Tổng Tài Bá Đạo - Chương 10

Tác giả: Sơ Thần

Hàn Nhất Nhất còn đang hoảng hốt đến mức không biết tại sao lại bị đưa đến nơi này. Tòa nhà rất lớn, lớn đến mức cô có thể bị lạc phương hướng, không tìm thấy lối ra ở đâu.
Cô muốn trốn khỏi cái nơi quỷ quái này, nhưng hai tay, hai chân của cô đều bị trói khiến cô không thể đứng lên được, còn miệng cô cũng bị bịt lại. Trong lòng Hàn Nhất Nhất có chút cười lạnh bởi vì nhìn cách làm việc của hắn, cô căn bản sẽ không thể kêu to được, huóng cho ở nơi này cho dù có kêu to đi nữa cũng không có ai nghe thấy.
Cô ngược lại im lặng ngồi ở một góc chờ có người đi đến tuyên án việc kế tiếp mà cô phải làm là gì.
Hàn Nhất Nhất không biết đã qua bao lâu, chỉ cảm thấy đèn trong phòng đột nhiên sáng ngời lên. Đó là do có người đem toàn bộ đèn trong phòng bật lên, ánh sáng đột nhiên tập kích K**h th**h vào mắt cô nhưng mà cô không thể mở mắt.
Cô cảm thấy có tiếng bước chân đến rất gần cô. Sau đó Ng'n t hơi lạnh dùng sức nâng cằm của cô lên.
“Cô tên là Hàn Nhất Nhất, người cô muốn giết chính là bố dượng của cô, bởi vì ông ta giết mẹ của cô.” Mỗi một câu đều vô cùng ngắn gọn nhưng có lực ảnh hưởng ghê gớm.
Không sai biệt nhiều lắm, khoảng chừng 24 giờ sau từ lúc cô tiến vào sòng bạc, hắn đã triệt để thu phục cô, hiệu suất làm việc như thế, phải người như thế nào mới có thể làm được, Hàn Nhất Nhất mở mắt ra, phát hiện bản thân mình thật khờ dại, cư nhiên lại nghĩ đến dùng mạng của bản thân để cá cược với người ta.
Ngay tại một khắc kia, cô đột nhiên có chút sợ hãi, không phải sợ vì sẽ mất mạng, mà là sợ hãi một người đàn ông so với cô còn đáng sợ hơn, bởi vì cô không biết, tương lai của cô sẽ phải ở cùng người đàn ông đáng sợ này bao lâu.
“Không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi. Nếu không tôi sẽ. . . .” Ng'n t hắn dọc theo cằm hướng về phía xương quai xanh của cô.
“Không được ***ng vào tôi, không được ***ng vào tôi” . Hàn Nhất Nhất có chút không kiềm chế được kêu to lên. Trong mắt lúc này tất cả chỉ là oán hận.
Hạ Thiên Triệu đột nhiên bị cô thét chói tai bàn tay vông xrụt trở về.
“Ba” ! Ngay sau đó mà một thanh âm vang lên, trên mặt Hàn Nhất Nhất in năm dấu tay, đó là Hạ Thiên Triệu giơ tay đánh cho cô một cái tát.
“Hàn Nhất Nhất cô đừng tưởng tôi cho cô cái mạng là cô có thể hô to gọi nhỏ với tôi. Cô lại càng đừng tưởng rằng tôi giữ cô lại thì đã cho là tôi có hứng thú đối với cô mà làm loạn.” . Hạ Thiên Triệu giận dữ nói.
Cô gái này kia cư nhiên lại dám khinh bỉ hắn như thế. Hạ Thiên Triệu nguyện ý dùng một Ng'n t để chạm vào cô thì hẳn là cô đã phải rơi nước mắt mà cảm ơn rồi.
“Nếu như anh đối với tôi không có chút hứng thú, thì anh không nên chạm đến tôi” . Hàn Nhất Nhất cứng rắn đáp lại. Cô chán ghét bị người khác chạm vào, đặc biệt là người đàn ông. Mỗi lần va chạm với người đàn ông nào đó là cô lại nghĩ đến tên Hàn Chí Viễn đáng ghê tởm, còn có sắc mặt dâm tiên đáng khinh của hắn, bởi vậy bản thân cô tràn ngập đề phòng.
“Hàn Nhất Nhất cô cho rằng cô là quốc sắc thiên hương sao? Với diệm mạo của cô có mà xách giày cho tôi cũng không xứng” Hạ Thiên Triệu phun ra những lời khinh miệt này, sau đó lưu lại cho cô một bóng dáng vô tình.
Cô từ từ nhắm nghiền hai mắt, cảm giác căn phòng lại một lần nữa bị bóng đêm bao trùm. Sau đó là nghe tiếng cánh cửa nặng nề bị đóng lại mà chân tay cô vẫn cứ bị trói, cô không biết trong tình huống cô không ăn uống gì thì có thể duy trì bao lâu, hay vẫn là Hạ Thiên Triệu lựa chọn cách này để chấm dứt sinh mệnh của cô?
Hàn Nhất Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng khuyết nửa xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên mặt cô.
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Bách hóa Thiên Nhất tọa lạc tại trung tâm thương mại nổi tiếng của thành phố F, nơi đây phần lớn là nơi dạo chơi shopping của những tiểu thư thiên kim giàu có.
Bước chân của Uông Giai Vi có chút nặng nề. Cảm thấy nhìn cái gì cũng không vừa mắt, từ sau buổi Party sinh nhật ngày đó cô vẫn luôn có chút mất hồn mất vía trong đầu luôn hiện lê một khuôn mặt tuấn tú kiệt suất cùng nụ cười không có hảo ý của một người đàn ông.
Cứ tưởng rằng sẽ có sự tình gì xảy ra, ai ngờ liên tiếp ba ngày qua, cái tên Hạ Thiên Cơ ૮ɦếƭ tiệt kia, cư nhiên không có chủ động báo cho cô lấy một chút tin tức gì khiến cho lòng Uông Giai Vi càng thêm khó chịu.
“Buổi tối ở nước Pháp rất lãng mạn, truyền thuyết kể rằng nhà thiết kế châu báu tài hoa nhờ vào cảm hứng đó mới thiết kế ra cái vòng tay này, cả thế giới chỉ có 5 chiếc . . .”
Nghe thấy bên cạnh có người bán hàng đang giới thiệu sản phẩm, Uông Giai Vi chậm bước tới đó, đây là những thiết kế số lượng có hạn.
“Này cô, vòng tay này bao nhiêu tiền?” Uông Giai Vi chỉ liếc nhìn một cái đã có chút mê mẩn thiết kế đó.
“588 vạn không mặc cả” . Người bán hàng lộ ra nụ cười tắc nghiệp nói.
Bên cạnh một vị tiểu thư nghe được 588 vạn lại nghe nói không được mặc cả, cuối cùng nhìn kĩ vài lần rồi rời đi, khóe miệng Uông Giai Vi có chút đắc ý mỉm cười .
“Bán cho tôi” . Uông Giai Vi cảm thấy rất sảng khoái, từ trước đến giờ chưa có cái gì cô muốn mà không mua được.
“Vâng, ngài chờ một lát” . Người bán hàng cười đắc ý.
Lúc mà cô ta tưởng chính mình sẽ mua được chiếc vòng tay này thì đột nhiên có một vị quản lí cấp cao hướng đến phía cô nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi vị tiểu thư.”
Uông Giai Vi chợt nghe thấy người bán hàng nói xin lỗi, vẻ mặt cô ta có chút kinh ngạc.
“Vòng tay này đã có người muốn lấy, thực xin lỗi. Bởi vì số lượng có hạn nên không có nói rõ trước với tiểu thư này, thật xin lỗi đã để cô mất công, xin tiểu thư lượng thứ cho.” Cô ta một lần xin lỗi lại một lần giải thích.
“Cái gì? Ý của cô là vòng tay này không thể bán cho tôi?” Sắc mặt Uông Giai Vi bắt đầu nổi giận.
“Thực sự xin lỗi, vòng tay này đã có người đặt trước rồi.”
“Cô ta chỉ là dự định mua, còn tôi là trực tiếp mua, hơn nữa hiện giờ tôi trả tiền đương nhiên là phải thuộc về tôi” . Uông Giai Vi có chút uất giận.
“Vị này là khách hàng quen thuộc của chúng tôi, huống chi cô ấy dự định mua, lúc sau liền quay lại lấy hóa đơn nên thực sự rất xin lỗi” . Người bán hàng lại một lần nữa xin lỗi cùng đề nghị: “Tôi có thể bán cho cô những loại dây khác có kiểu dáng giống dây đó, hơn nữa tôi sẽ chiết khấu phần trăm, được không?”
“Không được, tôi thích cái này” . Cô cố chấp nói.
“Vòng tay này ở Trung Quốc chỉ có một cái, tiểu thư, thật sự chúng tôi rất có lỗi” .
“Người đó là ai? Tôi sẽ trả tiền sợi dây này cho cô ta. Tại thời điểm đó, không ai nói với tôi là có người muốn mua chiếc vòng cổ này, sao giờ lại nói không thể bán được? Các người bán hàng vậy sao?” Uông Giai Vi lớn tiếng nói.
“Đúng là chúng tôi đã dự định bán chiếc vòng cổ này nhưng chưa kịp thu hồi cho nên mới tạo ra sự hiểu lầm như vậy. Rất xin lỗi tiểu thư” . Người bán hàng biết được tình hình lúc này không ổn nhưng vẫn phải tươi cười để giảm bớt sự tức giận của cô ta.
“Dù thế nào đi nữa hôm nay tôi cũng muốn mua chiếc vòng tay này, hơn nữa tiền của tôi các người cũng đã nhận rồi, nếu các người không để cho tôi lấy chiếc vòng cổ này tôi sẽ để truyền thông phân xử, khi đó coi ai thắng ai thua.” Uông Giai Vi ngoan độc nói, các cửa hàng này sợ nhất là dính đến pháp luật, cư nhiên dám xem nhẹ đại tiểu thư cô ta, ૮ɦếƭ sẽ không dễ chịu đâu.
“Là ai dám cùng bổn tiểu thư đoạt sợi dây này?” Một thanh âm ngang ngược vang lên.
Vừa thấy người tới, ba nhân viên bán hàng lập tức xếp thành một hàng ngang đồng loạt kính cẩn lễ phép mà cùng kêu lên khen ngợi: “Hạ tiểu thư! Xin chào!”
Uông Giai Vi nghe thấy tiếng sau đó xoay người nhìn đối mặt với Hạ tiểu thư.
“Hạ tiểu thư phải không? Ngại quá. Vòng tay này tôi đã đặt tiền trước, cho nên tôi nhất định phải đem nó mang đi!” Uông Giai Vi khoanh hai tay trước ***.
“Kệ cô đặt tiền trước hay không, vòng tay này trước tôi đã quyết định đặt tên là ‘chiếc vòng nghệ thuật’. Vòng tay này cô đặt tiền trước, tôi mặc kệ. Nhưng vòng tay này ngoài tôi Hạ Băng không ai có thể đem nó mang đi.” Cô ta khẽ thổi thổi mong stay mới làm xong của mình, không hề để Uông Giai Vi vào trong mắt.
“Thì ra là cô ta, không trách lại ngang ngược như thế!” Trong lòng Uông Giai Vi khẽ oán hận. Oử thành phố F này, chỉ cần ra đường nghe thấy tên nhị tiểu thư của Hạ gia đường lớn liền trở lên hỗn loạn.
“Nếu tôi cứ muốn vòng tay này?” Uông Giai Vi cũng không cam lòng yếu thế.
“Tôi sẽ không ngăn cản cô muốn vòng tay này. Nhưng mà khi cô lấy đi vòng tay này đi, một khắc kia bắt đầu cô đã mạo phạm Hạ Băng tôi. Về phần tôi sẽ định làm cái gì, cái này không phải chuyện tôi có khả năng quyết định.” Hạ Băng đi tới bên người của cô ta, dán vào bên tai của cô nói: “Bởi vì tôi luôn không kiểm soát được chính mình, muốn một là một.”
Tiếp đó cô ta thấy Uông Giai Vi cười khanh khách lại nhún nhún vai. Lúc nhún vai đồng thời cô có thể nhìn thấy điểm hồng hào trên bộ *** của Uông Giai Vi qua khe hở của cổ áo.
Uông Giai Vi có sở trường là kích tướng, từ nhỏ cô ta đã là thiên kim cành vàng lá ngọc người người hầu hạ mà lớn lên, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cho tới bây giờ không ai dám không nể mặt cô ta. Mà Hạ Băng lại vi phạm điều này, trong tiềm thức cô ta cũng không muốn động tới người nhà Hạ gia, đì sao thế lực xã hội đen của Hạ gia không ai không e ngại, nhưng mà Uông Giai Vi cô ta cũng không phải là kẻ dễ chọc vào.
Cô ta đang do dự muốn đi lấy cái vòng tay kia hay không thì Hạ Thiên Cơ xuất hiện.
“Không phải chỉ một cái vòng tay thôi sao? Lại có thể làm cho hai đại mỹ nhân của thành phố F này xích mích như thế, quả là buồn cười nha, ha ha.”
“Anh!” Hạ Băng ngọt ngào mà kêu lên, thân thể bám vào cánh tay hắn.
Uông Giai Vi trợn tròn đôi mắt xinh đẹp Kh**u gợi mà đối diện với hắn, ánh mắt của cô ta có thể nhìn thấy trong mắt hắn tuy không có cảm tình tốt với cô nhưng cũng không phải là chán ghét.
“Hạ tiên sinh, xin chào!”
“Vài ngày không gặp, Uông tiểu thư lại càng xinh đẹp hơn!” Hạ Thiên Cơ khen ngợi mà đáp lại.
“Cảm ơn! Vài ngày không gặp Hạ tiên sinh cũng đẹp trai hơn. Không nghĩ tới ở đây sẽ vì một cái vòng tay mà ***ng chạm tới lệnh muội. Hạ tiểu thư xinh đẹp, ngay cả con gái cũng cảm thấy kinh diễm.” Mặc kệ là sau này sảy ra chuyện gì, không ai dam sđắc tội với em gái của Hạ Thiên Cơ.
Vẻ đẹp của Hạ Băng là vẻ đẹp yêu mị, không có lúc nào là không phóng ra hormone ***y, cho dù là đàn ông hay là đồ vật gì đó cô ta không cần tốn nhiều sức đều có thể có được, 12 tuổi đi học cô ta đã biết quyến rũ nam sinh, 13 tuổi đã bắt đầu cùng với bạn nam trong lớp thử khám phá cảm giác kỳ diệu của cơ thể.
“Uông tiểu thư cũng xinh đẹp không thua kém ai a!” Nhìn đến Uông Giai Vi nhượng bộ Hạ Băng cũng không ngang ngược nữa. Hơn nữa bọn họ sao biết được Uông Giai Vi khẳng định sẽ đem cái vòng này đưa cho cô.
Đúng như dự đoán, Uông Giai Vi ngoác một Ng'n t với người bán hàng nói: “Phiền cô giúp tôi xử lý về chiếc vòng nàuy, nó mang ở trên tay Hạ tiểu thư sẽ càng thêm xinh đẹp hơn nhiều.
Hễ là anh hai cô ở bên cạnh, phụ nữ luôn sẽ làm ra hành động như vậy. Uông Giai Vi cũng không ngoại lệ. Đương nhiên đắc tội Hạ Băng cô cũng không có gì hay. Mà cô cũng không tin Uông Giai Vi hôm nay thật sự dám lấy đi cái vòng tay kia.
“Vòng tay này gói lại đưa cho Uông tiểu thư, tính trên thẻ của tôi!” Hạ Thiên Cơ hào phóng mà nói với người bán hàng.
“Anh!” Hạ Băng bất mãn hờn dỗi.
Hạ Thiên Cơ đem em gái kéo vào trong lòng ***. Ở bên tai cô nho nhỏ mà nói thầm. Trên mặt Hạ Băng chậm rãi lộ ra sắc mặt vui mừng.
Còn chưa chờ Uông Giai Vi nói, Hạ Thiên Cơ đã hướng cô ta phất tay chào tạm biệt cũng kéo cả em gái Hạ Băng hướng bên ngoài cửa hàng đi đến để lại cho cô ta một bóng dáng cao lớn cùng Kh**u gợi.
Nhìn bóng lưng này. Thế nhưng cô ta lại nghĩ khi hắn Th** y thì sẽ có bộ dáng như thế nào? Hắn ta cũng galăng như vậy sao? Nghĩ nghĩ, khóe miệng của cô ta hơi hơi cong lên, nhếch ra một nụ cười, cô ta biết tiếp theo cô ta phải làm gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc