Tổng Giám Đốc Tỏ Ra Uy Phong - Chương 05

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

Buổi sáng tám giờ, Katy đúng giờ đi làm.
Cô theo thói quen trước khi bắt đầu làm việc sẽ tới phòng Khải trước.
"Chào buổi sáng, Khải." Cô kéo rèm cửa sổ ra, khiến ánh mặt trời chiếu vào phòng.
Khải một bên dụi dụi mắt nhập nhèm buồn ngủ, một bên từ trên giường bò dậy, lại vừa đánh ngáp vừa nói chào buổi sáng.
"Chào buổi sáng, Katy."
"Ngủ rất ngon đi." Cô cười cười ngồi vào bên mép giường cậu, từ trong túi áo móc ra mấy viên kẹo đủ loại màu sắc khác nhau thả vào trong tay cậu."Đây là kẹo hôm nay, cô ngày hôm qua mua hương vị mới, chia một chút cho cháu ăn."
Cái loại cảm giác chia sẻ đó, cậu thật sự rất thích.
Khải đưa tay ôm lấy cô, từ trên người cô hấp thu ấm áp, lúc này Khải mới phù hợp với tuổi của cậu, như đứa bé một dạng tận tình mà làm nũng.
"Chớ nũng nịu, nhanh đi đánh răng rửa mặt, Andy chuẩn bị bữa ăn sáng rất ngon nha." Cô thương yêu vỗ vỗ mặt cậu, đẩy cậu vào phòng tắm đánh răng rửa mặt một phen.
Ở bên ngoài cửa phòng tắm, cô kêu, "Cô đi quét dọn đây."
Mới vừa ở bàn chải đánh răng Ϧóþ kem đánh răng lên, đang chuẩn bị đánh răng Khải lập tức tỉnh lại.
"Quét dọn? Cơ hội tới rồi!" Để xuống bàn chải đánh răng, cậu thật nhanh chạy ra khỏi phòng.
Nếu là bình thường, cậu căn bản là không thể mặc đồ ngủ rời phòng, nhưng là tình huống bây giờ không phải là so bình thường!
Vừa mới chạy ra khỏi phòng, cậu liền một đầu ᴆụng vào Andy đang bưng điểm tâm vào phòng cho cậu, chỉ thấy Andy với vẻ mặt quái dị nhìn cậu.
"Khải thiếu gia, làm sao cậu. . . . . ."
"Chú Andy, cha cháu đâu?" Cậu vội vội vàng vàng hỏi.
"Thiếu gia còn chưa có ra cửa, còn ở trong phòng ngủ."
"Thật tốt quá!" Cậu lập tức xông ra ngoài.
Hoàn hảo tiếng bước chân dồn dập hòa cùng tiếng máy hút bụi đang hút làm sạch thảm lông dày vang lên, cho nên không có có đưa tới Katy nghi ngờ, dĩ nhiên cũng không có đánh thức Lane đang trong phòng ngủ say sưa.
Đi tới trước cửa phòng cha, quả nhiên nhìn thấy trên cái tay cầm ở cửa treo bảng hiệu "Chớ quấy rầy" , tối hôm qua cà phê bỏ thêm rượu Brandy phát huy hiệu quả, khiến Lane ngủ thẳng đến buổi sáng tám giờ, đây không phải là thói quen hắn bình thường có.
Khải một chút cũng không có phát giác khóe miệng mình nhếch lên, cười đến giống như đứa bé đang chơi trò đùa quái đản, cậu nhẹ nhàng linh hoạt đem bảng hiệu "Chớ quấy rầy" gỡ xuống, sau đó nhét vào trong khe cửa.
Đại công cáo thành!
Cậu sau đó lại nhẹ nhàng linh hoạt chính là đi về phòng mình, không cho Katy ở thư phòng phát hiện.
"Đã giải quyết xong." Cậu trở về phòng liền cười to không dứt.
"Khải thiếu gia, chuyện gì khiến cho cậu vui vẻ như vậy?" Andy tò mò hỏi, bởi vì chưa bao giờ nhìn thấy qua cậu vui vẻ cười to như vậy.
"Không có a." Cậu mới sẽ không nói cho người khác biết mưu kế của cậu đâu, liền Andy cũng sẽ không nói."Hôm nay bữa ăn sáng xem ra ăn thật ngon, cháu đi trước đánh răng!"
"Đều đã qua tám giờ, tôi đi gọi thiếu gia rời giường." Andy nhìn đồng hồ trên tay một chút, phát hiện thời gian không còn sớm, liền quyết định đi gọi Lane dậy.
Khải lập tức ngăn cản, "Chú Andy, cha đã ra cửa." Cậu mặt không đỏ hơi thở không gấp mà nói láo.
"Ồ?" Andy hồ nghi, anh ta mới vừa bưng bữa ăn sáng vào cho Khải thiếu gia thì rõ ràng nhìn thấy cửa phòng thiếu gia còn treo móc bảng hiệu "Chớ quấy rầy" a! Làm sao có thể lập tức liền ra cửa rồi đây?
"Là thật, mới vừa rồi cháu nghĩ muốn có chuyện muốn cùng cha nói, thời điểm đi đến phòng cha thì bảng hiệu ngoài cửa phòng cha đã được lấy xuống." Chẳng qua là cậu lấy đi, ha ha.
"Là thế này sao?" Andy hoài nghi, chuyện có đơn giản như vậy sao?
"Đúng vậy a, chú Andy, có thể hay không giúp cháu chuẩn bị y phục một chút để mặc đi học ? Cám ơn." Khải lập tức sai phái Andy, không để cho anh ta phá hư chuyện tốt của mình.
Katy, cháu đối với cô có lòng tin, cô nhất định có thể khiến cho cha lau mắt mà nhìn!
**************************************
Trên tay cầm cửa không có bảng hiệu "Chớ quấy rầy", bày tỏ Tổng giám đốc đại nhân không có ở trong phòng.
Mỗi ngày, Katy đều sẽ rất cẩn thận xác định Tổng giám đốc không có ở phòng của hắn, mới dám đi vào quét dọn, mà hôm nay, cô cho là tựa như bình thường giống nhau mà làm việc thì lại xảy ra "Ngoài ý muốn" thay đổi cuộc đời cô.
Mở cái cửa vừa dày vừa nặng ra, đem xe đẩy dụng cụ vệ sinh đẩy tiến vào phòng Lane, cô lập tức khom lưng nhặt lên quần áo tán lạc trên đất, hoàn toàn không có chú ý tới, ở dưới tầng tầng lụa trắng trên chiếc giường lớn kia, một người đàn ông anh tuấn đang nằm hơn nữa còn lộ ra trọn vẹn.
"Ai, càng xem càng thích, thật muốn có phòng như vậy." Katy tự mình lẩm bẩm nói, tiếp liền mở ra máy hút bụi, tại tạp âm ầm ầm bắt đầu công việc.
Đó là cái thanh âm quỷ gì?
Lane cau mày, rất nhanh mở mắt ra, con ngươi màu xanh nhạt đó dưới ánh mặt trời càng lộ vẻ trong suốt.
Chuyển động mắt, hắn biết trong phòng trừ mình ra còn có người khác, là ai? Thanh âm ồn ૮ɦếƭ người này là ai phát ra?
"A a a a . . . . ."
Tiếng hát trong trẻo đưa tới sự chú ý của hắn, ánh mắt phiêu hướng nơi thanh âm phát ra, hắn nhìn thấy một nhân viên quét dọn vệ sinh, mặc đồng phục khách sạn Ciel, đang cố gắng kéo chiếc máy hút bụi tạo ra tạp âm kia ở sau lưng cô để tiến hành quét dọn, trong miệng hát ca khúc mà hắn nghe không hiểu.
Đó là tiếng Trung đi, một trong ngôn ngữ Khải thích nhất.
Nhưng này đều không phải là trọng điểm!
Hắn có một thói quen, trước lúc ngủ sẽ ở trên cái tay cầm cửa treo bảng hiệu "Chớ quấy rầy", cho tới nay chỉ có người phụ nữ vọng tưởng Ma Tước biến Phượng Hoàng mới dám mạo hiểm chọc giận sự nguy hiểm của hắn, tại hắn vẫn còn ở bên trong phòng thì tự động đưa tới cửa!
Cô ta là chuyện gì xảy ra? Cứ như vậy chạy vào, mắt là mù sao? Muốn hắn đem cô nghĩ thành cùng những người phụ nữ khác không giống nhau, làm không được.
Lập tức, Lane liền đem cô gái trước mắt, cùng những người phụ nữ trước kia vọng tưởng bò đến trên giường hắn đánh đồng, dù sao tấm gương nhà Ân (*) không xa.
( * : Ý nghĩa là nhà Ân diệt nhà Hạ, con cháu nhà Ân lấy sự diệt vong của nhà Hạ làm tấm gương. Sau này dùng để chỉ người đời sau lấy sự thất bại của người đời trước làm tấm gương)
Hắn thật muốn xem cô gái này nghĩ muốn chơi trò hề gì!
"Hô, tốt lắm." Cuối cùng đem thảm hút sạch sẽ rồi, ghế sa lon cũng lau đến khi phát sáng, bình hoa cũng đổi lại hoa hồng tươi mới.
Katy ngâm nga bài hát, đem bình hoa nâng đến trên tủ đầu giường cất xong, vô cùng thuận tay, kéo ra tấm chăn lụa màu trắng lãng mạn kia.
Sau đó —— thất thần.
"Ách ——"Cô đột nhiên dừng lại hô hấp, một câu cũng nói không nên lời, bởi vì, xuất hiện tại trước mắt cô chính là khuôn mặt đàn ông vô cùng tuấn mỹ, vả lại đang trợn to hai mắt nhìn chằm chằm cô.
Cặp mắt màu xanh nhạt trong suốt mê người kia, sống mũi thẳng, môi mỏng rất hấp dẫn, xuống chút nữa nhìn, đó là một bộ иgự¢ tráng kiện, còn có cơ bụng sáu múi thành quả từ việc tập thể hình, hai cánh tay bền chắc gối lên trên đầu, sau đó là hai cái chân đầy lông.
Toàn thân cao thấp cũng không có mặc quần áo, chỉ có ở phía dưới rốn đang đắp một cái ga trải giường màu trắng.
Kinh khủng vẫn còn ở phía sau, người đàn ông này không khéo , chính là chủ nhân căn phòng này, ông chủ trả tiền lương cho cô mỗi tháng, vị Tổng giám đốc đại nhân trong truyền thuyết đẹp trai phải sánh ngang nam model Zehder, Lane • Ciel.
"Ách, Tổng giám đốc, Chào buổi sáng." Cô lúng túng cười ngây ngô ."Ngượng ngùng đánh thức ngài, tôi, tôi sẽ đi ra ngoài!" Cô xoay người co cẳng chạy.
"Đứng lại!" Lane nổi giận gầm lên một tiếng, khiến cho cô dừng lại bước chân trốn chạy.
"Thật xin lỗi! Tôi không phải cố ý xông vào, tôi không có nhìn thấy bảng hiệu ở cửa, cho nên. . . . . ." Cô vội vội vàng vàng nói xin lỗi, đưa lưng về phía hắn vẫn nói lời xin lỗi.
Tại sao ở cửa sẽ không có bảng hiệu? Kỳ quái! Tại sao sẽ như vậy chứ? Cô làm việc luôn luôn chưa làm gì sai, là cái khâu nào có vấn đề? Chẳng lẽ là Tổng giám đốc đại nhân quên đem bảng hiệu treo lên?
Không, không thể nghĩ như vậy, ngàn sai vạn sai cũng sẽ không là lỗi của ông chủ, không thể đem hoài nghi của cô nói ra khỏi miệng, vậy sẽ hại mình mất phần công việc này.
"Cô tên là gì?" Hắn bí hiểm hỏi.
Tổng giám đốc đại nhân muốn biết tên của cô, không phải là muốn nướng cô như con cá mực chứ?
"Tôi tên là Katy." Cô đưa lưng về phía Lane, lưng cứng ngắc, thuận theo đem tên nói ra.
"Mục đích của cô là cái gì?" Hắn xuống giường, kéo bộ áo ngủ để tại cuối giường mặc vào, đi tới phía sau cô thấp giọng hỏi.
"Quét dọn phòng a. . . . . ." Katy ấp úng trả lời.
"Có đơn giản như vậy?" Lane rõ ràng không tin cô, hừ lạnh một tiếng."Lạt mềm buộc chặt đem diễn trò cô thật cao thủ đó."
Nghe loại lời nói đó, Katy tức giận cực kỳ, nhất thời thịnh nộ, không chút suy nghĩ liền xoay người lại, dùng đôi mắt xinh đẹp mà hiện đầy lửa giận của cô trừng hắn, này vừa nhìn, lại bị tư thái cao cao tại thượng kia của Lane làm cho tức giận đến lý trí hoàn toàn biến mất!
"Đùa giỡn cái gì! Ngài coi mình là ai? Đừng tưởng rằng phụ nữ khắp thiên hạ đều nghĩ muốn leo lên giường của ngài! Thật là có bệnh! Rõ ràng cửa phòng cũng không có treo bảng hiệu, hoàn hảo ý tứ hoài nghi động cơ của tôi! Nói cho ngài biết, coi như đàn ông khắp thiên hạ đều ૮ɦếƭ sạch, tôi cũng sẽ không coi trọng ngài, hừ!"
"Cô cho rằng dùng cái loại phương thức này là có thể đưa tới chú ý của tôi?" Hắn cười mỉa không dứt, tiếp theo lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài."
Katy quả thật không thể tin được, người đàn ông này thế nào như vậy không thể nói lý a?
"Bệnh thần kinh!" Cô giận dữ mắng mỏ một tiếng, tức giận kéo máy hút bụi kéo ra ngoài cửa phòng, lại dùng sức đóng.
Cô không có chú ý ngoài cửa phòng bởi vì cô vào phòng quét dọn, mà từ khe cửa rơi xuống bảng hiệu "Chớ quấy rầy".
Lane châm biếm mở cửa phòng nhìn bóng lưng Katy rời đi, lúc xoay người thấy bảng hiệu rớt tại bên khe cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc