Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! - Chương 35

Tác giả: Yêu Yêu Đào Chi

“Một trăm năm mươi tệ.”
“Ba trăm tệ”
“Một trăm tệ.”
“Hai trăm tệ.”
“Đồng ý.”
Loan Đậu Đậu: “.......” Sao này kỳ kèo mặc cả như vậy chứ!
Nửa tiếng sau Đậu Đậu xuất hiện ở công ty, mọi ánh mắt của đồng nghiệp nhìn cô đi vào thang máy tới phòng làm việc của tổng giám đốc.
Thạch Thương Ly vừa ký xong một đống tài liệu, tựa vào ghế nghỉ ngơi, ánh mắt quét về phía cửa thấy Đậu Đậu đang đi tới, thu lại mệt mỏi, khóe miệng khẽ cười. Ngoắc tay bảo cô đi tới.
Xem cô là chó con sao! Trong lòng oán thầm như vậy nhưng vẫn giống đứa con ngoan đi đến bên cạnh hắn, bị hắn ôm vào ***, ngồi trên đù* hắn, tư thế của hai người rất mập mờ.
“Hai trăm tệ, nhanh một chút đưa tiền đây.” Mẹ kiếp, tổn thất mất một trăm tệ, không có lời.
Thạch Thương Ly bất đắc dĩ cười, không móc ví tiền ra mà lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp nhung màu đỏ đưa tới trước mặt cô. Đậu Đậu liếc mắt nhìn khinh thường nói: “Tôi muốn hai trăm tệ.”
Hắn không trả lời chỉ mở hộp ra. Một chiếc nhẫn kim cương sáng chói, nước miếng nhanh muốn chảy ra. Nuốt một ngụm nước miếng cố chấp nói: “Nhanh đưa cho tôi hai trăm tệ.”
Thạch Thương Ly:.........
Cầm chiếc nhẫn lên trực tiếp đeo vào ngón áp út của cô, vừa khít chỉ hơi chật một chút.
Ánh mắt Loan Đậu Đậu thoáng qua một tia kinh ngạc, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên Ng'n t, mặc dù mặt kim cương không lớn nhưng kiểu dáng thật đẹp mắt, thỉnh thoảng nhìn hơi quen hình như đã thấy ở đâu rồi. Nhớ không ra!
“Cho tôi sao?”
“Ừ.” Đeo vào tay em rồi còn hỏi sao thật khở.
Ánh mắt Đậu Đậu nghi ngờ nhìn hắn, sao tự dưng hắn lại tốt như vậy cho cô một chiếc nhẫn kim cương chứ? Không phải giả chứ? Đưa tay đem chiếc nhẫn lên miệng cắn thử, xem có phải là giả hay không! Cô cảm giác Phân Ruồi không tốt như vậy.
Thạch Thương Ly thấy động tác này của cô, cả mặt tối sầm, đỉnh đầu một đám mây đen bay qua! Loan Đậu Đậu em đúng là cực phẩm.
Cắn đến răng đau, Loan Đậu Đậu xoa xoa chiếc nhẫn kim cương cười hì hì nói: “Là thật không phải giả!”
Khóe miệng Thạch Thương Ly co quắp. Vốn dĩ không phải giả, nếu là giả cô cắn từ nãy đến giờ đã bể rồi.
Loan Đậu Đậu thấy sắc mặt hắn không tốt, lập tức giấu tay sau lưng, mặt cảnh giác nói: “Nếu đã cho tôi rồi thì chính là của tôi không được lấy lại, đừng tưởng cho tôi chiếc nhẫn là tôi quên mất! Nhanh lên, đưa cho tôi hai trăm tệ!”
Thạch Thương Ly im lặng nâng trán, giờ phút này không muốn nói gì. Trong đầu nghĩ: “P0'p ૮ɦếƭ em, P0'p ૮ɦếƭ em, P0'p ૮ɦếƭ em!!!!"
“Nhanh lên! Ăn vạ phải không?”
Thạch Thương Ly hít sâu một hơi, móc ví tiền ra chưa kịp động Loan Đậu Đậu đã ςướק lấy, cầm hai tờ tiền đưa lên môi hôn một cái, hai mắt sáng rỡ: “Hai em th*** hoan nghênh đến ví của chị, chị nhất định sẽ thương yêu đối xử thật tốt với hai em.”
Thạch Thương Ly không thể nhịn được nữa: “Loan Đậu Đậu!”
“Có!” Mặt ngu ngốc càng thêm ngu ngốc: “Sao vậy? Thật sự tôi chỉ lấy hai tờ không có lấy thêm!”
૮ɦếƭ tiệt, đưa nhẫn cưới cho cô nhưng cô không có phản ứng gì còn nhớ kỹ hai trăm tệ. Cuối cùng quan trọng nhất là cô chỉ hôn tiền mà không hôn hắn!
“Không phải có người cần em hôn hơn nó sao?” Ánh mắt lạnh lùng của Thạch Thương Ly nhìn chằm chằm cô, sắc bén như dao găm!
“Ha ha.......Cám ơn hai trăm tệ của anh!” Loan Đậu Đậu ôm cổ hắn, hôn lên môi hắn một cái. Kẻ ngu cũng nghe được sự uy hiếp trong lời nói của hắn.
Thạch Thương Ly tối sầm mặt, hoàn toàn thất bại rồi. Cô chỉ vì hai trăm tệ mà hôn hắn! Nhẫn cưới mới là trọng điểm! Sao cô lại không biết trọng điểm chứ?
Thôi, nếu cô biết trọng điểm thì đã không là Loan Đậu Đậu rồi.
Trong phòng tắm Loan Đậu Đậu dùng rất nhiều xà phòng nhưng không cách nào tháo chiếc nhẫn ra. Tức giận dậm chân: “Sao lại không tháo ra được chứ? Nhất định là hắn mua cho người khác nhưng không vừa liền ném cho mình. Đáng ghét, sao lại ở trên bàn tay mình không tháo ra được chứ? Tháo ra có thể bán được rất nhiều tiền.”
“Nếu không sẽ cắt tay mình sao?”
Nghĩ đến cảnh máu nhuộm đỏ, hơn nữa cắt đi một Ng'n t thật đáng sợ, Đậu Đậu lập tức lắc đầu, hít sâu một hơi: “Thôi! Vì bán một chiếc nhẫn mà mất một Ng'n t thật là lỗ vốn không làm cũng được! Nhẫn kim cương ơi là nhẫn kim cương, đeo mày trên tay tao cũng thấy nguy hiểm. Ngộ nhỡ có ăn trộm chặt tay tao thì sao?”
Tổng kết: Phân Ruồi cố ý, nhất định là muốn cô bị ςướק, bị người ta chặt tay!
Thạch Thương Ly nghe điện thoại xong thấy Loan Đậu Đậu từ phòng tắm đi ra giọng trầm thấp nói: “Ngày mai tài xế sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”
Ánh mắt Loan Đậu Đậu lập tức cảnh giác nhìn hắn: “Kiểm tra? Kiểm tra cái gì?”
“Kiểm tra bình thường, tài xế sẽ giúp em. Em cảm thấy đi cùng một đám người đi kiểm tra thoải mái lắm sao?” Thạch Thương Ly nhíu chân mày, đôi mắt nhìn cô chằm chằm.
A, thì ra là kiểm tra sức khỏe định kỳ của công ty! Loan Đậu Đậu gật đầu: “Vậy cũng được, tôi đi với tài xế!”
Thạch Thương Ly nở nụ cười thỏa mãn, xoa đầu nhỏ của cô, ánh mắt giảo hoạt. Buối tối hắn cũng không làm gì Đậu Đậu chỉ ôm cô ngủ. Có gối ôm miễn phí sao không làm chứ! Quan trọng nhất là bàn tay nhỏ bé giấu ở trong *** hắn nên sẽ không ai ăn trộm được.
Sáng sớm ngày hôm sau Thạch Thương Ly phải đến công ty mà Loan Đậu Đậu bị gọi dậy lưu luyến rời khỏi chiếc giường ấm áp, rửa mặt thay quần áo, ngáp dài chui vào xe. Đi ngang qua tiệm ăn sáng thì cô xuống xe mua hai phần ăn sáng, một phần cho tài xế.
Khóe miệng tài xế co quắp để ở một bên.
Loan Đậu Đậu một tay cầm bánh một tay cầm sữa đậu nành, còn có một trái trứng luộc trong nước trà cùng một ly sữa chua, hai cái bánh tiêu, đợi cô ăn xong xe cũng đến trước cửa bệnh viện.
Tài xế dừng xe, Loan Đậu Đậu căn cứ lời nói của tài xế còn có sự hướng dẫn của người đi đường cô thuận lợi đến khoa sản, nói tên của mình. Y tá lập tức đưa cô đến một căn phòng, cầm một cái bô đưa cho cô thuận tiện hỏi: “Đã ăn sáng chưa?”
“Cám ơn đã quan tâm, tôi ăn rồi.” Loan Đậu Đậu cảm ơn, bệnh viện này phục vụ thật tốt, còn quan tâm người khác ăn sáng hay chưa, không biết có phải là cung cấp bữa ăn miễn phí hay không!
Sắc mặt y tá nhất thời tối sầm lại, lấy lại cái bô, quát: “Ăn sáng rồi còn đến làm gì? Không biết trước khi kiểm tra không được ăn gì sao? Điểm cơ bản này mà cũng không biết sao?”
“Hả?” Đậu Đậu mệt mỏi vô hồn: “Vậy phải làm sao?”
“Còn có thể làm gì? Ngày mai quay lại, không được ăn sáng.”
“Vâng.” Loan Đậu Đậu đi ra khỏi bệnh viện.
“Cô Loan, điện thoại của tổng giám đốc.” Tài xế vội vã tìm đưa điện thoại cho cô.
“Alo!”
“Sao rồi?”
“Ô ô.......Y tá của bệnh viện này thật hung dữ. Tôi không biết trước khi kiểm tra sức khỏe không được ăn gì cô ấy thật hung dữ! Nói tôi không bình thường!” Đây tuyệt đối không phải sự kiện nhỏ!
Thạch Thương Ly dụ dỗ: “Không sao, em về nhà trước đi. Ngày mai anh đi cùng em.”
Loan Đậu Đậu tắt điện thoại trả cho tài xế, thuận tiện để anh ấy đưa về nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau Loan Đậu Đậu bị hắn lôi từ chăn ấm ra ngoài, hắn giúp cô thay quần áo. Ôm vào phòng tắm bị Thạch Thương Ly kẹp vào nách đánh răng cho, sau đó có người gọi cô súc miệng, Loan Đậu Đậu làm theo nhưng vẫn không mở mắt. Vẫn mơ hồ bị người khác ôm vào xe.
Đến bệnh viện vừa lúc Loan Đậu Đậu mở mắt.
Sáng sớm ở khoa sản của bệnh viện cũng có không ít người, Thạch Thương Ly đưa Loan Đậu Đậu đến bệnh viện không cần xếp hàng, gương mặt đỏ. Y tá nhìn hắn say mê. Thỉnh thoảng hỏi mấy câu hơn nữa còn nhìn anh ta đắm đuối.
Loan Đậu Đậu ngáo, lườm lườm Thạch Thương Ly lại nhìn y tá. Đối xử khác biệt, đối xử khác biệt!
Cuối cùng Thạch Thương Ly không thể nhịn được nữa “Người cần kiểm tra không phải tôi mà là cô ấy.”
Y tá giờ mới tỉnh lại trong giấc mộng. Lúc này mới đưa Đậu Đậu vào, tiến hành một đống kiểm tra.
Thạch Thương Ly ra ngoài ngồi chờ, cực kiên nhẫn. Đôi tay để trong túi, nhìn bức tranh tuyên truyền trên tường, tất cả đều là kiến thức dành cho bà mẹ mang thai.
Sau một tiếng, Loan Đậu Đậu chui vào lòng Thạch Thương Ly kêu lên: “Tại sao lại như vậy? Tại sao có thể như vậy? Anh nói xem tại sao lại có thể như vậy chứ?”
“Chúc mừng, cô ấy mang thai một tuần rồi.” Y tá báo cho Thạch Thương Ly.
Sắc mặt Thạch Thương Ly bình thường nhưng không thể giấu được sự vui sướng. Trong phòng cô đã có con trai hắn chín tháng sau sẽ ra ngoài.
“Ô ô.......Tôi mới hai mươi hai tuổi! Thời kỳ ngây thơ nhất.......”
Thạch Thương Ly ôm vai Loan Đậu Đậu, cười lạnh với y tá: “Cảm ơn cô đã kiểm tra cho vợ tôi. Nhưng tôi phải nhắc nhở cô, là một y tá chuyện nghiệp thì không nên cười nhạo phụ nữ mang thai. Xin hãy chuyển lời của tôi đến quản lí bệnh viện, cần tăng thêm nhân viên có thái độ đoan chính chứ không phải là đối xử khác biệt.”
Đậu Đậu sửng sốt ngừng khóc, y tá ngây ngẩn cả người, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Thạch Thương Ly mặt không thay đổi ôm Loan Đậu Đậu rời khỏi bệnh viện.
“Anh......đây là giúp tôi trả thù chuyện ngày hôm qua sao?” Đậu Đậu vô tội nhìn hắn.
“Xem như vậy đi.”
“Nhưng y tá hôm qua không phải cô ấy.”
“.......”
Không thể không than thở kỹ thuật lái xe của tài xế rất tốt, nửa tiếng sau đã ở trước cửa ủy ban, Loan Đậu Đậu còn đang khiếp sợ vì trong bụng có một em bé, rối rắm trắm đường bị Thạch Thương Ly ôm vào ủy ban, mãi cho đến khi ngồi trước nhân viên làm việc mới phục hồi tinh thần.
Mặt ngây ngô nhìn Thạch Thương Ly hỏi: “Chúng ta làm gì vậy?”
“Đừng hỏi nhiều đợi lát nữa ký tên là được.” Thạch Thương Ly xoa đầu cô giống như hắn là người tốt.
“Uhm.” Đậu Đậu còn đang suy nghĩ dựa vào đứa bé trong bụng làm sao để lấy lại quyền dân chủ.
Nhân viên ủy ban nhìn Thạch Thương Ly đúng là một nhân tài, đường cong mỷ lệ, bộ dáng đẹp trai, trong lòng cảm thán, tại sao bà lại không sinh trễ vài chục năm. Sau đó nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh, bộ dáng thật đẹp, thanh tú nhưng sao nhìn mặt ngây ngô, không phải đầu óc có vấn đề chứ?
“Cô gái, cô suy nghĩ kỹ chưa? Ký vào đây, sau khi chứng thực có thể coi là bước vào mộ rồi!” Nhân viên ủy ban ghen tỵ với Đậu Đậu.
Rốt cuộc Đậu Đậu hồi phục tinh thần, cúi đầu nhìn phần cô sẽ phải ký tên, nhất thời xù lông: “Kết hôn.......”
Tất cả mọi người trong ủy ban cùng nhìn cô với một ánh mắt, nhân viên trước mặt càng giật mình hơn: “Mẹ ơi, làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ.”
Thạch Thương Ly nhíu mày, đôi mắt sắc bén nhìn nhân viên, rất có thể nhận thấy bà nhiều lời làm hư chuyện của hắn!
“Tôi muốn kết hôn với anh lúc nào? Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Loan Đậu Đậu giơ tờ giấy trước mặt hắn, chất vấn!
Sắc mặt Thạch Thương Ly tối sầm, môi mỏng khẽ nói: “Kết hôn.”
“Tôi không muốn gả cho anh, tôi không muốn kết hôn với anh!” Loan Đậu Đậu quả quyết từ chối yêu cầu của hắn! Mãi cho đến khi trong bụng cô có em bé mới kết hôn, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết hắn là vì đứa bé!
Cô không muốn làm công cụ sinh con cho Phân Ruồi!
“Vật nhỏ........” Thạch Thương Ly cắn chặt răng, có chút uy hiếp.
“Rốt cuộc hai người có kết hôn không? Không kết hôn thì đứng sang một bên đừng cản trở người khác!” Nhân viên không nhịn được nhắc nhở bọn họ, phía sau còn rất nhiều người xếp hàng!
“Kết hôn!”
“Không kết hôn!”
Hai người cùng mở miệng, trừng mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu thua ai. Người phái sau bàn tán ầm ĩ, cũng có thúc giục, cũng nói bóng gió. Thạch Thương Ly nhíu chặt chân mày, giọng nói lạnh lùng bật ra: “Vật nhỏ, kết hôn với anh khó khăn như vậy sao?”
“Không lấy, không lấy chính là không lấy! Tôi chính là không gả cho anh!” Loan Đậu Đậu rụt đầu, mặc dù sắc mặt hắn rất kinh khủng nhưng kết hôn là chuyện cả đời, tuyệt đối không thể để hắn hù dọa!
Thạch Thương Ly nhìn chằm chằm cô giận quá hóa cười, lấy điện thoại di động ra giả bộ tìm hình: “Hình em chui vào chuồng chó nếu phát ra trên mạng chắc sẽ có nhiều người hứng thú? Phải để tựa đề là gì đây? Anh hỏi dân mạng một chút vậy! Dù sao không lường trước được tài hoa của em!”
Loan Đậu Đậu tối sầm mặt, cắn răng nghiến lợi: “A, chúng ta nói chuyện kết hôn đi!”
Đồng Thoại ૮ɦếƭ tiệt! Tấm hình này toàn thế giới chỉ có Đồng Thoại độc quyền! Bây giờ Thạch Thương Ly có trong tay, không cần hỏi cũng biết là Đồng Thoại cho!
Thạch Thương Ly rất hài lòng, gật đầu: "Trước tiên kết hôn rồi sau đó sẽ bàn bạc chi tiết.”
Loan Đậu Đậu méo miệng, khuôn mặt không vui, chuẩn bị bắt đầu Thạch Thương Ly lại bắt đầu loay hoay điện thoại! Trong lòng hỏi thăm mười tám đời nhà hắn, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người viết tên của cô xuống.
Từ đó về sao tạm biệt cuộc sống độc thân! Tạm biệt thời thanh xuân, tạm biệt.......
Nhân viên ủy ban đau lòng đóng dấu, ánh mắt đồng tình nhìn Thạch Thương Ly, sao lại không nghĩ ra.......
Thạch Thương Ly giống như đã chuẩn bị trước, bảo tài xế lấy kẹo cưới chia cho mọi người. Mọi người vừa nhìn kẹo cưới đều kinh ngạc, chưa bao giờ thấy kẹo cưới ngon như vậy! Thật là người có tiền!
Loan Đậu Đậu khóc không ra nước mắt cầm giấy đăng ký kết hôn đi ra khỏi ủy ban, ưu thương, cố gắng hít thở không khí giống như có thể sống lại.
Thạch Thương Ly sờ sờ đầu cô an ủi: “Em làm sao vậy?”
Khuôn mặt Loan Đậu Đậu bi thương: “Bây giờ anh không nên nói gì với tôi. Xin hãy trả lại cho tôi thời kỳ độc thân hoàng kim! Tôi mới hai mươi hai tuổi! Thời kỳ rực rõ nhất......”
“Cứ xem như kết hôn rồi em vẫn có thể đi trên hai con đường.” Thạch Thương Ly nhắc nhở cô. Hai chuyện không liên quan đến nhau.
“Cút!” Loan Đậu Đậu ngửa đầu ánh mắt trừng trừng nhìn hắn.
“Hả?”
Loan Đậu Đậu vênh váo: “Sao nào? Tôi nói anh cút thì sao? Có bản lĩnh thì ly hôn với tôi đi? Ly hôn!”
Thạch Thương Ly khẽ nở nụ cười tà mị, ánh mắt đồng tình nhìn cô mở miệng: “Yên tâm, nhất định anh sẽ không cho em như mong muốn.” Muốn dùng phương pháp này ly hôn, thật đúng là chỉ có cô!
Loan Đậu Đậu thấy kế hoạch không thành công, ủ rủ cúi đầu. U oán nói: “Tại sao vậy?”
“Cái gì tại sao?”
“Tại sao mọi người đầu tiên là yêu thương, cầu hôn, kết hôn cuối cùng là sinh con, hai người hạnh phúc bên nhau. Tại sao? Tại sao vừa đến chỗ tôi lại loạn hết toàn bộ? Trực tiếp bỏ qua yêu thương, cầu hôn cùng kết hôn? Ô ô........Tôi không muốn! Tôi muốn một cuộc sống bình thường, trả lại cho tôi cuộc sống bình thường.......”
“Được.” Thạch Thương Ly ôm cô vào trong ***, dịu dàng dụ dỗ: “Chờ sau khi đứa bé được sinh ra chúng ta sẽ cử hành hôn lễ. Về phần yêu, nếu như em cảm thấy chúng ta chưa từng hẹn hò, anh sẽ cùng em đi xem phim, ăn cơm, như vậy được chưa?”
“Không phải như vậy!” Loan Đậu Đậu khóc không ra nước mắt, ở chung một chỗ với hắn như vậy làm sao sẽ có cảm giác yêu chứ?
Thạch Thương Ly bất đắc dĩ nhìn cô, bây giờ trong bụng cô đã có em bé, đánh không được, ***ng cũng không xong thậm chí chửi càng không được! Nếu như bây giờ hắn hai mươi tuổi nhất định sẽ trải qua thời gian yêu thương nhưng bây giờ hắn đã gần ba mươi tuổi, yêu thương giống như đồ chơi hết hạn, cần chính là hành động chứ không phải lãng mạn, hơn nữa.......
Hắn đã không có thời gian chờ đợi phải kết hôn nhanh chóng.
Loan Đậu Đậu bị hắn kéo vào xe, tài xế rất nhanh đã quay lại. Lái xe về nhà.
Thạch Lãng cùng Kỳ Dạ đánh nhau, một mãnh hỗn độn trên sàn nhà, thậm chí ngay cả bát đĩa trong bếp cũng không tránh được, bể tan tành. Hai người cũng mệt, mồ hôi đầy người, nằm trên ghế salon thở hổn hển, trợn mắt nhìn nhau.
Loan Đậu Đậu vừa vào cửa suýt nữa cho rằng mình đi nhầm chỗ, nếu như trên ghế salon không có hai người nằm. “Hai người bệnh thần kinh à? Dám làm cả nhà loạn như vậy? Bát đĩa là thứ tôi yêu mến nhất.......”
Mới vừa xoay người lại nhặt, một giây kế tiếp bị người khác ôm lấy, ánh mắt âm trầm của Thạch Thương Ly nhìn cô, quát to: “Không biết bây giờ mình thế nào sao còn trông nom những thứ kia làm gì?”
“Hả? Đậu xanh nhỏ làm sao?”
“Bánh bao đậu bị bệnh sao?”
Loan Đậu Đậu nhìn Kỳ Dạ: “Cậu mới bệnh, cả nhà anh đều bệnh.”
Thạch Lãng:.......
Thạch Thương Ly:.......
Kỳ dạ: “Về vừa đúng lúc, tôi đói bụng. Bánh bao đậu đi nấu cơm đi!”
“Uhm.” Loan Đậu Đậu theo thói quen trả lời, kết quả bị Thạch Thương Ly gõ đầu, cô xoa đầu kêu: “Sao lại đánh tôi?”
“Anh nói lại, em mang thai. Những chuyện này em không thể làm.” Thạch Thương Ly nghiêm mặt khiển trách.
“A! Cô ấy mang thai.” Kỳ Dạ nhảy dựng lên, gương mặt kinh ngạc cùng không tin. Tốc độ này cũng quá nhanh.......
Sắc mặt Thạch Lãng lập tức u buồn, ánh mắt chán nản, mất hồn nói không nên lời. Cô mang thai. Người phụ nữ hắn ta yêu nhất mang thai con của anh trai mình.......
Loan Đậu Đậu méo miệng, bổ sung: “Chẳng những mang thai còn kết hôn.” Ánh mắt u oán nhìn ai đó.
“Chờ một chút tôi cần vào nhà vệ sinh tỉnh táo mưới phút.” Mang thai đã khiến cậu khó tiêu hóa rồi, bây giờ còn kết hôn........Quá kinh hãi!
“Tôi về phòng trước.” Sắc mặt Thạch Lãng tái nhợt như tờ giấy, mất hồn rời khỏi phòng khách.......
Ánh mắt Laon Đậu Đậu khó hiểu nhìn Thạch Thương Ly: “Bọn họ sao vậy?” Người kết hôn là cô không phải bọn họ sao bọn họ lại bi thương chứ?
“Không có gì, anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.” Thạch Thương Ly ôm Loan Đậu Đậu về phòng.
“Những thứ đó làm sao?”
“Người giúp việc.”
“Bữa tối.......”
“Người giúp việc!”
Được rồi, thật ra kết hôn cùng mang thai cũng tốt, ít nhất không cần quét dọn vệ sinh cùng nấu cơm. Thừa lúc Thạch Thương Ly xuống lầu, Loan Đậu Đậu lén lấy điện thoại gọi cho Đồng Thoại, cắn răng nghiến lợi: “Đồng Thoại, đồ phản bội. Sao bạn lại cho hắn hình của mình?”
Bên kia truyền đến giọng nói: “Hắn cho Hải Quy một đơn hàng lớn, Hải Quy lợi dụng lúc mình ngủ lấy điện thoại gửi hình. Không nói với bạn, mình với Hải Quy chiến tranh lạnh rồi......”
Sau đó là tiếng răng rắc, tiếp theo.......ục ục.......
Loan Đậu Đậu ngây người.......Cái này là tuồng gì? Thạch Thương Ly anh cũng quá đen tối.......
Thạch Thương Ly bưng sữa tươi về phòng thấy cô cầm điện thoại không khỏi nhíu mày: “Không phải em muốn ngủ sao? Không biết điện thoại có phúc xạ rất lớn sao?”
Đoạt lấy điện thoại ném vào thùng rác, nhét sữa tươi vào tay cô ra lệnh: “Uồng sữa xong ngủ, khi nào ăn cơm anh sẽ gọi em.”
Loan Đậu Đậu không dám cưỡi trên lưng cọp, uống hết sữa tươi. Nằm trên giường yên lặng nghĩ: “Không có đứa bé chỉ là cọng cỏ, có đứa bé cuối cùng là bảo bối!”
Thạch Thương Ly khốn khiếp!
Có thể vì mang thai nên không bao lâu Loan Đậu Đậu liền ngủ. Thạch Thương Ly ở bên cạnh một lúc lâu mới rón rén rời khỏi phòng, ra ngoài đã nhìn thấy Thạch Lãng đứng ở hành lang.
Hắn ta nói: “Chúng ta lên sân thượng nói chuyện một chút.......”
Thạch Thương Ly gật đầu, một trước một sau đi lên sân thượng.
Kỳ Dạ đứng trên bồn cầu, gãi đầu, người mù còn chưa giải quyết đã tới chuyện của Loan Đậu Đậu. Cậu nên làm gì? Làm sao đây? Nắm tóc nhéo lỗ tai, suy nghĩ rồi cầm điện thoại bấm mã số: “Alo......ông nội là cháu! Cái đó.......Cô ấy mang thai,hơn nữa.......kết hôn. Cái gì? Như vậy không tốt đâu?”
Sắc mặt Kỳ Dạ từ từ trở nên tối sầm, cắn răng nói: “Ông nội làm như vậy anh hai sẽ giết cháu! Nhưng.......”
Lời còn chưa nói hết bên kia đã tắt máy.
Anh trai, Đậu Đậu, ông nội.......
Mặc dù ở chung với Đậu Đậu không lâu nhưng có thể cảm thấy cô ấy đơn thuần thiện lương, mặc dù hơi ngu ngơ nhưng rất biết nói đùa! Nếu để cô làm chị dâu thật ra cũng không có gì, điểm chính là để cô làm dâu cả của nhà họ Thạch thì không đủ tư cách. Thân phận cùng hoàn cảnh cũng không đủ.......
Trừ ông nội, Thạch Thương Ly chính là người thân nhất của cậu, nếu như cậu làm thật, sau khi Thạch Thương Ly biết nhất định sẽ không tha thứ cho cậu!
Thật phiền phức!
Loan Đậu Đậu ngủ một giấc đến khi bụng kêu lên mới tỉnh, Thạch Thương Ly còn nói gọi cô ăn cơm, căn bản là lừa người. Rời giường đi xuống lầu, phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ tuy nhiên không thấy hai người, Chỉ có Kỳ Dạ ngồi một mình trên ghế salon như đang suy nghĩ gì đó.
“Hai người bọn họ đâu rồi?”
Kỳ Dạ bị cô hỏi làm cho giật mình tỉnh lại, sắc mặt hốt hoảng, lắc đầu: “Không biết.”
Loan Đậu Đậu hồ nghi: “Thật sự không biết?”
“Thật không biết.” Kỳ Dạ tránh ánh mắt cô.
Loan Đậu Đậu không tin, nhìn dáng vẻ chột dạ kiam người mù cũng có thể thấy. Sờ sờ cằm nói: “Thẩm Nghịch.......”
“Thẩm Nghịch cái gì?” Kỳ Dạ lập tức có tinh thần.
Loan Đậu Đậu giương cằm cao ngạo nói: “Tại sao tôi lại phải nói với cậu?”
“Nói đi! Thẩm Nghịch thế nào?” Kỳ Dạ hỏi.
“Anh ấy vẫn chưa chịu làm phẫu thuật không phải sao?” Loan Đậu Đậu hỏi.
“Nói nhảm.” Đừng nói làm phẫu thuật, ngày đó cậu đến nhà anh ta, đợi nửa ngày vẫn không thấy anh ta quay về. Sau đó tài xế nói Thẩm Nghịch không muốn gặp cậu! Anh ta cho rằng bị tróc võng mạc thì ngon sao! Cậu tức lên quay đầu bước đi.
Kết quả: mấy ngày nay đều mất ngủ, không biết Thẩm Nghịch thế nào!
“Có muốn anh ấy chịu phẫu thuật không?”
“Cô có cách sao?”
“Tại sao tôi lại phải nói với cậu?” Đậu Đậu khinh thường. Ngay cả Thẩm Nghịch mà cũng không giải quyết được.
Kỳ dạ tối sầm mặt. Mẹ kiếp, ai nói Loan Đậu Đậu ngu? Quay đầu đánh hắn đi! Điển hình là giả heo an cọp! “Cô nói cho tôi biết làm sao để Thẩm Nghịch chịu phẫu thuật, tôi nói cho cô biết bọn họ ở đâu.”
Loan Đậu Đậu lập tức nở nụ cười, cúi đầu nói thầm bên tai cậu.
Kỳ Dạ lập tức xù lông: “Mẹ kiếp! Cô đùa cái gì vậy? Làm sao tôi có thể làm chuyện như vậy? Tuyệt đối không thể nào!” Xem như làm, Thẩm Nghịch nhất định sẽ không chịu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc