Tổng Tài Bá Đạo - Chương 05

Tác giả: Sơ Thần

Từ cửa đi vào, mỗi một người đàn ông đều mặc Tây trang màu đen, biểu tình trên mặt không phải lạnh lùng thì chính là quỷ dị. Không gian trong phòng họp cũng đủ chứa tới mấy trăm người, mà cũng không đến hai mươi hàng ghế, phía bên ngoài có vài người cận vệ vẻ mặt lãnh đạm không có biểu tình gì chắp tay sau lưng đứng ở một số vị trí trọng yếu. Người đàn ông ngồi ở vị trí chính giữa, tóc đã bạc nhưng thân thể vẫn còn cường tráng như trước, cả người tản ra hơi thở mười phần dọa người. Hai người thanh niên đứng bên cạnh lại là hai người trẻ tuổi đẹp trai đến mức kẻ khác phải tức giận, mị lực cùng hòa khí tỏa ra giống như người đàn ông kia, môtj người trên mặt mang theo một chút đắc ý cùng đường hoàng, người còn lại lại nội tâm âm trầm nhưng khuôn mặt lại khiến cho lòng của đàn bà chấn động. Ánh mắt mọi người đều đặt ở trên người đàn ông ngồi vị trí chính giữa, chờ ông ta lên tiếng. “Hôm nay là ngày gì, tôi nghĩ tất cả mọi người đều biết, A Bang cậu phải hiểu rõ chứ!” Người đàn ông ngồi chính giữa thẳng người trầm thấp mà nói, đầu chuyển sang một bên nhìn người anh em vào sinh ra tử gần ba mươi năm của mình A Bang. “Hôm nay là ngày đầy mười năm ba bang hội thành lập” . A Bang trả lời. “Thời gian qua thật sự nhanh, mười năm các vị anh em tại đây ủng hộ tôi, Hạ Nghị Bằng tôi đều ghi tạc trong lòng, tôi rất muốn cứ như vậy mà cùng anh xem xông pha lên nữa.” Khi nói chuyện, yết hầu ông ta hơi hơi nuốt nuốt, “Nhưng tuổi tác tôi đã cao đối với công việc trong bang nhiều hoặc ít có chút chậm trễ. Bởi vậy tôi nghĩ thừa dịp ngày đầy mười năm ba bang hội thành lập vì mọi người tuyển ra một người thay mặt hội trưởng chậm rãi tiếp nhận vị trí này của tôi. Một người mà các anh em đều đồng ý.” Khi lời nói của ông ta vừa mới hết, ánh mắt chung quanh đều bắt đầu nghiêm chỉnh mà nhìn về phía hai vị thiếu gia bên cạnh Hạ Nghị Bằng. Tất cả mọi người đều biết người kế thừa vị trí hội trưởng ba bang hội không phải Hạ Thiên Triệu chính là Hạ Thiên Cơ. Nhưng càng nhiều người đem ánh mắt đặt ở trên người Hạ Thiên Triệu, dù sao hắn mới là đại thiếu gia Hạ gia mà mẹ thân sinh của hắn lại là Hạ gia phu nhân danh chính ngôn thuận. Mọi người đều không có lên tiếng bởi vì đối với hai vị thiếu gia, bọn họ ai cũng không dám đắc tội. “Thiên Triệu cùng Thiên Cơ đều là xuất sắc. Hiện tại chọn bất kỳ ai làm người gánh vác sau này chúng tôi đều có thể trợ giúp người đó!” Rốt cục phía sau cũng có một người bạo gan nói nhưng là ai hắn ta cũng không đắc tội mà lại đem việc này giao cho chính Hạ Nghị Bằng. “Tôi cảm thấy đại thiếu gia thực thích hợp. Trong bang anh em cũng đều phục thiếu gia. Vài năm này, thiếu gia vì ba bang hội thu phục không ít giang sơn cho nên tôi cùng anh em của tôi đều nguyện ý đi theo đại thiếu gia!” Người nói lời này là A Bang, A Bang vừa nói xong, mấy người cầm đầu phái cũng phụ họa theo. Trên mặt Hạ Nghị Bằng không có biến sắc, ý cười này cũng là kết quả mà ông hy vọng. Sở dĩ ông ta bảo các anh em đề cử là bởi vì ông ta không muốn các anh em cho rằng ông ta là một người ích kỉ, mà người như ông ta cũng muốn tôn trọng các anh em. Suy cho cùng giang sơn này cũng chỉ dùng máu cùng mạng người mới có được. Sắc mặt Hạ Thiên Cơ khẽ biến, cứ việc hắn bất mãn nhưng tuyệt đối không dám biểu hiện ra ngoài. Dù sao hiện tại thế lực của hắn ở trong bang hội không thể so với anh cả nên là hắn vẫn phải chịu. “Chúc mừng anh cả. Về sau em nhất định sẽ hết mình trợ giúp anh cả!” Người đầu tiên đưa ra lời chúc mừng chính là Hạ Thiên Cơ. Hạ Thiên Triệu đứng lên hướng mọi người hơi hơi cúi thấp người. “Hạ Thiên Triệu tôi ở đây hướng tất cả anh em trong bang hội dập đầu một cái, đồng thời đây cũng là cúi chào của tôi với các anh em, xin hứa với mọi người Hạ Thiên Triệu tôi nhất định sẽ làm cho cuộc sống của anh em trong bang hội ngày càng thêm phát triển cùng an ổn tốt đẹp. Tất cả các đại ca cầm đầu đều vỗ tay, có người là thật lòng, có người giả dối. Ba bang hội vốn là một nơi ngươi lừa ta gạt. Hạ Thiên Triệu, thời điểm hắn 22 tuổi, hắn đã trở thành hội trưởng tập đoàn ba bang xã hội đen lớn nhất, tiến hành một trận cách mạng đổi mới toàn bộ. Năm đó hắn cũng cưới người vợ thứ tư. Năm đó Hàn Nhất Nhất mười hai tuổi.
Vào ngày hôm sau, sau khi Hàn Nhất Nhất được một thanh niên cứu khỏi cuộc đánh cược của hai nữ lão đại, thì Uông gia từ Canada trở về thành phố F, cả nhà họ Hàn cũng phải đi theo về thành phố F. Hàn Phong ở lại trong một căn nhà trệt nhỏ, Hàn Chí Viễn một năm chỉ trở về không đến ba lần nhưng mỗi lần đều là lấy trộm hết sạch tất cả tiền bạc trong nhà. Hàn Nhất Nhất ở lại trong ký túc xá trung học tiếp tục việc học. Tình cảm cùng với Uông Giai Trừng vẫn rất tốt. Bình thường khi chuẩn bị bài học chỗ nào không rõ sẽ hỏi Hàn Nhất Nhất mà cô cũng rất kiên nhẫn chỉ cho cô ấy. Chỉ cần có lúc rảnh rỗi, Hàn Nhất Nhất sẽ về Uông gia giúp mẹ Hàn Phong làm việc, bớt cho thân thể của mẹ càng ngày càng yếu do phải cực khổ. Mùa hè ở thành phố F rất đặc biệt, chính là ngay cả buổi tối cũng mát mẻ, nhà họ Hàn không có tiền lắp đặt máy điều hòa hay quạt điện, chỉ có thể dùng quạt tay quạt quạt lấy gió. Hàn Phong đem tất cả tiền tiết kiệm được đều len lén nhét ở một nơi mà Hàn Chí Viễn không thể tìm thấy. Số tiền này chỉ dùng làm chi phí sau khi Hàn Nhất Nhất đậu đại học. “Mẹ, mẹ ơi!” Thanh âm H**g phấn một mạch từ ngoài cửa thẳng đến bên trong cánh cửa, nhưng một chút hồi đáp cũng không có. Hàn Nhất Nhất không tìm được thân ảnh của mẹ cô, ý cười trên mặt từ từ biết mất. Mẹ còn chưa có trở về! Buổi tối hôm nay, cô nhất định phải làm cho tâm trạng của mẹ được vui vẻ bởi vì cô đã đậu vào đại học F, trường đại học danh tiếng nhất nhì cả nước. Hàn Nhất Nhất ôm giấy báo trúng tuyển không thể rời ra. Trời quá nóng luôn làm cho cơ thể người ta khó chịu, Hàn Nhất Nhất càng không ngừng lấy tay quạt cho chính mình. Cuối cùng, cô quyết định đi tắm nước lạnh. Cô hăng hái nghĩ đến cái gì ngay tức khắc phải đi làm. Một căn phòng nhỏ rất nhỏ dùng mấy tấm ván gỗ ghép thành một khối. Bình thường chỉ có Hàn Nhất Nhất cùng Hàn Phong ở nhà, bởi vậy cho dù những cánh cửa để mở hai người căn bản cũng không cảm thấy có gì không ổn. Cô cởi bỏ đồng phục học sinh trên người, lộ ra thân thể xinh đẹp thơm mát hoàn toàn trái ngược với vết sẹo kia. Nước từ trên cổ chậm rãi chảy xuống, từng giọt lại từng giọt giống như hạt sương thanh khiết xuyên qua tay cô, nước bắt đầu từ từ xuôi xuống toàn thân. Hàn Chí Viễn với vẻ mặt uể oải mới vừa sải bước vào nhà, còn chưa kịp nổi cơn tam bành chợt nghe được tiếng nước chảy ào ào. Đưa mắt nhìn theo hướng tiếng nước, bước chân của hắn cũng không khỏi trở nên nhẹ nhàng hơn, hiếu kỳ nhìn trộm cùng thúc đẩy trong lòng hắn cứ như vậy mà đi tiếp. Hắn ngạc nhiên phát hiện đó là một cơ thể tuyệt vời. Chính là bóng dáng cùng cơ thể tản ra mùi hương xử nữ kia khiến cho hoóc-môn nam giới của hắn bành trướng thêm. Không thể tưởng tượng được vóc dáng của đứa quái dị này lại đẹp như vậy, cũng không uổng công ta nuôi dưỡng nhiều năm như vậy. Tuy rằng mặt xấu xí nhưng mà vóc dáng có thể để ăn no được rồi. Hắn xấu xa nghĩ, ý niệm tà ác bắt đầu nảy sinh trong đầu hắn. “Quay lại đây, quay lại đây để cho tao nhìn mày, mau quay lại!” Trong lòng hắn gào thét tưởng tượng đến nơi đẫy đà phía trước kia cùng phía dưới . . . . Hàn Nhất Nhất dùng bọt biển nhẹ nhàng xoa phía sau lưng. Mà lúc này, cô không có ý thức được bên ngoài có người nhìn trộm, miệng còn ngâm nga một bài hát vui vẻ. “Xuống chút nữa, đi xuống chút nữa!” Trên trán Hàn Chí Viễn thậm chí còn đổ mồ hồi. Hình ảnh như vậy lại càng thêm K**h th**h đại não của hắn. Tay hắn cũng không tự chủ mà hướng đến chỗ phía Dưới *** kia.
Tay cô bắt đầu cầm miếng bọt biển mà vuốt ve thân thể trắng ngần xinh đẹp như một đóa hoa sen mới nở, để muốn dễ dàng cọ sát hơn cô nhẹ nhàng mà nâng một chân của mình lên. Nâng lên cao hơn chút nữa. Tay Hàn Chí Viễn dùng sức mà nắm chặt nơi bí ẩn của chính mình. Đột nhiên giống như ma càng không thể cứu vãn mà ngừng xem những hình ảnh khiến cho đầu óc hắn K**h th**h mà phần nhiều thân thể hắn lại dâng lên cảm giác chưa từng thấy. Tay hắn ta càng lúc nắm càng chặt, hắn ta an ủi chính mình. Ánh mắt càng ngày càng như *** nhìn chằm chằm Hàn Nhất Nhất đã chậm rãi nâng chân dài lên. Có lẽ là linh cảm cũng có lẽ là Hàn Chĩ Viễn không thể khống chế được thanh âm của chính mình càng lúc càng nhanh mà phát ra tiếng động rất nhỏ. Hàn Nhất Nhất đột nhiên đề phòng cảm giác đằng sau có đôi mắt nhìn chằm chằm mình. Cô buông mạnh chân lớn tiếng mà gọi: “Mẹ, mẹ!” Âm thanh bất thình lình này đem tâm hồn Hàn Chí Viễn từ một nơi xa xôi trở về. Hàn Nhất Nhất nắm lấy khăn tắm bên cạnh nhanh chóng ngoảnh đầu lại nhưng mà thấy cánh cửa trống trơn. Cô gõ vào đầu mình một cái có chút oán hận bản thân, thế nào mà lại nghĩ nhiều như vậy. Nhưng là lúc này đây, cô lại gắt gao mà nhìn chằm chằm cánh cửa sau đó dùng nước rất nhanh mà dội bọt còn dính trên cơ thể. Hàn Chí Viễn phút chốc khi mà Hàn Nhất Nhất sắp phát hiện ra mình, trong nháy mắt hắn ta nhanh chóng chạy thoát bỏ trốn thành công. Trong nháy mắt hắn ngồi bệt xuống đất, loại vui sướng khó hiểu này làm cho hắn ta vừa H**g phấn lại vui thích Hắn ta còn đang thở hổn hển, trong đầu còn đang không ngừng mà thoáng hiện lên cơ thể xinh đẹp của Hàn Nhất Nhất kia. Hắn ta lau miệng cười mà nghĩ: dáng người con gái của Hàn Phong kia thực giống Hàn Phong rất gợi cảm. Nếu đổi người nằm ở dưới hắn ta là Hàn Nhất Nhất kia. Những *** rỉ kia sẽ phấn khích đến thế nào. Hắn ta càng nghĩ càng H**g phấn, thậm chí thân thể đều căng trướng khiến hắn ta sinh ra ý niệm. Một khi xuất hiện lại bắt đầu nghĩ muốn làm thế nào để có được cô. Hiện tại Hàn Nhất Nhất đã trưởng thành, còn Hàn Phong hai người cũng có đủ sức lực đến đối phó ông ta. Cho nên không có khả năng có thể giống hồi nhỏ dễ dàng mà xuống tay như vậy. Buổi tối Hàn Phong cùng Hàn Nhất Nhất đang vui vẻ mà ăn bữa tối, Hàn Chí Viễn lại đi vào. Khoảng nửa năm chưa về nhà. “Tôi đã trở về nhanh đi thu dọn” . Hắn ta hướng bên cạnh bàn ngồi xuống nhìn Hàn Phong, tuy rằng thanh âm nói chuyện lớn nhưng ngữ khí đã tốt hơn rất nhiều. Hàn Phong ở trước mặt hắn ta luôn có thói quen nhường nhịn hòa thuận, mà một khi phụ nữ đã có thói quen thì nó là một loại hành vi đáng sợ đến cỡ nào. Cơm rất nhanh đã mang tới bên cạnh hắn. Hắn vừa ăn cơm vừa nói: “Về sau mỗi ngày tôi muốn về nhà, tôi sống tốt với các người.” Thanh âm có chút thấp nhưng Hàn Phong lại đột nhiên mở to mắt không thể tin được mà nhìn người chồng mười mấy năm bỗng nhiên hắn ta bảo sẽ sống tốt với nàng? Một người đàn ông khiến cho nàng phải bán mình thay hắn ta trả nợ, người đàn ông này thật sự có thể lãng tử hồi đầu? Hàn Nhất Nhất cũng dừng động tác trong tay len lén mà nhìn hành vi của hắn ta. Hành vi của hắn thật sự rất bất thường. “Tôi sẽ tìm một phần công việc tốt. Chăm sóc nhà mình, từ hôm nay trở đi tôi làm người tốt. A Phong em có tin tưởng anh không?” Hàn Chí Viễn buông chiếc đũa trong tay, đột nhiên đưa tay đặt trên tay Hàn Phong còn thân thiết mà gọi nàng A Phong, xưng hô này chỉ có ở thời điểm mới biết hắn mới gọi vậy. Trong đôi mắt Hàn Phong đột nhiên trào ra nước mắt. Người đàn ông này thực sự lãng tử quay đầu sao? Ông trời thật sự muốn đối xử tử tể với nàng sao? Con gái đỗ đại học danh tiếng, chồng nguyện ý về nhà chăm sóc gia đình. Hàn Nhất Nhất tuy rằng trong đầu vẫn còn nghi ngờ nhưng nhìn thấy mẹ bắt đầu tin tưởng. Ánh mắt cô đều không nói gì cả. Nhất định mẹ vì gia đình khổ nhiều năm như vậy, nếu người cha này thật sự lãng tử quay đầu, vậy mấy năm nay ủy khuất của mẹ là do đâu? Từ ngày Hàn Nhất Nhất bắt đầu có nhận thức đến bây giờ, người một nhà lần đầu tiên bình tĩnh ôn hòa như thế mà cùng nhau ăn một bữa cơm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc