Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! - Chương 16

Tác giả: Yêu Yêu Đào Chi

Loan Đậu Đậu gọi điện thoại mấy ngày cho Thạch Lãng nhưng đều nghe thấy tiếng hộp thư thoại. “Bọ Hung ૮ɦếƭ tiệt, lúc nên xuất hiện thì không xuất hiện, lúc không nên xuất hiện lại xuất hiện giống như oan hồn vậy.” Mắt trợn to nhìn chằm chằm điện thoại giống như nhìn nó chằm chằm có thể nghiền nát nó.
“Đậu Đậu cô đang đợi diện thoại của ai sao?” Cô nàng bát quái tiến lại gần, cười đùa nói: “Cô cả ngày đều không yên nha.”
“Hả.......” Loan Đậu Đậu hồi phục tinh thần, méo miệng nói: “Không có!” Cô chỉ muốn gọi điện thoại cho Bọ Hung hỏi xem tổng giám đốc thích gì! Bây giờ còn đủ thời gian mua!
Ánh mắt cô nàng bát quái nghi ngờ mặc dù cô ấy không tin tưởng nhưng cũng sẽ không truy hỏi tận gốc. “Không phải cô nói hôm nay muốn về sớm sao? Còn không về đi? Tôi giúp cô quẹt thẻ.”
“Tôi quên mất!” Loan Đậu Đậu nhảy dựng lên nhìn đồng hồ chỉ gần năm giờ, bừng tỉnh: “Tôi muốn về sớm đi mua đồ ăn! Cô giúp tôi quẹt thẻ nhé nếu không sẽ không được tiền thưởng.......”
Giọng nói vẫn còn vang nhưng đã không thấy bóng người đâu.......
Cô nàng bát quái nhún vai, ánh mắt nhìn người đàn ông anh tuấn: “Nhớ giúp chúng tôi quẹt thẻ, tôi phải đi tìm ngôi sao của tôi.”
Người đàn ông anh tuấn đang trang điểm lại chưa rời khỏi gương giống như không nghe thấy.
Loan Đậu Đậu mới chạy ra khỏi công ty đã có một chiếc xe màu đen dừng trước mặt, gương mặt anh tuấn của Thạch Thương Ly hiện ra, con ngươi đen tối như bảo thạch. Hôm nay hắn tự mình lái xe, mở cửa tay lái phụ ra giọng trầm thấp nói: “Lên xe.”
Loan Đậu Đậu không tình nguyện lên xe, vốn dĩ không muốn nhưng bây giờ là giờ tan làm rất nhiều nhân viên từ công ty đi ra cộng với xe của Thạch Thương Ly quá nổi bật chỉ làm thu hút thêm sự chú ý của nhiều người. Nếu có người biết cô lên xe của tổng giám đốc không biết ngày mai sẽ có những tin tức gì!
“Đi đâu?” Ánh mắt Thạch Thương Ly nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt cũng không ngừng liếc nhìn cô. Thấy trong đáy mắt cô có chút lo lắng không khỏi nhíu mày.
“Hả......” Loan Đậu Đậu chần chờ một chút nói: “Đến chợ bán thức ăn cách đây không xa, anh biết chỗ đó không?” Đối với Thạch Thương Ly kỹ tính trong ăn uống có biết chợ bán thức ăn là gì không?
Thạch Thương Ly khẽ ừ một tiếng, xe rất nhanh đã hòa vào dòng đường.
Loan Đậu Đậu đứng ở cửa chợ không nhịn được H**g phấn nói: “Thật không nghĩ tới anh cũng biết chợ ở đâu.”
Thạch Thương Ly liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Trên xe có gắn hướng dẫn GPS.”
Loan Đậu Đậu:.......
Cả người Thạch Thương Ly mặc âu phục, hai chân thẳng tắp được bao bởi chiếc quần tây, cả người như một bóng cây lớn. So với Tô Triệt u buồn, Thạch Lãng dịu dàng, hắn càng thêm khí thế, đôi môi mím chặt dửng dưng không hề có đường cong, trên trán không có nếp nhăn. Cao quý ưu nhã nhưng cũng lạnh lùng vô tình.
Người như vậy đến chợ đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người chung quanh, sắc mặt hắn rất tự nhiên giống như đã sớm có thói quen trở thành tâm điểm của mọi người. Yên lặng đi theo sau lưng Loan Đậu Đậu, nhìn cô và người bán hàng trả giá, trực tiếp dùng tay nhặt những bó rau đọng nước kia không có dáng vẻ sợ bẩn.
Đáy lòng bị sự ấm áp bao trùm, ngay cả khóe miệng lạnh lùng bất giác biến mất, nở nụ cười hạnh phúc đến ngay cả bản thân mình cũng không phát hiện ra.
Hình ảnh như vậy giống như chồng tan làm đưa vợ đi mua thức ăn, giống một gia đình, sau này còn có thể có một đứa trẻ đáng yêu, cả nhà vui vẻ.
Loan Đậu Đậu đứng vui vẻ trong phòng bếp, không ngừng chạy tới chạy lui, Thạch Thương Ly dựa vào ghế salon, mắt híp lại giống như chú mèo Ba Tư. Trong đầu còn đang suy nghĩ hình ảnh ở chợ, chợt nảy ra một ý có lẽ kết hôn với Loan Đậu Đậu cũng không tệ.
Mặc dù dáng cô không đẹp nhưng cũng khéo léo, trình độ học vấn không quá cao nhưng hắn muốn lấy vợ chứ không phải lấy bách khoa toàn thư, cô không thông minh nhưng về sau sinh con sẽ không thông minh lắm nhưng cũng sẽ không ngốc nghếch, mặc dù cô đào hoa nhưng đã có kéo sắc bén, huống chi cơ hội để cô Ng*ai t*nh chỉ có mười phần trăm mà thôi.
Ưu điểm của cô là khi ở trên giường không đến nỗi nào hơn nữa không bám riết lấy không thủ đoạn! Dù sao cũng không phải là hắn không thể nuôi nổi cô.......
Loan Đậu Đậu làm một bàn thức ăn, đủ loại màu sắc. Cố ý mở một chai R*ợ*u đỏ cho hắn. “Tổng, Thương Ly......Gần đây giám đốc làm gì?”
Thạch Thương Ly nghe thấy cô nhắc đền người đàn ông khác khẽ nhíu chân mày, lạnh lùng nói: “Nên ở chỗ nào ấm giường.”
Ấm giường? Loan Đậu Đậu suy nghĩ một chút liền hiểu, chắn chắn là ở trên giường của cô gái nào rồi! Chỉ là Thạch Lãng cũng quá sức rồi, không sợ mấy ngày không xuống giường sẽ tử vong sao!
“Hả.......” Loan Đậu Đậu len lén nhìn hắn, từ trong túi móc ra một hộp quà tinh xảo đưa tới trước mặt hắn, chu mỏ: “Tôi nói rõ trước, quà sinh nhật của tôi là bàn tiệc cùng với hộp quà này, mặc dù không quá đắt nhưng tôi rất dụng tâm chọn lựa rất lâu. Cám ơn anh cho tôi ở cùng cũng cám ơn anh không đuổi tôi đi!”
Bàn tay thon dài của Thạch Thương Ly cầm lấy hộp quà, khóe miệng không nhịn được khẽ nở nụ cười. Mặc dù không mong cô sẽ đưa đồ gì đắt nhưng ít nhất cũng là do cô dụng tâm suy nghĩ còn làm một bàn tiệc đầy thức ăn, trên trán bây giờ vẫn còn đầy mồ hôi.
Loan Đậu Đậu khẩn trương nhìn hắn, Ng'n t không ngừng bẻ Ng'n t, rất sợ hắn không thích món quà đó. Nếu như hắn không thích, không phải hắn sẽ bày ra bộ mặt tức giận với cô sao?
Bàn tay xé giấy gói quà, mở hộp ra, ánh mắt Thạch Thương Ly chợt sửng sốt, mặt không chút thay đổi, cầm hộp quà giống như đã cố định không thể thay đổi. Chân mày khẽ run, đáy mắt khẽ cười.
“Thế nào?” Loan Đậu Đậu thấy sắc mặt hắn không tốt, cẩn thận hỏi: “Có phải không thích không? Không phải tôi khuyến khích anh *** lá chẳng qua là khi nào anh muốn *** lá có thể lấy ra chơi......”
Thạch Thương Ly lấy cái bật lửa màu bạc ra, không ngừng vuốt ve trong lòng bàn tay. Mặc dù không phải hàng hiệu nhưng mặt ngoài rất tinh xảo, màu sắc giống như trời sinh là dành cho hắn. Khóe miệng khẽ nở nụ cười ấm áp, hắn nhìn cô, lần đầu tiên dịu dàng nói: “Vật nhỏ, em có biết đưa bật lửa là có ý gì không?”
“Hả?” Loan Đậu Đậu sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt, tặng bật lửa còn có ý nghĩa gì sao? Vừa mới chuẩn bị nói chuyện điện thoại di động chợt vang lên: “Xin lỗi tôi nghe điện thoại một chút.”
Thạch Thương Ly không lên tiếng ánh mắt ngầm đồng ý. Cúi đầu nhìn đồ vật trong lòng bàn tay, đây là món quà ý nghĩa nhất mà hắn nhận được.
“Alo.......” Loan Đậu Đậu cố ý nhỏ giọng: “Bây giờ sao?........Được rồi.......Chờ em.”
Sau khi cúp điện thoại Loan Đậu Đậu cẩn thận nhìn hắn, đáy mắt có một chút bối rối. Ánh mắt cúi nhìn đồng hồ, đã không còn nhiều thời gian. Lập tức đứng lên, cởi tạp dề ra cầm túi xách chạy đến cửa vừa đeo giày vừa nói: “Tôi có việc đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ về ăn bánh sinh nhật cùng anh.......”
Thạch Thương Ly nhíu mày, đứng lên đi về phía cửa, lúc cô muốn mở cửa thì hắn lấy tay đè cửa lại. Sắc mặt tái xanh, ánh mắt sắc bén, môi mỏng khẽ mở giọng nói lạnh lẽo từ trong cổ bật ra: “Em có thể không đi.......”
Loan Đậu Đậu theo bản năng cắn môi, ánh mắt lo lắng nhìn hắn, vội vàng nói: “Cái đó.......Tô Triệt phải quay về Pháp, bây giờ anh ấy đang ở sân bay chờ gặp tôi. Anh để tôi đi, rất nhanh sẽ.....Rất nhanh sẽ quay lại, nhất định về kịp trước mười hai giờ để ăn bánh sinh nhật cùng anh.”
Thạch Thương Ly vừa nghe đến “Tô Triệt”, sắc mặt càng lạnh hơn, chân mày nhíu lại, gân xanh nổi đầy trên trán. Một lúc sau khẽ nói một câu: “Loan Đậu Đậu, hôm nay là sinh nhật anh.”
Hắn muốn dùng lý do này để giữ cô ở lại!
“Tô biết.” Loan Đậu Đậu cũng nhíu mày, sắc mặt càng thêm nóng giận: “Nhưng lần này Tô Triệt quay về Pháp về sau có thể không quay lại, anh ấy nói trước khi đi muốn gặp tôi......”
“Anh không cho phép em đi!” Thạch Thương Ly lạnh lùng vô tình nói, thái độ rất kiên quyết.
Loan Đậu Đậu giống như con thỏ nhỏ bị dồn vào chân tường giật mình: “Anh đừng có bá đạo không nói lý lẽ như vậy được không? Dù sao tôi cũng tặng quà sinh nhật cho anh rồi, cơm cũng nấu rồi, tại sao anh không cho tôi đi gặp anh ấy? Hôm nay tôi nhất định phải đi, anh không mở cửa tôi sẽ cắn anh!”
“Anh bá đạo không nói đạo lý? Tại sao anh không cho em đi?” Giọng nói của Thạch Thương Ly lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô: “Loan Đậu Đậu, rốt cuộc em có lương tâm hay không? Em xem anh là gì?”
Một lần lại một lần khiêu chiến tới ranh giới cuối cùng.
Cái gì mà coi anh là gì?
Loan Đậu Đậu bị hắn làm cho hồ đồ không có thời gian để suy nghĩ, chỉ biết Tô Triệt đang ở sân bay chờ gặp cô lần cuối! “Anh nhanh tránh ra đi, tôi nhất định sẽ cắn anh!”
Ánh mắt lạnh lẽo của Thạch Thương Ly nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, sự tức giận trên mặt từ từ thay đổi, đáy mắt thất vọng. Ng'n t đè chặt trên cửa một lúc sau liền buông ra. Trên trán tối sầm rất đặc biệt, làm cho hắn không giống với những người khác, cho dù là tối sầm cũng khí thế hơn người.
Ng'n t buông ra, từ không trung trượt xuống cạnh cơ thể, cơ thể nghiêng tránh qua.
Ánh mắt Loan Đậu Đậu vui mừng, mở cửa định chạy ra ngoài, vừa mới bước một chân ra ngoài, phía sau liền truyền đến giọng nói lạnh lẽo không có tình cảm của hắn: “Loan Đậu Đậu, hôm nay em bước ra khỏi cánh cửa này về sau đừng xuất hiện trước mặt anh. Thạch Thương Ly anh đây không phải không có em thì không được.”
Ánh mắt khẽ thoáng kinh ngạc, nhìn hắn chằm chằm, không biết sao gò má của hắn lại có chút u buồn. Trong trái tim dường như có thứ gì đó lấn áp, rất trầm trọng, lỗ mũi không nhịn được chua xót.
Trong nháy mắt cô thật muốn đi tối ôm hắn nhưng ý nghĩ này bị áp chế lại bởi vì Tô Triệt vẫn đang ở sân bay chờ cô. Sinh nhật sau này còn có thể ở bên cạnh hắn nhiều lần nhưng Tô Triệt đi Pháp rồi không biết có còn quay lại hay không, cô không để đến nước Pháp xa xôi như vậy, cho nên tối nay nhất định phải đi.
“Anh mau ăn cơm, tôi sẽ nhanh về.” Loan Đậu Đậu khẽ nói một câu, đầu cũng không dám ngẩng lên chạy thẳng ra khỏi phòng, một mạch chạy ra đường lớn, bắt một chiếc taxi nói với tài xế: “Đến sân bay, bác tài làm ơn chạy với tốc độ nhanh nhất!”
Không gian xung quanh tĩnh lặng giống như ném đá vào giếng cũng không có tiếng động gì, thậm chí không khí còn lạnh lẽo. Dưới ánh đèn mờ, sắc mặt hắn căng thẳng, đáy mắt lạnh lùng. Đôi môi cong lạnh lùng cao ngạo, ánh mắt quét qua bàn thức ăn chẳng thèm ***ng vào hơn nữa còn cảm thấy chán ghét.
Đôi chân thon dài đi tới thùng rác, nhẹ nhàng thả chiếc bật lửa vẫn cầm chặt trong tay vào thùng rá. Không quay đầu lại trực tiếp đi về phòng.
“Bùm” một tiếng cửa bị đóng lại cả phòng đều rung lên.
Loan Đậu Đậu, rốt cuộc em có biết ý nghĩa khi tặng bật lửa là: “Không phải vua thì không lấy! “ Làm sao em có thể đưa quà cho anh xong lại chạy đi gặp người đàn ông khác như vậy? Hơn nữa lại là vào ngày sinh nhật của anh!
Rốt cuộc em xem anh là gì? Tại sao không sợ hãi cứ khiêu chiến ranh giới của anh như vậy!
Điện thoại không ngừng vang lên phá tan không gian yên tĩnh, rốt cuộc Thạch Thương Ly có phản ứng mở loa lớn, sóng điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng thấp thỏm lo âu: “Thương Ly, em đã về. Em.......muốn gặp anh, có được không?”
Giọng nói hèn mọn cùng với thỉnh cầu!
Thạch Thương Ly khẽ động đôi môi mỏng, một lúc sau mới tự nhiên nói: “Em đang ở đâu? Anh đến gặp anh.”
“Khách sạn Normandy phòng 520.”
Thạch Thương Ly tắt điện thoại, bình thản nhặt áo vét trên giường, đi ra khỏi phòng, lúc đi qua phòng khách dừng lại một chút. Sau khi đóng cửa, cả phòng chỉ còn lại mùi không như có như không của thức ăn.
Loan Đậu Đậu chạy như bay vào sân bay, tìm kiếm bóng người quen thuộc trong biển người mênh ௱ô**, rốt cuộc thấy Tô Triệt đứng ở phòng chờ.
“May quá anh chưa đi. Sao đột nhiên lại đi như vậy? Em không nghe nói gì cả!”
Tô Triệt thấy cô thì ánh mắt khẽ cười dịu dàng. Ng'n t nắm gì đó trong túi, khóe miệng mím lại: “Không có gì anh rất vui vì em đã đến.”
“Dĩ nhiên, chúng ta là bạn bè!” Loan Đậu Đậu nói xong cũng ngẩn người một chút, từ lúc nào cô đã xem Tô Triệt như bạn bè bình thường?
“Đậu Đậu, nếu như anh có thêm một vé máy bay, em có muốn đi cùng anh hay không?” Tô Triệt chợt mở miệng hỏi một câu.
“Hả?” Laon Đậu Đậu khó hiểu nhìn hắn, không hiểu ý hắn muốn nói gì.
Tô Triệt khẽ nâng khóe miệng, một nụ cười bất đắc dĩ, ánh mắt u buồn. Lắc đầu: “Không có gì, chỉ muốn ôm em một cái!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc