Tổng Tài Bá Đạo - Chương 18

Tác giả: Sơ Thần

“Hàn Nhất Nhất, ngày hôm nay tôi sẽ cho cô biết, là người xấu thì Bán th*n cho tôi để xách giày cũng không xứng, tôi phải đem cô giày vò thành người của tôi!” Bá đạo cùng lãnh huyết lộ ra trong ánh mắt thâm thúy khiến cho cô vô cùng sợ hãi.
“Anh không thể như vậy!” Nhất Nhất có chút sợ hãi, nếu như Hạ Thiên Triệu thật muốn làm, lấy khí lực của cô mà nói thì cô cản cũng không được mà trốn cũng không thoát.
“Không thể? Trong mắt Hạ Thiên Triệu tôi, không có chuyện gì là không thể, chỉ có muốn hay không thôi!” Tay hắn lại một lần nữa dùng lực, quần áo hoàn toàn bị kéo khỏi làn da sáng óng ánh trơn bóng như ngọc, tỏa ra mùi hương của thiếu nữ.
“Làn da cũng không tệ!” Hắn có phần thích thú mà nói.
“Anh.” Cô có phần bực bội.
“Cô xấu xí như vậy hẳn là chưa có gã đàn ông nào chạm qua chứ!” Hắn lộ ra nét cười giễu cợt, từ trong đôi mắt thâm thúy càng đoán không ra suy nghĩ của hắn lúc này.
“Anh thật vô sỉ.” Cô cắn môi hung hăng nói một câu.
“Vậy tôi để cho cô thấy vô sỉ là thế nào!” Hắn ngay lập tức nắm lấy thắt lưng màu xanh nhạt của cô gỡ xuống, càng thêm rõ ràng thu vào trong mắt hắn.
“Nhìn không ra dáng người của cô cũng không tệ lắm.”
Cô chính là giống như một đĩa thức ăn bày ra trước mặt hắn, hắn sau khi nhìn qua thì lên tiếng nhận xét một chút, mà kế tiếp chính là tư vị sau khi thưởng thức sẽ như thế nào?
“Hạ Thiên Triệu, nếu anh chạm vào tôi, anh sẽ hối hận!” Lần đầu tiên trong ánh mắt của Hàn Nhất Nhất lộ ra tia hung dữ.
“Nguyên lai cô không phải cái gì cũng không quan tâm.” Hắn tựa hồ càng có hứng thú. Chỉ cần khiến cô gái này hơi phản ứng thì hắn liền cho là một chuyện rất thú vị.
Hắn cúi đầu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mà chạm vào làn da của cô, Hàn Nhất Nhất chỉ cảm thấy một trận choáng váng, ngay lập tức cảm giác buồn nôn từ *** xông lên tận đỉnh đầu.
“Anh buông ra!” Nhất Nhất không còn sức mà nói.
“Tôi sẽ cho cô biết trở thành đàn bà thì có tư vị gì!” Hắn nhẹ nhàng cắn một cái vào hõm vai của cô.
“Không, không.” Hàn Nhất Nhất đột nhiên giống như rơi vào trạng thái điên cuồng lớn tiếng mà thét lên chói tai. Lời nói của Hạ Thiên Triệu khiến cô nhớ tới cha dượng xấu xa Hàn Chí Viễn, tại sao đàn ông đều xấu xa như vậy?
Phản kháng của cô căn bản không có bất kì ảnh hưởng nào, hắn cường ngạnh mà hai tay dùng lực cố sức đè lại thân thể đang cố gắng phản kháng của cô.
“Buông! Buông! Xin anh buông ra!” Hàn Nhất Nhất lần đầu tiên đối với Hạ Thiên Triệu dùng chữ cầu xin. Khi môi của hắn chạm vào làn da của cô, cô liền nghĩ bản thân so với ૮ɦếƭ còn khó chịu hơn, so với ăn thịt chó còn buồn nôn hơn (chú thích: Hàn Nhất Nhất cũng không ăn thịt chó :) )
Cô ở thời điểm bạo phát của đàn ông mà cầu xin căn bản là vô ích. Bá đạo, lãnh huyết cùng khuynh hướng bạo ngược của hắn đều khiến hắn không thể ngừng lại hành động, ngược lại càng kịch liệt cùng *** hơn nữa. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Không chút lưu tình nào mà xé rách áo lót của cô sau đó ném xuống, một trận gió lướt qua làn da đang run rẩy sợ hãi của cô.
Miệng hắn cắn lên nơi phấn hồng của cô.
“Không muốn. . . Không muốn. . . Đừng. . .” Hàn Nhất Nhất lắc đầu vô lực mà cầu xin.
Hạ Thiên Triệu chỉ là thân thể cứng đờ. Chẳng lẽ hắn như vậy thì kinh khủng sao? Bao nhiêu đàn bà xin để hắn chạm vào họ. Mà cô gái ૮ɦếƭ tiệt này cư nhiên như thế chán ghét hắn chạm vào cô.
Hắn không tin thành phố này còn có đàn bà sẽ không nghĩ muốn hắn.
“Cô giả bộ sao!” Hắn chỉ lạnh lùng mà phun mấy chữ này
Đàn bà đều là như vậy. Miệng nói không muốn không chừng bên dưới sớm đã nước tràn thành lụt, muốn lạt mềm buộc chặt hắn sao.
Hàn Nhất Nhất từ ánh mắt hắn hiểu được cầu xin tha thứ sẽ chỉ làm hắn càng thêm sỉ nhục cô.
Nhưng mà giờ phút này ngoại trừ xin hắn còn có thể có biện pháp ngăn cản nào?
Tay Hạ Thiên Triệu đi tới bên hông của cô. Tay đột nhiên lại dừng. “Hàn Nhất Nhất, tôi nhắc nhở cô lại lần nữa . Nếu lần sau cô dám mặc quần bò nữa, tôi liền chặt hai chân của cô!”
Cô nhìn thấy trong ánh mắt hắn thâm thúy kia phẫn nộ cũng vội vã.
Đàn ông đều là như thế này, chạm vào phụ nữ, luôn nghĩ đến đều là thân thể.
Cô cắn răng lầm lì, phải giãy dụa nữa. “Nhưng tại sao phải như vậy?”
“Mẹ. . . Mẹ nói phụ nữ thật đẹp là một loại lỗi lầm, chỉ cần biến dạng sẽ không có người lại đến quấy rối. chính là tại sao vẫn là như vậy? Mẹ. . mẹ nói cho con biết tại sao?” Ở trong lòng cô đau đớn cực độ mà vùng vẫy.
“Xoẹt.” Một tiếng động vang lên. Hạ Thiên Triệu cuối cùng giật lại khóa kéo của cô.
“Mẹ thực xin lỗi!” Cô nhẹ giọng mà nói. Sau đó nhắm hai mắt lại.
Cô hối hận. Cô nên nghe mẹ nói: ” Không nên nghĩ trả thù.” Nếu cô không trả thù, cô sẽ không ***ng tới Hạ Thiên Triệu, lại sẽ càng không có chuyện xảy ra như vậy. Mà tất cả này đều là cô tự rước.
Giờ khắc này nước mắt không tự chủ được mà chảy ra.
Hạ Thiên Triệu thật vất vả *** bò của cô, trong lòng vô cùng không thoải mái. Cô gái này luôn không đem lời hắn nói đặt ở trong đầu. Ngay cả người của hắn cũng dám không để ở trong mắt.
Chân của cô trắng mịn, thân hình đẹp. Tay hắn nâng chân của cô lên đang chuẩn bị đi tháo phòng vệ cuối cùng của cô, Đột nhiên thấy căn phòng tất cả trở nên im lặng như vậy.
Hắn vừa ngẩng đầu mới phát hiện cô gái Hàn Nhất Nhất này cư nhiên không có gì phản ứng nhắm mắt lại.
Cơ thể hắn nhào vào trên người cô gắt gao mà dán cô.
Để sát vào vừa nhìn lại phát hiện trên mặt Hàn Nhất Nhất lại lộ hai giọt nước mắt. Hắn lập tức lạnh lùng phân nửa.
“Cô là người ૮ɦếƭ sao?” Tay hắn giữ chặt mái tóc dài của cô lớn tiếng mà chất vấn
Hàn Nhất Nhất làm như không nghe thấy, nhắm mắt lại, cái gì cũng không nói. Cho dù là ૮ɦếƭ, cho dù là cô vì sao muốn đi lấy lòng người đàn ông này. Hắn có điểm nào đáng giá nhất, cô đi lấy lòng đây?
“૮ɦếƭ tiệt. . . !” Hắn khống chế không được lại mắng một câu thô tục nhưng bằng lòng. Hắn cũng có suy nghĩ nhất thời
Hắn có thể ngay tại chỗ cô làm cho cô mãi mãi đều nhớ rõ giờ khắc này cả đời đều lạc trên hắn ấn. Nhưng mà hiện tại hắn nhìn nước mắt cô. Hiện tại hắn tuy rằng phẫn nộ phải muốn *** cô. Nhưng hắn đã có một tia lo lắng.
Cô bình tĩnh như thế, không quan tâm như vậy. Có lẽ hắn mạnh mẽ tiến vào sẽ như ý nhưng là mới có thể bức tử cô. Cô gái ૮ɦếƭ tiệt này đối với mạng đã không có quyến luyến rồi. Nếu hắn lại một kích động có lẽ thực sự sẽ. . .
Nghĩ đến ấy, chậm rãi chậm rãi hắn từ trên cơ thể cô đứng lên, phẫn nộ mà đi tới một bên, cái gì cũng chưa nói.
Hàn Nhất Nhất không thể cho phép, cầm một bộ quần áo bỏ chạy vào toilet, dùng sức mà nôn mửa. Hắn ***ng vào tựa như độc dược làm cho cô sợ hãi, cũng làm cho cô ghê tởm.
Hạ Thiên Triệu nhìn đến cảnh này. Thái dương nổi gân xanh.
Hàn Nhất Nhất cư nhiên dám coi rẻ hắn như thế. Hắn như vậy thì buồn nôn sao? Hắn chạm vào cô một chút cư nhiên còn muốn đi nôn mửa. Đây là phát sinh ở trên người hắn mọt truyện cười lớn nhất.
“Hàn Nhất Nhất cô chờ Hạ Thiên Triệu tôi nhất định sẽ làm cô đến để xin tôi chạm vào cô!” Hắn vô cùng căm phẫn.
Hạ gia.
“Lão Trương, lão Trương!” Thanh âm già nua mong manh của Hạ Trảm Bằng truyền đến.
“Lão gia, chuyện gì?” Chỉ thấy lão Trương vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt hắn, còn có Dương Tình phu nhân của ông cùng đi.
“Giúp ta chuẩn bị xe, ta muốn đến biệt thự kia của Thiên Triệu một chuyến.” Hạ Trảm Bằng nói.
“Vâng, lão gia!” Lão Trương sau khi trả lời liền lui xuống đi chuẩn bị xe.
Hạ phu nhân ở bên cạnh có chút nhịn không được mà hỏi: “Lão gia, ông đến biệt thự của Thiên Triệu làm cái gì?” Thanh âm của bà rất nhẹ nhàng mà ở trong mắt Hạ Trảm Bằng người vợ này chính là [đại khí] dịu dàng, nhu tình và cương nghị như vậy cùng tồn tại. Cũng đã nhiều năm như vậy, vị trí Hạ phu nhân vẫn giữ nguyên không thay đổi.
“Nghe nói Thiên Triệu ở sòng bạc mua một người phụ nữ, thậm chí còn nghe nói nó còn để người phụ nữ kia chém vào tay một người anh em. Mới mấy ngày không thấy nó trở về, ta nghĩ phải đi [hối hối] người phụ nữ này.” Hắn không nhanh không chậm nói, giữa đầu lông mày lại có một chút bất mãn, đứa con trai này luôn luôn phóng túng thành thói quen.
“Một người phụ nữ có gì tốt, Thiên Triệu cũng đã cưới tám người vợ, lẽ nào ông còn để ý nó lấy thêm một người nữa?” Trên miệng bà tuy rằng vân đạm phong khinh mà nói nhưng ở trong lòng lại lo lắng. Mặc kệ người được gọi là Hàn Nhất Nhất là ai, trước khi lai lịch của cô ta còn chưa tra ra rõ ràng bà cũng không muốn Hạ Trảm Bằng gặp cô ta.
Cuộc sống riêng của Thiên Triệu quá bừa bãi. Tuy rằng nó trên sự nghiệp giành được thành tựa rất lớn thế nhưng ta đối với đứa con trai còn không rõ. Huống chi lão cũng già rồi, có đôi khi muốn cùng người thân trò chuyện nhiều hơn. Tuổi tác càng lớn, tàn nhẫn trên người Hạ Trảm Bằng cũng càng ngày càng giảm.
“Lão gia, như vầy đi. Chuyến đi này để tôi thay ông đi vậy.” Bà thân mật đưa tay đặt lên cánh tay hắn ôn nhu mà nói.
“Không có việc gì ta tự mình đi một chuyến, dù sao ở nhà cũng không có chuyện gì.” Hắn khéo léo từ chối.
“Một lão già như ông mà đi không chừng còn hù dọa cô gái kia, tâm tư của phụ nữ thế chính ông còn không biết. Trước tiên, tôi đi xem tình hình rồi trở về nói lại với ông.” Ý cười của bà càng thêm đậm mà bất an trong lòng bà lại càng rõ ràng.
“Ta thật kinh khủng như vậy sao?” Hạ Trảm Bằng nghi ngờ hỏi.
“Thể lực của đàn ông và phụ nữ không giống nhau. Huống chi, lão gia, ngài từng là người khiến cho hắc đạo khuấy đảo, phụ nữ như tôi đi càng hợp tâm tư của phụ nữ hơn, tinh tế hơn. Tin tưởng tôi đi, Trảm Bằng.” Một câu cuối cùng bà nhẹ nhàng gọi tên của hắn.
Hạ Trảm Bằng do dự một lúc chung quy vẫn còn chần chừ, chỉ có điều ý kiến của Hạ phu nhân.
“Vậy được rồi, hỏi thăm sức khỏe, thăm dò cô gái kia một chút. Nếu như không thích hợp thì sớm làm cho cô ta rời khỏi Thiên Triệu. Hiện tại trong bang, ta đã rất bất an, ta cũng không muốn lại vì phụ nữ làm sinh chuyện thị phi.”
“Yên tâm, tôi biết đúng mực.” Hạ phu nhân trấn an trước.
Trong mắt Dương Tình hiện lên một tia sợ hãi, trực giác của phụ nữ nói cho bà chính xác lại lịch của cái người gọi là Hàn Nhất Nhất. Trên thế giới này thực sự có hai người xa lạ lớn lên giống nhau đến như vậy sao?
“Hàn Chân, Hàn Chân, lẽ nào năm đó đứa bé không ૮ɦếƭ, Hàn Nhất Nhất chính là con của ngươi lưu lại.”
“Hàn Nhất Nhất, cầu xin cô chỉ là một người bình thường, con gái của gia đình bình thường thôi. Đừng ép ta, nghìn vạn lần đừng ép ta.” Dương Tình từng bước một hướng tới chiếc xe lão Trương đang chuẩn bị, trước khi đi lên xe còn quay đầu lại nhìn Hạ Trảm Bằng mỉm cười một cái.
Người đàn ông vừa lãnh huyết vô tình vừa độc ác trước kia, hắn cũng bắt đầu già rồi. Mà người đàn ông này, bất luận tương lai trở nên như thế nào thì trong lòng Dương Tình, hắn thủy chung như một, là người đàn ông bà yêu nhất, là người chồng duy nhất của bà.
Chiếc xe hướng về phía biệt thự của Hạ Thiên Triệu chạy đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc