ngẩng đầu lên, kia liếc mắt nhìn nhau một cái, giống như có gì đó như muốn đâm chọc vào đối phương, Hàn Nhất Nhất thậm chí có thể ngửi được hương vị quen thuộc phát ra từ trên người hắn.
"Đáng ghét, tên đàn ông này vẫn là đáng giận như vậy, vẫn làm phiền người khác như thế", cô cúi đầu ở trong lòng nguyền rủa hắn.
"Chúng ta không phải lần đầu tiên gặp mặt".
"Uhm, lần trước còn phải cảm tạ Hạ thiếu đã giúp công ty chúng tôi giải vây, mới đặt được phòng khách sạn của các người". Hàn Nhất Nhất tố cáo, cô hiện tại đã không còn là cô của bốn năm trước, cô không hề nợ hắn điều gì, cô có thể đúng lý hợp tình mà đối đáp với hắn.
"Sang Pháp rồi, tôi có lẽ sẽ không có thời gian ở cùng với cô, cho nên cô nên chuẩn bị tâm lý trước đi. Thế nhưng sẽ có người hầu và vệ sĩ đi cùng cô, như vậy cô sẽ không bị lạc đường không tìm được đường về". Hắn sở dĩ đáp ứng đến Pháp là bởi vì hắn vừa vặn cần đi thị sát khách sạn bên này, Hạ Thiên Triệu hiện tại sòng bạc trải rộng sang nhiều quốc gia, khách sạn cũng không kém.
"Tôi có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ, được không?", Hàn Nhất Nhất nhìn hắn nói.
"Nói!", hắn chán ghét người khác đòi hỏi yêu cầu với hắn, đàn bà cũng không ngoại lệ, nếu là muốn được đi theo hắn mấy buổi tối này nọ, như vậy hắn khẳng định sẽ trực tiếp đá cô ta quay về.
"Để cho chú chó nhỏ đáng yêu này ở cùng tôi, được không? Tôi cảm giác tôi và nó rất tâm đầu ý hợp nha", cô vuốt ve bộ lông nó, thực tự nhiên, Tiểu Bạch nằm yên trong lòng cô, cực kì nghe lời. Từ khi Hàn Nhất Nhất đi rồi, Tiểu Bạch ngoại trừ hắn ra, không chịu thân thiết với bất cứ người nào, ban đầu, Tiểu Bạch ngay cả hắn cũng không để ý.
"Không thể", hắn trực tiếp cự tuyệt, phải biết rằng hiện tại hắn đã quen với Tiểu Bạch ở bên cạnh, Tiểu Bạch không ở bên người, hắn sẽ không thoải mái.
"Tại sao chứ?".
"Không tại sao gì hết, chính là không thể", hắn bá đạo mà vô lý, tuyệt không cho cô một đáp án nào.
"Gâu gâu. . . gâu gâu. . .", Tiểu Bạch tựa hồ nghe được cái gì, giống như đang kháng nghị.
"Anh xem, đến nó cũng phản kháng, nếu anh không chịu đồng ý với tôi, tôi đây liền mất tích luôn ở Pháp, xem anh làm thế nào nói với ba ba". Hàn Nhất Nhất có chút tức giận, đối với sự \'keo kiệt\' của hắn cô cực kỳ bất mãn.
Hàn Nhất Nhất tuy rằng tức giận, nhưng bên trong lại mang theo chút hương vị làm nũng, Hạ Thiên Triệu cư nhiên không hề ghét bỏ, phải biết rằng đàn bà ở trước mặt hắn mà làm nũng, mười trong mười người đều bị khinh thường, thậm chí là khiến phải cút đi.
"Anh không nói lời nào thì tôi sẽ hiểu đó là anh đã đồng ý, dù sao tôi cũng đã nói rõ rồi, anh đồng ý thì tốt, không đồng ý cũng phải đồng ý", cô bắt đầu bướng bỉnh cố chấp.
"Cô đang uy hiếp tôi sao?".
"Không nha, tôi chỉ muốn có người ở cùng tôi mà thôi".
"Có người hầu và vệ sĩ chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Bọn họ không phải là người sao?".
"Tôi không cần bọn họ, tôi muốn tự do, tôi muốn Tiểu Bạch là đủ rồi", Hàn Nhất Nhất tiếp tục tranh thủ cho mình.
"Tiểu Bạch? Làm sao cô lại biết nó gọi là Tiểu Bạch?", Hạ Thiên Triệu đột nhiên không khống chế được mà P0'p cổ của cô, giống như phải lột sạch một tầng da mặt trên mặt cô, người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Bộ mặt thật của cô ta là gì?
Hàn Nhất Nhất bị động tác đột nhiên của hắn làm cho hoảng sợ, tay kia liều mạng kéo tay hắn ra.
"Nói, cô là ai?". Hắn bất chợt thay đổi thành người khác.
"Anh. . . anh. . . buông tôi. . . . . . . ra. . .", cái cổ của cô bị người ta P0'p chặt, hô hấp trở nên khó khăn.
Nghe được thanh âm đứt quãng của cô, Hạ Thiên Triệu như là đột nhiên bừng tỉnh, buông lỏng tay ra.
Hàn Nhất Nhất há hốc miệng mà thở phì phò.
"Mau nói, là ai nói cho cô biết, nó gọi là Tiểu Bạch?", hắn chỉ vào Tiểu Bạch hỏi.
Hàn Nhất Nhất cũng thật không ngờ chính mình đột nhiên lại mất tự nhiên mà đem Tiểu Bạch nói ra, trong đầu vội vã tìm cớ để nói dối Hạ Thiên Triệu.
Tính tình Hạ Thiên Triệu có vẻ như không được tốt lắm, vừa rồi cô không nói lời nào, hắn lại hết lần này đến lần khác lớn tiếng chất vấn cô, ngữ khí nặng nề.
Hàn Nhất Nhất chỉ có thể giả vờ như hô hấp của mình tạm thời còn chưa khôi phục lại bình thường, quay sang chỗ khác khinh bỉ vài cái, mới nhẹ nhàng mà vỗ ***, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng. . .
Edit: Pingki
Beta: Muathuvang
"Nếu cô không muốn ૮ɦếƭ một cách rất khó coi thì tốt nhất nên thành thật một chút", ánh mắt Hạ Thiên Triệu sắc bén như chim ưng, bắn thẳng vào trái tim cô.
"Tôi thật sự không hiểu nổi, vì cớ gì mà tâm tình của anh đột nhiên lại trở nên khó chịu như thế, tôi chẳng thấy mình nói sai chỗ nào cả.", Hàn Nhất Nhất chớp chớp mắt, vô tội mà nhìn hắn.
Đôi mắt hắn giống như muốn phun ra lửa vậy.
Trong đầu Hàn Nhất Nhất vừa loé ra một ý, làm bộ ủy khuất nói, "Sở dĩ tôi biết nó gọi là Tiểu Bạch là bởi vì lần trước ở khách sạn Vạn Thiên, anh đã nói cho tôi biết".
Tay cô nhẹ nhàng mà ấn ấn lên quanh cổ, vừa rồi hắn quả thực đã dùng lực rất lớn, đến nỗi bây giờ vẫn còn ẩn ẩn đau.
"Tôi có sao?", Hạ Thiên Triệu nhanh chóng lục soát lại tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, hắn quả thật có gọi Tiểu Bạch, bởi vì Tiểu Bạch tự dưng lại chạy khỏi bên cạnh mình, thật là như vậy sao? Hắn không dám tin tưởng lại tìm không ra lý do nào khác tốt hơn.
"Đương nhiên là có a, hơn nữa, Hạ thiếu yêu quý con chó này như vậy, muốn thăm dò được tên của nó thực sự là một chuyện dễ dàng. Tuy rằng tôi gả cho anh, cũng không phải là vì tôi yêu anh, nhưng chỉ là một ít tư liệu cơ bản, ba ba sẽ nói cho tôi biết". Cô oán giận nho nhỏ, đem chột dạ giấu ở trong lòng.
"Không nên dở trò ở trước mặt tôi, nếu để cho tôi biết được, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!", hắn nâng cằm cô lên, buộc cô phải bốn mắt nhìn nhau nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cô há miệng thở dốc, chung quy không nói thêm gì, nhắm chặt hai mắt, mãi đến khi cảm giác tay hắn đã rời khỏi cô rồi cô mới từ từ mở mắt ra.
Suốt trên chặng đường bay, hai người không nói gì, cô thỉnh thoảng sẽ chơi đùa cùng Tiểu Bạch, còn hắn vẫn tiếp tục mở máy tính ra xử lý công việc.
Bây giờ cô mới phát hiện, thì ra hắn thật sự rất bận rộn, bốn tiếng ngồi trong phi cơ đã mở ít nhất ba cuộc hội nghị trực tuyến, tuy rằng thời gian không nhiều lắm, nhưng là nghe báo cáo, phân tích này nọ đều phải tiêu hao rất nhiều trí óc cùng tinh lực.
Phi cơ hạ cánh, Hạ Thiên Triệu đem Tiểu Bạch để lại cho cô, lại cảnh cáo thêm, nếu Tiểu Bạch mất tích, cô cũng phải biến mất theo, nếu Tiểu Bạch ૮ɦếƭ, cô cũng phải chôn cùng. @@
Sau khi nói xong, liền ba ngày sau ở Pháp, cô đều không gặp qua thân ảnh của hắn, bên người chỉ có người hầu cùng vệ sĩ, cái gọi là tuần trăng mật như trước vẫn là chuyện của một mình cô.
__________pingki__________
Bên trong cửa kính, Hàn Nhất Nhất ôm Tiểu Bạch vừa xem tạp chí vừa uống cà phê, thỉnh thoảng lại ngắm những người đi đường, nhởn nhơ cho qua hết thời gian nhàn hạ.
Chính là vệ sĩ đang đứng cách đó không xa khiến cô rất không thích, luôn cảm giác mình làm gì cũng bị người ta dõi theo. Hạ Thiên Triệu thì lại không nghĩ vậy, hắn chỉ cần trong mười ngày này Hàn Nhất Nhất còn sống để trở về thành phố F là được rồi, chẳng thèm quan tâm đến tự do hay không tự do.
"Tiểu Bạch, hai chúng ta lén lút bỏ trốn đi", cô vuốt ve nó, nhẹ nhàng mà tự nói.
Ngay tại giờ phút này, có một anh chàng đẹp trai người Pháp từ phía đối diện đi tới chỗ cô, cô mỉm cười chào tới anh ta, anh chàng đẹp trai người Pháp lịch sự ngồi xuống, hỏi cô cần giúp đỡ gì không.
Hàn Nhất Nhất vừa nói vừa cười, anh chàng đó liên tiếp gật đầu.
Không đến một lúc, Hàn Nhất Nhất đứng dậy đi vào toilet, một vệ sĩ rất tự nhiên bám sát phía sau. Anh chàng người Pháp cũng đi theo luôn vào.
Mười phút sau, vệ sĩ vẫn đứng canh trước cửa toilet, Hàn Nhất Nhất lại bắt một chiếc xe đi tới thị trấn nhỏ ở Haute-Normandie quê nhà của Monet ở Pháp, lần đầu tiên H**g phấn mà hát ầm ĩ.
*Monet (Claude Monet: một hoạ sĩ lừng danh người Pháp, là một trong những người đã sáng lập ra trường phái ấn tượng)
"Tiểu Bạch, em thấy có vui không? Không còn ai theo dõi chúng ta, để chị mang em đi đến nơi có cảnh đẹp như tiên cảnh chốn nhân gian, nơi đó ngoài hoa ra còn có hoa, là một thị trấn nhỏ mà chị rất muốn đi a", Hàn Nhất Nhất H**g phấn nói với Tiểu Bạch, dù là nó nghe cũng không hiểu gì, thế nhưng tâm tình khoái trá luôn có thể cuốn hút tất cả những sự vật xung quanh mình.
Tiểu Bạch cũng vui theo cô, H**g phấn nhảy chồm lên.
Hạ Thiên Triệu tựa như đã quá xem thường Hàn Nhất Nhất, ở Pháp này không có gì có thể làm khó cô, bởi vì cô ngoại trừ thông thạo tiếng anh cùng tiếng trung ra, dùng tiếng pháp để giao tiếp cũng không có vấn đề gì.
Thị trấn nhỏ Giverny là nơi mà Monet đã từng sống, hoạ sĩ trường phái ấn tượng Monet lựa chọn nơi này làm nơi nghỉ dưỡng trong quãng đời còn lại của mình, nơi đó đồi núi trùng trùng điệp điệp, một màu xanh thẳm, nơi nơi nở đầy, mỗi ngã tư đường đều phảng phất hương hoa cỏ.
Hàn Nhất Nhất bị cuốn hút bởi không gian u tĩnh nơi này, bởi cả sự nhàn nhã. Lần đầu tiên đặt chân đến, cô liền yêu thích không rời.
Mỗi ngày đều nằm trên bãi cỏ, đặt mình vào giữa biển hoa, việc làm chính là đọc sách, nghe nhạc, uống cà phê, và cùng Tiểu Bạch tắm nắng, cưỡi xe đạp, ở lại đây ngày nào cũng thong thả nhàn nhã như vậy, giống như hết thảy trần thế đều không liên quan gì tới cô.
Hạ Thiên Triệu gọi điện thoại tới, cô nhìn như không thấy.
Trong vòng ba ngày, cô chỉ gửi về cho hắn một tin nhắn ngắn ngủn năm chữ: "Chớ quấy rầy, đều khoẻ".
Gọi điện thoại tới nữa, cô liền trực tiếp tắt máy, lại càng ra sức hưởng thụ phần tự do khó được này, hắn vứt lại cô một mình hưởng tuần trăng mật, cô làm sao có thể lãng phí lòng tốt của hắn đây, không hưởng thụ cho tốt thì đúng là bạc đãi chính mình.
Bình an vô sự vượt qua ba ngày, ba ngày hạnh phúc đơn giản mà vui vẻ, hoàn toàn không ý thức được "nguy hiểm" đang từng bước đến gần.
Buổi sáng sớm ngày thứ tư, Hàn Nhất Nhất vừa mới rửa mặt chải đầu xong xuôi, đang chuẩn bị ra ngoài, lại bị một trận tiếng chuông tiếng chuông thúc giục làm cho giật mình mà dừng bước, mí mắt trái đột nhiên giật giật, linh cảm có chuyện không hay lan ra toàn thân.
Quả nhiên, ngay lúc này khuôn mặt âm trầm của Hạ Thiên Triệu xuất hiện trước mặt cô, vẻ mặt như muốn xé tan cô ra của hắn, cả người tản ra nguy hiểm.
"Sao anh lại tìm được đến đây?", cô có chút bất ngờ, cũng có chút sợ hãi.
"Tần Mạch Li, cô đang muốn chơi trò gì vậy?", hắn một phen đóng sầm cửa lại, phát ra tiếng vang thật mạnh.
"Anh nhẹ chút, phòng ở này là tôi đi thuê đấy, còn có, mới sáng ra đừng làm ảnh hưởng đến những người xung quanh, như vậy không lễ phép", Người phụ nữ này là đang muốn dạy dỗ hắn sao? Hạ Thiên Triệu quả thực không thể tin được, kẻ xấu xí này cư nhiên không thèm để ý đến hắn đang tức giận ngược lại còn muốn chỉ trích hắn không lễ phép, xem ra không dạy dỗ cô ta cho tốt một chút, cô ta sẽ không biết mình chính là "bà xã" của Hạ Thiên Triệu.
Hắn không đáp lại, bá đạo túm chặt lấy cổ tay của cô.
"Hạ Thiên Triệu, anh không được *** với một người phụ nữ như tôi, tôi sẽ khinh bỉ anh", đối với sự bạo ngược của Hạ Thiên Triệu, cô từng lĩnh hội qua rồi.
"Khinh bỉ? Hình như cô đã quên rồi, cô chính là người đàn bà của Hạ Thiên Triệu tôi, muốn khinh bỉ cũng chỉ có thể là tôi khinh bỉ cô".
"Anh cứ việc khinh bỉ tôi, nhưng anh không thể nào ngăn cản được tôi không khinh bỉ anh".
"Cô. . .", Hạ Thiên Triệu luôn luôn không giỏi trong mấy việc đấu võ mồm cùng phụ nữ.
"Tôi cứ khinh bỉ anh, khinh bỉ anh cái đồ không giữ chữ tín, khinh bỉ anh đồ đàn ông nói chuyện không giữ lời, khinh bỉ anh đồ bất lịch sự còn đánh phụ nữ". Hàn Nhất Nhất biết, để hắn ta công kích mình thì tốt hơn hết là để cô làm cho hắn cứng họng không còn lời nào để nói.
"Tôi làm sao mà không giữ chữ tín? Cô dựa vào cái gì mà nói tôi không giữ lời hứa?", người phụ nữ này hoàn toàn không biết nhìn lại mình sao? Cư nhiên dám ở trước mặt hắn chơi trò mất tích, hoàn toàn không đem lời của hắn để vào tai, cô ta còn có chút gì là phong phạm của Hạ thiếu phu nhân không? ? ?
"Chúng ta đến Pháp là để hưởng tuần trăng mật, anh không ở cùng với tôi, tôi chưa nói câu nào, cũng không oán giận, nhưng anh dựa vào cái gì mà đem tôi giam lỏng, dựa vào cái gì mà can thiệp vào tự do của tôi, chỉ điểm này thôi đã đủ để tôi khinh bỉ anh không tôn trọng nữ quyền."
Hạ Thiên Triệu bị cô nói á khẩu không trả lời được.
"Nếu tôi nhớ không lầm thì này đó đều là Hạ thiếu nói ra trước a", cô càng ngày càng bức bách hắn, làm cho hắn đuối lý.
Thế nhưng Hạ Thiên Triệu lại không phải là một người đàn ông có thể dễ dàng đối phó như vậy, cho dù hắn đuối lý, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
"Có điểm này, cô quên rồi thì phải, cô là vợ của Hạ Thiên Triệu tôi, chịu sự bảo hộ của pháp luật, đối với cô, tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ cô. Mà cô. Cư nhiên không có một chút đức hạnh của người làm vợ, mất tích ba ngày, điện thoại không tiếp, gọi đến nữa còn dám tắt máy, cô đây là đang thờ ơ với cuộc hôn nhân của chúng ta, thái độ này là thái độ vô trách nhiệm".
Hàn Nhất Nhất bị hắn nói quả thực muốn khóc, lại còn nói đến hôn nhân, nói đến trách nhiệm, người đàn ông hoàn toàn không có chút ý thức trách nhiệm này lại có thể không biết xấu hổ mà cùng cô thảo luận về trách nhiệm.
"Thế nào? Bị tôi nói trúng rồi phải không? Không lo lắng đi, với cái thái độ này của cô, tôi càng phải tăng cường bảo hộ cô hơn nữa", hắn cười xấu xa nhìn cô, nếu cô muốn tự do, kia hắn liền cho cô "tự do" gấp đôi.
"Anh có bệnh à? Cái gì mà trách nhiệm cái gì mà hôn nhân, anh dựa vào cái gì bắt tôi phải một mình gánh vác, anh cũng là một phần trong cuộc hôn nhân này, nhưng trong ngày đi đăng kí kết hôn anh đang ở đâu? Lúc tổ chức hôn lễ anh ở chỗ nào? Ba ngày đầu kết hôn ông chồng kia vẫn chưa đến, anh không biết là là anh đứng ở chỗ này mà nói với tôi không phải buồn cười lắm sao?", Hàn Nhất Nhất không nói gì mà cười khan hai tiếng, quay đầu còn muốn chạy trốn, lại bị hắn liều ૮ɦếƭ nắm lấy cổ tay.
"Cô đây là đang trách móc tôi không làm trọn trách nhiệm của người chồng sao?", tay hắn lại một lần nữa siết chặt lấy tay cô.
"Anh buông ra, tôi không muốn đôi co gì nữa, tôi đồng ý với anh, hai ta không ai quản ai, tôi mặc kệ anh, anh cũng đừng quản tôi, dù sao những phép tắc của Hạ gia tôi sẽ tuân thủ hết, nhưng anh không thể can thiệp vào tự do của tôi", đối với tự do vẫn mục tiêu theo đuổi của Hàn Nhất Nhất.
"Hiện tại tôi là chồng cô, cô càng không cho tôi quản, tôi lại cứ muốn quản". Nói xong, hắn kéo tay cô đi vào phòng trong.
"Anh muốn làm gì? Anh buông tôi ra, buông tay", Hàn Nhất Nhất lớn tiếng kêu.
"Cô chẳng phải nói tôi không làm hết sức trách nhiệm người làm chồng sao. Ngay bây giờ tôi sẽ bồi thường phần trách nhiệm này".
Hàn Nhất Nhất bị hắn mạnh mẽ kéo vào trong phòng, hắn dùng sức một cái, đem cả người cô một khối hung hăng ném lên trên giường, nếu người phụ nữ này còn không hài lòng, vậy thì hôm nay hắn sẽ khiến cho cô thỏa mãn mới thôi. *p/s: với những người Biến th' thì không nên chọc làm gì =]]
"Anh bị bệnh thần kinh à! Ai thèm quan tâm chứ", Hàn Nhất Nhất rống giận, xoay người một cái muốn đứng lên, tiếp theo liền chạy về phía cửa.
"Lúc này còn giả vờ thánh khiết làm cái quái gì", hắn không chút thương tiếc mà mỉa mai giẫu cợt.
"Ai giả vờ với với anh, muốn làm thì đi mà tìm người phụ nữ khác đi, chúng ta không cần phải xen vào chuyện của nhau", Hàn Nhất Nhất có chút bực dọc, trong lòng lại không tránh khỏi sợ hãi.
"Tần Mạch Li, cô ૮ɦếƭ chắc rồi", Hạ Thiên Triệu từ phía sau lưng một phen ôm lấy thân thể của cô, không phải là vì cô có bao nhiêu hấp dẫn, mà là người phụ nữ này cư nhiên đả thương tự tôn của hắn, cư nhiên dám bảo hắn đi tìm người đàn bà khác.
Tìm ai là chuyện của hắn, tuyệt đối không tới phiên người phụ nữ nào xen vào, xem ra không để cho cô ta ăn chút "khổ" thì cô ta không biết hắn lợi hại bao nhiêu.
Edit: Pingki
Beta: Muathuvang
Hàn Nhất Nhất nhìn người đàn ông đang tự cởi cà- vạt của mình ra, thân thể cô bất giác lui sát về phía đầu giường, cảm giác sợ hãi không ngừng dâng cao, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, cô sao lại không biết chứ.
"Hạ Thiên Triệu, anh không thể làm như vậy", cô biết, chuyện một khi hắn đã muốn làm, cô càng trốn hắn sẽ càng không bỏ qua.
"Thế này không phải là điều cô muốn sao? Trở thành đại thiếu phu nhân của Hạ gia, trở thành vợ của Hạ Thiên Triệu tôi, hưởng hết vinh hoa phú quý, tôi không có mặt trong buổi hôn lễ, để cô phòng không gối chiếc, đây đều là do tôi không làm tròn trách nhiệm của người chồng, thì bây giờ, tôi chẳng phải đang chuẩn bị làm những chuyện mà cô muốn làm sao?".
Hắn nhìn cô, không chút ngượng ngùng ***, lộ ra nước da màu đồng, thân thể rắn chắc mà cao lớn, khiến cô không khỏi thẹn thùng mà quay đầu đi chỗ khác.
Còn chưa chờ cô quay đầu lại, thân thể hắn đã xông lại chỗ cô.
"Cô đây là đang chờ tôi đến giúp cô *** tháo thắt lưng ra sao?", thanh âm của hắn trầm thấp, nhưng máy móc không có một tia ấm áp mà lạnh như băng.
"Tôi sẽ không chủ động lên giường với anh, nếu anh bằng lòng muốn ℓàм тìин cùng một con rối gỗ giống phụ nữ thì cứ việc, tôi sẽ không bài xích".
Hàn Nhất Nhất cũng làm vẻ lạnh lùng mà đáp trả hắn, cô không tin một người đàn ông sẽ chút cảm giác nào khi ℓàм тìин cùng với một thân thể phụ nữ trơ ra như rối gỗ, loại chuyện này chỉ có thể xảy ra khi một người đàn ông đã quá nhiều năm hoặc là vừa được ba mươi tuổi nhưng vẫn chưa chạm qua đàn bà mà thôi, mà đàn ông giống như Hạ thiếu đây, sao có thể đi lấy lòng thân thể của một người phụ nữ.
"Cô đang mời gọi tôi đấy à?", Hạ Thiên Triệu lạnh lùng nhìn qua, nhìn Hàn Nhất Nhất đang không dám nhìn mình, hắn cảm thấy người vợ này của hắn quả thực là một người phụ nữ không dễ đối phó.
"Không có, tôi không giống Hạ thiếu, đối với những thứ mình không thích tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào". Cô cương quyết trả lời, hơn nữa thực rõ ràng mà nói cho hắn biết, cô không thích hắn, tuyệt đối sẽ không thèm chạm vào hắn.
"Nếu cô đã không thích tôi thì hà cớ gì lại muốn gả cho tôi?", gương mặt nghiêm nghị của hắn trầm xuống, càng khiến người ta đoán không ra.
"Hạ thiếu vừa có tiền bộ dạng lại đẹp trai, là ước mơ của bất cứ cô gái nào, tôi thích tiền a, cho nên tôi nguyện ý gả cho Hạ thiếu, chỉ thế thôi, mà chính anh cũng đã nói qua, thứ anh có thể cho tôi chỉ có hai cái, một là danh phận hai là tiền mà".
Hàn Nhất Nhất đem chính mình ngụy trang thành một người phụ nữ ham mê vật chất, nếu có thể làm cho hắn nghĩ như vậy, đây chẳng phải là một chuyện tốt sao, về sau nếu bọn họ phải ở chung thì càng đơn giản càng dễ dàng hơn.
Hắn nhìn thấy vẻ hoàn toàn không thèm để ý vẻ mặt hắn trong mắt cô, đó giống như thái độ khi hắn khinh thường đàn bà, nhưng từ trước tới nay đều là độc quyền của hắn, từ khi nào thì hắn lại bị chuyển thành đối tượng bị khinh thường thế này?
"Tần Mạch Li, dường như cô đã quên, người cho cô tiền, cho cô danh phận là tôi, nếu cô không lấy lòng được tôi thì ngay bây giờ tôi cũng có thể phế bỏ danh phận đó của cô, còn về chuyện tiền, tôi muốn cho bao nhiêu thì sẽ cho bấy nhiêu!", muốn chơi cùng hắn, khinh thường hắn, cô ta còn non lắm.
"Anh. . . thật vô sỉ!", Hàn Nhất Nhất chỉ có thể nhẫn nhịn, dù sao cô không thể vì chút vui vẻ nhất thời mà đem bản thân mình giao cho hắn.
"Sau này còn vô sỉ hơn nữa, bây giờ sẽ cho cô nếm thử!". Hắn tiến đến gần sát cô, lãnh lùng nói.
Hàn Nhất Nhất không nói lời nào, thân thể chỉ biết cứng ngắc, không hề nhúc nhích.
"Cô đang chơi trò giả cá ૮ɦếƭ với tôi sao?", hắn tựa như đang cực lực áp chế cơn giận.
"Ngại quá, người phụ nữ mà Hạ thiếu anh cưới phải chính là một cái đầu gỗ, đối với mấy chuyện ℓàм тìин cùng hầu hạ đàn ông này, không có hứng thú", bảo cô chủ động đi lấy lòng hắn, khiêu khích hắn, mơ đi.
"Đầu gỗ?", hắn tựa hồ có chút thích thú, cái gọi là người phụ nữ đầu gỗ chính là chưa bao giờ được chạm vào một người đàn ông ưu tú, thậm chí còn phải nhờ đàn ông khơi mào hứng thú *** cho cô ta. "Nếu Hạ thiếu không ngại phản ứng như vậy, tôi cũng có thể hoàn thành trách nhiệm làm vợ của mình, không biết Hạ thiếu có làm được không, nhưng tôi nói rõ trước, tôi có thể", Hàn Nhất Nhất khẳng định với hắn, bảo cô lên giường, bảo cô làm chuyện đó, tất cả đều không thành vấn đề, nhưng bảo cô chủ động khiêu khích cùng với chuyện có phản ứng, vậy thì xin lỗi.
"Tần Mạch Li, cô tưởng cô là mỹ nữ sao? Chạm vào cái loại thân thể khô quắt này, hơn nữa nhìn vẻ mặt khó coi *** đáng ghê tởm kia, cô tưởng rằng tôi sẽ có hứng thú thực sự với cô chắc?", Hạ Thiên Triệu bị K**h th**h mà phản bác lại. *chua ngoa gớm @@
Cư nhiên cô dám mỉa mai bóng gió hắn, hắn không phải kẻ đàn ông đói khát gì, lại càng không đến mức đi chạm vào cái đầu gỗ.
"Nếu đã như thế, vậy Hạ thiếu vẫn còn duy trì loại tư thế loại này để làm chi a?", hiệu quả Hàn Nhất Nhất muốn chính là thế này, làm cho hắn rơi khỏi đài, chỉ có thể rút lui.
Hạ Thiên Triệu ở trong lòng cắn răng đếm một, hai, ba, bình tĩnh, một, hai, ba, bình tĩnh hơn nữa. . . .
__________pingki________
Hạ Thiên Triệu nghẹn một bụng tức, sau đó bất cứ chuyện gì, hắn đều ra sức soi mói bắt bẻ Hàn Nhất Nhất, Hàn Nhất Nhất vừa tiếp nhận, cũng không quên đánh trả lại hắn, đây với cô mà nói, mỗi lần có thể trông thấy Hạ Thiên Triệu bị cô bức đến á khẩu không trả lời được, cô đều rất vui vẻ, thậm chí là cực kì sung sướng.
"Tôi không uống cà phê, bây giờ tôi muốn đi ăn cơm Tây!", Hạ Thiên Triệu thấy Hàn Nhất Nhất đi về phía tiệm cà phê, hắn khăng khăng muốn làm ngược lại, mặc dù hương thơm cà phê có một sự hấp dẫn cực lớn với hắn.
"Vậy anh cứ đi ăn cơm Tây của anh, tôi đi uống cà phê, hai ta không can thiệp chuyện của nhau!", Hàn Nhất Nhất ôm Tiểu Bạch, không chút để ý tới hắn bước thẳng vào bên trong.
Cô đã không còn là cô gái của bốn năm trước chỉ biết chịu đựng người ta ức hiếp mình, bốn năm kia đi học ở Mĩ, cô độc lập, có hiểu biết, có bạn bè, hiểu được bản thân muốn theo đuổi cái gì.
"Vì để tránh cho cô lại mất tích một lần nữa, tôi có nghĩa vụ và có trách nhiệm yêu cầu cô phải luôn ở bên cạnh tôi", hắn vô lý đưa ra yêu cầu, tức giận nói với cô.
"Đó là chuyện của anh, liên quan gì tới tôi, tôi bây giờ muốn làm chính là chuyện của tôi, nếu anh sợ tôi chạy mất thì cứ theo cách của tôi đó mà làm", nói xong, cô không thèm để ý tới hắn, lập tức tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Trong lòng cười thầm, "Hạ Thiên Triệu, tôi chính là muốn chỉnh ૮ɦếƭ anh, xem anh làm thế nào!".
Hạ Thiên Triệu từ trước tới nay làm sao cũng không ngờ tới được, chính mình cư nhiên bị người ta gạt bỏ sang một bên còn chưa nói, trước đến giờ toàn là người khác phải cầu hắn, đến nơi nào hắn đều là toả sáng ánh hào quang, mà hiện tại, người phụ nữ này dám trả treo, so với Hàn Nhất Nhất, cô ta còn đáng ghét hơn.
Phải kiên trì, đi theo vào bên trong.
Hàn Nhất Nhất nhìn vẻ mặt bị ức hiếp của hắn đi vào, trong lòng lại càng vui như nở hoa hơn, Hạ Thiên Triệu hắn cuối cùng cũng có ngày hôm nay.
"Chẳng phải anh không muốn uống cà phê sao?", Hàn Nhất Nhất cố ý chọc giận hắn.
Hạ Thiên Triệu đón nhận ánh mắt của cô, nhìn thấy một tia đắc ý vui vẻ trong đó, càng phát hiện ra bản thân mình đang bị nghẹn ứ, cư nhiên bị cô ta coi thường.
"Tần Mạch Li, cô muốn chơi đùa phải không, được lắm, vậy thì để tôi chơi cùng cô!" Người đàn ông như Hạ Thiên Triệu hắn không phải là loại dễ chọc, trong lòng hắn âm thầm nói.
"Tôi nghĩ thông suốt rồi, nếu vợ "thân yêu" của tôi muốn uống cà phê, tôi đương nhiên là phải cùng cô ấy uống rồi, bây giờ vẫn đang trong tuần trăng mật, tôi sao có thể lạnh nhạt vợ của tôi được chứ?". Hắn cười xảo quyệt, nham hiểm.
Hàn Nhất Nhất vừa nghe mấy lời này, toàn thân không khỏi nổi da gà, hắn đang làm gì vậy, còn gọi cô là "vợ thân yêu"? Hắn đang muốn chơi trò gì?
Hắn đột nhiên thay đổi chiến thuật khiến Hàn Nhất Nhất lập tức mất bình tĩnh.
Tiếp sau đó, bất kể Hàn Nhất Nhất muốn làm chuyện gì, hắn cũng đều bỏ qua, hoàn toàn vui vẻ mà hết sức phối hợp, điều này ngược lại lại khiến cô cảm thấy buồn bực.
"Vợ yêu à, tiếp theo em còn muốn ngắm cảnh vui chơi gì nữa không?"
"Cái gì cũng không muốn ngắm!", Hàn Nhất Nhất tức giận trả lời.
"Chúng ta định nán lại đây bao lâu nữa vậy?", Hạ Thiên Triệu cũng không tin hắn không làm phiền ૮ɦếƭ cô, nếu cô ta dám tỏ vẻ mất kiên nhẫn với hắn, hắn nhất định sẽ cho cô ta \'đẹp mặt\'.
"Ngày mai sẽ đi".
"Vậy ngày mai chúng ta đến Provence đi, nơi đó nhất định khiến em tỉnh táo hơn, kết thúc tuần trăng mật ở đó quả là một sự lựa chọn không tồi", hắn chưa từng lải nhải nói chuyện nhiều như vậy, thế nhưng khi nhìn thấy một người bởi vì hắn lải nhải mà trở nên càng ngày càng mất bình tĩnh thì hắn cảm thấy lải nhải cũng là một chuyện vô cùng đáng yêu a!
"Không đi!", Hàn Nhất Nhất bị hắn làm phiền đến mức không muốn nói gì hơn nữa.
"Nếu vợ yêu của anh không muốn đến Provence thì em muốn đi đâu?", hắn vô cùng vui vẻ mà hỏi tiếp, hoàn toàn mang dáng dấp của một người đàn ông tốt tính.
"Tôi muốn đi Rome".
"Được, chặng đường cuối trong tuần trăng mật của chúng ta sẽ dừng chân ở Rome, vậy em muốn trải qua như thế nào?", hắn càng nói càng hăng.
Thấy cô không trả lời, hắn lại hỏi: "Vợ yêu à, ý của anh là chúng ta có thể đến một giáo đường ở Rome để bù thêm một hôn lễ kiểu Tây, làm một khung cảnh thật lãng mạn, hoặc là chúng ta có thể nhập tục cùng họ, đi dép lê, đội mũ rơm xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ tràn ngập hơi thở nghệ thuật, hay là chúng ta có thể dạo chơi quanh các thắng cảnh một chút, ví dụ như quảng trường La Mã, đấu trường Roma, Palatine Hill. . .".
Hàn Nhất Nhất nhìn cái miệng Hạ Thiên Triệu không ngừng lải nhải, cô thật muốn xông lên mà chặn cổ hắn lại, lớn tiếng gào thét với hắn, "Im miệng! Im miệng!".
Trên thực tế, cô không có khả năng làm được vậy, cô biết hắn chính là đang ép cô phát cáu, hắn càng ép cô, cô càng không tức.
Nếu hắn thích diễn trò như vậy, được, cô diễn cùng hắn, để xem cuối cùng ai mới là người không chịu nổi trước.
"Chồng yêu à~~", cô ngọt ngào tươi cười với hắn, ngữ khí vô cùng dịu dàng.
Hạ Thiên Triệu đột nhiên đờ người ra, nhưng rất nhanh liền lấy lại được bình tĩnh.
"Vợ yêu có ý chỉ gì sao?".
"Em thấy đề nghị của anh rất tốt, chúng ta có thể đến một giáo đường ở Rome làm một hôn lễ kiểu Tây, làm một khung cảnh thật lãng mạn, sau đó chúng ta sẽ đi dép lê, đội mũ rơm ôn lại nét trữ tình của người La Mã thế kỷ 19, cùng cưỡi xe đạp dạo quanh phố lớn ngõ nhỏ ở Rome, về phần du lịch thắng cảnh ấy à, chắc không cần đi đâu, tuần trăng mật của hai chúng ta hẳn là nên hưởng thụ thời gian hai người, anh nói có phải không, chồng yêu?".
Sau khi nói xong, Hàn Nhất Nhất thực muốn ói, lời nói sến sụa như vậy mà cư nhiên cũng có thể nói ra khỏi miệng được.
"Đương nhiên, tất cả đều nghe theo vợ yêu, vợ yêu muốn thế nào thì chúng ta sẽ làm thế ấy", Hạ Thiên Triệu mỉm cười, ánh mặt trời chiếu xuống làm lộ ra chiếc răng khểnh trắng tinh, thật là đẹp, Hàn Nhất Nhất có chút thất thần.
Tay hắn đột nhiên dùng sức một cái, đem thân thể của cô ôm vào trong *** mình.
Cô ngửi thấy hương vị trên người hắn, một cảm giác quen thuộc đã lâu phả vào mặt, trái tim bỗng nhiên đập loạn nhịp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc