Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! - Chương 53

Tác giả: Yêu Yêu Đào Chi

Tút tút.......
Thẩm Nghịch cúp máy lười không muốn nghe.
Kỳ Dạ nắm điện thoại trong tay. Anh ta là người yêu cậu! Lại vì Bánh bao đậu mà cúp điện thoại của cậu? Người mù ૮ɦếƭ tiệt, anh có uy, anh rất hả hê phải không? Anh cho rằng chỉ có một mình anh quan tâm Bánh bao đậu sao? Cậu cũng lo lắng.
Gọi lại lần nữa thì Thẩm Nghịch lập tức tắt máy! Kỳ Dạ tức giận quá: “૮ɦếƭ tiệt! Người mù ૮ɦếƭ tiệt, để xem lần sau tôi xử anh thế nào.”
Sau khi Loan Đậu Đậu ngủ dậy thì không nhớ chuyện hôm qua nữa, điều duy nhất cô nhớ là tối qua Thạch Thương Ly không gọi cho cô!
Thạch Thương Ly anh là đồ lừa đảo!
“Bánh bao đậu, hôm nay chúng ta không ra ngoài đi dạo mà ở nhà làm hoành thánh được không?”
Loan Đậu Đậu nhìn cậu: “Cậu sẽ làm hoành thánh sao?”
“Hả? Không, không phải cô biết làm sao?”
“Tôi có thể nấu cơm không có nghĩa là tôi biết làm hoành thánh!” Loan Đậu Đậu nhún vai!
Kỳ Dạ tối sầm mặt lý do này không thể khiến cô ở nhà, cậu nên làm gì bây giờ? Cậu đang vắt óc suy nghĩ cách thì Loan Đậu Đậu mở ti vi, kết quả không nhìn thấy gì.
Loan Đậu Đậu vỗ vỗ màn hình: “Cappuccino sao ti vi không có hình ảnh?”
“Hả? Chắc là hư........Hai ngày nữa tôi gọi người đến sữa, cô nghỉ hai ngày không xem vậy.” Kỳ Dạ trợn mắt nói mò, căn bản ti vi không có vấn đề gì chỉ là cậu lấy kéo cắt đứt dây điện.
“Uhm, vậy cũng tốt.” Loan Đậu Đậu buồn bực nhún vai, Thạch Thương Ly không nhìn cô ngay cả ti vi cũng bắt nạt cô.
Loan Đậu Đậu ngồi trên ghế salon xoa bắp chân, Kỳ Dạ lập tức đi đến xoa cho cô, quan tâm hỏi: “Có phải chân lại bị chuột rút không? Rất khó chịu sao?”
“Không phải! Chỉ muốn xoa một chút.”
Trán Kỳ Dạ đầy mồ hôi, chột dạ.......Cảm giác ánh mắt Loan Đậu Đậu nhìn cậu đầy hoài nghi? Không phải cô ấy hoài nghi chứ.......
Chuông cửa vang lên, cậu lập tức đứng dậy cười ha hả nói: “Tôi đi mở cửa.......”
“Hi, hello, bạn thân, mình tới thăm bạn......” Vừa mới mở cửa đã có người ôm lấy Kỳ Dạ, cậu sợ đến nỗi gào to: “Cô này......Buông tôi ra, buông tôi ra!”
“Ah, Đậu Đậu bạn phẩu thuật chuyển giới rồi sao?” Đồng Thoại tỉ mỉ quan sát người con trai trước mặt, chọc chọc Ⱡồ₦g иgự¢ cậu: “Sang Hàn Quốc làm sao? Khuôn mặt thật đẹp, nhưng có thể biến thành người như thế này kỹ thuật thật cao.......”
“Cô mới phẫu thuật chuyển giới! Tôi vốn dĩ là đàn ông!” Kỳ Dạ tức giận quát.
“Đồng Thoại, mình ở đây.” Loan Đậu Đậu giơ tay lên, vẫy tay mấy cái, không đứng lên.
Đồng Thoại vừa đi vào nhìn liền giật mình: “Đậu Đậu bạn thật lợi hại, tăng cân mập tới mức này?”
Loan Đậu Đậu tối sầm mặt: “Mình mang thai. Bạn hiểu chưa? Trong bụng mình có một bảo bối......”
“A.......” Đồng Thoại lập tức thét chói tai, vang vọng trong phòng, quay đầu nhìn chằm chằm Kỳ Dạ, rống to: “Là cậu làm cho Đậu Đậu nhà tôi lớn bụng sao?”
“Nói lung tung gì vậy!” Kỳ Dạ tức giận trừng mắt nhìn cô gái trước mặt: “Trong bụng cô ấy là con của anh tôi!”
“Anh cậu?”
Loan Đậu Đậu gật đầu: “Anh cậu ấy chính là Thạch Thương Ly cũng chính là ba đứa bé trong bụng mình!”
“Hả?” Đồng Thoại trợn mắt, thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi mình, kinh ngạc nói: “Không phải Thạch Thương Ly sắp kết hôn với một cô gái quý tộc người Pháp sao? Sao lại làm cậu lớn bụng? Anh ta bội tình bạc nghĩa sao?”
“Cô......” Kỳ Dạ vừa nghe muốn chặn miệng Đồng Thoại lại nhưng đã không kịp.
Loan Đậu Đậu sửng sốt, mặt ngây ngốc nhìn Đồng Thoại, mở miệng hỏi: “Bạn nói gì? Phân Ruồi kết hôn cùng cô gái Pháp?”
Đồng Thoại ngây ngốc nhìn Kỳ Dạ lại nhìn Loan Đậu Đậu, nhất thời hiểu ra, thì ra là bọn họ giấu cô? Chuyện lớn như vậy lại không nói cho cô biết!
Loan Đậu Đậu thấy Đồng Thoại không nói lời nào, lập tức đứng lên cầm tay cô ấy hỏi: “Bạn vừa nói......Thạch Thương Ly kết hôn với người phụ nữ khác sao?” Những chữ cuối cùng nói ra trong giọng nghẹn ngào.
Thạch Lãng vừa từ công ty về, đứng ở cửa nhìn ba người bọn họ, nhất thời liền cảm thấy có gì đó khác thường. Hắn ta đã từng gặp Đồng Thoại, chẳng lẽ cô ấy nói mọi chuyện cho Đậu Đậu biết?
Đồng Thoại cắn môi, chần chờ một chút, dù sao sớm hay muộn gì cô cũng biết. Biết sớm một chút vẫn hơn, lấy tờ báo từ trong túi ra đưa cho cô. Loan Đậu Đậu lập tức ςướק lấy, lật tới lật lui nhìn, toàn bộ đều là tin tức không có gì. Nhưng khi lật tới trong cuối thì những dòng chữ kia cô không biết nhưng tấm hình kia cô biết.......
Hôn nhân, còn có một tấm hình, một cô gái rất đẹp bên cạnh còn có Thạch Thương Ly......
“Đồ lửa đảo, lừa đảo! Phân Ruồi không thể kết hôn với người phụ nữ khác, anh ấy đã kết hôn với mình. Anh ấy như vậy là phạm tội trùng hôn cho nên không thể kết hôn. Có người đăng tin để lừa mình......”
Loan Đậu Đậu vo nát tờ báo, bàn tay run rẩy ném vào thùng rác.
“Đậu Đậu, đây là thật. Cô gái kia là Lisha Bạch Doãn, tên tiếng Trung gọi là Bạch Doãn. Là hậu duệ một nhà quý tộc người Pháp......"
“Đồng Thoại.” Sắc mặt Loan Đậu Đậu căng thẳng, lạnh lùng cắt ngang lời cô ấy, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô ấy nói: “Mình không tin! Anh ấy đã kết hôn với mình nên không thể nào anh ấy kết hôn với người khác. Bạn không tin sao mình đi lấy giấy đăng ký kết hôn cho bạn xem.”
Xoay người muốn đi lên lầu, Kỳ Dạ đứng bên cạnh chợt mở miệng: “Bánh bao đậu, đừng đi.”
Loan Đậu Đậu xoay người, ánh mắt vô tội nhìn Kỳ Dạ cười nói: “Sao vậy, cậu cũng không tin tôi sao? Chúng tôi thật sự đã kết hôn, có giấy đăng ký kết hôn, anh ấy nói khi nào đứa bé ra đời nhất định anh ấy sẽ về......Tôi đi lấy giấy đăng ký kết hôn cho mọi người xem.”
Xem như hắn không yêu cô cũng sẽ không kết hôn với người phụ nữ khác! Bởi vì hắn là ba của bảo bối.
Xoay người vịn cầu thang, từng bước từng bước đi lên......
“Không còn giấy đăng ký kết hôn nữa......” Kỳ Dạ đi lên nắm tay cô, giọng nói vang rõ trong phòng.
Loan Đậu Đậu quay đầu nhìn cậu: “Làm sao có thể? Cappuccino cậu phải tin tôi, tin Thạch Thương Ly! Người đàn ông kiêu ngạo bá đạo kia làm sao có thể để bảo bối trở thành con riêng chứ?”
“Cappuccino” Cái tên này giờ phút này vang lên bên tai khiến Kỳ Dạ xấu hổ vô cùng.
“Tôi đưa giấy đăng ký kết hôn cùng hộ khẩu của hai người gửi về Pháp. Bên kia gửi về giấy chứng nhận ly hơn. Còn có......” Kỳ Dạ cúi đầu, thật sự không dám nhìn ánh mắt của Loan Đậu Đậu, ánh mắt cô nhìn cậu như đang cầu cứu nhưng cậu lại phá đi tia hi vọng cuối cùng của cô.
“Còn có......Gì?” Loan Đậu Đậu mím môi, nước mắt trực rơi, chỉ là từ từ rơi. Ánh mắt nhìn chằm chằm cậu, quai hàm căng lên như nuốt một cái bánh bao lớn.
“Một triệu tệ là ông nội cho cô để cô rời khỏi anh trai!” Kỳ Dạ ngẩng đầu độc ác mở miệng, nhận thấy tay Loan Đậu Đậu run rẩy, lòng thật đau, hận không thể Gi*t chính mình.
Cuối cùng cậu đã làm gì. Cô quan tâm cậu, chăm sóc cậu, đem niềm vui đến cho cậu, giới thiệu Thẩm Nghịch cho cậu, một cô gái đơn thuần như vậy mà cậu đã làm gì với cô?
Nếu như có thể quay ngược thời gian, ông nội có muốn Gi*t cậu thì cậu cũng sẽ không làm chuyện tổn thương Loan Đậu Đậu như vậy.
Trong nháy mắt, Loan Đậu Đậu rút tay về giống như ᴆụng phải rắn độc, ánh mắt sợ hãi nhìn bọn họ, ánh mắt trở nên ảm đạm, xa lạ, không thể tin tưởng. Hờ hững nhìn bọn họ giống như cô chưa từng gặp bọn họ.
Nước mắt như muốn rơi xuống cô lại cường ngạnh ngăn lại không cho phép rơi xuống, dùng sức cắn môi dưới đến nỗi trong miệng toàn mùi máu........
Đồng Thoại ngẩn người, mất hồn nói: “Hỏng bét.......”
Khuôn mặt anh tuấn của Thạch Lãng lạnh lùng nói: “Cô có ý gì?”
Đồng Thoại cắn môi, ánh mắt lo lắng nhìn Loan Đậu Đậu, không nói nên lời. Cũng không phải không thể nói, ít nhất là không thể nói trước mặt Loan Đậu Đậu.
Loan Đậu Đậu cúi đầu giống như học sinh tiểu học làm sai việc gì bị phạt đứng. Cơ thể khẽ run, bàn tay vịn chặt cầu thang để không bị ngã, móng tay cắm vào tay tạo ra một dấu vết lớn.
Một lúc lâu khi bọn họ đang không biết làm gì thì Loan Đậu Đậu chợt ngẩng đầu, khuôn mặt tươi cười: “Ha ha.......Bị tôi lừa rồi.”
Thạch Lãng cùng Kỳ Dạ liếc nhìn nhau, không biết rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra. Không phải cô nên đau lòng sao? Sao lại còn cười?
“Được rồi, tôi biết là mình phải tức giận khi anh ấy kết hôn với người phụ nữ khác. Chẳng qua tôi phải cảm ơn Cappuccino, cảm ơn cậu đã cho tôi một triệu tệ. Ít nhất tôi còn có tiền tiêu, về phần Phân Ruồi thì để anh ta ૮ɦếƭ vì tình yêu với cô gái người Pháp đi. Tôi tuyệt đối không quan tâm, chẳng lẽ tôi còn sợ không tìm được đàn ông sao!”
Loan Đậu Đậu cười, giọng nói bình thường giống như không để ý.
Kỳ Dạ nhìn cô cẩn thận hỏi: “Thật sự cô không quan tâm? Không tức giận sao?”
“Cho tới bây giờ tôi vẫn không để ý anh ấy! Kết hôn cũng là anh ấy bức tôi, bây giờ cũng tốt, tôi được tự do, không còn ai có thể quản thúc tôi. Tôi cảm ơn còn không kịp, sao lại tức giận? Cậu nhóc, cậu nghĩ quá nhiều rồi.”
Loan Đậu Đậu đứng vững, đưa tay vỗ vai cậu, khuôn mặt tươi cười.
Thạch Lãng nhíu mày, giọng nói chậm rãi vang lên: “Đậu xanh nhỏ.......”
“Ai da, thật dự không sao! Mọi người không nên lo lắng nữa. Đột nhiên tôi cảm thấy buồn ngủ, tôi đi nghỉ trước. Đúng rồi, Bọ Hung, tôi muốn ăn cá kho tàu, gà hầm cách thủy, đừng quên còn có bánh bao thịt mà tôi thích nhất.” Loan Đậu Đậu bẻ ngón tay đếm xong cười khẽ: “Hình như hơi nhiều, đừng quên đấy! Không phải tôi muốn ăn mà là bảo bối muốn ăn.”
Nói xong ngẩng đầu nhìn bọn họ hả hê cười, sau đó xoay người đi lên lầu, quay về phòng.
Kỳ Dạ quay đầu nhìn Thạch Lãng chần chừ: “Cô ấy còn nhớ đến ăn, thật sự là không sao chứ?”
Thạch Lãng hồ nghi cùng lo lắng: “Tôi cũng không biết.”
Chỉ có Đồng Thoại đứng tại chỗ, ngửa đầu nhìn bóng lưng cô hình như đang run lên thì thầm: “Làm soa có thể không có việc gì? Cô ấy đang khóc.”
“Hả?” Hai người đàn ông đồng thời nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Đồng Thoại, sao cô gái này nói kỳ quái thế.
Đồng Thoại quay lại nhìn hai người đàn ông trước mặt, Đồng Thoại đã từng gặp Thạch Lãng nên biết, không thể tưởng tượng nổi cậu nhóc này cũng là em trai Thạch Thương Ly. Người nhà họ Thạch đều đạp trai như vậy sao?
“Quả nhiên người đẹp rất quan trọng.”
Thạch Lãng cùng Kỳ Dạ: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện này.”
Đồng Thoại phục hồi tinh thần, thầm nghĩ khác. Xoay người ngồi trên ghế salon, hít sâu nói ngay vào điểm chính: “Đậu Đậu có nói với hai người chuyện nhà cô ấy hay không?”
“Đậu Đậu có nhà sao?” Kỳ Dạ chậc lưỡi hít hà, lần trước không phải cô nói cô là cô nhi sao?
Khuôn mặt Thạch Lãng mờ mịt, giờ phút này mới phát hiện ra Loan Đậu Đậu hiểu rõ ba người bọn họ nhưng bọn họ không hề biết gì về Loan Đậu Đậu. Cô chưa từng nói về chuyện của mình, chuyện của cô khi còn nhỏ cũng chưa từng nói.
Đồng Thoại nhìn phản ứng của bọn họ cũng biết, không khỏi khẽ cười: “Thôi, với tính cách của cô ấy sẽ không nói với mọi người. Nếu cô ấy chưa nói, tôi cũng không thể nói. Chỉ là tình huống bây giờ của Loan Đậu Đậu rất tệ.”
“Hỏng bét.” Thạch lãng chợt nói.
“Có phải Đậu Đậu hay có tinh thần phấn chấn, hoạt bát? Để cho mọi người cảm thấy cô ấy là một người dở hơi, đem lại cho mọi người rất nhiều niềm vui trong cuộc sống?”
Hai người đàn ông đồng thời gật đầu. Thật sự Loan Đậu Đậu khiến cuộc sống của bọn họ trở nên khác, thỉnh thoảng cô ngu ngốc, thỉnh thoảng cũng rất khôn khéo, thỉnh thoảng ngây ngô, dù sao cô cũng rất kỳ quái. Làm cho người ta không cảm thấy đột ngột, cảm thấy quen với sự tồn tại của cô.
“Cho nên hai người sẽ không nghĩ đến cô ấy tự tử.”
“Tự tử?” Kỳ Dạ kinh ngạc, lỗ tai cậu có vấn đề sao.
Thạch Lãng so với cậu cũng không tốt hơn, lắc đầu khinh thường nói: “Cô đùa không vui tí nào.”
Đồng Thoại cũng biết bọn họ không thể tin, mím môi hỏi: “Chẳng lẽ hai người không phát hiện ra cổ tay cô ấy luôn đeo lắc tay? Đây là mánh khóe để che đi vết sẹo, đó là vết sẹo lưu lại lúc cô ấy tự tử khi còn nhỏ. Hai người không biết Đậu Đậu đã từng cô độc như thế nào. Cô ấy chưa từng mở miệng nói chuyện, tự giam mình trong thế giới của bản thân, không trao đổi với ai, cũng không cho ai đến gần. Bác sĩ nói cô ấy có trở ngại nghiêm trọng về tâm lý, sẽ làm rất nhiều chuyện cực đoan, ví dụ như tự tử. Tôi có thể nhớ hai lần, lần tứ nhất cắt cổ tay, lần thứ hai là uống thuốc ngủ. Sau đó cô ấy tốt hơn một chút nhưng bác sĩ nói bệnh này là tiềm thức, chỉ cần có người ở bên cạnh quan tâm thương yêu về sau sẽ không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ.......Người có thể ở bên cạnh quan tâm thương yêu Đậu Đậu không ở đây.......”
“Tôi không tin!” Kỳ Dạ không tin lắc đầu “Người mà cô nói không phải là Bánh bao đậu. Cô ấy không phải con người như vậy, sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.”
Đồng Thoại hít sâu: “Tin hay không thì tùy. Chẳng lẽ cậu không nghĩ qua hôn nhân có ý nghĩa như thế nào đối với một người con gái? Một cô gái sẽ chấp nhận gả cho người đàn ông mà mình không yêu sao?”
Một câu hỏi khiến Kỳ Dạ á khẩu không nói được gì. Mặc dù Bánh bao đậu nói không quan tâm nhưng ngày ngày cô vẫn chờ điện thoại của anh trai, khi nói chuyện với anh trai khóe miệng luôn nở nụ cười, chỉ sợ ngay cả bản thân cô cũng không biết.
Thạch Lãng tràn đầy lo lắng, bây giờ càng lo lắng hơn: “Vậy phải làm sao?”
“Để ý cô ấy mọi lúc, đừng để cô ấy tự làm tổn thương bản thân cũng đừng để cô ấy ở một mình.” Đồng Thoại lời ít ý nhiều.
Kỳ Dạ như tỉnh lại từ trong giấc mộng gật đầu: “Vậy tôi lập tức đi canh chừng cô ấy.” Nói xong nhanh chóng đi lên lầu.
Đồng Thoại cùng Thạch Lãng cùng nhìn nhau, chưa kịp nói gì chợt nghe tiếng thét từ trên lầu truyền xuống: “Xong rồi, không thấy Bánh bao đậu nữa.......”
Không thấy.......Bánh bao đậu!!!
Đồng Thoại cùng Thạch Lãng lập tức đi lên lầu.
Sắc mặt Thạch Lãng rất khó coi, cắn răng nghiến lợi: “Sao lại không thấy Bánh bao đậu?”
Mắt Kỳ Dạ nhanh chóng đỏ, chỉ vào căn phòng trống rỗng: “Thật sự không có.......Căn phòng không có ai!”
Đồng Thoại đi vào trước, thấy căn phòng lạnh lẽo, cửa sổ mở, gió thổi rèm bay. Cô khẽ vén chăn lên, gra giường không có......Xoay người đi về phía cửa sổ liền nhìn thấy gra giường bị xé cột thành một sợi dây quăng xuống dười.......
Thạch Lãng thấy hình ảnh này cái trán nổi đầy gân xanh, không nhịn được kêu lên: “Shit!!! Cô ấy có biết như vậy rất nguy hiểm không? Bụng to lại dám trượt từ trên lầu xuống! Cô ấy dám! Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra........”
Hắn ta không dám tưởng tượng!
Ngược lại Đồng Thoại rất bình tĩnh, hời hợt: “Phía dưới không có vết máu, cô ấy cũng không nằm trên đất, rõ ràng là cô ấy không sao. Hơn nữa trò này cô ấy chơi nhiều rồi, căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Trước kia cô ấy hay như vậy sao?” Thạch Lãng nhíu mày.
Đồng Thoại gật đầu: “Cô ấy không thích thì sẽ nỗ lực chạy trốn. Không biết mệt nhưng ngu ngốc chính là lần nào cũng là leo qua cửa sổ, sau đó chúng tôi phải đóng kín cửa sổ, như vậy cô ấy sẽ không bò qua.”
Thật không biết nên nói cô ấy thông minh hay đần.
“Bây giờ phải làm sao? Cô ấy đi đâu? Làm sao tìm được cô ấy?” Kỳ Dạ dậm chân, cô bụng to như vậy ở ngoài một mình có thể đi đâu?
Thạch Lãng nhìn Đồng Thoại, Đồng Thoại vô tội nhún vai: “Đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết. Mỗi lần cô ấy đều trốn đi như vậy, trốn ở một chỗ không ai biết.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc