Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ - Chương 149

Tác giả: Vũ Cô Nương

Cậu Là Phản Đồ
Đi mời R*ợ*u một vòng, Lạc Thiểu Trạch từ từ đẩy hai tay của Bùi Nhã Phi ra, mặt không vẻ gì nói, "Tốt lắm, nên mời R*ợ*u cũng đã mời xong rồi, chúng ta tách ra hành động đi, tôi đi gặp bạn bè tôi, cô đi gặp chị em cô đi."
"Không được." Bùi Nhã Phi ngược lại càng thêm dùng sức khoác cánh tay Lạc Thiểu Trạch, cười quyến rũ, "Những người kia chính ta cũng cần đi mời R*ợ*u đó."
Theo ánh mắt Bùi Nhã Phi nhìn lại, những người Bùi Nhã Phi chỉ chính là bọn người Lạc Mật Mật.
Thật ra, từ khi vẻ mặt Lạc Thiểu Trạch bắt đầu khác thường, Bùi Nhã Phi liền tìm kiếm Lạc Mật Mật mọi nơi. Bởi vì cô biết, có thể làm cho Lạc Thiểu Trạch đột nhiên mất khống chế, ở trước mặt mọi người xuất hiện biểu tình khác thường chỉ có thể là nhóc con kia.
Cô biết rõ ngày hôm qua thả Lạc Mật Mật ra, hôm nay khẳng định sẽ chịu uy *** rất lớn.
Kết quả, không phụ sự mong đợi của mọi người, để cho cô ở cửa ra vào phát hiện Lạc Mật Mật.
Nhưng, để cho cô cùng Lạc Thiểu Trạch cảm thấy không ngờ là, hôm nay Lạc Mật Mật cực kỳ xinh đẹp còn có một người đàn ông anh tuấn đứng bên cạnh.
Lạc Thiểu Trạch cùng Bùi Nhã Phi từ từ đi tới bên cạnh Lạc Mật Mật, khuôn mặt Lạc Thiểu Trạch không chút thay đổi, ánh mắt lại phức tạp tới cực điểm, anh và Lạc Mật Mật cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, không nói lời gì.
Nhưng mà, Bùi Nhã Phi đứng ở một bên không nhìn nổi, "Ai yêu, cám ơn các ngươi tới tham gia nghi thức đính hôn của tôi và Thiểu Trạch." Nói xong giơ ly R*ợ*u lên chạm cốc cùng Mạc Triết Hiên, Tô Trạch, Văn Y.
Khi đến trước mặt Lạc Mật Mật thì Bùi Nhã Phi giống như cố ý ngừng lại, "Ai nha, Mật Mật, không nghĩ tới hôm nay em có thể tới, chị cùng Thiểu Trạch rất bất ngờ cũng rất cao hứng, về sau chúng ta chính là người thân."
Nói xong, giơ ly lên muốn chạm cốc cùng Lạc Mật Mật.
Mà Lạc Mật Mật mỉm cười chăm chú liếc mắt nhìn, sau đó rút ly R*ợ*u lại, khiến ly R*ợ*u của Bùi Nhã Phi rơi vào khoảng không, ở bên này Bùi Nhã Phi sững sờ, nhìn chằm chằm vào Lạc Mật Mật mang theo nụ cười, xuyên thấu lòng người.
Cánh môi phấn hồng tiếp tục giơ lên, Lạc Mật Mật cười thật sâu, nâng ly R*ợ*u lên phía trước ***ng vào, vang lên âm thanh đinh tai nhức óc.
"Cái này thì có cái gì không ngờ, đây là hôn lễ của anh tôi, tôi nên xuất hiện không phải sao? A di (= dì, cô, thím, bác gái.. ở đây mình thấy từ dì thích hợp)."
Dì? ! Trong nháy mắt Bùi Nhã Phi hóa đá, sững sờ tại chỗ.
"Tôi hẳn là chị dâu của em mới đúng, em, có phải em gọi sai rồi hay không?" Bộ dáng Bùi Nhã Phi lúng túng.
"Huynh trưởng như cha, trưởng tẩu như mẹ, nếu như theo câu này thì tôi nên gọi cô bằng mẹ, bởi vì tôi vẫn còn mẹ nha, chỉ có thể gọi cô bằng dì không phải sao?"
Đây là ngụy biện nha? ! Nhưng, lần này Lạc Mật Mật đã thành công châm chọc Bùi Nhã Phi già rồi, coi như đạo lý này phù hợp, cũng làm cho những người khác vụng trộm mừng thầm trong lòng.
Trong lòng Bùi Nhã Phi giận đến nghiến răng, nhưng trên mặt vẫn phải giữ vững nụ cười, rộng lượng đứng ở nơi đó. Dù sao hiện tại người cùng Lạc Thiểu Trạch tiến hành nghi thức đính hôn cũng không phải là Lạc Mật Mật, mà là mình, còn có cái gì có thể so sánh được với cái này đây?
"Ha ha, vị bên cạnh em là vậy? Dáng dấp anh tuấn thế này, xem ra hai người các ngươi rất thân mật nha!" Bùi Nhã Phi nhìn chằm chằm cánh tay Lạc Mật Mật đang khoác lấy cánh tay người đàn ông đó, mãnh liệt phóng to chuyện.
Lạc Mật Mật nhìn Lạc Thiểu Trạch, người kia đen mặt lại nhìn mình, vì vậy tâm hung ác, tức giận nói, "Người này là bạn trai của tôi."
"Bạn trai? Thế nào cũng không nghe em nói nha? Nhanh lên giới thiệu một chút cho mọi người biết đi? Hắn tên là?" Bùi Nhã Phi cười khiêu khích, liếc mắt nhìn biểu tình của Lạc Thiểu Trạch.
"Hắn gọi. . . . . . Hắn gọi. . . . . ." Lạc Mật Mật nhức đầu vô cùng nha, mới vừa rồi rõ ràng ở trong xe hỏi hắn tên tuổi, kết quả quậy một hồi không có câu trả lời, lần này toi rồi.
Lúc này Lạc Thiểu Trạch giống như đột nhiên sống lại, bước một bước dài vọt tới trước mặt Lạc Mật Mật, "Cái gì bạn trai, tại sao em cũng không nói cho anh biết? ! Bạn trai em đến từ đâu? !"
Thấy Lạc Thiểu Trạch giống như là điên rồi đứng ở trước mặt mình, Lạc Mật Mật lại tỉnh táo không giống như bản thân. Nếu là ở trước kia, Lạc Mật Mật nhất định sẽ bởi vì Lạc Thiểu Trạch quan tâm mình như vậy mà cảm thấy vô cùng kích động, nhưng hiện tại, không thể nào, người đàn ông này của người khác rồi, không còn là của mình rồi.
Thậm chí, cho tới bây giờ người đàn ông này cũng không có thuộc về mình.
"Lạc đại thiếu gia, bây giờ anh đã có là gia đình của anh rồi, anh chính là nên quản tốt anh đi. Em nghĩ em phải chúc các ngươi hạnh phúc trước, anh mới có thể chúc chúng ta hạnh phúc đi!" Lạc Mật Mật mắt to bình tĩnh khác thường nhìn chằm chằm, từ từ nâng giọng điệu lên bắt đầu khiêu khích.
"Mật Mật, em đừng hồ đồ, bạn trai em ở đâu ra? !" Lạc Thiểu Trạch đến ૮ɦếƭ vẫn không tha vấn đề này.
"Ven đường nhặt đấy!" Lạc Mật Mật nhón chân lên dán vào khuôn mặt của Lạc Thiểu Trạch, dùng sức nói, phun ra chấm nhỏ nước bọt bắn tung tóe vào mặt Lạc Thiểu Trạch.
Bùi Nhã Phi liền vội vàng tiến lên, cố gắng túm Lạc Thiểu Trạch trở về, nhưng thử rất nhiều lần cũng không có thành công.
"Tôi nghĩ tôi nên lên sân khấu thôi." Người nam đứng ở bên cạnh Lạc Mật Mật vẫn đảm nhiệm tác dụng trang trí, cúi đầu ghé vào bên tai Lạc Mật Mật mỉm cười nhẹ giọng nói ra một hồi lâu.
"Thiểu Trạch, còn nhớ tôi không?" Người nam lộ ra nụ cười chiêu bài, lấp lánh có hồn nhìn Lạc Thiểu Trạch.
Mặt Lạc Thiểu Trạch xám như tro tàn đột nhiên hai mắt tỏa sáng, "Anh là. . . . . . Anh là Khải Tử? !"
"Là tôi, nhiều năm không gặp nhau như vậy mà anh còn có thể nhận ra tôi ngay, thật là vinh hạnh nha!"
Người nam trước mắt gọi Giang Khải, là một người Hoa quốc tịch Pháp, ban đầu lúc Lạc Thiểu Trạch đi nước Pháp tìm kiếm Bùi Nhã Phi, cái người Hoa này giúp anh không ít, vì vậy đã trở thành bạn bè. Cho nên, mấy cái chuyện kia của Lạc Thiểu Trạch Giang Khải đều biết cũng không phải là lạ rồi.
"Khải Tử, tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này? Không phải anh nên ở nước Pháp sao?" Lạc Thiểu Trạch vỗ vỗ bả vai Giang Khải, lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.
"Ha ha, tôi tới Trung Quốc khảo sát thị trường, kết quả nhìn thấy tin tức anh đính hôn, chính là xôn xao loan truyền nha, anh cũng không nói cho tôi biết một tiếng."
"Ai u, đây không phải là không có kịp sao? Tôi giới thiệu anh biết hai anh em của tôi."
Lạc Thiểu Trạch dẫn Giang Khải đi tới trước mặt Mạc Triết Hiên cùng Tô Trạch, gạt Lạc Mật Mật cùng Bùi Nhã Phi sang một bên.
Hai người hai mặt nhìn nhau, Lạc Mật Mật cầm ly R*ợ*u liếc Bùi Nhã Phi, dắt Văn Y đi tới tiệc đứng bên cạnh bàn.
"Mật Mật, không giống cậu nha, sao hôm nay cậu lại trấn định như vậy?" Văn Y nháy mắt nhìn biểu tình của Lạc Mật Mật, nói từng chữ từng chữ thử dò xét.
Lạc Mật Mật trừng mắt một cái, tựa vào bên bàn, "Đi, đừng tìm mình nói chuyện, cậu là phản đồ."
"Mật Mật, cậu còn tức giận sao?" Văn Y chu cái miệng nhỏ nhắn, làm nũng nói, "Tôi cũng là vạn bất đắc dĩ nha, cậu xem bọn họ cũng không dám đi gặp cậu, liền phái một mình mình đi, mình có thể làm thế nào đây?"
"À, vậy cậu lại giúp bọn họ gạt mình?" Lạc Mật Mật cầm một quả nho lên bỏ vào trong miệng.
"Mình cũng là bị ép buộc."
"Bọn họ cầm đao chống lên trên cổ của cậu rồi hả?"
"Không có." Trên mặt Văn Y tất cả đều là vạch đen.
"Được rồi!" Lạc Mật Mật quay người lại nhìn Văn Y, "Bất quá, mình sẽ không trách cậu."
Lúc nào thì Lạc Mật Mật trở nên thông tình đạt lý như vậy? Văn Y có chút thụ sủng nhược kinh.
"Nhưng cậu phải nhớ kỹ, cậu là người của mình, về sau không cho phép cậu nhập phe cùng đám người kia."
Văn Y không ngừng gật đầu, như một cái trống lắc.
"Đến đây, đây là bạn gái của tôi, Lạc Mật Mật." Giang Khải hưng phấn dắt Lạc Thiểu Trạch đi tới bên cạnh Lạc Mật Mật, đưa tay ôm Lạc Mật Mật một cái.
Nhất thời, Mạc Triết Hiên, Tô Trạch và Văn Y toàn thể hóa đá.
"Lạc thiếu, không nghĩ tới, bạn gái của tôi lại là em gái của anh. Thật không nghĩ tới chúng ta còn có thể trở thành người một nhà." Giang Khải cười ha hả ôm eo nhỏ của Lạc Mật Mật, nụ cười ngọt ngào.
Lạc Mật Mật cười theo, gật đầu hùa theo, phía dưới lại đưa tay hung hăng nhéo cánh tay Giang Khải, tươi cười nặn ra mấy chữ nhẹ nhàng bay vào lỗ tai Giang Khải, "Có phải anh diễn hơi quá đáng không?"
Lạc Thiểu Trạch trước mắt không biết từ lúc nào trên mặt đã sớm không có nụ cười, cặp mắt lấp lánh có hồn nhìn trước mặt, trên thực tế vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay xấu xa bên hông Lạc Mật Mật.
"Còn không lấy ra nhanh lên, không lấy ra sợ rằng lão đại sẽ ăn thịt hắn!" Tô Trạch đứng ở một bên quá quen thuộc với ánh mắt kia của Lạc Thiểu Trạch, mỗi một lần hắn phạm vào sai lầm đặc biệt lớn, Lạc Thiểu Trạch cũng sẽ xuất hiện loại ánh mắt này, nhưng lần này nghiêm trọng hơn so với bất kỳ lần nào.
Lạc Thiểu Trạch không có nhận lời nói của Giang Khải, mà nâng ly đầy R*ợ*u sâm banh uống hết, sau đó xoay người đi nơi khác.
"Xem ra Lạc Thiểu Trạch không quan tâm Mật Mật rồi, cử động rõ ràng như vậy anh cũng không có phản ứng." Văn Y cũng bắt đầu càu nhàu.
Lúc này trong lòng Lạc Mật Mật nói khổ sở không ra, cô lẳng lặng nhìn bóng lưng của Lạc Thiểu Trạch, không nói gì, trong con ngươi dần dần ngấn lệ.
"Giang Tiểu Khai, chúng ta đi." Lạc Mật Mật mắt nhìn phương hướng của Lạc Thiểu Trạch nói với Giang Khải bên cạnh.
Giang Khải nhất thời không có phản ứng, "Ai là Giang Tiểu Khai, ai là Giang Tiểu Khai, chẳng lẽ là tôi sao?"
Lạc Mật Mật quay đầu lại, hận thù đánh đầu Giang Khải một cái, "Đương nhiên chính là anh rồi, trừ anh ra, chúng ta còn có ai họ Giang sao?"
Thấy Lạc Mật Mật chủ động khoác cánh tay của mình, trong lòng Giang Khải lập tức hồi hộp.
"Tốt, chúng ta đi, dù sao nghi thức cũng tham gia, hai chúng ta liền đơn độc đi hẹn hò một chút!" Giang Khải cười híp mắt nhìn tiểu mỹ nhân trước mắt, sau đó nhìn sang phương hướng Lạc Thiểu Trạch rời khỏi, "Nhưng, tôi cảm thấy chúng ta nên cùng vợ chồng Lạc Thiểu Trạch chào hỏi nha?"
"Đánh cái đầu anh nha, nhanh lên đi!" Trong lòng Lạc Mật Mật thật là hận tới cực điểm, người đàn ông trước mắt này có phải ngu ngốc hay không, không nhìn ra bây giờ mình muốn đi khỏi cái chỗ này sao?
Lạc Mật Mật kéo Giang Khải bước nhanh ra khỏi cửa chính khách sạn, căn bản không có ý định đi trông nom phản ứng của bọn họ Văn Y, chỉ chốc lát sau liền tới đường cái.
"Thả tay anh ra!" Lạc Mật Mật đột nhiên dừng bước, đen mặt nhìn bàn tay người nào đó nắm eo mình.
Giang Khải ngượng ngùng cười, từ từ buông Lạc Mật Mật ra, khinh thường nhún vai một cái.
Cứ như vậy, Lạc Mật Mật đi ở phía trước, Giang Khải theo ở phía sau, hai người cứ như vậy cô đi một bước anh theo một bước theo đường lớn đi về phía trước, không có một ý tứ muốn dừng lại kêu xe.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc