Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! - Chương 81

Tác giả: Yêu Yêu Đào Chi

“Bảo bối.......” Thạch Thương Ly theo bản năng muốn nắm tay cô, muốn cô không phải đau lòng nhưng sự thật nhiều năm bị giấu kín hôm nay lại bị vạch trần.......
Chỉ trong một thời gian ngắn làm sao cô có thể tiếp nhận?
“Không được ***ng vào em......Không cần lo cho em.......Không cần.......” Loan Đậu Đậu khóc không thành tiếng, nước mắt ràn rụa, cúi đầu nhìn hai tay của mình. Giọng nói khàn khàn “Nhiều năm như vậy em vẫn hận sai người. Em ngu ngốc thiếu chút nữa *** ba ruột của mình......Em đần quá......Em chưa từng nghĩ......”
Hàn Khác Thành thấy cô khóc, nhíu mày, giọng nói trầm thấp đầy đau lòng “Là ba giấu con làm sao con biết được? Đậu Đậu, không phải lỗi của con! Ba chưa từng trách con.......”
“Tôi tự trách mình! Tôi không cách nào tha thứ bản thân!” Đậu Đậu cuồng loạn quát, hận không thể *** mình. Nghĩ tới cô đã từng thiếu chút nữa *** Hàn Khác Thành, đôi tay dính máu của ông, cảm giác cực kỳ đau lòng dường như muốn *** cô!
“Tại sao có thể đối xử với ông như vậy, tại sao mẹ có thể đối với chúng ta như vậy? Tôi thật sự không hiểu......”
“Mẹ là người nhà họ Lý, trong cơ thể chảy dòng máu của nhà họ Lý, mẹ làm như vậy cũng là bất đắc dĩ! Đậu Đậu, con nên hiểu mẹ, những năm này ba chưa từng hận mẹ vì đã phản bội bởi vì ba biết mặc dù mẹ phản bội chúng ta nhưng trong lòng mẹ yêu chúng ta cho nên mới sinh ra con! Đậu Đậu không nên hận mẹ, hiểu chưa? Cả thế giới có thể hận mẹ nhưng ba và con không có tư cách hận mẹ!”
Giọng Hàn Khác Thành lạnh lùng mà chắc chắn, lúc đầu ông cũng rất hận Loan Loan tại sao lại nhẫn tâm như vậy với ông và Đậu Đậu nhưng những năm này, ông trải qua nhiều sóng gió đã sớm hiểu. Tình cảm của Loan Loan Là thật......
Ít nhất bà ấy yêu ông chưa từng lừa ông!
Như vậy là đủ rồi!
Hơn nữa Loan Loan còn sinh Đậu Đậu, cuộc đời này Hàn Khác Thành sống cũng không uổng phí!
“Đừng nói là.......Đừng nói là......Tôi......” Loan Đậu Đậu mờ mịt nhìn bọn họ, biết hết cả rồi, chỉ có mình cô không biết gì thật là khờ! Hai mắt đầy nước mắt nhìn Thạch Thương Ly mấy giây sau đó chạy về phía cửa......
Nếu như còn ở đây nữa cô không biết phải làm gì......
Cô không còn mặt mũi đối mặt với Hàn Khác Thành vẫn luôn thương yêu cô......
“Đậu Đậu.......Quản gia cho người ngăn lại......” Liễu Khinh Yên bối rối vội vàng mở miệng.
“Để cho con bé đi!” Hàn Khác Thành nói, ánh mắt không vì cho Đậu Đậu hiểu chân tướng sự thật xóa bỏ hiểu lầm cho bản thân mà nhẹ nhõm, ngược lại càng thêm nặng nề. Nếu như vì biết rõ sự thật mà Đậu Đậu khổ sở hơn ông tình nguyện để cô hận cả đời! “Ở lại đây con bé không biết sẽ phải đối mặt với anh thế nào! Con gái anh, anh hiểu rõ!”
“Khác Thành nhưng......” Liễu Khinh Yên còn muốn nói gì nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của ông lại thôi.
Được rồi, đó là chuyện của hai ba con bọn họ cô không có quyền lên tiếng!
Hàn Khác Thành quay đầu nhìn Thạch Thương Ly, giọng nói thỉnh cầu: “Đậu Đậu nhờ cậu vậy.”
Thạch Thương Ly gật đầu, không nói gì, di chuyển bước chân thật nhanh đuổi theo! Cô bé ngốc, ngàn vạn lần đừng làm chuyện gì ngốc! Nghĩ đến ánh mắt của cô ấy tim hắn cũng nhói đau!
Kuroki thở dài, vỗ vỗ vai ông ấy, thở dài nói: “Những năm này bị con bé hận, trong lòng không dễ chịu, hôm nay có thể thoải mái rồi.”
Hàn Khác Thành nhẹ nhàng cười, có chút ảm đạm, có chút bất đắc dĩ “Con bé là thứ duy nhất Loan Loan để lại cho tôi, tôi chỉ hy vọng con bé hạnh phúc, vui vẻ! Vậy là đủ rồi.......”
Liễu Khinh Yên cúi đầu khẽ nở nụ cười khổ, xoay người lấy từ ngăn kéo bàn ra một hiệp ước đưa cho ông ấy, hai mắt như nước, nhẹ giọng nói: “Nếu Đậu Đậu đã biết vậy quan hệ của chúng ta cũng nên kết thúc. Lưng đeo danh nghĩa bà Hàn nhiều năm như vậy anh cũng nên cho em tự do.”
Hàn Khác Thành nhìn đơn thỏa thuận ly hôn, nhíu mày, ánh mắt từ từ tĩnh mịch, mím chặt môi, thủy chung không nói gì!
“Khác Thành.......” Kuroki chỉ kêu tên ông ấy lại không nói gì, ý tứ rất rõ ràng. Những năm này, ai cũng có thể thấy Liễu Khinh Yên đối với Hàn Khác Thành là thật tâm thật ý, chưa từng dao dộng.
Ban đầu ba cô ấy hết sức phản đối Hàn Khách Thành ngồi lên vị trí cao nhất cũng là cô ấy bả vệ Hàn Khác Thành......
Những năm này không oán không hận đi theo Hàn Khác Thành trong lửa trong mưa, bị thương không ít lại chưa từng oán trách một câu. Tâm địa ông ấy sắt đá một chút u oán cô ấy cũng không có.
Cô gái tốt như thế sao lại nhẫn tâm nhìn cô ấy bị thương hại!
“Em nghĩ kỹ chưa?” Hàn Khác Thành khẽ hỏi.
Liễu Khinh Yên gật đầu, cúi đầu nhìn đơn ly hôn nở nụ cười: “Làm bà Hàn hữu danh vô thực nhiều năm như vậy em đã hài lòng lắm rồi. Trừ không có tình yêu, không có con cái gì anh cũng cho em. Khác Thành, em chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng anh yêu em, cũng không mơ ước qua một ngày nào đó anh sẽ đổi ý.Chỉ là những năm này nhìn anh một mình cô độc, luôn không đành lòng, hôm nay Đậu Đậu đã biết hết mọi sự thật, anh không còn cô đơn một mình nữa, không cần có em ở bên cạnh nữa. Em muốn dành thời gian còn lại cho bản thân, em cho anh quá nhiều, nhiều đến nỗi không nhớ nỗi bộ dáng mình như thế nào nữa.”
Hàn Khác Thành híp mắt nhìn cô ấy giống như đang thưởng thức một bức tranh, nhận tờ đơn ly hôn trong tay cô ấy, từ túi áo móc ra Pu't máy, viết tên mình lên, vô cùng nghiêm túc giống như học sinh tiểu học đang tập viết.
Kuroki nhíu mày, thở dài, tại sao ông ấy tình nguyện để Liễu Khinh Yên đi không muốn giữ cô ấy lại! Đã qua nhiều năm như vậy chẳng lẽ ông ấy không thể bỏ được Loan Loan sao?
Đưa đơn ly hôn cho cô, khóe miệng khẽ cười: “Nhớ là mặc kệ ở đâu, đây vĩnh viễn vẫn là nhà em. Ít nhất anh vẫn sẽ cho em mượn bờ vai của anh mẹ nó à.”
Khom lưng, đôi tay ôm cổ ông ấy, khuôn mặt dán khuôn mặt ông ấy đầy thân mật, lẩm bẩm nói những lời thâm tình chưa bao giờ nói ra, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
“Khách Thành, anh là người đàn ông tốt nhất mà em đã gặp!”
Cầm giấy ly hôn, thậm chí ngay cả hành lý cũng không dọn dẹp, xoay người rời đi......
Quản gia cũng kinh ngạc, trơ mắt nhìn Liễu Khinh Yên rời đi, nói không nên lời......
“Tại sao không giữ cô ấy lại, vợ chồng nhiều năm như vậy mặc dù không có tình yêu nhưng cũng có thể ở chung cả đời.” Giọng Kuroki đầy tiếc nuối, về phàn vì sao ông cũng không rõ.
Hàn Khác Thành chỉ cười “Cô ấy đeo trên mặt nụ cười bà Hàn nhiều năm như vậy, làm mất bản thân mình nên trả lại cuộc sống cho cô ấy! Hôn nữa tôi cũng chỉ có thể làm bạn, anh trai của cô ấy nhưng không thể làm chồng, không thể cho cô ấy hạnh phúc! Không thể bởi vì cô ấy yêu tôi mà hại cuộc đời cô ấy.”
Kuroki nhíu mày không hiểu.
Hàn Khác Thành ngẩng đầu cười nói: “Cậu cũng có người phụ nữ mà mình yêu tôi cũng vậy! Những năm này tôi càng yêu Loan Loan hơn khiến cho Khinh Yên ngày càng phai mờ.....Cho nên, để cô ấy rời đi là giải thoát cho cô ấy cũng là giải thoát cho tôi.”
“Chúng ta nhất định cả đời không có được tình yêu của mình.” Kuroki rũ mắt chợt nhớ tới khuôn mặt tươi cười nhưng mơ hồ đó. Chẳng qua khi đó để cô ấy rời đi cũng chỉ là muốn tốt cho cô ấy.......
Giờ phút này nếu cô ấy hạnh phúc ông đã mãn nguyện!
Hàn Khác Thành thấy ông không nói gì, ánh mắt phức tạp, lời nói đã đến miệng nhưng vẫn không nói. Có lẽ Mực Tử cũng không muốn ông biết sự thật, cứ như vậy, thỉnh thoảng Kuroki vẫn sẽ nghĩ đến cô, không phải sao?
Loan Đậu Đậu chạy ra khỏi biệt thự của Hàn Khác Thành, không có mục đích, không có phương hướng cứ như vậy chạy, bên tai có tiếng gió gào thét, nước mắt bị gió thổi bay, mắt khô khốc đau rát, đôi tay không ngừng đung đưa, nỗ lực chạy......
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng chạy như vậy.......
Bị vấp ngã lại đứng dậy chạy, cứ như vậy một lần hai lần giống như nổi điên không để ý gì. Sau lưng Thạch Thương Ly không ngừng đuổi theo, kêu tên cô nhưng cô không nghe thấy......Cái gì cũng không nghe thấy.....
Thạch Thương Ly gần đuổi kịp cô thì sắc mặt chợt biến đổi lo lắng gọi to: “Dừng lại bảo bối! Dừng lại, đó là biển, dừng lại!”
Loan Đậu Đậu giống như không nghe thấy, giày rớt lúc nào cũng không biết chạy về phía biển rộng, nước lạnh lẽo tràn qua mắt cá chân cô, đồi gối rồi đến eo.......
Phương xa là điểm nối giữa tròi và đất, là điểm cuối cùng, một mảnh mờ mịt, không khí lạnh lùng, sóng biển từng đợt từng đợt đánh tới, thấm ướt quần áo cô, sức càng ngày càng yếu, thậm chí không còn sức chạy nữa chỉ có thể từng bước từng bước đi về phía biển......
“Dừng lại, bảo bối! Dừng làm chuyện ngốc như vậy nếu không cả đời này anh cũng không tha thứ cho em!” Thạch Thương Ly thở hổn hển, đứng cách cô không xa, mắt thấy nước biển sắp đến cổ cô, đáy lòng đau nhói.
Loan Đậu Đậu giống như nghe thấy lời hắn rốt cuộc dừng lại. Quay đầu lại nhìn hắn, nước mắt lã chã rớt xuống biển, giọng khàn khàn nức nở: “Tại sao? Tại sao anh còn quan tâm em? Tại sao?”
“Bởi vì em là người phụ nữ của anh!” Trán Thạch Thương Ly đầy mồ hôi, ánh mắt tỉnh táo thâm thúy, nước biển lạnh băng tràn đến trước *** hắn, quần áo ướt sũng, nếu như có một đợt sóng đánh tới bọn họ có thể bị cuốn đi.
“Em không phải là người phụ nữ của anh, sớm đã không phải. Em vừa xấu vừa ngu, những năm này em đã hận sai người rồi! Em tự *** mình, *** người yêu mình......Em không cách nào tha thứ cho bản thân!”
Đôi mắt trong suốt ngày xưa bây giờ đã trống rỗng xám xịt lúc biết rõ sự thật thậm chí không còn hy vọng......
Thạch Thương Ly chỉ lạnh lùng nói: “Vậy thì sao? Không ai trách em, bảo bối, chúng ta chưa bao giờ trách em! Cho nên em dừng trách mình. Tới đây, đến cạnh anh.”
Loan Đậu Đậu lắc đầu, nước mắt tràn ra, nhìn bàn tay hắn duỗi về phía mình, căn bản không có dũng khí nắm bàn tay hắn.....
Loại cảm giác này thật đau khổ.
Nước lạnh bao quanh cơ thể cô, sóng lớn nhào tới có thể nhấn chìm đầu cô, sợi tóc ướt đẫm dính trên cổ, khuôn mặt đầy nước mắt. Nhưng những thứ này so với những đau đớn cùng khó chịu trong lòng thì có là gì.
Cũng bởi vì không có ai trách cứ cô nên cô không cách nào tha thứ cho bản thân.
Đôi mắt Thạch Thương Ly dần trở nên mềm mại , đôi môi nở nụ cười ấm áp, vẫn giơ tay về phía cô. Đôi môi khẽ nói tám chữ: “Em sống, anh sống, em ૮ɦếƭ, anh ૮ɦếƭ!”
Loan Đậu Đậu hoảng hốt, không nói ra lời, trời đổ mưa to......Hung hăng đập vào mặt cô, tạo thành bức màn che giữa cô và Thạch Thương Ly nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy hắn cười......
Ấm áp mà rực rỡ......
Thạch Thương Ly thu tay, xoay người đi về phía biển sâu, cơ thể bị nước biển bao lấy, bao phủ đến cổ, sau đó là miệng là mũi......
“Không được.......”
Lúc nước biển sắp nhấn chìm hắn hoàn toàn thì Đậu Đậu giật mình, mất hồn thét chói tai, liều mạng chạy về phía Thạch Thương Ly. Tim đau nhói, vừa nghĩ hắn sẽ ૮ɦếƭ tim như ngừng đập......
Loan Đậu Đậu thật vất vả mới nắm được quần áo hắn: “Không được bỏ em......Thạch Thương Ly không được ૮ɦếƭ......Không được bỏ em lại một mình......Em không muốn chúng ta ૮ɦếƭ.......”
Khóc lóc, tê tâm liệt phế, thê lương buồn bã.......
Thạch Thương Ly xoay người ôm cô, đỡ cô ra khỏi nước, bước chậm trong nước đi về phía trước, đôi tay ôm chặt eo cô cơ hồ như muốn ép cô vào cơ thể mình không bao giờ chia cách.
“Bảo bối của anh, em đừng *** đừng dọa anh như vậy nữa.” Thạch Thương Ly cúi đầu, dán vào trán cô, giọng nói khàn khàn lộ ra chua xót cùng bất đắc dĩ.
Đôi tay Loan Đậu Đậu ôm cổ hắn, nước mắt rào rào rơi giống như mèo cọ cọ vào cổ hắn nức nở nói: “Em không làm việc ngu ngốc, không khiến anh đau lòng nữa, không rời khỏi anh nữa. Thạch Thương Ly,em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, đến ૮ɦếƭ em vẫn yêu anh.”
Trên mặt Thạch Thương Ly không biết là nước biển hay là nước mắt, hôn môi cô, giọng nói khàn khàn: “Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, cả đời yêu em, hồn bay phách tán cũng yêu em.”
Loan Đậu Đậu nhắm hai mắt chủ động hôn môi hắn, lạnh lẽo và ấm áp cảm thấy kích động, tim cô nhanh muốn ngừng đập.
Bọn họ đã sớm đã định là của nhau không cách nào trốn thoát.
Thạch Thương Ly ôm chặt cô, hung hăng hôn cô, quên hết tất cả. Mặc dù giờ phút này long trời lở đất, nước biển cuốn đi cũng không sao, có thể ૮ɦếƭ chung đã rất hạnh phúc.
Chỉ cần cô ở đây là được rồi.
Mặc kệ Loan Đậu Đậu điên điên khùng khùng không có thuốc nào chữa được hay là Loan Đậu Đậu không có một chút khôn khéo hay là bệnh hoạn, cự đoan hắn đều yêu.
Mặc kệ là hình dáng gì hắn đều sẽ yêu.
Thạch Thương Ly cõng Loan Đậu Đậu sau lưng đi về phía bờ biển. Mặc dù lúc đuổi theo cô tốn không ít hơi sức, cho dù mưa to, cho dù cô nặng trĩu nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng!
Loan Đậu Đậu hít mũi nằm trên lưng hắn, mí mắt có chút nặng nề, đôi tay vô lực ôm hắn, gió thổi qua cơ thể khẽ run.
“Có phải rất lạnh không?”
“Không lạnh, có anh cõng không lạnh.” Loan Đậu Đậu thổi khí nóng vào tai hắn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tai hắn nhỏ giọng nói: “Chúng ta sẽ ở cùng nhau đến già sao? Chêt cũng ở cùng nhau sao?”
Thạch Thương Ly cõng cô đi lên bờ cát, một bước một bước giẫm trên cát, Hắn dừng bước dùng sức nâng cô lên nói: “Sẽ không, chẳng qua anh sống lâu hơn em một chút, ít nhất sẽ không đi trước, để em lại một mình cô đơn.”
Loan Đậu Đậu suy nghĩ một chút, đôi môi vì lạnh mà tím bầm nở nụ cười: “Em thật nhớ những ngày không phải lo không buồn lúc trước, chúng ta đều rất vui.”
Thạch Thương Ly dừng bước chân nghe thấy lời cô nói, sống lưng cứng đờ, không thể quay lại quá khứ. Hắn không ngại cô qua đêm cùng Thạch Lãng, không ngại cô có con cùng hắn ta nhưng đoạn quá khứ đã qua kia không thể quay về nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc