Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! - Chương 54

Tác giả: Yêu Yêu Đào Chi

Ba người gấp gáp luống cuống thì Loan Đậu Đậu ôm bụng bự, đeo túi xách đen đứng ở đầu đường, không biết nên đi đâu. Có thể nói là cô chưa nghĩ đến nơi nào để đi. Vốn dĩ muốn bay đến Pháp nhưng mở hộ chiếu ra mới phát hiện ra đã hết hạn.
Hơn nữa Phân Ruồi ở bên người phụ nữ khác cô còn đến làm gì? Nếu như cô đi người ta cũng sẽ cho rằng cô là người thứ ba!
“Thạch Thương Ly, đồ lừa đảo!” Loan Đậu Đậu cắn môi, mắt ngấn nước. Đứng ở quảng trường không ngừng xoa bụng. Khóe miệng cong lên so với khóc còn khó coi hơn.......
Không trách được hắn không trả lời được câu hỏi của cô thì ra căn bản là bởi vì hắn không yêu cô, hắn yêu người khác cho nên muốn kết hôn với người khác.
Hắn không cần cô, cũng không cần bảo bối, vậy cô còn ơ đó làm gì? Chờ hắn đưa vợ mới về ra uy tự rước nhục về mình sao?
Cô không muốn như vậy!
Không có đàn ông cũng sẽ không ૮ɦếƭ, không có Thạch Thương Ly càng không ૮ɦếƭ......
Nhưng.......
Tại sao tim lại đau như vậy giống như bị dao đâm một nhát. Đau đến nổi không thể thở, cảm giác như có dòng chất lỏng đang chảy xuống, mùi máu tươi tràn ngập......
Chiếc nhẫn cưới sáng lấp lánh trên tay cô, lạnh lẽo cắt ngang cơn đau cô cô......
Bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau, cảm giác *** có một dòng nhiệt hình như đang chậm rãi chảy xuống, nóng bỏng, ươn ướt.......Bàn tay vén váy lên nhìn, không khỏi kinh hoảng, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống.
“Thật đau......thật đau.......Thạch Thương Ly em thật đau.......” Loan Đậu Đậu ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, chân mày nhíu lại, kêu rên khổ sở, lại gọi tên của người đàn ông đó.
Người ta nói người mà mình kêu khi gặp nguy hiểm nhất chính là người mà mình quan tâm nhất.
Thạch Thương Ly sớm đã trở thành người mà cô quan tâm nhất.
Ánh mặt trời chói chang, người đi trên đường vội vã, không để ý đến cô, giọng nức nở, mờ mịt. Chỉ cảm thấy ngày càng đau, mồ hôi ướt đẫm lưng, tóc mái cũng bị mồ hôi chảy ướt dính vào trán.
Đa đến nỗi trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, giống như muốn ngất.
“Không thể.......” Loan Đậu Đậu nắm chặt tay, không để mình bị ngất đi “Bảo bối, không được có chuyện gì.......Bảo bối........”
Loan Đậu Đậu hít sâu, khó khăn móc điện thoại từ trong túi ra, mọi thứ trước mặt mơ hồ, cố gắng mở hai mắt nhìn, hít sâu nhưng không có cách nào giảm đau. Khi thấy hai chữ “Bọ Hung” thì bàn tay cứng ngắc.
Bây giờ còn có thể tìm bọn họ sao?
Để bọn họ chế giễu sao? Nhất định Đồng Thoại nói cho bọn họ biết chuyện lúc trước của cô rồi, biết cô không tốt đẹp như vậy, không ngây thơ lương thiện.......Còn mặt mũi nào gặp bọn họ chứ!
Sau đó ấn nút gọi Thẩm Nghịch......
Giờ phút này chỉ có thể tin tưởng dựa vào Thẩm Nghịch, Thẩm Nghịch nhất định sẽ không lừa cô không chán ghét quá khư của cô.......
Điện thoại vang lên không bao lêu liền nghe thấy giọng Thẩm Nghịch: “Alo.......”
Nghe thấy giọng anh ta thì Loan Đậu Đậu rơi nước mắt. Bụng càng ngày càng đau, hít thở vô cùng khó khăn, không có cách nào nói nên lời.
Giống như Thẩm Nghịch có linh cảm, giọng nói run rẩy: “Đậu Đậu, là cô sao? Cô đang ở đâu? Nói cho tôi biết, tôi lập tức đến đón cô.”
Ở đâu?
Đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, hít sâu một hơi. Căn bản không biết bản thân đang ở đâu......Rốt cuộc đây là ở đâu?
“Đậu Đậu, đừng sợ. Ở đó chờ tôi, tôi sẽ tới nhanh thôi. Rất nhanh.......”
Giọng nói trầm thấp của Thẩm Nghịch càng ngày càng xa, cái gì cũng không nghe thấy, trước mặt mờ mịt. Cơ thể ngã xuống, hôn mê bất tỉnh. Điện thoại rớt trên mặt đất, tan tành. Dưới ánh mặt trời đỏ rực, trên nền gạch trắng một dòng máu chảy lênh láng, không khí tràn ngập mùi máu tanh.......
“A, bên kia có người ngất xỉu.......”
“Còn chảy rất nhiều máu, thật khủng khiếp......”
“Làm sao bây giờ? Cô ấy có thể ૮ɦếƭ không?”
“Ngu ngốc, mau gọi 110!”
“Gọi 110 làm gì? Gọi 120.......”
“Bánh bao đậu.......”
“Đậu Đậu.......”
“Đậu xanh nhỏ.......”
Ba người nhận được điện thoại của Thẩm Nghịch vội vàng chạy tới bệnh viện, trước cửa phòng phẫu thuật nhìn thấy Thẩm Nghịch dựa vào tường, khuôn mặt mệt mỏi lo lắng, áo sơ mi trắng loang lổ vết máu, giống như nói cho bọn họ biết chuyện gì xảy ra.
Kỳ Dạ đi lên nắm tay anh ta, khẩn trương hỏi: “Bánh bao đậu đâu? Cô ấy sao rồi?”
Thẩm Nghịch nghe thấy giọng cậu lúc này mới mở mắt, ánh mắt tĩnh mịch nhìn ba người bọn họ. Giọng nói lạnh lẽo “Cô ấy ngất xỉu ở quảng trường đang được cấp cứu. Bác sĩ nói tình hình không tốt lắm.”
Kỳ Dạ lập tức thất thần thì thầm: “Xong đời.......”
Thạch Lãng nhíu mày, giọng trầm thấp: “Cô ấy không sao chứ.”
Đồng Thoại khoanh tay trước ***, sắc mặt căng thẳng.
Hốc mắt Kỳ Dạ đỏ lên, nhất là khi thấy vết máu trước *** Thẩm Nghịch, có thể biết Bánh bao đậu đau đớn như thế nào, chảy bao nhiêu máu. Nếu như không phải do cậu gửi giấy đăng ký kết hôn của bọn họ về bên kia, có lẽ cô sẽ không xảy ra chuyện. Trong nháy mắt nước mắt chảy xuống.
“Là tôi hại cô ấy......Đều do tôi......Nếu như không phải do tôi đem giấy đăng ký kết hôn gửi về bên kia......Mọi chuyện sẽ không như vậy.......” Hai tay ôm mặt, không còn mặt mũi nhìn ai.
Thẩm Nghịch nhíu mày, ánh mắt tràn qua một tia ngoài ý muốn, hình như đều nằm trong những gì mà anh ta nghĩ. Hai cánh tay ôm cậu vào ***, giờ phút này ***g *** của anh ta là thiên đường đẹp nhất để Kỳ Dạ có thể dựa vào.
Ng'n t lạnh lẽo nhẹ nhàng xoa vai an ủi cậu.
“Không sao đâu, đừng khóc.”
Kỳ Dạ không nói gì, nước mắt không cầm được cứ chảy xuống. Nếu như Bánh bao đậu xảy ra chuyện gì, cậu sẽ không tha thứ cho bản thân.
Ánh mắt âm trầm của Thạch Lãng vẫn nhìn chằm chằm ánh đén sáng rực của phòng cấp cứu, trong lòng lo lắng, không biết nên làm gì.
Cửa chợt mở ra, y tá đeo khẩu trang, cầm trong tay giấy cam kết, không chờ bọn họ mở miệng đã lên tiếng: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”
Thạch Lãng nhanh chóng đi lên nắm cánh tay y tá nói: “Là tôi, cô ấy thế nào? Đậu xanh nhỏ thế nào?”
“Tình huống bây giờ rất xấu! Người mê cùng đứa bé đều nguy hiểm, chỉ có thể giữ một người. Anh muốn giữ người mẹ hay đứa bé?”
“Cô nói gì?” Thạch lãng ngây ngẩn cả người, bên tai ong ong, ánh mắt nhìn chằm chằm y tá, giận dữ hét: “Giữ cả hai! Một trong hai có chuyện gì tôi sẽ san bằng cái bệnh viện này.”
Y tá run sợ: “Nhưng......”
Lời còn chưa nói hết, phía sau đã có một y tá đi ra hỏi: “Ai là Thẩm Nghịch? Cô ấy gọi Thẩm Nghịch, nhất định phải vào với cô ấy.”
Thẩm Nghịch bất ngờ buông lỏng Kỳ Dạ đi lên phía trước: “Tôi là Thẩm Nghịch.”
“Được rồi, anh đi vào cùng tôi, cô ấy muốn gặp anh.”
Kỳ Dạ đi lên nắm cánh tay y tá: “Mắt anh ấy không tốt lắm, tôi có thể vào cùng không?”
“Không được, không đúng quy định. Chỉ có một người được vào. Thẩm Nghịch, anh vào cùng tôi.”
“Thẩm Nghịch......” Kỳ Dạ cầu xin nắm tay anh ta, ánh mắt cầu xin nhìn anh ta. Cậu phải đi vào, phải biết tình hình bây giờ của Bánh bao đậu.
Thẩm Nghịch nhíu mày, đẩy tay cậu ra. Giọng nói trầm thấp: “Ở bên ngoài đợi.”
Xoay người đặt tay trên vai y tá đi vào.
Y tá nhìn Thạch Lãng nói: “Anh quyết định nhanh một chút. Thời gian không còn nhiều.......”
“Không được. Phải giữ cả hai người! Cô có nghe hay không? Nếu không giữ được, tôi nói là sẽ làm.” Thạch Lãng tức giận quát.
“Giữ mẹ.” Kỳ Dạ lau nước mắt, tỉnh táo mở miệng “Y tá giữ người mẹ.”
“Kỳ Dạ.” Thạch Lãng quay đầu nhìn cậu, hận không thể đánh cậu “Đó là bảo bối của Đậu xanh nhỏ, chúng ta từng nghe thấy bảo bối đạp.”
Lúc nghe thấy đứa bé đạp bọn họ đã rất kích động. Bọn họ nhìn bảo bối lơn lên từng ngày, từ nòng nọc thành một đứa bé, lần đầu tiên đá Đậu Đậu, lần đầu tiên nghe thấy tim đứa bé đập khi đi khám thai......
Kỳ Dạ tỉnh táo mím môi nói: “Anh hai, không còn thời gian nữa. Đứa bé về sau có thể có nhưng Đậu Đậu......chỉ có một.”
Thạch Lãng ngây ngẩn người, lần đầu tiên sau nhiều năm Kỳ Dạ gọi hắn ta “anh hai” bởi vì sự tồn tại của Đậu Đậu.
Đứa bé về sau có thể có nhưng Đậu Đậu chỉ có một. Đúng vậy, Đậu Đậu chỉ có một.
“Hai người quyêt định xong chưa?”
Thạch Lãng nắm chặt tay, trán nổi đầy gân xanh. Mặc dù đứa bé kia không phải là con hắn ta nhưng lại ở trong bụng Đậu Đậu. Hắn ta đã sớm xem đứa bé như con mình. Chỉ cần Đậu Đậu yêu, hắn ta cũng sẽ yêu!
Hôm nay muốn hắn ta buông tha.......Thật quá khó khăn!
“Giữ......người........mẹ!” Từng chữ được nói ra nặng như ngàn cân.
“Mau ký tên, bác sĩ đang chờ!” Y tá thúc giục.
Trán Thạch Lãng đầy mồ hôi, nếu như Đậu Đậu biết nhất định sẽ hận hắn ta. Nhưng hắn ta không còn cách nào. Đối với việc chọn giữa đứa bé và Đậu Đậu, cho dù là hắn ta, Kỳ Dạ hay Thạch Thương Ly.......
Sự lựa chọn của ban người vĩnh viễn chỉ có một.......Loan Đậu Đậu!
Thạch Lãng ký tên vào giấy cam kết.........Cuối cùng viết tên hắn ta lên!
Y tá cầm giấy cam kết vội vã đi vào.......
Thạch Lãng chán chường, dựa người vào tường, ánh mắt nhìn về phía phòng cấp cứu.
Đậu xanh nhỏ, em hận anh cũng được.......Chỉ cần em còn sống.
Kỳ Dạ cắn môi, điện thoại trong túi kêu liên tục, không chịu tắt. Cậu móc ra xem là số ở nước ngoài, lập tức quát to: “Thạch Thương Ly ૮ɦếƭ tiệt nếu trước mười hai giờ anh không về thì anh không phải anh trai tôi nữa!”
Đầu dây bên kia sắc mặt Thạch Thương Ly căng thẳng, khẩn trương hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Đậu Đậu đâu? Sao gọi về nhà không có ai nghe máy? Cô ấy ở đâu?”
“Bây giờ cô ấy đang ở trong phòng cấp cứu, bác sĩ nói cả đứa bé cùng người mẹ đều khó giữ! Tôi không cần biết anh bay về hay bơi về, nếu không về vĩnh viễn đừng mong được gặp cô ấy.”
Tút tút.......
Điện thoại bên kia đã tắt máy......
Kỳ Dạ nghiêng đầu nhìn phòng cấp cứu, trong lòng không ngừng cầu nguyện: “Đậu Đậu, cô đừng có chuyện gì. Chỉ cần cô không sao, về sau cô muốn bắt nạt tôi thế nào cũng được. Tôi sẽ không cãi lại cô.”
Loan Đậu Đậu nằm trên bàn mổ, đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt, mệt mỏi, ánh mắt nhìn thấy Thẩm Nghịch thì có chút tinh thần. Giơ cánh tay lên, muốn nắm tay anh ta lại với không tới.......
Thẩm Nghịch giống như có linh cảm, khi cánh tay cô sắp rơi xuống nhanh chóng nắm được tay cô, bàn tay lạnh lẽo, không có chút hơi ấm. Mặc dù không nhìn thấy nhưng cũng có thể hình dung bây giờ cô nhếch nhác như thế nào.
“Đậu Đậu, tôi ở đây.”
Loan Đậu Đậu cắn môi, giọng khàn khàn tội nghiệp: “Thẩm Nghịch, tôi muốn bảo bối!”
Thẩm Nghịch nắm chặt tay cô, nhíu mày, nhìn quanh phòng phẫu thuật, trong không khí tràn đây máu tanh.
Mặc dù chưa nói với cô, đôi mắt long lanh kia như đã biết. Cô biết bây giờ cả cô và bảo bối đều rất nguy hiểm, trừ Thẩm Nghịch không ai có thể giúp cô.
Thẩm Nghịch không biết nên vui hay đau lòng vị sự thông minh của cô.......
Bàn tay nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng nói: “Được.”
Chỉ một câu nói của cô, anh ta không khuyên gì mà đồng ý.
“Bác sĩ, xin hãy cứu cô ấy cùng đứa bé......”
“Chuyện này căn bản không.......”
Hai chữ “Có thể” còn chưa nói, Thẩm Nghịch chợt với tay cầm dao phẩu thuật lên, kề sát vào cô mình, giọng nói lạnh lẽo: “Cứu cô ấy cùng đứa bé, nếu không ở đây sẽ có ba người ૮ɦếƭ. Bệnh viên coi như xong đời.......”
Mọi người kinh ngạc nhìn Thẩm Nghịch, giống như đang nhìn một người điên. Làm gì có người nào lấy mạng mình uy hiếp bác sĩ? Bác sĩ khóc không ra nước mắt, đây không phải là không có lựa chọn nào sao? Nếu như có thể sao ông lại không cứu cả hai được chứ?
“Này anh, hãy bình tĩnh một chút. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức......Anh bỏ dao xuống đi.”
Sắc mặt Thẩm Nghịch không thay đổi, không cử động: “Tôi muốn xác định lời nói của bác sĩ, nói cho tôi biết có thể giữ cả người mẹ và đứa bé hay không!”
Giờ phút này bác sĩ hết sức ão não, về sau không muốn vào phòng phẫu thuật, mẹ kiếp gặp người điên còn sợ hơn người ૮ɦếƭ! Có người uy hiếp bác sĩ như vậy sao? Như vậy cũng không đảm bảo có thể cứu người!
Thẩm Nghịch không nghe thấy câu trả lời, ấn mạnh dao cứa vào ***, máu đỏ tươi chảy xuống, thấm ướt áo sơ mi, khiến cho phòng phẫu thuật càng thêm căng thẳng.
“Ngừng.......Tôi cứu! Tôi nhất định cứu cả mẹ lẫn con được rồi chứ? Anh đừng kích động, để dao xuống đi!” Bác sĩ kinh hoảng!
“Tốt nhất là anh nói được làm được nếu không tôi sẽ cho anh ૮ɦếƭ rất khó coi!” Thẩm Nghịch bỏ dao xuống, nếu như ấn sâu thêm chút nữa là cắt đứt động mạch rồi, không cho y tá băng bó, giọng nói lạnh lẽo: “Còn không mau cứu người.”
Bây giờ bác sĩ không cần ૮ɦếƭ cũng đã rất khó coi, cắn răng nghiến lợi! ૮ɦếƭ tiệt, hứa với anh vẫn chưa được sao?
Thẩm Nghịch đứng ở đầu giường, bàn tay nắm chặt tay Đậu Đậu. Giống như đang nói với cô nhất định sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ ổn.
Loan Đậu Đậu khẽ nở nụ cười, không còn sợ hãi nữa. Không có Thạch Thương Ly ở bên cạnh cô nhưng có Thẩm Nghịch cô sẽ không sợ nữa!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người ở bên ngoài cũng lo lắng, Hải Quy gọi cho Đồng Thoại ba mươi cuộc cô đều không nghe trực tiếp tắt máy. Kỳ Dạ đứng ngoài phòng cấp cứu, tay áp sát cửa kính, nhìn không chớp mắt, rõ ràng không thấy gì nhưng có thể tưởng tượng được Đậu Đậu ở bên trong khổ sở như thế nào.
Thạch Lãng hít sâu, giọng nói thì thào: “tôi đi vệ sinh.”
Xoay người đi về phía cuối hành làng, hắn ta không đi vệ sinh mà tới chỗ hẻo lánh không có người nhìn xung quang không có ai. Lúc này mới lấy điện thoại bấm một dãy số, vừa mới có người bắt máy liền nhịn không được nói: “Anh ta đã về, đứa bé không có cơ hội sống.......Ông không cần phải làm nhiều chuyện như vậy có được không?”
“Cái gì? Không thể để cho đứa bé nhà họ Thạch lưu lạc ở bên ngoài? Ông biết trong bụng cô ấy là chắt của mình còn đối xử với cô ấy như vậy sao? Ông điên rồi! Tôi cho ông biết không được phép động vào cô ấy nữa!”
Thạch Lãng cắn răng nghiến lợi, nghe thấy giọng nói bên kia mặt tái xanh. Trầm mặc một lúc, giọng nói trầm thấp: “Được, tôi đồng ý với ông. Đứa bé sống hay ૮ɦếƭ về sau không có quan hệ gì với ông, ông dám động vào cô ấy nữa ngay cả ông là ông nội tôi, tôi cũng sẽ *** ông!”
Tức giận ném điện thoại trên mặt đất......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc