Tổng Tài Bá Đạo - Chương 16

Tác giả: Sơ Thần

Đèn màu rực rỡ về đêm bao trùm người phụ nữ. Chân hơi đá ra. Váy ngắn chất tơ tằm làm cho cô ta càng thêm dâng lên yêu mị.
Miệng của cô ta đặt ở ly rượu nhẹ nhàng mà uống một ngụm. Hương vị rượu đỏ bảy mươi lăm năm này coi như không tồi. Ở trong lòng cô nho nhỏ mà cho vậy. Lắc rượu một chút.
Một người đàn ông từ phía sau đem cô ta quan sát từ dưới đến trên lại quan sát từ trên xuống. Sau đó đi lên trước ở vị trí bên người cô ngồi xuống.
Cho vị tiểu thư này một ly rượu cây thùa!” Động tác anh ta tao nhã mà 乃úng tay một cái. Sau đó ánh mắt trong suốt mà khúc xạ đến trên người người phụ nữ bên cạnh, lộ ra nụ cười rạng rỡ.
“Nhưng tôi thích uống rượu đỏ.” Nụ cười của cô ta càng thêm đậm
“Từ từ sẽ đến, hương vị cây thùa rất được!” Thanh âm anh ta trầm thấp dán ở lỗ tai của cô nói.
“Được cái làm sao?” Cô ta lại một lần nữa nhấp một chút rượu. Sau đó tựa đầu sang một bên.
Anh ta càng thêm sát gần ả, thậm chí đưa tay đặt ở eo của cô ta. “Muốn hay không đem cơ hội mất một lần lần trước bổ khuyết thêm?”
Hắn suy nghĩ về Uông Giai Vi. Hắn cho rằng hắn có thể đoán được. Có thể có lúc hắn cảm thấy hắn lại đoán không ra. Lần trước ở Party cá nhân, trên một màn khiến hắn với người đàn bà này sinh ra say mê thích thú.
Đêm đó cô ta đã ẩm ướt thành như vậy lại có thể vẫn cự tuyệt hắn, làm cho hắn thế nào đều muốn không rõ vậy. Dục cự còn nghênh, thủ đoạn cũng quả là thông minh. Giờ hại hắn mấy đêm đều không thể ngủ yên. Trong đầu tất cả đều là dáng người nóng bỏng của cô ta.
“Thêm? Thêm như thế nào? Anh phải thêm đủ sao?” Tay cô ta nhẹ nhàng mà nắm áo hắn, ánh mắt ám muội nhìn phía hắn, dường như muốn đem hắn lột quang bình thường
Về khiêu tình, Uông Giai Vi cô ta cũng không phải lính mới. Đàn ông đây có đôi khi sẽ cho chút ngon ngọt. Sau sẽ lạnh lùng nhưng cũng không có thể lạnh lâu lắm.
“Thêm không thêm phải đủ. Muốn xem khẩu vị của cô nhiều thế nào?” Hắn theo lời của cô ta tiếp tục tiếp được đi.
“Khẩu vị của tôi lớn phải nuốt trôi một con trâu” Tay cô tóm được càng chặt. Chân của cô ta cố ý vô tình mà chạm một chút nơi nhạy cảm của hắn. Trong mắt ý cười càng đậm hơn.
“Cô muốn trâu lớn cỡ nào tôi đều có thể đáp ứng được!” Vẻ mặt hắn tự tin. Cái miệng của hắn dán được càng gần thậm chí hai tay cũng bắt đầu ở thắt lưng của cô ta nhẹ nhàng mà cọ xát cường đô thấp vừa đúng.
Khách sạn trong phòng Tổng thống, hai người đi tới cửa cũng đã vội vã.
Điên cuồng mà xé rách quần áo đối phương. Chân Uông Giai Vi rất tự nhiên liền khoát lên trên lưng Hạ Thiên Cơ. Tay hắn cũng đem chân của cô ta nâng lên làm cho cô càng thêm gần sát thân thể hắn.
“Nói muốn không?” Hắn đem chính mình cực nóng gắt gao mà dán nơi mẫn cảm của cô ta. Chính là không cho cô ta đạt được.
Uông Giai Vi không nói gì. Trong mắt lại chợt hiện phải đang nồng. Cô ta dùng miệng hôn hắn. Hắn khéo léo mà tránh thoát
“Muốn hay không muốn?” Hắn dùng lực mà để một chút.
“Ừ.” Cô ta vô lực mà kêu lên tiếngmà trong mắt cô ta kích thích càng thiêu đốt
“Nói cô muốn đi” Thanh âm hắn càng thêm vội vàng. Hắn xét ở mạng mà kiềm chế.
Uông Giai Vi nghiêng người một cái, trái lại đưa thân thể hắn dán hướng về phía tường vừa của cô ta không thành thật mà ở chỗ hắn cực nóng đi tới đi lui du đãng. Ánh mắt cũng cố hết sức.
Đến tột cùng ai thỏa hiệp trước còn không nhất định đây? Cô ta cũng không tin ngừoi đàn ông có thể khống chế được.
Mà một ván này cũng đã định trước Uông Giai Vi thắng. Mặc kệ tình yêu vẫn là thân thể. Chiến dịch bắt đầu, phụ nữ luôn thắng trước!
Trong một gian phòng trong biệt thự của Hạ Thiên Triệu.
Hàn Nhất Nhất đột nhiên đến lại đột nhiên rời đi làm cho gian phòng lâm vào cảnh tượng xấu hổ.
Uông Giai Trừng chép một chút. Khuôn mặt nghiêm nghị hơi trùng xuống, dường như đang chờ Hạ Thiên Triệu chủ động. Ba mươi giây đi qua, một phút đồng hồ đi qua, hai phút trôi qua. . .
Uông Giai Trừng giương mắt nhìn thấy chính là Hạ Thiên Triệu lạnh lùng. Gương mặt lạnh lùng không có một chút biểu tình. Uông Giai Trừng không khỏi có chút hoảng sợ.
Ánh mắt hắn sâu đến gần như không có độ ấm. Ánh mắt đang gắt gao mà nhìn chằm chằm phía cửa kia. Ánh mắt dường như đang xem xét từng chi tiết nhỏ. Trong lòng Uông Giai Trừng hiện lên một chút bất an.
“Sẽ không.” Trong lòng cô ta nhỏ giọng mà nói với chính mình.
Cô ta nâng một chân lên một bước lại một bước khẽ đi đến ben Hạ Thiên Triệu.
“Thiên Triệu!” Cô ta nhỏ giọng mà gọi, đôi mắt không có dũng khí nâng lên. Cô ta sợ hãi hắn cự tuyệt.
“Có việc sao?” Thanh âm của hắn khác biết hoàn toàn với sự nóng bỏng ban nãy.
Nghe được câu trả lời, cô ta mỉm cười, nâng mắt lên. “Tôi có chút việc làm phiền anh, anh có thể đỡ tôi đi nghỉ ngơi không?”
Nhìn thấy ánh mắt thành khẩn của cô ta. Nhìn nhìn lại bàn chân bị thương của cô ta, hắn tựa hồ không có lí do gì để cự tuyệt.
Hắn không nói hai lời. Một cái xoay người thân thể Uông Giai Trừng liền nằm ở trước иgự¢ hắn. Cô ta tựa đầu chôn ở иgự¢ hắn, dùng sức mà hít thở. Buổi tối cô ta đã định trước cả đời cũng mãi không có thể quên.
“Thiên Triệu từ giờ trở đi em quyết định phải yêu anh toàn tâm toàn ý dùng hết sinh mệnh bảo vệ anh!” Cô ta đưa tay vòng ở trên cổ hắn, trong lòng phát ra lời thề.
Giờ phút này trong đầu Hạ Thiên Triệu để ý chính là bóng dáng Hàn Nhất Nhất rời đi. Cô gái ૮ɦếƭ tiệt này dựa vào cái gì nói không với hắn. Mà hắn dựa vào cái gì phải nhân nhượng. Nghĩ đến cô gái này lòng hắn lại trở lên nhỏ nhen chấp vặt.
Hàn Nhất Nhất cô càng để ý gì đó, tôi lại càng phải phá hư nó. Tôi cũng không tin cô có thể lãnh huyết đến không hận, để xem coi hận thù của cô có thể sánh bằng mạnh mẽ của cô không.
Hắn cẩn thận mà đem thân thể của hắn phóng tới cô ta. Trong đôi mắt to sáng ngời lóe ánh sáng nhu tình như nước mà phát ra ánh mắt mê luyến.
Loại ánh mắt này, Hạ Thiên Triệu hắn đã thấy được rất nhiều. Đối với phụ nữ hắn chưa từng cự tuyệt sự mê luống của họ.
“Cô không buông tay sao?” Thanh âm của hắn trầm thấp lạnh lùng.
Uông Giai Trừng thẹn thùng cúi đầu nhưng tay không có buông ra. Thậm chí vòng tay càng chặt. Cô ta quyết định đêm nay sẽ đem lần đầu tiên của cô cho hắn, cô muốn nói cho hắn biết người đàn ông đầu tiên cũng là người đàn ông cả đời của cô chính là Hạ Thiên Triệu hắn.
“Không buông tay hậu quả rất nghiêm trọng!” Hắn lại một lần nữa cảnh cáo cô ta.
“Tôi. . . Tôi không sợ!” Thanh âm của cô thấp đủ cho chỉ có tự mình biết mình nói gì. Mà cô sau khi nói xong chủ động dâng cánh môi của mình lên.
Cô ta vụng về hôn qua lại không biết phải làm thế nào để nghênh đón hắn. Kỹ xảo của cô ta ngượng ngùng làm cho hắn nhịn không được run lên một chút. Hắn thật không ngờ một cô gái mua say trong đêm lại không biết hôn đáp lại là như thế nào.
Hắn hóa bị động thành chủ động, cạy mở hà răng của cô ram đầu lưỡi thuần thục mà trằn trọc trong khoang miệng của cô ta.
Tay hắn thực tự nhiên mà với hướng trước иgự¢ của cô ta.
“Ân.” Cô ta phát ra một tiếng thân ngâm nho nhỏ.
Hạ Thiên Triệu dường như có thể cảm nhận được, hắn mở mắt ra ngưng tất cả động tác.
Uông Giai Trừng cảm nhận được, ngừng động tác ngượng ngùng mà mở mắt ra. Ánh mắt cô ta trong sáng động lòng người. Trong ánh mắt tất cả đều là bóng dáng của hắn.
Mà hắn lại không chút nào thương tiếc mà từ trên thân thể của cô ta rời đi, lạnh lùng nói “Tôi ra bên ngoài nghỉ ngơi!”
Hắn nói xong liền xoay người rời đi chưa cho cô hỏi lí do gì. Uông Giai Trừng gắt gao cắn môi. Tại sao? Tại sao không được? Tại sao?
Trong lòng của cô lại một lần nữa đã bị đả kích. Cô tự nói với chính mình không thể nhận thua nhanh như vậy được.
Hàn Nhất Nhất lùi vào góc sofa cuộn chặt lạy. Ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm cầu thang, nơi mà cô có thể biết được tình huống trên lầu trước tiên.
Hạ Thiên Triệu rốt cục cũng xuất hiện ở trước mặt của cô. Ngay tức khắc đứng lên chắn không cho hắn muốn bước ròi đi.
“Tránh ra!” Hắn bực mình mà nói. Cô gái càng lúc càng làm càn.
Cô dang hai tay không tỏ ra yếu thế trước mặt hắn. “Anh có hay không?” Câu nói kế tiếp của Hàn Nhất Nhất có chút khó hiểu.
“Có cái gì không?” Hắn không kiên nhẫn chậm rãi lùi về sau. Đột nhiên muốn đùa giỡn cô gái này một chút.
“Còn hỏi vậy sao? Anh chỉ cần có thể nói có hay không!” Cô lạnh lùng mà theo dõi hắn chẳng sợ một đêm không ngủ mắt đã xưng lên.
“Cô nói có hay không?” Hắn cân nhắc mà đáp lại.
“Anh đừng chơi xấu tôi như vậy. Tôi đang hỏi anh.” Cô lạnh lùng tiếp tục nói.
“Cô nam quả nữ. Cô nghĩ có thì có, cô nghĩ không có sẽ không có!”
“Hạ Thiên Triệu!” Thanh âm của cô lên cao một chút. Trong mắt tràn ngập tức giận.
“Hàn Nhất Nhất tôi nói cho cô biết ở đây tốt nhất lời nói của cô phải biết phân cao thấp tôi là chủ của cô, nếu cô còn dám hung giữ với tôi mà nói, tôi sẽ cho cô biết hậu quả đấy.
Tay hắn dùng sức mà xiết chặt tay cô. Thậm chí có thể nghe được tiếng xương răng rắc.
“Anh khốn nạn. Anh cùng một loại với lũ súc sinh, không dưng bắt nạt kẻ yếu!” Cô chịu đựng đau đớn. Một chữ lại một chữ đáp trả.
Hạ Thiên Triệu rõ ràng bị lời của cô chọc tức. Cư nhiên có người dám đứng trước mặt hắn mắng hắn súc sinh.
Không nói hai lời hắn đem cô đẩy ngã ở trên sofa, dùng sức mà kéo áo khoác của cô xuống.
“Thả tôi ra!”
“Hiện tại tôi làm súc sinh một lần cho cô xem!” Hắn cắn răng đỏ mặt.
“Xoẹt.” Lại một bên quần áo bị xé rách.
Hàn Nhất Nhất cảm thấy mùi nguy hiểm. Hai tay dùng sức mà đẩy, đánh lại nhưng không có tác dụng gì. Tay cô sờ khắp nơi hy vọng có thể tìm được đồ vật gì. Ánh mắt của cô liếc tới con dao gọt hoa quả trên bàn trà. Mà thân thể của cô chỉ cần di chuyển một chút, tay có thể với đến.
Tay hắn không có do dự gì mà xé quần của cô. “૮ɦếƭ tiệt, tôi ghét nhất đàn bà mặc quần bò!” Hắn vô cùng không nhẫn nại mà nói.
Hắn cố sức ૮ởเ φµầɳ của cô. Thời điểm Hàn Nhất Nhất nắm được sơ hở. Một phen cầm con dao gọt hoa quả trên bàn trà.
Cô nắm chặt con dao không rảnh bận tâm thân thể lõa lồ. Trợn to hai mắt mà nhìn hắn.
Hạ Thiên Triệu còn chưa kịp ૮ởเ φµầɳ của cô, cảm giác khác thường liền ngẩng đầu nhìn cô. Trong con ngươi lạnh lùng toát ra sợ hãi. Cư nhiên có một tia không đành long, chính là rất nhanh lại không thấy hiện lên nữa
“Thế nào? Không dám đâm?” Hắn trầm tĩnh mà nói.
Hàn Nhất Nhất nhìn hắn, không nói lời nào. Chính là cầm dao hướng về hắn. Chỉ cần hắn còn dám gần cô một chút. Cô tất sẽ đem dao nhỏ đâm hướng vào trong. Về phần hậu quả cô không muốn nghĩ nhiều nữa.
Hô hấp dồn dập làm cho иgự¢ cô có chút dồn dập. Tỏa ra hương thơm. Hạ Thiên Triệu nhìn thấy một màn trước mắt này, mặt không khỏi căng thẳng.
“Đáng ૮ɦếƭ!” Hắn cúi đầu chửi thề một câu.
Thời gian giằng co qua lại.
Cuối cùng Hạ Thiên Triệu sử sang lại quần áo cho tốt rồi cũng không quay đầu mà đi ra cửa lớn.
Mà chỗ rẽ cầu thang trên tầng, một đôi mắt to vẫn nhìn chằm chằm mỗi một chuyện vừa mới xảy ra xong.
Uông Giai Trừng ở góc khuất thấy Hàn Nhất Nhất nhanh chóng sửa sang xong quần áo cùng bộ dạng thất thần rồi mới cười xảo quyệt thản nhiên mà đi đến trước mặt Hàn Nhất Nhất. “Nhất Nhất!” Thanh âm của cô ta ngọt ngào mà xinh đẹp.
“Giai Trừng cậu có bị sao không?” Cô đón nhận ánh mắt của cô ta, lo lắng hỏi han.
“Nhất Nhất cậu đang nói cái gì?” Cô ta thẹn thùng cúi đầu, đỏ mặt.
Hàn Nhất Nhất nhìn thấy sắc mặt của cô ta, lại một lần nữa kinh ngạc: “Cậu nói thật với mình được không?”
“Cậu muốn mình mở miệng thế nào đây?” Ngữ khí của cô ta đầy hờn dỗi.
“Ai nha!” Hàn Nhất tức giận đến mức dận chân tại chỗ, “Tên hỗn đản này có làm chuyện gì với cậu hay không?”
“Thiên Triệu anh ấy rất dịu dàng.” Nói xong thanh âm thân trọng của cô ta kéo dài ra còn mang theo ý cười.
“Vậy ý của cậu là hai người đã làm cái kia?” Cô vẫn không quá tin tưởng, cho dù cô đã chuẩn bị đón nhận ý nghĩ này, nhưng là ở trong lòng cô Giai Trừng không phải là người tùy ý như vậy.
“Ừ.” Cô ta nhẹ nhàng gật đầu.
“Sao cậu lại ngốc như vậy chứ? Hạ Thiên Triệu hắn ta chính là tên ác ma, là tên khốn nạn. Vì sao cậu không phản kháng?” Vì sao cậu không lên tiếng? Chỉ cần cậu lên tiếng mình nhất định sẽ vot vào giúp cậu.” Cô ngừng một chút, lại tiếp tục nói: “Cậu biết không? Mình ở ngoài cửa ngây người cả đêm chỉ sợ cậu . . .”
“Nhất Nhất.” Cô ta nhẹ giọng gọi tên của cô, sau đó ôm lấy cô “Thự xin lỗi.”
“Giai Trừng người phải nói xin lỗi là mình, nếu không phải vì mình cậu cũng sẽ không bị tên ác ma kia . .” Hàn Nhất Nhất là thật là không thể nói lên lời, lòng của cô ê ẩm đau, cô cảm thấy thật có lỗi với Giai Trừng.
“Nhất Nhất mình nghĩ cậu hiểu lầm.” Cô ta lại lần nữa nghênh đón ánh mắt của cô.
Khi Hàn Nhất Nhất nghe được quả thật vông cùng chấn kinh. Hiểu lầm? Cái gì hiểu lầm?
“mình và Thiên Triệu đã quen biết từ trước, mình cùng anh ấy trở về là bởi vì . . .” cô ta có chút ngắc ngứ lại có chút thẹn thừng, cô ta khẽ nhìn Hàn Nhất Nhất.
“Bởi vì sao?” Cô có chút căng thẳng, cô sợ hãi người của Uông gia bức cô ấy, cô biết ở Uông gia cô ấy so với người hầu còn không bằng, bình thường bị Uông phu nhân cùng Uông đại tiểu thư ђàภђ ђạ.
“Bởi vì mình thích anh ấy.” Cô ta vui vẻ nói.
“Cái gì? Cậu thích tên hỗn đản Hạ Thiên Triệu kia?” Hàn Nhất Nhất lại lần nữa bị chấn kinh, cô đã đoán vô số loại khả năng, duy nhất chỉ không có đoán trúng cô ấy lại thích hắn.
Ở trong lòng Hàn Nhất Nhất Hạ Thiên Triệu chính là một tên đàn ông lãnh huyết, vô tình lại khốn nạ vô sỉ, một cô gái tốt thế nào lại thích hắn chứ?
“Nhất Nhất mình là nói thật, mình là thực sự thích anh ấy.” Cô ta lại lần nữa lặp đi lặp lại.
Hàn Nhất Nhất suy sụp mà ngồi thụp xuống sofa, hai tay ôm đầu, “Nói cho mình biết đây không phải là sự thật.”
Cô ta ngồi xổm xuống trước mặt Hàn Nhất Nhất, nhỏ giọng nói: “Nhất Nhất cậu sẽ giúp mình chứ?”
Hàn Nhất Nhất ngẩng đầu khó hiểu hỏi: “Giúp cậu cái gì? Phải giúp thế nào chứ?”
“Bên cạnh Thiên Triệu nhất định sẽ có rất nhiều đàn bà, hiện tại cậu là quản gia nhà anh ấy, nhất định cậu phải nói cho mình biết hàng ngày Thiên Triệu thích cái gì? Thiên Triệu không thích cái gì?”
Nhìn thấy cô ấy hạnh phúc nói, Thiên Triệu hôm nay thế này ngày mai thế kia, Hàn Nhất Nhất chỉ là yên lặng uống nước lẳng lặng mà nghe nói rồi gật đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc