Tổng Tài Bá Đạo - Chương 15

Tác giả: Sơ Thần

Hạ Thiên Triệu đi tới bên cạnh bọn họ, hắn nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trán Uông Giai Trừng.
“Không còn nóng nữa, đầu còn chóng mặt không? Thanh âm của hắn chính là mềm mại trầm thấp như vậy.
Hàn Nhất Nhất đứng bên cạnh có một chút không giải thích được cảm giác khó hiểu này, không giống với Hạ Thiên Triệu mà cô biết.
Trong mắt Uông Giai Trừng chợt hiện lên tia sáng khẽ cười, đầu đong đưa “Không có chóng mặt!”
“Vậy tôi đưa cô đi nghỉ ngơi!” Ánh mắt của hắn vẫn nhìn Uông Giai Trừng đầy thâm thúy khiến bất luận là ai cũng không thể đoán được.
Hàn Nhất Nhất đứng bên cạnh hai con người còn đang tình cảm chân thành thắm thiết mà đối diện nhau. Cô cảm giác chính mình giống như một người bằng không khí trong suốt, thế nhưng cảm giác này so với khích tình khi Hạ Thiên Triệu cùng Kily hoàn toàn không giống. Cô không có cách nào chấp nhận việc người bạn thân tốt nhất của mình cùng loại đàn ông như ác ma này ở cùng một chỗ. Chán ghét đối với Hạ Thiên Triệu lại càng tăng thêm một lần nữa.
“Ân!” Giai Trừng nhẹ nhàng mà ngoan ngoãn gật đầu với Hạ Thiên Triệu giống như một người bị ếm bùa, chỉ cần hắn nói cái gì cô ấy cũng nguyện ý đi theo hắn.
“Không được!” Hàn Nhất Nhất lo lắng nói ra. Sau khi nói xong cô liền hối hận, cô không nên hấp tấp như vậy.
Hạ Thiên Triệu lạnh lùng nhìn cô một cái, không nói gì. Hàn Nhất Nhất cũng quay lại cùng ánh mắt băng lãnh như vậy.
“Nhất Nhất, bạn yên tâm đi mình không sao đâu!” Uông Giai Trừng nhu thuận mà điểm đạm nói.
“Giai Trừng, dù sao mình cũng không đồng ý cậu như vậy. Cậu đừng nên tin tưởng hắn, tin mình đi, mình không hại cậu đâu!” Hàn Nhất Nhất tiến lên trước, hai tay kéo tay Giai Trừng thấp giọng nói.
“Nhất Nhất, mình biết mình sẽ không có việc gì đâu.” Uông Giai Trừng cự tuyệt lòng tốt của Hàn Nhất Nhất mà cô ta căn bản cũng không có dũng khí cự tuyệt một người đàn ông mà trong lòng cô ta luôn ao ước như vậy.
Hạ Thiên Triệu ôm lấy vai cô ta, lãnh đạm quay lại nhìn Hàn Nhất Nhất nói: “Chúng tôi muốn đi nghỉ. Cô làm hầu gái thì chuyện tốt nhất nên làm sau đó chính là hầu hạ cho Giai Trừng cho tốt, nếu như cô dám khiến cô ấy không vui thì tôi cũng có bản lĩnh khiến cho cô lại càng không vui.”
Nói rồi hắn ôm vai Giai Trừng đi thẳng về phía trước.
Hàn Nhất Nhất đứng yên tại chỗ trong lúc nhất thời tinh thần không thể trả lời. Tình huống quá đột ngột như vậy khiến cô không cách nào chấp nhận thay đổi của Giai Trừng, cô ấy không phải là người như thế, không phải.
Uông Giai Trừng quay đầu lại chỉ là quay lại cười khẽ rồi sau đó liền theo Hạ Thiên Triệu rời đi.
Ở chỗ rẽ trên lầu, Hạ Thiên Triệu quay đầu lại, Hàn Nhất Nhất vẫn còn cái tư thế kia, trong ánh mắt của cô phảng phất nhiều thứ không hề lãnh đạm giống như cô trước kia mà hắn biết.
Hắn nở nụ cười bởi vì hắn biết, hắn rất nhanh sẽ thắng. Trên đời này, không có chuyện hắn không chinh phục được phụ nữ, chỉ có phụ nữ hắn không muốn chinh phục thôi.
Tay cầm ly nước cuả Hàn Nhất Nhất khẽ run.
Cô cảm thấy thất vọng, cô muốn cứu Uông Giai Trừng, cô không thể biết rõ là hố lửa mà còn nhìn Giai Trừng nhảy vào hố lửa được
Thế nên, cô mạnh mẽ đứng lên, cô phải dũng cảm một chút, cô phải đi đập mở cánh cửa kia.
Cô theo bọn họ đi một mạch tới trước cửa.
Đứng ở trước cửa rồi cô lại do dự. Có lẽ là mình suy nghĩ quá nhiều? Nhưng nghĩ lại rất nhiều vụn vặt lơ lửng ở trong đầu của cô.
Tay Hạ Thiên Triệu kia không an phận ở trên người Kily. Động tác của hắn ỏ trên thân thể phụ nữ hết sức thuần thục. Sau đó hắn nhìn thấy cô ở trước mặt hắn.
Không muốn để cho Giai Trừng trở thành người đàn bà Kily như thế!
Một tiếng âm thanh phụ nữ yêu kiều truyền đến.
Hàn Nhất Nhất sau khi nghe được, trong lòng cũng hồi hộp theo, nhanh chóng truyền khắp thân thể. Giai Trừng không phải đã xảy ra chuyện? Cô bản năng dùng sức mà ***ng phải một cánh cửa. Cánh cửa lại không khóa trái.
“Giai Trừng.” Cô một bước khóa cửa vào, liền lớn tiếng mà gọi.
Cô nhìn đến cảnh tượng làm cho cô lại một lần nữa kinh ngạc. Đầu Hạ Thiên Triệu cư nhiên chôn ở giữa chân Uông Giai Trừng.
Cô không có gì do dự mà vọt tới bên cạnh bọn họ. Cô dùng sức đánh ở trên đầu hắn.
“Hạ Thiên Triệu anh nhanh chóng cút cho tôi.”
“Nhất Nhất. . .” Uông Giai Trừng muốn nói lại thôi.
Hạ Thiên Triệu đứng mạnh lên giận, mắt nhìn về phía cô phất tay đã đem thân thể của cô đánh hướng về một bên. Thân thể của cô bị mất thăng bằng, lập tức ngã xuống trên mặt đất.
“Thiên Triệu đừng! Đừng!” Uông Giai Trừng không có đự đoán được sẽ như vậy. Cô ta nhanh chóng giữ chặt Hạ Thiên Triệu, không quen tay sợ hắn sẽ làm ra hành động bất lợi đối với Nhất Nhất.
Hạ Thiên Triệu chỉ là nhẹ nhàng dùng sức mà cầm tay cô ta bỏ ra, không nhìn cô ta một cái.
“Hàn Nhất Nhất, cô nhất định phải lấy phương thức như vậy để khiến tôi chú ý phải không?” Hắn nâng cằm của cô lên châm biếm mà nói. Trong mắt lộ vẻ tức giận, phải biết rằng Hạ Thiên Triệu hắn không ai dám động một sợi tóc. Cô gái này lại một lần lại một lần ngoại lệ.
“Anh nói bậy.”
“Nhìn cô bình thường giả bộ lạnh nhạt như thế. Nguyên lai trong lòng cô lại cất giấu một mặt khác. Nếu không phải cô chạy đến phòng tôi để làm gì. Tôi nhớ rõ tôi đã cảnh cáo cô không được phép của tôi, cô không thể tùy tiện đi lại, cũng như càng không thể lộn xộn đồ đạc gì ở đây.” Hắn lại nhắc nhở cô một lần nữa.
“Tôi muốn anh thả cô ấy đi, Giai Trừng không phải phụ nữ anh mang về nhà này!” Cô lạnh lùng mà đáp lại. Mặc kệ đêm nay sẽ bị trừng phạt như thế nào. Cô không thể làm cho Giai Trừng với ác ma này.
“Ha ha ha ha.” Hắn lạnh lung cười. “Thật sự là không biết tự lượng sức mình. Cô gái tôi muốn không để cho cô dạy dỗ, cô là không biết phép tắc gì.”
Thanh âm hắn vừa mới nói, bàn tay to của hắn không chút do dự xé áo trong của cô. Đai đeo màu trắng lập tức bày ra mà đai đeo bên trong như ẩn như hiện tràn đầy lực
“Giai Trừng bạn chạy mau!” Hàn Nhất Nhất lớn tiếng nói với Giai Trừng. Ở trong ý thức của cô ngay lúc đó chính là hy vọng Giai Trừng có thể tránh khỏi ác ma này mà không phải giống cô bị nhốt tại chỗ tối tăm này.
Tay Hạ Thiên Triệu dùng sức mà nắm bắt khuôn mặt của cô. Trong mắt bá đạo cùng hung ác lại một lần nữa xuất hiện.
“Thiên Triệu đừng như vậy.” Phía sau Uông Giai Trừng một chân giơ lên nhảy đến chỗ bọn họ. Trước mặt của cô một bàn tay dùng sức mà lôi kéo hắn, mặt khác thầm nghĩ phải có hành động. Lúc này cô ta nhất định phải ngăn cản.
“Nhất Nhẩt nơi này không có chuyện của bạn, bạn ra ngoài đi!” Cô ta nhẹ nhàng mà nói. Trong mắt lại lạnh như băng như sương.
“Không. Giai Trừng, mình không thể để mặc bạn.” Hàn Nhất Nhất lại nghĩ lầm Uông Giai Trừng muốn một mình gánh vác hậu quả. Lấy cách là tuyệt đối không cho phép lại nợ ân huệ Giai Trừng
“Nhất Nhất, không phải bạn muốn thế. Nếu bạn thật sự tốt với mình, hiện tại thì rời khỏi phòng được không?” Cô ta điềm đạm đáng yêu, ánh mắt cơ hồ sẽ rơi nước mắt.
“Hàn Nhất Nhất.” Uông Giai Trừng nước mắt lưng tròng chậm rãi rời khỏi phòng thẳng đến cửa lại một lần nữa đóng cửa. Mà chuyện bên trong cánh cửa cô cũng không xen vào nữa!
Canada, trong tòa nhà lớn xa hoa, trong căn phòng hội nghị lớn tập trung tất cả nhân viên cấp cao của tập đoàn Lãnh thị, hội nghị ngày hôm nay chủ yếu là quyết định có thu mua sản nghiệp của Thiên Dương ở thành phố F hay không?
“Đối với lần thu mua này tôi cảm thấy rất không tin tưởng, nếu Lãnh thị thu mua Thiên Dương, như vậy vốn lưu chuyển nhất định sẽ gặp vấn đề, nếu là khiến cho Lãnh thị bị tổn thất về phương diện khác, khi đó rất dễ dàng ảnh hưởng đến lợi ích của cổ đông chúng ta.” Một vị cổ đông trong đó phát biểu.
“Tôi cũng không tin tưởng lắm.” Một vị cổ đông người ngoại quốc cũng đồng thời lên tiếng.
Một khi có người đứng ra phát biểu về hoài nghi của mình thì các cổ đông đều sẽ đi theo, dù sao hiện tại phần thắng chưa chắc đã lớn.
Người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm sắc mặt vẫn nghiêm túc, nghe ý kiến của các vị cổ đông, tận đến khi ánh mắt mọi người đều dừng ở mặt hắn.
“Thu mua đất đai của Thiên Dương là tình thế bắt buộc của Lãnh thị, Thứ nhất là vì hiện tại tiềm năng đất đai ở Trung Quốc có không gian phát triển rất thuận lợi, thứ hai làm cho sản nghiệp của chúng ta ở Trung Quốc cũng mở rộng hơn, càng thêm có lợi thế. Nếu như các vị bỏ ra một số tiền mặt lớn mà không cảm thấy có lời thì như vật tôi cũng sẽ không ép buộc.”
Lời nói của hắn tuy ít mà uy lực thì nhiều, những cổ dông khác chỉ là quay mặt nhìn nhau, bọn họ biết được vị tổng giám đốc trẻ tuổi này đầy hứa hẹn mà cũng không dễ chọc đến, việc gì mà hắn đã muốn làm thì nhất định không ai có thể ngăn cản, mà cha của hắn cũng sẽ dốc toàn lực duy trì công việc làm ăn của hắn, mất năm nay tài năng kinh doanh thiên phú của hắn cũng đã vô cùng nhuần nhuyễn, đem lại cho Lãnh thị không ít lợi nhuận.
Chủ lực kinh doanh của Lãnh thị là ẩm thực ăn uống, từ khi chủ tịch tiền nhiệm của Lãnh thị còn trẻ tuổi đã đem lĩnh vực ẩm thực này mở rộng ra, ngoài ra còn đầu tư vào nhà hàng khách sạn và địa ốc, hiện tại những khách sạn, quán bar tầm cỡ quốc tế đều là đầu tư của Lãnh thị.
Cuối cùng ban giám đốc cũng chắc chắn nghiêm túc đi đến quyết định.
Biệt thự Lãnh gia.
“A Nghiêm con xác định quay về thành phố F sao?” Một người đàn ông lớn tuổi nhẹ nhàng hỏi.
“Baba người yên tâm, con đi lần này nhất định sẽ làm cho sản nghiệp của Lãnh thị mở rộng ra toàn Trung Quốc chứ không chỉ có hạn chế trong mấy thành phố.” Lãnh Ngiêm tin tưởng mười phần nói.
“Vậy công việc làm ăn bên này thì sao?”
“Không phải còn có ba sao? Ba càng già càng dẻo dai nha.” Hắn có chút nịnh bợ mà tang bốc cha mình.
“Con muốn trở về ba cũng không cản con, nhưng là thị trường đát đai là thị trường rất rộng ở Trung Quốc, lĩnh vực này cạnh tranh cũng nhiều.” Lãnh lão gia nói.
Với tài chính của Lãnh thị sẽ không có vấn đề gì, baba người yên tâm con nhất định ghi nhớ những lời ba đã dạy, cơ nghiệp đứng đầu là về nhà hàng ẩm thực, phương diện này không cần phải tốn nhiều tâm tư, mà con mở rộng cũng là muốn chứng minh rốt cuọc mình có bao nhiêu không gian để phát triển.”
Di dân đến Canada cũng đã 40 năm, về Trung Quốc phát triển con cũng đừng quên thường xuyên trở về! Hẳn là mọi người cũng rất nhớ con.” Ánh mắt ông có chút sương mù.
“Anh em cũng muốn về tở về, em cũng muốn trở về/” Một giọng nói thanh thúy của cô gái từ ngoài cửa tiến vào.
“Dương Dương không được làm loạn, anh trai là trở về xử lý sự tình.” Lão gia sủng nịch nói xong.
“Không thôi, con muốn cùng anh hai trở về, con cũng muốn đi thăm mẹ, hai người không muốn gặp gỡ chẳng lẽ cũng không cho phép mẹ con con gặp nhau sao.” Cái miệng nhỏ nhắn của cô chu lên hờn dỗi.
Lãnh lão gia đối với đứa con gái bảo bối này chỉ cần làm nũng ông sẽ không từ chối cái gì, từ nhỏ ông cùng Lãnh Nghiêm đã bị cô nháo đến muốn ૮ɦếƭ, may mà lúc đó cô còn nhỏ, sau này bọn họ cũng càng thêm sủng cô.
Dương Dương mỉm cười, mắt phượng xinh đẹp sáng như vầng trăng nhìn Lãnh Nghiêm, hắn đứng ở một bên sủng ái nhẹ nhàng dí vào trán cô tỏ vẻ thỏa hiệp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay