Tổng Tài Bá Đạo - Chương 19

Tác giả: Sơ Thần

“Nhất Nhất. . . Nhất Nhất. . .” Một thanh âm đáng yêu truyền tới.Hàn Nhất Nhất ngẩng đầu thấy Uông Giai Trừng mang theo ý cười. Sắc mặt, cả người sức sống phơi phới rạng rỡ. Loại sức sống này làm cho người ta vui tai vui mắt. Thoạt nhìn cô ta càng thêm diễm lệ.
“Giai Trừng.” Hàn Nhất Nhất tìm cách tươi cười chào đón cô ta.
“Trông thấy mình vui mừng không?” Cô ta nắm hai tay của cô, mang chút làm nũng nhỏ.
“Vui mừng.” Cô ngắn gọn nói hai chữ, vẻ mặt không giấu nổi sự mệt mỏi.
“Làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?” Uông Giai Trừng nhạy cảm, lập tức khẩn trương hỏi han.
“Không có chuyện gì. Chẳng qua là mình ngủ ít có hơi đau đầu. Bạn đã đến rồi mình sẽ không buồn chán như vậy.” Cô mang theo ý cười cúi đầu mà nói.
“Không có việc gì là tốt rồi. Thiên Triệu có khi dễ bạn không? Nếu anh ấy khi dễ bạn, bạn nhất định phải nói cho mình biết. Mình sẽ giúp bạn!” Cô ta nghiễm nhiên coi mình là bạn gái Hạ Thiên Triệu
Hàn Nhất Nhất nhìn thấy Uông Giai Trừng rất nhanh lâm vào lưới tình. Trong lòng có chút tư vị không vui.
“Giai Trừng. Bạn khẳng định nhất định phải yêu người đàn ông Hạ Thiên Triệu như vậy sao?” Hàn Nhất Nhất chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại một lần.
“Đương nhiên. Mặc kệ Thiên Triệu có bao nhiêu phụ nữ. Nhưng chỉ cần anh ấy nguyện ý đem mình đặt ở bên người anh ấy, đã đủ rồi.” Hai tay cô ta phối hợp vẻ mặt ngọt ngào.
“Anh ta lấy vợ thứ tám. Hơn nữa bên ngoài không chừng còn có phụ nữ khác. Nếu bạn thật sự thương anh ta, bạn bằng lòng cùng nhiều phụ nữ như vậy chia sẻ anh ta sao?” Hàn Nhất Nhất nói thẳng vào chỗ đau quan trọng.
“Cho nên bạn nhất định phải giúp mình, Nhất Nhất!” Uông Giai Trừng lại một lần mà thỉnh cầu cô.
“Mình cái gì cũng có thể làm. Mình chỉ là anh ta mua tới giúp việc. Cô thật sự không nghĩ đem toàn bộ chân tướng sự thật nói cho Uông Giai Trừng. Cô sợ cô ta sẽ hiểu lầm. Thậm chí sẽ càng thêm khó chịu, ngay cả liên quan cô cũng sẽ không hề để ý dẫm nát trái ngược nhau. Trong lúc nguy hiểm cô lựa chọn giữ gìn tình bạn.
“Mình nghĩ đem cô vợ thứ chin mà hiện tại là đối thù lớn nhất cảu mình, là người mẫu Kily. Chỉ cần mình có thể thắng, mình có khả năng ngay sau đó thành vợ thứ chin.
Trong mắt Uông giai Trừng tất cả đều là hy vọng cùng chờ mong. Hàn Nhất Nhất nhìn, lòng càng thêm chua xót nhưng là tình yêu của phụ nữ, cô không cách gì thuyết phục cô ta đừng ôm hy vọng với Hạ Thiên Triệu.
“Anh ta không chỉ có đã từng mang Kily trở về, anh ta đã từng mang phụ nữ khác trở về. Đối với loại đàn ông như anh ta mà nói, phụ nữ thậm chí ngay cả vợ đều chính là quần áo.” Hàn Nhất Nhất nói sự thật. “Bạn khẳng định người đàn ông như vậy sẽ dừng lại trên người bạn sao? Anh ta thật sự phù hợp bạn sao? Giai Trừng cứ phải mù quáng thế sao?
Uông Giai Trừng buông cánh tay Hàn Nhất Nhất ra.
“Không thể. Mình đã muốn là phụ nữ của Thiên Triệu, mình chỉ gả cho anh ấy.” Cô ta cố chấp đáp trả.
Hàn Nhất Nhất thật không ngờ Uông Giai Trừng cư nhiên tình sâu như vậy. Hơn nữa khăng khăng một mực này đến cuối cùng là hạnh phúc vẫn là bất hạnh.
“Nhất Nhất. . . Mình xin bạn. Bạn cùng Thiên Triệu nói. . . nói bạn muốn. . . muốn mình cùng bạn đứng ở nơi này được không?” Ánh mắt cô ta như nước mang theo nước mắt giống như sẽ rơi xuống dưới.
“Giai Trừng. . . Bạn điên rồi!” Nơi này chính là một nơi ác ma. Tại sao bọn họ cứ muốn bước vào?
“Mình nghiêm túc. Bạn cũng biết hiện tại bên người Thiên Triệu nhiều phụ nữ. Mà mình nếu muốn đánh bại phụ nữ khác. Chuyên thứ nhất chính là muốn gần anh ấy nhất.
“Việc này mình không có cách nào khác giúp bạn cũng không có thể giúp bạn.” Hàn Nhất Nhất trực tiếp cự tuyệt, biết rõ là cái hố lửa, cô nhảy tiến vào liền tuyệt đối không làm cho Giai Trừng lại nhảy dựng lên.
“Tại sao? Chẳng lẽ bạn thật sự liền hy vọng mình trơ mắt chịu khổ sao? Trơ mắt nhìn thấy mình yêu người đàn ông mỗi ngầy mang vợ khác nhau sao? Bạn liền chán ghét mình gả cho Thiên Triệu có phải hay không bạn cũng yêu anh ấy? Sợ mình đoạt với bạn cho nên. . .
“Giai Trừng. Bạn nói bậy bạ gì đó.” Hàn Nhất Nhất có chút tức giận nói. Ý tốt của cô lại bị bạn tốt biến thành ác ý, thậm chí khuất biết điều thật
“Thiên Triệu ngoại trừ nhiều phụ nữ một chút. Anh ấy là vĩ đại như vậy. Chẳng lẽ bạn sẽ không có động tâm quá sao? Nếu không phải bạn động tâm vì cái gì bạ không muốn giúp mình chứ?”
Hàn Nhẩt Nhất có chút không nói gì mà nhìn cô ta. Ngay cả giải thích bọn họ cảm thấy được là một loại mệt mỏi nhưng là cô lại không nghĩ làm cho chị em tốt nhất hiểu lầm.
“Giai Trừng thật sự không phải mình nghĩ như vậy. Mình không có khả năng sẽ thích cái loại đàn ông này. Mình thích đàn ông nhất đình là chỉ thích mọt mình mình. Nếu bạn không tin mình, mình cũng không có biện pháp.” Hàn Nhất Nhất thực sự trả lời cô ta. Trong lòng Hạ Thiên Triệu chính là một ác ma. Khi hắn chạm vào thân thể cô, khi cô cảm thấy được hắn cùng cha nuôi Hàn Chí Viễn ghê tởm giống nhau. Cô lại như thế nào lại yêu người đàn ông như vậy chứ?
“Vậy bạn đồng ý giúp mình!” Uông Giai Trừng vui vẻ hỏi han.
“Mình đồng ý giúp bạn. Nhưng Hạ Thiên Triệu có thể đồng ý hay không, mình không khẳng định. Dù sao mình chỉ là một người giúp việc trong lời nói sẽ không có ích.
“Thật tốt quá. Thật tốt quá. Mình chỉ biết bạn sẽ giúp tôi. Bạn nhất định sẽ giúp mình!” Cô ta vui vẻ ôm Hàn Nhất Nhất lộ ra nụ cười đắc ý.
Hàn Nhất Nhất quay lại ôm Uông Giai Trừng, mặc kệ kết quả thế nào cô chính là thật lòng mong muốn Giai Trừng có thể vui vẻ hơn, có thể hạnh phúc mà cùng người mình yêu sống trọn đời.
Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu đã thấy ánh mắt sắc bén của một người phụ nữ đang nhìn về phía mình.
“Hạ phu nhân!” Cô nhẹ nhàng đẩy Giai Trừng ra, nhẹ giọng gọi Hạ phu nhân, trên mặt Hạ phu nhân đầy vẻ châm chọc lộ ra một cái xoáy đồng tiền rát đẹp
Uông Giai Trừng vừa nghe đến ba chữ Hạ phu nhân này, *** cũng căng thẳng theo. Thế nhưng mẹ của Hạ Thiên Triệu là người vô cùng quan trọng liền nhanh chóng quay người lại mỉm cười mà lễ phép nói: “Hạ phu nhân, xin chào.”
“Cô, một người hầu cư nhiên dám dẫn người vào trong, cư nhiên còn ở nơi này ngang nhiên mà ôm ấp. Có phải lần trước ta nói còn chưa rõ rang không.” Bà ta thừa cơ hội giận tím mặt.
Uông Giai Trừng thấy tình thế không ổn, vội vàng bước lên phía trước giải thích, “Hạ phu nhân, mọi chuyện đều không phải giống bà tưởng tượng.”
Thanh âm của cô ôn nhu mà ngọt ngào, ý cười trên mặt như gió mùa xuân, đúng vẻ tôn kính người khác.
“Cô là ai?” Hạ phu nhân theo bản năng đề phòng.
“Cháu là bạn gái của Thiên Triệu, cháu chỉ là vì lịch sự mà cho cô ấy một cái ôm thôi, không nghĩ đã kinh động đến phu nhân, mong người đại nhân không chấp nhặt kẻ vãn bối.” Cô thông minh mà lấy lòng, nhắc nhở chính mình phải biết tận dụng cơ hộ mà leo lên bậc thang này.
“Bạn gái của Thiên Triệu không phải tên Kily sao? Sao đã thay đổi rồi?” Hạ phu nhân cũng không có cho cô nhiều mặt mũi, nhưng cũng không có nổi giận, im lặng không hỏi nữa mà nhìn cô vài lần, quả là xinh đẹp thuận mắt.
“Cháu gần đây mới qua lại với Thiên Triệu, nếu như phu nhân có chỗ nào không thích cháu cháu có thể thay đổi.” Cô ta hèn mọn mà thành khẩn nói.
“Cô tên là gì? Ba mẹ cô làm cái gì?” Hạ phu nhân hỏi.
“Cháu là Uông Giai Trừng, tập đoàn thực phẩm Uông thị là của nhà cháu.” Cô ta nhẹ nhàng giới thiệu.
“A, thì ra là Uông tiểu thư.” Bà ta coi như vừa lòng nói.
“Nếu như phu nhân có cần gì, tập đoàn thực phẩm Uông thị nguyện dốc tạn lực đáp ứng.”
Uông Giai Trừng trở lên khác lạ, phải nói là trở thành vô cùng nhu thuận, Hàn Nhất Nhất đứng một bên nhìn, cảm thấy Giai Trừng thật không giống với người trước đây mà cô quen, có chút quá khoe khoang? Hay là cô ấy muốn lấy lòng Hạ phu nhân? Thực sự là tình yêu có thể hoàn toàn thay đổi một người.
“Được, nếu có tôi nhất định sẽ báo cho Uông tiểu thư.” Hạ phu nhân nhàn nhạt đáp lại, theo đó là một nụ cười. Ngược lại hỏi: “Hàn Nhất Nhất ba mẹ của cô làm cái gì?”
Hàn Nhất Nhất nghe được câu hỏi, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Uông Giai Trừng biết Hàn Nhất Nhất không muốnhồi tưởng lại những chuyện thống khổ này, không khỏi thay cô trả lời: “Hạ phu nhân, cháy đã biết Nhất Nhất từ nhỏ, cháu có thể trả lời thay cô ấy.”
“Hai người đã quen biết từ nhỏ sao?” Tin tức này làm cho Hạ phu nhân cực kỳ kinh ngạc, lòng kìm không được mà nhìn thẳng vài lầm khuôn mặt của Uông Giai Trừng, không ngờ rằng vài tin tức ngoài ý muốn có thể thu được từ cô gái này.
“Mẹ của Nhất Nhất là sống ở nhà cháu, cho nên từ nhỏ cháu đã quen biết.” Cô ta thành thực trả lời.
“Vậy còn ba thì sao?” Hạ phu nhân tiếp tục truy hỏi.
“Ba của bạn ấy. . .” Uông Giai Trừng có chúy không biết phải trả lời thế nào, vạn nhất nếu lừa dối sau này Hạ phu nhân biết được cô phải làm sao để lấy lại tín nhiệm của bà đây? Nếu như nói ba cô ấy là dân cờ bạc không phải là lần nữa rạch miệng vết sẹo của Nhất Nhất sao, chuyện tàn nhẫn này cô có chút không đành lòng.
“Ba của tôi sớm đã ૮ɦếƭ, mẹ nói khi tôi sinh ra không được bao lâu thì đã ૮ɦếƭ vì tai nạn xe cộ.” Hàn Nhất Nhất lạnh lùng trả lời, trong ánh mắt không có chút cảm tình nào.
Hạ phu nhân cảnh giác nhìn về phía cô: “Vậy mẹ cô hiện tại ở đâu, làm cái gì? Nếu có thể tôi rất muốn nhìn thấy mẹ của cô, bởi vì cô là quản gia của Thiên Triệu, mặt khác tôi rất để ý đến an toàn của nó.”
Hạ phu nhân thản nhiên đưa ra vấn đề như đây là điều hiển nhiên vậy.
“Mẹ tôi một tháng trước đã ૮ɦếƭ, mẹ tôi tên là Hàn Phong.” Mắt cô gất giấu nước mắt.
Hạ phu nhân thấy vậy cũng không có truy hỏi tiếp nữa, nhìn cô giống người đó như vậy, đuôi lông mày trái có một cái nút ruồi, khi cười có một núm đồng tiền, tất cả khuôn mặt đều có thể giống đến như vậy, bà không tin đây chỉ là trùng hợp.
“Uông tiểu thư cô theo tôi qua đây một chút đi.” Hạ phu nhân nói xong những lời này thân thể liền hướng bên ngoài đi ra.
Uông Giai Trừng dâng lên một trận kích động, quay đầu lại giơ tay làm biểu tượng OK với Nhất Nhất, sau đó H**g phấn đuổi theo Hạ phu nhân.
Từ chỗ Uông Giai Trừng, Hạ phu nhân biết mẹ Hàn Nhất Nhất là người hầu nhà bọn họ. Không biết chữ nhưng bộ dạng vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng trên mặt của bà cũng không có lúm đồng tiền cùng nốt ruồi.
Từ đó bà cũng biết Hàn Nhất Nhất không có cha. Cha dượng cô là người thích cờ bạc, thua thì uống R*ợ*u, uống hết R*ợ*u là bắt đầu lấy mẹ con Hàn Phong trút giận.
“Hàn Nhất Nhất cô cùng Hàn Chân thật sự một chút quan hệ đều không có sao? Nếu không có tại sao bộ dạng cô giống cô ta như thế. Ngay cả hai đặc trưng lớn đều giống nhau như vậy?” Hạ phu nhân trên đường về nhà vẫn không thể bình tĩnh. Chỉ cần tưởng tượng đến khuôn mặt Hàn Nhất Nhất là nhớ đến khuôn mặt Hàn Chân. Bà liền cảm thấy trong lòng hoảng sợ bất an.
“Lão Trương sắp xếp một chút, ta cùng ông chủ đi Bỉ một chuyến.” Bà nhẹ giọng ôn hòa mà nói.
“Phu nhân. Xin hỏi bà muốn đi lúc nào?” Lão Trương hỏi
“Ngày kia.” Bà trả lời ngắn gọn
“Vâng, phu nhân.”
Xe bắt đầu trên đường trở về biệt thự Hạ gia.
Hạ Trảm Bằng mặc áo ngủ nằm ở giường, còn có Hạ phu nhân cũng mặc áo ngủ
“Hôm nay bà đến xem cô gái kia không?” Hạ Trảm Bằng mở miệng hỏi.
“Thấy được.”
“Vậy thế nào?”
“Bộ dạng cô ta rất xấu. Trên mặt có một vết sẹo dài. Thế nhưng Thiên Triệu đối với cô ta giống như có chút hứng thú, không rõ đứa con nghĩ như thế nào. Nhưng giữ cô gái như vậy ở bên người dù sao cảm thấy có chút bất an.” Bà xoa P0'p thái dương một chút, có hơi đau đầu mà nói
“Nếu là như thế này. Vậy cho chút tiền khiến cô ta đi càng xa càng tốt.” Hạ Trảm Bằng bất ngờ trả lời.
“Việc này thì giao cho tôi tới giải quyết. Ông đừng bận tâm, mới đây một chuyện của ba bang hội đã rất phiền cho ông.” Hạ phu nhân ôn nhu mà khuyên giải. “Trảm Bằng, ông đã rời khỏi xã hội đen. Về sau cũng đừng quan tâm chuyện ba bang hội nữa. Ông đồng ý theo tôi đi Bỉ xem chị cả, nhưng đến bây giờ ông cũng không theo tôi đi”
Hạ Trảm Bằng thấy Hạ phu nhân có chút ưu oán . Trong lòng có một tia dao động. “Ừ. Tôi đáp ứng bà!”
“Chúng ta đây ngày kia đi được không?” Bà nhân cơ hội hỏi. Trên mặt tràn đầy vui vẻ.
“Có phải quá nhanh hay không? Chuyện tình cô gái kia còn không có xử lý tốt đã đi sao?” Hạ Trảm Bằng có chút bất định hỏi han.
“Yên tâm đi, có tôi ra tay. Ngày mai có thể đối phó. Hiện tại tôi thầm nghĩ thoải mái mà cùng ông chơi một ngày. Chúng ta đã rất nhiều, rất nhiều năm không có đi ra ngoài, không nên cự tuyệt tôi được không?” Trong mắt bà lộ ra ôn nhu cùng tình yêu nồng đậm.
“Được!” Hạ Trảm Bằng nhìn vợ chờ mong không đành lòng cự tuyệt nữa. Vì thế rất dễ chịu mà nhận lời.
“Trảm Bằng. Cảm ơn ông!” Nói xong bà tựa đầu chôn ở trước *** ông khẽ nhẹ tay chạm vào thân thể ông.
Bà chậm rãi thế, nhưng nghe được tiếng thở dốc của Hạ Trảm Bằng. Bà rõ ràng biết loại thở dốc này ý nghĩa sao. Vợ chồng nhiều năm như vậy đối với bản thân ông, bà vẫn là biết rõ.
Lúc này đây, ý nghĩa du lịch không phải quá nông cạn, không chỉ có thể K**h th**h đến Ngải Châu Bích mà đối với Hàn Nhất Nhất bà có biện pháp rất tốt đi đối phó. Nghĩ đến đây trong lòng của bà cũng không khỏi một trận vui vẻ, thân thể cũng cao hứng theo.
iệt thự của Hạ Thiên Triệu.
Hàn Nhất Nhất rất tỉ mỉ mà lau chùi sàn nhà, mặc dù cái sàn nhà này bản thân nó vẫn không nhiễm một hạt bụi nhưng theo thói quen cứ đến đúng giờ cô lại đem công việc này ra làm một lần.
Cô ở đây, cô không muốn thiếu nợ hắn bất luận cái gì, mặc kệ bọn họ có coi trọng công việc mà cô đã làm hay không.
“Hàn tiểu thư đã đến giờ dùng bữa trưa.” Một người bảo vệ mặc Âu phục màu đen đi đến gần, mang theo mùi hương của cơm đặt lên bàn trà.
“Anh để đó đi, hiện tại tôi không có muốn ăn.” Hà Nhất Nhất khẽ mỉm cười đáp lại, thanh âm thản nhiên như nước.
“Hạ tiên sinh có lệnh, đúng giờ Hàn tiểu thư phải ăn cơm, xin cô đừng làm khó chúng tôi.” Người bảo vệ mặc đồ đen thành thực trả lời.
Thân thể Hàn Nhất Nhất trong nháy mắt đã cứng đờ lại, cái tên Hạ Thiên Triệu rốt cục đang có âm mưu gì, mang cô về đây, giam cầm như tù nhân, hiện tại việc gì của cô cũng muốn quản, có phải hắn quá quá đáng rồi hay không?
Người bảo vệ mặc đồ đen thấy cô không có trả lời vẫn như trước không nản: “Hàn tiểu thư, mời dùng, đừng làm khó tôi, xin hãy dùng cơm.”
Hàn Nhất Nhất không ăn cơm, người bảo vệ mặc đồ đen cũng đứng ở tại chỗ bất động.
Giằng co một hồi Hàn Nhất Nhất ngồi xuống bàn trà, mở đồ ăn ra, hương vị thức ăn lan tỏa bốn phía.
“Được, tôi ăn.” Cô hờ hững đáp lại.
Hàn Nhất Nhất ăn một vài miếng, phát hiện người bảo vệ vẫn là không động, lòng có chút khó chịu: “Anh có thể đi rồi.” Cô thật sự không quen khi ăn mà có người gắt gao nhìn mình, như thế làm cho cô càng thêm mất tự nhiên.
“Cô ăn xong tôi nhất định lui ra.” Bảo vệ không vội vàng trả lời.
“Đây cũng là mệnh lệnh của Hạ tiên sinh sao?” cô lạnh lùng hỏi lại.
“Không phải thế nhưng Hạ tiên sinh có nói qua, mỗi bữa phải đợi khi cô ăn xong mới có thể đi.” Bảo vệ rất thành thực mà trả lời, hắn không có phải đi, ý là cứ đứng một bên mà chờ.
Hàn Nhất Nhất không có nói nữa, tiếp tục cúi đầu ăn những thứ mà cô cũng không biết nó là cái gì, đến khi một miếng cũng không còn mới buông đũa.
Bảo vệ rất chủ động mà thu thập cặp ***g.
“Không cần, để tự tôi là được.” Hàn Nhất Nhất không suy nghĩ gì vội nói.
“Đây là bổn phận của tôi.” Nói xong hắn trực tiếp đem mọi thứ cầm đi ra ngoài không hề quay đầu lại.
————————
Hàn Nhất Nhất có chút buồn bực mà ngồi ở trên sô pha, đến tột cùng Hạ Thiên Triệu lại đang có chủ ý gì? Một hồi coi cô là nữ hầu, một hồi lại làm như chủ nhân không chừng sau này hắn nổi hứng lại biến cô thành cái dạng gì không biết.
Hàn Nhất Nhất đang suy nghĩ kế tiếp cô phải làm thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Uông Giai Từng giao cho cô, đồng thời cũng phải hoàn thành thật tốt những việc mà Hạ Thiên Triệu giao cho.
Nghĩ nghĩ một hồi, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liền ngả người xuống sô pha, mắt không thể chịu được nữa dần dần nhắm lại
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc