Tổng Giám Đốc Tỏ Ra Uy Phong - Chương 20

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

Một vị nhân viên nào đó của khách sạn Ciel yêu sách không muốn công khai tên họ, người quét dọn cuối cùng tại phòng Lane • Ciel rõ ràng nhìn thấy BCS đã sử dụng qua, không khó tưởng tượng này đôi tình lữ đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt, nói vậy ngày kết hôn không xa, dù sao không có một người phụ nữ nào sé ngu ngốc đến cự tuyệt Lane • Ciel cầu hôn đi!
Nội dung kích thích liền như vậy nằm ở trang đầu, còn kèm trên tấm hình Lane cùng Katy thân mật ôm hôn, liền tấm hình ba người cùng nhau chơi diều đều bị chụp đến mà còn đăng tại trên trang báo.
Chấn kinh vô cùng Lane vừa nhìn thấy, hắn lập tức xuống giường mặc vào áo ngủ đi tới phòng Katy, đem tờ báo đưa cho cô còn đang buồn ngủ, Katy vừa nhìn lập tức trợn to mắt, hoàn toàn tỉnh táo, trong lòng trào ra hừng hực lửa giận.
"Thật quá mức! Liền hình của Khải đều đi lên đi, anh nhất định phải nghiêm trọng hướng tòa soạn báo kháng nghị, khi cần thiết đề xuất đi kiện!" Cô tức giận đến điên lên rồi, bởi vì hình của Khải cứ như vậy bị đăng lên ở trang đầu tờ báo, nếu là đưa tới bọn bắt cóc chú ý thì làm thế nào?
"Anh nhất định sẽ kiện tòa soạn báo, điểm này em yên tâm, nhưng mà anh lại phải trước bắt được nội tặc mật báo." Lane vò vò tóc, phiền não mà nói.
Hắn căn bản không có biện pháp rời đi khách sạn, những tên ký giả kia như chim lợn một loại chắc chắn đang chen chúc ở đại sảnh khách sạn, tranh nhau muốn phỏng vấn hắn, không khó tưởng tượng công ty nơi đó, nhất định cũng bị ký giả cho chen lấn nước chảy không lọt.
Hai người suy đi nghĩ lại, quyết định trước rửa mặt thay y phục, đi tới phòng khách giải quyết vấn đề.
"Andy, đem người làm nữ phụ trách quét dọn tìm đến!" Vừa ra khỏi phòng, Lane tức giận dữ như sư tử gầm, lập tức phân phó.
"Vâng" Andy lĩnh mệnh, lập tức đánh điện thoại nội tuyến muốn trưởng bộ phận Nina dẫn người đi lên.
Lane thừa dịp này đánh điện thoại cho tòa soạn báo, trong lúc nói chuyện làm áp lực, chỉ chốc lát hắn nghiêm túc cúp điện thoại.
Rất nhanh, Nina mang theo một người khóc đến vốc nước mũi, một bát nước mắt Joanna đi tới.
Vừa nhìn thấy cô gái khóc đến đau lòng này, Lane không có một chút tình thương tiếc, hung tợn nhìn chằm chằm cô ta, Joanna bị sợ đến mức lại càng mãnh liệt rơi nước mắt.
"Quy định thứ nhất cho nhân viên là cái gì?" Hắn chất vấn.
Joanna thút tha thút thít mà nói: "Không cho tiết lộ bất kỳ chuyện gì liên quan tới khách hàng cùng với khách sạn. . . . . ."
"Cô còn nhớ rõ quy định của nhân viên, thế nào thời điểm nói cho ký giả quên dùng đầu suy nghĩ một chút?" Hắn không tốt gầm thét.
"Lane, anh không cần phải dữ dội như vậy." Katy lên tiếng trấn an.
Mặc dù cô và Joanna không hợp, nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp trước kia, cô còn chưa nhẫn tâm cứ nhìn cô ta khóc đến thảm như vậy, còn phải chịu Lane trách cứ.
"Tôi không có nói cho ký giả, thật, tôi, tôi chỉ là ngày hôm qua trước khi tan tầm cùng các đồng nghiệp nói một chút, nhưng tuyệt đối không có nói cho ký giả, thật, xin Tổng giám đốc tin tưởng tôi." Joanna hèn mọn nói.
Hiện tại sợ rằng không chỉ là lo lắng chuyện bị khai trừ, còn phải cộng thêm vấn đề về hợp đồng, tiến vào khách sạn Ciel trước tất cả nhân viên đều phải lập một bản hợp đồng, trong đó bao gồm quy định đầu tiên cho nhân viên là, không cho tiết lộ bất kỳ chuyện gì liên quan tới khách hàng cùng với khách sạn, người nào nếu vi phạm, trừ rời đi khách sạn ra, còn phải hầu tòa.
"Rất tốt, cô bây giờ lập tức rời đi, không để cho tôi gặp lại cô!" Hắn vẫn nóng nảy giống như đầu sư tử mất khống chế.
"Lane ——" Katy muốn mở miệng cầu cạnh, nhưng biết nếu như không làm thế, thì về sau sẽ tái diễn vô số phiền toái.
Joanna khóc lóc chạy đi, Katy chỉ có thể ký thác vô hạn đồng tình.
Lane hít sâu, thật vất vả mới tỉnh táo lại.
"Tổng giấm đốc, tôi lập tức đi đến xử lý chuyện của Joanna." Nina đang muốn rời đi, không ngờ Lane thế nhưng gọi lại cô ta.
"Đứng lại, lời của tôi còn chưa nói hết." Hắn gọi lại Nina đang muốn đi ra ngoài."Trong vòng một tiếng đồng hồ, tôi muốn cô rời đi khách sạn của tôi, cút phải xa xa, từ hôm nay trở đi không cho phép cô tới gần khách sạn Ciel nữa!"
Nina ngẩn ra, lập tức vì mình cầu cạnh, "Tổng giám đốc, ngài tại sao muốn khai trừ tôi?"
"Cô rất rõ ràng tại sao phải bị khai trừ đi." Hắn lãnh ngạnh mà nói."Là cô hướng tòa soạn báo cáo mật, hình cũng là cô cung cấp."
Nghe hắn nói như vậy, người khi*p sợ không chỉ có là Nina, liền Katy cũng có vẻ kinh ngạc.
"Làm sao có thể?" Nina tự lẩm bẩm."Rõ ràng đồng ý với tôi sẽ không bán đứng tôi mà. . . . . . Gạt người!"
"Tôi hướng tòa soạn báo làm áp lực, cô cho rằng cô lừa gạt được?" Hắn hừ lạnh.
"Chị tại sao muốn làm như vậy?" Katy khổ sở nhìn tới trước cô ta.
"Tại sao là cô? Tại sao? ! Cô chỉ là một con nhỏ da vàng! Một cô nhi không có cha mẹ! Nói trình độ học vấn không có trình độ học vấn, càng không có sở trường tài năng, cô tại sao có người thích? Tại sao? !" Nina chỉ vào cô gào thét.
"Chị ghen tỵ tôi." Katy hiểu ý nghĩ của cô ta, Nina một cô gái người da trắng ưu việt tự giác để cho cô ta cảm thấy mình tài trí hơn người, cộng thêm đầu óc thông minh lại rất có vẻ thùy mị, đối với người theo đuổi tư thái luôn là bày ra cực cao, cho nên đến nay vẫn không có một người nào bầu bạn.
Mà cô, nói Katy, một người không có cha mẹ, không có gia thế, người không có trình độ học vấn cao, chỉ có thể dựa vào công việc quét dọn lao động chân tay tới nuôi sống mình, như vậy cô thậm chí có người yêu thương, hơn nữa người yêu của cô còn là điều kiện thật tốt Lane • Ciel.
Ghen tỵ làm che mờ mắt Nina, khiến cô ta làm ra chuyện hối hận không kịp, nguyên tưởng rằng có Joanna làm bia đỡ đạn, cho nên to gan hướng ký giả tòa soạn báo yêu sách.
"Câm mồm!" Nina dùng ngôn từ nhục mạ Katy khiến Lane nổi giận, "Cút ra ngoài! Chờ hầu tòa đi!"
Nina hung tợn trừng mắt Katy, rất có ý tứ tiến lên đánh cô, nhưng Andy không để cho cô ta có cái cơ hội này, dùng sức lôi kéo cô ta tự mình tống ra khỏi khách sạn.
"Katy." Lane ôm Katy, trấn an nói: "Không cần nghĩ quá nhiều, chuyện sẽ đi qua, em đừng để ý những thứ tờ báo kia viết."
"Em làm sao có thể không thèm để ý?" Giọng nói của cô bình tĩnh."Lane, em quyết định, qua hết mùa hè này, em liền muốn rời khỏi nơi này đến Las Vegas."
"Em muốn đi? !" Hắn bị quyết định của cô hù sợ.
"Em muốn lần nữa cắp sách vở, lấy học vị quản lý khách sạn." Cô kiên định nói.
"Nhất định phải năm nay?"
"Lại kéo dài nữa, sẽ chỉ làm khoảng cách giữa chúng ta càng ngày càng xa. Lane, chuyện lần này làm cho em lĩnh ngộ được, em phải hoàn thành giấc mộng của em." Bưng lấy mặt hắn, cô khó khăn nói."Cho nên em phải rời đi anh."
Hắn tức giận chất vấn, "Giấc mộng của em so với anh quan trọng? Quan trọng đến không tiếc rời đi anh cùng Khải? Em thật có thể nhẫn tâm?"
"Đó là không đồng dạng như vậy." Cô nhắm mắt lại, không dám nhìn ánh mắt bi thống của hắn.
Cô cũng không nghĩ tới chuyện sẽ đến được nhanh như vậy, là Nina một phen nói thức tỉnh cô, làm cho cô hiểu giữa mình và Lane có yêu thôi không đủ.
"Katy, Katy, Katy!" Hắn gắt gao ôm chặt cô, sợ cô ngay sau đó cứ như vậy biến mất không thấy gì nữa."Anh cầu xin em, không cần xa cách."
"Em không thể đồng ý anh." Cô cắn răng cự tuyệt."Lúc trước em đem tro cốt cha mẹ rắc ngoài biển lớn, đã hướng bọn họ thề, em nhất định phải trở nên nổi bật! Khiến những người thân xem thường chúng ta kia hiểu rõ, không có trợ giúp của bọn họ em một dạng có thể có được tiền đồ rực rỡ!" Cô gào thét, thân thể nho nhắn đang run rẩy.
"Lane, anh biết em có bao nhiêu yêu cha mẹ em sao? Em thật thương họ. . . . . . Nhưng là bọn họ không có ở đây, lưu lại một mình em. . . . . ." Nước mắt cô rớt xuống."Bọn họ thật âи áι, vô cùng âи áι, mẹ thân thể không tốt, bị hen suyễn, cho nên sau khi kết hôn cha không để ý cha mẹ hai bên phản đối, mang theo mẹ di dân đến nước Mĩ , dùng số tiền cha dành dụm cả đời, ở Manhattan mở ra một siêu thị, cuộc sống coi như không có trở ngại, khi đó em có tâm nguyện lớn nhất chính là làm một cô giáo, giống mẹ em một dạng. . . . . .
Nhưng là. . . . . . Trong một đêm kia, mười mấy chiếc xe mô-tô tiến ᴆụng vào siêu thị, cha cùng những người kia nảy sinh tranh chấp, ở lúc dùng νũ кнí đánh nhau cha bị súng ςướק cò bắn ૮ɦếƭ, mẹ trơ mắt nhìn cha tắt thở, lại nhìn thấy những người kia phóng hỏa đốt nhà chúng ta, mẹ trực giác đem em trong giấc mộng đánh thức, sau đó. . . . . . Vọt vào đám cháy, cùng cha cùng đi."
Đây là Katy lần đầu tiên, hướng tới người khác nói về thân thế của mình.
"Số tiền cha để lại cho em, chỉ đủ trả tiền lương cho nhân viên trong siêu thị cùng tiền hàng phí tổn, cho nên tang lễ của cha mẹ làm được cực kỳ đơn sơ, em vẫn rất băn khoăn. . . . . ." Cô khóc ngã vào trước иgự¢ hắn."Thân hữu ở Đài Loan biết được tin tức cha mẹ em qua đời, tới Mĩ tham gia tang lễ, nhưng hài cốt cha mẹ em còn chưa lạnh, bọn họ đã ở trước linh vị cha mẹ em thảo luận chuyện về em. . . . . ."
Cô nhớ lại đến hai năm trước ——
"Đã sớm theo chân vợ chồng bọn họ nói không cần di dân nước Mỹ, xem đi, kết quả hiện tại lưu lạc tới ૮ɦếƭ ở xứ người ."
"Nói đúng là nha, còn để lại một đứa con gái đâu, cuối cùng còn không phải là phải dựa vào chúng ta nuôi nó lớn lên."
"Katy cháu đã 18 tuổi rồi, muốn học đại học sao? Học phí hẳn là đóng không nổi được đi, số tiền cha cháu lưu lại chỉ đủ trả món nợ."
"Katy, cùng cô trở về Đài Loan học đại học đi, không học thì đáng tiếc lắm, cháu sau này thực thảm rồi." Một bộ giọng ban ân.
"Cút! Toàn bộ tất cả cút ra khỏi nhà tôi! Không cần các người làm bộ tốt bụng! Không có các người, tôi một dạng có thể đọc đại học!"
"Katy, cháu không có tiền thế nào đọc đại học? Không có chúng ta giúp cháu thì cháu là không được!"
"Ai nói không có các người giúp tôi thì tôi liền không được? Tôi càng muốn làm cho các người xem!" Chỉ vào phương xa một tòa kiến trúc dễ thấy nhất, cô thề nói: "Tôi ૮ɦếƭ cũng sẽ không theo các người trở về Đài Loan, tôi muốn tại nước Mĩ thành người cho các người xem! Đó là khách sạn Newyork Ciel, tôi nhất định sẽ lên làm Tổng giám đốc nơi đó, đến lúc đó tôi muốn các người thu hồi lời nói hôm nay đã nói, tôi không dựa vào các người một dạng học thì là đáng tiếc, một dạng có tương lai sáng lạn rực rỡ, đến lúc đó các người nhất định sẽ đổi lời nói nói, cha mẹ tôi tới Mĩ thật là tới đúng rồi, dưỡng một đứa con gái như vậy có tiền đồ !"
Đó là Katy khuôn mặt tươi cười dưới mặt tối tăm, một mặt không muốn người biết nhất.
Trí nhớ trở lại trong hiện thực, cô nghẹn ngào lên tiếng lần nữa, "Em vẫn cho rằng giấc mộng của em là thay cha mẹ em thở ra một hơi, nhưng là hiện tại nhiều hơn một lý do." Cô hít hít cái mũi, bưng mặt hắn nói: "Lane, giữa chúng ta có yêu là không đủ, nếu như mà em không đi hoàn thành mơ ước, thân thế của em vẫn sẽ là tiêu điểm cho truyền thông công kích, em có thể chịu được, nhưng anh thì sao? Anh tuyệt đối không thể chịu được em bị công kích, mà em cũng không thể khiến anh vì em lần nữa đắc tội truyền thông, biện pháp duy nhất cũng chỉ có theo lời em đi làm."
Cô nói đúng, hắn thật không thể chịu được truyền thông đem thân thế của cô sau lưng đại tác văn chương, nếu lại xảy ra lần nữa, hắn không thể bảo đảm tính tình của mình có thể khống chế được, khẳng định vẫn như cũ sẽ đánh điện thoại cho Tổng Biên tòa soạn báo, lấy rống giận bày tỏ sự phẫn nộ của hắn, đắc tội truyền thông đối với sự nghiệp của hắn trăm hại không một lợi, Lane là hiểu rõ.
Katy như vậy suy nghĩ cho hắn, hắn tại sao có thể cự tuyệt đây?
Thêm nữa phía sau mơ ước của cô có này nguyên do bao lớn, hắn nghĩ muốn không thả cô đi cũng không được.
"Này, em muốn thế nào nói cho Khải, em phải rời đi chúng ta?" Hắn cười khổ, coi như là đồng ý.
Katy cười rộ lên, "Em không ngại đưa Khải đi Las Vegas với em."
"Katy, không nên nói giỡn!" Biết rõ sự nghiệp của hắn trọng tâm ở Newyork, còn cùng hắn đùa kiểu này!
Chẳng lẽ cô không biết sao? Cô còn chưa có rời đi, tim của hắn đã đi theo cô rồi nha.
Cô chủ động hôn hắn, mang theo giọng nói xin lỗi, "Thật xin lỗi."
"Đứa ngốc." Ôm cô vào trong иgự¢, hắn không có cách thở dài.
Rời đi, đối với Katy mà nói làm sao không phải thống khổ đâu?
Ngày sau người cô ở Las Vegas, tâm lại khóa chặt ở Newyork, thời thời khắc khắc nghĩ tới muốn trở về, đây đối với cô mà nói chẳng lẽ không đúng một loại ђàภђ ђạ sao?
Hai người đàn ông cô yêu thích nhất này đều tại nơi đây nha. . . . . .
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi vì cô cảm thấy đau lòng.
"Hai người đàn ông em yêu thích nhất đều tại nơi đây chờ em, em cũng đừng để cho anh đợi quá lâu, hử?"
"Tốt." Cô gật đầu đồng ý."Nhất định, sẽ không để cho hai người đợi quá lâu ."
************
"Tổng giám đốc Ciel, Lí do tiểu thư Katy rời đi Newyork là chia tay sao?"
Lane vào công ty trước, ở tại cửa ra vào gặp phải đám truyền thông.
Một ngày trước, hắn cho bộ phận PR phát biểu bài tin tức, nói rõ Katy đã rời đi Newyork, thỉnh truyền thông hết thảy thu tay, không cần lại viết bài cùng với tin tức liên quan tới cô.
Hắn dừng bước lại, quay đầu cười đối mặt truyền thông, "Xem đi, cô ấy không quan tâm tôi rồi."
Lời này vừa nói ra, không khỏi làm mọi người xôn xao, Microphone lại khẩn cấp đưa lên, hỏi tới nguyên nhân.
"Tốt lắm tốt lắm, các người không cần chen lấn, aizzz, đều là các người làm hại, Katy của tôi không dám gả cho tôi, vẫn cứ chạy đi đọc sách, cô ấy nói, đợi đến cô ấy trở thành Tổng giám đốc khách sạn Ciel trẻ tuổi nhất một ngày kia, lại mời các người thật tốt đối với cô ấy làm cuộc phỏng vấn, cho nên hiện tại có thể hay không xin mọi người không cần hỏi nữa? Hỏi tiếp nữa cô ấy lại thật sự là không dám gả cho tôi! Tôi đi đâu tìm được mẹ của con gái tương lai của tôi đây?"
Phen này nói cũng không có làm cho truyền thông đối với Katy hứng thú giảm xuống, ngược lại càng cảm thấy hứng thú hơn.
Chỉ là phương hướng chuyển đổi, từ vốn là người phụ nữ hám tiền nhảy lên làm cô gái nỗ lực có chí tiến thủ đầy hứa hẹn, đám truyền thông này, thật đúng là Diệu 乃út Sinh Hoa a!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc